Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 56: Chuẩn bị mở cửa hàng (2)



Trương Tiến đi vào phòng, thấy cha, nương hắn đều xụ mặt, bầu không khí không tốt lắm.
“Nương, làm sao vậy?”
Trương thị không sảng khoái nói: “Ta kêu cha ngươi đến Lục gia đòi hai lượng bạc trước kia cho mượn về, cha ngươi lại không đi.”
Trương Thành có chút xấu hổ nói: “Lục gia vừa làm hỉ sự, mời nhiều người như vậy, cũng không còn dư được bao nhiêu.”
“Lục gia mời không ít người, vậy không phải là thu được không ít tiền biếu sao?” Trương Tiến nói.
Nghe thấy nhi tử nói, Trương Thành hút thuốc, không nói gì.
Trương thị khẽ hừ một tiếng, nói: “Ta thấy chủ mẫu Lục là không muốn trả tiền.”
Trương Thành nhìn Trương thị, bất đắc dĩ nói: “Nói cái gì vậy? Lục gia nhiều đất như vậy, sao có thể quỵt chút tiền này của chúng ta.”
“Ta nói sai sao?” Trương thị thấy biểu tình của Trương Thành, cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, “Lục Trình Ngọc chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn một nha đầu như thế, còn không bằng mấy nha đầu trong thôn chúng ta, thật không biết Thang thị nghĩ như thế nào.”
“Đó là em vợ của huyện lệnh đại nhân, đương nhiên không giống mấy nha đầu trong thôn.” Trương Thành nói.
Trương thị trợn trắng mắt, cười nhạo nói: “Đúng là không giống nhau, vừa thấy liền biết không phải là đứa có thể làm việc, hiện tại Lục gia liền dư ra một đám ham ăn biếng làm.”
Trương Thành liếc xéo Trương thị, nói: “Ngươi nói bậy ba gì đó.”
Trương Tiến thầm nghĩ: Lão nương nói cũng không có gì sai, trước kia chuyện của Lục gia đều do nhị phòng làm, nhị phòng không còn ai, lão gia tử cùng lão thái thái cũng phải xuống đất, cho dù như vậy cũng làm không xong, hiện tại người có thể làm việc ở Lục gia, đúng là không còn nhiều.
Chuyện của Lục Trình Ngọc bị mọi người lấy ra nghị luận một phen, nhưng rất nhanh lại được thay thế bằng tin Lục Đồng xuất giá.
So với hôn sự của Lục Trình Ngọc, hôn sự của Lý gia làm đơn giản hơn rất nhiều, Lý Nguyên cũng không phải là hôn đầu, Lục Đồng xuất giá qua loa là xong rồi, tiền tài của Lục gia gần đây có chút thiếu, cũng không chuẩn bị được cho Lục Đồng quá nhiều thứ.
Buổi tối đầu tiên Lục Đồng gả đi, đã nháo ra một chút chuyện.
Nhi tử kia của Lý Nguyên, nửa đêm đến tân phòng tìm cha, phá hư đêm tân hôn của Lục Đồng cùng Lý Nguyên.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đến trấn trên một chuyến, lại bán một đám rượu.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ làm xong chuyện buôn bán, vừa vặn nghe được ở trong tửu lầu có người đàm luận, Lục Lâm nhìn trộm một chút, phát hiện là Lý Hồng, nhị ca của Lý Phương Nguyệt.
Lý Hồng uống say khướt, bên cạnh vây quanh mấy cái hồ bằng cẩu hữu, một đám nghị luận bàn tán.
Trước kia Lục Lâm hỏi thăm Vương chưởng quầy về chuyện của Lý gia, cho nên Vương chưởng quầy cũng rõ ràng quan hệ của Lục Lâm và Lý Hồng.
Vương chưởng quầy cười cười, nói: “Sau khi Lý Phương Nguyệt gả ra ngoài, Lý Hồng đã tới rất nhiều lần.”
Lục Lâm hơi hơi cong lên khóe miệng, hắn cũng có nghe nói qua hơn phân nữa sính lễ của Lý Phương Nguyệt đều để ở Lý gia, dựa theo yêu thương của nhị lão Lý gia đối với Lý Hồng, khoảng tiền này hơn phân nửa là vào túi Lý Hồng.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ ở bên cạnh nghe lén một hồi.
