Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 307: Đả kích



Thiên Long vẫn dậm chân tại chỗ ngơ ngẩn một chút, cái Thần Niệm trên đầu Nhiếp Tâm Lệ, đó là cái lão già nhốt hắn đến nơi lao động khổ sai, lúc đó thực lực lão già đó đã rất cao thâm, rất kinh khủng, hiện tại Thiên Long cứ tưởng mình đã có thể so chiêu một chú với lão già đó, nhưng không, chỉ một cái thần niệm nhỏ nhoi đã khiến Thiên Long thất hồn lạc phách, xuýt nữa thôi đã thành bã huyết nhục, khi xưa vẫn chưa và bây giờ vẫn thế, vô lực phản kháng.

Thiên Long tự hỏi bao giờ mình mới có thể đạt được cái trình độ đó? Đó là một cái ranh giới khủng bố mà Thiên Long đang theo đuổi.

Thu Ma kiếm lại, Thiên Long nhảy lên đỉnh đầu Hắc Lân ngồi bằng, ánh mắt ngước nhìn Pháp Thân của Cung Chủ:

~ Hai tiểu nha đầu kia tại sao lại ra được ngoài này?

Đây là chất vấn, để mà đi từ Thanh Niên Cung ra được tới đây nếu chạy hết tốc lực của Hóa Thần Ngũ cấp cũng mất hai canh giờ, công thêm thời gian còn mang theo Thước Thước mới Trúc Cơ lục cấp, đến đây lại đi bằng thuyền vận chuyển cũng là trọn nửa ngày, mà nửa ngày thì trời cũng đã về đêm, Thánh Nữ Thanh Niên Cung và Chất Nữ của Cung chủ đi đêm? Hộ vệ cho là đi theo nhưng cũng chỉ tạm bợ mấy tên, thử hỏi lơ là như vậy thì thanh danh một thế lực lớn nhất Nhân giới để đâu? Sau này ai dám đầu quân cho Thanh Niên Cung?

~ Không thể trách chúng ta được, thứ nhất Làm gì có ai có gan đụng đến Thanh Niên Cung? Làm gì có ai dám nghĩ đến dám Giết Thánh nữ Thanh Niên Cung?

~ Thứ hai Thánh nữ gặp nhau, từ xưa tới nay đều là luận bàn giao lưu võ học triết học nghệ thuật học, làm gì có ai giết nhau?

~ Thứ ba Nhiếp Tâm Lệ đã bày ra đại cục kinh thế hãi hùng cắt đứt pháp tắc thiên đạo, ngươi nghĩ Hư Huyễn gặp nạn bí thuật của ngươi có thể biết trước ta ư?

Lão thái bà cũng rất kiên định, đụng đến thánh nữ và chất nữ của cung trên đời này chưa ai dám làm, dám nghĩ thì nghĩ cho sung sướng bản thân, chứ chưa ai dám thử hành động nhỏ, bà ta gọi thẳng tên Nhiếp Tâm Lệ mà không gọi gọi Thánh Nữ nữa là biết lão bà đang giận tới cỡ nào, thật sự qa lần này Linh Lung Tháp và Thanh Niên Cung giao hảo hơn mấy ngàn năm coi như chưa có đi.

~ Hư Huyễn, Thước Thước sao rồi?

Thiên Long lấy lại tinh thần hạ hỏa cấp tốc, triệt đi long nhân lấy lại hình người, lần naỳ sơ xuất là của hắn, mọi trách mắng sai lầm đều là hắn tạo ra, không thể trách mắng ai được.

~ Con bé mất máu, tinh thần hoảng hốt đang được nghỉ ngơi ở Cung!

Khi Hư Huyễn cùng Thước Thước được Kim Lân chở về, thần thức bà ta rải ra thấy toàn thân y phục của hai tiểu nha đầu máu me be bét, chưa cần hỏi nhiều lão thái bà phóng phá thân theo ba động linh khí do Kim lân làm bão hòa, tới gần đây cảm giác một lực lượng phá hủy của trảo Thiền niệm, thì lúc đó đã hết.

~ Ta về thăm họ! Việc này chưa yên đâu!

Thiên Long liếc u ám nơi Nhiếp Tâm Lệ vừa đi, Linh Lung Tháp sẽ phải trả một cái giá mà không một thứ gì có thể ví được, một cái giá bằng máu tươi chảy dài, một cái giá sẽ làm cho sử sách nhân loại trở thành một cột mốc khó lòng chấp nhận nổi.

Cưỡi Hắc Lân đi về Thanh Niên Cung, khi xuất một kiếm cuối cùng đã hao tổn toàn bộ thực lực của Thiên Long, giờ mà đánh tiếp là vô phương ứng đối, lý do không đuổi theo Nhiếp Tâm Lệ là vậy, và Pháp Thân Cung Chủ không đuổi theo là vì không thể, hoang đảo này nằm ngay với rìa trận pháp, chỉ tốn sức một chút liền thoát được khỏi trận pháp của Thanh Niên Cung, mà thoát ra được Thanh Niên Cung thì bên ngoài đã có cao thủ ứng cứu, Nhiếp Tâm Lệ là kẻ mưu mô xảo quyệt, đã chuẩn bị đường thoát khốn là điều chắc chắn.



Ở bên phía đám Sở Tiêu, mọi người đỏ mắt chiến đấu, Lý Kiệt vác thanh Khấp Huyết Thần Thương của hắn lên vai, khí thế hùng hồn hoành tráng, mọi người hiện tại sức cùng lực kiệt, nhưng kẻ địch lại xuất hiện một tên Nhị Cấp Động Hư, đánh muốn gãy Thần Binh mà vẫn không biết tên Động Hư kia bị thương chưa, khổ thân.

~ Giết!

Lý Kiệt lao lên đầu tiên, Khấp Huyết Thần Thưởng tỏa ra một đạo lấp lánh quang tráo, đâm thẳng ngực Tên cuối cùng Nhị Cấp Động Hư, hiện tại tên Nhị Cấp Động Hư bị luộc đã gần chín, thở không ra hơi. Sức đã sắp cạn.

Phành…

Đánh gục Lý Kiệt bay đi như lưu tinh, đẳng cấp thực lực cách biệt quá xa, nhưng đừng đùa với đám Lý Kiệt, thân thể trâu bò đánh không biết mệt, cho dù bị thương cũng lao lên như thiêu thân.

Sở Tiêu vai trái bị đánh nát vụn xương cốt, hắn chỉ cười khẩy lao lên, chút thương thế này không là gì hết, nhân lúc tên Nhị Cấp Động Hư loạng choạng Sở Tiếu đánh được một chưởng vào lưng hắn.

Ầm.

Sát thương đổi sát thương, Sở Tiêu bị đánh bay phá nát những thứ hắn đi qua.

Ầm…

Vũ Mạc cũng khốn khổ khốn nạn, một thân thương thế ở đó, nhưng thấy tên Động Hư đang lung lay cũng liều mạng lao tới cho hắn một quyền.

Rất nhanh Vũ Mạc cũng bị đánh bay, rồi đến Lang Khắc Hàn, hắn cầm kiếm đâm xuyên ngực tên Động Hư ngọt như đâm vào bùn, rồi cũng lại bị đánh bay.

~ A…

Tên nhị Cấp Động Hư phẫn nộ gào lên, lên thì lên hết đi, mỗi đứa lao lên một lần, chơi vậy ai chơi lại. Toàn thân hắn thương tích đầy mình, hắn sụp đổ ý chí rồi, lúc đầy là chỉ muốn lao lên giết hết đám Sở Tiêu, nhưng đánh đến bây giờ lại không giết được tên nào, đã thế còn bị hầm nhừ.

Vù…

Nhị Cấp Động Hư bỏ đi, phá vây lao đi như một tia chớp, liếc về sau cảm thụ đám Sở Tiêu đang thở dài thả lỏng một hơi, nếu đánh tiếp chưa ai biết ai thắng ai thua cả, xác thực cả hai đều khó nhai.

Phập.

Ánh mắt tên Nhị Cấp Động Hư đột nhiên trừng lớn, bầu trời đột nhiên xoay xoay khắp nơi, ý thức dần dần biến mất, đầu hắn rơi từ trên không trung khi đang bỏ trốn, ánh mắt vẫn chưa hiểu chuyện gì luôn.

~ Haha… Ta Tứ cấp Cao giai một chiêu kích sát Nhị Cấp Động Hư, lão đại chỉ là hạng dởm thôi, haha…

Không ai khác ngoài Tùng Khúc, hắn được giao nhiệm vụ trong tối, từ đầu trận đến cuối hoàn toàn không lao ra chiến đấu, luôn ẩn nấp rình rập, cả đám Sở Tiêu thả lỏng cơ thể cùng ý chí cũng là sắp đặt cả, ý muốn tên Nhị Cấp Động Hư này thả lỏng cơ thể, mà hắn đã toàn thân thương tích, đang chạy cũng không vận chuyển Cửu Linh Lực hộ thân, bị Đoản Kiếm Sát Thủ Địa Ngục bài danh 70 tóp thần binh cắt ngang đầu, chết trong ngơ ngác không biết gì.

Ai đời đi giết kẻ khác lại bị giết lại, điều này chả ai dám nghĩ đến.

Ầm…

Đột nhiên ba động Cửu Linh Khí bão hòa, linh khí trong trời đất đổ dồn về một hướng, mọi người trợn tròn mắt nhìn theo hướng linh khí bão hòa, Lý Kiệt!

Lý Kiệt đột phá! Tam ca đã mất, chiến đấu mọi người chịu được, bị ăn đòn mọi người chịu được, bị cướp cò cái này cũng miễn cưỡng chịu được, nhưng mà mất bảo tọa Tam ca làm mọi người không chịu được.

~ A…

Tùng Khúc hét thảm thống khổ, mọi người không chịu được đả kích, với lại chiến đấu nãy giờ đã mệt mọi, bị đả kích bất tỉnh cả rồi, cong mỗi Tùng Khúc quỳ rạp hai chân xuống đất, hai tay nắm quyền đập ầm ầm xuống đất khóc lóc thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện