Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 152



Không ai cần khách sáo.

.

Bối cảnh đầu tiên của trận chung kết, sinh tồn nơi hoang dã.

Diện tích của toàn bộ vùng hoang dã chưa được xác định, bản đồ trong tầm nhìn của người chơi chỉ thể hiện khu vực đã đi qua, khu vực màu xám còn lại là chưa biết.

Không biết mức độ rộng lớn của vùng hoang dã, đồng nghĩa với việc không biết mình sẽ phải ở nơi hoang dã thậm chí không có cỏ dại hay rễ cây có thể dùng tạm làm thức ăn bao lâu, chẳng trách phân đoạn phúc lợi ở vòng trước là vận chuyển đồ mua thả ga ở siêu thị.

Không có thức ăn bổ sung, khi giá trị thể lực hạ xuống mức thấp nhất, nhân vật ảo sẽ tử vong.

Càng không cần nói đến đủ mối nguy hiểm có thể gặp phải ở vùng hoang dã này.

Có thể sinh tồn ở vùng hoang dã này để đến bối cảnh quyết đấu cuối cùng hay không, vật tư rất quan trọng.

Trong số chín nhóm vừa xuất phát, một nhóm đã bị tiêu diệt, tám nhóm còn lại hợp thành hai liên minh.

Ngay từ đầu trận đấu, mọi người đã phát hiện ra một hiện tượng vô cùng thú vị, năm nhóm tuyển thủ đến từ chiến đội chuyên nghiệp chia làm một phe, ba nhóm tuyển thủ độc lập còn lại hợp thành liên minh, chia làm hai đội, xuất phát đi về vùng hoang dã.

"Trường hợp này cũng rất dễ hiểu." Bình luận viên nam giải thích, "Chiến đội chuyên nghiệp có thực lực tổng hợp cao hơn so với các tuyển thủ độc lập, hơn nữa, ở vòng trước đó Nothing và Bánh Kem Bơ Hoa Plasma đã có ý tưởng mới lạ, vận chuyển toàn bộ vật tư trong siêu thị đi, hiện giờ tất cả vật tư nếu nằm trong tay hai cô ấy, tất nhiên hai cô ấy sẽ trở thành mục tiêu di động. Nếu liên minh các chiến đội chuyên nghiệp có thể tập trung hỏa lực tiêu diệt đối phương ở giai đoạn đầu, đoạt lại vật tư để phân chia, vậy cuộc tranh giành giữa năm nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng rất đáng chờ đợi."

Bình luận viên nữ: "Đúng vậy, trận đấu vừa mới bắt đầu, liên minh các tuyển thủ độc lập đã gặp bất lợi về quân số, nhưng lại có đủ vật tư. Chỉ cần họ có thể ngăn được đợt tấn công mạnh mẽ của liên minh các tuyển thủ chuyên nghiệp ở giai đoạn đầu, đẩy lùi tiến độ trận đấu, một khi giá trị thể lực hạ thấp, họ sẽ có khả năng lật ngược và phản sát."

"Hiện giờ xem ra hai bên đều có lợi thế riêng, trận đấu sẽ tiến triển ra sao, không ai có thể kết luận vào lúc này...." Bình luận viên đang nói, bỗng thay đổi giọng điệu, "Pháp Sư của Chiến đội DL từ liên minh các tuyển thủ chuyên nghiệp đã phát động tấn công trước tiên! Xem ra họ thật sự muốn đánh nhanh thắng nhanh!"

Pháp Sư mặc vẻ ngoài "tử thần Halloween", cưỡi chổi bay trên cao, hai tay nắm cán chổi, đầu chổi mở ra để lộ họng pháo, từng viên đạn pháo thả xuống từ trên cao, theo sát phía sau xe tải đông lạnh và xe bán tải.

"Ngồi vững!"

Thời Duyệt cầm vô lăng xe tải đông lạnh, nhắc Hứa Ấu Diên cài chặt dây an toàn.

Đạn pháo không ngừng truy kích phía sau, cả chiếc xe liên tục rung chuyển dữ dội, mỗi lần đạn pháo nổ gần xe, Thời Duyệt vẫn luôn tập trung cực độ bẻ lái, gian nan né tránh.

Chiếc xe tải vốn cồng kềnh lại né trái né phải có vẻ nhẹ nhàng dưới sự điều khiển tuyệt vời của Thời Duyệt, mức độ linh hoạt của xe bán tải cũng khiến Pháp Sư càng lúc càng bực tức.

Pháp Sư đuổi theo không bỏ, điên cuồng oanh tạc, vùng đất hoang dã rộng lớn bị Pháp Sư phá nổ hoang tàn, bùn đất bắn tung tóe lên cao, bụi mù dày đặc, nhưng vẫn không thể thật sự khiến đối phương chịu tổn thất gì.

Mồ hôi bắt đầu toát ra trên trán Pháp Sư.

Hàng trăm triệu người trên thế giới đang nhìn cô, Alaye cũng đang chăm chú quan sát từ phía dưới, mới đầu đã mở hỏa lực dữ dội như vậy, lại giống như kẻ ngốc không bắn quả đạn nào trúng mục tiêu.

Cảm giác bẽ bàng khiến khuôn mặt cô nóng lên, trong lòng càng nôn nóng.

Pháp Sư DL, Phó Tư Mẫn, bạn cùng bàn kiêm bạn thân của Alaye thời tiểu học, còn có một thân phận đáng thương, người theo đuổi Alaye.

Cũng không phải Phó Tư Mẫn chưa từng tỏ tình với Alaye vừa gặp đã yêu. Phó Tư Mẫn mãi nhớ ngày mình bày tỏ, Alaye không trực tiếp từ chối, mà lấy điện thoại, tải một bộ câu hỏi yêu cầu cô làm.

"Đây là câu hỏi gì?" Phó Tư Mẫn hỏi.

Alaye: "Đo chỉ số thông minh."

Phó Tư Mẫn làm xong, kết quả là 111 điểm.

"Oa." Hai mắt Phó Tư Mẫn tỏa sáng, "Chưa bao giờ đo chỉ số thông minh, không ngờ chỉ số thông minh của tôi cao thế này!"

"Cao?" Alaye nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự thương hại.

"Không...không cao sao? Đã vượt qua 100 điểm mà. Đời này tôi còn chưa bao giờ làm bài thi vượt qua 90 điểm."

Alaye lắc đầu: "Của tôi là 162."

Phó Tư Mẫn: "..."

Alaye nói rồi muốn đi, Phó Tư Mẫn lập tức kéo cô ấy lại, cầu xin: "Lẽ nào chỉ số thông minh không bằng nhau thì không thể hẹn hò?"

Alaye: "Không thể."

"Tại sao!"

"Nếu chỉ số thông minh không nằm trên cùng một đường thẳng, giao tiếp sẽ rất tốn sức."

"Sao lại tốn sức!" Phó Tư Mẫn sốt ruột nói, "Không phải bây giờ chúng ta giao tiếp rất tốt sao?"

Alaye: "Nếu chỉ số thông minh của cậu trên 160 điểm, cũng sẽ không hỏi vấn đề ngớ ngẩn này, tôi cũng không cần tốn sức giải thích."

Phó Tư Mẫn: "..."

Alaye lại đi, Phó Tư Mẫn lại ngăn cô ấy.

"Dù cho không thể hẹn hò, có thể bắt đầu từ bạn bè được không? Cậu thông minh như vậy, có thể giúp tôi nâng cao chỉ số thông minh của tôi."

"Bố tôi nói, những người có chỉ số thông minh từ 150 điểm trở lên mới có khả năng nâng cao trí tuệ. 150 điểm trở xuống, đời này cứ ăn đồ mình thích, sống vui vẻ, đừng suy nghĩ nhiều."

Phó Tư Mẫn: "......"

Gia đình Alaye vốn ở nước ngoài, học hết tiểu học trong nước, cô ấy liền cùng ông bà nội cũng ở trong nước đi đến chỗ bố mẹ.

Nhưng Phó Tư Mẫn vẫn không hề bỏ cuộc, chăm chỉ chịu khó học hành sáu năm cấp hai, thật sự trúng tuyển vào trường đại học mình mong muốn — mặc dù mục tiêu của cô là trường đại học kia của Alaye, chỉ là không thể thi đỗ, chẳng qua được vào trường bên cạnh, cũng coi như ở gần Alaye hơn một chút.

Một lần nữa đặc biệt đo chỉ số thông minh, sau sáu năm chỉ số thông minh của Alaye đã tăng từ 111 điểm đến 120 điểm. Cô muốn đi nói cho Alaye, bố của cô ấy nói dối! Chỉ số thông minh 111 điểm cũng có thể tăng cao hơn! Cô chính là ví dụ rõ ràng!

Hào hứng tìm được Alaye, khi muốn tỏ tình một lần nữa, cô Q bạn học của Alaye kiêm đôi mắt của Phó Tư Mẫn nói với cô, Alaye đã có bạn gái.

Phó Tư Mẫn như gặp phải sấm sét giữa trời quang, thật sự không kìm được chỉ muốn nhanh chóng đến xem bạn gái của Alaye rốt cuộc là người như thế nào, chỉ số thông minh cao bao nhiêu.

Vừa nhìn, Phó Tư Mẫn đã hoàn toàn nản lòng.

Thời Duyệt, cao 176 cm, học sinh giỏi, người đẹp, siêu thiên tài, kiện tướng thể dục thể thao, người giữ kỷ lục chạy một trăm mét ở đại hội thể dục thể thao của trường đại học, tùy tiện đo chỉ số thông minh, điểm còn cao hơn Alaye một đoạn.

Đáng ghét nhất là người hoàn hảo như vậy, còn có mái tóc rất dày...

Dù khi đó vẫn còn là sinh viên đại học, nhưng họ Thời kia đã có công ty của minh.

Phó Tư Mẫn nghe ngóng khuyết điểm của Thời Duyệt khắp nơi, cô không tin trên thế giới này có một người hoàn hảo vô khuyết.

Phó Tư Mẫn ẩn nấp trong trường một thời gian, rốt cuộc biết được chuyện riêng tư bí mật nhất của Thời Duyệt từ một bạn học họ Cụ.

Nhìn xem, nhìn xem! Chỉ cần là con người thì sẽ đều có khuyết điểm, chỉ cần là con người thì sẽ không thể nào hoàn hảo.

Mau phun hết tất cả những gì bạn biết ra đây!

"Cậu ta cực phiền."

Người chịu tổn thất, bạn Cụ với đôi mắt nằm ngang thành một vạch đen, nói một cách vô cùng chân thật: "Bất cứ lúc nào, không cần biết người ta có muốn nghe hay không, chỉ cần cậu ta muốn nói đến Hứa Ấu Diên là sẽ lập tức tóm người ta nói. Nói từ ngày cho đến đêm, lên lớp nói ăn cơm nói, ngay cả đi tắm hát trong phòng tắm cũng đều là đủ các bài hát liên quan đến chim. Tạp chí, mua hàng chồng, trò chơi, chơi thâu đêm. Tự chơi thì thôi, còn kéo tôi vào trò chơi đếm sao cùng, bắt tôi phân tích vì sao Hứa Ấu Diên đặt tên thiên hà này là momomo, thiên hà kia là chachacha. Thật sự, ở cùng ký túc xá với cậu ta không phải cuộc sống của một con người."

Nghe bạn Cụ phàn nàn xong, Phó Tư Mẫn suy sụp.

Đây là khuyết điểm của Thời Duyệt? Đây là bí mật của cô ta? Bạn có đùa tôi không?

Đây là khuyết điểm? "Yêu thích sâu đậm" con bà nó đến cả Nữ Oa cũng không vá nổi một bầu trời đầy ưu điểm được chứ!

Phó Tư Mẫn giàn giụa nước mắt, đời này có lẽ cô mãi mãi cũng không thể sánh bằng Thời Duyệt kia...

Khoan đã.

Nước mắt của Phó Tư Mẫn đông lại.

Hứa Ấu Diên? Người Thời Duyệt thích tên là Hứa Ấu Diên?

Một luồng sáng chiếu xuống Phó Tư Mẫn, cũng mang hồn của cô về.

Thì ra con cưng của thượng đế, cô Thời hoàn hảo, vừa qua lại với Alaye, vừa giữ người khác trong lòng!

Người cô thích, người cô nhung nhớ tương tư ở bên kia đại dương...

Cái đồ cặn bã này!

Từ đó Phó Tư Mẫn phẫn nộ bước lên cuộc hành trình mênh mông, cuộc hành trình không ngừng bôi đen Thời Duyệt để Alaye hết hy vọng.