Bởi vì là Lý Hồng mời khách, đám người đó đều tâng bốc, nịnh nọt hắn.
Cũng có người hỏi tới hông sự của Lục Trình Ngọc cùng Lý Phương Nguyệt, một thanh niên tràn đầy ghen tị tỏ vẻ, Lục gia thật hào phóng, cư nhiên nguyện ý bỏ ra nhiều sính lễ như vậy.
Lý Hồng được mọi người nịnh bợ mà lâng lâng, ngữ khí nói chuyện cũng có nhiều phần khinh thường Lục Trình Ngọc, tỏ vẻ Lục Trình Ngọc chỉ là một người xuất thân nông thôn, cho dù là người đọc sách cũng không thay đổi được xuất thân của hắn, nếu không phải coi trọng sính lễ phong phú nhà hắn, nhà bọn họ mới không gả muội muội cho Lục Trình Ngọc.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ nghe xong một hồi, hai người trầm mặc lặng lẽ rời đi.
Lục Trình Ngọc đúng là tính sai. Ngàn chọn vạn tuyển chọn ra một thê tử, trước kia còn ngại nha đầu trong thôn không xứng với hắn, dần dà cũng chờ qua một năm, kết quả, lại chọn trúng một nhà như vậy.
Lý Hồng còn có thái độ này, vậy vị chủ bộ đại nhân kia, chỉ sợ cũng càng không để một nhà Lục Trình Ngọc vào mắt.
Gần đây cuộc sống của Lý Hồng trôi qua thập phần tiêu sái, rất nhiều người biết đại tỷ hắn gả cho chủ bộ đại nhân, nhưng thật ra chủ bộ đại nhân cũng không quá thích nhà bọn họ, mấy lần Lý Hồng tới cửa đều bị lạnh nhạt, tỷ tỷ hắn cũng không quá thích người nhà tới cửa, người khác không biết vì sao, nhưng Lý Hồng biết đại tỷ mình là làm thiếp cho người ta, sau này cũng rất ít khi đến nhà chủ bộ.
Vốn dĩ Lý Hồng cảm thấy tam muội Lý Phương Nguyệt lớn lên kém xinh hơn đại tỷ rất nhiều, là một cái quỷ đòi nợ, sẽ không tìm được nhà chồng tốt, không nghĩ tới nàng lại được Lục Trình Ngọc coi trọng.
Tuy rằng Lý gia là người trấn trên, nhưng trong nhà cũng không có nghề nghiệp gì có thể kiếm được nhiều tiền, chút tiền mà cửa hàng kiếm được, đều dùng để phô trương ra ngoài, cho nên trên người Lý Hồng cũng không có bao nhiêu tiền, Lục gia đưa tới ba mươi lượng sính lễ, làm Lý Hồng được rộng rãi một phen.
Ý của Lý Hồng là hoàn toàn lấy hết ba mươi lượng sính lễ, nhưng Lý phụ vẫn có chút đau lòng nữ nhi, nên để lại cho Lý Phương Nguyệt năm lượng.
Sau khi Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ bán rượu, thu mười sáu lượng bạc, liền đi tìm người môi giới.
Bên trong chỗ môi giới, mười mấy người cùng tụ lại ở trong một căn phòng cũ nát, Lục Lâm nhìn thấy hai cái tiểu nha đầu chừng bảy tám tuổi, xanh xao vàng vọt, nhìn rất là đáng thương.
Tuy rằng tiểu hài tử nhìn thực đáng thương, nhưng Lục Lâm cũng không tính lãnh về nhà, trong nhà còn có hai đứa nhỏ a, còn có Tiểu Mạch ngây ngốc, mang nhiều tiểu hài tử về nhà như vậy giúp không được gì, cũng chiếu cố không được.
“Lão bản muốn dạng người nào a.” Người môi giới tràn đầy hưng phấn hỏi.
“Muốn một nữ nhân biết nấu cơm, tốt nhất còn biết thêu.” Đồ ăn nhà Trần Tiểu Mễ, thông thường đều do Lục Lâm nấu, nhưng sau này Lục Lâm phải làm sinh ý, vẫn là nên tìm một người biết nấu cơm. “Và một nam nhân, tốt nhất phải có chút sức lực.”
Người môi giới nghe Lục Lâm nói, ước chừng là có, người môi giới giới thiệu cho Lục Lâm một nhà ba người, vốn dĩ một nhà ba người kia là hạ nhân làm việc cho người nhà giàu, cả nhà đắc tội chủ nhân, liền bị bán đi.
Lục Lâm thấy trên tay hai vợ chồng đều là vết chai, nhìn như là quen làm việc nặng, hơi hơi có chút vừa lòng.
Người môi giới còn giới thiệu mấy nha đầu rất có tư sắc, vốn dĩ là hầu hạ cho phú hộ, mỗi người hai mươi lượng bạc, vừa nhìn liền biết là không phải người có thể làm việc.
Người ở thời đại này phi thường tiện nghi, trên cơ bản giá mua một mẫu đất, cũng có thể mua được một người, mấy năm gần đây, chiến tranh thường xuyên, dư lại không ít cô nhi, giá của tiểu hài tử không quá đắc, người môi giới lấy giá 10 lượng bạc bán hai người lớn cho Lục Lâm, hài tử của là vật tặng kèm.
Lục Lâm thu khế bán mình của ba người Vạn gia, tạm thời an bài họ ở tòa nhà mới mua ở trấn trên.
Lục Lâm về thôn một chuyến, manh Tiểu Thái cùng Tiểu Mạch lên trấn.
Tiểu Mạch nhìn thấy tòa nhà, liền sợ ngây người.
“Đại ca, sau này chúng ta sẽ ở nơi này sao?” Tiểu Mạch hỏi.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Tiểu Thái có chút hoài nghi nói: “Đại ca, tòa nhà này lớn như vậy, ở đâu ra a?”
Trần Tiểu Mễ nói với Trần Tiểu Thái tòa nhà là của một đại tài chủ, y chỉ là giữ nhà cho người ta, còn ba hạ nhân kia, là đại tài chủ để lại, Trần Tiểu Thái cũng không rõ ràng trong nhà có bao nhiêu tiền, nghe Trần Tiểu Mễ giải thích, liền cảm thấy hợp lý.
Trần Tiểu Thái biết gần đây đại ca kiếm được chút bạc, nhưng trước nay cũng chưa từng nghĩ tới, đại ca có tiền đến mức có thể mua được nhà ở trấn trên.
Trần Tiểu Thái kéo kéo tay áo Trần Tiểu Mễ, nói: “Đại ca, chúng ta ở nơi này được không? Vậy chúng ta ăn cái gì a?”
“Yên tâm đi, chúng ta trông toà nhà này cho người ta, đại tài chủ cũng trả tiền.” Trần Tiểu Mễ lấy cớ của Lục Lâm nói cho Trần Tiểu Thái.
Trần Tiểu Thái tràn đầy kinh ngạc nói: “Cư nhiên còn có tài chủ tốt như vậy.”
Ở trong mắt Trần Tiểu Thái, đại tài chủ đều là kẻ bất nhân, trên thực tế, cũng đúng là như thế. Không ít phú hộ đều là đại tài chủ, trên tay nắm bó lớn đồng ruộng, đem đất ruộng cho tá điền, mỗi năm đều dựa vào địa tô mà có cơm ngon rượu say, thôn dân trong thôn, mỗi năm cần cù chăm chỉ trồng trọt, quanh năm suốt tháng, ngay cả cơm nó áo ấm cũng là cả vấn đề.
Nghe thấy đại ca gặp được một tài chủ phi thường hiền lành, giúp đỡ trong nhà, còn có thể có tiền công, Trần Tiểu Thái không khỏi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Lục Lâm lấy bình sứ đựng tiền từ trong quầy bán quà vặt ra, Tiểu Mễ lấy tiền trong bình đếm đếm, nói: “Chỉ còn bốn mươi lượng a.”
Trần Tiểu Mễ gãi gãi tóc, mơ hồ có chút lo lắng.
Lục Lâm cười cười, nói: “Đúng là xài có chút nhanh, nhưng không phải còn có bốn mươi lượng đâu sao?” Thời điểm hắn vừa mới đến nhà Trần Tiểu Mễ, cả nhà Trần Tiểu Mễ ngay cả mười lượng bạc cũng không có, tình huống hiện tại đã rất tốt, nếu thật sự không được, bọn họ có thể tiếp tục bán rượu.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: “Ngươi mua nhiều vải như vậy, là để làm cái bao ngươi nói sao?” Gần đây ngoài trừ mua người, còn chi một số tiền lớn mua vải, mua không ít các loại vải khác nhau.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Lục Lâm lấy ra bút bi cùng notebook cho Trần Tiểu Mễ vẽ các kiểu túi xách.
Trần Tiểu Mễ chưa từng thấy cái bút nào thần kỳ như vậy, cũng chưa thấy giấy như thế, nhất thời không khỏi bị dọa sợ ngây người, Trần Tiểu Mễ đoạt lấy giấy bút Lục Lâm lấy ra nhìn một hồi lâu, kinh ngạc cảm thán một hồi.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm vé các loại túi, mơ hồ cảm thấy có hy vọng phát tài.
"Đây đều là túi ở thế giới kia của các ngươi sao?” Trần Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nói.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ở thế giới kia túi xách cũng rất đắc, một cái túi xách có thể mua mấy chục đầu heo.” Kiếp trước, túi mấy vạn có cả đống, túi mấy trăm vạn cũng có không ít, không sợ nó đắc, chỉ nó sợ không đủ đắc.
Trần Tiểu Mễ tràn đầy khó hiểu nói: “Sao lại có nhiều người ngu xuẩn như vậy, túi xách có lợi ích gì, sao nó có thể hữu ích hơn đầu heo chứ.”
“Mỗi người có một sở thích riêng, đương nhiên là có người thích túi.” Một cái túi sang quý, có thể thể hiện giá trị của một con người, “Hơn nữa, những người này cũng không lo không có thịt ăn.” Đương nhiên, cũng có người muốn mua một cái túi, mà thắt lưng buộc bụng, bất quá đó chỉ là số ít, đại đa số người mua túi xách hàng hiệu, đều là vài người có tiền không có chỗ tiêu.
Trần Tiểu Mễ có chút hâm mộ nói: “Lúc nào cũng có thịt ăn sao?”
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Ân, lúc nào cũng có thể ăn thịt.”
Kiếp trước giá thịt cũng không đắc, mỗi ngày ăn thịt cũng không phải việc gì khó, bất quá, thịt thứ này, lúc không ăn, mỗi ngày sẽ nghĩ đến, lúc ăn nhiều, thì lại ngán.
Trần Tiểu Mễ có chút sầu lo nói: “Cái túi này thoạt nhìn cũng không khó làm, nếu như bị người khác học được, vậy cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.”
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới, bất quá, có một vài kiểu túi rất khó làm, vì để tránh bị người ta học được, ta định phân công ra từng nhóm, mỗi người làm một phân đoạn, rồi để người của chúng ta hợp lại thành một cái túi hoàn chỉnh.”
Tuy rằng làm như vậy cũng không thể ngăn cản người khác học được, nhưng hẳn là có thể trì hoãn một hồi, chỉ cần bọn họ tạo ra thương hiệu, cũng không cần lo lắng bị người khác bắt chước.
Trần Tiểu Mễ nhìn thứ Lục Lâm vẽ, hai mắt hiện lên ánh sáng sáng quắc.
Trần Tiểu Mễ đưa notebook cho Lục Lâm, nói: “Trước tiên thu hồi cái này đi, đừng để cho người thấy.”
Lục Lâm gật gật đầu, âm thầm cân nhắc khi nào thì đi mua chút giấy và bút mực, tuy rằng bút bi và notebook thật tiện lợi nhung dù sao cũng quá khác biệt.
Trước Trần Tiểu Mễ và hắn bán bao tay kiếm được chút tiền, hình như đã làm thôn dân có cái để nghị luận một phen, nếu như để người khác biết, bọn họ còn mua một tòa nhà lớn như vậy ở trấn trên, vậy không biết còn sẽ làm người khác hâm mộ thành cái dạng gì đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện