Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy
Chương 20: Thái độ của người nhà
Thu đại tiểu thư, Thu nhị tiểu thư, Thu tứ tiểu thu đều đi tới bên cạnh Thu Địch Phỉ, ba người sáu con mắt mở thật to, quét tới quét lui trên người nàng nhiều lần.
Đánh giá một hồi, Thu đại tiểu thư lên tiếng đầu tiên “ tam muội, mấy ngày qua ngươi chạy đi đâu? Phụ thân chỉ sai ngươi xuống núi đưa thiệp, ngươi lại đi gần nửa tháng mới về, lại trốn đi chơi ở đâu hả?”
Thu Địch Phỉ ngẩn ngơ, cảm giác như không có lời nào để nói.
Lẽ ra nàng mất tích nửa tháng, gặp lại, đại tỷ phải dùng những lời yêu thương kinh hỉ mà nói với nàng “ tam muội, ngươi cuối cùng cũng về rồi, những ngày qua ngươi đã đi đâu? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhưng mà, nàng đại tỷ nói: ngươi lại trốn đi chơi ở đâu?
Thu đại vừa dứt lời, Thu nhị đã tiếp nối “ tam muội, ngươi rời nhà lâu như vậy sao không nhắn lại một tin cho mọi người biết. Phụ thân cứ tưởng ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lo lắng mất mấy ngày. Ngươi lớn như vậy rồi, trước khi đi đâu cũng phải báo cho người nhà biết một tiếng chứ?”
Thu Địch Phỉ cảm thấy đắng chát trong lòng. Nàng chịu nhiều đau khổ, thậm chí còn suýt mất mạng nhưng có được cơ hội liền tâm tâm niệm niệm quay về nhà. Nhưng vừa về tới đã nghe các tỷ tỷ trách móc, cho rằng mấy ngày qua nàng trốn ra ngoài đi chơi. Thu Địch Phỉ rất hi vọng có ai đó hỏi nàng một câu: mấy ngày qua ngươi tốt chứ?
Thu tứ như hiểu được nồi lòng của Thu Địch Phỉ, ôn nhu hỏi nàng “ tam tỷ, mấy ngày qua ngươi tốt chứ?”
Thu Địch Phỉ cảm thấy ấm lòng, đang định trả lời thì không ngờ Thu tứ tiểu thư đã hỏi tiếp “ còn trôi qua rất vui vẻ phải không? tam tỷ, không phải là muội muội nói ngươi, nhưng ngươi cũng quá không phép tắc rồi, rời nhà không thèm nói một tiếng, lúc về lại làm chúng ta kinh ngạc, thật không biết nên nói ngươi thế nào nữa”
Thu Địch Phỉ tâm như tro tàn.
Ba người cốt nhục chí thân, không ai nói được một lời quan tâm thật lòng.
Thời điểm ra đi làm cho chúng ta lo lắng, là lo lắng nàng có quay về hay không a
Lúc trở về lại làm cho chúng ta kinh ngạc, là ngạc nhiên vì nàng thật sự lại quay về
Lúc trở lại lại để cho chúng ta chấn kinh —— là giật mình nàng thật sự lại về nhà đã đến a
Thu Địch Phỉ cảm thấy chua chát vô cùng, tỷ muội của nàng đều mong nàng biến đi cho khuất mắt.
Các nàng luôn ghét bỏ có một thân nhân ngu xuẩn như nàng.
Nhưng nếu nàng không ngu thì chưa chắc sống được tới bây giờ, mà có thì cũng sẽ chịu không ít đau khổ.
Thu Địch Phỉ cố kiềm nén tâm trạng, bắt buộc bản thân bày ra dáng vẻ tươi cười ngây ngốc nói “ ta đi Thiên Trì tiêu cục phát thiệp mời, khi trở về thì bị rơi xuống sông Thu Dương, các ngươi cũng biết ta không biết bơi, khi được người ta cứu lên thì đã bị nước sông cuốn trôi khá xa rồi, điều dưỡng xong thì vội vàng quay về ngay nè”
Thu Địch Phỉ vừa nói dứt lời, ba tỷ muội Thu gia đã mở to hai mắt, kinh ngạc vạn phần, đồng loạt la to “ sông Thu Dương?”
Thu đại: “Thu Địch Phỉ, không phải vậy chứ, với dáng người đẫy đà của nhị tỷ ngươi có rơi xuống thì một nửa cũng còn kẹt lại trên bờ, mà ngươi thì bị nước sông Thu Dương cuốn trôi”
Thu nhị” Thu Địch Phỉ, ngươi đúng là…thật không biết nên nói thế nào. Thì ra nguyên nhân ngươi rời nhà nhiều ngày là vậy sao? thật làm cho người ta dở khóc dở cười, ngươi khi nào thì mới bớt vụng về đây?”
Thu tứ “ tam tỷ, tuổi của ngươi đâu còn nhỏ nữa. Ta thật không dám nói cho người ta biết ở Thu Dương sơn trang, ta là tứ tiểu thư chứ không phải tam tiểu thư, rằng thật ra trong nhà ta còn có một tam tiểu thư khác, chỉ có điều quá mức ngốc nghếch, khờ khạo a”
Thu Địch Phỉ rất muốn rơi lệ.
Lúc trước trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn suýt chết, nàng cũng chẳng có mong ước gì, chỉ một lòng muốn về nhà, gặp lại người thân nhưng giờ phút này, đối điện với thái độ ghét bỏ của các tỷ muội, trong lòng nàng đau đớn vô cùng.
Có lẽ nàng không nên quay về.
=====================================================
Thu Địch Phỉ còn đang âm thầm tổn thương thì chợt nghe thanh âm một nam nhân từ cách đó không xa vọng tới
“Liên nhi, ba tỷ muội các ngươi nói chuyện gì với vị cô nương này mà lâu vậy? ta thật tò mò, nang theo ngũ đệ, thất đệ tới góp vui, tham gia náo nhiệt a”
Thu Địch Phỉ thoáng nghiêng đầu, nhìn về phía người nói chuyện chỉ thấy người nọ một thân minh hoàng, toàn thân quý khí, khuôn mặt nam tính tuấn dật.
Thu Địch Phỉ lại nhìn sau lưng người nọ thấy hai nam tử cũng quý khí mười phần, vẻ mặt còn toát ra chút kiêu căng.
Thu nhị tiểu thư Thu Địch Liên nghe nam tử mặc hoàng y nói xong thì lập tức bày ra dáng vẻ tươi cười ngọt ngào.
Thu Địch Phỉ âm thầm thở dài: đúng là nhất tiếu khuynh thành.
Thu Địch Liên đi tới trước mặt người nọ, ôn nhu nói “ hồi thái tử ca ca…vị cô nương này, để cho thái tử ca ca chê cười cười rồi…nàng là…nàng là tam muội của ta”. Nghe nàng nói, có cảm giác nàng có bao nhiêu xấu hổ, khó mở miệng, cho thấy Thu Địch Phỉ ở trong lòng các tỷ muội nàng có bao nhiêu chán ghét và khó chịu.
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu nhìn nam tử hoàng y.
Thì ra người này là thái tử. Thái tử xuất hiện ở chỗ này, hẳn là tới tham gia đại hội võ lâm.
Thu Địch Phỉ lại nhìn Thu Địch Liên bên cạnh hắn.
Có lẽ nàng sắp trở thành thái tử phi . Cháu gái thừa tướng đương triều, địa vị không nhỏ, dung mạo lại quốc sắc thiên hương, nói không chừng tương lai chính là mẫu nghi thiên hạ.
Thu Địch Phỉ bỗng nhiên nghĩ đến lý luận lấy vợ của Mộ Thiên Sơn, liền có lòng tốt mà thở dài thay hắn.
Xem ra hắn không thể lấy vợ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân rồi.
=======================================================
Thái tử nghe xong những lời của Thu Địch Liên thì nghi hoặc “ ồ” một tiếng, sau đó nhìn Thu Địch Phỉ nhưng lại hỏi Thu Địch Liên “ Liên nhi không phải chỉ có ba tỷ muội sao? sao lại có thêm một muội muội”
Thu Địch Phỉ yên lặng, để mặc thái tử và hai người sau lưng hắn tùy ý đánh giá.
Nàng rời nhà suốt nửa tháng, người nhà chẳng những không đi tìm nàng, thậm chí còn muốn loại trừ nàng khỏi gia phả.
Trong lòng Thu Địch Phỉ cảm thấy chua sót vô hạn.
Thu Địch Liên vẫn làm ra vẻ khó mở miệng mà trả lời “ không phải chúng ta cố ý giấu diếm thái tử ca ca, điều này thực sự là…thực sự là…”
“Thật sự là tiểu nữ tử bình thường ngu dốt tới cực điểm, thường xuyên làm cho Thu Dương sơn trang và người nhà hổ thẹn, cha ta đã từng nói qua: ta sinh ra ngươi cũng như chưa sinh, trong nhà có ngươi cũng như không, nếu để người ngoài biết Thu Dương sơn trang có một tam tiểu thư như ngươi thì không biết càng tốt hơn. Ở Thu dương sơn trang, cha ta là người lớn nhất, hắn nói như vậy nên sau này mọi người đều nói với người ngoài là Thu gia chỉ có ba nữ nhi”
Thu Địch Phỉ thật sự không chịu được cái kiểu dài dòng văn tự của Thu Địch Liên, cho nên đành phải thay nàng trả lời nghi vấn của thái tử gia.
Thái tử nghe xong mấy lời của Thu Địch Phỉ thì dò xét vẻ mặt nàng cẩn thận, rồi như suy nghĩ ra điều gì mà nói “ theo cách nói của tam muội, thoạt nhìn cũng không phải là người vụng về a”
Thu Địch Phỉ đột nhiên cười cười, trả lời: “Thái tử điện hạ, lời nói không phải dùng để nhìn mà là nghe được a”
Thu Địch Liên nhìn dáng vẻ tươi cười của Thu Địch Phỉ thì trong lòng run rẩy một cái.
Nha đầu kia từ khi nào cười lên lại kinh diễm thoát tục như vậy?
Thu Địch Liên quay đầu nhìn thái tử, run rẩy trong lòng lập tức biến thành chấn động cực lớn.
Thái tử ca ca vậy mà có hứng thú nhìn chằm chằm nha đầu này.
Thu Địch Liên lại quay sang nhìn Thu Địch Phỉ, hung hăng trừng mắt, nữ nhi của nha hoàn rửa chân quả nhiên cũng là đồ xấu xa chuyên câu dẫn người khác.
Nhưng mà rửa chân với câu dẫn người thì có liên quan gì đâu?
Ghen tỵ quả nhiên có thể làm cho nữ nhân không chịu nói đạo lý, tức giận làm mờ lý trí a.
Đánh giá một hồi, Thu đại tiểu thư lên tiếng đầu tiên “ tam muội, mấy ngày qua ngươi chạy đi đâu? Phụ thân chỉ sai ngươi xuống núi đưa thiệp, ngươi lại đi gần nửa tháng mới về, lại trốn đi chơi ở đâu hả?”
Thu Địch Phỉ ngẩn ngơ, cảm giác như không có lời nào để nói.
Lẽ ra nàng mất tích nửa tháng, gặp lại, đại tỷ phải dùng những lời yêu thương kinh hỉ mà nói với nàng “ tam muội, ngươi cuối cùng cũng về rồi, những ngày qua ngươi đã đi đâu? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhưng mà, nàng đại tỷ nói: ngươi lại trốn đi chơi ở đâu?
Thu đại vừa dứt lời, Thu nhị đã tiếp nối “ tam muội, ngươi rời nhà lâu như vậy sao không nhắn lại một tin cho mọi người biết. Phụ thân cứ tưởng ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lo lắng mất mấy ngày. Ngươi lớn như vậy rồi, trước khi đi đâu cũng phải báo cho người nhà biết một tiếng chứ?”
Thu Địch Phỉ cảm thấy đắng chát trong lòng. Nàng chịu nhiều đau khổ, thậm chí còn suýt mất mạng nhưng có được cơ hội liền tâm tâm niệm niệm quay về nhà. Nhưng vừa về tới đã nghe các tỷ tỷ trách móc, cho rằng mấy ngày qua nàng trốn ra ngoài đi chơi. Thu Địch Phỉ rất hi vọng có ai đó hỏi nàng một câu: mấy ngày qua ngươi tốt chứ?
Thu tứ như hiểu được nồi lòng của Thu Địch Phỉ, ôn nhu hỏi nàng “ tam tỷ, mấy ngày qua ngươi tốt chứ?”
Thu Địch Phỉ cảm thấy ấm lòng, đang định trả lời thì không ngờ Thu tứ tiểu thư đã hỏi tiếp “ còn trôi qua rất vui vẻ phải không? tam tỷ, không phải là muội muội nói ngươi, nhưng ngươi cũng quá không phép tắc rồi, rời nhà không thèm nói một tiếng, lúc về lại làm chúng ta kinh ngạc, thật không biết nên nói ngươi thế nào nữa”
Thu Địch Phỉ tâm như tro tàn.
Ba người cốt nhục chí thân, không ai nói được một lời quan tâm thật lòng.
Thời điểm ra đi làm cho chúng ta lo lắng, là lo lắng nàng có quay về hay không a
Lúc trở về lại làm cho chúng ta kinh ngạc, là ngạc nhiên vì nàng thật sự lại quay về
Lúc trở lại lại để cho chúng ta chấn kinh —— là giật mình nàng thật sự lại về nhà đã đến a
Thu Địch Phỉ cảm thấy chua chát vô cùng, tỷ muội của nàng đều mong nàng biến đi cho khuất mắt.
Các nàng luôn ghét bỏ có một thân nhân ngu xuẩn như nàng.
Nhưng nếu nàng không ngu thì chưa chắc sống được tới bây giờ, mà có thì cũng sẽ chịu không ít đau khổ.
Thu Địch Phỉ cố kiềm nén tâm trạng, bắt buộc bản thân bày ra dáng vẻ tươi cười ngây ngốc nói “ ta đi Thiên Trì tiêu cục phát thiệp mời, khi trở về thì bị rơi xuống sông Thu Dương, các ngươi cũng biết ta không biết bơi, khi được người ta cứu lên thì đã bị nước sông cuốn trôi khá xa rồi, điều dưỡng xong thì vội vàng quay về ngay nè”
Thu Địch Phỉ vừa nói dứt lời, ba tỷ muội Thu gia đã mở to hai mắt, kinh ngạc vạn phần, đồng loạt la to “ sông Thu Dương?”
Thu đại: “Thu Địch Phỉ, không phải vậy chứ, với dáng người đẫy đà của nhị tỷ ngươi có rơi xuống thì một nửa cũng còn kẹt lại trên bờ, mà ngươi thì bị nước sông Thu Dương cuốn trôi”
Thu nhị” Thu Địch Phỉ, ngươi đúng là…thật không biết nên nói thế nào. Thì ra nguyên nhân ngươi rời nhà nhiều ngày là vậy sao? thật làm cho người ta dở khóc dở cười, ngươi khi nào thì mới bớt vụng về đây?”
Thu tứ “ tam tỷ, tuổi của ngươi đâu còn nhỏ nữa. Ta thật không dám nói cho người ta biết ở Thu Dương sơn trang, ta là tứ tiểu thư chứ không phải tam tiểu thư, rằng thật ra trong nhà ta còn có một tam tiểu thư khác, chỉ có điều quá mức ngốc nghếch, khờ khạo a”
Thu Địch Phỉ rất muốn rơi lệ.
Lúc trước trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn suýt chết, nàng cũng chẳng có mong ước gì, chỉ một lòng muốn về nhà, gặp lại người thân nhưng giờ phút này, đối điện với thái độ ghét bỏ của các tỷ muội, trong lòng nàng đau đớn vô cùng.
Có lẽ nàng không nên quay về.
=====================================================
Thu Địch Phỉ còn đang âm thầm tổn thương thì chợt nghe thanh âm một nam nhân từ cách đó không xa vọng tới
“Liên nhi, ba tỷ muội các ngươi nói chuyện gì với vị cô nương này mà lâu vậy? ta thật tò mò, nang theo ngũ đệ, thất đệ tới góp vui, tham gia náo nhiệt a”
Thu Địch Phỉ thoáng nghiêng đầu, nhìn về phía người nói chuyện chỉ thấy người nọ một thân minh hoàng, toàn thân quý khí, khuôn mặt nam tính tuấn dật.
Thu Địch Phỉ lại nhìn sau lưng người nọ thấy hai nam tử cũng quý khí mười phần, vẻ mặt còn toát ra chút kiêu căng.
Thu nhị tiểu thư Thu Địch Liên nghe nam tử mặc hoàng y nói xong thì lập tức bày ra dáng vẻ tươi cười ngọt ngào.
Thu Địch Phỉ âm thầm thở dài: đúng là nhất tiếu khuynh thành.
Thu Địch Liên đi tới trước mặt người nọ, ôn nhu nói “ hồi thái tử ca ca…vị cô nương này, để cho thái tử ca ca chê cười cười rồi…nàng là…nàng là tam muội của ta”. Nghe nàng nói, có cảm giác nàng có bao nhiêu xấu hổ, khó mở miệng, cho thấy Thu Địch Phỉ ở trong lòng các tỷ muội nàng có bao nhiêu chán ghét và khó chịu.
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu nhìn nam tử hoàng y.
Thì ra người này là thái tử. Thái tử xuất hiện ở chỗ này, hẳn là tới tham gia đại hội võ lâm.
Thu Địch Phỉ lại nhìn Thu Địch Liên bên cạnh hắn.
Có lẽ nàng sắp trở thành thái tử phi . Cháu gái thừa tướng đương triều, địa vị không nhỏ, dung mạo lại quốc sắc thiên hương, nói không chừng tương lai chính là mẫu nghi thiên hạ.
Thu Địch Phỉ bỗng nhiên nghĩ đến lý luận lấy vợ của Mộ Thiên Sơn, liền có lòng tốt mà thở dài thay hắn.
Xem ra hắn không thể lấy vợ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân rồi.
=======================================================
Thái tử nghe xong những lời của Thu Địch Liên thì nghi hoặc “ ồ” một tiếng, sau đó nhìn Thu Địch Phỉ nhưng lại hỏi Thu Địch Liên “ Liên nhi không phải chỉ có ba tỷ muội sao? sao lại có thêm một muội muội”
Thu Địch Phỉ yên lặng, để mặc thái tử và hai người sau lưng hắn tùy ý đánh giá.
Nàng rời nhà suốt nửa tháng, người nhà chẳng những không đi tìm nàng, thậm chí còn muốn loại trừ nàng khỏi gia phả.
Trong lòng Thu Địch Phỉ cảm thấy chua sót vô hạn.
Thu Địch Liên vẫn làm ra vẻ khó mở miệng mà trả lời “ không phải chúng ta cố ý giấu diếm thái tử ca ca, điều này thực sự là…thực sự là…”
“Thật sự là tiểu nữ tử bình thường ngu dốt tới cực điểm, thường xuyên làm cho Thu Dương sơn trang và người nhà hổ thẹn, cha ta đã từng nói qua: ta sinh ra ngươi cũng như chưa sinh, trong nhà có ngươi cũng như không, nếu để người ngoài biết Thu Dương sơn trang có một tam tiểu thư như ngươi thì không biết càng tốt hơn. Ở Thu dương sơn trang, cha ta là người lớn nhất, hắn nói như vậy nên sau này mọi người đều nói với người ngoài là Thu gia chỉ có ba nữ nhi”
Thu Địch Phỉ thật sự không chịu được cái kiểu dài dòng văn tự của Thu Địch Liên, cho nên đành phải thay nàng trả lời nghi vấn của thái tử gia.
Thái tử nghe xong mấy lời của Thu Địch Phỉ thì dò xét vẻ mặt nàng cẩn thận, rồi như suy nghĩ ra điều gì mà nói “ theo cách nói của tam muội, thoạt nhìn cũng không phải là người vụng về a”
Thu Địch Phỉ đột nhiên cười cười, trả lời: “Thái tử điện hạ, lời nói không phải dùng để nhìn mà là nghe được a”
Thu Địch Liên nhìn dáng vẻ tươi cười của Thu Địch Phỉ thì trong lòng run rẩy một cái.
Nha đầu kia từ khi nào cười lên lại kinh diễm thoát tục như vậy?
Thu Địch Liên quay đầu nhìn thái tử, run rẩy trong lòng lập tức biến thành chấn động cực lớn.
Thái tử ca ca vậy mà có hứng thú nhìn chằm chằm nha đầu này.
Thu Địch Liên lại quay sang nhìn Thu Địch Phỉ, hung hăng trừng mắt, nữ nhi của nha hoàn rửa chân quả nhiên cũng là đồ xấu xa chuyên câu dẫn người khác.
Nhưng mà rửa chân với câu dẫn người thì có liên quan gì đâu?
Ghen tỵ quả nhiên có thể làm cho nữ nhân không chịu nói đạo lý, tức giận làm mờ lý trí a.
Bình luận truyện