Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn
Chương 317: Hú hồn
~ Các ngươi nhìn coi, ngực đứa nào cũng như bưởi, eo thon, kiều đồn căng mọng, chậc chậc… xem đi xem đi… như thế mà cản bước các người thì ta cũng đến chịu.
Thiên Long nhìn cả đám huynh đệ lắc đầu ngán ngẩm, không có chút tiền đồ gì cả, mặt hàng như thế còn chê thì các ngươi vứt hết vứt hết.
~ Aiz… thấy đùi của ta thế nào???
Một cô gái không biết từ đâu lao đến trước mặt Thiên Long, một chân ngọc kê lên đùi Thiên Long, tư thế đứng làm kiều đồn cong lên một hình dáng vô cùng khiêu gợi, cái chân để lên đùi Thiên Long phía trước có tấm vải che thả xuống không ai nhìn thấy rõ, nhưng Thiên Long ở một bên lại gần như đập vào mắt, quá rõ, từng cọng lông chân phải nhìn bằng kính hiển vi mới thấy được, chân ngọc thể loại như vầy thuộc hàng cực phẩm, Thiên Long khẳng định cô gái này thuộc hàng vưu vật, nhìn chân đoán mặt.
Thiên Long còn chưa dám rờ, nhìn dần lên trên cái đùi cũng rất chuẩn, trắng mịn hồng hào đôi chỗ còn nổi cả mạch máu, chứng tỏ chưa hề vác cái đùi này ra nắng bao giờ, nhìn lên thêm chút nữa, miều đồn rất chuẩn mực làm con dâu nhà họ thiên, quả kiều đồn này ít cũng phải sinh cho Thiên Long mười thằng cu bụ bẫm.
Nhìn lên trên, nơi ngực Thiên Long chưa bình nổi, ở nơi ngực trái có một nốt ruồi đỏ gần như không thể thấy, nhưng Thiên Long thấy rõ như in, và cảm giác nó quen thuộc đến đáng sợ, hắn bất giác rùng mình nhìn lên thêm chút nữa.
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc làm Thiên Long muốn cắn lưỡi cho cuộc sống nhẹ nhàng hơn, Hư Huyễn! Nàng tại sao lại có mặt ở đây?
Hư Huyễn lạnh lẽo nhìn qua một bên đám huynh đệ của Thiên Long, làm cả đám lập tức ớn lạnh nuốt một cục nước bọt to chăm chú nhìn lên khán đài đang có tiết mục ca múa.
~ Múa kiểu này cũng tàm tạm, không hay lắm.
~ Đúng vậy, ngươi xem, haiz… hát vầy mà cũng là hát ư? Còn không bằng ta đánh rắm.
~ Quá tệ…
…
Mọi người chăm chú nhìn lên không hề dám liếc mắt qua bên chỗ Thiên Long, bây giờ Thiên Long đã như một kẻ dưng không hề quen biết, cho dù Thiên Long có gửi ngàn lời thương tiếc qua bên này thì cũng kệ, huynh đệ sống chết có nhau nhưng ca này chúng ta chỉ biết cắn răng để lão đại ngài ra đi thanh thản, ngu thì chết bệnh tật gì.
~ Hư Huyễn… Muội xem, ta…
Thiên Long luống cuống giải thích, nhưng chợt nhận ra không còn lời gì biện minh, tương lai phía trước mịt mù toàn sương mù và cái gì đó rất ghê rợn.
~ Muội cũng có ý gì đâu nà… Aiz ya… người ta bữa nay mệt rồi, đi thôi… Thiếp đưa chàng về Viện nghỉ ngơi ha!
Hư Huyễn một tay chống trán day day thái dương, đây không biết là mệt thật hay mệt giả nhưng đám Sở Tiêu biết, đó nhất định là giả dối toàn tập. Diễn xuất của Hư Huyễn quá tệ.
~ Nàng cũng thấy ta đang đưa các huynh đệ đi dạo vui chơi, nếu ta về nhất định họ sẽ rất giận ta.
Thiên Long trông cậy hết vào một cái gật đầu của đám Sở Tiêu, các ngươi xem sao cứu lão đại này đi, ta mà chết là các ngươi cũng cùng đường lạc lối theo đó.
~ Phải zậy hong?...
Hư Huyễn cười nhẹ nhìn qua đám mọi người, ai cũng nhăn mặt như trúng độc vài năm trời, cười một cách vô cùng giả trân.
~ Đúng vậy tiểu muội Hư Huyễn.
Mọi người gật đầu lia lịa, làm Thiên Long thở phào một hơi khí trọc, Hư Huyễn nhất định sẽ để cho Thiên Long mặt mũi, nhất định là thế.
~ Muội muội Hư Huyễn mệt mỏi thì phải để lão đại đưa về nghỉ ngơi, chúng ta đồng ý với muội.
~ Đúng thế, ý chúng ta là vậy.
Thiên Long muốn trợn lòi con mắt ra ngoài, dường như không thể tin vào tai mình nữa, trong đầu cứ ong ong nổ tung lên còn muốn hơn mấy vụ nổ khối bụi khí quyển khai sinh ra vũ trụ, đây là dồn Thiên Long vào đường chết.
~ hì hì… Tưởng các ca ca chơi chưa thỏa mãn, nếu còn chơi tiếp sau này biểu muội này chưa biết có nên gọi ca ca hay các ngươi đâu á…
Cả đám rợn hết lông mao lên, đây là uy hiếp trắng trợn, biết là Hư Huyễn gọi sao cũng được vì nàng có quyền, nếu theo lễ phép gia giáo thì Hư Huyễn nhỏ tuổi phải gọi bọn họ là ca ca, nhưng cũng đi sâu vào lễ phép gia giáo Hư Huyễn và lão đại họ đã chung giường chung nhà, Hư Huyễn đã là đại tẩu vô hình của họ, gọi các ngươi cũng bình thường, nhưng mà họ muốn được làm ca ca, chết sống không muốn làm đệ đệ sẽ bị khinh bỉ rất nhiều, nên ca này Thiên Long chịu khó đi trước đi.
~ Thước Thước…
Thiên Long biết đã không trông cậy gì được với đám ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, thấy Thước Thước đang tung tăng ăn màn thầu ở một bên Thiên Long vội cầu cứu, biểu muội muội thân cận phải vì ca ca mà giải vây.
~ Ca ca lần này khó sống rồi, muội không cản được, chúc ca ca lên đường thượng lộ bình an, có gặp các vị lão tổ nhà ta thì nhớ nói Thước Thước có ý hỏi thăm sức khỏe mọi người.
Được cô muội muội thì cô liền chúc Thiên Long sớm ngày thăng thiên đi về cõi hư vô, thôi, thế là hết.
~ Chàng đi theo thiếp về, thiếp đang bực.
Hư Huyễn trực tiếp ngồi vào lòng Thiên Long, bây giờ chỉ muốn nhéo tai Thiên Long lôi về, nhưng bản tính nàng lương thiện dễ tổn thương, mà đã tổn thương là chỉ im lặng chấp thuận chứ quyết không nói ra, Thiên Long ôm nàng bỏ đi, biết là lần này Hư Huyễn mắng té tát nhưng không thể không làm gì, liếc mọi người một cái thật sâu cuối cùng biến mất.
Tuấn từ xa xa chui ra, thực sự là Thiên Long quá đen đủ, Tuấn đã có ý dẫn hai cô bé lòng vòng đi chơi, cái Thanh Niên Cung này tổ chức hội chợ rộng cả chục héc đất, đi mòn giày không biết có hết nổi một góc không, vậy mà tránh phật gặp ma, vẫn gặp Thiên Long đang bình phẩm con nhà người ta, Tuấn chỉ có thể nói Thiên Long tám đời bốc phân cho nên mới xui như vậy.
~ Ngươi viết di ngôn trăn trối những lời cuối cùng đi.
Thấy Tuấn lén lút mò về, mọi người liền hiểu ra vấn đề, không lý nào Hư Huyễn có thể mò đến đây, thì ra là Tuấn, Lang Khắc Hàn khoanh tay nhìn Tuấn cười cho một kẻ đáng thương sắp phải từ giã cõi trần.
~ Do Thiên Long nó quá xui thôi.
Tuấn nói nhưng không ai tin, giờ này chỉ nhìn vào vấn đề trước mắt, không có lằng nhằng nhiều làm gì.
~ Các vị ca ca… Muội đói quá…
Thước Thước nũng nịu ngồi vào ghế của Thiên Long, ôm bụng ăn vạ, cả tối nay hết chuyện này đến chuyện khác làm một ẩm thực gia như cô bé phải nhịn đói, khổ thân không.
~ Ngồi đó ta mua đồ về, Tùng Khúc đi Lang Khắc Hàn đi theo ta.
Tuấn hú hai thằng đi mua đồ về nhắm, xem văn nghệ cứ phải có mồi mới hứng thú được, thử nghĩ đi, trong đêm có đồ ăn ngon, nhưng mở điện thoại mãi mà không tìm được bộ fim ưng ý coi có buồn không, đây có fim chân thật sắc nét, đồ ăn còn lười mua thì chịu.
~ Dạ… Nhưng mà đi cẩn thận á.
~ Biết.
..
~ ngươi đi điều tra cho ta đám nam nhân kia có lai lịch gì.
Ở một góc tối khác, sau khi chứng kiến Hư Huyễn khiêu gợi hớp hồn bằng hành động khiêu gợi, hiện tại cái cần đã chưa có thông tin, Lăng Bạch theo sau thấy Thước Thước người yêu tương lai của hắn đang vui chơi cùng một đám nam nhân lạ mặt, còn ngoan hơn cả khi nói chuyện với hắn, quan tâm này nọ nữa chứ, làm hắn ghen đỏ mắt, vội sai người điều tra lai lịch đám Sở Tiêu.
Thiên Long nhìn cả đám huynh đệ lắc đầu ngán ngẩm, không có chút tiền đồ gì cả, mặt hàng như thế còn chê thì các ngươi vứt hết vứt hết.
~ Aiz… thấy đùi của ta thế nào???
Một cô gái không biết từ đâu lao đến trước mặt Thiên Long, một chân ngọc kê lên đùi Thiên Long, tư thế đứng làm kiều đồn cong lên một hình dáng vô cùng khiêu gợi, cái chân để lên đùi Thiên Long phía trước có tấm vải che thả xuống không ai nhìn thấy rõ, nhưng Thiên Long ở một bên lại gần như đập vào mắt, quá rõ, từng cọng lông chân phải nhìn bằng kính hiển vi mới thấy được, chân ngọc thể loại như vầy thuộc hàng cực phẩm, Thiên Long khẳng định cô gái này thuộc hàng vưu vật, nhìn chân đoán mặt.
Thiên Long còn chưa dám rờ, nhìn dần lên trên cái đùi cũng rất chuẩn, trắng mịn hồng hào đôi chỗ còn nổi cả mạch máu, chứng tỏ chưa hề vác cái đùi này ra nắng bao giờ, nhìn lên thêm chút nữa, miều đồn rất chuẩn mực làm con dâu nhà họ thiên, quả kiều đồn này ít cũng phải sinh cho Thiên Long mười thằng cu bụ bẫm.
Nhìn lên trên, nơi ngực Thiên Long chưa bình nổi, ở nơi ngực trái có một nốt ruồi đỏ gần như không thể thấy, nhưng Thiên Long thấy rõ như in, và cảm giác nó quen thuộc đến đáng sợ, hắn bất giác rùng mình nhìn lên thêm chút nữa.
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc làm Thiên Long muốn cắn lưỡi cho cuộc sống nhẹ nhàng hơn, Hư Huyễn! Nàng tại sao lại có mặt ở đây?
Hư Huyễn lạnh lẽo nhìn qua một bên đám huynh đệ của Thiên Long, làm cả đám lập tức ớn lạnh nuốt một cục nước bọt to chăm chú nhìn lên khán đài đang có tiết mục ca múa.
~ Múa kiểu này cũng tàm tạm, không hay lắm.
~ Đúng vậy, ngươi xem, haiz… hát vầy mà cũng là hát ư? Còn không bằng ta đánh rắm.
~ Quá tệ…
…
Mọi người chăm chú nhìn lên không hề dám liếc mắt qua bên chỗ Thiên Long, bây giờ Thiên Long đã như một kẻ dưng không hề quen biết, cho dù Thiên Long có gửi ngàn lời thương tiếc qua bên này thì cũng kệ, huynh đệ sống chết có nhau nhưng ca này chúng ta chỉ biết cắn răng để lão đại ngài ra đi thanh thản, ngu thì chết bệnh tật gì.
~ Hư Huyễn… Muội xem, ta…
Thiên Long luống cuống giải thích, nhưng chợt nhận ra không còn lời gì biện minh, tương lai phía trước mịt mù toàn sương mù và cái gì đó rất ghê rợn.
~ Muội cũng có ý gì đâu nà… Aiz ya… người ta bữa nay mệt rồi, đi thôi… Thiếp đưa chàng về Viện nghỉ ngơi ha!
Hư Huyễn một tay chống trán day day thái dương, đây không biết là mệt thật hay mệt giả nhưng đám Sở Tiêu biết, đó nhất định là giả dối toàn tập. Diễn xuất của Hư Huyễn quá tệ.
~ Nàng cũng thấy ta đang đưa các huynh đệ đi dạo vui chơi, nếu ta về nhất định họ sẽ rất giận ta.
Thiên Long trông cậy hết vào một cái gật đầu của đám Sở Tiêu, các ngươi xem sao cứu lão đại này đi, ta mà chết là các ngươi cũng cùng đường lạc lối theo đó.
~ Phải zậy hong?...
Hư Huyễn cười nhẹ nhìn qua đám mọi người, ai cũng nhăn mặt như trúng độc vài năm trời, cười một cách vô cùng giả trân.
~ Đúng vậy tiểu muội Hư Huyễn.
Mọi người gật đầu lia lịa, làm Thiên Long thở phào một hơi khí trọc, Hư Huyễn nhất định sẽ để cho Thiên Long mặt mũi, nhất định là thế.
~ Muội muội Hư Huyễn mệt mỏi thì phải để lão đại đưa về nghỉ ngơi, chúng ta đồng ý với muội.
~ Đúng thế, ý chúng ta là vậy.
Thiên Long muốn trợn lòi con mắt ra ngoài, dường như không thể tin vào tai mình nữa, trong đầu cứ ong ong nổ tung lên còn muốn hơn mấy vụ nổ khối bụi khí quyển khai sinh ra vũ trụ, đây là dồn Thiên Long vào đường chết.
~ hì hì… Tưởng các ca ca chơi chưa thỏa mãn, nếu còn chơi tiếp sau này biểu muội này chưa biết có nên gọi ca ca hay các ngươi đâu á…
Cả đám rợn hết lông mao lên, đây là uy hiếp trắng trợn, biết là Hư Huyễn gọi sao cũng được vì nàng có quyền, nếu theo lễ phép gia giáo thì Hư Huyễn nhỏ tuổi phải gọi bọn họ là ca ca, nhưng cũng đi sâu vào lễ phép gia giáo Hư Huyễn và lão đại họ đã chung giường chung nhà, Hư Huyễn đã là đại tẩu vô hình của họ, gọi các ngươi cũng bình thường, nhưng mà họ muốn được làm ca ca, chết sống không muốn làm đệ đệ sẽ bị khinh bỉ rất nhiều, nên ca này Thiên Long chịu khó đi trước đi.
~ Thước Thước…
Thiên Long biết đã không trông cậy gì được với đám ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, thấy Thước Thước đang tung tăng ăn màn thầu ở một bên Thiên Long vội cầu cứu, biểu muội muội thân cận phải vì ca ca mà giải vây.
~ Ca ca lần này khó sống rồi, muội không cản được, chúc ca ca lên đường thượng lộ bình an, có gặp các vị lão tổ nhà ta thì nhớ nói Thước Thước có ý hỏi thăm sức khỏe mọi người.
Được cô muội muội thì cô liền chúc Thiên Long sớm ngày thăng thiên đi về cõi hư vô, thôi, thế là hết.
~ Chàng đi theo thiếp về, thiếp đang bực.
Hư Huyễn trực tiếp ngồi vào lòng Thiên Long, bây giờ chỉ muốn nhéo tai Thiên Long lôi về, nhưng bản tính nàng lương thiện dễ tổn thương, mà đã tổn thương là chỉ im lặng chấp thuận chứ quyết không nói ra, Thiên Long ôm nàng bỏ đi, biết là lần này Hư Huyễn mắng té tát nhưng không thể không làm gì, liếc mọi người một cái thật sâu cuối cùng biến mất.
Tuấn từ xa xa chui ra, thực sự là Thiên Long quá đen đủ, Tuấn đã có ý dẫn hai cô bé lòng vòng đi chơi, cái Thanh Niên Cung này tổ chức hội chợ rộng cả chục héc đất, đi mòn giày không biết có hết nổi một góc không, vậy mà tránh phật gặp ma, vẫn gặp Thiên Long đang bình phẩm con nhà người ta, Tuấn chỉ có thể nói Thiên Long tám đời bốc phân cho nên mới xui như vậy.
~ Ngươi viết di ngôn trăn trối những lời cuối cùng đi.
Thấy Tuấn lén lút mò về, mọi người liền hiểu ra vấn đề, không lý nào Hư Huyễn có thể mò đến đây, thì ra là Tuấn, Lang Khắc Hàn khoanh tay nhìn Tuấn cười cho một kẻ đáng thương sắp phải từ giã cõi trần.
~ Do Thiên Long nó quá xui thôi.
Tuấn nói nhưng không ai tin, giờ này chỉ nhìn vào vấn đề trước mắt, không có lằng nhằng nhiều làm gì.
~ Các vị ca ca… Muội đói quá…
Thước Thước nũng nịu ngồi vào ghế của Thiên Long, ôm bụng ăn vạ, cả tối nay hết chuyện này đến chuyện khác làm một ẩm thực gia như cô bé phải nhịn đói, khổ thân không.
~ Ngồi đó ta mua đồ về, Tùng Khúc đi Lang Khắc Hàn đi theo ta.
Tuấn hú hai thằng đi mua đồ về nhắm, xem văn nghệ cứ phải có mồi mới hứng thú được, thử nghĩ đi, trong đêm có đồ ăn ngon, nhưng mở điện thoại mãi mà không tìm được bộ fim ưng ý coi có buồn không, đây có fim chân thật sắc nét, đồ ăn còn lười mua thì chịu.
~ Dạ… Nhưng mà đi cẩn thận á.
~ Biết.
..
~ ngươi đi điều tra cho ta đám nam nhân kia có lai lịch gì.
Ở một góc tối khác, sau khi chứng kiến Hư Huyễn khiêu gợi hớp hồn bằng hành động khiêu gợi, hiện tại cái cần đã chưa có thông tin, Lăng Bạch theo sau thấy Thước Thước người yêu tương lai của hắn đang vui chơi cùng một đám nam nhân lạ mặt, còn ngoan hơn cả khi nói chuyện với hắn, quan tâm này nọ nữa chứ, làm hắn ghen đỏ mắt, vội sai người điều tra lai lịch đám Sở Tiêu.
Bình luận truyện