Mân Côi

Chương 7



Phụt!

Lâm Mân Côi tránh không kịp liền bị bắn lên toàn bộ.

"Tiểu Cường, cậu làm gì đấy?" Lâm Mân Côi vừa láy khăn giấy trên bàn lau, vừa trừng đứa bạn tốt của mình một cái.

Thẩm Tường làm bộ bóp cổ Lâm Mân Côi: "Đã nói rồi! không được gọi bà đây là Tiểu Cường. Phải gọi bà đây là Tường Vi [1] nữ vương xinh đẹp."

[1] chữ Cường của Tiểu Cường đồng âm với chữ Tường trong Thẩm Tường, chữ Vi còn có nghĩa là nhỏ, thay vì gọi là Tiểu Tường mà bị trêu thành Tiểu Cường( còn dùng để ám chỉ con gián)

"Được, được, được... Tường Vi!" Lâm Mân Côi giơ tay lên, ra dáng xin lỗi.

"Đúng rồi. Cậu nói đùa hả?... Cậu lại có thể ngoại tình..."

Biết ngay Thẩm Tường nhất định nói vậy. về bản chất, tuy Thẩm Tường là một nữ hán tử, nhưng là một nữ hán tử có tam qua [2] và trung trinh.

[2] tam quan gồn nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan.

Không giống cô, tam quan bị hủy hết, trung trinh nát bét.

"Trước đó... Phương Tử Quân và Lâm Thanh Thiển đã lên giường."

"Phụt!"

Lần này, Lâm Mân Côi đã sớm chuẩn bị, đi trước một bước tránh sang một bên.

Ngay sau đó, Lâm Mân Côi kể lại toàn bộ chuyện bảy ngày kết hôn nhưng chưa sinh hoạt vợ chồng và kế đó đi tặng quà sinh nhật cho hắn bắt gặp hai người lên giường cho Thẩm Tường nghe.

Thẩm Tường đập bàn ầm ầm: "Mẹ. Mình vừa thấy Phương Tử Quân đã biết hắn không phải thứ tốt đẹp gì. Tay chân ngắn, đầu óc cũng bé, chỉ không ngờ gã này lại để con nhỏ Lâm Thanh Thiển kia quyến rũ..."

Thẩm Tường hung hăng hút một ngụm trong cốc, vất vả lắm mới áp chế được lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi:

"Vậy cậu tính sao? Còn ở với tên đàn ông vô dụng đó làm gì? Lập tức ly hôn, tìm mùa xuân thứ hai đi chứ. Lên giường với một tên trai bao chi, bộ đầu cậu bị nước vào à?"

Lâm Mân Côi bị chọc đau cả đầu, cô thoáng nhìn xung quanh. Hiện tại, đang là giờ cao điểm ăn cơm, động thái bên bàn bọn cô quá lớn đã sớm thu hút mọi người chú ý, bèn kéo tay Thẩm Tường, "Tường Vi, cậu nói nhỏ một chút."

"Mình..." Thẩm Tường ngẩng đầu lên, thấy một đống người đang chăm chú nhìn về phía mình, rốt cuộc cũng nhỏ giọng lại: "Mân Côi! Đầu óc cậu bị nước vào hả? Cái loại cặn bã như vậy, cậu đá hắn đi là vừa! Làm gì phải giận dỗi với hắn, đi tìm trai bao chứ? Ngộ nhỡ nhiễm bệnh thì sao? Cậu không biết những chỗ như thế rất hỗn loạn à?"

Nghe Thẩm Tường nói vậy, Lâm Mân Côi cũng hơi sợ.

Sắc mặt cô ngày càng trắng bệch, giọng trở nên ấp úng, nói không rõ. "Mình tức giận quá...tuy mình... mình béo... nhưng hắn nói thấy mình liền mềm nhũn... Lúc đó mình... mình rất tức giận... chỉ muốn tìm đại đàn ông chứng minh sự tồn tại của mình..."

Thẩm Tường hiện lên biểu cảm không thể cứu nổi...

"Thôi quên đi, làm cũng làm rồi, hết cách. Bữa nào đi bệnh viện kiểm tra xem, về sau đừng đến những chỗ đó nữa. Chẳng may không kiềm chế được thì mua gậy tự sướng về dùng, còn có thể cắm đôi [3]..."

[3] Ý là dùng 2 cây gậy, 1 cắm vào hoa cúc, 1 cắm vào chỗ đó. "..."

Lâm Mân Côi muốn rút lại câu "Thẩm Tường có tam quan và trung trinh" kia.

"Thế tên bỉ ổi thì sao? Đừng nói cậu còn lưu luyến cái tên Phương Tử Quân hàng mềm kia nhé?" Thẩm Tường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lần này, Lâm Mân Côi kiên định lắc đầu: "Mình không có. Chẳng qua cậu không biết tình huống nhà mình. Căn phòng do mình mua, tiền trang trí cũng mình bỏ ra, giấy tờ nhà lại có tên hắn, mình không cam lòng cứ ly hôn như vậy phải chia một nửa cho hắn... Vả lại, cậu không biết đâu, hiện tại ba mình rất thích hắn. trong công việc, bọn họ là cấp trên, cấp dưới. Mấy hôm trước mình còn thấy hắn dụ ba mình ký tên, mình sợ hắn đã nắm được nhược điểm của ba mình..."

"Cũng đúng, Ít nhất không thể cho đôi tiện nhân kia được lợi."

Bất quá, tuy Thẩm Tường nói vậy nhưng trong tình yêu và hôn nhân, chắc chắn cô ấy cũng là một tay mơ, không thể cho bạn thân một lời khuyên hay ho.

Cuối cùng, hai cô gái thương lượng xong, quyết định bắt lấy nhược điểm của Phương Tử Quân, ép hắn ly hôn trước, cho dù không ly hôn được, cũng phải làm Phương Tử Quân thân bại danh liệt, cuối cùng không thể làm cả nhân viên chính phủ.

Lâm Mân Côi và Thẩm Tường ngồi ở Disco hai tiếng mới đi, trước khi đi, có lẽ Lâm Mân Côi ngồi quá lâu nên vừa đứng lên bèn có chút lảo đảo.

May mà Thẩm Tường bắt được cô, không ngã sấp xuống, nhưng đồ đạc trong túi xách Lâm Mân Côi rơi toán loạn khắp mặt đất.

Lâm Mân Côi vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ, Thẩm Tường thấy thế cũng nhặt giúp, cuối cùng nhìn thấy khuy áo kia liền sửng sốt, "Mân Côi, lúc nào cậu có thứ đồ chơi cao cấp này?"

"Cao cấp?"

Thẩm Tường cầm lấy khuy áo xem xét cẩn thận: "Mình có một người bạn cấp ba nhà rất giàu, cô ấy nói khuy áo của chú cô ấy là sản phẩm của Italy chế tác thủ công, một cái đơn giản đã hơn một vạn, bên trên còn có ký hiệu đặc thù, mà cái của cậu chính là nhãn hiệu đó... nói thật đi, cậu làm sao có? Chẳng lẽ, cậu tích cóp một năm để đi mua thứ này tặng cho Phương Tử Quân?"

Lâm Mân Côi nghi hoặc lắc đầu, "Không phải, mình đoán thứ này là của gã trai bao kia... Sáng hôm đó, lúc mình thức dậy, tìm được trong túi xách của mình đấy..."

"Thật không?" Thẩm Tường lấy làm lạ nhìn bạn tốt:

"Cậu xác định cậu không phải làm với một cao phú soái( chỉ người đẹp trai, giàu có, cao to) chứ?"

Lâm Mân Côi cười nện cô ấy một cái: "Cậu xem quá nhiều tiểu thuyết rồi, có lẽ là hàng nhái."

Chuyện khuy áo, Lâm Mân Côi thực sự không để trong lòng. Còn chuyện Thẩm Tường nói với cô. Cô cũng thông suốt.

Bình thường, quả thật cô không quan tâm vẻ ngoài của bản thân lắm, rõ ràng đã quá béo, còn tin chắc tự nhiên là đẹp, cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến việc giảm béo.

Bị Thẩm Tường thúc ép vậy, cô quyết định tối nay sẽ đến trung tâm thể dục đăng ký tập Aerobics, giảm béo một chút, tân trang hình thể.

Thời điểm trở lại văn phòng, Lâm Mân Côi ở trên mạng tra xét một chút phát hiện, thành phố Nghi Châu có rất nhiều trung tâm thể dục, toàn là làm thẻ hội viên một năm.

Lâm Mân Côi đăng nhập QQ, cùng Thẩm Tường so sánh giá cả và vị trí của các trung tâm thể hình, cuối cùng đã chọn một trong số đó.

Vì tối nay Thẩm Tường không rảnh, Lâm Mân Côi quyết định tự mình đi xem thử trước.

"Tiểu Lâm, Bí thư gọi cô qua rót nước." Trong lúc Lâm Mân Côi đang rảnh rỗi, chủ nhiệm ở phòng cách vách đi đến phân công nhiệm vụ cho cô.

Lâm Mân Côi làm việc tại ủy ban xây dựng, ngoài việc truyền tải tài liệu, chuẩn bị công văn, còn một việc qua trọng nhất chính là phụ trách việc lặt vặt của hội nghị.

Chẳng hạn như bưng trà rót nước.

Lâm Mân Côi nghe chủ nhiện lên tiếng, cũng không chần chừ, lập tức chạy đến cách vách chuẩn bị cốc nước và lá trà, đang tính bưng vào, chủ nhiệm còn nói thêm: "Dùng lá trà này đi."

Lâm Mân Côi thoáng nhìn Đại Hồng Bào trong tay chủ nhiệm, nếu cô nhớ không lầm, thì trà này do con gái chủ nhiệm mang từ Phúc Kiến về, nghe nói rất đắt, bình thường chủ nhiệm đều không nỡ uống, sao mang ra chiêu đãi nhỉ.

Thấy Lâm Mân Côi sửng sốt, chủ nhiệm mới nói: "Cô không biết chứ, người đến hôm nay là một nhân vật lớn, hắn là doanh nghiệp bất động sản lớn nhất thành phố Nghi Châu chúng ta, cực giàu, nghe nói trong nhà quan hệ rất rộng, đừng nói văn phòng của chúng ta, mà nhân vật lớn trong thành phố gặp hắn cũng phải nể nang vài phần... đợi lát nữa cô vào phải chú ý sắc mặt một chút..."

Thật ra, những chuyện này trong chính phủ, Lâm Mân Côi cũng coi như mưa dầm thấm lâu.

Cô đương nhiên biết mối quan hệ ở thế giới này rất quan trọng, trong lòng kỳ thật hơi khinh bỉ, nhưng thấy chủ nhiệm phân phó trịnh trọng thế, cô cũng biết người này không đắc tội nổi, liền cuống quýt pha trà mang vào.

Lúc gõ cửa, Lâm Mân Côi đang chuẩn bị để trà xuống liền giật mình.

Nhưng khiến cô không ngờ là, cô chỉ muốn để cốc trà lên bàn, nửa đường đưa qua lại có một bàn tay thon dài tiếp nhận cốc trà của cô.

Ngón tay sạch sẽ, thon dài lúc nhận cốc trà, còn mơ hồ quẹt tay Lâm Mân Côi.

Lâm Mân Côi cứng đờ, lòng bàn chân tê dại một mảng.

Là... Là ảo giác của cô sao?

Trong chốc lát như thế, giọng nói thuần hậu của người đàn ông vang lên.

"Cảm ơn cô bé."

Giọng nói này không hiểu sao gợi cho Lâm Mân Côi cảm giác hơi quen thuộc. Cô đến văn phòng này đã một năm, cũng bưng trà rót nước cho không ít nhân vật lớn, nhưng đây là lần duy nhất có người cảm ơn cô, cũng là lần duy nhất tiếp nhận cốc trà trên tay cô.

Lâm Mân Côi nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Đập vào mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi như trong tưởng tượng, ước chừng chưa đến ba mươi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng là tiêu chuẩn duy nhất kiểm tra nam thần, Lâm Mân Côi cũng biết hiếm có người đàn ông nào có thể mặc áo sơ mi trắng tạo cho người ta cảm giác trong sáng, sạch sẽ, ngay cả ngũ quan tuấn tú như Phương Tử Quân cũng không được.

Nhưng người đàn ông này đã diễn dịch cái gọi là mùi vị đàn ông một cách hoàn mĩ. Áo sơ mi trắng đơn giản càng làm tôn lên vẻ đẹp trai, trắng nõn của anh. Tuy ngũ quan anh không tinh xảo như Phương Tử Quân, nhưng kết hợp lại có mùi vị rất riêng, đặc biệt là đôi mắt hẹp dài kia, lúc này đang hàm chứ ý cười nhìn cô, không hiểu sao làm lòng cô chấn động.

"Không... không có chi."

Lâm Mân Côi nghĩ, chắc mặt mình đỏ rực rồi, vì cô cảm giác được mặt mình nóng bừng. Có lẽ vì hành động này của bọn họ, khiến bí thư của Lâm Mân Côi có vài phần tâm tư.

"Tiểu Lâm à, đây là Phương Nhược Cuồng- CEO công ty xây dựng Trung Đằng, Phương tổng... Phương tổng, đây là Lâm Mân Côi làm việc tại văn phòng của chúng tôi, là một cô gái thành thật rất tài giỏi... Mong anh chiếu cố nhiều hơn..."

"Cô bé tuổi trẻ tài cao, không dám nhận, không dám nhận..." Phương Nhược Cuồng khách sáo đáp.

Bí thư lại vỗ tay cười rộ lên, "Nói đến tuổi trẻ tài cao, thì sao có thể so với Phương tổng, ba mươi mấy tuổi đã có tài sản vài tỷ, làm người ta bội phục, bội phục đó..." Thấy hai người nói chuyện không coi ai ra gì, Lâm Mân Côi châm trà xong liền rời đi.

Có lẽ do gặp được trai đẹp, cả buổi chiều, Lâm Mân Côi đều có chút lâng lâng.

Nói cô gần đây vận may không tốt, chồng vụng trộm với bạn thân, nhưng nghĩ lại cũng không hẳn vậy, bằng không sao liên tiếp gặp trai đẹp đây.

Bất quá... Trai đẹp tốt đấy, nhưng không thuộc về cô, cũng chả có ý nghĩa. Vừa nghĩ thế, lòng dạ Lâm Mân Côi liền nguội lạnh, cô tiếp tục tám, đánh rắm với Thẩm Tường.

Thời gian rất nhanh trôi qua. Đến 5 giờ 30 Lâm Mân Côi dọn dẹp đồ đạc, tắt máy tính đang chuẩn bị về nhà.

Bí thư chợt mở cửa, nói với cô: "Tiểu Lâm, tối nay cô đi ăn cơm với chúng tôi nhé."

Lâm Mân Côi rất ghét kiểu xã giao chính phủ này, hầu như không do dự, cô đang định tìm cớ từ chối.

Đúng lúc này, Phương Nhược Cuồng cũng bước ra: "Cô bé, đừng không nể mặt nhé."

Lâm Mân Côi âm thầm nhìn sắc mặt bí thư nhà mình, trên đó mang theo vẻ chờ mong, còn mơ hồ mang theo mệnh lệnh không thể kháng lại.

Xem ra bữa cơm hôm nay không trốn được rồi. Hít sâu một hơi, Lâm Mân Côi đành nhắm mắt đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện