Chương 12: 12: Đối Đãi Với Chị Thật Tốt
Sau khi Tề Ngôn và Thẩm Kiến Sơ dần dần gần nhau, Tề Ngôn không thể nào nhắc tới chuyện của hai người ở trước mặt Tuệ Tuệ.
Ở trong ấn tượng của Tuệ Tuệ, hai người phát triển quá nhanh, hình như là mới một khoảng thời gian, Tề Ngôn nói hai người ở bên nhau, lại không lâu lắm, Tề Ngôn nói với cô, cô ấy chuẩn bị kết hôn với Thẩm Kiến Sơ.
Khi đó bởi vì Tề Ngôn có thể được như ý nguyện gả cho người trong lòng, Tuệ Tuệ thay Tề Ngôn vui vẻ thật lâu.
Sau đó hai người ly hôn, Tuệ Tuệ nói rằng cảm thấy hai người lúc trước phát triển quá nhanh, mới nghe Tề Ngôn nói, kết hôn là do cô Phùng an bài.
Tuệ Tuệ chán ghét Thẩm Kiến Sơ không phải không có lý do gì.
Cảm thấy Tề Ngôn thích hợp, cưới về nhà, thấy không được, ly hôn.
Như vậy mà được sao.
"Ngủ rồi?"
Tề Ngôn ôm Tiểu Quyền Đầu đi tới, nhẹ nhàng hỏi.
Tuệ Tuệ tỉnh táo lại, thu hồi suy nghĩ, từ trên sô pha ngồi dậy: "Không có."
Tề Ngôn: "Mình thấy cậu nhắm mắt lại."
Tuệ Tuệ: "Đang nghe nhạc."
Cô ấy xác thật mệt nhọc, Tề Ngôn vừa hỏi như vậy, cô ấy tắt máy tính bảng đi.
"Mình đi vào ngủ một lát, cậu thì sao? Ngủ không?" Tuệ Tuệ liếc nhìn Tiểu Quyền Đầu: "Nó cũng ngủ."
Tề Ngôn sờ sờ mèo: "Mình cũng ngủ một lát đi, buổi tối cậu muốn ăn cái gì? Hôm nay cuối tuần, mình phải đặt trước."
Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ: "Món Nhật."
Tề Ngôn: "Được."
Tuệ Tuệ ngửa đầu duỗi người, ôm Tiểu Quyền Đầu từ trong lòng ngực Tề Ngôn, đặt trên nhà cây cho mèo, lại kéo bức màn lên.
"Đúng rồi," Tuệ Tuệ đột nhiên nhớ tới một việc: "Gần đây cậu có đi gặp bác sĩ không?"
Tề Ngôn: "Hiện tại không thường xuyên, tuần trước đi một lần, bác sĩ nói hiện tại trạng thái của mình rất tốt, không có gì không khoẻ thì không cần thường xuyên đi."
Tuệ Tuệ cười: "Khá tốt nha."
Tề Ngôn: "Đúng vậy."
Tuệ Tuệ cùng Tề Ngôn đi đến phòng nghỉ, cô đột nhiên hỏi câu: "Có tính toán có tình yêu mới chưa?"
Tuệ Tuệ nói xong liền hối hận, cô cảm thấy hiện tại nói việc này không thích hợp, quá sớm, còn dễ dàng làm cho Tề Ngôn nghĩ đến Thẩm Kiến Sơ.
Nhưng mà Tề Ngôn nhìn giống như một chút cũng không thèm để ý, cô lắc đầu: "Không tính toán."
Tuệ Tuệ đồng ý lời bác sĩ nói, hiện tại trạng thái của Tề Ngôn quả thật không tệ.
Phòng của Tề Ngôn gần phòng khách, hai người bước đi lười nhác, đi chậm rì rì, cũng hẹn thời gian mấy giờ buổi chiều rời giường.
Bên này đặt đồng hồ báo thức, di động Tề Ngôn đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn, leng keng một tiếng, Tuệ Tuệ bị hấp dẫn nhìn qua.
Tin nhắn dừng lại vài giây, rất nhanh có thể xem xong.
"Đàn chị, cho chị xem tranh tuần trước em vẽ." Tuệ Tuệ đọc tin nhắn lên, lại nhìn đến tên: "Trịnh Tư, ai vậy?"
Tề Ngôn nói: "Một em khóa dưới."
Tuệ Tuệ à một tiếng, lúc này, Tề Ngôn đã click mở WeChat, cô không tránh Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ cũng tò mò, thuận tiện nhìn xem.
Người kia tên là Trịnh Tư, gửi tới hai tấm hình, một tấm là tranh em ấy vẽ, một tấm là ảnh chụp của em ấy cùng bức tranh.
Tuệ Tuệ lập tức liền bật cười: "Gửi tranh thì gửi tranh, còn chụp hình mình là chuyện như thế nào," Tuệ Tuệ dùng khuỷu tay thọc nhẹ vào Tề Ngôn: "Đàn chị, cậu nói em ấy có ý tứ gì?"
Tề Ngôn thực bất đắc dĩ: "Em ấy chỉ là muốn cho mình xem tranh em ấy vẽ, cậu có ý gì?"
Tuệ Tuệ cười xấu xa lên: "Em ấy trông cũng không tệ nha, là học trường của cậu sao?"
Tề Ngôn cúi đầu trả lời tin nhắn: Vẽ rất đẹp
Tề Ngôn: "Là trường mình, năm 4."
Tuệ Tuệ à một tiếng thật dài: "Quen biết khi nào vậy?"
Tề Ngôn: "Buổi sáng quen được, em ấy là con gái phó viện trưởng phòng tranh."
Tuệ Tuệ lại ồ một tiếng: "Buổi sáng mới quen, mà nói chuyện nhiều như vậy."
Tề Ngôn thực bất đắc dĩ, đưa điện thoại tới trước mặt Tuệ Tuệ, dùng ngón tay cái kéo tin nhắn của Trịnh Tư, chỉ có mấy cái, nhanh chóng kéo đến cuối cùng.
Tề Ngôn: "Cậu đừng náo loạn."
Tuệ Tuệ thè lưỡi: "Được rồi, mình đi ngủ, lát nữa nếu mình không tỉnh, cậu nhớ kêu mình nha."
Tề Ngôn: "Ừm."
Tề Ngôn trở về phòng, đổi áo ngủ, Trịnh Tư lại gửi tới vài tin nhắn, một ít là mấy tấm ảnh chụp của Tề Ngôn buổi sáng, một ít là chụp đoạn đối thoại của ba em ấy nói em ấy nên hướng Tề Ngôn học tập, cuối cùng một tấm ảnh chung của em ấy với Tề Ngôn.
Trịnh Tư: Đàn chị là tấm gương của em
Tề Ngôn: Cảm ơn
Tề Ngôn: Em cũng rất tuyệt
Cô trả lời xong liền tắt âm điện thoại, úp điện thoại xuống đặt ở mép giường.
Ngày hôm qua ngủ muộn, hôm nay dậy sớm, gần như ngay lúc nhắm mắt lại, Tề Ngôn đã ngủ.
Cô lại mơ thấy Thẩm Kiến Sơ, nhưng lần này tỉnh lại cô không nhớ rõ cái gì cả, chỉ biết mình mơ thấy Thẩm Kiến Sơ.
Có lẽ là đồng hồ sinh học quá mức đúng giờ, vừa mở mắt, giây tiếp theo đồng hồ báo thức liền vang lên, cô hoảng hốt một trận, rời giường thay quần áo rửa mặt, đi gõ cửa phòng Tuệ Tuệ.
Lúc này Tiểu Quyền Đầu cũng đã đi tới, đầu tiên là meow một tiếng, lại ngồi xổm bên chân Tề Ngôn, Tề Ngôn cúi người ôm Tiểu Quyền Đầu lên, định tiếp tục gõ cửa, cửa lại từ bên trong mở ra.
Đèn phòng Tuệ Tuệ sáng lên, nhìn cô ấy cũng rất tỉnh táo.
Tề Ngôn tò mò: "Không ngủ?"
Tuệ Tuệ đột nhiên bắt lấy cổ tay Tề Ngôn, rất kích động: "Bức Mặt trời lặn của cậu, là bị Thẩm Kiến Sơ mua đi?"
Tề Ngôn dừng một chút: "Ừm."
Cô không kìm chế được liếc nhìn di động của Tuệ Tuệ, trên màn hình là một tin tức, một tấm ảnh lớn của Phùng Chân trên tin tức.
Tề Ngôn đoán được chút gì đó, nhưng vẫn hỏi Tuệ Tuệ: "Làm sao vậy?"
Tuệ Tuệ nghi hoặc: "Thẩm Kiến Sơ vì sao mua tranh của cậu?"
Tề Ngôn xoa xoa đầu Tiểu Quyền Đầu: "Không biết."
Tuệ Tuệ muốn nói lại thôi, tay nắm cổ tay Tề Ngôn càng chặt, vài giây sau, cô ấy hỏi: "Bức tranh này, có quan hệ với Thẩm Kiến Sơ sao?"
Tiểu Quyền Đầu đột nhiên phát ra tiếng kêu không thoải mái, nó lúc lắc đầu, làm tay Tề Ngôn lệch khỏi quỹ đạo.
Tề Ngôn chớp chớp mắt: "Ừm."
Tuệ Tuệ nghĩ đây là điều đã được dự kiến, lại cảm thấy đây là ngoài dự định.
Tiểu Quyền Đầu lại thoải mái dựa vào trong lòng ngực Tề Ngôn, híp mắt, Tuệ Tuệ có rất nhiều vấn đề, nhưng lại không biết nói với Tề Ngôn thế nào.
Tề Ngôn mở miệng trước: "Buổi chiều không có ngủ sao?"
Tuệ Tuệ lắc đầu nói không ngủ, buông tay ra.
Cô ấy muốn ngủ, chỉ là trước khi ngủ từ tin tức của Phùng Chân thấy Thẩm Kiến Sơ, nhìn nhìn, xem một loạt, lại đụng đến tranh của Tề Ngôn, cùng người mua tranh, cho nên một buổi chiều, đều nằm xem di động.
Còn muốn hỏi cái gì? Giống như không có gì để hỏi.
Bị Tề Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ nói, Tuệ Tuệ nghĩ việc mình nhìn thấy cũng không phải là việc quan trọng gì, chỉ là là tranh của Tề Ngôn bị người khác mua, không may người kia lại là Thẩm Kiến Sơ.
Cô ấy cũng không rối rắm nữa, Tề Ngôn ở phòng khách chờ, cô ấy đơn giản rửa mặt thay quần áo, hai người tạm biệt Tiểu Quyền Đầu, lên phố đi ăn cơm.
Cơm nước xong, thuận tiện đi dạo một vòng trung tâm thương mại mua vài thứ, hai người trực tiếp tạm biệt ở cửa trung tâm thương mại.
Tuệ Tuệ nhẹ nhàng ôm Tề Ngôn, nói với cô: "Lần sau gặp."
Tề Ngôn: "Lần sau gặp."
Tuệ Tuệ đột nhiên nở nụ cười, Tề Ngôn cho rằng Tuệ Tuệ lại muốn nói điều gì đó, không ngờ Tuệ Tuệ chỉ vào di động của Tề Ngôn, nói: "Một buổi tối đều cùng Trịnh Tư nói chuyện phiếm, mình thấy được nha."
Tề Ngôn bất đắc dĩ: "Không có nói nhiều."
Tuệ Tuệ phản bác: "Rõ ràng có."
Tề Ngôn bất đắc dĩ, thản nhiên đưa điện thoại qua: "Cậu xem đi."
Tuệ Tuệ cười rộ lên, đẩy trở về: "Không xem đâu."
"Mà này," Tuệ Tuệ nhìn Tề Ngôn nói: "Cậu có thể thử phát triển mối quan hệ mới, hiện tại công tác của cậu không nhiều lắm, đúng không?"
Tề Ngôn lắc đầu: "không muốn."
Tuệ Tuệ nghe vậy mới thôi.
Trên đường trở về, Trịnh Tư lại gửi tin nhắn cho Tề Ngôn.
Vốn dĩ Tề Ngôn không cảm thấy gì cả, Trịnh Tư gửi tin nhắn cho cô cũng rất bình thường, đều chỉ như bạn bè nói chuyện phiếm, nhưng mà vừa mới bị Tuệ Tuệ trêu chọc, Tề Ngôn cảm thấy kỳ quái lên.
Tin nhắn Trịnh Tư gửi cũng không cần yêu cầu trả lời, Tề Ngôn không nhắn lại.
Xe taxi chạy ở trên đường, lúc này Tề Ngôn ăn không ngồi rồi, bắt đầu sinh ra một ít liên tưởng.
Lúc trước cô đối với Thẩm Kiến Sơ, cũng giống hôm nay Trịnh Tư đối với cô như vậy, luôn tìm một ít chuyện để nói.
Thẩm Kiến Sơ có đôi khi có thể trả lời rất nhanh, có đôi khi cũng hoàn toàn không trả lời.
Sau đó cô nghĩ đến một biện pháp, nếu nhắn tin cho Thẩm Kiến Sơ, cuối cùng nhất định phải tung ra một câu hỏi.
Quả nhiên sau khi như vậy, Thẩm Kiến Sơ rất ít khi không trả lời.
Tề Ngôn đột nhiên nở nụ cười, cô cảm thấy từ lúc trước mình thật ngốc, ý đồ dễ hiểu như vậy, cô còn trông cậy người ta sẽ không phát hiện.
Thẩm Kiến Sơ khi nào thì biết Tề Ngôn thích cô ấy, Tề Ngôn không biết rõ lắm, giống như là bắt đầu từ ngày nọ, Tề Ngôn mẫn cảm cảm thấy, Thẩm Kiến Sơ đã biết, còn cố tình trốn một chút.
Việc trốn tránh nay không lâu lắm, cũng không phải bởi vì Thẩm Kiến Sơ nhìn thấy Tề Ngôn có cái gì tốt, mà là lúc trước Tề Ngôn thật sự quá dính người, không màng tất cả mà dán bên cạnh Thẩm Kiến Sơ.
Xe mau chóng đến nhà, Tề Ngôn xuống xe lên lầu, mới vừa vào nhà, di động liền vang lên.
Nàng đem điện thoại từ áo khoác trong túi móc ra tới, phát hiện là cô giáo gọi điện thoại.
Tề Ngôn ngồi ở trên sô pha, nhận điện thoại.
"Chào cô."
Cô Phùng: "Tiểu ngôn à, ngủ rồi sao?"
Tề Ngôn nhìn đồng hồ trên ngăn tủ mới biểu hiện 8 giờ rưỡi, trả lời: "Dạ không có."
Cô Phùng nói: "Có chuyện này muốn hỏi con, tranh của con, Mặt trời lặn cùng hoàng hôn, cô nghe nói là bị Kiến Sơ mua, phải không?"
Tề Ngôn giống như đã miễn dịch: "Dạ."
Giọng điệu giống như Tuệ Tuệ nói, cô Phùng hỏi: "Vì sao nó lại mua bức tranh này của con?"
Tề Ngôn cũng vẫn là câu kia: "Dạ con không biết," tiếp theo cô nở nụ cười, vô cùng nhẹ nhàng: "Việc này có lẽ cô nên hỏi Kiến Sơ."
Cô Phùng bên kia cũng cười rộ lên: "Cũng phải."
Sau đó cô Phùng liền cúp điện thoại.
Tốc độ cô Phùng cúp điện thoại vẫn là nhanh trước sau như một, không có lời gì để nói liền cúp, cũng không dài dòng, luôn là người khác còn chưa có phản ứng lại, bên kia đã không còn nghe tiếng.
Thẩm Kiến Sơ khi bắt đầu gọi điện thoại với cô cũng như vậy, sau đó không biết từ khi nào bắt đầu dần dần thay đổi, có đôi khi hai người thậm chí một câu cũng không có, Thẩm Kiến Sơ cũng có thể vẫn duy trì trò chuyện.
Tề Ngôn nghĩ, cô giáo sẽ cố tình tới hỏi bức tranh này, có thể là biết bức tranh này có liên quan Thẩm Kiến Sơ đi.
Sau khi kết hôn vào một ngày cuối tuần mùa đông năm ấy, cô cùng Thẩm Kiến Sơ đi bờ biển Hải Thành xem mặt trời lặn, Thẩm Kiến Sơ chỉ vào mặt trời đang chậm rãi rơi xuống trên mặt biển, nói với Tề Ngôn, em xem mặt trời lặn này thật giống em, ánh sáng chiếu rọi muôn phương nhưng cũng không hề chói mắt, ôn hòa lại dịu dàng.
Tiếp theo Thẩm Kiến Sơ đứng ở phía sau Tề Ngôn, ôm cô, giơ tay cô lên.
Ngón tay hai người giao nhau đặt giữa không trung, chống đỡ hoàng hôn, để ánh nắng ấm màu vàng cam xuyên qua khe hở lớn lớn bé bé giữa ngón tay.
Thẩm Kiến Sơ nói, ngày đêm luân phiên, ánh sáng thật đẹp.
Nguyên Đán năm ấy, cô Phùng kêu người một nhà cùng nhau ăn cơm, Thẩm Kiến Sơ trước khi đồ ăn đem lên, tiến vào liền đưa cho Tề Ngôn một lễ vật năm mới.
Lễ vật được đựng trong một hộp gỗ được làm thủ công tinh tế, hộp rất mới, nhìn như là vừa mới nhận được, mở ra bên trong có một chuỗi Phật châu, còn có một tấm card.
Trên tấm card có ba dòng chữ ngắn.
Tặng cho Ngôn Ngôn
Tặng cho mặt trời lặn lúc 5 giờ vào mùa đông
Tặng cho ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời chị
Đoạn văn này, Tề Ngôn thấy được, cô Phùng ở một bên tò mò cũng thấy được.
Ban đêm hai người trở về nhà, vừa mới mở cửa Tề Ngôn liền ngăn Thẩm Kiến Sơ lại, hỏi Thẩm Kiến Sơ vì sao lại tặng cho cô chuỗi Phật châu đeo trên cổ tay.
"Chị đã đeo rất nhiều năm rồi?" Tề Ngôn hỏi.
Thẩm Kiến Sơ: "Từ đại học mang đến bây giờ, thật nhiều năm."
Tề Ngôn giơ hộp lên: "Vậy tại sao lại đưa cho em?"
"Hồi trước hay nóng vội, thường xuyên xúc động, sau có một ngày đi vào trong miếu, nghe đọc kinh xong, muốn cái này." Thẩm Kiến Sơ lấy Phật châu ra, nắm tay Tề Ngôn, đeo Phật châu vào, giọng cô ấy thực nhẹ: "Đây là đồ vật khống chế cảm xúc mấy năm nay của chị, hiện tại chị đem lý trí của chị cho em, em phải đối đãi thật tốt."
"Dạ được," Trong lòng Tề Ngôn ngọt ngào, giơ tay sờ Phật châu, đối diện ánh mắt Thẩm Kiến Sơ: "Em sẽ đối đãi nó thật tốt."
Thẩm Kiến Sơ cười rộ lên, bất đắc dĩ mà dùng ngón trỏ đẩy nhẹ cái trán của Tề Ngôn: "Không phải đối đãi nó."
Thẩm Kiến Sơ nói: "Là đối đãi với chị.".
Bình luận truyện