Phó Tư Mẫn được đào tạo nghề nghiệp không lâu, nhưng ý chí chiến đấu vẫn luôn tràn đầy.

Cô vẫn luôn bí mật theo dõi từng hành động của Hứa Ấu Diên, cố gắng hack vào mạng nhà Hứa Ấu Diên.

Trước kia khi Hứa Ấu Diên sống ở Nam Giang, hệ số bảo mật internet tương đối cao, Phó Tư Mẫn chỉ học được ít kỹ thuật hack sơ sài, hoàn toàn không thể xâm nhập.

Từ khi Hứa Ấu Diên chuyển đến ngoại ô phía Tây, internet nơi đó gần như không có bảo mật, hack liền hack, bằng tay nghề của mình Phó Tư Mẫn cũng có thể tìm được vị trí của Hứa Ấu Diên, biết cô vào Phòng Bí Mật.

Luôn luôn để mắt đến Hứa Ấu Diên, Phó Tư Mẫn không ngờ mình lại thu hoạch được bất ngờ siêu lớn.

Cô phát hiện Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt gặp nhau trong Phòng Bí Mật!

Phó Tư Mẫn điên cuồng thu thập chứng cứ hai người bí mật gặp gỡ, gửi cho Alaye, muốn để Alaye nhìn rõ bộ mặt thật của Thời Duyệt.

Nào ngờ những chứng cứ này đều là đá chìm xuống biển, Alaye căn bản không để ý đến cô...

Alaye hoàn toàn không thích mình — Phó Tư Mẫn biết rõ điều này, dù sao cô cũng không ngốc.

Đáng lẽ cô nên từ bỏ, nên quên Alaye đi, tìm người để yêu, cho dù là Hỏa Băng Nguyệt râu ria xồm xoàm có sở thích kỳ quặc cũng được. Ước mơ không thể thành hiện thực, vẫn nên sớm buông bỏ.

Đối với cô, đối với Alaye, đều tốt.

Nhưng khi biết Alaye tham gia mùa giải của Phòng Bí Mật, Phó Tư Mẫn hoàn toàn có thể đoán được cô ấy sẽ bị nhóm người Thời Duyệt ức hiếp!

Cô không muốn Alaye phải chịu ức hiếp, Alaye đã chịu ấm ức quá nhiều.

Cho dù là lần cuối cùng, Phó Tư Mẫn cũng phải giúp Alaye cho cô gái cặn bã bạc tình bạc nghĩa kia một bài học!

Trước vòng thi đấu, Phó Tư Mẫn đã lên sẵn kế hoạch nhằm vào Thời Duyệt, chẳng ngờ từ khi thi đấu bắt đầu, cô hoàn toàn không có cơ hội ra tay, ngược lại Thời Duyệt chiếm hết ánh đèn sân khấu, thậm chí hạ gục Alaye chỉ trong nháy mắt ở phần thi trí tuệ!

Không thể tiếp tục như vậy. Đã là trận chung kết, nếu thật sự không làm gì, nhóm Thời Duyệt sẽ giành được vị trí quán quân thật mất!

Vì thế ngay khi trận chung kết vừa bắt đầu, Phó Tư Mẫn đã tấn công mạnh mẽ, vô cùng nôn nóng.

Không như mong muốn, cô vẫn không thể gây ra thương tích quá lớn cho Thời Duyệt.

Càng không thể thành công, càng trở nên sốt ruột.

"Đồ ngốc này." Alaye nhìn Phó Tư Mẫn dần biến thành một chấm đen nhỏ trên bầu trời, không khỏi nói một câu.

"Muốn em đi gọi cô ấy quay lại không?" A Tuyết hỏi.

Không đợi Alaye lên tiếng, một bóng đen đã trở người lao ra ngoài như gió lốc, tràn đầy sức lực nói: "Tôi đi!"

Cây chổi dưới thân Pháp Sư nóng lên, khiến bàn tọa của cô đau kinh khủng.

Ngay khi Pháp Sư sắp không thể ngồi yên, một cây hồng anh thương xoáy ra từ vùng khói súng dày đặc, thương nhanh như chớp, bay về phía mặt của Pháp Sư.

Pháp Sư giật mình, xoay chổi 180 độ, gắng gượng né được hồng anh thương. Hồng anh thương chuyển từ đâm sang đập, sức mạnh vô cùng, đập mạnh vào cây chổi của Pháp Sư, lập tức hất Pháp Sư xuống khỏi chổi.

Pháp Sư hét lên rơi xuống từ trên cao, thú cưng cá nóc nóng tính lập tức nổi cáu, từ một điểm nhỏ lập tức phồng thành một quả bóng lớn. Pháp Sư ngã vào quả bóng lớn, đáng tiếc là không mềm, rất đau, ngã mất không ít máu, nhưng ít nhất đã giữ được mạng.

Khi đầu óc vẫn choáng váng, tầm nhìn vẫn hoa lên, Alpha Mạnh Nhất Quả Đất nâng cao hồng anh thương giáng xuống từ trên trời, nhắm vào ngực cô.

Nếu lần này bị đâm trúng, Pháp Sư sẽ lập tức offline.

Pháp Sư bám lấy gai nhọn trên cơ thể tròn vo của cá nóc, ngơ ngơ ngác ngác chỉ muốn chạy trốn khỏi cái chết.

Ngay khi hồng anh thương của Alpha sắp đâm trúng, cá nóc nhanh chóng rụt về, biến thành một con cá dẹt, Pháp Sư cũng ngã sang một bên, tránh thoát một đòn.

Alpha đâm trúng mặt đất, toàn bộ mặt đất bị cô đâm thành một cái hố lớn, bùn đất và sỏi đá bắn lên cao, ngay cả cây khô ở phía xa cũng lung lay, chim muông sợ hãi chạy tán loạn.

Cơn chấn động dữ dội hất Pháp Sư bay lên cao, lộn hai vòng trên không mới lăn xuống đất, ngay cả cá nóc nóng tính cũng không nổi nóng được, hai mắt biến thành hai quả bóng nhão, run rẩy nép trong lòng Pháp Sư.

Lần này Alpha đã dùng hết sức lực, chính là vì muốn quét Chiến đội DL đi trước, đừng nói là Pháp Sư, ngay cả Alpha cũng tê rần mất tri giác từ hổ khẩu cho đến cánh tay.

Pháp Sư sắp hết máu, miệng và mắt đầy đất, nằm gục dưới đất một lúc lâu vẫn cảm thấy miệng đắng.

Khán giả ở hiện trường ồ lên cảm thán, Pháp Sư cảm thấy sát khí, biết nữ chiến Phật hung hãn kia không cho mình cơ hội để thở, lại truy gϊếŧ đến đây, nhưng hai mắt đầy cát bụi của cô hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Cô biết vẻ ngoài nữ chiến Phật vô cùng xuất sắc, nhưng vẫn không biết vẻ ngoài này còn có rất nhiều năng lực kèm theo.

Debuff "một tay che trời", có thể che tầm mắt của đối thủ trong 20 giây.

Bị một tay che trời che đến không thấy trời đất đâu, Pháp Sư cuống quýt nâng tay ngăn cản, trong lòng biết là phí công, nhưng cũng không muốn bị loại ngay khi trận đấu vừa mới bắt đầu.

Rất bất ngờ, hồng anh thương của nữ chiến Phật không thể tiêu diệt Pháp Sư, mà bị thứ gì đó cản lại.

Một lực xung kích lại nâng Pháp Sư bay ra ngoài.

Không biết bay ra ngoài bao nhiêu mét, khi giá trị thể lực và lượng máu đều xuống đến mức đỏ, có người kéo cô lên.

"Cậu lỗ mãng xông lên như thế, không phải là chịu chết à?"

Không đợi Pháp Sư mở miệng phản bác, một đội cấp cứu chạy đến, trói cô đưa lên xe cấp cứu. Xe cấp cứu vừa đóng cửa chuẩn bị đưa cô đi, Pháp Sư cảm thấy một cơn mát lạnh đổ xuống từ trên đầu mình, tẩy rửa tất cả debuff trên người, sau khi tầm nhìn sáng trở lại, lượng máu và giá trị thể lực cũng khôi phục một nửa.

"Cảm ơn...Alaye." Pháp Sư nhìn đôi mắt to đang hướng về mình của Voi Quê lộ ra từ vẻ ngoài ninja, trái tim hồi hộp đập thình thịch.

Voi Quê vẫn mang bộ đồ nghề an toàn đô thị như lần trước, xe cấp cứu đến đón Pháp Sư vừa rồi đúng là đến từ bộ đồ nghề an toàn đô thị. A Tuyết kiên trì thuyết phục Voi Quê tiếp tục mang đạo cụ thâm uyên này, trận chung kết chắc chắn không thể thiếu thời điểm một mất một còn, có cấp cứu chính là có bảo mẫu, có bảo mẫu giữ cân bằng lượng máu, nhất định sẽ có ích phần nào.

"Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì phải nghe theo chiến thuật của A Tuyết, không nên khăng khăng cố chấp." Voi Quê lạnh lùng nói, "Hơn nữa việc quan trọng nhất lúc này là trận đấu, cậu làm ơn hãy gạt bỏ mọi tình cảm cá nhân sang một bên, tập trung chiến đấu, ok? Tôi cũng không muốn bị kéo chân."

Pháp Sư: "...được, tôi hiểu."

Sóng xung kích mạnh mẽ quét ngang vùng hoang dã, xe tải đông lạnh và xe bán tải bị sóng xung kích hất lên cao, nặng nề rơi xuống.

"Đau quá." Diêm Dung ôm vòng ba, cơn tức giận tăng vọt một cách điên cuồng, Thương Lộc gần như có thể thấy lửa xuất hiện trên đầu cô ấy.

"Em, bình tĩnh lại một chút." Thương Lộc ngồi ở phía sau xe bán tải, có thể vừa vặn nhìn thấy tình hình chiến đấu cách đó không xa.

Hỏa Băng Nguyệt của Chiến đội DL đã đuổi kịp và ngăn được đòn tấn công mạnh mẽ của Alpha, sóng xung kích vừa rồi là đến từ Hỏa Băng Nguyệt hóa giải đòn gϊếŧ tuyệt của Alpha.

Điều khiến Alpha bất ngờ hơn chính là, kẻ lập dị kia lại có thể tay không bắt được hồng anh thương nóng rực của cô, tiếp tục đối đầu với cô, không hề có ý nhường bước.

Lần đầu tiên Alpha gặp đối thủ trong Phòng Bí Mật, Hỏa Băng Nguyệt này râu ria xồm xoàm mặt vuông mày rậm, hai chùm tóc vô cùng đáng yêu bay múa trong gió.

Cơ bắp trên cánh tay căng phồng, sức lực cũng trở nên lớn hơn, hắn gào to, dần đẩy Alpha về sau, bộ râu xồm xoàm dựng đứng.

Tiếng thét của Hỏa Băng Nguyệt vang khắp vùng hoang dã, gót chân của Alpha dần dần đùn nên một ngọn núi nhỏ, vẻ ngoài nữ chiến Phật đỏ lên như lửa.

Nhìn khuôn mặt của Hỏa Băng Nguyệt, một vấn đề không thể hiểu nổi nhưng lại vô cùng muốn biết lởn vởn trong đầu cô —

Rốt cuộc vị dũng sĩ nào đã vượt qua chủ đề tình yêu cùng King Kong Barbie này?!

Alpha dồn toàn bộ sức lực, không lùi về sau một bước, mà không chỉ có cơ bắp của Hỏa Băng Nguyệt càng lúc càng to, tiếp tục phát lực trong lúc đối kháng, thời gian chống cự càng dài, kích thước của hắn càng lớn.

Ban đầu Alpha tưởng rằng là mình gặp ảo giác, cho đến khi cảm giác áp lực càng lúc càng lớn hơn, cơ thể Hỏa Băng Nguyệt gần như biến thành một ngọn núi, Alpha mới biết mình không hoa mắt.

Cơ thể của Hỏa Băng Nguyệt cao hơn gấp đôi so với Alpha, thậm chí buông một tay, chỉ dùng một tay chiến đấu với cô, tay kia giơ cao, nắm thành quả đấm, đấm mạnh vào đầu Alpha.

Alpha hoàn toàn không ngờ rằng còn có thể như vậy!

Một chảo dầu đang sôi bỗng nhiên xuất hiện phía dưới nắm đấm của Hỏa Băng Nguyệt.

Dầu nóng trong chảo sôi xèo xèo, bắn tung tóe khắp nơi, Hỏa Băng Nguyệt giật mình, lập tức thu tay về.

"Hey!" Có người hô một tiếng từ trên trời, Hỏa Băng Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, Hứa Ấu Diên cầm bánh kem trên tay, là bánh kem thật, dán thẳng vào hai mắt của hắn ngay trong khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên.

Hỏa Băng Nguyệt không nhìn thấy gì, nhanh chóng lùi về phía sau, Thời Duyệt truy kích bằng chảo dầu trong tay, ném vào ngực của hắn.

Chảo dầu xoay cực nhanh trên không, dầu nóng bắn tung tóe, khi sắp đâm vào ngực Hỏa Băng Nguyệt, nó lại bị một thanh cưa máy bổ thành hai.

A Tuyết cầm một thanh cưa máy khổng lồ to hơn cô ấy rất nhiều, đứng trước người Hỏa Băng Nguyệt.

Áo choàng thời tiết bay phấp phới sau lưng A Tuyết, sấm sét lớn lóe ra từ áo choàng bám trên cưa máy, làm chiếc cưa máy vốn đáng sợ này càng khủng khiếp hơn.

A Tuyết kéo cưa, tiếng nổ cực lớn có thể cắt mọi thứ vang lên, làm rung chuyển toàn vùng hoang dã.

Cô chĩa cưa máy vào Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt:

"Nếu đã không thể nhường bước, vậy không ai cần khách sáo nữa."

......

Tất cả mọi người đều đoán trận chung kết của Phòng Bí Mật sẽ vô cùng hấp dẫn, các tuyển thủ thể hiện khá xuất sắc, lại không nghĩ bão tố sẽ đến nhanh như vậy.

Trận chung kết mới bắt đầu, hai liên minh đã giao đấu trực diện.

Khán giả xem truyền hình và phát sóng trực tiếp phối đồ nhậu với máu thịt văng khắp màn hình, ăn uống vui chơi có tư có vị, mà khán giả xem hologram ở hiện trường lại không ngừng hò hét.

Trong lúc trận chung kết Phòng Bí Mật đang diễn ra nảy lửa, muôn người đều đổ xô theo dõi.

Mà ở một nơi nào đó trong thành phố, tổng giám đốc SQUALL Lưu Phong mở một cánh cửa, đi ra từ một căn phòng nhỏ tối như mực.

Ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào khiến mắt hắn đau nhức, hắn quay đầu nói với năm sáu thanh niên vẫn ngâm mình trong bóng tối, hỏi:

"Mấy người thật sự không cần lắp một chiếc đèn sao?"

Ở cách hắn xa nhất, một thanh niên có mái tóc ngắn mượt màu hạt dẻ ngồi dựa trên sô pha xua tay, không nói chuyện cũng không quay đầu, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình máy tính.

Trên màn hình máy tính là cận cảnh khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của nữ chiến Phật.

Lưu Phong biết, người nọ ra hiệu cho mình đừng nói nhiều, có thể đi.

Mở cửa ra ngoài, một cơn gió mạnh thổi đến, Lưu Phong gần như không mở nổi mắt.

Lần nào cũng gặp ở chỗ tối như vậy, là trả thù lao không đủ nhiều sao? Đừng nói là đèn, ngay cả ánh mặt trời nhân tạo họ cũng có thể mua được chứ. Nói trắng ra, mấy hacker này quen ở trong môi trường tối tăm, giống như thân phận chân thật của bọn họ, mãi mãi sẽ không để bất cứ người nào biết.

Lưu Phong tiếp xúc với những người này năm, sáu lần, đừng nói là bề ngoài, ngay cả giới tính cũng không thể nhận rõ.

Thật ra không quan trọng, các hacker duy trì sự bí ẩn và ít lộ diện là chuyện rất bình thường. Chỉ là...

Đứng trên tháp tín hiệu cao nhất thành phố, ngoại trừ căn phòng nhỏ phía sau, xung quanh chỉ có mây bay vạn dặm và gió lớn, dưới chân là những thanh thép rỗng đan chéo, ngay cả bóng dáng của máy bay trực thăng cũng không thấy.

Phải đi xuống thế nào đây?

Lưu Phong mím môi, quay lại gõ cửa:

"Tôi không nói nhiều nữa, có thể cho tôi ở lại thêm một lát không? Lạnh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện