Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 43: Câu đố



Nguyên Hương thấy Khang phi đã đến, vội vàng cúi người thi lễ, sau đó dịch sang một bên, nhường chỗ cho Khang phi. Khang phi đi tới nhìn, hỏi: “Ba người các nàng?”

Nguyên Hương trả lời: “Vâng.”

Khang phi phân phó nói: “Đều trói lại. Sáng sớm mai đưa đến Chấp Hình Ti.”

“Vâng.” Ba người sau lưng Khang phi cùng lên tiếng trả lời.

Lúc này Dương Quỳnh mới nhận ra ba cung nữ kia. Các nàng đều là ở phòng bếp nhỏ hoặc trong sân làm việc chạy vặt. Ngày thường cũng coi như chịu khó, nhưng không thể nào làm người chú ý. Hiện tại làm sao sẽ xuất hiện ở đây?

Khang phi ngẩng đầu nhìn Dương Quỳnh một đầu dấu chấm hỏi, nói: “Ngươi về nghỉ ngơi đi. Có gì ngày mai hãy nói.”

Ở trước mặt mọi người Dương Quỳnh đối với Khang phi vẫn vô cùng kính trọng, nghe vậy nói: “Tạ nương nương, Thanh Diệp cáo lui.”

Khang phi hơi gật đầu. Thấy Dương Quỳnh đi ra, Khang phi quay đầu nói với bốn người khác, “Chúng ta cũng trở về thôi. Tối nay sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”

Sáng sớm hôm sau, Dương Quỳnh bị tiếng động rời giường của Thiên Linh làm tỉnh giấc. Nàng quay đầu nhìn giường của Thiên Linh, phát hiện nàng đã xuống đất mặc quần áo.

“Ta đánh thức ngươi?” Thiên Linh có chút ngường ngùng nói.

“Ngươi dậy làm gì?” Dương Quỳnh cũng rời giường mặc quần áo theo.

“Độc của ta đã giải, hôm qua nằm nguyên một ngày, thân thể cũng không sao. Hôm nay ta nên đi trước mặt nương nương hầu hạ rồi.” Thiên Linh sửa soạng xong, muốn đẩy cửa đi ra ngoài.

“A!” Dương Quỳnh ngăn nàng lại, nói: “Thân thể của ngươi còn chưa hồi phục như cũ, hiện tại không được ra ngoài.” Thấy Thiên Linh lơ đễnh, nàng uy hiếp nói, “Bằng không ta đi nói cho nương nương.”

Thiên Linh buồn cười nói, “Thanh Diệp của ta, ngươi đừng làm loạn. Ta cũng chỉ là trúng độc, độc giải liền không sao. Không thể so với ngươi, bị thương nặng như vậy lại nhiễm phong hàn, lần này lại trúng độc, tự nhiên là phải dưỡng thương cho tốt. Còn ta, trời sinh mệnh lao lực, nằm ở trên giường ngược lại sẽ sinh bệnh.” Nói xong, nàng kéo Dương Quỳnh qua, đẩy cửa ra ngoài.

Dương Quỳnh nhếch miệng, cảm thấy Thiên Linh có phúc không biết hưởng. Nàng ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm vào cửa đến sững sờ. Đột nhiên nhớ tới chuyện đêm qua, vội vàng nhảy xuống giường thẳng đến cửa liền đụng phải Yên Xảo cũng đang đẩy cửa vào.

“Ôi, đụng chết ta!” Yên Xảo khoa trương kêu to.

Dương Quỳnh cũng bị đụng không nhẹ, nàng lui về sau một bước, hỏi: “Sao ngươi tới đây?”

Yên Xảo vuốt ngực bị đụng, thần bí nói: “Làm sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết chuyện tối qua?”

Dương Quỳnh nheo mắt nhìn nàng, hỏi: “Ngươi chịu nói?” Nàng có ngốc cũng nhìn ra Yên Xảo là người của Khang phi. Nha đầu này thật đúng là cao thủ ẩn núp, ngày thường giả ngu giả ngốc, ngay cả mình cũng bị nàng lừa.

Yên Xảo áp chế cơn giận, kéo Dương Quỳnh đến bên giường ngồi xuống, “Đúng, nương nương phân phó ta tới. Nói ngươi là người nôn nóng, nếu ta không đến, không chừng ngươi liền chạy ra ngoài.”

Dương Quỳnh rũ mắt, “Ta ở trong mắt nàng là như vậy sao? Nàng thật sự vẫn không muốn gặp ta?”

Yên Xảo cau mày nói: “Ngươi nói gì đó? Sao có thể nói nương nương như vậy? Nương nương là vì tốt cho ngươi. Ngươi nói đi, Cung Lung Hoa từ trên xuống dưới, trừ ngươi ra, ai dám chống lại ý chỉ của nương nương? Nương nương không trách tội ngươi, là ân điển của ngươi. Thế nhưng nếu như lời này của ngươi truyền ra ngoài, ngươi thật không muốn sống nữa sao?”

“Ta...” Dương Quỳnh ngẩng đầu, lạnh lùng cười. Câu nói kế tiếp nàng cũng không nói ra miệng. Tuy rằng nàng xúc động, nhưng cũng không hồ đồ. Có mấy lời nàng chỉ có thể nói với Khang phi. Nàng vốn muốn nói: Ta vì nàng thật sự có thể không muốn sống! Cũng may kịp thời ngậm miệng. Tại sao mình sẽ có loại tâm tư này? Phẫn uất, bất bình, vì sao mà có? Mình không phải người ban ân mong người báo đáp, cứu được Khang phi một lần liền vô pháp vô thiên, rối loạn quy củ. Thế nhưng mỗi lần đối mặt với sự ẩn giấu của Khang phi, chính mình luôn không khống chế được tính tình. Dương Quỳnh có cảm giác nguy hiểm, nàng biết, không thể khống chế bản thân, thì không cách nào thành đại sự.

“Này! Ngươi lại sững sờ cái gì đó?” Bàn tay Yên Xảo không ngừng lắc lư trước mắt Dương Quỳnh. Dương Quỳnh lấy lại tinh thần, gạt tay Yên Xảo, nói: “Ngươi nói đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Yên Xảo hắng giọng một cái, “Kỳ thật cũng không có gì thần bí. Ta là làm việc cho nương nương. Đêm hôm qua, nương nương phân phó ta, Xuân Cầm cùng Trương Yến đợi ở phía sau kho củi, nếu như nghe được động tĩnh gì liền xuất hiện xem có chuyện gì xảy ra.”

“Tại sao lại là ba người các ngươi?” Đây là điều Dương Quỳnh rất không hiểu.

Biểu tình của Yên Xảo có chút đắc ý: “Đương nhiên là được nương nương tín nhiệm rồi.”

Mặt ngoài Dương Quỳnh biểu lộ giật mình, nhưng trong lòng lại có ý nghĩ riêng. Nàng vốn cho rằng ba người này đều là tâm phúc của Khang phi, nhưng nghe lời nói của Yên Xảo lại không giống. Chẳng lẽ Khang phi có ý khảo nghiệm lòng trung thành của bọn họ? Trong ba người này nếu như có một người để lộ, thì chuyện trong kho củi sẽ không phát sinh. Chỉ như vậy, Dương Quỳnh đã cảm thấy một chiêu này của Khang phi thật tuyệt diệu. Vô luận thành hay bại, nàng đều là người thu lợi.

“Tại sao không có Xuân Dương?” Nói thế nào Xuân Dương cũng là cung nữ quản sự, hơn nữa trong thời gian này cũng được Khang phi tín nhiệm.

Yên Xảo nói: “Nương nương căn bản không tín nhiệm Xuân Dương, cho nên mặc dù nàng bắt được cung nữ, nương nương cũng không tin. Nương nương cố ý kéo dài tới hôm nay mới đưa ngươi đến Chấp Hình Ti chính là muốn dụ cho kẻ đứng sau phái người đến giết người diệt khẩu.”

“Vậy còn Xuân Dương? Nàng là người đứng sau sao?” Dương Quỳnh hỏi.

Yên Xảo lắc đầu, “Nương nương nói tạm thời không có cách nào xác định, cho nên không động đến nàng, giữ lại câu con cá lớn.”

Thả dây dài, câu cá lớn. Khang phi đúng là am hiểu thuật câu cá mà. Nếu như Xuân Dương thật sự là người đứng sau, vậy ba người kia xảy ra chuyện, Xuân Dương ắt sẽ tay chân luống cuống. Chấp Hình Ti nghiêm hình tra tấn, ban đầu có người có thể chịu đựng. Nhưng một khi cố gắng không được, cũng sẽ khai ra Xuân Dương. Đến lúc đó rốt cuộc cũng sẽ biết Xuân Dương đối với chủ tử của nàng có trung tâm hay không.

“Mưu kế của nương nương quả nhiên rất hay.” Dương Quỳnh khen. Mặc dù có chút nịnh hót nhưng cũng là xuất phát từ nội tâm.

“Thanh Diệp.” Yên Xảo nghiêm mặt nói, “Nương nương để cho ta nói cho ngươi biết. Lễ sinh nhật của Hoàng hậu sắp tới, nàng cần ngươi bảo hộ. Cho nên hi vọng ngươi có thể dưỡng tốt thân mình, đừng làm nương nương lo lắng.”

Dương Quỳnh gật đầu.

Yên Xảo nói xong chính sự lại trở nên lanh lợi hoạt bát, gần sát lỗ tai Dương Quỳnh nói: “Sau nay có trò hay để xem. Ngươi dưỡng thương cho tốt, đừng để đến lúc đó bỏ lỡ cuộc vui.”

Dương Quỳnh cười nói: “Có mật thám như ngươi, muốn bỏ qua cũng khó.”

Trong thư phòng, Khang phi đang luyện chữ.

“Mọi chuyện đều giải thích rõ ràng với Thanh Diệp rồi sao?”

Yên Xảo ở một bên vừa mài mực vừa đáp: “Thưa nương nương, đều giải thích rõ ràng rồi.”

“Nàng nói thế nào?” Khang phi tiếp tục đề bút viết chữ “Yên tĩnh“.

“Nàng nói mưu kế của nương nương quả nhiên rất hay.” Yên Xảo trả lời chi tiết.

Khang phi dừng bút, mỉm cười, “Đúng là biết nịnh nọt bổn cung rồi.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng hiểu được Dương Quỳnh đã hoàn toàn minh bạch mục đích chiêu này của nàng, không khỏi vô cùng vui mừng.

Cao siêu quá ít người hiểu, tri âm càng khó.

Nàng thân ở địa vị cao, dùng những thủ đoạn này, những người bên cạnh ít ai có thể hiểu. Cho nên Dương Quỳnh thông suốt mới được nàng coi trọng. Nô tài không cần quá thông minh. Thế nhưng Dương Quỳnh không phải nô tài, điều này khiến cho Khang phi yên lòng dạy nàng, cho đến khi thành tri kỷ.

Sau giờ ngọ, Chu Cẩm phi phái người đến mời Khang phi đi xem trò vui. Khang phi liền dẫn Xuân Dương cùng Yên Xảo đi Cung Hồng Huy. Sau khi Dương Quỳnh nhận được tin tức, nội tâm mơ hồ cảm thấy trong Cung Lung Hoa còn có việc muốn phát sinh, có lẽ là sau giờ ngọ.

Thiên Linh bận việc xong trở về thì thấy Dương Quỳnh đang viết chữ.

“Nghĩ thế nào lại viết chữ?” Thiên Linh thấy Dương Quỳnh ở trên giấy Tuyên Thành viết chữ nguệch ngoạc, kỳ quái hỏi.

Dương Quỳnh nói: “Không cho phép ta ra ngoài. Ta lại chưa muốn ngủ, đành phải luyện chữ một chút để giết thời gian.”

“Luyện chữ cũng tốt, có thể tu thân dưỡng tính. Nói thật, chữ của ngươi cũng nên luyện một chút.” Lời cuối cùng của Thiên Linh lại làm cho Dương Quỳnh buồn bực lần nữa.

Thiên Linh nói tới nói lui, cũng không khoanh tay đứng nhìn. Tự mình dạy Dương Quỳnh viết chữ như thế nào để tương đối dễ nhìn. Thiên Linh cũng là người xuất thân khốn khổ, không có nhiều học vấn, nhưng chữ viết cũng coi như đoan chính, so với Dương Quỳnh tốt hơn rất nhiều. Dương Quỳnh ước chừng luyện đến buổi trưa, nhưng vẫn cảm thấy chữ của mình thật sự khó coi.

Trước bữa tối, Khang phi mang theo Xuân Dương cùng Yên Xảo trở về. Thiên Linh cũng đi tẩm điện hầu hạ Khang phi. Dương Quỳnh cảm giác mình ngồi đợi ở trong phòng, đối với chuyện bên ngoài một chút cũng không biết, thật sự rất phiền muộn. Muốn đẩy cửa đi ra ngoài, lại nghĩ tới Yên Xảo truyền lời của Khang phi, động tác trên tay dừng lại. Nàng rõ ràng thân phận cùng năng lực của chính mình. Nếu như không thể bảo hộ Khang phi, nàng liền không có tư cách đứng sau lưng Khang phi. Mà những thứ này, vẫn cần có thân thể làm tiền vốn.

Đến bây giờ, trên người Dương Quỳnh vẫn còn quấn băng gạc, miệng vết thương cũng chưa hoàn toàn khép lại. Nàng cần có thời gian dưỡng tốt thân thể, điều kiện tiên quyết là không thể lại xảy ra chuyện gì.

Khang phi dùng xong bữa tối, lấy lí do luyện chữ mà cho những người khác lui xuống, trừ Như Quyên. Trải rộng giấy Tuyên Thành trên bàn, bút lông trong tay Khang phi đã chấm no mực, ở bên trên viết một chữ thọ thật to.

“Thế nào?”

Như Quyên nói: “Chữ của nương nương, là đẹp nhất trong Hoàng cung.”

Khang phi nhìn nhìn đánh giá, tựa hồ có chút không vừa ý, ý bảo Như Quyên thu lại tờ này, trải ra một tờ khác, “Viết chữ như làm người, ai có thể bảo trì bình thản, người đó liền có thể viết chữ đẹp.”

Như Quyên gật đầu, “Hôm nay sau giờ ngọ nương nương rời đi không lâu, Thiên Lan quét sân nói đi giúp xách nước, rời đi ước chừng một khắc.”

“Đi theo sao?” Khang phi hạ bút viết chữ thọ, viết cực kì khí phách.

Như Quyên trả lời, “Nô tỳ tự mình theo dõi. Thiên Lan ở trong rừng trúc nhỏ gặp một cung nữ đi ngang qua, nói vài lời, sau đó liền tách ra đi xách nước. Nô tỳ sợ lộ, không dám tới quá gần, cho nên không nghe thấy các nàng nói gì.”

Khang phi viết chữ thọ xong, để bút xuống, “Ngươi nhận ra cung nữ kia không?”

Như Quyên nói: “Nô tỳ nhận ra. Nàng là cung nữ ở Thiên Nhu Uyển của Phùng Mỹ nhân.”

“Phùng Mỹ nhân?” Khang phi suy tư, chuyện này làm sao lại liên quan tới Phùng Mỹ nhân.

Phùng Tĩnh Phàm là nữ nhi của tướng quân Trấn Viễn. Luận xuất thân không tính là thấp, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi của võ tướng, thư hương khí có ít đi một chút. Vào cung một năm có thể được phong làm mỹ nhân, coi như là dính ánh quang của chuyện thích khách. Lần trước Khang phi mở tiệc chiêu đãi những cung tần cấp thấp, đã từng cẩn thận quan sát Phùng Tĩnh Phàm. Nử tử này đoan trang dịu dàng, bộ dáng tuy không quá xuất chúng, nhưng khí chất ngược lại rất tốt. Nử tử như vậy, nếu như bị quấn vào trận tranh đấu này, đúng là đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện