Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 40: Đỏ mặt



“Cuối cùng nương nương cũng hành động sao?”

Khang phi giật mình hoảng sợ. Quay đầu lại, liền thấy Dương Quỳnh cười hì hì đứng ở vị trí thuộc về nàng.

“Ngươi... Ngươi vào bằng cách nào? Vào lúc nào?” Khang phi bị kinh hách không nhỏ.

Dương Quỳnh đi tới nói, “Ta theo những cung nữ mang hộp gỗ cùng vào. Nương nương, người đều không chú ý tới ta.”

Khang phi nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, đáy lòng một trận lạnh run, “Tại sao không nghỉ ngơi? Ngươi còn có bệnh.”

Dương Quỳnh cười nói: “Nương nương cũng chỉ là cho Hoàng hậu một cái cớ để không gặp ta. Nếu ta nằm cả ngày, vài ngày thì tốt rồi. Đến lúc đó, nương nương người lại làm cho ta bị bệnh một trận?”

“Vô luận thế nào, ngươi cũng không thể dùng thân thể của mình đi đùa giỡn.” Khang phi tức giận. Nghe ý tứ của Dương Quỳnh chính là không muốn để cho phong hàn khỏi hẳn. Ý này nàng cũng nghĩ tới, nhưng nàng không làm được. Nàng không thể cầm thân thể của Dương Quỳnh đi mạo hiểm lần nữa.

“Nương nương yên tâm, ta có chừng mực.” Dương Quỳnh nói xong, đến gần cầm tay phải của Khang phi đặt lên trán của mình, “Người sờ xem, ta đã không còn sốt.”

Khang phi theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Dương Quỳnh lại không buông. Sức lực của Khang phi sao có thể so với Dương Quỳnh? Giãy dụa vài cái không được, dứt khoát bày dáng vẻ cao ngạo của phi tử, quát: “Làm càn!”

Dương Quỳnh nghe xong chậm rãi thu hồi vẻ mặt vui đùa, nhưng vẫn không buông tay, “Nương nương, người không thích ta kéo tay của người như vậy sao?”

Khang phi nằm mơ cũng không nghĩ tới Dương Quỳnh sẽ hỏi vấn đề như thế. Làm sao nàng dám hỏi?

“Cái này... không hợp quy củ.” Khang phi nghiêng đầu, dung nhan xinh đẹp lại đỏ lên.

Kỳ thật Dương Quỳnh chỉ muốn đùa một chút, trêu chọc Khang phi. Không nghĩ tới Khang phi sẽ có phản ứng này, thật làm nàng hô hấp có chút dồn dập, tim đập rộn lên. Đây là có chuyện gì? Dương Quỳnh buồn bực.

“Ngươi mau buông tay!” Khang phi thấy Dương Quỳnh nửa ngày không có phản ứng, vội vàng nói.

Dương Quỳnh nghe lời thả tay. Khang phi giật mình, ngẩng đầu nhìn Dương Quỳnh, thấy nàng cũng đỏ mặt, vẻ mặt cổ quái, “Ngươi làm sao vậy? Có phải lại sốt hay không?”

Dương Quỳnh đưa tay sờ trán của mình, lắc đầu nói: “Không có.”

“Vậy mặt của ngươi tại sao lại đỏ?” Khang phi cũng bị những tình huống liên tiếp không hiểu như vậy làm choáng váng, nên mới hỏi ra vấn đề này.

Dương Quỳnh nhìn nàng, hỏi ngược lại: “Nương nương, mặt người không phải cũng đỏ sao?”

“Ta...” Khang phi vô thức vuốt hai má của mình, càng thêm ngượng ngùng.

Hai người đều lúng túng, Khang phi nói: “Ngươi mau trở về nghỉ ngơi. Đây là mệnh lệnh của bổn cung.”

Dương Quỳnh cười cười: “Tuân chỉ.”

