Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 394: Vì cái gì?



Cùng vào thời điểm, tại nơi nào đó.

- Đông đông…

Thiên địa tận diệt, núi sông chôn vùi. Trăm ngàn tỉ dặm thiên khung vỡ nát, dưới lực lượng thần bí xoay quanh hỗn độn, hoá thành một vòng xoáy kinh thiên, trút xuống đất trời, tựa hồ muốn nghiến nát nhân gian thành bụi phấn.

Đứng ở xa xa nơi cùng trời cuối đất, liền có thể thấy được nhân gian lúc ấy tan hoang cỡ nào. Lốc xoáy vắt ngang trời, đem thiên không vặn vẹo, thời không đều sụp đổ, chỉ còn một cỗ lệ khí hung thần ác sát, đang không ngừng thôn phệ thế giới.

Thôn phệ cả máu tươi đỏ lòm.

Máu người, máu sinh linh, và cả máu của chúng thần.

- Chân Không Ngã, ngươi chết đi.

Bên trong đống hoang tàn đổ nát đó, chém giết vẫn diễn ra mỗi giờ mỗi khắc. Một đạo tiếng gào kinh thiên tại trên bầu trời truyền tới, khiến cho không ít người chú ý.

Chỉ thấy ở bên trên chín tầng trời hỗn loạn, Trần tổ không biết bị ai chém rớt đầu, chỉ còn lại một thân người đẫm máu, dưới sự chèo chống của Nguyên Thần mà sống, không tiếc bản thân mình đánh tới.

- Chỉ bằng vào ngươi?

Chân Không Ngã lúc này cũng đã giết người đến đỏ mắt, nghe một tiếng này thì cười to dữ tợn, phá trời mà qua.

Hai bàn tay tinh thần chuyển động, phật pháp vô biên, ngửa lên trời gào thét. Một cái cực đại bàn tay bỗng nhiên từ hắn vụt qua, nối liền thế giới xuyên qua vách màng lốc xoáy.

- Phật Nộ Đồ Thiên, Đại La Tiêu Thiên Ấn.

Ngưng tụ sức mạnh chúng phật siêu cường, khi bàn tay kim quang đánh tới, vách màng lốc xoáy đều tung ra, tựa hồ lớp giấy, phóng ra một cỗ khí cơ huỷ hoại khổng lồ.

- Cứt chó đồ thiên, đi chết đi.

Trần lão tổ ha hả cười, chẳng thèm màng tới công kích kia mạnh mẽ cỡ nào, mà chỉ mắng bậy mấy từ, sau đó rủ lấy cái xác không đầu, lao qua hắc ám xuyên thấu lại gần đối phương, hung ác đâm đầu.

- Bạo…

Một từ để linh hồn con người lạnh lẽo, sau đó liền như thiên địa hỗn độn nổ tung, thời không năm tháng chôn vùi. Một cỗ sức mạnh huỷ thiên diệt địa, táng diệt vạn vật chúng sinh ầm vang bộc phát, nổ nát đất trời.

Một góc lốc xoáy tiêu tan thành bụi phấn, nhưng không gian vẫn chẳng thể lành, tại năng lượng bạo loạn tiếp tục hướng về nhân gian, đem toàn bộ Cửu Chân và Giao Chỉ xoá khỏi bản đồ Đại Việt.

Tiếng khóc đau thương xuyên thấu tận tầng không, khóc vì lão tổ ra đi, khóc vì hàng trăm tỉ tính mạng đã chết.

Không một ai biết rằng, ở một góc nào đó rất xa xôi của vùng đại chiến ấy, vừa có hai cái bóng người xuất hiện, đứng nhìn tất cả những thứ này, thẫn thờ sợ hãi.

- Phanh… phanh… phanh.

Có tiếng lanh phanh như đồ vật gì rớt xuống chân hai người. Mỗi một lần chạm nảy đều vang lên tiếng nện não nề, máu tươi tung toé.

Không biết là vô tình hay hữu ý, nó nảy tới hơn năm lần, đến tận trước mũi chân của một người trong số đó rồi mới dừng, lắc lư như chút nỗ lực cuối cùng của ý thức, rồi mới lâm vào chết lặng.

Một phút giây đờ đẫn, người này bỗng nhiên quỳ xuống dưới nền đất tanh hôi, run run ôm lấy vật kia mà khóc. Máu tươi chảy vào trong áo, khiến cho ngực nó như có con dao cứa vào, đau đớn. Một cỗ cảm giác khổ sở đau thương lan tràn bên trong nó, khổ sở đến mức dù đau đớn thấu tận tâm can cũng không thể khiến nó nhíu mày.

- Đừng mà… đừng mà.

Nó chỉ biết khóc, khóc rất nhiều, nhiều hơn cả những lần nó bị người ta bắt nạt, vùi dập nó bao lần.

Nó là Mộng Tâm, và nó đang ôm đầu của thầy nó. Thầy nó chết rồi.

- Thầy ơi… thầy ơi.

Tiếng nấc nghẹn ngào không thành lời nói, đầu óc nó mơ hồ trống rỗng, thế giới trước mặt như nhoè đi, nhạt nhoà và vô nghĩa.

Thế rồi, đến khí lực để quỳ nó cũng không còn nữa, cả người nó chao đảo rồi ngã vật ra dưới nền. Mà dường như đất kia cũng vô tình với nó, làm sao lạnh lẽo thế này. Nó run lên, co người như con tôm chết cóng, đôi mắt trừng trừng mở lớn, vô phương nhìn về đâu đó.

- Thiên ca… Vì sao, vì sao ông ấy lại chết?

Siết chặt đầu ông vào trong lồng ngực như thứ ấm áp cuối cùng của thế giới, nó cọ cọ má mình vào đó, thống khổ mà nói lên từng lời. Nó vừa mới từ chối người kia, dù cho chính bản thân nó sẽ phải trả giá, chỉ vì không muốn nhìn mọi người phải chết, nhưng tại sao nó vừa mới ra ngoài, thầy nó đã bị người ta đánh chết. Vì sao a?

Vốn nghĩ rằng chỉ cần nó bỏ đi, đem trời vá lại, nó sẽ có được cuộc sống bình thường mà nó hằng mong ước, nhưng mà bây giờ, cái ước mong nhỏ bé ấy đã không còn nữa, thế giới trong nó nát đi, tràn đầy âm u và tử khí.

Chỉ có mấy tiếng nhẹ nhàng, nhưng đối với ai lại nhói đau đến nghẹn ngào. Hoàng Thiên đứng ở cách nó không xa, hai hàm răng đã cắn chặt bờ môi đến rớm máu, không nói nổi câu nào.

Chết chóc, tuyệt giệt, khổ đau, tất cả mọi thứ cứ điên cuồng truyền vào trong tâm trí, khiến cho Hoàng Thiên suýt nữa vỡ nát đạo tâm trong mình. Một cỗ cảm giác hoảng loạn lan tràn trong hắn, khiến cho cái tôi cao ngạo đều trở thành trò cười to lớn.

- Vì ngươi đấy súc sinh.

Thằng nhóc đau khổ khóc gào, nhưng đáp trả cho nó chỉ là sự lạnh lùng đến đáng sợ. Mấy tên cường giả vừa nhìn thấy sự xuất hiện của nó tại nơi đây, liền như gặp phải kẻ thù truyền kiếp, điên cuồng giết tới:

- Làm sao, cút ra rồi à? Không thức tỉnh nữa đi? Vì ngươi mà tất cả mọi người phải chết, ngươi còn có mặt mũi sống ở trên đời.

Hoàng Thiên bị một màn này doạ cho kinh hãi, vội vàng thi triển thân mình tiến tới, muốn bảo hộ thằng nhóc vào trong.

Nhưng là hắn vẫn quá chậm, một tên lão tổ âm độc dữ tợn đã xuất hiện tại đây, đưa chân dậm thẳng vào mặt nó, cười to nói, đồng thời vươn tay đánh bay hắn ra ngoài trăm dặm.

- Không phải… không phải mà.

Thằng nhóc đau đớn đến quặn mình, uất ức nghẹn ngào nói.

Nhưng mặc kệ cho nó vùng vẫy ra sao, bàn chân kia vẫn như đóng đinh vào mặt nó, ghì chặt vào nền đất, để cho nước mắt cùng máu đẫm vào trong đất đỏ.

- Câm mồm, thứ tai tinh ghê tởm. Chính vì ngươi mà dân tộc này chưa được một ngày yên ổn. Ngươi làm sao không chết đi, hả… hả.

Nhưng mà đối phương chẳng hề quan tâm tới nó, chỉ có đay nghiến từng hồi, sau đó vô tình đem chân nhấc tới, liên tiếp dẫm lên khuôn mặt bé nhỏ.

Cuối cùng, chỉ nghe phốc một tiếng đau thương, hắn vậy mà đem bàn chân đạp vào cổ nó, khiến đầu nó gãy rời ra trong đau đớn.

Cảm nhận đau đớn thấu tận tâm can này, nó khóc càng thêm dữ dội, nhưng nhiều hơn nữa, là sự không cam lòng, sự uất ức, bi thương đến không nói thành lời.

Vì cái gì, không ai tin nó.

- Tai tinh… ghê tởm… vì sao.

Những giọt nước mắt cuối cùng còn có thể chảy ra, bốn chữ ấy là những chữ cuối cùng nó còn kịp nghe thấy, thấm đẫm vào trong từng ký ức.

- Đau không? Khó chịu không?

Đúng lúc mà dường như đã cận kề cái chết, một âm thanh lạnh lẽo đã vang vọng trong thâm tâm nó, khiến cho nỗi uất ức đó càng thêm bộc phát ra ngoài.

Chỉ thấy bên cạnh đầu lâu của nó, hư ảnh kia không biết bằng cách nào lại lần nữa hiện ra, lạnh lùng mà nói, sau đó lại nhấc đầu nó lên, dí thẳng về phía đầu Chân Không Ngã.

- Đây là thứ lương thiện mà ngươi muốn à?

Âm thanh như là ma quỷ, hắn chỉ vừa mới hỏi một câu này, toàn bộ không gian đều như lạnh xuống, có chút dữ tợn và gai người.

- Không phải... hu hu.

Thằng nhóc nghe thấy một lời này, liền có chút như điên dại khóc thương trong lòng. Đôi mắt vốn vô hồn của nó bỗng nhiên chảy ra rất nhiều máu đỏ, khiến cho khuôn mặt nó biểu lộ dữ tợn vô cùng.

- Vậy ngươi còn ì ra đó làm chi? Chờ bọn chúng ban phát từ bi, thương hại ngươi à?

Người kia cuồng ngạo nói, sắc mặt vặn vẹo như khóc như cười, cực kỳ khủng bố.

- Không, ta không cần thương hại…

Dứt lời, đầu lâu của nó liền ngửa lên, âm thanh non nớt nhưng cũng để người sợ hãi.

- Hồ Kha, mau giết nó.

Đúng vào lúc này, ở trên bầu trời hắc ám, hai con mắt của Vô Phong đã xích hồng tựa máu, điên cuồng gào thét hướng về.

- Ha ha, quá muộn rồi.

Nhưng hắn còn chưa đi được nửa đường, đã bị một con rồng khổng lồ cản lại. Hoả Tinh Thần Long dữ tợn cười, hai khoả long nhãn xoẹt qua tia điên cuồng, đâm ra móng vuốt.

Ầm ầm!

Chỉ nghe không gian như có sấm động thét gào, phía trên thương thiên vết nứt càng ngày càng to lớn, dưới dòng xoáy kinh thiên kia tựa hồ hoá thành một cái miệng trời, điên cuồng cắn nuốt vạn vật dưới nhân gian.

Mà Mộng Tâm lúc này lại như trở thành chủ giác của cả thế gian này, chỉ một cái đầu đẫm máu lẳng lặng một mình ở đó. Phải, người thần bí vừa rồi mới xuất hiện đã không còn tại, hoặc đúng hơn là chẳng có người thần bí nào hết.

Nó một mình lẳng lặng nhìn trời, cười điên khùng dữ tợn, cà sa đen phiêu ra ma khí ngút trời, tựa như đến từ viễn cổ Hồng Hoang.

- Ta… đã từ bỏ tất cả chỉ vì các ngươi, nhưng các ngươi vẫn muốn giết ta, vẫn muốn ta phải chết.

Một tiếng thì thào từ thể nội nó truyền ra, cái đầu rất nhanh liền mọc ra những bộ phận mất đi, thân thể vô định bay vọt lên bên trên vết nứt.

- Ta từng nghĩ, thế giới sẽ đẹp biết bao khi con người lương thiện. Nhưng có lẽ, ta sai rồi. Thế giới, không cần lương thiện. Mà loại người như ta, càng không cần điều đó.

Sự xuất hiện của nó, chớp mắt liền khiến cho chiến trường nơi đây tĩnh lại. Có người kịch biến, cũng có người vui mừng gào thét.

Vòng xoáy khổng lồ càng ngày càng phát ra rung động kinh thiên, thiên tai ngày một to lớn, càn quét khắp nhân gian. Người chết hiện giờ nhiều lắm, đếm không thể nào hết nổi. Máu tươi nhuộm đỏ nhân gian, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Toàn bộ giang sơn Đại Việt vỡ tan thành mảnh nhỏ, không còn một người nào sống sót. Thậm chí trên bầu trời, hai phe nhân mã đều tan hoang, tất cả cường giả đều thê thảm bi thương, huyết thuỷ thấm đẫm khắp người.

- Không… không… ta giết chết ngươi tên ma quỷ.

Lê tổ thống khổ gào to, hai mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, bất lực lao về phía đối phương. Nhưng là, chỉ thấy thằng nhóc vươn nhẹ bàn tay, liền đem đầu của hắn chụp vào. Chỉ một cái bóp đơn thuần, liền khiến cho vị cường giả đỉnh tiêm của Thần Thoại cảnh này đầu nổ tung, nguyên thần vỡ nát.

- Nói ta là ma quỷ, nhưng các ngươi có bao giờ đối xử với ta như một con người?

Tiếng cười bi thảm, hận đời, hận người, hận chính cả bản thân mình. Nó bay đi, như khóc như cười gào nói, có chút điên khùng ngây dại.

Mà giết đi Lê chủ, chỉ mới là khởi đầu. Ngay sau khi hắn chết đi, sau lưng hắn những người con cháu đều đột tử, nhục thân vỡ nát, đến hơi tàn cũng chẳng còn.

- Không… Mộng Tâm, ngươi muốn làm gì?

Bỗng nhiên, đúng vào lúc toàn bộ nhân gian tuyệt vọng, một đạo âm thanh hoảng sợ bỗng nhiên truyền về từ dưới, chỉ thấy Hoàng Thiên lúc này mới vừa đi ra khỏi đổ nát, có chút điên dại thét gào.

Bởi vì hắn trông thấy Mộng Tâm đang hướng về phía nhóm người Cao Vô Cầu.

- Ha ha… muốn làm gì sao?

Mộng Tâm vượt qua hắc ám, nhìn về phía Hoàng Thiên mà cười, sau đó ánh mắt đột nhiên lộ ra sắc thái âm tàn, nụ cười trở nên lạnh lẽo doạ người.

Vừa mới dứt lời, thân thể nó liền đã xuất hiện ở trên đầu nhóm người, bàn tay nhỏ đánh bay nhị thú ra ngoài, rồi vỗ mạnh, trực tiếp đem bọn hắn nổ tung thành một màn sương mù máu đỏ.

- Không…

Sững sờ nhìn lấy Hàn Lâm và mọi người bị đập chết, thế giới trước mặt Hoàng Thiên gần như sụp đổ, để hắn điên cuồng hét lên, ánh mắt nhìn Mộng Tâm đã lộ ra hận ý ngợp trời.

- Đây, chính là cảm giác đau đớn này. Ngươi cảm nhận được không?

Nhìn lấy Hoàng Thiên hận mình, Mộng Tâm chỉ mỉm cười nhè nhẹ, sau đó chẳng thèm để ý tới hắn, tiếp tục bay lên trời.

- Thiên địa vô tình, thế nào là phật, thế nào lại là ma? Năm đó ta sở dĩ ngã xuống, cũng chỉ vì quá nhân từ, vì cái gọi là lương thiện. Bao nhiêu năm dày vò, ta mới hiểu ra được rằng, chỉ có sát lục vô tình mới có thể cho ta sức mạnh tối cường, không điểm yếu.

Âm thanh của nó nhẹ nhàng vang lên, như nói với Hoàng Thiên, cũng là tự nói với chính bản thân mình.

- Giết người thì dễ, giết người thân mới khó. Hôm nay ta chém đi tình, trở về với bản ngã. Cám ơn các ngươi đã giúp ta thành toàn nó.

Từng chữ nhẹ nhàng, nhưng không giấu được sự run rẩy trong lòng, đủ để chứng minh trong lòng nó đang kích thích nhường nào.

- Câm mồm…

Đằng sau, Hoàng Thiên bị nó bỏ lại đằng xa, dù điên cuồng đuổi theo cũng không thể nào tới được, sát cơ trong mắt hắn ngày càng đậm lên, cao tới trước nay chưa từng có.

- Ta giết ngươi, tên súc sinh này.

Chỉ gặp Hoàng Thiên ngửa cổ thét gào, bên hông Ma Thần Hỗn Nguyên khí vụt ra, đem thân thể hắn tiến vào trạng thái Ma Thần song biến. Mỗi một bước bước ra, khí thế trong người lại hừng hực lên một lần, đem không gian đều đạp vỡ.

- Giết ta? Ha ha, ngay cả ngươi cũng muốn giết ta à, buồn cười quá.

Mộng Tâm lúc ấy đã ngự hẳn ở trên tầng trời, gần như dung hợp vào bên trong vết nứt. Hắc khí quanh nó lượn lờ, có chút cười cợt nhìn về phía Hoàng Thiên. Cũng chẳng có sát cơ, mà chỉ có khinh thường.

- Cũng được, ngươi là dị số mà. Biến số cuối cùng, cũng là tình cảm cuối cùng, chỉ cần chém ngươi, ta sẽ trở nên hoàn mỹ.

Ác khí hoành thiên, biển máu thét gào. Nó vừa mới dứt lời, sau lưng liền như hiện lên hàng ngàn tỉ vong hồn khóc thương, huyễn hoá thành lệ khí. Mà cỗ lệ khí sát lục này, dường như chỉ thiếu duy nhất một cái cuối cùng, cũng là một trong vài cái lớn nhất, Hoàng Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện