Chương 3: Mang theo cục nợ.
''Oa!'' Lâm Nhã hoảng hồn giật lùi lại phía sau khi một con zombie bổ nhào tới người cậu. Mém tí nữa là bị cào rồi! Lâm Nhã đổ mồ hôi lạnh, cây rìu trên tay càng thêm siết chặt. Đây là vũ khí trong nhà kho của Phù Hinh, tận mắt Lâm Nhã thấy Phù Hinh dùng cái rìu kết liễu mạng sống người bạn gái cũ của Lâm Nhã. Thật đáng tiếc khi không có súng đạn ở đó, trước đây Lâm Nhã từng học một khóa học bắn súng cùng với anh hai nên cũng biết được chút ít.
Lâm Nhã dùng sức chém xuống đầu zombie, cậu nhanh chân cố gắng tìm đường thoát thân. Zombie phiêu đãng xung quanh chậm chạp lao tới con mồi, may mắn rằng tốc độ của nó không quá nhanh nên Lâm Nhã thuận lợi trốn thoát được. Đừng hỏi tại sao cậu không nhiệt tình giết zombie, đó chỉ là hành động trong phim ảnh mà thôi, cậu phải duy trì thể lực bỏ chạy, chỉ có một thân một vũ khí thì chỉ có nước làm anh hùng rơm.
Nhiều cột khói đen bay mù mịt trên bầu trời đỏ rực như màu máu, âm thanh gào thét điên cuồng của những xác chết biết đi, nhà cửa, phố phường trở nên điêu tàn, tang hoang nhuộm thành một màu tối tăm. May mắn đã đến với Lâm Nhã, cậu phát hiện ra một đoàn người từ trường học cấp hai chạy tới chiếc xe buýt, cậu tăng tốc độ chạy tới nơi đó thì nhìn thấy cảnh tượng vô cùng phẫn nộ.
"Xe đã hết chỗ rồi, mày không được vào đây!"
"Đúng đó, kẻ vô dụng như mày tốt nhất nên làm mồi nhử cho mọi người thoát khỏi đây." một cô bé tóc xoăn có gương mặt đáng yêu lại nói ra những lời cực kì cay độc đáng sợ, vẻ mặt hả hê nhìn cậu nhóc ngã nhào xuống mặt đất.
Mọi người trên xe bắt đầu hùa theo, tài xế trên xe cảm thấy mọi người lãng phí thời gian nên cũng bắt đầu nóng ruột, quyết định để mặc cho kẻ bị bắt nạt ở ngoài và chạy xe rời khỏi đó.
Những con zombie bị nhốt trong trường bắt đầu nháo nhào lên khi thấy con mồi bỏ trốn, đứa bé ngồi trên mặt đất ngơ ngác nhìn chiếc xe buýt đã chạy đi mất, gương mặt lấm lem đầy bùn đất và máu khô.
"Bọn súc vật!" Lâm Nhã nổi giận trước những kẻ vô nhân tính, chỉ muốn nguyền rủa cho bọn chúng bị zombie cắn chết hết để thanh lọc xã hội này. Cậu lao tới phía cậu bé đang ngồi ngẩn người kia la lên "Ngơ ngác ngồi ở đây làm gì? Muốn bị zombie cắn chết hả?"
Lâm Nhã không để cho cậu bé đó kịp phản ứng mà xốc nó lên vai như bao tải tiếp tục, nhất định phải tìm được xe mới thoát ra khỏi đây! Chết tiệt, làm sao kiếm được một xe nào đó có chìa khóa đây? Cậu nhóc bị vác trên vai Lâm Nhã dường như thấy được Lâm Nhã đang cố gắng tìm xe nào có thể chạy được, cậu lắp bắp nói "Bên kia..."
Ánh mắt Lâm Nhã lóe sáng khi thấy vật cứu tinh, bổ rìu xuống con zombie đang lao tới rồi đạp đổ nó xuống con zombie khác.
Chạy!
Khởi động máy, Lâm Nhã đạp ga đâm thẳng vào những con zombie chắn trước mắt. Cậu thừa nhận, bản thân đang trút giận lên đám zombie. Tính cách của Lâm Nhã từ xưa đã là một thiếu gia nhà giàu nổi loạn, yêu thích đánh đấm và chán ghét nhất những kẻ dối trá, hai mặt. Được gia đình bao bọc kỹ lưỡng, Lâm Nhã chưa từng bị ủy khuất dù chỉ một lần, nhưng khi nhìn người khác bị bắt nạt tàn ác, cậu lại cảm thấy ngứa ngáy tay chân. Đính chính một điều Lâm Nhã không phải là thánh mẫu hay ngụy quân tử, cậu đơn thuần là ngứa mắt mà thôi.
Tiểu thiếu gia họ Lâm điêu luyện cầm tay lái lạng lách qua những kẽ hở trong hàng trăm zombie ồ ạt chạy tới, tìm đường sống chạy ra khỏi khu phố tử thần. Chiếc xe bắt đầu giảm tốc độ khi tới quốc lộ, băng qua cây cầu, xuyên qua cánh cổng rạn nứt, Lâm Nhã thấy được ánh mặt trời buổi hoàng hôn lặn xuống trên mặt sông phản chiếu màu đỏ quỷ dị của bầu trời, mang cảm giác tang thương khó tả.
"Lúc nãy... cảm ơn anh đã giúp đỡ em..." thiếu niên nhỏ tuổi ngồi bên cạnh Lâm Nhã gương mặt đỏ ửng lên, không biết là vì đau buồn sự tàn nhẫn của bạn học hay do cảm động ơn cứu mạng của Lâm Nhã.
Bất quá Lâm Nhã cũng không để ý, cậu biết được rằng bản thân đã mang theo một cục nợ, bình thường thì các nhân vật chính trọng sinh ở Mạt thế đều trở nên lạnh lùng, thờ ơ trước khó khăn của người khác, không còn mang theo cảm xúc đồng cảm dư thừa và bảo vệ cho những người mà mình yêu thương. Nhưng Lâm Nhã không thể trơ mắt ra nhìn thiếu niên này bị zombie cắn nuốt, có khi nó sẽ ám ảnh tâm lý Lâm Nhã cả đời.
"Ừm." Lâm Nhã bình tĩnh tiếp nhận lời cảm ơn của thiếu niên, tự giới thiệu tên mình "Anh tên là Lâm Nhã, nhóc tên gì?"
"Cố... Tinh Hải..." thiếu nhiên rụt rè nhìn Lâm Nhã, sợ phạm phải sai lầm khiến ân nhân không vui mà bỏ rơi y.
"Thẳng thắn mà nói, một mình anh không thể nào sống sót ở Mạt thế được, cho nên anh mới cứu nhóc để nhóc có thể hỗ trợ và giúp đỡ bên cạnh. Cố Tinh Hải, tốt nhất là cậu nên có ích một chút, nếu không cậu bị tôi quăng đi cũng chẳng oan uổng tí nào." Lâm Nhã trầm giọng nói, cậu không thể nào chiếu cố cho một thằng nhóc nhút nhát được, muốn tồn tại ở thế giới khắc nghiệt, không những Cố Tinh Hải mà Lâm Nhã phải cố gắng tồn tại.
"Nhã ca ca, Tiểu Hải nhất định sẽ cố gắng." Cố Tinh Hải cực kỳ nghiêm túc gật đầu, đôi mắt lóe lên kiên định "Bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo vậy?"
"Tìm càng nhiều thức ăn càng tốt, còn có cả quần áo, thuốc thang và vũ khí nữa." Lâm Nhã tấp xe vào lề đường, mục tiêu của cậu chính là nhà dân, với năng lực hiện tại của Lâm Nhã không có khả năng đi tới siêu thị hay trung tâm mua sắm được, vì nơi đó có quá nhiều zombie, và nguy hiểm đáng lo ngại nhất chính là cướp giật, tranh giành. Hiện tại, Lâm Nhã và Cố Tinh Hải chỉ cần tìm vật tư ở nhà dân, không chừng có thể thấy cửa hàng tiện lợi.
Cố Tinh Hải cực kỳ ngoan ngoãn nghe theo lời Lâm Nhã, bàn tay nắm chặt gậy bóng chày Lâm Nhã đưa cho.
"Được rồi, nhóc giết thử con zombie kia đi. Nhớ là đánh vào đầu nó... hoặc đánh gãy chân nó rồi đập vào đầu." Lâm Nhã nghiêm túc nói, khi nhìn xuống chiều cao của Cố Tinh Hải lại bổ sung thêm.
"Dạ..." Cố Tinh Hải kiềm chế nỗi hoảng sợ của bản thân, mùi hôi thối rữa nát của zombie khiến y vô cùng buồn nôn.
Gràommm...
Bốp!! Bụp!!
Cố Tinh Hải dùng toàn lực đánh vào bắp chân của zombie, thân hình y lảo đảo mất thăng bằng. Vài giây đó đủ để móng vuốt zombie lao tới bắt lấy Cố Tinh Hải, tim Lâm Nhã như nhảy ra ngoài, vội vàng kéo Cố Tinh Hải về phía sau quát khẽ "Vô dụng!" Cậu hung hăng chém ngang cánh tay zombie, không chút chần chừ bổ não zombie ra làm đôi. Máu cùng chất nhầy nhụa khó coi văng hết lên quần áo của Lâm Nhã. Lâm Nhã nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn nắm tay Cố Tinh Hải tiếp tục cuộc chiến.
Cố Tinh Hải gương mặt tái nhợt, bám dính lấy lưng áo Lâm Nhã không chịu buông ra, tới khi Lâm Nhã xử lý zombie xong phải ngó ngang ngó dọc đề phòng, căn bản là không thể phó thác đằng sau lưng cho nhóc con nhát gan này được.
Lâm Nhã thật sự là mang theo một cục nợ mà!!!!
Bây giờ cậu hối hận quá, cứu thì cứu nhưng tại sao phải mang theo thằng nhóc này bên mình.
"Chết tiệt, nếu không giết được con nào tao liền ném mày cho zombie ăn đó." Lâm Nhã không giữ được bình tĩnh gầm lên, đá Cố Tinh Hải ra phía trước cho y chiến đấu với zombie.
Lần này Lâm Nhã sử dụng dị năng không gian giam cầm bảo vệ sau lưng, đôi mắt dán chặt vào Cố Tinh Hải để đảm bảo rằng thằng nhóc cùi bắp này không bị zombie cào trúng hoặc cắn xé. Lời đe dọa của Lâm Nhã dường như có tác dụng, Cố Tinh Hải liều mạng lao vào zombie, hoàn toàn bỏ qua móng vuốt của nó đập vỡ đầu zombie.
"Ngu ngốc, ngươi muốn bị biến thành zombie luôn hả? Nếu như bị cào phải thì biết làm sao?" Lâm Nhã kiềm nén cảm xúc muốn đấm vài cái vào mặt Cố Tinh Hải thành đầu heo, dị năng giam cầm của cậu bỗng nhiên bộc phát mãnh liệt, đánh xa đám con zombie lại gần, biến thành những cái xác dập nát như tờ giấy.
"..."
"..."
Cố Tinh Hải dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn mấy chục zombie nghẻo hết trong vòng một nốt nhạc, y vô thức nhìn Lâm Nhã với vẻ mặt quái dị. Lâm Nhã chột dạ gãi đầu, rồi lại phấn khích cực điểm, dị năng của cậu thật bá đạo! Quá tuyệt vời!
"Vừa... vừa nãy là do anh làm sao?" Cố Tinh Hải nghi ngờ hỏi, 90% đã khẳng định việc này là do Lâm Nhã làm.
"Đúng, đây chính là dị năng của tao, giống như trong tiểu thuyết đề cập tới." Lâm Nhã mỉm cười đắc ý "Chỉ cần có sức mạnh, mày có thể làm bất cứ việc gì, giết zombie, trả thù, bảo vệ đồng đội, và quan trọng hơn chính là sống sót."
"Lỡ... lỡ như em không có dị năng thì sao?" Cố Tinh Hải có chút lo lắng về tương lai, y sợ Lâm Nhã sẽ từ bỏ y, ném y cho bầy zombie ăn thịt.
"Nếu thật có chuyện đó, thì tao nuôi mày là được chứ gì? Đừng có đa sầu đa cảm nữa, tao ghét loại người thứ hai chính là những người ủy mị, sướt mướt như tiểu bạch kiểm đó." Lâm Nhã nhăn mày nói tiếp "Không tán dóc nữa, tối nay cần tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi, hiện tại kiếm càng nhiều vật tư càng tốt, ưu tiên thức ăn, nước uống và thuốc thang, rõ chưa?"
"Vâng."
Bình luận truyện