Mân Côi
Chương 78
Trong lòng Mân Côi, Phương Nhược Cuồng luôn là một người dịu dàng. Ít nhất hết sức dịu dàng với cô, chứ hung hăng như vậy là lần đầu tiên cô thấy.
Lâm Mân Côi bị vác như vác bao cát về nhà, lại cảm thấy cảm giác tự ngược này... ui chao không tệ nha.
Có điều, cô nhanh chóng nhớ ra bọn họ đang cãi nhau.
Được rồi, đã nhặt tiết tháo lên, tiếp tục cãi nhau thôi.
"Thả em xuống, khốn kiếp, ông chú già khốn kiếp, thả em xuống."
Phương Nhược Cuồng ghét nhất bị Lâm Mân Côi kêu là "ông chú già" hết câu này tới câu khác. Trước đây Kim Phân Phương từng nói bóng nói gió, nào là "Cậu không cảm thấy tuổi tác hai người chênh nhau quá à", nào là "trước kia nó phải gọi cậu là chú."
Lúc trước Phương Nhược Cuồng vẫn không để bụng, nhưng giờ bị Lâm Mân Côi luôn miệng gọi một cách giòn giã, trong lòng cũng không chịu nổi.
Anh vác cô về nhà, ném lên giường. Cô gái nhỏ xoa mông, phồng má, đôi mắt to ngập nước, "Khốn kiếp! Anh làm sai còn oán em..."
"..." Mẹ nó! Phương Nhược Cuồng cũng muốn nổi điên.
Lẽ nào không cứng nổi cũng là một sai lầm sao?
Thực ra, bản thân Lâm Mân Côi cũng cảm thấy mình hơi vô cớ gây sự, làm gì phải chấp nhất quá khứ của Phương Nhược Cuồng chứ?
Ai không có quá khứ chẳng muốn nhìn lại đâu? Như mình còn từng kết hôn nè.
Lâm Mân Côi không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng, nghĩ theo hướng tích cực một chút, cô xem như có phúc ba đời mới nhặt được Phương Nhược Cuồng lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, trên giường cũng là một bảo bối.
Song trong lòng cứ dẫn dắt nghĩ đến mặt tiêu cực, Lâm Mân Côi cảm thấy hết sức khó khăn.
Lòng cô chua chat, một cảm xúc lên men.
Nếu gặp được cô gái khác thì sao?
Chỉ cần có thể cứng với cô gái khác, phải chăng anh sẽ không nói hai lời chạy tới ngay?
Có điều, Lâm Mân Côi lại quên mất, cuộc đời không hề có chữ nếu.
Lâm Mân Côi ầm ĩ khiến Phương Nhược Cuồng tức giận.
Hiện giờ cô gái này sắp trở thành bà cô của anh rồi. Phương Nhược Cuồng đen mặt, tay cũng dùng sức rút cà vạt ra, không nói hai lời lập tức trói cô gái còn đang giãy giụa kêu gào kia.
Hai tay lâm Mân Côi bị cột vào đầu giường, cô sửng sốt nửa ngày mới phản ứng kịp, "Khốn kiếp! Anh muốn gì..."
Lúc này còn có thể làm gì?
Phương Nhược Cuồng cười, vừa cởi quần lót của Lâm Mân Côi, vừa hung hăng vỗ cái mông đầy đặn, "Em nhất định phải ầm ĩ với anh hả? Hay em nghĩ anh chắc chắn phải bị em bắt nạt?"
Lời này mang theo mấy phần tủi thân, nhưng động tác của người đàn ông lại không tủi thân chút nào. Gần như công thành đoạt đất, sau khi đánh cái mông nhỏ đầy đặn bốp bốp, anh còn thuận thế bóp mông Lâm Mân Côi, tiến vào từ phía sau.
Lâm Mân Côi căn bản chưa chuẩn bị sẵn sang, bị hung ác xâm nhập như vậy, nước mắt rơi lã chã.
Hình như cảm giác được cô căng thẳng, Phương Nhược Cuồng nhanh chóng dừng động tác.
"Ngoan... không đau... không đau... chú thương thương..." Hiện tại anh lại cảm thấy xưng hô chú này cũng không tệ!"
Anh lui ra, không đầu không đuôi hôn Lâm Mân Côi, hôn hôn, dần dần đi xuống liếm hai lỗ trắng mịn, mút đến mức phát ra tiếng xì xì.
Một giây trước, Lâm Mân Côi còn phẫn hận muốn đá người đàn ông này một cước, nhưng một giây sau, cô đã không còn cốt khí mềm nhũn như nước, thể xác và tinh thần đều tê dại một mảng, đồng thời chỉ có một suy nghĩ... nhanh một chút... nhanh chút nữa...
Từ khi hai người bên nhau, có thể nói là tiết tháo không còn giới hạn, trên giường mười tám chiêu thức đều được hai người dùng một lần.
Lúc này người đàn ông đã hiểu rõ thân thể cô như vậy, tới lui vài lần, Lâm Mân Côi lập tức run chân, đắm chìm trong đại dương mênh mông.
Phương Nhược Cuồng thấy cô ướt một mảng, mới ghìm đôi chân mềm nhũn của Lâm Mân côi, từ từ thâm nhập.
Giờ đây giữa nam và nữ trái lại không còn cãi vã.
Hình như Phương Nhược Cuồng muốn trừng phạt Lâm Mân Côi, sau khi biết cô nhũn như nước, bèn tiến vào liên tục vừa nhanh vừa mạnh.
Không thể không nói, sức lực thế này khoái cảm xa lạ cũng tăng lên gấp bội.
Bất quá Lâm Mân Côi cũng không tỏ ra yếu kém, vươn móng vuốt dài vui sướng vẽ bản đồ trên lưng người nào đó.
Đau đớn kích thích song phương, Phương Nhược Cuồng càng thêm dùng sức, đôi mắt cũng đỏ ngầu.
Sau mấy lần đánh sâu bạch bạch, cô gái hét lên một tiếng trong lúc đầu ngón tay lướt qua da thịt, người đàn ông hưng phấn thở dốc, ôm thân thể trần truồng của Lâm Mân Côi cùng nhau bước vào cao trào.
"không cãi nhau nữa?" Người đàn ông ăn uống no nê ôm vai cô gái, dịu dàng in một nụ hôn.
Trải qua vận động kịch liệt, Lâm Mân Côi cũng thấy mình ngu ngốc.
Mọi người đều nói tiền nhiệm của tôi là cực phẩm, nhưng người đàn ông của cô đau có tiền nhiệm, có thể tính là máy bay chiến đấu trong đám đàn ông tốt đấy, cô còn chưa thỏa mãn cái gì?
Hừ một tiếng, cô vẫn cứng miệng như cũ, song thân thể lại không kiềm được chui vào lòng người đàn ông.
Vẫn là anh ôm thoải mái nhất. Dù cho nơi cứng rắn bình thường cũng mềm nhũn, nhưng quả thực rất thoải mái.
Chẳng qua, Lâm Mân Côi chưa ngủ được một lúc đã bị Phương Nhược Cuồng đánh thức.
"Hoa nhỏ, dậy nào."
Phương Nhược Cuồng đẩy Lâm Mân Côi đang buồn ngủ mịt mù, "Chúng ta chưa ăn tối đó, dậy đi ăn nào."
Lâm Mân Côi cực kì không muốn nhúc nhích, nhưng sau khi bị Phương Nhược Cuồng đánh thức, cái bụng rất không hăng hái kêu ục ục.
Cả người cô mềm nhũn chẳng còn hăng hái nấu ăn, lại nhìn tài nấu nướng kia của Phương Nhược Cuồng quả thực cũng không thể nói nổi. Cuối cùng hai người thương lượng quyết định đi quanh đây ăn chút đồ.
Vận động kịch liệt sau khi tức giận khiến hai người rất đói, tìm một quán ăn nổi tiếng gần đó, hai người bắt đầu chọn món.
Chẳng qua thức ăn còn chưa dâng lên, Lâm Mân Côi ra ngoài đi vệ sinh.
Việc này cũng không sao cả, nhưng lại có thể đụng độ Lâm Kiến Quốc đã lâu không gặp ngay cửa.
Dù gì cũng là ba mình, tuy không định gặp nhưng Lâm Mân Côi vẫn kiên trì tiến lên chào hỏi.
Lâm Kiến Quốc và dáng vẻ nửa năm trước hoàn toàn như hai người khác hẳn nhau, cả người đâu có chỗ nào giống gã đàn ông lỗ tai mềm rụt rè trước Kim Phân Phương! Hiện tại ông ta vênh váo tự đắc, mũi hếch lên trời, nhìn mọi người toàn là mắt nhìn xuống.
Lâm Mân Côi không biết Lâm Kiến Quốc đã xảy ra chuyện gì mới có sự thay đổi như thế, nhưng lúc này cô chỉ có thể kêu một tiếng.
"Ba, ba tới đây ăn à?"
"Ừ." Nghe giọng nói mềm mại của Lâm Mân Côi, có lẽ Lâm Kiến Quốc lâu rồi khâu gặp con gái nên nhất thời giọng cũng mềm đi vài phần.
"Con thì sao... ăn cơm với bạn bè hả?"
Lâm Mân Côi chẳng biết có nên giới thiệu Phương Nhược Cuồng không, dành buồn bực gật đầu.
"Ờ, muốn ăn cái gì? Ba chọn cho con..." Lâm Mân Côi đang định nói không, nhưng Lâm Kiến Quốc đã gọi người phục vụ tới, "Cậu lấy thực đơn qua đây... Đúng rồi, Mân Côi, con đang ở phòng nào?"
Nếu Lâm Kiến Quốc đã nói vậy, Lâm Mân côi cũng không từ chối, nói ra phòng mình ngồi.
Lâm Kiến Quốc đặt một hơi mấy món.
Khi Lâm Mân Côi nhìn thực đơn, mỗi một ón đều đắt tiền cả, nhưng từ lúc nào Lâm Kiến Quốc giàu nứt đố đổ vách thế?
Đang định mở miệng, chợt nghe Lâm Kiến Quốc nói thêm: "Con đó, đừng giận ba nữa... Ca mẹ có thể thù dai sao? Nhìn con đi, ở bên ngoài nửa năm cũng không về thăm nhà một chút. Nghe nói con còn quen một ông chú hả? Mẹ nó, Kim Phân Phương để con... con gái của Lâm Kiến Quốc này sao có thể quen một công chú chứ!"
Lâm Kiến Quốc lải nhải liên mien rất nhiều, gần như nửa anwm không gặp nên giờ phút này Lâm Mân Côi hơi cảm động, môi khẽ nhúc nhích. Đang định cảm động kêu một tiếng ba, bên cạnh có một người phụ nữ mang thai đi tới khiến Lâm Mân Côi nuốt hết cảm động vào bụng.
"Kiến Quốc, thức ăn mang lên đủ chưa?"
Bụng Lâm Xảo cũng sắp năm, sau tháng, mặc đàm bầu rộng thùng thình, thấy Lâm Mân Côi cũng không xấu hổ như trước kia, ngược lại rất tự nhiên lên tiếng chào Lâm mân Côi.
Tuy hai vợ chồng này đã già, nhưng Lâm Kiến Quốc vừa thấy Lâm Xảo lập tức tập trung mọi sự chú ý lên người bà ta, trong lòng Lâm Mân Côi đau xót, đây mới là một nhà, đúng không?
Làm con gái hai mươi năm như cô lại như người ngoài.
Giờ ở lại chỉ tổ xấu hổ, Lâm Mân Côi gắng gượng cười, "Vậy con về chỗ trước."
"Ừ." Có lẽ Lâm Kiến Quốc hiếm khi nổi lòng yêu thương, đang định căn dặn Lâm Mân Côi mấy câu, lúc này Lâm Xảo ôm bụng kêu thảm một tiếng.
Lâm Kiến Quốc lập tức thu hồi tầm mắt nhìn Lâm Mân Côi, cuống cuồng trở về bên người Lâm Xảo, "A Xảo, sao thế?"
Lâm Xảo cười cười, ôm bụng nũng nịu nói với Lâm Kiến Quốc, "Không có gì, con trai ta đá em thôi."
Đúng rồi, là bọn họ, không có cô.
Lâm Mân côi cắn môi, giờ phút này trong lòng quả thực rất phức tạp. Cô cũng không muốn nán lại nữa, xoay người trở về phòng của mình.
Thực ra cô đã biết hết thảy đều là quá khứ từ lâu. Như vậy cũng tốt, gặp mặt còn có thể chào hỏi, dù gì cũng tốt hơn kẻ thù.
Lúc Lâm Mân Côi trở lại, thức ăn Lâm kiến Quốc chọn đã đem lên.
Quả nhiên đắt cũng có cái tốt của nó.
Để xả giận, Lâm Mân Côi gắp sườn dê thơm ngon vào miệng. Chẳng qua tuy mùi vị sườn dê không tệ nhưng Lâm mân côi vẫn cảm thấy nhạt như nước ốc.
"Buổi tối đừng ăn đồ ngấy quá." Phương Nhược Cuồng đưa cho cô chén canh, "Sao thế? Mới gặp ba em à?"
" Dạ." Lâm Mân côi buồn bực hừ một tiếng, "Trong lòng ba chỉ có bà vợ kia."
"Sai." Phương Nhược Cuồng ngắt lời cô, "Là đứa con trai sắp ra đời."
Cũng đúng
Lâm Mân Côi phun xương ra, Lâm Xảo coi như hoa tàn ít bướm, vì mang thai mà cả người dường như già đi mười tuổi, phụ nữ như thế có cái gì phải so đo!
Chỉ vì cái bụng không chịu thua kém thôi.
Có điều, dù nghĩ vậy, nhưng Lâm Mân Côi vẫn hơi khó chịu.
"Đứa bé kia mấy tháng nữa sẽ chào đời..."
Phương Nhược Cuồng dùng muỗng vớt hết hành trên bề mặt cnah ra, nghe thế bèn cười cười, "Chào đời thì chào đời. Bà ta dám sinh, không phải vì vị trí vợ chính thức của Lâm Kiến Quốc ư? Đợi đến khi vị trí đó không dễ làm như bà ta nghĩ, bà ta sẽ biết mình sai lầm thôi."
Lâm Mân Côi nghe xong lập tức cảm thấy lời này của Phương Nhược Cuồng có ẩn ý. Nhưng vừa hỏi Phương Nhược Cuồng, anh chỉ cười, ngậm miệng không nói.
Bị cô hỏi đến phát phiền, Phương Nhược Cuồng mới bất đắc dĩ đáp một câu.
"Chẳng phải em nói Lâm Xảo hoa tàn ít bướm rồi sao, dựa theo tính tình của ba em, kết cục của Lâm Xảo có thể đoán trước được."
Lâm Mân Côi bị vác như vác bao cát về nhà, lại cảm thấy cảm giác tự ngược này... ui chao không tệ nha.
Có điều, cô nhanh chóng nhớ ra bọn họ đang cãi nhau.
Được rồi, đã nhặt tiết tháo lên, tiếp tục cãi nhau thôi.
"Thả em xuống, khốn kiếp, ông chú già khốn kiếp, thả em xuống."
Phương Nhược Cuồng ghét nhất bị Lâm Mân Côi kêu là "ông chú già" hết câu này tới câu khác. Trước đây Kim Phân Phương từng nói bóng nói gió, nào là "Cậu không cảm thấy tuổi tác hai người chênh nhau quá à", nào là "trước kia nó phải gọi cậu là chú."
Lúc trước Phương Nhược Cuồng vẫn không để bụng, nhưng giờ bị Lâm Mân Côi luôn miệng gọi một cách giòn giã, trong lòng cũng không chịu nổi.
Anh vác cô về nhà, ném lên giường. Cô gái nhỏ xoa mông, phồng má, đôi mắt to ngập nước, "Khốn kiếp! Anh làm sai còn oán em..."
"..." Mẹ nó! Phương Nhược Cuồng cũng muốn nổi điên.
Lẽ nào không cứng nổi cũng là một sai lầm sao?
Thực ra, bản thân Lâm Mân Côi cũng cảm thấy mình hơi vô cớ gây sự, làm gì phải chấp nhất quá khứ của Phương Nhược Cuồng chứ?
Ai không có quá khứ chẳng muốn nhìn lại đâu? Như mình còn từng kết hôn nè.
Lâm Mân Côi không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng, nghĩ theo hướng tích cực một chút, cô xem như có phúc ba đời mới nhặt được Phương Nhược Cuồng lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, trên giường cũng là một bảo bối.
Song trong lòng cứ dẫn dắt nghĩ đến mặt tiêu cực, Lâm Mân Côi cảm thấy hết sức khó khăn.
Lòng cô chua chat, một cảm xúc lên men.
Nếu gặp được cô gái khác thì sao?
Chỉ cần có thể cứng với cô gái khác, phải chăng anh sẽ không nói hai lời chạy tới ngay?
Có điều, Lâm Mân Côi lại quên mất, cuộc đời không hề có chữ nếu.
Lâm Mân Côi ầm ĩ khiến Phương Nhược Cuồng tức giận.
Hiện giờ cô gái này sắp trở thành bà cô của anh rồi. Phương Nhược Cuồng đen mặt, tay cũng dùng sức rút cà vạt ra, không nói hai lời lập tức trói cô gái còn đang giãy giụa kêu gào kia.
Hai tay lâm Mân Côi bị cột vào đầu giường, cô sửng sốt nửa ngày mới phản ứng kịp, "Khốn kiếp! Anh muốn gì..."
Lúc này còn có thể làm gì?
Phương Nhược Cuồng cười, vừa cởi quần lót của Lâm Mân Côi, vừa hung hăng vỗ cái mông đầy đặn, "Em nhất định phải ầm ĩ với anh hả? Hay em nghĩ anh chắc chắn phải bị em bắt nạt?"
Lời này mang theo mấy phần tủi thân, nhưng động tác của người đàn ông lại không tủi thân chút nào. Gần như công thành đoạt đất, sau khi đánh cái mông nhỏ đầy đặn bốp bốp, anh còn thuận thế bóp mông Lâm Mân Côi, tiến vào từ phía sau.
Lâm Mân Côi căn bản chưa chuẩn bị sẵn sang, bị hung ác xâm nhập như vậy, nước mắt rơi lã chã.
Hình như cảm giác được cô căng thẳng, Phương Nhược Cuồng nhanh chóng dừng động tác.
"Ngoan... không đau... không đau... chú thương thương..." Hiện tại anh lại cảm thấy xưng hô chú này cũng không tệ!"
Anh lui ra, không đầu không đuôi hôn Lâm Mân Côi, hôn hôn, dần dần đi xuống liếm hai lỗ trắng mịn, mút đến mức phát ra tiếng xì xì.
Một giây trước, Lâm Mân Côi còn phẫn hận muốn đá người đàn ông này một cước, nhưng một giây sau, cô đã không còn cốt khí mềm nhũn như nước, thể xác và tinh thần đều tê dại một mảng, đồng thời chỉ có một suy nghĩ... nhanh một chút... nhanh chút nữa...
Từ khi hai người bên nhau, có thể nói là tiết tháo không còn giới hạn, trên giường mười tám chiêu thức đều được hai người dùng một lần.
Lúc này người đàn ông đã hiểu rõ thân thể cô như vậy, tới lui vài lần, Lâm Mân Côi lập tức run chân, đắm chìm trong đại dương mênh mông.
Phương Nhược Cuồng thấy cô ướt một mảng, mới ghìm đôi chân mềm nhũn của Lâm Mân côi, từ từ thâm nhập.
Giờ đây giữa nam và nữ trái lại không còn cãi vã.
Hình như Phương Nhược Cuồng muốn trừng phạt Lâm Mân Côi, sau khi biết cô nhũn như nước, bèn tiến vào liên tục vừa nhanh vừa mạnh.
Không thể không nói, sức lực thế này khoái cảm xa lạ cũng tăng lên gấp bội.
Bất quá Lâm Mân Côi cũng không tỏ ra yếu kém, vươn móng vuốt dài vui sướng vẽ bản đồ trên lưng người nào đó.
Đau đớn kích thích song phương, Phương Nhược Cuồng càng thêm dùng sức, đôi mắt cũng đỏ ngầu.
Sau mấy lần đánh sâu bạch bạch, cô gái hét lên một tiếng trong lúc đầu ngón tay lướt qua da thịt, người đàn ông hưng phấn thở dốc, ôm thân thể trần truồng của Lâm Mân Côi cùng nhau bước vào cao trào.
"không cãi nhau nữa?" Người đàn ông ăn uống no nê ôm vai cô gái, dịu dàng in một nụ hôn.
Trải qua vận động kịch liệt, Lâm Mân Côi cũng thấy mình ngu ngốc.
Mọi người đều nói tiền nhiệm của tôi là cực phẩm, nhưng người đàn ông của cô đau có tiền nhiệm, có thể tính là máy bay chiến đấu trong đám đàn ông tốt đấy, cô còn chưa thỏa mãn cái gì?
Hừ một tiếng, cô vẫn cứng miệng như cũ, song thân thể lại không kiềm được chui vào lòng người đàn ông.
Vẫn là anh ôm thoải mái nhất. Dù cho nơi cứng rắn bình thường cũng mềm nhũn, nhưng quả thực rất thoải mái.
Chẳng qua, Lâm Mân Côi chưa ngủ được một lúc đã bị Phương Nhược Cuồng đánh thức.
"Hoa nhỏ, dậy nào."
Phương Nhược Cuồng đẩy Lâm Mân Côi đang buồn ngủ mịt mù, "Chúng ta chưa ăn tối đó, dậy đi ăn nào."
Lâm Mân Côi cực kì không muốn nhúc nhích, nhưng sau khi bị Phương Nhược Cuồng đánh thức, cái bụng rất không hăng hái kêu ục ục.
Cả người cô mềm nhũn chẳng còn hăng hái nấu ăn, lại nhìn tài nấu nướng kia của Phương Nhược Cuồng quả thực cũng không thể nói nổi. Cuối cùng hai người thương lượng quyết định đi quanh đây ăn chút đồ.
Vận động kịch liệt sau khi tức giận khiến hai người rất đói, tìm một quán ăn nổi tiếng gần đó, hai người bắt đầu chọn món.
Chẳng qua thức ăn còn chưa dâng lên, Lâm Mân Côi ra ngoài đi vệ sinh.
Việc này cũng không sao cả, nhưng lại có thể đụng độ Lâm Kiến Quốc đã lâu không gặp ngay cửa.
Dù gì cũng là ba mình, tuy không định gặp nhưng Lâm Mân Côi vẫn kiên trì tiến lên chào hỏi.
Lâm Kiến Quốc và dáng vẻ nửa năm trước hoàn toàn như hai người khác hẳn nhau, cả người đâu có chỗ nào giống gã đàn ông lỗ tai mềm rụt rè trước Kim Phân Phương! Hiện tại ông ta vênh váo tự đắc, mũi hếch lên trời, nhìn mọi người toàn là mắt nhìn xuống.
Lâm Mân Côi không biết Lâm Kiến Quốc đã xảy ra chuyện gì mới có sự thay đổi như thế, nhưng lúc này cô chỉ có thể kêu một tiếng.
"Ba, ba tới đây ăn à?"
"Ừ." Nghe giọng nói mềm mại của Lâm Mân Côi, có lẽ Lâm Kiến Quốc lâu rồi khâu gặp con gái nên nhất thời giọng cũng mềm đi vài phần.
"Con thì sao... ăn cơm với bạn bè hả?"
Lâm Mân Côi chẳng biết có nên giới thiệu Phương Nhược Cuồng không, dành buồn bực gật đầu.
"Ờ, muốn ăn cái gì? Ba chọn cho con..." Lâm Mân Côi đang định nói không, nhưng Lâm Kiến Quốc đã gọi người phục vụ tới, "Cậu lấy thực đơn qua đây... Đúng rồi, Mân Côi, con đang ở phòng nào?"
Nếu Lâm Kiến Quốc đã nói vậy, Lâm Mân côi cũng không từ chối, nói ra phòng mình ngồi.
Lâm Kiến Quốc đặt một hơi mấy món.
Khi Lâm Mân Côi nhìn thực đơn, mỗi một ón đều đắt tiền cả, nhưng từ lúc nào Lâm Kiến Quốc giàu nứt đố đổ vách thế?
Đang định mở miệng, chợt nghe Lâm Kiến Quốc nói thêm: "Con đó, đừng giận ba nữa... Ca mẹ có thể thù dai sao? Nhìn con đi, ở bên ngoài nửa năm cũng không về thăm nhà một chút. Nghe nói con còn quen một ông chú hả? Mẹ nó, Kim Phân Phương để con... con gái của Lâm Kiến Quốc này sao có thể quen một công chú chứ!"
Lâm Kiến Quốc lải nhải liên mien rất nhiều, gần như nửa anwm không gặp nên giờ phút này Lâm Mân Côi hơi cảm động, môi khẽ nhúc nhích. Đang định cảm động kêu một tiếng ba, bên cạnh có một người phụ nữ mang thai đi tới khiến Lâm Mân Côi nuốt hết cảm động vào bụng.
"Kiến Quốc, thức ăn mang lên đủ chưa?"
Bụng Lâm Xảo cũng sắp năm, sau tháng, mặc đàm bầu rộng thùng thình, thấy Lâm Mân Côi cũng không xấu hổ như trước kia, ngược lại rất tự nhiên lên tiếng chào Lâm mân Côi.
Tuy hai vợ chồng này đã già, nhưng Lâm Kiến Quốc vừa thấy Lâm Xảo lập tức tập trung mọi sự chú ý lên người bà ta, trong lòng Lâm Mân Côi đau xót, đây mới là một nhà, đúng không?
Làm con gái hai mươi năm như cô lại như người ngoài.
Giờ ở lại chỉ tổ xấu hổ, Lâm Mân Côi gắng gượng cười, "Vậy con về chỗ trước."
"Ừ." Có lẽ Lâm Kiến Quốc hiếm khi nổi lòng yêu thương, đang định căn dặn Lâm Mân Côi mấy câu, lúc này Lâm Xảo ôm bụng kêu thảm một tiếng.
Lâm Kiến Quốc lập tức thu hồi tầm mắt nhìn Lâm Mân Côi, cuống cuồng trở về bên người Lâm Xảo, "A Xảo, sao thế?"
Lâm Xảo cười cười, ôm bụng nũng nịu nói với Lâm Kiến Quốc, "Không có gì, con trai ta đá em thôi."
Đúng rồi, là bọn họ, không có cô.
Lâm Mân côi cắn môi, giờ phút này trong lòng quả thực rất phức tạp. Cô cũng không muốn nán lại nữa, xoay người trở về phòng của mình.
Thực ra cô đã biết hết thảy đều là quá khứ từ lâu. Như vậy cũng tốt, gặp mặt còn có thể chào hỏi, dù gì cũng tốt hơn kẻ thù.
Lúc Lâm Mân Côi trở lại, thức ăn Lâm kiến Quốc chọn đã đem lên.
Quả nhiên đắt cũng có cái tốt của nó.
Để xả giận, Lâm Mân Côi gắp sườn dê thơm ngon vào miệng. Chẳng qua tuy mùi vị sườn dê không tệ nhưng Lâm mân côi vẫn cảm thấy nhạt như nước ốc.
"Buổi tối đừng ăn đồ ngấy quá." Phương Nhược Cuồng đưa cho cô chén canh, "Sao thế? Mới gặp ba em à?"
" Dạ." Lâm Mân côi buồn bực hừ một tiếng, "Trong lòng ba chỉ có bà vợ kia."
"Sai." Phương Nhược Cuồng ngắt lời cô, "Là đứa con trai sắp ra đời."
Cũng đúng
Lâm Mân Côi phun xương ra, Lâm Xảo coi như hoa tàn ít bướm, vì mang thai mà cả người dường như già đi mười tuổi, phụ nữ như thế có cái gì phải so đo!
Chỉ vì cái bụng không chịu thua kém thôi.
Có điều, dù nghĩ vậy, nhưng Lâm Mân Côi vẫn hơi khó chịu.
"Đứa bé kia mấy tháng nữa sẽ chào đời..."
Phương Nhược Cuồng dùng muỗng vớt hết hành trên bề mặt cnah ra, nghe thế bèn cười cười, "Chào đời thì chào đời. Bà ta dám sinh, không phải vì vị trí vợ chính thức của Lâm Kiến Quốc ư? Đợi đến khi vị trí đó không dễ làm như bà ta nghĩ, bà ta sẽ biết mình sai lầm thôi."
Lâm Mân Côi nghe xong lập tức cảm thấy lời này của Phương Nhược Cuồng có ẩn ý. Nhưng vừa hỏi Phương Nhược Cuồng, anh chỉ cười, ngậm miệng không nói.
Bị cô hỏi đến phát phiền, Phương Nhược Cuồng mới bất đắc dĩ đáp một câu.
"Chẳng phải em nói Lâm Xảo hoa tàn ít bướm rồi sao, dựa theo tính tình của ba em, kết cục của Lâm Xảo có thể đoán trước được."
Bình luận truyện