Thấy Dương Quỳnh ra cửa, Khang phi thở dài một cái. Nội tâm kì quái, cảm giác áp bách vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Trong tích tắc bị kéo tay, cảm giác áp bách cường đại của Dương Quỳnh đánh úp tới, làm cho nàng không biết làm thế nào, hoàn toàn mất đi phản ứng bình thường.

Nha đầu kia lá gan càng lúc càng lớn. Tiếp tục như vậy, mình ở trước mặt nàng cũng sẽ là quân lính tan rã. Khang phi thở dài, đều tự trách mình, hôm nay đang yên lành tự dưng nhìn nàng làm gì? Chuyện này làm sao bây gờ?

Dương Quỳnh trở lại phòng của mình. Vốn dĩ nàng cũng không muốn rời giường. Đang nằm thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lúc này mới ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Dương Quỳnh nhìn hoa văn trên màn che, quyết định tạm thời không nghĩ đến vấn đề trong quan hệ của nàng cùng Khang phi. Hiện tại nên đem sự chú ý của mình tập trung tới bước hành động kế tiếp của Khang phi. Tuy rằng Khang phi chưa nói, nhưng dốc sức mời những người này, nhất định là có dụng ý.

Dương Quỳnh cũng không cho là vì sinh nhật của Hoàng hậu. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng trong đầu là hình ảnh những chiếc hộp gỗ. Đồ Khang phi muốn đưa cho các nàng cũng không có gì kỳ quái. Nhưng trong tiềm thức, Dương Quỳnh cảm giác những thứ trong hộp gỗ đó, nhất định Khang phi có động tay động chân.

“Lát nữa lại đến hỏi nàng vậy.” Dương Quỳnh tự nhủ. Nghĩ tới đây lại nhớ tới chuyện tim mình đập rộn lên, đến cùng là vì sao lại như vậy? Dương Quỳnh rất rối rắm.

Cơm tối là Thiên Linh giúp nàng mang về. Thức ăn nóng hổi được lấy ra từ trong hộp đựng cơm.

“Tới ăn cơm đi, ngươi nghĩ gì thế?” Thiên Linh kêu lên.

Dương Quỳnh đi tới, tiếp nhận bát cơm, bắt đầu ăn. Thiên Linh ở bên cạnh cẩn thận giúp nàng gắp thức ăn.

“Thiên Linh, ngươi nhìn người nào sẽ đỏ mặt?”

Mặt Thiên Linh nhất thời đỏ lên, gắt nói: “Muốn chết hả mà hỏi vấn đề này.”

“Vấn đề này thì làm sao?” Dương Quỳnh nhìn bộ dạng của Thiên Linh, giống như hiểu, lại giống như không hiểu.

“Sẽ xấu hổ, đương nhiên là thích đối phương.” Thiên Linh nhìn Dương Quỳnh nhất thời còn không hiểu, vội la lên.

Cái gì? Dương Quỳnh suýt nữa cũng đem chiếc đũa ăn vào bụng.

“Không... Không thể nào?” Nói đùa gì vậy, nàng thích Khang phi? Đây chính là nữ nhân của Hoàng thượng. Đợi đã, cái này hình như không phải trọng điểm. Nàng nghĩ một chút, trọng điểm Khang phi là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân. Đây mới là mấu chốt của vấn đề.

Thiên Linh thấy sắc mặt Dương Quỳnh không đúng, chế nhạo nói: “Làm sao vậy? Có phải ngươi đỏ mặt vì ai hay không? Mọi người đều là tỷ muội, không cho phép giấu diếm nha.”

Dương Quỳnh thầm nghĩ: Ta thấy Khang phi xấu hổ có thể nói cho ngươi biết sao? Đều hù chết ngươi.

“Ngươi nhìn mặt ta giống người sẽ đỏ mặt sao?” Dương Quỳnh vội vàng phủ nhận.

Thiên Linh không bát quái như Yên Xảo, cho nên thấy Dương Quỳnh không muốn thảo luận vấn đề này, nàng cũng liền không so đo xem rốt cuộc Dương Quỳnh có người trong lòng hay không.

Dương Quỳnh thở phào nhẹ nhõm. Lập tức lại nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng hơn. Vừa rồi nàng thấy mặt Khang phi cũng đỏ, cái này giải thích thế nào? Chẳng lẽ Khang phi cũng thích nàng? Chuyện này... càng không thể nào!

Dương Quỳnh ăn bữa cơm mà như nhai sáp. Thiên Linh nhìn ra nàng có tâm sự, cũng không quấy rầy nàng. Thu dọn bát đũa xong liền ra ngoài làm việc. Dương Quỳnh tựa vào đầu giường, vấn còn đang rối rắm vấn đề thích hay không thích. Khang phi thích mình. Trời ạ! Đây là chuyện vớ vẩn buồn cười cỡ nào! Nói ra ai sẽ tin? Chính nàng còn không tin.

Vậy còn mình? Có phải thật sự thích nữ nhân của Hoàng thượng hay không?

Không thể nào, không thể nào, không thể nào? Dương Quỳnh lắc đầu. Nội tâm vô cùng rối loạn, hoàn toàn không nghĩ ra được chút manh mối.

Bên ngoài có người gõ cửa. Xuân Dương mang theo một hộp đựng thức ăn tiến vào.

“Nương nương bảo hôm nay trời nổi gió, để ta đưa bát tổ yến này cho ngươi bồi bổ thân thể.” Sắc mặt Xuân Dương rất khó coi, động tác cứng ngắc lấy một bát tổ yến từ trong hộp đựng đặt lên mặt bàn, “Nương nương nói ngươi không cần tự mình qua tạ ơn.”

“A, Thanh Diệp vẫn cần phải tạ ơn ân điển của nương nương, đồng thời cũng cám ơn Xuân Dương tỷ tỷ đặc biệt tới đây một chuyến.” Quan hệ của Dương Quỳnh cùng Xuân Dương luôn rất nhạt. Nàng không ghét Xuân Dương, nhưng cũng không thích. Nàng nhìn ra được Xuân Dương tận tâm hầu hạ Khang phi là vì muốn nổi bật hơn mọi người. Nàng không cảm thấy làm như vậy có gì không ổn. Chỉ là, bản thân nàng không phải người như thế. Đạo bất đồng, bất tương vi mưu (Người không cùng chí hướng, không thể cùng nhau mưu tính). Cho nên nàng cùng Xuân Dương nhất định không thể làm bằng hữu.

Xuân Dương lạnh lùng nhìn Dương Quỳnh, ánh mắt đầy sự khinh thường. Luận tư sắc, luận tài trí, luận thủ đoạn, luận săn sóc, rốt cuộc nàng có chỗ nào không bằng Thanh Diệp? Ngày đó thích khách ám sát, Thanh Diệp tất nhiên không sợ nguy hiểm bảo vệ Khang phi, nhưng chính mình cũng lập công. Nếu không phải mình liều mạng đưa Khang phi tới gần vòng bảo hộ của Cấm Long Vệ, thì Khang phi làm sao có thể bình an vô sự? Kết quả sau đó Thanh Diệp được Hoàng thượng minh lệnh biểu dương (mệnh lệnh được tuyên bố công khai), thậm chí còn được trừ bỏ cung tịch. Còn mình? Ngoại trừ được Khang phi ban cho một ít châu báu trang sức, cũng chỉ được thăng một bậc. Một bậc? Chính mình muốn vị trí thượng cung, thăng một bậc làm sao đủ?

Dương Quỳnh thấy Xuân Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích, có chút kì quái nhìn nàng, “Xuân Dương tỷ tỷ còn có việc?”

“Dù sao ta cũng là cung nữ quản sự của Cung Lung Hoa, có mấy lời muốn nói cho ngươi biết.”

Dương Quỳnh bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe, nói: “Xuân Dương tỷ tỷ mời nói.”

Xuân Dương hắng giọng một cái nói: “Thanh Diệp, trong Cung Lung Hoa trên dưới ai cũng biết, người nương nương coi trọng nhất chính là ngươi. Đây là ân sủng của nương nương, cũng là phúc phận của ngươi. Có điều, vài người bạc phúc (phúc phận mỏng manh, giống như bạc mệnh), phúc này không hưởng được. Cho nên lão nhân mới nói: Chỉ tu kiếp này, chớ hỏi kiếp sau. Nếu muốn phúc trạch (sông) thâm hậu, thì phải tu hành. Không được được một tấc lại muốn một thước, thị sủng mà kiêu.”

Dương Quỳnh cười: “Lời vàng ngọc của Xuân Dương tỷ tỷ, Thanh Diệp nhớ kỹ.”

Ý tứ cảnh cáo trong lời Xuân Dương rất rõ ràng, thấy Dương Quỳnh híp mắt giả vờ ngây ngốc, trong lòng không khỏi tức giận. Nàng nghĩ đến Khang phi gần đây coi trọng mình, liền cảm thấy chỉ cần Thanh Diệp trước mặt này không tồn tại, Khang phi tự nhiên sẽ dựa vào mình. Nếu như Khang phi có thể vì muốn trừ cung tịch cho Thanh Diệp mà đi cầu xin Hoàng thượng, như vậy chính mình cầu vị trí thượng cung, với địa vị hiện giờ của Khang phi, cũng không phải việc gì khó.

Xuân Dương nghĩ như vậy, trong lòng đã có chủ ý. Nàng thay đổi lời nói: “Là ta nói nhiều rồi. Thương thế của ngươi chưa khỏe, lại bị bệnh, nên nằm trên giường. Uống xong tổ yến, nhanh đến trên giường nghỉ ngơi đi. Ngươi sớm ngày khỏi hẳn, cũng miễn cho nương nương lo lắng.”

Dương Quỳnh cúi đầu, kính cẩn nói: “Thanh Diệp đã biết.”

Xuân Dương liếc nhìn Dương Quỳnh, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Dương Quỳnh chờ Xuân Dương đi ra, lúc này mới vuốt ngực cảm thán: Bày đặt thuyết giảng, cũng không ngại phiền. Rõ ràng là hâm mộ ghen tị, còn cố tình giả bộ thanh cao, không thẳng thắn, vô vị.

Uống tổ yến nhân lúc còn nóng, Dương Quỳnh trở về ổ trên giường. Trên bàn cô độc một chiếc đèn dầu, lộ vẻ thê lương. Trong chậu, than bạc tỏa ra ánh sáng đỏ sậm, quỷ dị mà yêu dã. Cả người Dương Quỳnh ấm áp, vốn dĩ còn muốn chờ Thiên Linh về, không nghĩ tới bất tri bất giác liền ngủ mất.

Lúc Thiên Linh trở lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Quỳnh ngủ đến đỏ bừng, rất đáng yêu. Nàng nhẹ nhàng cởi áo ngoài của mình, cũng lên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Yên Xảo tới gọi hai người rời giường. Cửa phòng gõ đến rung trời, thế nhưng cũng không có ai ra mở cửa. Âm thanh Yên Xảo gọi cửa càng lúc càng lớn, đã kinh động rất nhiều người. Như Quyên phụng mệnh Khang phi đến xem có chuyện gì. Vừa nghe nói hai người trong phòng đến bây giờ đều không có mở cửa, cũng cảm thấy sự tình kỳ lạ. Như Quyên trở về bẩm báo chi tiết cho Khang phi. Khang phi nhíu mày, nàng cảm thấy chuyện này không bình thường. Dương Quỳnh không phải là người chậm trễ, mặc dù là, thì còn có Thiên Linh ở đó. Làm sao có thể gọi mà không mở cửa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện