Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 42: Bắt người
Khang phi nói xong, rõ ràng chú ý tới hai người phía dưới càng run rẩy hơn. Nàng giả bộ như không phát hiện, để cho Xuân Dương cùng Đông Cung dẫn người đi.
Như Quyên ở một bên hầu hạ Khang phi rót chén trà nóng, “Nương nương thật sự định đưa người đi tra xét.”
Khang phi vuốt vuốt mi tâm, “Tra xét đương nhiên không thể. Nước quá trong ắt không có cá. Bổn cung cũng nên cho bọn hắn chút ít cơ hội hiếu kính chủ tử. Thế nhưng, lần này bổn cung cũng không định khách khí. Cung Lung Hoa nếu không ai quản, chỉ sợ cũng sẽ có người dám ở ngay trước mắt bổn cung hạ độc.”
Như Quyên đi tới, nhẹ nhàng giúp Khang phi mát xa huyệt Thái dương, an ủi nói: “Nương nương yên tâm, bên dưới có Nguyên Hương, sẽ không xảy ra đại loạn gì. Người chớ quá hao tổn tinh thần, phải cẩn thẩn thân mình.”
Khang phi gật đầu, “Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bổn cung cũng không muốn điều ngươi tới đây. Làm khó hai người các ngươi rồi.”
Như Quyền cười yếu ớt, trên mặt có tiểu má lúm đồng tiền, rất đáng yêu, “Nương nương nói gì vậy, nếu chúng nô tỳ không có nương nương che chở thì đã sớm thành cát bụi, làm sao có thể có hôm nay? Có thể cống hiến sức lực cho nương nương, là vinh hạnh của chúng nô tỳ.”
Khang phi suy nghĩ một chút nói: “Ngươi đi xem Thanh Diệp cùng Thiên Linh thế nào, bảo bọn họ nghỉ ngơi cho tốt. Nhất là Thanh Diệp, không cho phép nàng ra khỏi cửa phòng nửa bước.”
Như Quyên cười nói, “Nương nương người phóng túng nàng, hiện giờ ăn khổ đi?”
Khang phi sẵng giọng, “Ngươi nha đầu này, cũng biết treo ghẹo ta? Quy củ học được chạy đi đâu rồi?”
Như Quyên khom người nói: “Vâng. Nương nương của ta. Nô tỳ đi xem các nàng.” Nói xong cười đi ra cửa.
Nhìn thân ảnh nhẹ nhàng của Như Quyên biến mất, Khang phi thở dài. Nàng nhịn không được nhớ tới những người cũ trong Cung Lung Hoa. Bởi vì mình chán ghét, không muốn tiếp tục tranh đấu, liền làm cho bọn họ trả giá bằng đại giới sinh mệnh. Đây là tội mình phạm phải. Khang phi không trách đối thủ lòng dạ độc ác, tranh đấu trong hậu cung chính là như vậy, không có ngoại lệ. Là chính nàng đoán sai thế cục, cho rằng những người kia có thể lưu lại một cái mạng. Hóa ra lại chỉ có mình nàng nghĩ như vậy. Cho rằng mình được sủng ái nhiều năm, vẫn còn có thể bảo vệ thủ hạ toàn thân trở ra. Đây là ý tưởng ngu ngốc cỡ nào! Uổng nàng ở trong cung này lâu như vậy, lại có thể làm một việc ngu ngốc như thế. Nhất niệm sinh, nhất niệm tử. Hiện giờ mình trở về đây, vô luận có muốn đấu tranh hay không, cũng không phải do mình quyết định nữa rồi. Nàng ẩn nhẫn lâu như vậy, bất quá cũng là muốn buộc mình hạ quyết tâm. Một khi ra tay, sẽ không bao giờ lưu tình.
Khang phi ngẩng đầu lên, nhìn hoa văn điêu khắc trên trần nhà. Bao nhiêu người ở trên trời đang dõi theo nàng, nàng đã không còn lý do để buông tay.
Thời điểm Như Quyên đến xem Dương Quỳnh cùng Thiên Linh, lại trông thấy Dương Quỳnh bưng một chén thuốc đen sì đang dỗ dành Thiên Linh uống. Đại khái là thuốc quá đắng, nói gì Thiên Linh cũng không chịu uống.
“Lớn như vậy, uống thuốc còn phải dỗ dành.” Như Quyên cười nói.
Dương Quỳnh nói: “Như Quyên, ngươi tới thật đúng lúc. Ngươi xem, nàng uống thuốc cũng tốn sức như vậy. Lời ngon ngọt ta cũng nói mấy sọt rồi, nàng vẫn không chịu uống.”
Thiên Linh nhíu mày, vẻ mặt ủy khuất nói: “Thuốc này quá đắng!”
Dương Quỳnh không nể tình nói: “Cùng một loại thuốc, ngươi xem ta thoáng một cái liền uống hết. Ngươi nhìn ngươi xem, tốn sức như vậy.”
Thiên Linh nhăn nhăn cái mũi nói: “Ta thực hoài nghi lưỡi của ngươi hỏng rồi. Nhiều thuốc đắng như vậy ngươi cũng có thể uống, nhưng ta không so được với ngươi.”
Dương Quỳnh khinh bỉ nói: “Lưỡi của ta rất tốt. Chính là ngươi kiếm cớ. Ta đã nói với ngươi rồi, nếu thân thể của ngươi tiếp tục không khỏe, ta cũng không để ý tới ngươi.”
“Ngươi thật không lương tâm, uống phí lúc đầu ta dụng tâm chiếu cố ngươi như vậy.” Thiên Linh mân mê miệng, vẻ mặt như gặp kẻ bạc tình.
Như Quyên nhìn hai người như sắp muốn trình diễn tiết mục khổ vì tình, vội vàng ngắt lời, “Được rồi được rồi. Hại vị hảo tỷ tỷ của ta, các ngươi cũng đều đang bệnh. Ít nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều. Nương nương dặn dò đó.” Sau đó nàng kéo Dương Quỳnh trở về giường của mình, “Nương nương cố ý dặn dò ngươi, không cho phép ra cửa, dưỡng bệnh cho tốt. Khi nào thân thể khỏe rồi, mới cho phép ra ngoài.” Câu cuối là Như Quyên tự mình thêm vào.
Dương Quỳnh nói: “Nương nương thật sự nói như vậy?” Thấy Như Quyên gật đầu, nàng than nhẹ một tiếng, “Ngươi trở về nói cho nương nương, ta sẽ nghe nàng, dưỡng bệnh thật tốt.”
Như Quyên nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Như vậy nương nương an tâm.”
Dương Quỳnh miễn cưỡng cười cười, không nói thêm gì.
Như Quyên thấy bên Dương Quỳnh đã xong, liền đi dỗ Thiên Linh uống thuốc. Phải nói vẫn là Như Quyên giỏi nhất, khuyên can mãi cuối cùng Thiên Linh cũng chịu uống thuốc. Nàng để hai người thành thật nằm trên giường của mình, rốt cuộc mới yên lòng rời đi.
Dương Quỳnh nhìn cửa phòng đóng lại, nội tâm thầm nghĩ: Quả nhiên là không muốn gặp ta sao? Có mấy lời, thật sự không thể nói sao? Một khi nói liền không cách nào gặp mặt.
Thiên Linh ở một bên nhìn, cảm thấy Dương Quỳnh có chút không đúng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sao vậy? Nương nương không cho ngươi ra ngoài là quan tâm ngươi. Ta đoán ngươi đại khái là bị nương nương làm hư rồi, tùy ý phát cáu, tiếp tục như vậy làm sao tốt được?”
“Ngươi lại giáo huấn ta.” Dương Quỳnh phiền muộn nói.
“Đối với ngươi tốt mới giáo huấn ngươi. Trong hoàng cung này cũng không phải chỉ có một vị chủ tử là nương nương chúng ta. Ngươi không biết chừng mực như vậy, khó đảm bảo ngày nào đó sẽ không rước họa vào thân, đến lúc đó, ngươi mới biết rõ lời hôm nay ta nói là đau lòng ngươi đó.” Thiên Linh chân thành nói.
“Thật sao? Vậy làm thế nào mới có thể không gây tai họa?” Dương Quỳnh nằm ở trên giường, nghiêng đầu hỏi.
“Nghe lời chủ tử, từ lời nói đến việc làm đều phải thận trọng, giữ đúng bổn phận. Nên nghe thì nghe, nên nhìn thì nhìn, những thứ khác không cần quan tâm. Nếu như không phải nói, tốt nhất nên làm người câm. Như vậy sẽ sống lâu được một chút.” Thiên Linh nói tới đây ánh mắt có chút tang thương.
Dương Quỳnh thở dài, “Quả nhiên sống ở đây lâu rồi, nhân tâm đều biến già.”
“Người chết tâm sẽ vĩnh viễn không già.” Thiên Linh ôn hòa nói một câu này, sau đó quay đầu ngủ.
Dương Quỳnh nhún nhún vai. Lúc trước nàng dưỡng thương đều là cả ngày ngủ, hiện giờ sao có thể ngủ tiếp? Huống chi nàng trúng độc đã được túi thơm của Khang phi cho, hóa giải hơn phân nửa, lại được thuốc của Lý thái y giải độc còn dư lại, hiện tại vốn dĩ không có vấn đề gì. Có điều nàng liên tiếp bị thương, sinh bệnh, trúng độc, thân thể suy yếu ngược lại là sự thật. Dương Quỳnh vô thức sờ mặt của mình, cảm thấy so với ngày thường lạnh đi vài phần.
Nữ nhân đó... Trong đầu Dương Quỳnh lại xuất hiện hình ảnh của Khang phi. Lúc đầu khi mình đến nơi này, Khang phi chuyển đến Lâm Phương Các. Một thân cung y màu trắng, không trang điểm, tóc đen dài, không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Nử tử như vậy, làm sao có thể sinh tồn trong cung lâu như thế? Cũng như đóa U Lan Không Cốc (hoa Lan duyên dáng trong sơn cốc, dùng để so sánh phẩm chất cao nhã) bị trồng vào Kim Giai Ngự Điện (điện thờ bằng vàng của vua), là không hợp cỡ nào, khiến người ta cảm thấy tiếc hận.
Dương Quỳnh cười khổ. Tiếc hận thì như thế nào? Nàng là Khang phi nương nương cao cao tại thượng, còn không thể tự cứu, chính mình chỉ là một cung nữ nho nhỏ có thể làm gì? Đừng nói là Khang phi, ngay cả mình nàng còn không cứu được. Hoàng cung này, thoạt nhìn thì là vinh hoa phú quý, kỳ thật hoàn toàn là nhà giam xây dưới vàng bạc. Khóa lại toàn bộ tự do cùng mơ ước, khóa lại tất cả mong mỏi cùng khát vọng.
U Lan Không Cốc, nhất định sẽ không héo. Việc nàng có thể làm, chỉ là tận lực bảo hộ, để sự khô héo chậm lại một chút mà thôi.
Khi nghĩ ngợi lung tung, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Bên ngoài đã qua canh hai. Dương Quỳnh ngáp một cái, chuẩn bị ngủ. Chợt nghe bên ngoài có chút âm thanh thật nhỏ. Trong lòng nàng cả kinh, từ chuyện thích khách về sau, nàng cảm giác mình đã biến thành chim sợ cành cong rồi. Lúc này phản ứng của nàng vô cùng nhanh, phủ thêm áo khoác ở chân giường, đi giày bước tới cửa, Bên ngoài đang có trận tuyết nhỏ, tầng mây che mất ánh trăng, khắp nơi đều là một màu đen kịt, không nhìn rõ cái gì.
Dương Quỳnh trợn mắt cũng sắp nhanh mù, nhưng cái gì cũng nhìn không rõ. Dứt khoát không nhìn nữa, đem lỗ tai dán trên cửa cẩn thận lắng nghe. Quả nhiên lại nghe được một ít thanh âm. Có người mở khóa, nghe thấy tiếng bước chân, không chỉ có một người đến, có lẽ có ba, bốn người.
Dương Quỳnh xác định phương hướng, phát hiện là kho củi phía sau phòng của mình. Nàng âm thầm chửi mình ngu ngốc, rõ ràng là phía sau, chính mình dán cửa có tác dụng gì? Nàng từng bước nhẹ nhàng di chuyển tới cửa sau, đem lỗ tại áp trên cửa sổ, lúc này âm thanh rõ ràng hơn nhiều.
Những người kia giống như đã tiến vào kho củi. Dương Quỳnh nhớ Như Quyên đã từng nói qua, người bị tra xét là cung nữ Thiên Liễu, nhốt ở trong kho củi. Còn thái giám Thường Hỷ thì nhốt ở một kho củi xa hơn.
Chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu? Dương Quỳnh cảm thấy chuyện càng ngày càng thú vị. Tay của nàng đưa tới chốt cài cửa sổ, chuẩn bị tùy thời nhảy cửa ra ngoài bắt người.
Đột nhiên bên trong truyền ra một tiếng kêu đau đớn, là tiếng của nữ tử. Dương Quỳnh phản ứng cực nhanh, kéo chốt cửa, nghiêng người liền nhảy ra ngoài, bước vài bước liền tới bên ngoài kho củi. Nàng dán cả người vào cửa, nương theo khe hở trên đó nhìn tình huống bên trong. Bên trong rất tối, chỉ có một cái lồng đèn phát ra ánh sáng u ám. Mượn ánh sáng âm u, nàng thấy một nữ tử đứng bên trong, trên mặt đất là ba nử tử. Nàng vừa định đạp cửa đi vào, lại cảm thấy có cánh tay kéo tay của mình. Giờ khắc này Dương Quỳnh đâu còn có thể nghĩ nhiều? Xoay tay lại một quyền đánh trực tiếp về phía đối phương. Đợi khi thấy rõ người đằng sau, nàng cứng rắn dừng quyền. Lúc này khoảng cách giữa nắm đấm của nàng với khuôn mặt người đó cũng chỉ cách nhau một đường chỉ.
Khang phi nhìn nắm đấm dừng lại trước mặt của mình, hiển nhiên cũng bị hoảng sợ. Đợi nàng trấn tĩnh lại, đưa tay gạt tay của Dương Quỳnh, bất đắc dĩ nói: “Ngươi lúc nào mới chịu nghe lời?”
Dương Quỳnh có chút ngượng ngùng gãi đầu, “Ta tưởng rằng người bên trong có đồng lõa, cho nên định đánh ngã rồi hãy nói.”
Khang phi hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới nàng, trực tiếp cho người mở cửa tiến vào kho củi. Lúc này Dương Quỳnh mới chú ý tới sau lưng Khang phi còn có ba người. Ba người nàng rất quen. Một người là đầu bếp của phòng bếp nhỏ, Trương Yến, một người là tam đẳng cung nữ vẩy nước quét sân trong đình viện, Xuân Cầm. Còn một người dĩ nhiên là Yên Xảo! Đây là tổ hợp gì vậy? Dương Quỳnh như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc (không rõ tình huống, nội tình), cũng đi theo vào.
Trong kho củi, cung nữ đang đứng dĩ nhiên là Nguyên Hương! Đối với Nguyên Hương, Dương Quỳnh có ấn tượng rất sâu, nàng là cung nữ chuyên chịu trách nhiệm thu dọn nhà kho. Bên trong đều là các loại vật phẩm trân quý Hoàng thượng ban thưởng. Có một lần Dương Quỳnh phụng mệnh đi tiểu nhà kho tìm một cái khay đẩu bằng sứ có hoa văn thải vân (mây ngũ sắc) của lò nung, Nguyên Hương không cần nghĩ ngợi, lập tức liền mang theo Dương Quỳnh tìm ra cái khay, còn dặn dò Dương Quỳnh cầm cái hộp phải chú ý. Thật sự là người vô cùng cẩn thận.
Như Quyên ở một bên hầu hạ Khang phi rót chén trà nóng, “Nương nương thật sự định đưa người đi tra xét.”
Khang phi vuốt vuốt mi tâm, “Tra xét đương nhiên không thể. Nước quá trong ắt không có cá. Bổn cung cũng nên cho bọn hắn chút ít cơ hội hiếu kính chủ tử. Thế nhưng, lần này bổn cung cũng không định khách khí. Cung Lung Hoa nếu không ai quản, chỉ sợ cũng sẽ có người dám ở ngay trước mắt bổn cung hạ độc.”
Như Quyên đi tới, nhẹ nhàng giúp Khang phi mát xa huyệt Thái dương, an ủi nói: “Nương nương yên tâm, bên dưới có Nguyên Hương, sẽ không xảy ra đại loạn gì. Người chớ quá hao tổn tinh thần, phải cẩn thẩn thân mình.”
Khang phi gật đầu, “Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bổn cung cũng không muốn điều ngươi tới đây. Làm khó hai người các ngươi rồi.”
Như Quyền cười yếu ớt, trên mặt có tiểu má lúm đồng tiền, rất đáng yêu, “Nương nương nói gì vậy, nếu chúng nô tỳ không có nương nương che chở thì đã sớm thành cát bụi, làm sao có thể có hôm nay? Có thể cống hiến sức lực cho nương nương, là vinh hạnh của chúng nô tỳ.”
Khang phi suy nghĩ một chút nói: “Ngươi đi xem Thanh Diệp cùng Thiên Linh thế nào, bảo bọn họ nghỉ ngơi cho tốt. Nhất là Thanh Diệp, không cho phép nàng ra khỏi cửa phòng nửa bước.”
Như Quyên cười nói, “Nương nương người phóng túng nàng, hiện giờ ăn khổ đi?”
Khang phi sẵng giọng, “Ngươi nha đầu này, cũng biết treo ghẹo ta? Quy củ học được chạy đi đâu rồi?”
Như Quyên khom người nói: “Vâng. Nương nương của ta. Nô tỳ đi xem các nàng.” Nói xong cười đi ra cửa.
Nhìn thân ảnh nhẹ nhàng của Như Quyên biến mất, Khang phi thở dài. Nàng nhịn không được nhớ tới những người cũ trong Cung Lung Hoa. Bởi vì mình chán ghét, không muốn tiếp tục tranh đấu, liền làm cho bọn họ trả giá bằng đại giới sinh mệnh. Đây là tội mình phạm phải. Khang phi không trách đối thủ lòng dạ độc ác, tranh đấu trong hậu cung chính là như vậy, không có ngoại lệ. Là chính nàng đoán sai thế cục, cho rằng những người kia có thể lưu lại một cái mạng. Hóa ra lại chỉ có mình nàng nghĩ như vậy. Cho rằng mình được sủng ái nhiều năm, vẫn còn có thể bảo vệ thủ hạ toàn thân trở ra. Đây là ý tưởng ngu ngốc cỡ nào! Uổng nàng ở trong cung này lâu như vậy, lại có thể làm một việc ngu ngốc như thế. Nhất niệm sinh, nhất niệm tử. Hiện giờ mình trở về đây, vô luận có muốn đấu tranh hay không, cũng không phải do mình quyết định nữa rồi. Nàng ẩn nhẫn lâu như vậy, bất quá cũng là muốn buộc mình hạ quyết tâm. Một khi ra tay, sẽ không bao giờ lưu tình.
Khang phi ngẩng đầu lên, nhìn hoa văn điêu khắc trên trần nhà. Bao nhiêu người ở trên trời đang dõi theo nàng, nàng đã không còn lý do để buông tay.
Thời điểm Như Quyên đến xem Dương Quỳnh cùng Thiên Linh, lại trông thấy Dương Quỳnh bưng một chén thuốc đen sì đang dỗ dành Thiên Linh uống. Đại khái là thuốc quá đắng, nói gì Thiên Linh cũng không chịu uống.
“Lớn như vậy, uống thuốc còn phải dỗ dành.” Như Quyên cười nói.
Dương Quỳnh nói: “Như Quyên, ngươi tới thật đúng lúc. Ngươi xem, nàng uống thuốc cũng tốn sức như vậy. Lời ngon ngọt ta cũng nói mấy sọt rồi, nàng vẫn không chịu uống.”
Thiên Linh nhíu mày, vẻ mặt ủy khuất nói: “Thuốc này quá đắng!”
Dương Quỳnh không nể tình nói: “Cùng một loại thuốc, ngươi xem ta thoáng một cái liền uống hết. Ngươi nhìn ngươi xem, tốn sức như vậy.”
Thiên Linh nhăn nhăn cái mũi nói: “Ta thực hoài nghi lưỡi của ngươi hỏng rồi. Nhiều thuốc đắng như vậy ngươi cũng có thể uống, nhưng ta không so được với ngươi.”
Dương Quỳnh khinh bỉ nói: “Lưỡi của ta rất tốt. Chính là ngươi kiếm cớ. Ta đã nói với ngươi rồi, nếu thân thể của ngươi tiếp tục không khỏe, ta cũng không để ý tới ngươi.”
“Ngươi thật không lương tâm, uống phí lúc đầu ta dụng tâm chiếu cố ngươi như vậy.” Thiên Linh mân mê miệng, vẻ mặt như gặp kẻ bạc tình.
Như Quyên nhìn hai người như sắp muốn trình diễn tiết mục khổ vì tình, vội vàng ngắt lời, “Được rồi được rồi. Hại vị hảo tỷ tỷ của ta, các ngươi cũng đều đang bệnh. Ít nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều. Nương nương dặn dò đó.” Sau đó nàng kéo Dương Quỳnh trở về giường của mình, “Nương nương cố ý dặn dò ngươi, không cho phép ra cửa, dưỡng bệnh cho tốt. Khi nào thân thể khỏe rồi, mới cho phép ra ngoài.” Câu cuối là Như Quyên tự mình thêm vào.
Dương Quỳnh nói: “Nương nương thật sự nói như vậy?” Thấy Như Quyên gật đầu, nàng than nhẹ một tiếng, “Ngươi trở về nói cho nương nương, ta sẽ nghe nàng, dưỡng bệnh thật tốt.”
Như Quyên nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Như vậy nương nương an tâm.”
Dương Quỳnh miễn cưỡng cười cười, không nói thêm gì.
Như Quyên thấy bên Dương Quỳnh đã xong, liền đi dỗ Thiên Linh uống thuốc. Phải nói vẫn là Như Quyên giỏi nhất, khuyên can mãi cuối cùng Thiên Linh cũng chịu uống thuốc. Nàng để hai người thành thật nằm trên giường của mình, rốt cuộc mới yên lòng rời đi.
Dương Quỳnh nhìn cửa phòng đóng lại, nội tâm thầm nghĩ: Quả nhiên là không muốn gặp ta sao? Có mấy lời, thật sự không thể nói sao? Một khi nói liền không cách nào gặp mặt.
Thiên Linh ở một bên nhìn, cảm thấy Dương Quỳnh có chút không đúng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sao vậy? Nương nương không cho ngươi ra ngoài là quan tâm ngươi. Ta đoán ngươi đại khái là bị nương nương làm hư rồi, tùy ý phát cáu, tiếp tục như vậy làm sao tốt được?”
“Ngươi lại giáo huấn ta.” Dương Quỳnh phiền muộn nói.
“Đối với ngươi tốt mới giáo huấn ngươi. Trong hoàng cung này cũng không phải chỉ có một vị chủ tử là nương nương chúng ta. Ngươi không biết chừng mực như vậy, khó đảm bảo ngày nào đó sẽ không rước họa vào thân, đến lúc đó, ngươi mới biết rõ lời hôm nay ta nói là đau lòng ngươi đó.” Thiên Linh chân thành nói.
“Thật sao? Vậy làm thế nào mới có thể không gây tai họa?” Dương Quỳnh nằm ở trên giường, nghiêng đầu hỏi.
“Nghe lời chủ tử, từ lời nói đến việc làm đều phải thận trọng, giữ đúng bổn phận. Nên nghe thì nghe, nên nhìn thì nhìn, những thứ khác không cần quan tâm. Nếu như không phải nói, tốt nhất nên làm người câm. Như vậy sẽ sống lâu được một chút.” Thiên Linh nói tới đây ánh mắt có chút tang thương.
Dương Quỳnh thở dài, “Quả nhiên sống ở đây lâu rồi, nhân tâm đều biến già.”
“Người chết tâm sẽ vĩnh viễn không già.” Thiên Linh ôn hòa nói một câu này, sau đó quay đầu ngủ.
Dương Quỳnh nhún nhún vai. Lúc trước nàng dưỡng thương đều là cả ngày ngủ, hiện giờ sao có thể ngủ tiếp? Huống chi nàng trúng độc đã được túi thơm của Khang phi cho, hóa giải hơn phân nửa, lại được thuốc của Lý thái y giải độc còn dư lại, hiện tại vốn dĩ không có vấn đề gì. Có điều nàng liên tiếp bị thương, sinh bệnh, trúng độc, thân thể suy yếu ngược lại là sự thật. Dương Quỳnh vô thức sờ mặt của mình, cảm thấy so với ngày thường lạnh đi vài phần.
Nữ nhân đó... Trong đầu Dương Quỳnh lại xuất hiện hình ảnh của Khang phi. Lúc đầu khi mình đến nơi này, Khang phi chuyển đến Lâm Phương Các. Một thân cung y màu trắng, không trang điểm, tóc đen dài, không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Nử tử như vậy, làm sao có thể sinh tồn trong cung lâu như thế? Cũng như đóa U Lan Không Cốc (hoa Lan duyên dáng trong sơn cốc, dùng để so sánh phẩm chất cao nhã) bị trồng vào Kim Giai Ngự Điện (điện thờ bằng vàng của vua), là không hợp cỡ nào, khiến người ta cảm thấy tiếc hận.
Dương Quỳnh cười khổ. Tiếc hận thì như thế nào? Nàng là Khang phi nương nương cao cao tại thượng, còn không thể tự cứu, chính mình chỉ là một cung nữ nho nhỏ có thể làm gì? Đừng nói là Khang phi, ngay cả mình nàng còn không cứu được. Hoàng cung này, thoạt nhìn thì là vinh hoa phú quý, kỳ thật hoàn toàn là nhà giam xây dưới vàng bạc. Khóa lại toàn bộ tự do cùng mơ ước, khóa lại tất cả mong mỏi cùng khát vọng.
U Lan Không Cốc, nhất định sẽ không héo. Việc nàng có thể làm, chỉ là tận lực bảo hộ, để sự khô héo chậm lại một chút mà thôi.
Khi nghĩ ngợi lung tung, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Bên ngoài đã qua canh hai. Dương Quỳnh ngáp một cái, chuẩn bị ngủ. Chợt nghe bên ngoài có chút âm thanh thật nhỏ. Trong lòng nàng cả kinh, từ chuyện thích khách về sau, nàng cảm giác mình đã biến thành chim sợ cành cong rồi. Lúc này phản ứng của nàng vô cùng nhanh, phủ thêm áo khoác ở chân giường, đi giày bước tới cửa, Bên ngoài đang có trận tuyết nhỏ, tầng mây che mất ánh trăng, khắp nơi đều là một màu đen kịt, không nhìn rõ cái gì.
Dương Quỳnh trợn mắt cũng sắp nhanh mù, nhưng cái gì cũng nhìn không rõ. Dứt khoát không nhìn nữa, đem lỗ tai dán trên cửa cẩn thận lắng nghe. Quả nhiên lại nghe được một ít thanh âm. Có người mở khóa, nghe thấy tiếng bước chân, không chỉ có một người đến, có lẽ có ba, bốn người.
Dương Quỳnh xác định phương hướng, phát hiện là kho củi phía sau phòng của mình. Nàng âm thầm chửi mình ngu ngốc, rõ ràng là phía sau, chính mình dán cửa có tác dụng gì? Nàng từng bước nhẹ nhàng di chuyển tới cửa sau, đem lỗ tại áp trên cửa sổ, lúc này âm thanh rõ ràng hơn nhiều.
Những người kia giống như đã tiến vào kho củi. Dương Quỳnh nhớ Như Quyên đã từng nói qua, người bị tra xét là cung nữ Thiên Liễu, nhốt ở trong kho củi. Còn thái giám Thường Hỷ thì nhốt ở một kho củi xa hơn.
Chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu? Dương Quỳnh cảm thấy chuyện càng ngày càng thú vị. Tay của nàng đưa tới chốt cài cửa sổ, chuẩn bị tùy thời nhảy cửa ra ngoài bắt người.
Đột nhiên bên trong truyền ra một tiếng kêu đau đớn, là tiếng của nữ tử. Dương Quỳnh phản ứng cực nhanh, kéo chốt cửa, nghiêng người liền nhảy ra ngoài, bước vài bước liền tới bên ngoài kho củi. Nàng dán cả người vào cửa, nương theo khe hở trên đó nhìn tình huống bên trong. Bên trong rất tối, chỉ có một cái lồng đèn phát ra ánh sáng u ám. Mượn ánh sáng âm u, nàng thấy một nữ tử đứng bên trong, trên mặt đất là ba nử tử. Nàng vừa định đạp cửa đi vào, lại cảm thấy có cánh tay kéo tay của mình. Giờ khắc này Dương Quỳnh đâu còn có thể nghĩ nhiều? Xoay tay lại một quyền đánh trực tiếp về phía đối phương. Đợi khi thấy rõ người đằng sau, nàng cứng rắn dừng quyền. Lúc này khoảng cách giữa nắm đấm của nàng với khuôn mặt người đó cũng chỉ cách nhau một đường chỉ.
Khang phi nhìn nắm đấm dừng lại trước mặt của mình, hiển nhiên cũng bị hoảng sợ. Đợi nàng trấn tĩnh lại, đưa tay gạt tay của Dương Quỳnh, bất đắc dĩ nói: “Ngươi lúc nào mới chịu nghe lời?”
Dương Quỳnh có chút ngượng ngùng gãi đầu, “Ta tưởng rằng người bên trong có đồng lõa, cho nên định đánh ngã rồi hãy nói.”
Khang phi hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới nàng, trực tiếp cho người mở cửa tiến vào kho củi. Lúc này Dương Quỳnh mới chú ý tới sau lưng Khang phi còn có ba người. Ba người nàng rất quen. Một người là đầu bếp của phòng bếp nhỏ, Trương Yến, một người là tam đẳng cung nữ vẩy nước quét sân trong đình viện, Xuân Cầm. Còn một người dĩ nhiên là Yên Xảo! Đây là tổ hợp gì vậy? Dương Quỳnh như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc (không rõ tình huống, nội tình), cũng đi theo vào.
Trong kho củi, cung nữ đang đứng dĩ nhiên là Nguyên Hương! Đối với Nguyên Hương, Dương Quỳnh có ấn tượng rất sâu, nàng là cung nữ chuyên chịu trách nhiệm thu dọn nhà kho. Bên trong đều là các loại vật phẩm trân quý Hoàng thượng ban thưởng. Có một lần Dương Quỳnh phụng mệnh đi tiểu nhà kho tìm một cái khay đẩu bằng sứ có hoa văn thải vân (mây ngũ sắc) của lò nung, Nguyên Hương không cần nghĩ ngợi, lập tức liền mang theo Dương Quỳnh tìm ra cái khay, còn dặn dò Dương Quỳnh cầm cái hộp phải chú ý. Thật sự là người vô cùng cẩn thận.
Bình luận truyện