Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên
Chương 44
Tất cả mập mờ lưu đọng lại trong màn đêm, Nghê Thiên Ngữ ngủ nửa mê nửa tỉnh, đầu óc của cô từ từ hiện lại những đoạn ngắn, trong giấc mơ có Nghê Tử Nhứ chửi rủa cô, có cô cùng người thiếu niên kia bỏ trốn, cô cuối cùng sau khi trở về biết được Nghê Tử Nhứ đi khắp nơi tìm cô, còn có Nghê Tử Nhứ tái hôn, còn có Nghê Tử Nhứ vòng đi vòng lại nhìn cô chán ghét. Cô không hận Nghê Tử Nhứ, đó là về sau.
Sau khi Nghê Tử Nhứ xảy ra tai nạn xe, tang lễ nhanh chóng làm xong, nhưng Tả Kính Đào càng ngày càng già đi, vợ đầu mất đã đả kích lớn tới ông,hôm nay lại là tang vợ lần nữa. Nghê Thiên Ngữ không cách nào an ủi ông, ông không phải bố cô, thậm chí cho dù ông nể mặt Nghê Tử Nhứ đối xử tử tế với cô, cô vẫn coi ông là người xa lạ.
Đầu bảy vừa qua, Tả Kính Đào lần đầu tiên gọi cô lại, dẫn cô tới phòng ông.
Tả Kính Đào đưa cho cô một ít đồ vật, bên trong là bất động sản có tên cô, khác là tiền gửi ngân hàng nhiều năm của Nghê Tử Nhứ, Tả Kính Đao đem tất cả đặt trong tay Nghê Thiên Ngữ, “Vốn căn phòng này là mẹ con tính toán chuẩn bị làm phòng cưới cho con lúc con kết hôn, bà ấy……” Tả Kính Đào không ngừng than thở, “Bà ấy biết bà ấy đối với con không tốt, nhưng bà không nhịn được.”
Đứng trong căn phòng nhỏ đó, Nghê Thiên Ngữ đã hiểu tất cả chuyện xưa.
Lúc Nghê Tử Nhứ gặp người đàn ông kia, tâm trạng khi yêu, đó là thời điểm sáng nhất trong cuộc đời bà. Nghe nói qua về tình yêu đại học sao? Sẽ có một đám người hình dung đó là tình cảm hoàn mỹ trong sáng nhất, đáng giá nhất để yêu, Nghê Tử Nhứ có một đoạn tình cảm như vậy, sau không có gì ngoài ý muốn liền kết hôn.
Sau khi kết hôn Nghê Tử Nhứ mới phát hiện chuyện sinh hoạt không đơn giản như vậy, lúc đi học cũng không quan tâm tới những thứ ăn mặc ngủ nghỉ, chỉ khi nào gây dựng một gia đình, tất cả mới khác biệt. Nghê Tử Nhứ dần dần phát hiện người đàn ông kia thay đổi, ông ta không hề nuông chiều bà như xưa, mọi chuyện lấy ông ta làm chính. Nhưng hôn nhân cũng không phải trò đùa, Nghê Tử Nhứ cũng biết áp lực của ông. Vì vậy nói chuyện với ông ta nhiều lần, ông ta cuối cùng đi đúng quỹ đạo.
Nghê Tử Nhứ chắc chắn không bỏ được cuộc hôn nhân này, yêu nhau mấy năm đại học như vậy, sau lại đi về phía hạnh phúc, huốn chi bọn họ cũng yêu nhau, sau khi cưới có cản trở ai cũng không cách nào tránh khỏi, vì vậy bình an vô sự tiếp tục cuộc sống, bà nỗ lực làm việc, ông cũng nỗ lực làm việc, tất cả nhìn qua rất bình thường, bà cũng cảm thấy cuộc sống chính là như vậy, cảm xúc mãnh liệt dần dần lắng đọng qua năm tháng.
Nhưng cơn ác mộng lại bắt đầu, chính là từ một buổi tối. Cấp trên của bà nhất định bắt bà xuất hiện tại một bữa tiệc, bà tìm mọi cách từ chối, nhưng không còn cách nào,bà chỉ là một nhân viên nhỏ, nhìn sắc mặt người khác mà ăn. Lúc ăn, bà đã phát hiện ra ánh mắt thâm ý của khách hàng, bà gọi điện thoại cho chồng, nhưng không liên lạc được. Lúc bà bị bắt uống rượu đã biết không tốt rồi, vì vậy lấy cớ đi toilet để trốn. Nhưng bà mới đi không được bao xa, người đàn ông trong bữa tiệc đó lại cùng ra ngoài.
Bà biết ông ta họ Mục, bởi vì bọn họ gọi ông ta là Mục tổng.
Bà hoảng sợ nhìn người đàn ông kia, muốn lập tức chạy trốn. Mục Sâm liền bắt lấy bà, “Em cho rằng em thoát được sao?”
Bà giãy giụa, nhưng không được, bà đi cắn ông ta, nhưng ông ta lại càng hưng phấn. Bà thấy cấp trên của cô liền đi qua bọn họ, cô gào khóc bảo ông đừng đi, lấy được là câu nói của cấp trên với Mục Sâm, “Mục tổng cứ thưởng thức vui vẻ nhé.”
Nghê Tử Nhứ chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, trong hành lang còn có người, bà gào thét cứu bà, giúp bà báo cảnh sát, người khác từ chối còn có người điếc người mù, cảm giác chưa hề thấy màn này. Mục Sâm chỉ vung tay lên, liền có hai người đàn ông giữ chặt bà, bà không ngừng cắn xé đối phương, không ngừng chửi rủa, không ngừng dùng chân đá, lấy được là bọn họ dùng kim tiêm vào bà.
Bà chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, loại đàn ông cầm thú đó, ghê tởm bò lên người bà, nhưng bà không có chút sức lực nào. Cũng không có ai tới cứu bà. Không một ai.
Nghê Tử Nhứ cho là mình sẽ chết, nhưng bà vẫn sống, người đàn ông ghê tởm đó cũng rời đi, nhưng cô không nhịn được sự ghê tởm trên người mình, trong phòng vệ sinh khạc nhổ ra…..
Bà khóc gọi điện thoại cho chồng mình. Mộc Thành Nhiên tới rất nhanh, Nghê Tử Nhứ ôm chặt chồng mình, tất cả việc mình trải qua nói cho ông biết, để ông báo cảnh sát….
Nhưng Mộc Thành Nhiên lại khuyên bà, coi như báo cảnh sát thì thế nào? Bọn họ có thể giúp được mình sao? Mục Sâm có thế lực lớn như vậy, cảnh sát cũng không để ý tới đâu.
Nghê Tử Nhứ chỉ có thể không ngừng khóc, mà Mộc Thành Nhiên không ngừng an ủi bà.
Sau khi trở về, Nghê Tử Nhứ vẫn khó chịu, sau đó bà khóc lớn kêu lớn khiến Mộc Thành Nhiên hoảng sợ đi mua thuốc tránh thai, bà sẽ không vì tên cầm thú kia mà sinh con, một chút tỷ lệ có cũng không cần. Mộc quả thật nhanh chóng mua thuốc, Nghê Tử Nhứ lấy một đống thuốc cho ngay vào miệng, không ngừng nhét.
Tâm tình của bà càng ngày càng không ổn định, công ty phái người tới đưa bà một khoản tiền, nhờ phúc của bà, công ty có được hợp đồng lớn, Nghê Tử Nhứ đuổi những người này đi ra ngoài. Bà lại không biết, về sau Mộc Thành Nhiên lại nhận khoản tiền này.
Nghê Tử Nhứ vẫn không bình thường, Mộc Thành Nhiên liền an ủi bà, bà ghét người khác đụng vào, ngày ngày Mộc ở với bà, để chăm sóc cho bà. Bây giờ bà có chồng, có gia đình, bà không thể bị một tên cầm thú hủy diệt như vậy, coi như bà chết rồi, tên cầm thú này vẫn sống tốt tiếp tục hại người…..
Cũng được mấy ngày sau, cảm xúc của Mộc lại thay đổi. Nghê Tử Nhứ biết, bà bị chuyện như vậy, trong lòng ông cũng khó chịu, Mộc Thành Nhiên lại nói cho bà biết, quan hệ của bọn họ giờ cần điều hòa lại, tốt nhất là sinh một đứa bé để hòa hoãn quan hệ của nhau, mà bà có thể vì đứa bé này mà thoát khỏi cơn ác mộng ám ảnh kia. Bà cảm kích chồng mình rất nhiều, lúc bà đau khổ nhất, ông chẳng những không ghét bỏ bà, mà còn chăm sóc bà tốt.
Bà đồng ý, nếu như bọn họ có một đứa bé, có lẽ tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng. Rất nhanh, bà liền mang thai….
Bụng của bà ngày càng lớn, bà rất mong đợi về đứa bé này. Nhưng mỗi lần bà đi ra ngoài, đều có người hỏi đứa bé này mấy tháng, bà cười nói là 4 tháng, nhưng người khác đều nói bụng mang thai 4 tháng lại lớn như mang thai 6 tháng vậy, có lẽ là sinh đôi…. Một lần lại một lần nói như vậy, trong lòng bà lại có chút lo lắng.
Bà nói nỗi bất an này cho Mộc Thành nhiên, Mộc Thành Nhiên lại nói bà suy nghĩ nhiều, bà muốn đi bệnh viện kiểm tra, Mộc Thành Nhiên lại bảo ông đưa bà đi, ông không cho phép bà một mình đi bệnh viện, như vậy quá nguy hiểm.
Mẹ bà đã qua việc sinh đẻ, Mộc Thành Nhiên thì công việc bận rộn, bà đành một mình trở về nhà mẹ đẻ. Mẹ bà đã lâu không gặp bà, muốn bà ở lại qua đêm, nhưng bà nghĩ Mộc Thành Nhiên ở nhà chỉ có một mình, đành từ chối đề nghị của mẹ…..
Về sau Nghê Tử Nhứ hối hận rất nhiều về quyết định đi về lúc đó của mình.
Giống như một ác mộng nữa, bà mở cửa phòng, phát hiện có một đôi giày cao gót không phải của bà trước cửa nhà. Bà lo lắng, thận trọng đến gần gian phòng….
“Tử quỷ, lá gan của anh thật lớn nha, nếu như vợ anh mang thai mà biết được, kế hoạch của anh không phải đã bị phá sao?”
“Mẹ cô ta đã từng trải qua việc sinh đẻ, cô ta nhất định sẽ ở bên kia qua đêm. Yên tâm đi, em đừng cho rằng anh không có đầu óc như thế.”
“Không có đầu óc? Làm sao anh lại không có đầu óc chứ! Anh chỉ không có tình cảm, vợ anh cũng đi theo anh bao nhiêu năm rồi mà? Còn hại cô ta, anh thật là độc ác.”
Mộc Thành Nhiên bắt được tay của người phụ nữ hôn một cái, “Còn không phải tại em mê hoặc anh sao? Cùng với em thật thoải mái, như được lên thiên đường vậy.” Không phải buồn phiền về việc tiền gạo nước, cũng không cần phải nghĩ tới việc có trách nhiệm, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, “Đợi cô ta sinh con ra xong, anh liền dẫn em đi tung bay…..”
“Làm sao anh biết chắc nhà họ Mục sẽ chấp nhận đứa bé này?”
“Anh điều tra rồi, Mục Sâm cũng chỉ có một đứa con trai. Ông ta ở bên ngoài có rất nhiều phụ nữ, muốn sinh con cho ông ta, nhưng ông ta không có cơ hội, có một người vợ độc ác, ai vừa mang thai thì giết chết. Nếu như anh có thể đưa một đứa bé còn sống cho ông ta, ông ta chẳng cảm động với anh đến mức rơi nước mắt ý chứ.”
“Anh nghĩ ra được, thật thông minh, lừa cô ta mang thai, còn tưởng rằng đó chính là con của anh…..”
“Cô ta còn tưởng anh không quan tâm chuyện đó mà cảm động tới mức rơi nước mắt cơ mà!”
…….
Nghê Tử Nhứ khống chế, không đẩy cánh cửa kia ra, bà có thể nói gì? Bà có thể đấu được với bọn họ sao? Hay là mắng chửi người đàn ông đã bày ra kế hoạch hại bà?
Bà yên lặng đi tới phòng bếp, mở khí ga ra, khi ngửi thấy được mùi khí ga này thì trong lòng bà có chút kích động. Bà muốn giết chết đôi cẩu nam nữ này, người đàn ông bà yêu nhất, chỉ coi bà như một cái khăn lau…. Dùng xong liền có thể vứt bỏ. Trước kia ông ta từng nói không thể không có bà, trên đời chỉ yêu mình bà, con bà nó, thì ra tình yêu có giá rẻ như vậy…….
Ra ngoài xã hội, nhìn nhiều vật hơn, hoa mắt, trong lòng cũng rối loạn. Ông ghét bà mỗi ngày nói chuyện linh tinh, ghét bà cả ngày chỉ nói chuyện phòng ở bây giờ chỉ là phòng thuê, ghét bà nói trước kia ông không đối xử tốt với bà. Ông thích phụ nữ ở bên ngoài hơn, ông nhẹ nhõm, không bị rằng buộc, ung dung tự đại…..
Phụ nữ thì thích lưu luyến quá khứ, đàn ông thì thích hưởng thụ ngay lập tức.
Mùi ngày càng nồng, bà đột nhiên nghĩ tới, đôi nam nữ kia sau khi chết, sẽ như thế nào đây? Có lẽ sẽ có trang báo giật tít là vợ không cách nào tha thứ cho chồng mình ở bên ngoài với người phụ nữ khác nên mưu sát.
Sau đó thì sao? Bà sẽ bị người ta chỉ trích vì cố ý giết người.
Nghĩ tới khả năng này, bà lập tức đóng khí ga, còn mở cửa sổ ra, để không khí lưu thông. Làm xong tất cả, bà có thấy mình có thể vừa khóc vừa cười, mềm yếu lại ngu xuẩn. Đúng vậy, bà sợ chết, bà cười, nếu như bà cảm thấy đôi cẩu nam nữ đáng chết hơn mình, vậy sao lại vì bọn họ mà mình cũng phải chết theo chứ?
Bà lại đi ra, nghe thấy tiếng thở dốc của đôi nam nữ kia thì bà cảm thấy trừ tuyệt vọng ra thì không có cảm xúc gì khác.
Nghê Tử Nhứ lập tức đi tới bệnh viện phá thai, nhưng bà đã mang thai lâu, độ nguy hiểm của việc giãi phẫu phá thai ngày càng tăng, bà vẫn không chút do dự lựa chọn làm phẫu thuật, nhưng bệnh viện vẫn để cho bà suy nghĩ một thời gian.
3 ngày chờ đợi làm phẫu thuật là thời gian dài nhất trong đời bà, bà không có nhận điện thoại của Mộc Thành Nhiên, bởi vì không muốn bị cuồng loạn.
Bà ở bệnh viện chờ, nhưng bụng càng ngày càng đau, bà nghe thấy tiếng thét chói tai, bà lại cảm thấy buồn cười, bà không kêu lên, bởi vì thời điểm đau nhất đã qua. Bị một tên cầm thú hành hạ, bị người thân nhất hại……
Bà lập tức đẩy vào phòng cấp cứu, phá nước ối, đứa bé sinh non….. đứa bé hơn 7 tháng, lúc bà chuẩn bị phá thì nó lại ra đời…..
Nghê Tử Nhứ kéo thân thể yếu đuối đi làm thủ tục li hôn với Mộc Thành Nhiên, dọc đường bà rất tỉnh táo, không có kêu lớn không khóc, nếu như cuộc sống cho bạn vết thương chồng chất, sẽ không cần ở trước mặt ông ta tiếp tục ra vẻ yếu đuối nữa.
Buồn cười nhất chính là cuối cùng Mộc Thành Nhiên không bỏ được, kéo tay bà, bà không do dự vung đi…. Nghê Tử Nhứ nói với mẹ mình, nhà họ Mộc ghét bà sinh ra con gái, khiến mẹ bà tức giận còn muốn tìm nhà họ Mộc tính sổ, Nghê Tử Nhứ lại kéo lại mẹ mình.
Bà nhìn đứa bé nhỏ trong ngực mình, chỉ bé bằng chiếc đũa mà thôi, nhưng dòng máu của nó lại là tội ác. Đứa bé này khiến bà nhớ lại cuộc đời mình thất bại cỡ nào, khiến bà mỗi lần lại mơ ác mộng. Bà từng nghĩ tới việc ném nó đi, nhưng mỗi lần đặt ở bên lề đường, đi rất xa, bà lại vội vã chạy về ôm đứa bé…..
Bà hận đứa bé này, nhưng nó cũng có huyết nhục của bà.
Đứa bé này từ từ lớn lên, cảm xúc của Nghê Tử Nhứ càng ngày khong tốt, bà cứ nhìn thấy Nghê Thiên Ngữ, lại nhớ tới cơn ác mộng kia, bà muốn có người cứu mình, nhưng không có ai, cho dù bà khóc lớn, cho dù bà sống không bằng chết……
Cuộc sống dần dần chữa trị những vết sẹo, nhưng Nghê Thiên Ngữ là con dao không thể xóa đi, cứ nhìn thấy cô thì bà lại nhớ vết thương của mình đau đớn cỡ nào…..
Nghê Tử Nhứ gặp Tả Kính Đào, cuộc sống dần dần tốt lên, những nỗi đau trong lòng bà cũng được giảm bớt. Nhưng ai có thể nghĩ tới, vợ của Mục Sâm, Uông Du phát hiện ra Nghê Thiên Ngữ tồn tại….
Khi đó Nghê Tử Nhứ cũng định sống tốt, hàn gắn lại quan hệ với đứa con gái duy nhất của mình. Lúc chiếc xe ô tô đi tới, bà đẩy Nghê Thiên Ngữ ra, nghĩ trước kia bà làm bao nhiêu chuyện sai lầm, cho nên ông trời không cho bà cơ hội sửa chữa, bây giờ bà hối hận cũng không thể, bà chỉ muốn đền bù cho con gái mình, cơ hội này cũng bị thu lại……
Bà cười nhìn Nghê Thiên Ngữ, “Nhớ kỹ….. con không có bố.”
Nghê Thiên Ngữ lại mơ thấy cơn ác mộng, cô chợt tỉnh lại, nhưng nguyên nhân cô tỉnh lại là, người đàn ông trên người cô, đang dùng tay siết cổ cô, tay của anh không ngừng dùng sức.
Cô không ngừng giãy giụa, muốn gọi nhưng lại không kêu ra tiếng. Trong bóng tối cô mơ hồ nhìn mặt Mạnh Diên Châu, cô có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, anh dùng ánh mắt thù hận nhìn cô.
Cô đột nhiên không giãy giụa nữa, có lẽ, cô thật sự là nguồn gốc của cái ác….. cô liền cười, cô đã từng nói qua cô không sợ chết, cô chỉ sợ sống, công việc khó khăn.
Nếu như có thể chết trong tay anh, cô sẽ cảm thấy cuộc sống của mình viên mãn. (hoàn hảo)
Sau khi Nghê Tử Nhứ xảy ra tai nạn xe, tang lễ nhanh chóng làm xong, nhưng Tả Kính Đào càng ngày càng già đi, vợ đầu mất đã đả kích lớn tới ông,hôm nay lại là tang vợ lần nữa. Nghê Thiên Ngữ không cách nào an ủi ông, ông không phải bố cô, thậm chí cho dù ông nể mặt Nghê Tử Nhứ đối xử tử tế với cô, cô vẫn coi ông là người xa lạ.
Đầu bảy vừa qua, Tả Kính Đào lần đầu tiên gọi cô lại, dẫn cô tới phòng ông.
Tả Kính Đào đưa cho cô một ít đồ vật, bên trong là bất động sản có tên cô, khác là tiền gửi ngân hàng nhiều năm của Nghê Tử Nhứ, Tả Kính Đao đem tất cả đặt trong tay Nghê Thiên Ngữ, “Vốn căn phòng này là mẹ con tính toán chuẩn bị làm phòng cưới cho con lúc con kết hôn, bà ấy……” Tả Kính Đào không ngừng than thở, “Bà ấy biết bà ấy đối với con không tốt, nhưng bà không nhịn được.”
Đứng trong căn phòng nhỏ đó, Nghê Thiên Ngữ đã hiểu tất cả chuyện xưa.
Lúc Nghê Tử Nhứ gặp người đàn ông kia, tâm trạng khi yêu, đó là thời điểm sáng nhất trong cuộc đời bà. Nghe nói qua về tình yêu đại học sao? Sẽ có một đám người hình dung đó là tình cảm hoàn mỹ trong sáng nhất, đáng giá nhất để yêu, Nghê Tử Nhứ có một đoạn tình cảm như vậy, sau không có gì ngoài ý muốn liền kết hôn.
Sau khi kết hôn Nghê Tử Nhứ mới phát hiện chuyện sinh hoạt không đơn giản như vậy, lúc đi học cũng không quan tâm tới những thứ ăn mặc ngủ nghỉ, chỉ khi nào gây dựng một gia đình, tất cả mới khác biệt. Nghê Tử Nhứ dần dần phát hiện người đàn ông kia thay đổi, ông ta không hề nuông chiều bà như xưa, mọi chuyện lấy ông ta làm chính. Nhưng hôn nhân cũng không phải trò đùa, Nghê Tử Nhứ cũng biết áp lực của ông. Vì vậy nói chuyện với ông ta nhiều lần, ông ta cuối cùng đi đúng quỹ đạo.
Nghê Tử Nhứ chắc chắn không bỏ được cuộc hôn nhân này, yêu nhau mấy năm đại học như vậy, sau lại đi về phía hạnh phúc, huốn chi bọn họ cũng yêu nhau, sau khi cưới có cản trở ai cũng không cách nào tránh khỏi, vì vậy bình an vô sự tiếp tục cuộc sống, bà nỗ lực làm việc, ông cũng nỗ lực làm việc, tất cả nhìn qua rất bình thường, bà cũng cảm thấy cuộc sống chính là như vậy, cảm xúc mãnh liệt dần dần lắng đọng qua năm tháng.
Nhưng cơn ác mộng lại bắt đầu, chính là từ một buổi tối. Cấp trên của bà nhất định bắt bà xuất hiện tại một bữa tiệc, bà tìm mọi cách từ chối, nhưng không còn cách nào,bà chỉ là một nhân viên nhỏ, nhìn sắc mặt người khác mà ăn. Lúc ăn, bà đã phát hiện ra ánh mắt thâm ý của khách hàng, bà gọi điện thoại cho chồng, nhưng không liên lạc được. Lúc bà bị bắt uống rượu đã biết không tốt rồi, vì vậy lấy cớ đi toilet để trốn. Nhưng bà mới đi không được bao xa, người đàn ông trong bữa tiệc đó lại cùng ra ngoài.
Bà biết ông ta họ Mục, bởi vì bọn họ gọi ông ta là Mục tổng.
Bà hoảng sợ nhìn người đàn ông kia, muốn lập tức chạy trốn. Mục Sâm liền bắt lấy bà, “Em cho rằng em thoát được sao?”
Bà giãy giụa, nhưng không được, bà đi cắn ông ta, nhưng ông ta lại càng hưng phấn. Bà thấy cấp trên của cô liền đi qua bọn họ, cô gào khóc bảo ông đừng đi, lấy được là câu nói của cấp trên với Mục Sâm, “Mục tổng cứ thưởng thức vui vẻ nhé.”
Nghê Tử Nhứ chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, trong hành lang còn có người, bà gào thét cứu bà, giúp bà báo cảnh sát, người khác từ chối còn có người điếc người mù, cảm giác chưa hề thấy màn này. Mục Sâm chỉ vung tay lên, liền có hai người đàn ông giữ chặt bà, bà không ngừng cắn xé đối phương, không ngừng chửi rủa, không ngừng dùng chân đá, lấy được là bọn họ dùng kim tiêm vào bà.
Bà chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, loại đàn ông cầm thú đó, ghê tởm bò lên người bà, nhưng bà không có chút sức lực nào. Cũng không có ai tới cứu bà. Không một ai.
Nghê Tử Nhứ cho là mình sẽ chết, nhưng bà vẫn sống, người đàn ông ghê tởm đó cũng rời đi, nhưng cô không nhịn được sự ghê tởm trên người mình, trong phòng vệ sinh khạc nhổ ra…..
Bà khóc gọi điện thoại cho chồng mình. Mộc Thành Nhiên tới rất nhanh, Nghê Tử Nhứ ôm chặt chồng mình, tất cả việc mình trải qua nói cho ông biết, để ông báo cảnh sát….
Nhưng Mộc Thành Nhiên lại khuyên bà, coi như báo cảnh sát thì thế nào? Bọn họ có thể giúp được mình sao? Mục Sâm có thế lực lớn như vậy, cảnh sát cũng không để ý tới đâu.
Nghê Tử Nhứ chỉ có thể không ngừng khóc, mà Mộc Thành Nhiên không ngừng an ủi bà.
Sau khi trở về, Nghê Tử Nhứ vẫn khó chịu, sau đó bà khóc lớn kêu lớn khiến Mộc Thành Nhiên hoảng sợ đi mua thuốc tránh thai, bà sẽ không vì tên cầm thú kia mà sinh con, một chút tỷ lệ có cũng không cần. Mộc quả thật nhanh chóng mua thuốc, Nghê Tử Nhứ lấy một đống thuốc cho ngay vào miệng, không ngừng nhét.
Tâm tình của bà càng ngày càng không ổn định, công ty phái người tới đưa bà một khoản tiền, nhờ phúc của bà, công ty có được hợp đồng lớn, Nghê Tử Nhứ đuổi những người này đi ra ngoài. Bà lại không biết, về sau Mộc Thành Nhiên lại nhận khoản tiền này.
Nghê Tử Nhứ vẫn không bình thường, Mộc Thành Nhiên liền an ủi bà, bà ghét người khác đụng vào, ngày ngày Mộc ở với bà, để chăm sóc cho bà. Bây giờ bà có chồng, có gia đình, bà không thể bị một tên cầm thú hủy diệt như vậy, coi như bà chết rồi, tên cầm thú này vẫn sống tốt tiếp tục hại người…..
Cũng được mấy ngày sau, cảm xúc của Mộc lại thay đổi. Nghê Tử Nhứ biết, bà bị chuyện như vậy, trong lòng ông cũng khó chịu, Mộc Thành Nhiên lại nói cho bà biết, quan hệ của bọn họ giờ cần điều hòa lại, tốt nhất là sinh một đứa bé để hòa hoãn quan hệ của nhau, mà bà có thể vì đứa bé này mà thoát khỏi cơn ác mộng ám ảnh kia. Bà cảm kích chồng mình rất nhiều, lúc bà đau khổ nhất, ông chẳng những không ghét bỏ bà, mà còn chăm sóc bà tốt.
Bà đồng ý, nếu như bọn họ có một đứa bé, có lẽ tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng. Rất nhanh, bà liền mang thai….
Bụng của bà ngày càng lớn, bà rất mong đợi về đứa bé này. Nhưng mỗi lần bà đi ra ngoài, đều có người hỏi đứa bé này mấy tháng, bà cười nói là 4 tháng, nhưng người khác đều nói bụng mang thai 4 tháng lại lớn như mang thai 6 tháng vậy, có lẽ là sinh đôi…. Một lần lại một lần nói như vậy, trong lòng bà lại có chút lo lắng.
Bà nói nỗi bất an này cho Mộc Thành nhiên, Mộc Thành Nhiên lại nói bà suy nghĩ nhiều, bà muốn đi bệnh viện kiểm tra, Mộc Thành Nhiên lại bảo ông đưa bà đi, ông không cho phép bà một mình đi bệnh viện, như vậy quá nguy hiểm.
Mẹ bà đã qua việc sinh đẻ, Mộc Thành Nhiên thì công việc bận rộn, bà đành một mình trở về nhà mẹ đẻ. Mẹ bà đã lâu không gặp bà, muốn bà ở lại qua đêm, nhưng bà nghĩ Mộc Thành Nhiên ở nhà chỉ có một mình, đành từ chối đề nghị của mẹ…..
Về sau Nghê Tử Nhứ hối hận rất nhiều về quyết định đi về lúc đó của mình.
Giống như một ác mộng nữa, bà mở cửa phòng, phát hiện có một đôi giày cao gót không phải của bà trước cửa nhà. Bà lo lắng, thận trọng đến gần gian phòng….
“Tử quỷ, lá gan của anh thật lớn nha, nếu như vợ anh mang thai mà biết được, kế hoạch của anh không phải đã bị phá sao?”
“Mẹ cô ta đã từng trải qua việc sinh đẻ, cô ta nhất định sẽ ở bên kia qua đêm. Yên tâm đi, em đừng cho rằng anh không có đầu óc như thế.”
“Không có đầu óc? Làm sao anh lại không có đầu óc chứ! Anh chỉ không có tình cảm, vợ anh cũng đi theo anh bao nhiêu năm rồi mà? Còn hại cô ta, anh thật là độc ác.”
Mộc Thành Nhiên bắt được tay của người phụ nữ hôn một cái, “Còn không phải tại em mê hoặc anh sao? Cùng với em thật thoải mái, như được lên thiên đường vậy.” Không phải buồn phiền về việc tiền gạo nước, cũng không cần phải nghĩ tới việc có trách nhiệm, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, “Đợi cô ta sinh con ra xong, anh liền dẫn em đi tung bay…..”
“Làm sao anh biết chắc nhà họ Mục sẽ chấp nhận đứa bé này?”
“Anh điều tra rồi, Mục Sâm cũng chỉ có một đứa con trai. Ông ta ở bên ngoài có rất nhiều phụ nữ, muốn sinh con cho ông ta, nhưng ông ta không có cơ hội, có một người vợ độc ác, ai vừa mang thai thì giết chết. Nếu như anh có thể đưa một đứa bé còn sống cho ông ta, ông ta chẳng cảm động với anh đến mức rơi nước mắt ý chứ.”
“Anh nghĩ ra được, thật thông minh, lừa cô ta mang thai, còn tưởng rằng đó chính là con của anh…..”
“Cô ta còn tưởng anh không quan tâm chuyện đó mà cảm động tới mức rơi nước mắt cơ mà!”
…….
Nghê Tử Nhứ khống chế, không đẩy cánh cửa kia ra, bà có thể nói gì? Bà có thể đấu được với bọn họ sao? Hay là mắng chửi người đàn ông đã bày ra kế hoạch hại bà?
Bà yên lặng đi tới phòng bếp, mở khí ga ra, khi ngửi thấy được mùi khí ga này thì trong lòng bà có chút kích động. Bà muốn giết chết đôi cẩu nam nữ này, người đàn ông bà yêu nhất, chỉ coi bà như một cái khăn lau…. Dùng xong liền có thể vứt bỏ. Trước kia ông ta từng nói không thể không có bà, trên đời chỉ yêu mình bà, con bà nó, thì ra tình yêu có giá rẻ như vậy…….
Ra ngoài xã hội, nhìn nhiều vật hơn, hoa mắt, trong lòng cũng rối loạn. Ông ghét bà mỗi ngày nói chuyện linh tinh, ghét bà cả ngày chỉ nói chuyện phòng ở bây giờ chỉ là phòng thuê, ghét bà nói trước kia ông không đối xử tốt với bà. Ông thích phụ nữ ở bên ngoài hơn, ông nhẹ nhõm, không bị rằng buộc, ung dung tự đại…..
Phụ nữ thì thích lưu luyến quá khứ, đàn ông thì thích hưởng thụ ngay lập tức.
Mùi ngày càng nồng, bà đột nhiên nghĩ tới, đôi nam nữ kia sau khi chết, sẽ như thế nào đây? Có lẽ sẽ có trang báo giật tít là vợ không cách nào tha thứ cho chồng mình ở bên ngoài với người phụ nữ khác nên mưu sát.
Sau đó thì sao? Bà sẽ bị người ta chỉ trích vì cố ý giết người.
Nghĩ tới khả năng này, bà lập tức đóng khí ga, còn mở cửa sổ ra, để không khí lưu thông. Làm xong tất cả, bà có thấy mình có thể vừa khóc vừa cười, mềm yếu lại ngu xuẩn. Đúng vậy, bà sợ chết, bà cười, nếu như bà cảm thấy đôi cẩu nam nữ đáng chết hơn mình, vậy sao lại vì bọn họ mà mình cũng phải chết theo chứ?
Bà lại đi ra, nghe thấy tiếng thở dốc của đôi nam nữ kia thì bà cảm thấy trừ tuyệt vọng ra thì không có cảm xúc gì khác.
Nghê Tử Nhứ lập tức đi tới bệnh viện phá thai, nhưng bà đã mang thai lâu, độ nguy hiểm của việc giãi phẫu phá thai ngày càng tăng, bà vẫn không chút do dự lựa chọn làm phẫu thuật, nhưng bệnh viện vẫn để cho bà suy nghĩ một thời gian.
3 ngày chờ đợi làm phẫu thuật là thời gian dài nhất trong đời bà, bà không có nhận điện thoại của Mộc Thành Nhiên, bởi vì không muốn bị cuồng loạn.
Bà ở bệnh viện chờ, nhưng bụng càng ngày càng đau, bà nghe thấy tiếng thét chói tai, bà lại cảm thấy buồn cười, bà không kêu lên, bởi vì thời điểm đau nhất đã qua. Bị một tên cầm thú hành hạ, bị người thân nhất hại……
Bà lập tức đẩy vào phòng cấp cứu, phá nước ối, đứa bé sinh non….. đứa bé hơn 7 tháng, lúc bà chuẩn bị phá thì nó lại ra đời…..
Nghê Tử Nhứ kéo thân thể yếu đuối đi làm thủ tục li hôn với Mộc Thành Nhiên, dọc đường bà rất tỉnh táo, không có kêu lớn không khóc, nếu như cuộc sống cho bạn vết thương chồng chất, sẽ không cần ở trước mặt ông ta tiếp tục ra vẻ yếu đuối nữa.
Buồn cười nhất chính là cuối cùng Mộc Thành Nhiên không bỏ được, kéo tay bà, bà không do dự vung đi…. Nghê Tử Nhứ nói với mẹ mình, nhà họ Mộc ghét bà sinh ra con gái, khiến mẹ bà tức giận còn muốn tìm nhà họ Mộc tính sổ, Nghê Tử Nhứ lại kéo lại mẹ mình.
Bà nhìn đứa bé nhỏ trong ngực mình, chỉ bé bằng chiếc đũa mà thôi, nhưng dòng máu của nó lại là tội ác. Đứa bé này khiến bà nhớ lại cuộc đời mình thất bại cỡ nào, khiến bà mỗi lần lại mơ ác mộng. Bà từng nghĩ tới việc ném nó đi, nhưng mỗi lần đặt ở bên lề đường, đi rất xa, bà lại vội vã chạy về ôm đứa bé…..
Bà hận đứa bé này, nhưng nó cũng có huyết nhục của bà.
Đứa bé này từ từ lớn lên, cảm xúc của Nghê Tử Nhứ càng ngày khong tốt, bà cứ nhìn thấy Nghê Thiên Ngữ, lại nhớ tới cơn ác mộng kia, bà muốn có người cứu mình, nhưng không có ai, cho dù bà khóc lớn, cho dù bà sống không bằng chết……
Cuộc sống dần dần chữa trị những vết sẹo, nhưng Nghê Thiên Ngữ là con dao không thể xóa đi, cứ nhìn thấy cô thì bà lại nhớ vết thương của mình đau đớn cỡ nào…..
Nghê Tử Nhứ gặp Tả Kính Đào, cuộc sống dần dần tốt lên, những nỗi đau trong lòng bà cũng được giảm bớt. Nhưng ai có thể nghĩ tới, vợ của Mục Sâm, Uông Du phát hiện ra Nghê Thiên Ngữ tồn tại….
Khi đó Nghê Tử Nhứ cũng định sống tốt, hàn gắn lại quan hệ với đứa con gái duy nhất của mình. Lúc chiếc xe ô tô đi tới, bà đẩy Nghê Thiên Ngữ ra, nghĩ trước kia bà làm bao nhiêu chuyện sai lầm, cho nên ông trời không cho bà cơ hội sửa chữa, bây giờ bà hối hận cũng không thể, bà chỉ muốn đền bù cho con gái mình, cơ hội này cũng bị thu lại……
Bà cười nhìn Nghê Thiên Ngữ, “Nhớ kỹ….. con không có bố.”
Nghê Thiên Ngữ lại mơ thấy cơn ác mộng, cô chợt tỉnh lại, nhưng nguyên nhân cô tỉnh lại là, người đàn ông trên người cô, đang dùng tay siết cổ cô, tay của anh không ngừng dùng sức.
Cô không ngừng giãy giụa, muốn gọi nhưng lại không kêu ra tiếng. Trong bóng tối cô mơ hồ nhìn mặt Mạnh Diên Châu, cô có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, anh dùng ánh mắt thù hận nhìn cô.
Cô đột nhiên không giãy giụa nữa, có lẽ, cô thật sự là nguồn gốc của cái ác….. cô liền cười, cô đã từng nói qua cô không sợ chết, cô chỉ sợ sống, công việc khó khăn.
Nếu như có thể chết trong tay anh, cô sẽ cảm thấy cuộc sống của mình viên mãn. (hoàn hảo)
Bình luận truyện