Ma Thiên Ký
Chương 889: Lực trảm Nhân Ma
Dịch giả: asuconm
Vèo!
Đầu lâu của Nhân Ma rơi xuống đất, bị bao bọc bởi một cỗ hắc khí. Tinh phách còn chưa kịp thoát ra, cũng bị nhốt bên trong hắc khí, sau vài tiếng “chi chi”, liền bị luyện hóa tan biến mất.
Liễu Minh nhìn vào đầu lâu bên trong hắc khí, thấy trên mặt máu tươi chảy đầm đìa, nhưng vẫn có thể nhìn được đại khái, mặt gã này vừa vuông vừa to, hai mắt lõm sâu vào trong, độ tuổi tầm trung niên.
“Thì ra đây chính là gương mặt chính thức của Thiên Huyễn Nhân Ma, mặc dù trước mặt người khác biến hóa ra ngàn vạn hình dạng khác nhau, chỉ có sau khi chết đi thì mới hiện ra được bộ mặt thật, âu cũng là điều đáng buồn.”
Liễu Minh thì thào một vài tiếng, nhưng sau đó lại mỉm cười trong lòng, đem ý nghĩ này bỏ đi. Hắn vung tay lên, đầu lâu của Thiên Huyễn Nhân Ma liền bị cỗ hắc khí cuốn vào bên trong Tu Di Giới.
“Chủ nhân …”
Một tia sáng màu vàng lóe lên rồi hiện ra Hạt nhi, bộ y phục màu đen của nó bị tổn hại một chút, sắc mặt thì tái nhợt, bộ ngực có chút nhấp nhô (??), hẳn là bị trọng thương bởi một kích của Thiên Huyễn Nhân Ma, nhưng cũng không có tổn thương đến nguyên khí.
“Ngươi không sao chứ?” Liễu Minh quan tâm hỏi.
“Hì hì, vừa rồi ta nhân lúc người này không chú ý, liền đâm hắn vài phát để trợ giúp chủ nhân a.” Hạt Nhi nhìn thoáng qua thi thể không đầu của Thiên Huyễn Nhân Ma, nói ra như để kể công với Liễu Minh.
Liễu Minh tuy thở dài trong lòng nhưng trong miệng tán dương nói ra:
“Đúng vậy, may mắn là có Hạt Nhi tương trợ, ta mới có thể đánh chết tên này thuận lợi như vậy.”
Hạt Nhi nghe vậy, lập tức vui vẻ ra mặt.
Liễu Minh nhìn lướt qua thân thể của Thiên Huyễn Nhân Ma, sau đó phất tay xuất ra một cỗ hắc khí, đem cái nhẫn làm bằng bạch ngọc đeo ở ngón tay cái của tên này thu về. Cái nhẫn này thoạt nhìn thì giống như một cái nhẫn bạch ngọc bình thường, nhưng lại toát ra một cỗ pháp lực cực kỳ mờ mịt.
Trong lòng Liễu Minh khẽ động, liền thả ra thần thức thẩm thấu vào bên trong, cái nhẫn này quả nhiên là một cái linh khí trữ vật, không gian lớn chừng mười trượng, bên trong chứa không ít đồ vật bao gồm đan dược, linh khí, khoáng thạch, …
Liễu Minh đưa thần thức quét qua các đồ vật này, chợt biến đổi sắc mặt. Một đạo kim quang hiện lên trên tay hắn, hiện ra một ngọc giản màu vàng nhạt, mang phong cách cổ xưa. Ngọc giản này chính là cái mà lúc trước khi Thiên Huyễn Nhân Ma điều khiển Phổ Độ đại trận đã từng lấy ra đấy.
Liễu Minh đem ngọc giản dán lên trán, thẩm thấu thần thức đi vào, hắn khẽ giật mình, lập tức vui mừng đứng lên, thì ra ghi chép bên trong ngọc giản chính là phương pháp điều khiển Phổ Độ Tu Di pháp trận. Bất quá nơi này không thuận tiện để nghiên cứu kỹ càng, hắn liền đem ngọc giản lẫn cái nhẫn bạch ngọc thu vào.
Ngay khi Liễu Minh vừa thu xếp mọi thứ xong xuôi, một loạt tiếng xé gió từ phía xa chân trời truyền đến, bốn lão giả mặc trường bào màu đỏ thẫm bỗng nhiên rơi xuống, đưa mắt quan sát khu vực này.
Xung quanh chỗ này loang lổ vết tích của trận chiến vừa rồi, bọn họ dựa vào những dấu vết này có thể đoán được trận đấu ngắn ngủi khi nãy diễn ra kịch liệt như thế nào, trong ánh mắt của bốn người bọn họ đều hiện lên một tia sợ hãi. Trước đó, bọn họ cũng chỉ dám đứng từ xa quan sát, khi thấy trận chiến đã kết thúc thì mới dám bay tới.
“Tiền bối … “ Lão giả cao lớn nhìn về phía Liễu Minh đang đứng gần một cái hố sâu, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Thi thể không đầu kia vẫn còn mặc Ngũ Trảo Kim Long bào trên mình, nhìn qua là có thể hiểu rõ chân tướng sự việc.
“Lúc trước ta cũng đã nói rồi, tên tà tu này chính là Thiên Huyễn Nhân Ma, tuy rằng không hiểu tại sao hắn lại ngụy trang thành Hoàng đế Khương Quốc của các ngươi. Nhưng hiện tại hắn đã bị đánh chết, những chuyện còn lại ta giao cho các ngươi thu xếp, mục đích đến đây lần này của ta cũng chỉ vì cái đầu của hắn mà thôi.” Liễu Minh nhìn lão giả cao lớn một cái, miệng bình thản nói ra, đồng thời hắc khí xung quanh hắn cuồn cuộn cuốn lên, làm cho quần áo không gió bay lên.
“Mấy người tại hạ vừa rồi mở miệng mạo phạm tiền bối, mong người thứ tội cho! Tiền bối trừ bỏ tên tà tu này cho Khương Quốc, bọn tại hạ vô cùng cảm kích, chẳng qua không biết là tiền bối có thể cho biết tục danh của người?” Lão giả cao lớn trông thấy Liễu Minh rời đi, vội vàng mở miệng nói.
Hoàng cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay sinh tử, tung tính của Hoàng Đế chính thức còn không rõ, nếu Khương gia lão tổ truy xét đến, bốn người bọn họ chịu trách nhiệm hộ vệ nơi đây sợ là sẽ chịu tội không nhẹ, hắn ngay đến tên của Liễu Minh cũng không biết thì tội càng chồng thêm tội.
Liễu Minh nhíu mày, hướng về phía lão giả nhàn nhạt truyền âm nói ra tên, sau đó chắp tay thúc giục pháp quyết, đoàn hắc khí bao lấy thân hình hắn cùng với Hạt Nhi, hướng về phía chân trời xa xa phá không mà đi.
Bốn người lão giả trên mặt tỏ vẻ cung kính nhìn đạo hắc quang biến mất ở phía chân trời, rồi quay lại nhìn mớ hỗn độn trên mặt đất, im lặng một hồi không nói gì.
“Đem thi thể người này thu lại, ngay lập tức bắt tay vào tìm kiếm tung tích của Khương Ly, cho dù có phải đào sâu ba thước đất trong thành Nam Lô lên cũng phải tìm cho ra. Đồng thời ngay lập tức thông báo cho các vị Trưởng lão ở Tạ Thủy Cư biết việc này.” Sau một hồi, lão giả cao lớn phá vỡ không khí im lặng, hướng về ba người còn lại phân phó.
Ba người kia nghe vậy thì gật đầu đồng ý rồi phân chia nhau làm việc. Còn lão giả cao lớn thì liên tục thở dài, gương mặt âm tình bất định.
Hoàng thất Khương Quốc bởi vì chuyện của Thiên Huyễn Nhân Ma dẫn tới một phen rung chuyển không nhỏ, trong cả các gia tộc tu tiên lẫn phàm nhân. Thậm chí còn kinh động đến một số quốc gia lân cận Khương Quốc. Điều này làm cho các tu sĩ cao giai của một số tông phái, gia tộc tu tiên liên thủ lại, đặt ra quy định bảo vệ an toàn cho hoàng thất phàm nhân. Đương nhiên, những chuyện đó sau này mới xảy ra.
Lúc này, Liễu Minh biến thành một đạo độn quang màu đen, rất nhanh rời đi khỏi Nam Lô thành. Sau nửa canh giờ, Liễu Minh đáp xuống bên trên một vách núi tại Ô Sơn sơn mạch. Lúc này trời đã gần sáng, hắn phất tay phát ra một đạo hắc quang, đào ra một cái sơn động không lớn không nhỏ trong vách núi, sau khi bố trí một vài cái cấm chế đơn giản, liền bước vào bên trong sơn động ngồi xuống. Sau mấy ngày liên tiếp truy đuổi và kịch chiến, làm cho pháp lực lẫn tinh thần lực của hắn đều tiêu hao thật lớn, mà Hạt Nhi cũng đã tiến vào trong Dưỡng Hồn Đại bắt đầu nghỉ ngơi, hồi phục pháp lực.
Liễu Minh sau khi ăn vào một quả đan dược, liền bắt đầu vận chuyển pháp lực, chậm rãi điều tức. Trải qua ba ngày, hắn mới mở mắt ra, pháp lực trong cơ thể tuy chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng cũng đã được tám chín phần mười rồi.
Lúc này hắn mới lấy miếng ngọc giản phát hiện được từ trong cái nhẫn bạch ngọc của Thiên Huyễn Nhân Ma ra, rồi dán lên trán, bắt đầu tham tường. Ngọc giản này không những giới thiệu rất kỹ càng về Phổ Độ Tu Di pháp trận, mà còn ghi cụ thể phương pháp điều khiển. Đối với nghệ thuật bày bố trận pháp, Liễu Minh vốn dĩ rất là hứng thú, huống chi đây lại là pháp trận lưu truyền từ thời thượng cổ.
Điều may mắn là, những đạo cụ để sắp đặt pháp trận này đều được giữ lại nguyên vẹn, sau khi tìm hiểu kỹ càng, là có thể lập tức sử dụng rồi.
Cái tên Thiên Huyễn Nhân Ma Phí Nghi kia, sở dĩ có thế tiêu dao tại ngoại một thời gian dài như thế, mà không bị người của các môn phái lớn đánh chết, ngoại trừ tu vi của hắn vốn cũng không yếu cùng với bản thân hắn mang Thiên Huyễn chi thể, nguyên nhân chính còn lại có thể là do hắn dựa vào bộ pháp trận rất có lai lịch này.
Sau một hồi lâu, thần thức của Liễu Minh mới đi ra từ bên trong ngọc giản, sắc mặt không dấu được nét vui mừng. Theo ghi chép bên trong ngọc giản, bộ Phổ Độ đại trận này có nguồn gốc từ một cái môn phái Phật môn từ thời Thượng cổ, dụng cụ cần thiết dùng để bày trận cũng rất ít, chỉ cần bốn cái trận bàn và tám bộ trận kỳ (lá cờ để bày trận).
Phương pháp để bày trận cũng không phức tạp, chỉ cần đem trận bàn và trận kỳ đem chôn sâu dưới mặt đất chính xác theo phương pháp mô tả, sau đó dùng cao giai linh thạch khảm tại mắt trận. Nếu cung cấp đầy đủ pháp lực thì cả tòa đại trận có thể hoạt động bình thường. Lại có thể thông qua hai trận kỳ chính để điều khiển hoạt động, sự biến hóa của đại trận.
Bộ Phổ Độ đại trận này ngoài đặc tính kiên cố bên ngoài vốn có ở các trận pháp của Phật môn, bên trong còn có một số biến hóa, có tác dụng vây khốn và sát thương bất kỳ địch thủ nào có cấp bậc Thiên Tượng cảnh trở xuống.
Điểm mấu chốt nhất là, pháp trận này có tác dụng rất kỳ diệu trong việc khắc chế ác quỷ tà ma, tiếng Phạn phát ra bên trong trận pháp có thể siêu độ ác quỷ vãng sinh bị nhốt bên trong.
Tuy nhiên, muốn phát huy được uy lực cao nhất của trận pháp này đòi hỏi phải có hai người đồng thời điều khiển đại trận, hơn nữa kỹ thuật điều khiển phải vô cùng thuần thục. Nhưng điều này đối với Liễu Minh không phải là một vấn đề lớn, với thiên phú nhất tâm nhị dụng của hắn, cộng với việc tinh thần lực vượt xa người bình thường, lại được tăng cường bởi Hóa Thức Trùng, hắn tự nhiên có thể đồng thời phân chia tinh thần lực để điều khiển pháp trận.
Về sự thuần thục, hắn cũng có thể tại ảo cảnh trong Huyễn Ma Đồng chậm rãi tiến hành rèn luyện.
Nửa ngày sau, Liễu Minh lặng im đứng lên, đem ngọc giản cẩn thận từng li từng tí cất vào trong Tu Di Giới, vẻ mặt khôi phục lại nét bình tĩnh. Bộ đại trận này đúng là một cái thu hoạch không nhỏ trong chuyến đi này, bất quá cũng không phải một sớm một chiều là có thể tìm hiểu thấu triệt được. Việc cấp bách của hắn bây giờ là kiếm đủ điểm cống hiến, sau đó tiến vào Ác Quỷ Đạo để tôi luyện, tìm kiếm một tia cơ hội tiến giai Chân Đan.
Sau một lát, một chiếc thuyền ngọc óng ánh bao quanh bởi một tầng hào quang màu ngà sữa bay ra từ trong khe núi, nhanh chóng biến mất tại phía chân trời xa xa.
Hơn nửa tháng sau, tại Sinh Tử Các nội môn bên trong Vạn Linh sơn mạch.
Khương trưởng lão đang ngồi chơi bên trong đại điện vắng vẻ, đang chọc ghẹo con mèo màu vàng đi cùng với hắn như hình với bóng, trông thấy Liễu Minh đi tới, lập tức cười ha ha rồi đứng lên.
“Liễu sư điệt, lâu lắm rồi không thấy tới, bữa nay tới đây chẳng lẽ lại giết được tên tà tu nào đó rồi? Chẳng lẽ …” Khương trưởng lão đang nói giữa chừng, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt Liễu Minh đang nhàn nhạt tươi cười, nét mặt có vẻ không được bình thường, chợt có chút rung động nói.
Liễu Minh cũng không nói thêm lời nào, lấy ra từ bên trong Tu Di Giới một cái bọc màu lam, tiện tay vứt ra. Khương trưởng lão phất tay áo lên, đem cái bọc màu lam hút lấy trong tay, đặt lên bệ đá rồi mở ra, một cái đầu lâu thình lình hiện ra.
Ánh mắt Khương trưởng lão lóe lên, nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu, sau một hồi đánh giá cao thấp, hắn lấy ra một cái gương đồng to bằng bàn tay. Một đạo ánh sáng màu vàng chiếu lên đầu lâu, sau một lát, ánh mắt Khương trưởng lão chậm rãi lóe sáng lên.
“Tốt! Không tệ! đây chính là đầu lâu của tên Thiên Huyễn Nhân Ma tội ác chồng chất kia! Liễu sư điệt quả nhiên thật là bản lĩnh, chỉ trong vòng mấy tháng đem tên tà tu cực kỳ giảo hoạt này đánh chết, chuyện này nếu mà lan truyền ra, thanh danh của sư điệt lại càng thêm lớn rồi.”
“Khương trưởng lão khen trật rồi, ta cũng là may mắn mới phát hiện ra tung tích của người này, cộng với cơ duyên xảo hợp mới chém chết được hắn.” Liễu Minh lắc đầu, từ chối nói.
Khương trưởng lão cười ha hả thu hồi gương đồng, rồi đem đầu lâu của Thiên Huyễn Nhân Ma thu vào.
Liễu Minh thấy vậy, bộ dáng quen thuộc lấy ra một cái lệnh bài thân phận nội môn đệ tử đưa tới.
“Thiên Huyễn Nhân Ma được Sinh Tử Đơn treo giải thưởng ba mươi lăm vạn điểm cống hiến, hơn nữa Trưởng lão của bổn môn thưởng mười vạn điểm, tổng cộng là bốn mươi lăm vạn điểm cống hiến.” Kim mang lóe lên trong tay lão giả, hiện ra một cây đoản bổng màu vàng, nhẹ nhàng điểm lên lệnh bài thân phận của Liễu Minh.
Liễu Minh tiếp nhận lệnh bài, dùng thần thức quét qua, điểm cống hiến đã tích lũy được hơn một trăm ba mươi vạn, còn thiếu chút nữa là đạt đến một trăm năm mươi vạn rồi.
Vèo!
Đầu lâu của Nhân Ma rơi xuống đất, bị bao bọc bởi một cỗ hắc khí. Tinh phách còn chưa kịp thoát ra, cũng bị nhốt bên trong hắc khí, sau vài tiếng “chi chi”, liền bị luyện hóa tan biến mất.
Liễu Minh nhìn vào đầu lâu bên trong hắc khí, thấy trên mặt máu tươi chảy đầm đìa, nhưng vẫn có thể nhìn được đại khái, mặt gã này vừa vuông vừa to, hai mắt lõm sâu vào trong, độ tuổi tầm trung niên.
“Thì ra đây chính là gương mặt chính thức của Thiên Huyễn Nhân Ma, mặc dù trước mặt người khác biến hóa ra ngàn vạn hình dạng khác nhau, chỉ có sau khi chết đi thì mới hiện ra được bộ mặt thật, âu cũng là điều đáng buồn.”
Liễu Minh thì thào một vài tiếng, nhưng sau đó lại mỉm cười trong lòng, đem ý nghĩ này bỏ đi. Hắn vung tay lên, đầu lâu của Thiên Huyễn Nhân Ma liền bị cỗ hắc khí cuốn vào bên trong Tu Di Giới.
“Chủ nhân …”
Một tia sáng màu vàng lóe lên rồi hiện ra Hạt nhi, bộ y phục màu đen của nó bị tổn hại một chút, sắc mặt thì tái nhợt, bộ ngực có chút nhấp nhô (??), hẳn là bị trọng thương bởi một kích của Thiên Huyễn Nhân Ma, nhưng cũng không có tổn thương đến nguyên khí.
“Ngươi không sao chứ?” Liễu Minh quan tâm hỏi.
“Hì hì, vừa rồi ta nhân lúc người này không chú ý, liền đâm hắn vài phát để trợ giúp chủ nhân a.” Hạt Nhi nhìn thoáng qua thi thể không đầu của Thiên Huyễn Nhân Ma, nói ra như để kể công với Liễu Minh.
Liễu Minh tuy thở dài trong lòng nhưng trong miệng tán dương nói ra:
“Đúng vậy, may mắn là có Hạt Nhi tương trợ, ta mới có thể đánh chết tên này thuận lợi như vậy.”
Hạt Nhi nghe vậy, lập tức vui vẻ ra mặt.
Liễu Minh nhìn lướt qua thân thể của Thiên Huyễn Nhân Ma, sau đó phất tay xuất ra một cỗ hắc khí, đem cái nhẫn làm bằng bạch ngọc đeo ở ngón tay cái của tên này thu về. Cái nhẫn này thoạt nhìn thì giống như một cái nhẫn bạch ngọc bình thường, nhưng lại toát ra một cỗ pháp lực cực kỳ mờ mịt.
Trong lòng Liễu Minh khẽ động, liền thả ra thần thức thẩm thấu vào bên trong, cái nhẫn này quả nhiên là một cái linh khí trữ vật, không gian lớn chừng mười trượng, bên trong chứa không ít đồ vật bao gồm đan dược, linh khí, khoáng thạch, …
Liễu Minh đưa thần thức quét qua các đồ vật này, chợt biến đổi sắc mặt. Một đạo kim quang hiện lên trên tay hắn, hiện ra một ngọc giản màu vàng nhạt, mang phong cách cổ xưa. Ngọc giản này chính là cái mà lúc trước khi Thiên Huyễn Nhân Ma điều khiển Phổ Độ đại trận đã từng lấy ra đấy.
Liễu Minh đem ngọc giản dán lên trán, thẩm thấu thần thức đi vào, hắn khẽ giật mình, lập tức vui mừng đứng lên, thì ra ghi chép bên trong ngọc giản chính là phương pháp điều khiển Phổ Độ Tu Di pháp trận. Bất quá nơi này không thuận tiện để nghiên cứu kỹ càng, hắn liền đem ngọc giản lẫn cái nhẫn bạch ngọc thu vào.
Ngay khi Liễu Minh vừa thu xếp mọi thứ xong xuôi, một loạt tiếng xé gió từ phía xa chân trời truyền đến, bốn lão giả mặc trường bào màu đỏ thẫm bỗng nhiên rơi xuống, đưa mắt quan sát khu vực này.
Xung quanh chỗ này loang lổ vết tích của trận chiến vừa rồi, bọn họ dựa vào những dấu vết này có thể đoán được trận đấu ngắn ngủi khi nãy diễn ra kịch liệt như thế nào, trong ánh mắt của bốn người bọn họ đều hiện lên một tia sợ hãi. Trước đó, bọn họ cũng chỉ dám đứng từ xa quan sát, khi thấy trận chiến đã kết thúc thì mới dám bay tới.
“Tiền bối … “ Lão giả cao lớn nhìn về phía Liễu Minh đang đứng gần một cái hố sâu, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Thi thể không đầu kia vẫn còn mặc Ngũ Trảo Kim Long bào trên mình, nhìn qua là có thể hiểu rõ chân tướng sự việc.
“Lúc trước ta cũng đã nói rồi, tên tà tu này chính là Thiên Huyễn Nhân Ma, tuy rằng không hiểu tại sao hắn lại ngụy trang thành Hoàng đế Khương Quốc của các ngươi. Nhưng hiện tại hắn đã bị đánh chết, những chuyện còn lại ta giao cho các ngươi thu xếp, mục đích đến đây lần này của ta cũng chỉ vì cái đầu của hắn mà thôi.” Liễu Minh nhìn lão giả cao lớn một cái, miệng bình thản nói ra, đồng thời hắc khí xung quanh hắn cuồn cuộn cuốn lên, làm cho quần áo không gió bay lên.
“Mấy người tại hạ vừa rồi mở miệng mạo phạm tiền bối, mong người thứ tội cho! Tiền bối trừ bỏ tên tà tu này cho Khương Quốc, bọn tại hạ vô cùng cảm kích, chẳng qua không biết là tiền bối có thể cho biết tục danh của người?” Lão giả cao lớn trông thấy Liễu Minh rời đi, vội vàng mở miệng nói.
Hoàng cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay sinh tử, tung tính của Hoàng Đế chính thức còn không rõ, nếu Khương gia lão tổ truy xét đến, bốn người bọn họ chịu trách nhiệm hộ vệ nơi đây sợ là sẽ chịu tội không nhẹ, hắn ngay đến tên của Liễu Minh cũng không biết thì tội càng chồng thêm tội.
Liễu Minh nhíu mày, hướng về phía lão giả nhàn nhạt truyền âm nói ra tên, sau đó chắp tay thúc giục pháp quyết, đoàn hắc khí bao lấy thân hình hắn cùng với Hạt Nhi, hướng về phía chân trời xa xa phá không mà đi.
Bốn người lão giả trên mặt tỏ vẻ cung kính nhìn đạo hắc quang biến mất ở phía chân trời, rồi quay lại nhìn mớ hỗn độn trên mặt đất, im lặng một hồi không nói gì.
“Đem thi thể người này thu lại, ngay lập tức bắt tay vào tìm kiếm tung tích của Khương Ly, cho dù có phải đào sâu ba thước đất trong thành Nam Lô lên cũng phải tìm cho ra. Đồng thời ngay lập tức thông báo cho các vị Trưởng lão ở Tạ Thủy Cư biết việc này.” Sau một hồi, lão giả cao lớn phá vỡ không khí im lặng, hướng về ba người còn lại phân phó.
Ba người kia nghe vậy thì gật đầu đồng ý rồi phân chia nhau làm việc. Còn lão giả cao lớn thì liên tục thở dài, gương mặt âm tình bất định.
Hoàng thất Khương Quốc bởi vì chuyện của Thiên Huyễn Nhân Ma dẫn tới một phen rung chuyển không nhỏ, trong cả các gia tộc tu tiên lẫn phàm nhân. Thậm chí còn kinh động đến một số quốc gia lân cận Khương Quốc. Điều này làm cho các tu sĩ cao giai của một số tông phái, gia tộc tu tiên liên thủ lại, đặt ra quy định bảo vệ an toàn cho hoàng thất phàm nhân. Đương nhiên, những chuyện đó sau này mới xảy ra.
Lúc này, Liễu Minh biến thành một đạo độn quang màu đen, rất nhanh rời đi khỏi Nam Lô thành. Sau nửa canh giờ, Liễu Minh đáp xuống bên trên một vách núi tại Ô Sơn sơn mạch. Lúc này trời đã gần sáng, hắn phất tay phát ra một đạo hắc quang, đào ra một cái sơn động không lớn không nhỏ trong vách núi, sau khi bố trí một vài cái cấm chế đơn giản, liền bước vào bên trong sơn động ngồi xuống. Sau mấy ngày liên tiếp truy đuổi và kịch chiến, làm cho pháp lực lẫn tinh thần lực của hắn đều tiêu hao thật lớn, mà Hạt Nhi cũng đã tiến vào trong Dưỡng Hồn Đại bắt đầu nghỉ ngơi, hồi phục pháp lực.
Liễu Minh sau khi ăn vào một quả đan dược, liền bắt đầu vận chuyển pháp lực, chậm rãi điều tức. Trải qua ba ngày, hắn mới mở mắt ra, pháp lực trong cơ thể tuy chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng cũng đã được tám chín phần mười rồi.
Lúc này hắn mới lấy miếng ngọc giản phát hiện được từ trong cái nhẫn bạch ngọc của Thiên Huyễn Nhân Ma ra, rồi dán lên trán, bắt đầu tham tường. Ngọc giản này không những giới thiệu rất kỹ càng về Phổ Độ Tu Di pháp trận, mà còn ghi cụ thể phương pháp điều khiển. Đối với nghệ thuật bày bố trận pháp, Liễu Minh vốn dĩ rất là hứng thú, huống chi đây lại là pháp trận lưu truyền từ thời thượng cổ.
Điều may mắn là, những đạo cụ để sắp đặt pháp trận này đều được giữ lại nguyên vẹn, sau khi tìm hiểu kỹ càng, là có thể lập tức sử dụng rồi.
Cái tên Thiên Huyễn Nhân Ma Phí Nghi kia, sở dĩ có thế tiêu dao tại ngoại một thời gian dài như thế, mà không bị người của các môn phái lớn đánh chết, ngoại trừ tu vi của hắn vốn cũng không yếu cùng với bản thân hắn mang Thiên Huyễn chi thể, nguyên nhân chính còn lại có thể là do hắn dựa vào bộ pháp trận rất có lai lịch này.
Sau một hồi lâu, thần thức của Liễu Minh mới đi ra từ bên trong ngọc giản, sắc mặt không dấu được nét vui mừng. Theo ghi chép bên trong ngọc giản, bộ Phổ Độ đại trận này có nguồn gốc từ một cái môn phái Phật môn từ thời Thượng cổ, dụng cụ cần thiết dùng để bày trận cũng rất ít, chỉ cần bốn cái trận bàn và tám bộ trận kỳ (lá cờ để bày trận).
Phương pháp để bày trận cũng không phức tạp, chỉ cần đem trận bàn và trận kỳ đem chôn sâu dưới mặt đất chính xác theo phương pháp mô tả, sau đó dùng cao giai linh thạch khảm tại mắt trận. Nếu cung cấp đầy đủ pháp lực thì cả tòa đại trận có thể hoạt động bình thường. Lại có thể thông qua hai trận kỳ chính để điều khiển hoạt động, sự biến hóa của đại trận.
Bộ Phổ Độ đại trận này ngoài đặc tính kiên cố bên ngoài vốn có ở các trận pháp của Phật môn, bên trong còn có một số biến hóa, có tác dụng vây khốn và sát thương bất kỳ địch thủ nào có cấp bậc Thiên Tượng cảnh trở xuống.
Điểm mấu chốt nhất là, pháp trận này có tác dụng rất kỳ diệu trong việc khắc chế ác quỷ tà ma, tiếng Phạn phát ra bên trong trận pháp có thể siêu độ ác quỷ vãng sinh bị nhốt bên trong.
Tuy nhiên, muốn phát huy được uy lực cao nhất của trận pháp này đòi hỏi phải có hai người đồng thời điều khiển đại trận, hơn nữa kỹ thuật điều khiển phải vô cùng thuần thục. Nhưng điều này đối với Liễu Minh không phải là một vấn đề lớn, với thiên phú nhất tâm nhị dụng của hắn, cộng với việc tinh thần lực vượt xa người bình thường, lại được tăng cường bởi Hóa Thức Trùng, hắn tự nhiên có thể đồng thời phân chia tinh thần lực để điều khiển pháp trận.
Về sự thuần thục, hắn cũng có thể tại ảo cảnh trong Huyễn Ma Đồng chậm rãi tiến hành rèn luyện.
Nửa ngày sau, Liễu Minh lặng im đứng lên, đem ngọc giản cẩn thận từng li từng tí cất vào trong Tu Di Giới, vẻ mặt khôi phục lại nét bình tĩnh. Bộ đại trận này đúng là một cái thu hoạch không nhỏ trong chuyến đi này, bất quá cũng không phải một sớm một chiều là có thể tìm hiểu thấu triệt được. Việc cấp bách của hắn bây giờ là kiếm đủ điểm cống hiến, sau đó tiến vào Ác Quỷ Đạo để tôi luyện, tìm kiếm một tia cơ hội tiến giai Chân Đan.
Sau một lát, một chiếc thuyền ngọc óng ánh bao quanh bởi một tầng hào quang màu ngà sữa bay ra từ trong khe núi, nhanh chóng biến mất tại phía chân trời xa xa.
Hơn nửa tháng sau, tại Sinh Tử Các nội môn bên trong Vạn Linh sơn mạch.
Khương trưởng lão đang ngồi chơi bên trong đại điện vắng vẻ, đang chọc ghẹo con mèo màu vàng đi cùng với hắn như hình với bóng, trông thấy Liễu Minh đi tới, lập tức cười ha ha rồi đứng lên.
“Liễu sư điệt, lâu lắm rồi không thấy tới, bữa nay tới đây chẳng lẽ lại giết được tên tà tu nào đó rồi? Chẳng lẽ …” Khương trưởng lão đang nói giữa chừng, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt Liễu Minh đang nhàn nhạt tươi cười, nét mặt có vẻ không được bình thường, chợt có chút rung động nói.
Liễu Minh cũng không nói thêm lời nào, lấy ra từ bên trong Tu Di Giới một cái bọc màu lam, tiện tay vứt ra. Khương trưởng lão phất tay áo lên, đem cái bọc màu lam hút lấy trong tay, đặt lên bệ đá rồi mở ra, một cái đầu lâu thình lình hiện ra.
Ánh mắt Khương trưởng lão lóe lên, nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu, sau một hồi đánh giá cao thấp, hắn lấy ra một cái gương đồng to bằng bàn tay. Một đạo ánh sáng màu vàng chiếu lên đầu lâu, sau một lát, ánh mắt Khương trưởng lão chậm rãi lóe sáng lên.
“Tốt! Không tệ! đây chính là đầu lâu của tên Thiên Huyễn Nhân Ma tội ác chồng chất kia! Liễu sư điệt quả nhiên thật là bản lĩnh, chỉ trong vòng mấy tháng đem tên tà tu cực kỳ giảo hoạt này đánh chết, chuyện này nếu mà lan truyền ra, thanh danh của sư điệt lại càng thêm lớn rồi.”
“Khương trưởng lão khen trật rồi, ta cũng là may mắn mới phát hiện ra tung tích của người này, cộng với cơ duyên xảo hợp mới chém chết được hắn.” Liễu Minh lắc đầu, từ chối nói.
Khương trưởng lão cười ha hả thu hồi gương đồng, rồi đem đầu lâu của Thiên Huyễn Nhân Ma thu vào.
Liễu Minh thấy vậy, bộ dáng quen thuộc lấy ra một cái lệnh bài thân phận nội môn đệ tử đưa tới.
“Thiên Huyễn Nhân Ma được Sinh Tử Đơn treo giải thưởng ba mươi lăm vạn điểm cống hiến, hơn nữa Trưởng lão của bổn môn thưởng mười vạn điểm, tổng cộng là bốn mươi lăm vạn điểm cống hiến.” Kim mang lóe lên trong tay lão giả, hiện ra một cây đoản bổng màu vàng, nhẹ nhàng điểm lên lệnh bài thân phận của Liễu Minh.
Liễu Minh tiếp nhận lệnh bài, dùng thần thức quét qua, điểm cống hiến đã tích lũy được hơn một trăm ba mươi vạn, còn thiếu chút nữa là đạt đến một trăm năm mươi vạn rồi.
Bình luận truyện