Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 316: Tán gái



~ Lão đại, hai ta đi tán gái, hai con bé hồi sáng quả thực quá ổn áp.

~ Chim Cút!

Quy Khứ Hồi và Vũ Mạc ôm nhau bỏ đi luôn, nãy giờ ngó đông ngó tây mới tìm thấy gái xinh trong lòng, không thể bỏ lỡ cơ hội, phải biết bắt kịp tia cơ hội nhỏ nhoi này mới thoát kiếp trai tơ.

Hai thanh niên chạy như một cơn gió, đến gần hai cô bé họ dừng lại. Một thân khí tức cao ngạo nghênh ngang đi đến chỗ hai tiểu nha đầu đang nắm tay nhau tung tăng ngó pháo hoa.

~ Này hai cô bé, đi ăn với bọn ta không?

Quy Khứ Hồi hô hào như hò hét huynh đệ quen rồi, làm bai cô bé đang thơ thẩn liền giật mình kinh sợ.

~ Haha…

Bụp.

Vũ Mạc cười lớn thuận tay vỗ cho Quy Khứ Hồi một cái, ngươi đừng có phá ta, không tán được thì cút ngay, mỹ nữ vọng tộc mà ngươi cứ làm như gái phố, ăn nói như ngươi không có lão bà đến giờ là đúng rồi.

~ Hai tiểu muội, ta Vũ Mạc hồi sáng mới đến, để đa tạ hai người ta muốn mời hai người đi ăn với bọn ta có được không?

Vũ Mạc như kiểu đã học thuộc sẵn từ lâu, nói một cái như kiểu văn chương của thánh nhân, ý chỉ tấm lòng nhớ ơn không bao giờ quên, là một chính nhân quân tử.

~ Á… nhớ ra rồi, thật điển trai. Ặc… Nhưng mà hồi sáng bọn ta có giúp được gì đâu?

Vị tỉ tỉ đang mê mẩn chợt nhớ ra đang ở thực tại, vội lắc đầu quên đi, nhớ ra hồi sáng hình như chưa coa giúp được Vũ Mạc ca ca đây được tý gì luôn.

~ Các muội nghĩ thử mà xem, với uy thế của Thanh Niên Cung như vầy, khi một đệ tử nào đó gặp bọn ta nhem nhuốc bẩn thỉu, liệu có nhiệt tình được như hai muội không? Cho nên bọn ta thấy đáng.

Vũ Mạc cảm giác hắn gánh tem hơi mệt, Quy Khứ Hồi người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hắn lạnh nhạt kull ngầu, nhưng thực chất trong đầu Quy Khứ Hồi đang trống rỗng không biết nói sao, lắp bắp không nói thành lời, làm Vũ Mạc hắn cảm giác đang tán gái hộ Quy Khứ Hồi.

~ Hí hí…

Hai cô bé thích ý che miệng cười nhẹ, thích thế thích thế… vậy là được đi chơi đi ăn luôn đó hả?

~ Này hai tiểu tử các ngươi mau cút, Sương Nhi là của ta.

~ Đúng vậy, mau cút, Manh nhi cũng là của ta.

Chợt một đám bạch y lao tới, bọn họ từ xa thấy Vũ Mạc và Quy Khứ Hồi tán hai thánh nữ trong lòng bọn họ, tưởng chừng sẽ rất nhanh bị hai cái cao ngạo kia đá như đá bóng, ai ngờ hai cô nàng đó lại thích ý cười híp hết cả mắt lại, làm bọn họ tức giận hai mắt có thể bắn ra hỏa hầu giữa trời đêm đông gió rét.

Ầm…

Phành…

~ A…

Chưa kịp hiểu ra chuyện gì cả đám năm tên bạch y đã bị ăn quyền ăn cước bay mất dấu, làm cả đám cả khu vực rơi vào tĩnh lặng, Quy Khứ Hồi không hề nể nang đánh bay từng đứa một, sau đó vẫn thong dong phủi tay phủi ngực lẩm bẩm:

~ Không thấy bổn nhị thiếu ta đang tán gái hả? Lại dám tranh phần, sợ sống đã quá đủ chăng?

Quy Khứ Hồi là kẻ thẳng tính, không có văn chương cãi tay đôi như bao người, không hề rườm rà không hề tranh luận, thực lực ta cao ta đấm từng tên một, có gan thì cứ đến, văn chương không có nhưng một thân thực lực ở đây ta tiếp.

~ Ôi… Ôi… Ta đau lòng quá….

Vũ Mạc chống tay lên trán thất vọng tràn trề, thôi thế là hết rồi, đánh người ta vậy chưa nói đến bị sư phụ người ta đến khiển trách, cái này thì không quan trọng có mắng thì mắng lão đại chứ họ không sao, quan trọng nhất là hiện tại, đang tán gái mà ngươi rở thói côn đồ, Vũ Mạc thề với lòng từ nay trở đi quyết không dẫn thêm một cái đần độn nào theo bên người.

~ Oa… Kull ….

Cô bé muội muội nhìn Quy Khứ Hồi mà hai mắt bắn ra tinh quang lấp lánh, không hề rườm rà hơi ngốc một tý nhưng cơ thể mạnh mẽ kinh hãi, làm gì có ai nói thẳng ra ta đang đi tán gái, chỉ có kẻ ngốc, mà ngốc tý với trốn giang hồ hiểm ác này cũng dễ sống, thực lực lại tinh thâm đúng là một cái cột để dựa dẫm rồi.

~ Đi… Đi mau… Chúng ta trốn đi chỗ khác…

Thấy cô bé muội muội sùng bái Quy Khứ Hồi, Vũ Mạc không hề nghĩ nhiều, đưa tay xè ra hướng hai cô bé ngỏ ý dẫn đi bụi, đây là cơ bội trăm năm có một.

~ Đi.

Cô muội muội đỏ ửng hai má đưa tay ngọc nắm lấy tay Vũ Mạc để hắn dẫn đi, không lý do nào khiến nàng từ chối được, điển trai, lỳ lợm, khéo miệng dẻo mỏ, nội tình đã thấy, lọt tóp 5 đại hội tam giới còn chê cái gì? Cầu còn không được nay người ta đến tán không lo mà đổ ngồi đó cao ngạo với ai.

Vũ Mạc nắm được tay mỹ nữ trong lòng cười sảng khoái, kéo mỹ nữ bỏ đi, liếc qua Quy Khứ Hồi đá lông nheo một cái, ta đã xong việc, còn lại ngươi tự xử, sống chết do ngươi định. Thoát được kiếp trai tân thì đều là công sức của ngươi, ta không giúp nổi nữa.

~ Cô bé… Đi ăn với ta không?

Quy Khứ Hồi thẳng thắn nhưng vẫn hơi ngại ngùng nhìn cô bé còn lại, tuy bỏ tiền ra chơi gái hay đại loại mua đứt một cô người yêu thì lại quá dễ dàng, nhưng đây là khác, đây tự tán.

~ Nhưng mà đi ăn trong sáng á!

Cô nàng hai tay đan sau kiều đồn e thẹn cười duyên.

~ Được, trong sáng, nhưng lúc hết điện thì là trong tối.

~ A… Ngươi không thể làm thế được…

Cô bé còn chưa kịp đưa tay ngọc cho Quy Khứ Hồi nắm, Quy Khứ Hồi đã trực tiếp bế sốc cô bé vào lòng chạy như bay, làm cô bé hoảng hốt khó lòng chấp nhận, chuyện gì vậy? Ngươi và ta mới quen nhau lần đầu đã ôm ta vào lòng, đã thế ta lại là trinh nữ một thiên địa, ngươi ôm ta vầy sau này ngươi lỡ có bỏ ta, vậy còn ai dám đến cưa cẩm ta nữa, đây là lỗ mãng.

~ Phụt…

Vũ Mạc nắm tay gái xinh đang cười tươi như hoa, trong lòng khinh bỉ Quy Khứ Hồi tận đáy lòng, không ngờ lại nhìn thấy Quy Khứ Hồi ôm mỹ nữ lướt qua nhẹ nhàng, đã thế nhìn khóe môi Quy Khứ Hồi còn cong lên cười khinh bỉ mình, làm Vũ Mạc tý nữa thì hộc máu chết tại chỗ, đôi khi thô lỗ nhưng lại được thành quả vượt ngoài sức mong đợi.



~ Chậc Chậc… Đùi trắng quá!

Thiên Long ngồi dựa ghế xem văn nghệ, không hổ danh Thanh Niên Cung nội tình ngàn năm, nhiều điệu múa cùng trang phục hết sức là gợi cảm, mở rộng tầm nhìn kiểu này Thiên Long muốn đột phá linh nhãn lên vài cấp, nhất định sau này phải bàn bạc thế nào với Viện chủ kiếm ít mỹ nữ về múa, quá là khai thông tuệ nhãn.

~ Đúng vậy, xinh nữa.

~ Ta có nên xin cách liện hệ để tán không?

~ Ngươi có lão bà rồi còn tán gì nữa, để ta.

~ lão bà thì là hàng đội lên đầu cung phụng rồi, cái đó khó lật, cần phải tán thêm.

~ Hắc Hắc …

Thiên Long nghe mọi người bình luận chợt nảy ra ý tưởng, hắn nói:

~ Này ta bảo, hay là giờ đứa nào ra sau cánh gà chọc vài đứa, kẻ nào không có lão bà thì tự giác đi!

~ hehe… Ta không đi!

Nghe Thiên Long đề xuất ý tưởng làm Mộc Hồng Lai và Sở Tiêu đồng thanh từ chối, đừng gài ta, ta còn tỉnh lắm chưa say mấy đâu, nếu có chọc thì đi cảm đám, nếu đi cả đám thì hai ta sẽ chọc, còn không thì quên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện