Máu Trong Tim

Chương 6



Tôi chậm rãi bước ra khỏi nhà dưới ánh nắng ban mai thật là dễ chịu. Đi bộ dạo quanh con đường trong khu đô thị mà trước kia tôi vẫn vui đùa bao nhiêu kỉ niệm chợt ùa về. Những người già trong xóm cũng bắt đầu đi tập thể dục, họ thấy tôi liền vui vẻ hỏi thăm.

_Lệ mới về hả con.( Hàng xóm 1)

_Dạ. Mấy dì đi tập thể dục ạ.

_Ừ. Đợt này về chơi lâu ko.(Hàng xóm 2).

_Cháu về 1 tuần thôi ạ.

_Học sắp xong chưa cháu... (hàng xóm 2)

_Cháu đang học năm cuối rồi ạ. Cháu phải về ăn sáng sợ mẹ cháu đợi. mấy dì tập thể dục vui vẻ ạ.

_Ừ. chào cháu.

_Vâng ạ.

Tôi biết tính của mấy người hàng xóm có lẽ họ muốn khai thác thông tin gì đó từ tôi cho nên ko muốn nói chuyện nhiều, viện lý do để rời đi.

_Nghe nói mẹ nó sắp tái hôn. chắc là về dự đám cưới.

_Già rồi thì ở vậy với con lấy chồng làm gì ko biết. Toàn làm trò cười cho thiên hạ.

Đi được vài bước tôi đã nghe tiếng bàn tán của mấy người hàng xóm. Những lời nói của họ tuy chỉ là vô tình nhưng làm tôi rất khó chịu. Lắc đầu bỏ ngoài tai lời của bọn họ tôi đi quay trở về nhà.

Từ phía xa tôi nhìn thấy chiếc ô tô vừa dừng ngay trước cổng nhà mình. Đứng lại nhìn thì thấy mẹ từ trên chiếc xe ô tô đấy bước xuống tiếp theo là người đàn ông. Ông ta hôn mẹ tôi một cái rồi mới rời đi. Thật tình tôi thấy ngại khi phải nhìn thấy cảnh mẹ tôi như vậy, cố gắng tỏ vẻ bình thường tôi đi nhanh lại chỗ mẹ.

_Mẹ về rồi ạ.

Nghe tiếng gọi mẹ quay lại có vẻ hơi ngại ngùng,thấy vậy tôi cười cố tỏ ra bình thường.

_Chú đấy là người mà mẹ sẽ kết hôn đấy sao.

_Ừ... Hôm nay chú ấy đi công tác rồi nếu ko mẹ đã bảo chú sang nhà cho con gặp.

_Ko cần đâu mẹ. Con tin vào sự lựa chọn của mẹ. Mình vào nhà thôi.

Vậy là từ ngày về cho đến ngày mẹ tổ chức lễ cưới tôi chưa gặp mặt bố dượng của mình lấy 1 lần. Hôn lễ được diễn ra vào một ngày mùa thu. Do cả 2 đều là người làm ăn kinh doanh cho nên đám cưới được tổ chức khá long trọng

Buổi sáng tôi dậy từ sớm cùng dì ba lo mọi thứ. Họ nhà trai cuối cùng cũng đến,tôi vội vàng chạy vào phòng của mẹ.

_Mẹ ơi xong chưa họ nhà trai đến rồi.

Mẹ mặc bộ áo dài màu đỏ đứng dậy nhìn tôi.

_Con nhìn mẹ xem có ổn ko.

_Đẹp lắm ạ. Mẹ mau ra đi kẻo người ta đợi.

_Ừ. Mẹ ra ngay đây.

Mẹ quay người đi xuống lầu tôi cũng đi phía sau. Vừa xuống tới nơi cũng là lúc họ nhà trai đem sính lễ đi vào.

Hôn lễ được thực hiện theo đúng phong tục của người Việt Nam. Sau khi mẹ và bố dượng trao nhẫn cho nhau, tôi tiến lại chỗ họ cầm chiếc nhẫn mà mình đã chuẩn bị sẵn đeo vào tay mẹ.

_Con chúc mẹ mãi mãi hạnh phúc.

_Mẹ cảm ơn con.

Mẹ quay sang bố dượng.

__Đây là con gái của em.

Tôi mỉm cười cúi đầu chào lễ phép.

_Con chào....

Câu nói bị bỏ ngang khi tôi ngước mặt lên nhìn vào khuôn mặt bố dượng, ông ta có 1 vết sẹo ngay chân mày, tôi cứ đứng đơ ra đó mà nhìn ông ấy. Lòng căm phẫn bao nhiêu năm qua của tôi lại trỗi dậy, ngay lúc này tôi chỉ muốn cầm dao đâm cho ông ta 1 phát.

_Lệ... Chào bố đi con.

Tiếng mẹ gọi làm tôi giật mình, tay nắm chặt lại cố giữ bình tĩnh mọi thứ vẫn chưa có gì là chắc chắn. Miệng tươi cười tôi chào ông ta.

_Con chào dượng.

_Ừ. Chào con gái.

_Thôi chúng ta ra bàn dùng bữa thôi ( mẹ nói).

Mẹ choàng lấy tay ông ta đi ra chiếc bàn mà gia đình tôi đã chuẩn bị sẵn,dĩ nhiên tôi cũng ngồi cùng bàn với họ.

Chỉ dựa vào vết sẹo ấy mà khẳng định ông ta là kẻ đã cưỡng hiếp tôi 10 năm trước thì hơi vội vàng cho nên trong suốt bữa ăn tôi cố gắng quan sát ông ta kĩ hơn, ai nói gì tôi cũng chỉ cười cho qua.

Ông ta đưa tay gắp miếng thức ăn bỏ vào bát của tôi. Lần này tôi có thể khẳng định chắc chắn suy nghĩ của tôi là đúng khi ông ấy dùng tay trái để gắp.

Ko thể nào có sự trùng hợp đến như vậy, kẻ cưỡng hiếp tôi cũng có vết sẹo ngay chân mày và thuận tay trái giống ông ta.

Lúc này đầu óc tôi rối bời. Thói đời thật trớ trêu khi kẻ cưỡng hiệp tôi lại là chồng của mẹ. Tôi ko thể cố gắng như ko có chuyện gì mà tiếp tục ngồi đây thêm được nữa.

_Con hơi mệt xin phép mọi người lên phòng.

Mẹ lo lắng đứng dậy đi lại chỗ tôi đưa tay xờ lên tráng.

_Mệt chỗ nào hay lại bị ốm rồi.

Cố tỏ ra vui vẻ tôi lắc đầu.

_Con ko ốm mẹ đừng lo lắng. Do mất ngủ nên con hơi mệt.

_Việt Nam và Mỹ chênh lệch múi giờ nên con mất ngủ là phải. E cứ để con lên lầu nghỉ ngơi.( bố dượng nói).

_Vậy con lên phòng đi. Có gì thì gọi mẹ.

Tôi quay người bước lên lầu đóng sầm cánh cửa.Tôi phải làm gì bây giờ, nói tất cả với mẹ hay là im lặng. Mọi thứ cứ xoay vòng trong đầu mà tôi ko tìm ra câu trả lời.

_Lệ ơi... Con ngủ chưa... Mở cửa cho mẹ.

Đứng dậy đi lại đưa tay mở cánh cửa. Mẹ đi vào ngồi lên chiếc giường.

_ Con thế nào rồi. Có cần đi bệnh viện ko.

_ Ko có gì nghiêm trọng đâu mẹ. Sao mẹ ko ở dưới tiếp họ hàng mà lại lên đây.

_Mọi người về hết rồi. Mẹ ko yên tâm nên lên xem con thế nào.

Mẹ cầm lấy tay tôi.

_Mẹ kết hôn con đừng buồn nhé.

Lúc này tôi muốn nói ra tất cả mọi thứ với mẹ nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của mẹ nhìn tôi khiến tôi ko sao mở lời.

_Con phải vui cho mẹ thì đúng hơn. Chú ấy có tốt với mẹ ko.

_Chú ấy rất yêu mẹ và mẹ cũng thế. Buổi chiều sẽ đãi tiệc ở nhà hàng con cũng đến nhé.

_Vâng. Mẹ về phòng nghỉ ngơi tí đi ko lại mệt.

_Ừ. Con cũng nghỉ ngơi đi.

Sau khi mẹ rời đi tôi cũng ko thể nào chợp mắt cái suy nghĩ về ông ta liên tục xuất hiện trong đầu khiến tôi như sắp phát điên.

Quyết định nói ra mọi thứ ko thể tiếp tục im lặng để hắn ta trở thành bố dượng của tôi được. Đứng bật dậy đi sang phòng của mẹ. Hít sâu vài hơi cho điều hòa ko khí tôi đưa tay mình lên nắm chốt cửa thì tiếng của mẹ từ phòng vọng ra.

_Vâng....Con nằm trong bụng ngoan lắm nó ko làm e mệt gì cả.... E đang nằm nghỉ ngơi đây.... E cũng yêu a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện