Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 36: Lựu đạn hạt nhân



Ngồi trên giường trong chốc lát, cho đến khi bụng cảm thấy hơi đói thì Lâm Đăng mới đi xuống tầng dưới, từ trong tầng hầm lấy một cái đùi vịt áp chân không đi ra, vừa ăn vừa đi lên trên.

Đợi khi hắn ngồi vào ghế sopha ở phòng khách, mới phát hiện trên cái bàn thấp có một tờ giấy ghi chú, được gạt tàn đề lên.

Cầm lên thì thấy ở trên có một dòng chữ viết vô cùng cẩu thả_____”Tiểu Đăng Đăng, tôi có việc đi trước, chúng ta có duyên thì gặp lại nha~”

Sau khi Lâm Đăng đọc xong, không có ý tưởng gì, vứt tờ giấy lăn lóc, tập trung ăn chân vịt trên tay.

Một cái chân vịt vào bụng, hắn lại lấy ra một chai nước khoáng uống dở của ngày hôm qua, đổ ào ào hết vào bụng của mình.

Ném chai rỗng, Lâm Đăng vỗ vỗ tay đứng dậy, chân chầm chậm di chuyển bước về phía cửa, trong lòng bắt đầu cân nhắc làm gì để vượt qua thời gian hôm nay.

Trước mắt mà nói, nơi này rất tốt, ít người, tang thi cũng không nhiều, trừ lần trước tang thi triều là ngoài ý muốn thì bình thường đều yên tĩnh.

Tạm thời Lâm Đăng chưa muốn rời đi, chỉ cần Na Cẩn Du bệnh xà tinh kia không đến làm phiền hắn, tin chắc mỗi ngày trôi qua rất là thư thái.

Chiếc Hummer màu đen vẫn còn, xem ra Na Cẩn Du cũng không phải là người rất keo kiệt.

Lâm Đăng quay quay chìa khoá xe trên tay, nghĩ nghĩ, có nên lên xe.

Không ai ngại vật tư quá ít, thừa dịp nơi này còn chưa bị nhiều đội ngũ phát hiện, hắn cần phải cố gắng thu thập thực vật, dù sao hiện tại hắn không có gì để làm, nhàn rỗi là nhàn rỗi, tốt hơn tìm một cái gì đó để làm.

Lái xe chạy dưới bóng cây thấp thoáng trên đường, nhìn vào cửa kính xe thỉnh thoảng xẹt qua bóng cây loang lổ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây, lại xuyên qua cửa kính xe, cuối cùng dừng lại trên mặt, cái loại cảm giác ấm áp này có thể thấm đến tận đáy lòng, có thể nói đây thực sự là một cách để thư giản, hit sâu một ngụm không khí trong lành bên ngoài, toàn bộ cơ thể thư giãn rất nhiều, có loại cảm giác tươi mới hẳn lên.

Xe chạy không bao lâu, đèn báo nhiên liệu sáng lên, ánh sáng màu vàng báo hiệu nhiên liệu dự trữ của xe không đủ, sắp cạn kiệt.

Thực tế thì Lâm Đăng đã sớm lưu ý tới kim đo nhiên liệu, hắn vẫn luôn tìm kiếm nhiên liệu trên những chiếc xe bị vứt bỏ, may mắn là phía trước có thể nhìn thấy mái nhà màu đỏ nhạt của một biệt thự, mà những người có biệt thự sẽ đều có xe, có xe thì có bình chứa nhiên liệu, bình nhiên liệu____còn sợ không có dầu sao?

Nghĩ như vậy, Lâm Đăng không tự giác tăng tốc độ xe lên, chạy tới gần nơi biệt thự mới chậm rãi dừng lại, đem xe đỗ ở bên cạnh một cái cây, sau đó mới xuống xe đi bộ đến gần biệt thự.

Cổng hàng rào đóng rất chắc chắn, chút độ cao này đối với Lâm Đăng không thành vấn đề, chỉ là trong sân đậu một chiếc xe nguyên vẹn, thoạt nhìn tính năng khá tốt, hơn nữa bề ngoài còn có dấu vết thường xuyên sử dụng, trong thời gian ngắn hắn cũng không xác định bên trong biệt thự có người may mắn sống sót hay không.

Trong mọi trường hợp, thận trọng vẫn là tốt nhất, hắn còn đang bị thương, tốt nhất là không đối đầu với đối phương, thứ nhất là không biết đối phương có bao nhiêu người, thứ hai là không rõ trên tay đối phương có súng hay không, hắn dù sao cũng chỉ là người thường, không phải là anh hùng sắt thép chống được đạn, nếu không cẩn thận, cũng sẽ bị người khác bắn một phát đi đời.

Lâm Đăng trèo lên một cái cây đối diện biệt thự, ngồi trên cành cây, lợi dụng tán lá dầy rộng che giấu thân thể mình, sau đó cắn lá cây, hết sức nhàn nhã dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

Quan sát là một kỹ năng sống còn, bảo trì một tư thế trong thời gian dài không di chuyển đối với hắn không phải là chuyện khó, nhưng mà luôn luôn nhìn chằm chẳm vào một nơi quá đủ nhàm chán, Lâm Đăng chỉ có thể giết thời gian bằng cách này.

May mà người bên trong không khiến hắn chờ đợi quá lâu, một tiểu mỹ nhân với một đầu tóc xoăn dài màu rượu vang đỏ đi ra, trên tay cầm một con dao răng cưa nhọn, dao màu đỏ, thực hợp với màu tóc của cô ta, có lẽ cô ta là một người yêu thích màu đỏ, trừ quần bò màu xanh đậm, áo T-shirt trên người và đôi tất dài dưới chân đều là màu đỏ.

Lâm Đăng nhịn không được nhìn cô ta thêm vài lần, lại đem ánh mắt chuyển hướng về hai người đeo kính đang biểu tình cứng ngắt sau lưng cô ta, hình như là vệ sĩ, tạm thời có thể xem nhẹ.

Chẳng lẽ chỉ có ba người này?!

Cô gái tóc đỏ đi thẳng đến đuôi xe và mở ra cốp xe, vệ sĩ phía sau lập tức bước lên trước, đem một cái xác phụ nữ đã có chút phù thũng mang ra ngoài, tiếp, cô gái tóc đỏ liền mang theo hai vệ sĩ nâng cái xác đi ra ngoài cổng sắt, đi vào bên trong khu rừng bên đường.

Lâm Đăng quay đầy dõi theo bóng dáng của ba người, mấy người này chắc là muốn chôn cái xác trong rừng, hơn nữa có vẻ như cấp bách, không lâu sau hắn không còn nhìn thấy bóng áo đỏ của cô gái.

Đợi khi không còn nhìn thấy họ nữa, Lâm Đăng không do dự, nhanh chóng leo xuống cây, đẩy cánh cổng khép hờ đi vào trong. Cửa biệt thự không đóng, Lâm Đăng ngồi xổm ở cửa lắng nghe một lát, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, 50% bên trong thực sự không có ai, 50% là có thể có người đang ngủ.

Lâm Đăng cẩn thận kéo cánh cửa ra ngoài, đại sảnh không có bóng người, bàn ở giữa có để một phần đồ ăn thức uống còn dư, vỏ chai và túi thực phẩm, hẳn là đồ ăn còn thừa của ba người kia.

Nhanh chóng kiểm tra các phòng dưới tầng một lần, lại lên trên tầng nhìn qua một lượt, thấy không có ai, hắn mới chính thức yên tâm, bắt đầu tìm kiếm công cụ gây án.

May mắn thay, hắn tìm thấy một cái kẹp giấy trong một căn phòng, lại ở trong phòng bếp tìm được một thùng dầu rỗng.

Phải nói rằng, ngay cả ông trời cũng giúp hắn.

Tuy rằng hành động ăn trộm dầu có chút đáng xấu hổ, thế nhưng không còn cách nào, xe thì không thể không có dầu, không dầu, chiếc Hummer của hắn không khác gì rác thải.

Thời gian không có nhiều, Lâm Đăng cầm hai thứ này lập tức đi đến chiếc xe màu đỏ trong sân, hai ta khéo léo lưu loát bắt đầu ăn trộm dầu, đây cũng là một kỹ năng cần thiết nhất trong mạt thế, bởi vì nắp bình xăng chỉ có thể dùng khoá xe để mở ra, mà đa số xe bị vứt bỏ thì thường không có khoá mở, cho nên dựa vào biện pháp trực tiếp lấy dầu qua nắp bình xăng rõ ràng không thể thực hiện được.

Phương pháp trộm dầu xe là hắn học từ người khác, các bước không nhiều, thao tác cũng không phải rất phức tạp, chỉ cần là người thì có thể học được, nhưng quan trọng là ngươi có tâm đi ăn trộm hay không.

Không ngờ là lượng dầu dự trữ trong chiếc xe này còn đủ, sau khi Lâm Đăng đem toàn bộ đổ đầy bình, mới đem ống dẫn xăng về lại như cũ.

Đem dây thép rút ra, nối lại cầu dao điện, đóng lại lớp ngoài, chiếc xe khôi phục lại trạng thái ban đầu, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không nhìn ra có người ăn trộm dầu.

Làm tốt công tác kết thúc, Lâm Đăng nhấc lên bình chứa đầy dầu, xem trọng lượng này, khoé miệng Lâm Đăng không thể cong lên một hình cung vừa lòng, đang muốn bước ra cổng sắt, khoé mắt liếc qua thấy bóng hai người đang từ con đường nhỏ phía bên phải biệt thự đi đến đây.

Lâm Đăng lập tức nắm chặt bình dầu, vắt chân lên chạy về chiếc Hummer cách đó không xa.

Dĩ nhiên hai người đàn ông đó cũng nhìn thấy Lâm Đăng, cỏ một người đeo kính đen tăng tốc đuổi theo, tốc độ khá nhanh.

Tất nhiên tốc độ của Lâm Đăng cũng không chậm, khi còn chưa tới lại gần hắn đã nhảy lên chiếc Hummer, nhanh chóng khởi động xe, vừa vặn phun đầy khí thải vào mặt người đàn ông đeo kính đen chạy tới.

Anh trai mắt kính đen tụt lại phía sau, một thanh niên trẻ tuổi tóc màu nâu nhạt không chút hoang mang giơ tay cầm súng, nhắm ngay vào Lâm Đăng trong xe hummer bắn một súng.

Viên đạn ra nòng uy lực rất lớn, dễ dàng xuyên thủng cửa kính phía sau xe, trúng ngay vai phải của Lâm Đăng.

Tay Lâm Đăng rung lên, làm chậm tốc độ, lạnh mắt quay đầu xe lại, hắn tự động bỏ qua anh trai kính đen cố chấp đuổi theo xe, nhắm thẳng vào thanh niên tóc màu nâu nhạt phía sau.

Từ trong kho hàng nhỏ lấy ra một trái lựu đạn hạt nhân, Lâm Đăng cười lạnh kéo vòng lựu đạn, mở cửa xe nghiêng người ra ngoài, dùng lực ném về hướng người này.

Tiếp đó hắn ngồi trở lại vị trí, dùng lực đạp chết chân ga, lấy lực cực hạn của tốc độ xe rời khỏi khu vực này, mười giây sau, phía sau truyền đến tiếng nổ rung trời, một cỗ sóng nóng bỏng dội ngược qua đây, ngay cả Lâm Đăng ngồi ở trong xe cũng cảm thấy phía sau nóng rát.

Qua gương chiếu hậu, vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa sáng tận trời ở chỗ đó, thậm chí một số cây cối xung quanh cũng bị lan tới, càng đừng nói căn biệt thự và hai người đứng cạnh căn biệt thự, bọn họ chạy có mau hơn thì cũng chỉ là dùng bằng hai chân, may mắn không bị nổ chết thì cũng tàn phế.

Trải nghiệm sức mạnh của lựu đạn hạt nhân, hắn không thể không tán thưởng một câu nữa ____ không hổ là thứ đi ra từ kho vũ khí Hoàng kim, uy lực quá đỉnh!

Nhưng mà thời gian hẹn giờ có chút lâu, chắc là lúc thiết kế nó có suy xét đảm bảo an toàn cho người sử dụng, tất nhiên phạm vị bùng nổ lây lan đã bù vào lỗ hổng này.

Cho đến khi hắn thấy được căn biệt thự mình đang ở, Lâm Đăng mới chính thức thả lỏng dây thần kinh căng thẳng. Sau khi bước vào biệt thự, lập tức rút cây dao găm ra, dùng bật lửa nướng nướng nó, đợi cho lưỡi dao lạnh mới cầm nó đào bới viên đạn ra. Tiếp đó ăn vài viên thuốc giảm đau và thuốc chống viên, cơ bản không quan tâm đến nó nữa.

Dùng khăn mặt lau vết máu trên cơ thể mình, Lâm Đăng đi thẳng lên lầu, chấn thương mới này cộng với thương tích cũ, trong khoảng thời gian ngắn hắn chỉ có thể ngủ sấp, may mày giường đủ mềm, nằm sấp cũng thoải mái.

Lâm Đăng không có buồn ngủ lắm, chỉ là mở đôi mắt nhìn lên trần nhà, nhìn nhìn, trong đầu đột nhiên nảy sinh một câu hỏi ____bản thân mình thực sự muốn sửa lại cái gì?

Sống lại một đời, hắn chỉ đơn giản là cố gắng sống càng tiêu diêu một ít, không nghẹn khuất như kiếp trước, nhưng bây giờ, thực vật và đạn dược cái gì cũng có, người chọc hắn, cơ bản không có kết cục gì tốt, thích thì có thích, nhưng trái tim vẫn thấy trống trải.

Với khẩu súng bạo nổ đó, cho dù là tang thi cao cấp thì sao? Đầu nó có cứng, tốc độ có nhanh, vậy thì không đánh đầu, trực tiếp không ngừng nã súng vào cơ thể nó, luôn luôn sẽ có một súng trúng đích, đến lúc đó cơ thể còn không nát ra từng mảnh vụn, xem nó còn chữa lành như thế nào, chẳng lẽ chỉ dựa vào cái đầu cứng?

Hắn có thể không e ngại tang thi, thế nhưng hắn cũng cô đơn, con ngươi vốn là loại sinh vật không thích sống đơn độc, Lâm Đăng chỉ hy vọng có người có thể sống cùng mình đến cuối đời, mặc kệ là một, hai, hay là ba, lượng không nhiều, chỉ cần tâm.

Nhưng một trái tim đã thủng lỗ chỗ, sao còn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng người khác nữa đây?

Có đôi khi tang thi không đáng sợ, đáng sợ là lòng người nham hiểm.

Mà Lâm Đăng sợ nhất, chính là tin lầm người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện