Mạc Tử Băng!!

Chương 42: Triệu chứng



Hôm sau, cả 4 người đều đi học lại bình thường. Vẫn như mọi ngày, vẫn là những tiếng la hét kèm theo những lời ngưỡng mộ của các bạn nữa và những ánh mắt trái tim của các bạn nam dành cho 4 người họ.

- Sao hôm nay mày ngủ nhiều thế Băng? _ Nhỏ nghi ngờ nhìn nó hỏi

- Tao cũng không rõ _ Nó lắc đầu nói

- Có khi nào...? _ Nhỏ lo lắng nhìn nó

- Để thêm một thời gian nữa rồi hãy xác định

- Cũng được mà mày có nói cho hắn biết không?

- Tao không muốn hắn lo lắng

- Đúng là khi yêu rồi thì không muốn người khác đau lòng hay lo lắng vì mình nhỉ? _ Nhỏ cười tươi trêu chọc nó

- Hừ, lo chuyện của mày và Bảo đi

- Xí

Tiết học cứ thế diễn ra, nó vẫn nằm ngủ mãi cho đến khi hắn gọi nó dậy, lay mãi mới chịu mở mắt. Khiến hắn tưởng nó bị ngất đi chứ...

- Sao lúc nãy em ngủ như chết thế? _ Khuôn mặt hắn tràn đầy sự lo lắng

- Không sao, chỉ là hơi mệt _ Nó bình thản trả lời

- Vậy em ăn nhiều một chút đi

- Ừ

Đánh trống hết giờ ra chơi, nó nói là muốn đi vệ sinh một chút nên nói mọi người lên lầu trước nhưng nhỏ làm sao không hiểu con bạn thân đã chơi với nhau từ hồi bé này chứ? Nhỏ lấy lý do vì sợ nó lại mệt nên đi cùng, hắn và anh đồng ý rồi lên lầu nhưng riêng hắn, trong lòng hắn lại dâng lên một chts gì đó rất bất an...

- Mày sao vậy Băng? _Nhỏ lo lắng nhìn nó đang nhăn mặt, có lẽ khó chịu lắm

- Hình như 2 nhân cách kia đang tranh đấu muốn xuất hiện rồi _ Nó khó chịu nói thành lời

- Sao cơ? Mày cố gắng lên đi Băng _ Nỗi sợ hãi của nhỏ lại càng dâng lên đến tột cùng. Ánh mắt sợ hãi lẫn lo lắng nhìn nó

- Không được rồi _ Dứt lời nó bất tỉnh, nhỏ nhanh chân lại chỗ nó, ôm lấy nó

Một lúc sau, nó mới tỉnh dậy nhưng ánh mắt lại lạnh hơn rất nhiều.

- Đúng là khó lắm mới trở lại được a _ Đây không ai khác chính là nhân cách thứ 3 - Mạc Tử Thiên

- Cô vẫn luôn là người mạnh mẽ giành được đấu tranh nhỉ?

- Ai biết được. Dù sao cũng đã lâu chưa xuất hiện, giờ lại muốn tiễn ai đó xuống địa ngục quá cơ

- Cô dừng tay lại đi

- Tôi hận đàn ông! Tôi muốn họ phải chết, những người đàn ông tệ!

- Vậy cô muốn đi thì hãy bước qua xác tôi trước

- Được, dùng dao đi ha

- Được

Nhỏ rút cây dao ở trong giày ra rồi lao đến chỗ nó, chiêu nào cũng không có ý định muốn lấy mạng hay làm thương nó. Đơn thuần là vung dao ra thôi.Nó cũng vậy, cũng xem nhỏ là bạn nên cũng không ra tay mạnh khiến nhỏ bị thương. Nhưng cứ mãi như thế cũng không được gì, nhân lúc nó lơ là nhỏ lập tức đập mạnh vào cổ nó, nó ngất xỉu.

Nhỏ mệt mỏi kéo nó ngồi ở một góc, đau lòng nhìn con bạn. Chẳng lẽ sắp đến rồi sao?

Chẳng được bao lâu thì nó lại bừng tỉnh một lần nữa, ánh mắt không lạnh lùng như lúc nãy mà thay vào đó là sự dịu dàng của một cô gái ngoan hiền và xen lẫn một chút gì đó tinh nghịch, đáng yêu

- S...Sao có thể thay đổi nhanh đến như vậy? Mà là còn trong thời gian ngắn như thế chứ? _ Nhỏ ngạc nhiên tột độ nhìn nó, từ trước đến nay dù thay đổi nhân cách nhưng cũng trong một khoảng thời gian mấy tiếng trở lên vậy mà bây giờ nó lại chỉ thay đổi trong vòng nửa tiếng thôi sao?

- Thanh Thanh, lâu rồi không gặp nha _ giọng nói nhẹ nhàng vang lên

- Tử Văn, không ngờ lại gặp lại cậu

- Đúng là không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi

- Haiz, cậu có khó chịu chỗ nào không?

- Cũng không hẳn

- Ngồi xuống đây nghỉ ngơi đi

- Ừm

- Tớ tự hỏi, cậu có cảm giác gì với Tài không? _ Nhỏ đột nhiên hỏi

- S...Sao? Y...Ý cậu là sao? _ Nó ấp úng kinh ngạc trước câu hỏi của nhỏ

- Băng nó cũng trao tim mình cho hắn ta rồi, còn cậu và Thiên thôi. Cậu có thích hắn không?

- T...Tớ cũng không rõ, chỉ là dù thời gian ở bên cậu ấy rất ít nhưng tớ lại rất hạnh phúc. Ở bên cậu ấy khiến tớ vui vẻ hơn rất nhiều

- Ừm, vậy cậu cứ duy trì hình dạng này đi. Lát mình dẫn cậu đi gặp hắn ta, bồi đắp tình cảm _ Nhỏ nháy mắt tinh nghịch nhìn nó nói

- S..Sao? À, ừ được. Cảm ơn cậu _ Dứt lời, khuôn mặt nó đỏ lên rất đáng yêu

- Cậu đúng là giống y như hồi còn bé _ Nhỏ xoa đầu nó như một người chị vậy

- Tóc rối hết rồi đây này

- Hehe, thôi chơi thêm tí nữa rồi lát ra về gặp hắn

- Oke

Hai người cứ như quay ngược thời gian lúc còn bé vậy, vui đùa vô tư không lo không nghĩ gì cả. Nụ cười tự nhiên như thiên thần, cảnh tượng này chỉ e là có người nhìn thấy được sẽ bị mê mẩn. Rất trong sáng, rất đáng yêu.

Nhưng hai người vô tư như thế lại không biết có 2 người con trai đang lo lắng và đằng đằng sát khí đi tìm bọn họ!

End chap 42

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện