Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 82



Kim Trảm Nguyên không nói gì, lại gắp thứ kia ném vào trong nồi nhúng, “Mùi vị của ruột hươu này rất không tồi, có muốn thử chút không?” Hắn vừa nói vừa dùng khóe mắt ngắm Trương Thư Hạc.

Ruột hươu? Trương Thư Hạc nhìn nhìn, không đầu không đuôi, chỉ có một đoạn chính giữa, ngược lại nắm không chắc có phải thực vậy không, cũng đành thôi. Kim Trảm Nguyên lại thừa dịp Trương Thư Hạc không chú ý, tay dùng lực chấn động, nửa đoạn vật dạng ruột kia đều hóa thành bột tan vào trong nồi nước.

Trương Thư Hạc uống một chén nhỏ, liền đặt xuống, nhưng Kim Trảm Nguyên luôn nói canh này ngon, lại múc cho y một chén nữa. Tuy rằng hứng thú ăn uống của Trương Thư Hạc đối với thịt rất nhạt, thế nhưng đã từng chịu rất nhiều mùi vị bị đói khi mạt thế, đối với thức ăn luôn là khái niệm không được lãng phí, cũng đành tiếp nhận uống một chén nữa. Thấy Trương Thư Hạc thu bát xác thực không muốn tiếp tục, lúc này Kim Trảm Nguyên mới như không có gì, hơn phân nửa nồi nước thịt còn lại hoàn toàn vào trong bụng hắn.

Mà vừa uống canh vừa nhìn Trương Thư Hạc trông nom chân hươu nướng bên kia, tưởng tượng xúc cảm dẻo dai của thân da thịt như tuyết với phần mông vểnh lần trước, thực sự là càng uống càng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tất cả hơi nóng trong nháy mắt đều tuôn xuống nửa thân dưới, căng cứng đến mức khiến da mặt Kim Trảm Nguyên thắt chặt, không khỏi lau mặt, thầm nghĩ dương tinh của con hươu hoang dã này thực lợi hại. Nghĩ xong không khỏi lại nhìn về phía Trương Thư Hạc đang dùng lưỡi dao cắt thịt chín ngoài da bên kia, không biết người trước mắt uống xong hai chén canh lộc tiên* đã có chút cảm giác hay chưa. (cái ấy ấy dài dài của con hươu á:v)

Thú tinh mà Kim Trảm Nguyên dung hợp chính là kỳ lân thú thượng cổ, trong cơ thể có chứa một chút huyết mạch chân long, mà long tộc trời sinh tính dâm tà, đối với chuyện tình dục mạnh mẽ hơn xa so với người khác, đương nhiên trong nháy mắt đã dâng lên phản ứng. Mà Trương Thư Hạc vì công pháp, thường ngày liền tĩnh tâm khắc chế, cho dù ăn vào dâm dược, cũng có thể tiến hành áp chế trong cơ thể, đương nhiên sẽ không mất mặt trước mọi người.

Bất quá cảm nhận thấy thân thể phát nóng vẫn phải có, bất quá hết thảy điều này y cũng chỉ đỗ lỗi cho lửa trước mặt quá nóng, cũng không nghĩ nhiều, đợi đến khi chân hươu được nướng chín, dạ dày của Kim Trảm Nguyên tựa như lỗ đen lấp không no, ngay cả rượu trái cây Trương Thư Hạc đưa cho, toàn bộ đều vào dạ dày hắn. Trương Thư Hạc cũng chỉ miễn cưỡng ăn hai miếng liền không ăn nữa, chẳng qua uống rượu trái cây cũng nhiều hơn chút so với thường ngày, trong lúc nhất thời trong cơ thể tràn đầy linh khí, toàn thân cũng có chút ấm áp dào dạt.

Đợi khi hai đống lửa hoàn toàn tắt, sắc trời cũng đã tối, hai người trở về sơn động. Toàn thân bị lửa hơ ra không ít mồ hôi, nếu tắm trong sơn động sẽ đọng nước, Kim Trảm Nguyên dứt khoát mở thêm một sơn động nhỏ trên tường đá, lưu lại dùng để tắm. Trương Thư Hạc trước đó đã tắm rồi, Kim Trảm Nguyên lại hơn mười ngày không tắm, tuy rằng bản thân người tu đạo có thể ngăn ngừa được dơ bẩn dính vào người, nhưng tắm rửa sạch sẽ cũng không thể không làm.

Mà lúc này, Trương Thư Hạc đang cầm mấy cái hũ gỗ đào, cho vào trong hũ thịt trái cây đã được rửa sạch nghiền nát, lại đặt vào trong mỗi hũ hai trái ngọc đào, chuẩn bị cho ngày sau dùng để tu luyện. Lúc này trong sơn động tràn đầy mùi thơm mát của hoa quả, y mới đậy nắp dời hũ tới một bên sơn động, khi quay người lại lau sạch cặn trái cây dính trên tay, liền thấy Kim Trảm Nguyên để trần cánh tay đi đến, khi thấy Trương Thư Hạc nhìn về phía hắn, liền cố ý nghiêng người, để cho y thấy vết thương chỗ bờ vai phía sau.

Thấy chỗ vết thương đó, Trương Thư Hạc biến sắc, kế đó bước vài bước đi tới phía sau hắn, ấn lưng hắn nhìn nhìn. Chỉ thấy vết thương sâu có thể thấy được xương, da thịt hai bên lật ra ngoài, lại nhìn không thấy có máu chảy ra, máu của bản thân yêu thú đều là tinh hoa, chảy xuống một giọt đều phải mấy ngày mới có thể bổ sung, vết thương này e rằng không chỉ mất một giọt hai giọt, không khỏi nhíu mày nói: “Vết thương này làm sao mà bị?”

Kim Trảm Nguyên lại không chút để ý mặc y xem, nói: “Khi thu thập cặn đỏ, gặp phải một con bọ cạp biến dị, nhất thời sơ suất bị đuôi nó quét một cái, đuôi bọ cạp đó quả thực lợi hại, dùng tử hỏa Tiên Thiên cũng đốt không tan, phí một phen công sức rất lớn mới trừ khử được.”

Trương Thư Hạc thấy hắn nói dễ dàng, sợ rằng tình hình chân thực càng hung hiểm hơn vạn phần, mà bọ cạp kia có độc, cũng không dễ lành lại như vậy, kế đó nghĩ nghĩ, lấy một đoạn rễ gỗ đào từ không gian cây đào. Từ sau lần trước y dùng qua thuốc làm từ rễ cây đào, đã từng nghiên cứu, phát hiện rễ cây đào khi bị cắt một đoạn, ngày hôm sau sẽ tự động mọc ra, không có gì khác so với trước đó, có lẽ dịch nước trắng sữa của rễ cây này cũng có chỗ tốt đối với việc chữa lành vết thương.

Kế đó lấy ra rễ cây đào, dùng tay chấm dịch trắng sữa bôi lên miệng vết thương của Kim Trảm Nguyên, chỉ chốc lát, vết thương đã có hiện tượng lành lại, hơn nữa nọc độc màu tím mơ hồ nơi miệng vết thương cũng nhạt bớt, lúc này Trương Thư Hạc mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra nói: “Bôi thêm một chút nữa, hẳn sẽ không còn việc gì.”

Kế đó xoay người lấy một chén gỗ đào, muốn ép ra toàn bộ chất lỏng trong rễ, bôi thêm một lần nữa chắc hẳn vết thương sẽ có thể kết vảy.

Mà Kim Trảm Nguyên thấy thế, ngược lại có chút bất mãn vết thương lành quá nhanh, vốn đúng là hắn đã gặp phải một con bọ cạp biến dị, nhưng cái thứ đó tuyệt không lợi hại như hắn nói, bất quá chỉ cắt ra một vết thương nhỏ, đã sắp khỏi rồi, ban nãy khi tắm đột phát ý tưởng, muốn dùng vết thương để tranh thủ hảo cảm của Trương Thư Hạc, kết quả một chiêu này dùng còn tốt hơn so với trong tưởng tượng, sau khi biết hắn bị thương, Trương Thư Hạc hoàn toàn không còn lãnh đạm giống trước nữa, cuối cùng cũng có vẻ quan tâm, điều này khiến Kim Trảm Nguyên cực kỳ cao hứng.

Bất quá trong lúc cao hứng, lại sợ vết thương khỏi quá nhanh, thừa dịp khi Trương Thư Hạc ép nước rễ đào, nhúc nhích cơ bắp ở miệng vết thương nơi vai ra ngoài vài cái, yêu tu hóa hình như hắn, đều có thể tự hành khống chế xương cốt cơ bắp máu thịt toàn thân, chỉ chốc lát, vết thương lại nứt ra lớn hơn, đợi đến khi Trương Thư Hạc bưng nửa chén nước dịch quay đầu lại, phát hiện vết thương vốn sắp khép lại kia, thế mà lại có chút dấu hiệu rạn nứt, không khỏi thầm nghĩ con bọ cạp độc biến dị kia quả nhiên lợi hại.

Vội vàng tìm khối đá để cho Kim Trảm Nguyên ngồi, cưỡng ép ngăn chặn hắn lộn xộn, cầm nửa chén nước dịch không ngừng bôi lên, thẳng đến khi vết thương khép lại toàn bộ, lúc này mới giãn mi, thu chén gỗ đào, ngữ khí thanh lãnh như thường ngày nói: “Đã không còn việc gì.”

Ban nãy khi được bụng ngón tay bôi vết thương, Kim Trảm Nguyên liền cảm thấy chỗ vết thương nóng đến lợi hại, lúc này quay đầu thấy dung mạo Trương Thư Hạc tuấn nhã mà không mất nhu hòa, màu da trắng ngọc ôn nhuận, thần sắc cử chỉ thanh nhã xuất trần không còn vẻ xa cách, khiến lửa dục mà Kim Trảm Nguyên vẫn luôn khắc chế trong nháy mắt bành trướng lên, chỉ cảm thấy bụng dưới nóng rực như muốn đốt người.

Vì vậy vô ý thức vươn cánh tay, kéo nhân nhi muốn nhấc chân rời đi trước mặt vào trong lòng. Trương Thư Hạc tuy biết Kim Trảm Nguyên hành sự bất thường, nhưng không ngờ hắn hành động không hợp lý như vậy, nhất thời cánh tay chặn lại, muốn cách khỏi cánh tay vươn tới của đối phương, há liệu như bọ ngựa đá xe, không chút nào có thể ngăn cản được hành động chặn ngang ôm lấy y của Kim Trảm Nguyên.

Trương Thư Hạc nhớ đến chuyện nào đó, không khỏi biến sắc, khuỷu tay chặn lại ngực Kim Trảm Nguyên, chen chân vào muốn xoay người lại, nhưng không ngờ Kim Trảm Nguyên nắm đầu gối y vững vàng, hoàn toàn tránh không thoát, sắc mặt bắt đầu trở nên kinh sợ, vươn tay kẹp lấy cái cổ gần trong gang tấc.

Trương Thư Hạc không phải người ngu ngốc, chuyện trước đó y đã cực lực muốn quên đi, hơn nữa vừa rồi hai người ở chung vẫn giống như trước đây, mới khiến y nhất thời mất cẩn thận, hành động lúc này của yêu tu, hiển nhiên lại động suy nghĩ dâm tà kia, hai chữ súc sinh lập tức muốn tuột khỏi miệng, nhưng dạo qua một vòng bên miệng lại chỉ có thể nuốt trở vào, hai chữ đó chính là vết thương trí mạng, một khi chọc tức yêu tu này, đối với y trăm hại mà không một lợi, không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa, chỉ đành thấp giọng cảnh cáo: “Thả tôi xuống, nếu không không chắc tay tôi sẽ đả thương chỗ nào...”

Cổ của Kim Trảm Nguyên ở trên tay Trương Thư Hạc, đổi lại là người bình thường, phỏng đoán cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng đối phương là yêu tu, xương cốt toàn thân như cơ thép cốt sắt, cho dù lực tay Trương Thư Hạc lớn thế nào đi nữa, cũng không khác gì gãi ngứa, đừng nói là tay, cho dù là đạn, cũng sẽ kẹt bên ngoài không xuyên qua được.

Một phen ôm Trương Thư Hạc tới giường đá phụ cận, sau đó ôm thắt lưng nhỏ dài dẻo dai của y, tiếp cận đến dùng ngón tay vuốt ve cằm y, trước kia còn cảm thấy hơi đầy đặn mịn màng, lúc này lại gầy đi không ít, thực sự khiến cho hắn thương tiếc, bất quá thương tiếc thì thương tiếc, phúc lợi nên có thì nửa phần cũng không thể thiếu, không chịu từ bỏ chút nào, dưới sự ngăn cản vô lực, dưới đôi mắt rốt cục có chút kinh hoảng của Trương Thư Hạc, hôn xuống.

Môi lưỡi mang theo một luồng hơi thở thơm mát tự nhiên kia, khiến Kim Trảm Nguyên yêu thích không nỡ buông miệng, dù cho người dưới thân cực không hợp tác, hắn cũng có bản lĩnh cạy ra hàng răng ngọc, đưa lưỡi vào, không ngừng quấy ôn hương nhuyễn ngọc bên trong, gặm cắn đến mức Trương Thư Hạc rên ra tiếng, thở không ra hơi, đáy mắt nhắm lại mở nhịn không được tuôn ra chút lệ ý, cũng không bỏ qua.

Mà khiến y càng thêm lúng túng chính là, trên người lại nóng lên, thân dưới cũng dần dần có phản ứng không tự chủ, thân thể đều có chút trở nên run rẩy, thật không hiểu có phải trúng tà hay không, tại sao sẽ khó có thể khống chế như thế, chẳng lẽ lại là do yêu tu này động tay chân? Lúc này trong lòng Trương Thư Hạc vừa giận vừa tức, vừa vặn đầu lưỡi của Kim Trảm Nguyên không biết sống chết duỗi vào trong cổ họng y, y liều mạng nín thở, cũng muốn cắn đứt nó thành hai đoạn.

Há biết yêu tu này gian trá vô cùng, giữa lúc suy nghĩ của y chợt lóe, đầu lưỡi kia đã linh hoạt rụt trở lại, trên mặt Kim Trảm Nguyên đã nở lên một nụ cười tà khí, nói với Trương Thư Hạc: “Ngoan ngoãn đừng động, nếu không cắn đầu lưỡi của chính mình sẽ đau đấy.”

Trương Thư Hạc nào chịu nghe vào, đương nhiên là giãy thoát không thôi, muốn đánh đòn cảnh cáo hắn, nghiêm mặt quát: “Kim Trảm Nguyên, anh cũng là tu sĩ, hiện giờ đã thành công hóa hình, cách đại đạo chỉ còn vài bước, thế nào có thể xao lãng nơi đây, tham luyến trong loại nhân luân* dục vọng này?” (*luân lý con người)

Kim Trảm Nguyên chính là yêu tu, không ràng buộc luân lý giống con người, làm việc đương nhiên là thuận theo tâm ý, căn bản không có nửa lòng hối lỗi, trái lại vươn tay thò vào trong áo người dưới thân nhẹ nhàng xoa nắn, cười nói: “Nhân luân giao hợp cũng là thiên đạo, chúng ta tuy là người tu đạo, nhưng ở nhân giới cũng không nhất định phải thanh tâm quả dục như thế, hơn nữa song tu chi đạo thượng cổ cũng có thể thành tựu đại đạo.”

Thấy Trương Thư Hạc nửa chống thân, dùng sức giãy dụa phần eo muốn thừa dịp hắn nói chuyện không chú ý, thoát khỏi cánh tay siết chặt như thép kia, kết quả trái lại khiến Kim Trảm Nguyên ôm càng chặt, mà eo nhỏ tràn ngập tính dai trên tay, khiến cho cái tên này lại không tự chủ được nhớ đến khi giao hoan lần trước, người dưới thân khi nghênh đón khi cách xa, tư thái mặc dù đau đớn nhưng vẫn vội vàng run rẩy phối hợp đong đưa.

Kế đó màu sắc nơi đáy mắt càng trở nên sẫm hơn, giọng điệu cũng bắt đầu vô lại cúi xuống tùy ý cười nhẹ nói bên tai đang tránh né của Trương Thư Hạc: “Rõ ràng khi trở về cậu cưỡi trên lưng tôi, đông vỗ tây sờ đối với tôi hài lòng đến cực điểm, thế nào hiện tại đến phiên tôi, lại nơi đây không chịu nơi kia cũng không muốn?” Ý tứ tiềm ẩn là: cậu mặc kệ, tôi đây không phải bị cưỡi không công sao?

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong khuôn mặt bạch ngọc nhất thời sung huyết đến đỏ rực, lúc đó chỉ lo uy phong, chưa từng nghĩ đến như vậy còn phải trả lại, sức lực nơi thắt lưng không khỏi yếu đi, miệng cũng nhất thời nghẹn lời.

Mà Kim Trảm Nguyên lại càng thấy gió thì lên, một hồi sau, trên thân hai người trên giường đá đều đã không còn quần áo, một người cường tráng hơi ngăm đen đang liếm mút không thôi trên thân thể như tượng bạch ngọc dưới thân, tuy rằng người dưới thân vẫn có chút giãy dụa, nhưng lại như bị người nắm điểm yếu, thủy chung không thể triệt để thoát khỏi, trên khuôn mặt tuấn nhã kia, có không cam lòng rồi lại có chút sợ hãi, thế nhưng khoái cảm lại từng đợt đánh tới, cho dù cực kỳ nhẫn nại, cũng không khỏi sẽ tràn ra một chút thanh âm từ khóe miệng.

Nguồn:

Kim Trảm Nguyên liếm mút đùa giỡn trên người Trương Thư Hạc đủ rồi, lúc này mới chống thân lên, vật giữa hông hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thước tấc tuyệt đối là trong vạn không một. Người dưới thân hiển nhiên thừa nhận cực kỳ thống khổ, đung đưa theo thắt lưng không ngừng rung động ra ra vào vào của Kim Trảm Nguyên, giây lát trôi qua, mới rốt cục chậm rãi thích ứng được, hơn nữa Kim Trảm Nguyên cũng hơi có chút thủ đoạn, hai tay không ngừng hoặc trước hoặc sau hoặc trên hoặc dưới trêu ghẹo ở nơi mẫn cảm, cho dù người dưới thân lãnh tình thế nào đi nữa, cũng không khỏi bị loay hoay có chút quên mình, thậm chí còn cuộn hai chân lại trước người, tách mở rộng ra, dưới thân bị người nhìn bao quát không bỏ sót, sắc mặt cũng ửng hồng, hai mắt tựa như nhắm lại như khép hờ, khi bị đâm đến sâu bên trong, lại kêu lên có chút nghẹn ngào, không biết là vô cùng sung sướng, hay là có chút đau đớn.

Kim Trảm Nguyên nhìn nơi non mịn của người dưới thân ngậm lấy cự vật của mình, không ngừng nuốt nhả theo sự ra vào, dục vọng dưới thân lại càng khó chịu, động tác cũng không còn nhẹ nhàng như lúc đầu nữa, xuất đủ mã lực bắt đầu trở nên cuồng dã, mỗi một lần đều như muốn đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể người dưới thân. Chỗ kia của hắn vốn đã to dài hơn so với người bình thường, lần này lại càng đâm ác liệt, lăn qua lăn lại đến mức người dưới thân thở dốc liên tục, nơi dung nạp trở nên run rẩy như đến cực hạn, miệng lại càng trằn trọc khóc nỉ non như không chịu nổi, tiếng rên đau liên tục mà không dứt.

Người dưới thân rên đau nghẹn ngào khác lúc bình thường như thế, khiến cho Kim Trảm Nguyên nghe thấy mà ngực như tăng thêm lửa, như có động lực, động tác càng trở nên nhanh chóng, chỉ muốn khiến cho thanh âm này vẫn luôn không ngừng, không ngừng...

Cả một đêm, hắn lăn qua lăn lại thay đổi các kiểu, thẳng đến khi trời sắp sáng, lúc này mới ôm nhân nhi sớm đã mệt mỏi không chịu nổi thiếp đi, vừa đắc ý vừa thỏa mãn hôn bên tai bên gương mặt y, cánh tay cũng ôm càng chặt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện