Mân Côi
Chương 8
Nơi bí thư chọn dùng cơm là Thiên Hương Viên nổi tiếng trong thành phố. Lâm Mân Côi đã đến đây vài lần, chỉ là lần nào cũng khiến cô bực mình.
Rõ ràng bí thư biết ở đơn vị cô là người không uống được rượu, nhưng lần nào hắn cũng bảo cô đi mời rượu những người khác.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vốn có chủ nhiệm tiếp khách rồi, Lâm Mân Côi chỉ muốn giả chết, lén trốn ở một góc ăn xong rồi rời đi. Nhưng đúng lúc tên Phương Nhược Cuồng kia lại ngồi cạnh cô. Thế này thì bất cứ lúc nào cô cũng bị bí thư để mắt tới.
Cuối cùng sau khi cơm nước no nê, vẫn không nhịn được gọi cô ra mời rượu.
"Tiểu Lâm à, mau kính Phương tổng của chúng ta một ly nào..."
Trong lòng Lâm Mân Côi có hàng vạn con ngựa đang rít gào chạy loạn, nhưng ngoài miệng lại giả ngu: "Bí thư, tôi đâu biết uống rượu, hay tôi lấy trà thay rượu nhé..."
Nói xong, Lâm Mân Côi bưng tách trà xanh trên bàn lên. Hôm nay có vẻ bí thư đã uống nhiều, bình thường ông ta chỉ nói một lần Lâm Mân Côi không uống thì thôi, nhưng hôm nay lại cố tình cường điệu, "Tiểu lâm, cái cô này không đúng rồi. Phương tổng người ta uống rượu, mà cô lại lấy trà thay rượu, không có thành ý gì hết..."
Cái gì gọi là cùi trỏ hướng ra ngoài đó, câu này quá đúng.
Lâm Mân Côi âm thầm kêu khổ, cô biết nếu mình uống một ly rồi thì sẽ có vô số ly nữa. trong lúc do dự, gã chủ nhiệm lắm mồm kia bèn rót sẵn một ly rượu Ngũ Lương Dịch [1] đưa tới, Lâm Mân Côi theo phản xạ, đang chuẩn bị cắn răng uống cạn thì một bàn tay dày rộng đè tay cô lại. Bàn tay dày rộng ấy ấm áp khiến cô bỗng dưng đỏ mặt, rụt tay ngay lập tức.
[1] Ngũ Lương Dịch được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Khởi nguồn từ đời nhà Minh và đã có tới 600 năm lịch sử. Loại rượu này được ca tụng là "ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương".
"Cô bé không uống rượu không sao, lấy trà thay rượu cũng được. Kết giao bạn bè không cần để bụng những hình thức này."
Phương Nhược Cuồng đã lên tiếng, bí thư và chủ nhiệm cũng không tiện nói gì thêm, đành mặc kệ Lâm Mân Côi dùng một tách trà xanh kính mọi người.
Đoạn nhạc đệm này rất nhanh trôi qua, còn bữa cơm kéo dài khoảng hai giờ. Cơm nước xong chủ nhiệm đưa bí thư uống say về nhà, Lâm Mân Côi vốn định đi nhờ xe nhưng thực sự không tiện đường, lại ngại để chủ nhiệm đưa về, nên cô ra ven đường gọi taxi.
Có điều, một chiếc Land Rover ở bên cạnh cô hạ cửa sổ xe xuống, bên trong Phương Nhược Cuồng nở nụ cười dịu dàng, khẽ hỏi cô: "Cô bé, đi đâu tôi đưa em về?"
Lâm Mân Côi chưa từng tiếp xúc một người đàn ông xa lạ ở khoảng cách gần vậy, nhất là đối phương còn là con rùa vàng tiêu biểu, nên cô lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi sẽ ngồi taxi."
Phương Nhược Cuồng lại không đi, thái độ vẫn dịu dàng như cũ, giọng nói thản nhiên, "Cô bé, giờ này ở đây đón xe không dễ, lên xe đi, tôi đưa em đi một đoạn."
Anh vừa nói vừa mở cửa xe.
Cứ thế, Lâm Mân Côi cảm thấy mình tiếp tục kiểu cách nữa sẽ không nể mặt người ta, mà đâu chỉ là phép xã giao thông thường thôi, vừa nghĩ vậy Lâm Mân Côi đành thành thật lên xe.
Chẳng qua Phương Nhược Cuồng lại ngồi ghế sau, anh vừa uống rượu nên không thể lái xe. Đằng trước có một tài xế, khi Lâm Mân Côi lên xe, hắn không hề liếc cô một cái. Bỗng dưng trong lòng nổi lên cảm giác kì lạ, đặc biệt tại một không gian kín thế này, kề bên cô là một người đàn ông anh tuấn lại xa lạ, tuy hai người cách nhau hơi xa nhưng hơi thở của anh rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh bao phủ cô.
Phát hiện này làm mặt Lâm Mân Côi càng lúc càng đỏ, cuối cùng để thoát khỏi cục diện lung túng, cô ho khan một tiếng, "À, tôi có thể mở cửa sổ không?"
"Được."
Phương Nhược Cuồng thấp giọng đáp, sau khi Lâm Mân Côi lên tiếng, dường như hắn cũng bị ảnh hưởng mà lịch sự hỏi vào câu
"Cô bé còn rất trẻ, mới đi làm sao?"
Anh muốn nói trông cô rất tay mơ, ngay cả cách thoái thác điển hình cũng không biết
Lâm Mân Côi gật đầu: "Tôi đi làm được một năm rồi."
"Vẫn còn là một cô bé nhỉ."
Phương Nhược Cuồng bật cười, tiếng cười thản nhiên vang bên tai, đến nỗi vành tai Lâm Mân Côi dần nóng lên, không nhịn được phản bác: "Tôi... Tôi không phải cô bé... Anh đừng có gọi như vậy."
"Tôi lớn hơn em mười tuổi, em không phải cô bé thì là gì, người nhiều tuổi hơn em còn phải gọi tôi là chú đấy..."
"Phụt..."
Lâm Mân Côi nghĩ đến có người còn già hơn anh lại gọi anh là chú, hình tượng này không hiểu sao làm cô thấy hơi buồn cười. Mà cô thực sự cũng bật cười.
Đã nói, giọng cô hơi lảnh lót, mềm mại mang theo chút trẻ con, khiến lòng người ta ngứa ngáy. Ít nhất đối với Phương Nhược Cuồng là như thế.
Anh thản nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, vừa dịch lại gần Lâm Mân Côi trong lúc cô không để ý, vừa cười nói: "Sao vậy? Em cười cái gì?"
Có lẽ chưa từng nghĩ tới ông chủ lớn cũng sẽ bình dị gần gũi vậy, khóe miệng Lâm Mân Côi khẽ cong lên. Cô mới bước ra xã hội không lâu, đối với người, đối với sự việc đều không có nhiều tâm nhãn, đành thành thật trả lời: "Tôi thấy anh còn trẻ thế, mà tôi gọi anh là chú thì rất kì quặc..."
Phương Nhược Cuồng không ngờ Lâm Mân Côi nói vậy, nhếch miệng cười, tâm trạng hết sức không tệ, "Cô bé không cảm thấy tôi già sao?"
Lâm Mân Côi lắc đầu, đúng là cô cho rằng Phương Nhược Cuồng không già.
Tuy anh ở cái tuổi ấy, nhưng dáng dấp anh trẻ, da dẻ cũng trắng, khi uống rượu vào hơi đỏ ửng, dưới ngọn đèn mờ trong xe chiếu rọi, lại có chút mê người.
Mê người?!
Lâm Mân Côi bị suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu hù dọa, hóa ra sau khi cô phá thân liền trở nên vô cùng đói khát, ngay cả một người đàn ông xa lạ cũng khiến cô mặt đỏ tim đập nhanh, chỉ muốn liều mạng nhào tới.
Nhưng rõ ràng cô uống rượu mà. Không dám nhìn Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi quay mặt, mượn cớ nhìn ra cửa sổ che giấu đi gương mặt đỏ bừng.
Trời ơi, tuyệt đối đừng để anh phát hiện cô đang mê trai nhé. Trong lòng Lâm Mân Côi nghĩ vậy, rất nhanh chiếc Land Rover đen một mạch thông suốt không trở ngại, chạy thẳng tới trung tâm thành phố.
Lâm Mân Côi nhìn thấy tấm biển quảng cáo chợt lóe lên, đột nhiên nói: "Chỗ đó, ngay đằng trước, cho tôi xuống đi! Cảm ơn Phương tổng..."
Nhưng Phương Nhược Cuồng không mở cửa xe cho cô, ngược lại nghiêng người qua nhìn ngoài cửa sổ.
Vì động tác này của anh mà anh cách cô rất gần, nên áo sơ mi trắng quẹt qua ngực cô, mặc dù chỉ trong nháy mắt, song cũng đủ để Lâm Mân Côi đỏ mặt ác liệt, chỉ muốn chạy chối chết.
Ngược lại, Phương Nhược Cuồng giống như chẳng để ý gì, sau khi nhìn bên ngoài cửa sổ, bèn nhanh chóng ngồi ngay ngắn. "Cô bé ở chỗ này à?"
Lâm Mân Côi bị giọng nói đầy từ tính của anh mê hoặc, lại nhịn không được nói thật.
"Tôi định làm thẻ tập thể dục ở chỗ này."
Nói xong Lâm Mân Côi cảm thấy mình rất mất thể diện, cô vốn béo, bây giờ chẳng phải lại nhấn mạnh lần nữa ư?
May mà chút quan tâm của Phương Nhược Cuồng hình như không để ở đây, anh nhíu mày, "Chỗ này không tốt lắm, hay tôi giới thiệu cho em một trung tâm thể dục khác, huấn luyện viên ở đó rất giỏi, trang thiết bị đầy đủ, hiệu quả tập luyện cũng cao. Quan trọng nhất là có giảm giá cho người quen, em muốn thử không?"
Giảm giá?
Hiệu quả cao?
Đây chính là khuyết điểm của phụ nữ, vừa nghe có giảm giá liền động lòng ngay.
Lâm Mân Côi cũng không ngoại lệ, trong lòng cô hết sức giằng co: Đi hay không đi nhỉ?
Nhưng Phương Nhược Cuồng đã thay cô quyết định, "Tiểu Lý, đi trung tâm thể dục Hân Hân."
Lâm Mân Côi sửng sốt, bỗng dưng phản ứng kịp.
Người đàn ông này bề ngoài dịu dàng, nhưng thực ra làm việc rất mạnh mẽ. Bất quá, không biết vì sao, bản thân cô lại không thấy phản cảm, là do khuôn mặt hả? Phương Nhược Cuồng dẫn Lâm Mân Côi tới trung tâm thể dục Hân Hân, Lâm Mân Côi cũng từng tra trên mạng, nơi này được đánh giá không tệ nhưng giá cả cao. Lâm Mân Côi cảm thấy chút tiền lương của mình, không cần đến nơi cao cấp như vậy, đang định rút lui có trật tự, Phương Nhược Cuồng đã đi trước một bước xuống xe, còn đặc biệt vòng qua giúp cô mở cửa xe.
"Đi nào, cô bé."
Lâm Mân Côi lớn chừng này tuổi, vẫn chưa từng được người đàn ông nào chủ động mở của xe, không kiềm được lại tăng thêm thiện cảm dành cho anh. Phương Nhược Cuồng dẫn Lâm Mân Côi đi một đường băng qua không trở ngại.
Lúc này đã chín giờ rưỡi tối, thao lý thuyết, trung tâm thể dục đóng cửa rồi, nhưng không ngờ chỗ này đèn đóm vẫn sáng trưng, người lui tới không ngừng. Phương Nhược Cuồng dẫn Lâm Mân Côi đang tỉnh tỉnh mê mê đi thẳng vào phòng làm việc.
Vừa tiến vào, liền có một cô gái xinh đẹp với dáng người cao gầy bước vô, thấy Phương Nhược Cuồng bèn huýt sáo, "Ôi chao, ngọn gió nào thổi em tới đây thế?"
Nhìn động tác hai người chắc hẳn là người quen, nhất là cô gái tiến vào cao xấp xỉ Lâm Thanh Thiển, dáng đáp cũng đẹp mê người như Lâm Thanh Thiển. Tóc đen, mắt to, môi đỏ mọng xinh đẹp, chẳng qua so với Lâm Thanh Thiển, cô gái này có thêm một phần dứt khoát và khí phách.
Thấy hai người đứng chung với nhau rất xứng đôi, Lâm Mân Côi suy đoán, chẳng lẽ đây chính là người yêu của ông chủ lớn? Thầm nghĩ, quả nhiên đàn ông tốt trên đời đều là hoa đã có chủ.
Trong lúc cảm thán, cô nghe giọng nói thản nhiên của Phương Nhược Cuồng đáp lại: "Em dẫn một người bạn đến làm thẻ tập thể dục, chị, chị giúp em tiếp đón cô ấy thật tốt một chút."
Chị...
Một tiếng chị làm Lâm Mân Côi chợt ngẩng đầu lên.
Phương Nhược Cuồng gọi cô gái này là chị, là chị ruột sao? Còn trẻ vậy, đâu giống đâu...
Suy nghĩ của Lâm Mân Côi đều viết hết lên mặt, hình như cô gái này cuối cùng cũng phát hiện ra Lâm Mân Côi, bèn đi tới nhìn mặt cô rồi dừng lại một chút, là ảo giác của Lâm Mân Côi ư? Luôn cảm thấy cô gái này nhìn cô có sự chế nhạo và mập mờ bên trong. Đừng nhìn nữa, mặt cô đỏ hết rồi.
Lâm Mân Côi đang tính xoay đầu sang chỗ khác, lại bị cô gái nắm lấy khuôn mặt, xoa xoa, "Da dẻ mịn màng thật, tuổi trẻ nữa, à, nào, cô gái, nói tôi nghe, em đến trung tâm thể dục chủ yếu muốn làm gì?"
Lâm Mân Côi ấp úng, một lát sau mới phun ra hai chữ "Giảm béo."
"Giảm béo?"
Cô gái cười, vỗ vỗ Lâm Mân Côi, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng còn không nhịn được véo véo vai, cánh tay Lâm Mân Côi, sau đó gật đầu kết luận.
"Không khó, khung xương nhỏ, làn da tốt, dáng dấp cũng ngoan ngoãn, em trai, khẩu vị của em không tồi."
Cô gái cười, kéo tay Lâm Mân Côi đi ra ngoài, "Tôi sẽ bố trí cho cô một chương trình huấn luyện. Yên tâm đi, bạn của em trai tôi cũng là bạn của tôi, miễn phí ba tháng đầu, có hiệu quả chúng ta tiếp tục nữa, còn không hiệu quả... tất nhiên, ở địa bàn của tôi sẽ không xuất hiện kết quả này..."
Lâm Mân Côi chỗ hiểu chỗ không, bị cô gái xinh đẹp kéo đi điền không ít bản khai, xong xuôi còn cho cô một tấm thẻ.
Từ đầu tới cuối, cô đều lộ vẻ hơi ngây thơ, cô không biết, tại sao cô gái này lại kích động vậy, thậm chí còn kích động, vội vàng hơn đương sự là cô đây?
Cô không hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Phương Nhược Cuồng ở một bên nãy giờ không nói gì, muốn một lời giải thích, lại vừa vặn đối diện với vẻ mặt dịu dàng Phương Nhược Cuồng ném tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Mân Côi vèo cái đỏ bừng. Những thứ vốn muốn hỏi đều tan thành mây khói trong đầu.
Chỉ có trên mặt...
Nóng. Nóng. Nóng. Nóng quá đi.
Rõ ràng bí thư biết ở đơn vị cô là người không uống được rượu, nhưng lần nào hắn cũng bảo cô đi mời rượu những người khác.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vốn có chủ nhiệm tiếp khách rồi, Lâm Mân Côi chỉ muốn giả chết, lén trốn ở một góc ăn xong rồi rời đi. Nhưng đúng lúc tên Phương Nhược Cuồng kia lại ngồi cạnh cô. Thế này thì bất cứ lúc nào cô cũng bị bí thư để mắt tới.
Cuối cùng sau khi cơm nước no nê, vẫn không nhịn được gọi cô ra mời rượu.
"Tiểu Lâm à, mau kính Phương tổng của chúng ta một ly nào..."
Trong lòng Lâm Mân Côi có hàng vạn con ngựa đang rít gào chạy loạn, nhưng ngoài miệng lại giả ngu: "Bí thư, tôi đâu biết uống rượu, hay tôi lấy trà thay rượu nhé..."
Nói xong, Lâm Mân Côi bưng tách trà xanh trên bàn lên. Hôm nay có vẻ bí thư đã uống nhiều, bình thường ông ta chỉ nói một lần Lâm Mân Côi không uống thì thôi, nhưng hôm nay lại cố tình cường điệu, "Tiểu lâm, cái cô này không đúng rồi. Phương tổng người ta uống rượu, mà cô lại lấy trà thay rượu, không có thành ý gì hết..."
Cái gì gọi là cùi trỏ hướng ra ngoài đó, câu này quá đúng.
Lâm Mân Côi âm thầm kêu khổ, cô biết nếu mình uống một ly rồi thì sẽ có vô số ly nữa. trong lúc do dự, gã chủ nhiệm lắm mồm kia bèn rót sẵn một ly rượu Ngũ Lương Dịch [1] đưa tới, Lâm Mân Côi theo phản xạ, đang chuẩn bị cắn răng uống cạn thì một bàn tay dày rộng đè tay cô lại. Bàn tay dày rộng ấy ấm áp khiến cô bỗng dưng đỏ mặt, rụt tay ngay lập tức.
[1] Ngũ Lương Dịch được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Khởi nguồn từ đời nhà Minh và đã có tới 600 năm lịch sử. Loại rượu này được ca tụng là "ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương".
"Cô bé không uống rượu không sao, lấy trà thay rượu cũng được. Kết giao bạn bè không cần để bụng những hình thức này."
Phương Nhược Cuồng đã lên tiếng, bí thư và chủ nhiệm cũng không tiện nói gì thêm, đành mặc kệ Lâm Mân Côi dùng một tách trà xanh kính mọi người.
Đoạn nhạc đệm này rất nhanh trôi qua, còn bữa cơm kéo dài khoảng hai giờ. Cơm nước xong chủ nhiệm đưa bí thư uống say về nhà, Lâm Mân Côi vốn định đi nhờ xe nhưng thực sự không tiện đường, lại ngại để chủ nhiệm đưa về, nên cô ra ven đường gọi taxi.
Có điều, một chiếc Land Rover ở bên cạnh cô hạ cửa sổ xe xuống, bên trong Phương Nhược Cuồng nở nụ cười dịu dàng, khẽ hỏi cô: "Cô bé, đi đâu tôi đưa em về?"
Lâm Mân Côi chưa từng tiếp xúc một người đàn ông xa lạ ở khoảng cách gần vậy, nhất là đối phương còn là con rùa vàng tiêu biểu, nên cô lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi sẽ ngồi taxi."
Phương Nhược Cuồng lại không đi, thái độ vẫn dịu dàng như cũ, giọng nói thản nhiên, "Cô bé, giờ này ở đây đón xe không dễ, lên xe đi, tôi đưa em đi một đoạn."
Anh vừa nói vừa mở cửa xe.
Cứ thế, Lâm Mân Côi cảm thấy mình tiếp tục kiểu cách nữa sẽ không nể mặt người ta, mà đâu chỉ là phép xã giao thông thường thôi, vừa nghĩ vậy Lâm Mân Côi đành thành thật lên xe.
Chẳng qua Phương Nhược Cuồng lại ngồi ghế sau, anh vừa uống rượu nên không thể lái xe. Đằng trước có một tài xế, khi Lâm Mân Côi lên xe, hắn không hề liếc cô một cái. Bỗng dưng trong lòng nổi lên cảm giác kì lạ, đặc biệt tại một không gian kín thế này, kề bên cô là một người đàn ông anh tuấn lại xa lạ, tuy hai người cách nhau hơi xa nhưng hơi thở của anh rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh bao phủ cô.
Phát hiện này làm mặt Lâm Mân Côi càng lúc càng đỏ, cuối cùng để thoát khỏi cục diện lung túng, cô ho khan một tiếng, "À, tôi có thể mở cửa sổ không?"
"Được."
Phương Nhược Cuồng thấp giọng đáp, sau khi Lâm Mân Côi lên tiếng, dường như hắn cũng bị ảnh hưởng mà lịch sự hỏi vào câu
"Cô bé còn rất trẻ, mới đi làm sao?"
Anh muốn nói trông cô rất tay mơ, ngay cả cách thoái thác điển hình cũng không biết
Lâm Mân Côi gật đầu: "Tôi đi làm được một năm rồi."
"Vẫn còn là một cô bé nhỉ."
Phương Nhược Cuồng bật cười, tiếng cười thản nhiên vang bên tai, đến nỗi vành tai Lâm Mân Côi dần nóng lên, không nhịn được phản bác: "Tôi... Tôi không phải cô bé... Anh đừng có gọi như vậy."
"Tôi lớn hơn em mười tuổi, em không phải cô bé thì là gì, người nhiều tuổi hơn em còn phải gọi tôi là chú đấy..."
"Phụt..."
Lâm Mân Côi nghĩ đến có người còn già hơn anh lại gọi anh là chú, hình tượng này không hiểu sao làm cô thấy hơi buồn cười. Mà cô thực sự cũng bật cười.
Đã nói, giọng cô hơi lảnh lót, mềm mại mang theo chút trẻ con, khiến lòng người ta ngứa ngáy. Ít nhất đối với Phương Nhược Cuồng là như thế.
Anh thản nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, vừa dịch lại gần Lâm Mân Côi trong lúc cô không để ý, vừa cười nói: "Sao vậy? Em cười cái gì?"
Có lẽ chưa từng nghĩ tới ông chủ lớn cũng sẽ bình dị gần gũi vậy, khóe miệng Lâm Mân Côi khẽ cong lên. Cô mới bước ra xã hội không lâu, đối với người, đối với sự việc đều không có nhiều tâm nhãn, đành thành thật trả lời: "Tôi thấy anh còn trẻ thế, mà tôi gọi anh là chú thì rất kì quặc..."
Phương Nhược Cuồng không ngờ Lâm Mân Côi nói vậy, nhếch miệng cười, tâm trạng hết sức không tệ, "Cô bé không cảm thấy tôi già sao?"
Lâm Mân Côi lắc đầu, đúng là cô cho rằng Phương Nhược Cuồng không già.
Tuy anh ở cái tuổi ấy, nhưng dáng dấp anh trẻ, da dẻ cũng trắng, khi uống rượu vào hơi đỏ ửng, dưới ngọn đèn mờ trong xe chiếu rọi, lại có chút mê người.
Mê người?!
Lâm Mân Côi bị suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu hù dọa, hóa ra sau khi cô phá thân liền trở nên vô cùng đói khát, ngay cả một người đàn ông xa lạ cũng khiến cô mặt đỏ tim đập nhanh, chỉ muốn liều mạng nhào tới.
Nhưng rõ ràng cô uống rượu mà. Không dám nhìn Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi quay mặt, mượn cớ nhìn ra cửa sổ che giấu đi gương mặt đỏ bừng.
Trời ơi, tuyệt đối đừng để anh phát hiện cô đang mê trai nhé. Trong lòng Lâm Mân Côi nghĩ vậy, rất nhanh chiếc Land Rover đen một mạch thông suốt không trở ngại, chạy thẳng tới trung tâm thành phố.
Lâm Mân Côi nhìn thấy tấm biển quảng cáo chợt lóe lên, đột nhiên nói: "Chỗ đó, ngay đằng trước, cho tôi xuống đi! Cảm ơn Phương tổng..."
Nhưng Phương Nhược Cuồng không mở cửa xe cho cô, ngược lại nghiêng người qua nhìn ngoài cửa sổ.
Vì động tác này của anh mà anh cách cô rất gần, nên áo sơ mi trắng quẹt qua ngực cô, mặc dù chỉ trong nháy mắt, song cũng đủ để Lâm Mân Côi đỏ mặt ác liệt, chỉ muốn chạy chối chết.
Ngược lại, Phương Nhược Cuồng giống như chẳng để ý gì, sau khi nhìn bên ngoài cửa sổ, bèn nhanh chóng ngồi ngay ngắn. "Cô bé ở chỗ này à?"
Lâm Mân Côi bị giọng nói đầy từ tính của anh mê hoặc, lại nhịn không được nói thật.
"Tôi định làm thẻ tập thể dục ở chỗ này."
Nói xong Lâm Mân Côi cảm thấy mình rất mất thể diện, cô vốn béo, bây giờ chẳng phải lại nhấn mạnh lần nữa ư?
May mà chút quan tâm của Phương Nhược Cuồng hình như không để ở đây, anh nhíu mày, "Chỗ này không tốt lắm, hay tôi giới thiệu cho em một trung tâm thể dục khác, huấn luyện viên ở đó rất giỏi, trang thiết bị đầy đủ, hiệu quả tập luyện cũng cao. Quan trọng nhất là có giảm giá cho người quen, em muốn thử không?"
Giảm giá?
Hiệu quả cao?
Đây chính là khuyết điểm của phụ nữ, vừa nghe có giảm giá liền động lòng ngay.
Lâm Mân Côi cũng không ngoại lệ, trong lòng cô hết sức giằng co: Đi hay không đi nhỉ?
Nhưng Phương Nhược Cuồng đã thay cô quyết định, "Tiểu Lý, đi trung tâm thể dục Hân Hân."
Lâm Mân Côi sửng sốt, bỗng dưng phản ứng kịp.
Người đàn ông này bề ngoài dịu dàng, nhưng thực ra làm việc rất mạnh mẽ. Bất quá, không biết vì sao, bản thân cô lại không thấy phản cảm, là do khuôn mặt hả? Phương Nhược Cuồng dẫn Lâm Mân Côi tới trung tâm thể dục Hân Hân, Lâm Mân Côi cũng từng tra trên mạng, nơi này được đánh giá không tệ nhưng giá cả cao. Lâm Mân Côi cảm thấy chút tiền lương của mình, không cần đến nơi cao cấp như vậy, đang định rút lui có trật tự, Phương Nhược Cuồng đã đi trước một bước xuống xe, còn đặc biệt vòng qua giúp cô mở cửa xe.
"Đi nào, cô bé."
Lâm Mân Côi lớn chừng này tuổi, vẫn chưa từng được người đàn ông nào chủ động mở của xe, không kiềm được lại tăng thêm thiện cảm dành cho anh. Phương Nhược Cuồng dẫn Lâm Mân Côi đi một đường băng qua không trở ngại.
Lúc này đã chín giờ rưỡi tối, thao lý thuyết, trung tâm thể dục đóng cửa rồi, nhưng không ngờ chỗ này đèn đóm vẫn sáng trưng, người lui tới không ngừng. Phương Nhược Cuồng dẫn Lâm Mân Côi đang tỉnh tỉnh mê mê đi thẳng vào phòng làm việc.
Vừa tiến vào, liền có một cô gái xinh đẹp với dáng người cao gầy bước vô, thấy Phương Nhược Cuồng bèn huýt sáo, "Ôi chao, ngọn gió nào thổi em tới đây thế?"
Nhìn động tác hai người chắc hẳn là người quen, nhất là cô gái tiến vào cao xấp xỉ Lâm Thanh Thiển, dáng đáp cũng đẹp mê người như Lâm Thanh Thiển. Tóc đen, mắt to, môi đỏ mọng xinh đẹp, chẳng qua so với Lâm Thanh Thiển, cô gái này có thêm một phần dứt khoát và khí phách.
Thấy hai người đứng chung với nhau rất xứng đôi, Lâm Mân Côi suy đoán, chẳng lẽ đây chính là người yêu của ông chủ lớn? Thầm nghĩ, quả nhiên đàn ông tốt trên đời đều là hoa đã có chủ.
Trong lúc cảm thán, cô nghe giọng nói thản nhiên của Phương Nhược Cuồng đáp lại: "Em dẫn một người bạn đến làm thẻ tập thể dục, chị, chị giúp em tiếp đón cô ấy thật tốt một chút."
Chị...
Một tiếng chị làm Lâm Mân Côi chợt ngẩng đầu lên.
Phương Nhược Cuồng gọi cô gái này là chị, là chị ruột sao? Còn trẻ vậy, đâu giống đâu...
Suy nghĩ của Lâm Mân Côi đều viết hết lên mặt, hình như cô gái này cuối cùng cũng phát hiện ra Lâm Mân Côi, bèn đi tới nhìn mặt cô rồi dừng lại một chút, là ảo giác của Lâm Mân Côi ư? Luôn cảm thấy cô gái này nhìn cô có sự chế nhạo và mập mờ bên trong. Đừng nhìn nữa, mặt cô đỏ hết rồi.
Lâm Mân Côi đang tính xoay đầu sang chỗ khác, lại bị cô gái nắm lấy khuôn mặt, xoa xoa, "Da dẻ mịn màng thật, tuổi trẻ nữa, à, nào, cô gái, nói tôi nghe, em đến trung tâm thể dục chủ yếu muốn làm gì?"
Lâm Mân Côi ấp úng, một lát sau mới phun ra hai chữ "Giảm béo."
"Giảm béo?"
Cô gái cười, vỗ vỗ Lâm Mân Côi, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng còn không nhịn được véo véo vai, cánh tay Lâm Mân Côi, sau đó gật đầu kết luận.
"Không khó, khung xương nhỏ, làn da tốt, dáng dấp cũng ngoan ngoãn, em trai, khẩu vị của em không tồi."
Cô gái cười, kéo tay Lâm Mân Côi đi ra ngoài, "Tôi sẽ bố trí cho cô một chương trình huấn luyện. Yên tâm đi, bạn của em trai tôi cũng là bạn của tôi, miễn phí ba tháng đầu, có hiệu quả chúng ta tiếp tục nữa, còn không hiệu quả... tất nhiên, ở địa bàn của tôi sẽ không xuất hiện kết quả này..."
Lâm Mân Côi chỗ hiểu chỗ không, bị cô gái xinh đẹp kéo đi điền không ít bản khai, xong xuôi còn cho cô một tấm thẻ.
Từ đầu tới cuối, cô đều lộ vẻ hơi ngây thơ, cô không biết, tại sao cô gái này lại kích động vậy, thậm chí còn kích động, vội vàng hơn đương sự là cô đây?
Cô không hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Phương Nhược Cuồng ở một bên nãy giờ không nói gì, muốn một lời giải thích, lại vừa vặn đối diện với vẻ mặt dịu dàng Phương Nhược Cuồng ném tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Mân Côi vèo cái đỏ bừng. Những thứ vốn muốn hỏi đều tan thành mây khói trong đầu.
Chỉ có trên mặt...
Nóng. Nóng. Nóng. Nóng quá đi.
Bình luận truyện