Ma Thiên Ký
Chương 1365: Lục Nhâm Bàn
Dịch giả: Duocsybinh
Lục Nhâm Bàn kinh ngạc Ma Thiên
Thấy ma thi đau lòng Hoàng Phủ.
(vuongtuphuong)
Nhưng giờ phút này, Liễu Tung Dương đang khoanh chân mà ngồi, trước người hắn lơ lửng một phiến đá màu đen hình lục giác phong cách cổ xưa, đồng thời trong miệng truyền ra từng đợt chú ngữ cổ quái, từng đạo pháp quyết cổ quái cũng từ trong tay hắn bắn ra, chui vào trong phiến đá.
Mà ngay đỉnh đầu hắn, một cây hắc sắc cự phiên tầm hơn mười trượng, bỗng nhiên "RẮC... A... Ặ..!!" một tiếng cắt thành hai đoạn, rớt xuống.
Bên trên hắc sắc cổ phiên vẽ đầy nguyên một đám đồ án Yêu thú dáng vẻ dữ tợn, bất quá giờ phút này Linh quang đã mất hết, giống như một khối vải rách mà thôi.
"Phong Thú phiên! Chính là nó!" Núp trong một góc ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhận ra lai lịch của cổ phiên màu đen, đây là một loại dị bảo đặc thù.
Phiên kỳ này dùng thủ pháp đặc biệt luyện chế thành, có thể đem tinh phách các loại yêu thú phong ấn ở bên trong, lúc cần thiết thì thi pháp thả ra, uy lực cực lớn. Nhưng một khi đã phóng xuất thú hồn ra thì cái phiên kỳ cũng xem như là phế bỏ, nó là bảo vật chỉ có thể dùng một lần, rất hiếm thấy.
Bất quá vật ấy cũng không phải là vật của Vạn Ma Đại Lục, hắn trong lần du lịch ở Man Hoang đại lục, trong lúc vô tình đã biết đến loại bảo vật này qua điển tịch. Không biết Liễu gia lấy nó ở đâu ra nữa.
Quỷ dị ở chỗ, Liễu Tung Dương sau khi tế xuất hết thú hồn ra thì toàn bộ tinh thần hình như đều đặt ở phiến đá màu đen trước mặt, đối với ngoại cảnh có vẻ như không quan tâm vậy. Mà khối đá hình lục giác lúc này lại đang phát ra từng đạo Linh Văn cực kỳ huyền ảo, chỉ mấy cái hô hấp thì có thể lấy mắt thường nhìn thấy tốc độ khuếch tán của nó.
Chung quanh hắn, ba gã Ma Nhân Thiên Tượng Cảnh của Liễu gia tay cầm ma bảo bày ra thế trận chờ quân địch, sắc mặt nghiêm nghị đem Liễu Tung Dương vây ở chính giữa.
Giờ phút này bất luận là ai cũng thấy được, đám người Liễu gia đang kéo dài thời gian, chờ Liễu Tung Dương thi triển bí pháp lợi hại nào đó.
"Lục Nhâm bàn? Thì ra là thế, Liễu gia quả nhiên không đơn giản." Thanh âm Ma Thiên bỗng nhiên vang lên.
"Đó là vật gì?" Liễu Minh biến sắc, ánh mắt đồng dạng đã rơi vào khối đá màu đen hình lục giác.
Tuy rằng trong nội tâm hắn mơ hồ cảm thấy phiến đá đó không tầm thường, nhưng vẫn không nhìn ra được nó có điểm nào lợi hại.
"Ngươi cứ từ từ xem sẽ biết." Ma Thiên nói một câu hững hờ, sau đó lại tiếp tục im lặng.
Cách đó không xa, trong mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng lóe lên quang mang kỳ lạ, ngọc thủ lại bắt đầu bấm kiếm quyết, hơn mười đạo cự kiếm màu lam phát ra ánh sáng rực rỡ, nhắm đỉnh đầu Liễu Tung Dương chém xuống, khí thế cực kỳ kinh người.
Chung quanh Liễu Tung Dương, ba tên Ma Nhân Thiên Tượng Cảnh đồng thời hét lớn một tiếng, Ma Bảo trong tay lập tức tế ra.
Một thanh đoản bổng đen nhánh, một cái trường thương màu đen, một cái cổ kính màu xám. Theo từng tràng chú ngữ của ba người, mỗi thứ đều đón gió cuồng trướng, lớn hơn mười trượng, lao lên nghênh đón phi kiếm màu lam đang đánh tới như mưa ở trên không trung.
Trong miệng Hoàng Phủ Ngọc Phách hừ lạnh một tiếng, mười ngón liên tục búng ra, phi kiếm màu lam bay đầy trời, quay tít một vòng bộc phát ra một mảng lớn hàn khí màu lam, giống như một cỗ phong bạo, đem ba kiện ma bảo vây vào trong đó.
Tạch tạch tạch!
Ba kiện ma bảo lập tức bị hàn khí màu lam đóng băng lại ở trên không.
Ba gã Ma Nhân Thiên Tượng Cảnh của Liễu gia thập phần sợ hãi, lập tức thả ra thần niệm muốn triệu hồi Ma Bảo, nhưng hoàn toàn bị cắt đứt liên hệ với nó, hào quang bên ngoài ba kiện Ma Bảo lập tức mất đi, bất ngờ trên không rơi xuống như một khối đá.
Ba người sau một khắc liền khôi phục sắc mặt, nhao nhao lần nữa tế ra Ma Bảo khác.
Nhưng vào lúc này, bốn gã Ma Nhân Thiên Tượng Cảnh của Hoàng Phủ thế gia lại đánh tới, quấn lấy ba người bọn họ, khiến họ không còn thời gian bận tâm trên không trung được nữa.
Hoàng Phủ Ngọc Phách nắm lấy cơ hội, giữa không trung hơn mười thanh phi kiếm màu lam hội tụ lại một chỗ, phát ra thanh âm vù vù.
Ánh sáng màu lam đại thịnh, cả người và phi kiếm trong chốc lát hòa làm một, tạo ra một chuôi kiếm lớn hơn trăm trượng, giống như cây trụ chống trời, lam quang che kín cả nửa bầu trời.
Mặt ngoài cự kiếm hiện ra tầng tầng băng diễm màu lam, nhắm đỉnh đầu Liễu Tung Dương hung hăng chém xuống.
Giờ phút này, bên cạnh Liễu Tung Dương không ai hộ pháp, nhưng hắn vẫn bình chân như vại, khoanh chân mà ngồi, tựa hồ đối với cự kiếm màu lam đang hạ xuống là chuyện hão huyền.
Vào lúc này, phiến đá lục giác trước người hắn đã có hơn phân nửa Linh Văn màu đen bao trùm.
Khi cự kiếm cách đỉnh đầu chưa đầy mười trượng, Liễu Tung Dương bỗng nhiên mở mắt ra, trên đỉnh đầu hắc quang đại phóng, hư không lóe lên bất ngờ hiện ra bốn đầu Ma Thi màu đỏ sậm.
Trong đó hai đầu ma thi thân hình khẽ động, liền hạ xuống hộ vệ hai bên Liễu Tung Dương.
Hai đầu ma thi còn lại tức thì phát ra một tiếng gào rú, trên người ánh sáng màu đỏ lóe lên chói mắt, hai cái ma trảo khổng lồ từ trong ánh sáng màu đỏ thò ra.
Ngay cả móng vuốt cũng có màu đỏ, ngón tay dài đến mấy trượng, bàn tay thì to đến ba bốn chục trượng, ngón tay co duỗi liên hồi tản ra hàn quang u ám, thoạt nhìn giống như một lưỡi đao sắc bén.
Hai cái ma trảo khổng lồ thình lình đưa một tay nắm lấy Cự Kiếm màu lam.
Biến cố bất ngờ xảy ra, khuôn mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách biến đổi, Hoàng Phủ Khôi Triệu cũng không khỏi biến sắc.
"Bốn đầu Thiên Tượng Cảnh Ma Thi! Tốt, không thể tưởng được ngươi còn cất giấu một bảo vật như thếtrong tay." Hoàng Phủ Khôi Triệu quát lớn một tiếng, bất chấp thương thế trên người đang tái phát, thân hình mơ hồ một cái đã bay về phía Liễu Tung Dương, một cái đảo tay, trường tiên giống như linh xà đã xuất hiện trong tay, hình thể đón gió lập tức tăng vọt.
Trong nháy mắt, trường tiên màu tím biến lớn hơn trăm trượng, mang theo tiếng xé gió xuy xuy, nhắm về phía Liễu Tung Dương quật xuống.
Liễu Tung Dương sau khi tế ra bốn đầu ma thi, thì lại giống như cũ tiếp tục ngồi xuống đánh ra những đạo pháp quyết kỳ dị, chui vào trong phiến đá màu đen, những linh văn bên ngoài phiến đá càng lúc càng sáng rõ nét hơn, hướng vào trung tâm khối đá chui vào.
Hai đầu Ma Thi bên cạnh hắn vừa thấy Hoàng Phủ Khôi Triệu đánh tới, lập tức phi thân nghênh đón công kích của trường tiên, ma thân ken két rung động một hồi, lại nhanh chóng biến hóa, tạo thành hai đầu Ma Thi khổng lồ cao đến hai ba chục trượng, bốn cái Ma Trảo đen nhánh nhanh chóng chộp tới chỗ Hoàng Phủ Khôi Triệu.
Sắc mặt Hoàng Phủ Khôi Triệu trầm xuống, bóng roi khổng lồ rụt lại, đổi hướng đánh lên người hai đầu Ma Thi.
“Bành” một tiếng trầm đục!
Thân thể Ma thi đại chấn, hai chân Ma Thi bất giác lùi ra sau mấy bước, rồi một tiếng “ẦM” vang lên đã ngã ra đất.
Bất quá động tác lại linh hoạt dị thường, hai tay như thiểm điện chụp tới, thình lình đã nắm chặt trường tiên màu tím.
Sắc mặt Hoàng Phủ Khôi Triệu trầm xuống, đang muốn thi triển bí thuật nào đó, chợt thần sắc hắn ngưng lại, thân hình lui ra sau, hai mắt chăm chú nhìn vào Ma Thi đang nắm lấy trường tiên của hắn.
Ma Thi này gương mặt sưng phù, da trên người nhiều chỗ đã bị bong ra, lộ ra sắc đỏ bên trong nhục thể, nhưng ngũ quan thì tương đối hoàn hảo, nhìn chung có chút cân đối. (rãnh đánh nhau còn ngắm xác chết – Mr Bình)
Giờ phút này Ma Thi còn lại đang đưa tay chộp tới Hoàng Phủ Khôi Triệu. Hoàng Phủ Khôi Triệu tựa hồ có chút ngây người, ma trảo đánh tới cách người không đến mấy trượng lúc này mới chật vật tránh né.
"Khôi Triệu Trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng Phủ Ngọc Phách lúc này không biết đã thi triển bí thuật gì, mà đem Cự Kiếm màu lam thoát ra từ trong tay hai đầu Ma Thi kia, lúc này đang quần chiến với chúng, nhưng mắt thấy dị trạng của Hoàng Phủ Khôi Triệu, nên vội vàng cất giọng hỏi.
"Là Lưu Thủy hoàng tử cùng Kỳ Trưởng lão..." Hoàng Phủ Khôi Triệu chỉ về phía hai Ma Thi cất giọng thì thào đáp lại.
Thanh âm của hắn tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào trong tai Hoàng Phủ Ngọc Phách. Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe vậy thân hình cũng chấn động, ánh mắt cũng nhìn qua hai cỗ Ma Thi trước mặt Hoàng Phủ Khôi Triệu đánh giá vài lần, sắc mặt bỗng nhiên đại biến. Hai đầu ma thi tuy rằng hình thể đại biến, nhưng mà khuôn mặt thì có thể mơ hồ nhìn ra, thình lình chính là hai người đã chết trong tay Liễu gia, Hoàng Phủ Lưu Thủy cùng Hoàng Phủ Kỳ.
Núp ở chỗ xa Liễu Minh cũng đã nhận ra điểm này, thần sắc cũng lộ ra một tia kinh hãi.
"Ma Thiên tiền bối, chuyện như vậy sao có thể làm được?" Hắn thông qua tâm niệm truyền âm liên hệ với Ma Thiên, hỏi.
"Trong ma tộc có một bí thuật luyện thi gọi là Thiên Tuyệt Ma Thi, có thể đem thi thể luyện chế thành Ma Thi, hơn nữa thi thể khi còn sống tu vi càng cao và bảo tồn càng nguyên vẹn, thì Ma Thi luyện chế ra uy lực sẽ càng cao. Bất quá dùng bí thuật này luyện chế thì phải dùng chính thần hồn của thi thể đó làm vật tế, Ma Thi sau khi luyện thành thì thần hồn người đó cũng sẽ triệt để biến mất không thể chuyển thế luân hồi.” Ma Thiên nhàn nhạt nói ra.
Liễu Minh nghe nói lời ấy, trong mắt liền hiện lên một tia dị sắc.
Hoàng Phủ Khôi Triệu cùng Hoàng Phủ Ngọc Phách hiển nhiên cũng biết bí thuật Thiên Tuyệt Ma Thi, trên mặt mỗi người đều nổi lên thần sắc căm phẫn tột bậc.
Hoàng Phủ Ngọc Phách há miệng phun ra một ngụm máu, dung nhập vào bên trong Cự Kiếm màu lam, ngọc thủ huy động liên tục, từng đạo pháp quyết bay ra chui vào trong cự kiếm.
Cự Kiếm màu lam xoay quanh một cái, thình lình biến thành một đầu Giao Long màu lam lớn đến mấy trăm trượng.
Giao Long màu lam khẽ quẫy đuôi thì hai đạo lam ảnh theo đó lóe lên.
Rầm rầm hai tiếng trầm đục, đánh hai đầu Ma Thi ở trước người Hoàng Phủ Ngọc Phách bay ra xa.
Hoàng Phủ Ngọc Phách khẽ quát một tiếng, bàn tay nhẹ điểm một cái, Giao Long màu lam khổng lồ lập tức lao thẳng tới Liễu Tung Dương, hé miệng phun ra một đạo băng diễm màu lam thô to như vạc nước.
Liễu Tung Dương nhìn thấy cự kiếm biến thành Giao Long thì sắc mặt có chút biến hóa, cánh tay lóe lên đã xuất hiện một trương phù lục màu vàng long lánh.
Hắn dung sức nhẹ bóp nát phù lục trong tay, tức thì quanh thân hiện ra một màng kim quang chói mắt.
Kim quang lóe lên, thân hình của hắn một cái mơ hồ đã biến mất vô tung.
Băng diễm do Giao Long màu vàng phun ra, lập tức đánh vào hư không.
"Thì ra là Đại Na Di phù lục! Hắc hắc, xem ra Liễu gia của cải thực sực rất phong phú a." đáy lòng Liễu Minh lại vang lên thanh âm của Ma Thiên.
Liễu Minh nghe vậy đuôi lông mày nhảy lên, phù lục không phải là thứ hắn đoạt được trong tay Khuê Mộc Tôn Giả ở Thiên Yêu Bí Cảnh sao.
Hoàng Phủ Ngọc Phách thần sắc cũng khẽ giật mình, ánh mắt lập tức xoay chuyển nhìn qua chung quanh một lượt.
Lúc này, ở một sườn đồi cách lối vào Tháp không xa, hư không rung động, thân ảnh Liễu Tung Dương nhiên hiện ra.
Trước mặt hắn chính là khối mộ bia nhìn có chút mới kia.
Trong mắt Liễu Minh tử quang lóe lên, gần như lập tức tìm được thân ảnh Liễu Tung Dương, sắc mặt cũng theo đó mà biến đổi.
Giờ phút này phiến đá màu đen hình lục giác đã bị linh văn bao phủ hoàn toàn, ở giữa phiến đá hiện lên một đoàn sáng màu đen không ngừng giao động, theo từng tiếng chú ngữ trong miệng Liễu Tung Dương đoàn sáng kia cũng căng rụt liên hồi.
Sau một khắc, trong mắt Liễu Tung Dương lóe lên nét dữ tợn, lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời cánh tay giơ lên tức thì đã có bốn năm khối châu lớn bằng quả trứng gà, thình lình đúng là Thi Ma Châu.
Máu tươi và Thi Ma Châu đều rơi lên phiến đá màu đen, rất nhanh sau đó cả hai đều dung nhập vào trong đó.
Hắc quang trên phiến đá bổng nhiên đại phóng, phát ra tiếng ầm ầm vỡ vụn, biến thành một quang cầu màu đen to bằng đầu người, tản mát ra Thi Khí cực kỳ nồng đậm.
Liễu Tung Dương phất tay đánh ra một đạo hắc quang, chui vào bên trong quang cầu màu đen.
Quang cầu màu đen một cái mơ hồ, lại chui vào ngôi mộ bên dưới.
Làm xong những thứ này, sắc mặt Liễu Tung Dương mới có chút thả lỏng.
Liền tại lúc này, một đạo lam quang cực lớn từ đằng xa kích bắn tới, thình lình lại là đạo băng diễm màu lam lúc nãy.
Giữa không trung, Hoàng Phủ Ngọc Phách đang điều khiển Giao Long khổng lồ màu lam, giương nanh múa vuốt bay về phía trước.
Lục Nhâm Bàn kinh ngạc Ma Thiên
Thấy ma thi đau lòng Hoàng Phủ.
(vuongtuphuong)
Nhưng giờ phút này, Liễu Tung Dương đang khoanh chân mà ngồi, trước người hắn lơ lửng một phiến đá màu đen hình lục giác phong cách cổ xưa, đồng thời trong miệng truyền ra từng đợt chú ngữ cổ quái, từng đạo pháp quyết cổ quái cũng từ trong tay hắn bắn ra, chui vào trong phiến đá.
Mà ngay đỉnh đầu hắn, một cây hắc sắc cự phiên tầm hơn mười trượng, bỗng nhiên "RẮC... A... Ặ..!!" một tiếng cắt thành hai đoạn, rớt xuống.
Bên trên hắc sắc cổ phiên vẽ đầy nguyên một đám đồ án Yêu thú dáng vẻ dữ tợn, bất quá giờ phút này Linh quang đã mất hết, giống như một khối vải rách mà thôi.
"Phong Thú phiên! Chính là nó!" Núp trong một góc ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhận ra lai lịch của cổ phiên màu đen, đây là một loại dị bảo đặc thù.
Phiên kỳ này dùng thủ pháp đặc biệt luyện chế thành, có thể đem tinh phách các loại yêu thú phong ấn ở bên trong, lúc cần thiết thì thi pháp thả ra, uy lực cực lớn. Nhưng một khi đã phóng xuất thú hồn ra thì cái phiên kỳ cũng xem như là phế bỏ, nó là bảo vật chỉ có thể dùng một lần, rất hiếm thấy.
Bất quá vật ấy cũng không phải là vật của Vạn Ma Đại Lục, hắn trong lần du lịch ở Man Hoang đại lục, trong lúc vô tình đã biết đến loại bảo vật này qua điển tịch. Không biết Liễu gia lấy nó ở đâu ra nữa.
Quỷ dị ở chỗ, Liễu Tung Dương sau khi tế xuất hết thú hồn ra thì toàn bộ tinh thần hình như đều đặt ở phiến đá màu đen trước mặt, đối với ngoại cảnh có vẻ như không quan tâm vậy. Mà khối đá hình lục giác lúc này lại đang phát ra từng đạo Linh Văn cực kỳ huyền ảo, chỉ mấy cái hô hấp thì có thể lấy mắt thường nhìn thấy tốc độ khuếch tán của nó.
Chung quanh hắn, ba gã Ma Nhân Thiên Tượng Cảnh của Liễu gia tay cầm ma bảo bày ra thế trận chờ quân địch, sắc mặt nghiêm nghị đem Liễu Tung Dương vây ở chính giữa.
Giờ phút này bất luận là ai cũng thấy được, đám người Liễu gia đang kéo dài thời gian, chờ Liễu Tung Dương thi triển bí pháp lợi hại nào đó.
"Lục Nhâm bàn? Thì ra là thế, Liễu gia quả nhiên không đơn giản." Thanh âm Ma Thiên bỗng nhiên vang lên.
"Đó là vật gì?" Liễu Minh biến sắc, ánh mắt đồng dạng đã rơi vào khối đá màu đen hình lục giác.
Tuy rằng trong nội tâm hắn mơ hồ cảm thấy phiến đá đó không tầm thường, nhưng vẫn không nhìn ra được nó có điểm nào lợi hại.
"Ngươi cứ từ từ xem sẽ biết." Ma Thiên nói một câu hững hờ, sau đó lại tiếp tục im lặng.
Cách đó không xa, trong mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng lóe lên quang mang kỳ lạ, ngọc thủ lại bắt đầu bấm kiếm quyết, hơn mười đạo cự kiếm màu lam phát ra ánh sáng rực rỡ, nhắm đỉnh đầu Liễu Tung Dương chém xuống, khí thế cực kỳ kinh người.
Chung quanh Liễu Tung Dương, ba tên Ma Nhân Thiên Tượng Cảnh đồng thời hét lớn một tiếng, Ma Bảo trong tay lập tức tế ra.
Một thanh đoản bổng đen nhánh, một cái trường thương màu đen, một cái cổ kính màu xám. Theo từng tràng chú ngữ của ba người, mỗi thứ đều đón gió cuồng trướng, lớn hơn mười trượng, lao lên nghênh đón phi kiếm màu lam đang đánh tới như mưa ở trên không trung.
Trong miệng Hoàng Phủ Ngọc Phách hừ lạnh một tiếng, mười ngón liên tục búng ra, phi kiếm màu lam bay đầy trời, quay tít một vòng bộc phát ra một mảng lớn hàn khí màu lam, giống như một cỗ phong bạo, đem ba kiện ma bảo vây vào trong đó.
Tạch tạch tạch!
Ba kiện ma bảo lập tức bị hàn khí màu lam đóng băng lại ở trên không.
Ba gã Ma Nhân Thiên Tượng Cảnh của Liễu gia thập phần sợ hãi, lập tức thả ra thần niệm muốn triệu hồi Ma Bảo, nhưng hoàn toàn bị cắt đứt liên hệ với nó, hào quang bên ngoài ba kiện Ma Bảo lập tức mất đi, bất ngờ trên không rơi xuống như một khối đá.
Ba người sau một khắc liền khôi phục sắc mặt, nhao nhao lần nữa tế ra Ma Bảo khác.
Nhưng vào lúc này, bốn gã Ma Nhân Thiên Tượng Cảnh của Hoàng Phủ thế gia lại đánh tới, quấn lấy ba người bọn họ, khiến họ không còn thời gian bận tâm trên không trung được nữa.
Hoàng Phủ Ngọc Phách nắm lấy cơ hội, giữa không trung hơn mười thanh phi kiếm màu lam hội tụ lại một chỗ, phát ra thanh âm vù vù.
Ánh sáng màu lam đại thịnh, cả người và phi kiếm trong chốc lát hòa làm một, tạo ra một chuôi kiếm lớn hơn trăm trượng, giống như cây trụ chống trời, lam quang che kín cả nửa bầu trời.
Mặt ngoài cự kiếm hiện ra tầng tầng băng diễm màu lam, nhắm đỉnh đầu Liễu Tung Dương hung hăng chém xuống.
Giờ phút này, bên cạnh Liễu Tung Dương không ai hộ pháp, nhưng hắn vẫn bình chân như vại, khoanh chân mà ngồi, tựa hồ đối với cự kiếm màu lam đang hạ xuống là chuyện hão huyền.
Vào lúc này, phiến đá lục giác trước người hắn đã có hơn phân nửa Linh Văn màu đen bao trùm.
Khi cự kiếm cách đỉnh đầu chưa đầy mười trượng, Liễu Tung Dương bỗng nhiên mở mắt ra, trên đỉnh đầu hắc quang đại phóng, hư không lóe lên bất ngờ hiện ra bốn đầu Ma Thi màu đỏ sậm.
Trong đó hai đầu ma thi thân hình khẽ động, liền hạ xuống hộ vệ hai bên Liễu Tung Dương.
Hai đầu ma thi còn lại tức thì phát ra một tiếng gào rú, trên người ánh sáng màu đỏ lóe lên chói mắt, hai cái ma trảo khổng lồ từ trong ánh sáng màu đỏ thò ra.
Ngay cả móng vuốt cũng có màu đỏ, ngón tay dài đến mấy trượng, bàn tay thì to đến ba bốn chục trượng, ngón tay co duỗi liên hồi tản ra hàn quang u ám, thoạt nhìn giống như một lưỡi đao sắc bén.
Hai cái ma trảo khổng lồ thình lình đưa một tay nắm lấy Cự Kiếm màu lam.
Biến cố bất ngờ xảy ra, khuôn mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách biến đổi, Hoàng Phủ Khôi Triệu cũng không khỏi biến sắc.
"Bốn đầu Thiên Tượng Cảnh Ma Thi! Tốt, không thể tưởng được ngươi còn cất giấu một bảo vật như thếtrong tay." Hoàng Phủ Khôi Triệu quát lớn một tiếng, bất chấp thương thế trên người đang tái phát, thân hình mơ hồ một cái đã bay về phía Liễu Tung Dương, một cái đảo tay, trường tiên giống như linh xà đã xuất hiện trong tay, hình thể đón gió lập tức tăng vọt.
Trong nháy mắt, trường tiên màu tím biến lớn hơn trăm trượng, mang theo tiếng xé gió xuy xuy, nhắm về phía Liễu Tung Dương quật xuống.
Liễu Tung Dương sau khi tế ra bốn đầu ma thi, thì lại giống như cũ tiếp tục ngồi xuống đánh ra những đạo pháp quyết kỳ dị, chui vào trong phiến đá màu đen, những linh văn bên ngoài phiến đá càng lúc càng sáng rõ nét hơn, hướng vào trung tâm khối đá chui vào.
Hai đầu Ma Thi bên cạnh hắn vừa thấy Hoàng Phủ Khôi Triệu đánh tới, lập tức phi thân nghênh đón công kích của trường tiên, ma thân ken két rung động một hồi, lại nhanh chóng biến hóa, tạo thành hai đầu Ma Thi khổng lồ cao đến hai ba chục trượng, bốn cái Ma Trảo đen nhánh nhanh chóng chộp tới chỗ Hoàng Phủ Khôi Triệu.
Sắc mặt Hoàng Phủ Khôi Triệu trầm xuống, bóng roi khổng lồ rụt lại, đổi hướng đánh lên người hai đầu Ma Thi.
“Bành” một tiếng trầm đục!
Thân thể Ma thi đại chấn, hai chân Ma Thi bất giác lùi ra sau mấy bước, rồi một tiếng “ẦM” vang lên đã ngã ra đất.
Bất quá động tác lại linh hoạt dị thường, hai tay như thiểm điện chụp tới, thình lình đã nắm chặt trường tiên màu tím.
Sắc mặt Hoàng Phủ Khôi Triệu trầm xuống, đang muốn thi triển bí thuật nào đó, chợt thần sắc hắn ngưng lại, thân hình lui ra sau, hai mắt chăm chú nhìn vào Ma Thi đang nắm lấy trường tiên của hắn.
Ma Thi này gương mặt sưng phù, da trên người nhiều chỗ đã bị bong ra, lộ ra sắc đỏ bên trong nhục thể, nhưng ngũ quan thì tương đối hoàn hảo, nhìn chung có chút cân đối. (rãnh đánh nhau còn ngắm xác chết – Mr Bình)
Giờ phút này Ma Thi còn lại đang đưa tay chộp tới Hoàng Phủ Khôi Triệu. Hoàng Phủ Khôi Triệu tựa hồ có chút ngây người, ma trảo đánh tới cách người không đến mấy trượng lúc này mới chật vật tránh né.
"Khôi Triệu Trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng Phủ Ngọc Phách lúc này không biết đã thi triển bí thuật gì, mà đem Cự Kiếm màu lam thoát ra từ trong tay hai đầu Ma Thi kia, lúc này đang quần chiến với chúng, nhưng mắt thấy dị trạng của Hoàng Phủ Khôi Triệu, nên vội vàng cất giọng hỏi.
"Là Lưu Thủy hoàng tử cùng Kỳ Trưởng lão..." Hoàng Phủ Khôi Triệu chỉ về phía hai Ma Thi cất giọng thì thào đáp lại.
Thanh âm của hắn tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào trong tai Hoàng Phủ Ngọc Phách. Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe vậy thân hình cũng chấn động, ánh mắt cũng nhìn qua hai cỗ Ma Thi trước mặt Hoàng Phủ Khôi Triệu đánh giá vài lần, sắc mặt bỗng nhiên đại biến. Hai đầu ma thi tuy rằng hình thể đại biến, nhưng mà khuôn mặt thì có thể mơ hồ nhìn ra, thình lình chính là hai người đã chết trong tay Liễu gia, Hoàng Phủ Lưu Thủy cùng Hoàng Phủ Kỳ.
Núp ở chỗ xa Liễu Minh cũng đã nhận ra điểm này, thần sắc cũng lộ ra một tia kinh hãi.
"Ma Thiên tiền bối, chuyện như vậy sao có thể làm được?" Hắn thông qua tâm niệm truyền âm liên hệ với Ma Thiên, hỏi.
"Trong ma tộc có một bí thuật luyện thi gọi là Thiên Tuyệt Ma Thi, có thể đem thi thể luyện chế thành Ma Thi, hơn nữa thi thể khi còn sống tu vi càng cao và bảo tồn càng nguyên vẹn, thì Ma Thi luyện chế ra uy lực sẽ càng cao. Bất quá dùng bí thuật này luyện chế thì phải dùng chính thần hồn của thi thể đó làm vật tế, Ma Thi sau khi luyện thành thì thần hồn người đó cũng sẽ triệt để biến mất không thể chuyển thế luân hồi.” Ma Thiên nhàn nhạt nói ra.
Liễu Minh nghe nói lời ấy, trong mắt liền hiện lên một tia dị sắc.
Hoàng Phủ Khôi Triệu cùng Hoàng Phủ Ngọc Phách hiển nhiên cũng biết bí thuật Thiên Tuyệt Ma Thi, trên mặt mỗi người đều nổi lên thần sắc căm phẫn tột bậc.
Hoàng Phủ Ngọc Phách há miệng phun ra một ngụm máu, dung nhập vào bên trong Cự Kiếm màu lam, ngọc thủ huy động liên tục, từng đạo pháp quyết bay ra chui vào trong cự kiếm.
Cự Kiếm màu lam xoay quanh một cái, thình lình biến thành một đầu Giao Long màu lam lớn đến mấy trăm trượng.
Giao Long màu lam khẽ quẫy đuôi thì hai đạo lam ảnh theo đó lóe lên.
Rầm rầm hai tiếng trầm đục, đánh hai đầu Ma Thi ở trước người Hoàng Phủ Ngọc Phách bay ra xa.
Hoàng Phủ Ngọc Phách khẽ quát một tiếng, bàn tay nhẹ điểm một cái, Giao Long màu lam khổng lồ lập tức lao thẳng tới Liễu Tung Dương, hé miệng phun ra một đạo băng diễm màu lam thô to như vạc nước.
Liễu Tung Dương nhìn thấy cự kiếm biến thành Giao Long thì sắc mặt có chút biến hóa, cánh tay lóe lên đã xuất hiện một trương phù lục màu vàng long lánh.
Hắn dung sức nhẹ bóp nát phù lục trong tay, tức thì quanh thân hiện ra một màng kim quang chói mắt.
Kim quang lóe lên, thân hình của hắn một cái mơ hồ đã biến mất vô tung.
Băng diễm do Giao Long màu vàng phun ra, lập tức đánh vào hư không.
"Thì ra là Đại Na Di phù lục! Hắc hắc, xem ra Liễu gia của cải thực sực rất phong phú a." đáy lòng Liễu Minh lại vang lên thanh âm của Ma Thiên.
Liễu Minh nghe vậy đuôi lông mày nhảy lên, phù lục không phải là thứ hắn đoạt được trong tay Khuê Mộc Tôn Giả ở Thiên Yêu Bí Cảnh sao.
Hoàng Phủ Ngọc Phách thần sắc cũng khẽ giật mình, ánh mắt lập tức xoay chuyển nhìn qua chung quanh một lượt.
Lúc này, ở một sườn đồi cách lối vào Tháp không xa, hư không rung động, thân ảnh Liễu Tung Dương nhiên hiện ra.
Trước mặt hắn chính là khối mộ bia nhìn có chút mới kia.
Trong mắt Liễu Minh tử quang lóe lên, gần như lập tức tìm được thân ảnh Liễu Tung Dương, sắc mặt cũng theo đó mà biến đổi.
Giờ phút này phiến đá màu đen hình lục giác đã bị linh văn bao phủ hoàn toàn, ở giữa phiến đá hiện lên một đoàn sáng màu đen không ngừng giao động, theo từng tiếng chú ngữ trong miệng Liễu Tung Dương đoàn sáng kia cũng căng rụt liên hồi.
Sau một khắc, trong mắt Liễu Tung Dương lóe lên nét dữ tợn, lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời cánh tay giơ lên tức thì đã có bốn năm khối châu lớn bằng quả trứng gà, thình lình đúng là Thi Ma Châu.
Máu tươi và Thi Ma Châu đều rơi lên phiến đá màu đen, rất nhanh sau đó cả hai đều dung nhập vào trong đó.
Hắc quang trên phiến đá bổng nhiên đại phóng, phát ra tiếng ầm ầm vỡ vụn, biến thành một quang cầu màu đen to bằng đầu người, tản mát ra Thi Khí cực kỳ nồng đậm.
Liễu Tung Dương phất tay đánh ra một đạo hắc quang, chui vào bên trong quang cầu màu đen.
Quang cầu màu đen một cái mơ hồ, lại chui vào ngôi mộ bên dưới.
Làm xong những thứ này, sắc mặt Liễu Tung Dương mới có chút thả lỏng.
Liền tại lúc này, một đạo lam quang cực lớn từ đằng xa kích bắn tới, thình lình lại là đạo băng diễm màu lam lúc nãy.
Giữa không trung, Hoàng Phủ Ngọc Phách đang điều khiển Giao Long khổng lồ màu lam, giương nanh múa vuốt bay về phía trước.
Bình luận truyện