Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 63: Là một ngọn gió không thể bị ràng buộc
“Cạch” Mẫu Đơn mở cửa bước vào phòng, mùi hương ngọt ngấy trong phòng khám bệnh vẫn chưa tán đi, chỉ có Cẩm Nhuệ mặc một bộ đồ mỏng manh ngồi trên giường, có chút mông lung nhìn lên trần nhà
“Cô… có đúng là Cẩm Nhuệ không biết xấu hổ kia không vậy?” Mẫu Đơn bị thần sắc lạnh nhạt vô cảm của Cẩm Nhuệ hù cho một trận, xấu hổ bông đùa một câu “Tôi tưởng rằng thứ mà cô muốn là như thế này?”
Cẩm Nhuệ đang im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Tôi chưa bao giờ muốn như thế này!”
Không khí đột ngột bị đình trệ, Cẩm Nhuệ quay người lại nhìn về phía Mẫu Đơn “Tôi yêu thích những thứ dễ thương, những đồ vật nhỏ xinh Cảm giác lúc đầu tôi nhìn thấy cậu ta chính là như thế Tôi muốn, khống chế cậu ta trong tay”
Thế nhưng có vẻ như tôi mới là người bị khống chế trong tay!
Câu nói này Cẩm Nhuệ không nói ra, thế nhưng cả hai người như ngầm hiểu được
“Thế nhưng hai người đã…” Mẫu Đơn cười gượng…
“Cậu ta chưa phá vỡ giới hạn đó” Cẩm Nhuệ nhìn Mẫu Đơn “Phút cuối cùng, cậu ta đã dừng lại trước sự chống cự của tôi, phát tiết trên người tôi mà thôi”
Nói đoạn, Cẩm Nhuệ lật tấm chăn che trên bụng ra, phía dưới là một đống dịch thể màu trắng dính trên áo
“Tôi không thích những gì tôi không nắm được trong tay” Cẩm Nhuệ lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt lại, những dịch thể màu trắng đục nhanh chóng biến mất không còn dấu vết “Từ sau này, không cần cho cậu ta tới gặp tôi nữa!”
Thứ không thể nắm giữ được trong tay, còn muốn giam cầm ngược lại nàng, thì nhất quyết không được để nó bên cạnh!
Cẩm Nhuệ nhìn lên bầu trời Ta không muốn làm một sủng vật trong lồng kính, ta muốn là gió, tự do bay lượn trên trời cao, một ngọn gió không thể bị ràng buộc!
===
Like, comment ném phiếu đề cử cho chương mới nha XD
“Cô… có đúng là Cẩm Nhuệ không biết xấu hổ kia không vậy?” Mẫu Đơn bị thần sắc lạnh nhạt vô cảm của Cẩm Nhuệ hù cho một trận, xấu hổ bông đùa một câu “Tôi tưởng rằng thứ mà cô muốn là như thế này?”
Cẩm Nhuệ đang im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Tôi chưa bao giờ muốn như thế này!”
Không khí đột ngột bị đình trệ, Cẩm Nhuệ quay người lại nhìn về phía Mẫu Đơn “Tôi yêu thích những thứ dễ thương, những đồ vật nhỏ xinh Cảm giác lúc đầu tôi nhìn thấy cậu ta chính là như thế Tôi muốn, khống chế cậu ta trong tay”
Thế nhưng có vẻ như tôi mới là người bị khống chế trong tay!
Câu nói này Cẩm Nhuệ không nói ra, thế nhưng cả hai người như ngầm hiểu được
“Thế nhưng hai người đã…” Mẫu Đơn cười gượng…
“Cậu ta chưa phá vỡ giới hạn đó” Cẩm Nhuệ nhìn Mẫu Đơn “Phút cuối cùng, cậu ta đã dừng lại trước sự chống cự của tôi, phát tiết trên người tôi mà thôi”
Nói đoạn, Cẩm Nhuệ lật tấm chăn che trên bụng ra, phía dưới là một đống dịch thể màu trắng dính trên áo
“Tôi không thích những gì tôi không nắm được trong tay” Cẩm Nhuệ lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt lại, những dịch thể màu trắng đục nhanh chóng biến mất không còn dấu vết “Từ sau này, không cần cho cậu ta tới gặp tôi nữa!”
Thứ không thể nắm giữ được trong tay, còn muốn giam cầm ngược lại nàng, thì nhất quyết không được để nó bên cạnh!
Cẩm Nhuệ nhìn lên bầu trời Ta không muốn làm một sủng vật trong lồng kính, ta muốn là gió, tự do bay lượn trên trời cao, một ngọn gió không thể bị ràng buộc!
===
Like, comment ném phiếu đề cử cho chương mới nha XD
Bình luận truyện