Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt Sủng
Chương 1: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo (1)
Editor: Aki Re
Thời điểm Phó Khuynh khôi phục ý thức lại lần nữa, một loại niềm vui sung sướng mới dâng trào tự đáy lòng, chậm rãi nhộn nhạo mở ra.
Cô không khỏi đem ký ức trong đầu một lần lại một lần nữa sắp xếp lại.
Cô bị hệ thống trói định rồi trực tiếp truyền tống tới nơi này.
Thân phận hiện giờ của cô là —— một học sinh cao trung.
Đối tượng nhiệm vụ của cô —— Thẩm Mặc Bạch, là giáo thảo(*) tại trường cô học.
(*)giáo thảo "校草": là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với giáo thảo là "校花" (hoa khôi)
Cô phải —— cứu vớt vận mệnh một đời bi thảm này của hắn.
Chưa hoàn toàn thanh tỉnh cô đã cảm nhận được thân thể mình bị đong đưa, tiếp theo trong đầu bị một trận thanh âm dồn dập đánh thức.
"Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh tỉnh!"
Thiếu nữ ghé vào trên bàn học lúc này mới mông lung mở hai mắt, thân thể trong nháy mắt nhũn ra làm cả người cô chấn động, nhưng chỉ khoảng nửa khắc liền biết rõ ràng tình huống —— phòng học, lớp học, ngủ, bị điểm danh.
"Hưởng thụ" sự chú ý của cả lớp, chịu ảnh hưởng của mọi người, gương mặt không khỏi có chút nóng lên.
Giờ này khắc này, trên bục giảng truyền đến thanh âm, "Lên trả lời đề này, trả lời không được liền đi ra bên ngoài đứng."
Tuy đã biết giáo viên toán học bởi vì cô "Cố tình" thiên khoa(*) cho nên mới không thích cô, cô cũng không có tức giận.
(*)thiên khoa "偏科": là khái niệm về tính cục bộ. Có nghĩa là trong quá trình nghiên cứu văn hóa học đường, một hoặc một số kết quả bài tập về nhà đặc biệt tốt hoặc trung bình và kết quả bài tập về nhà còn lại là đặc biệt kém hoặc yếu. (Theo baike.baidu)
Nhưng bọn họ vẫn không biết rằng Tống Khuynh chân chính vừa mới bị bệnh tim nên chết đột ngột, vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.
Cảm xúc Phó Khuynh hiện giờ cũng không có bởi vì nguyên thân bị tử vong mà có bất luận dao động gì, cô biết, mỗi người đều có sinh mệnh riêng của họ. Tựa như cô, không phải sao?
Cô đứng dậy, liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái, đem bộ dạng bạn cùng bàn Từ Nghiên hơi vui sướng khi thấy người gặp họa thu hết vào đáy mắt, liếc mắt nhìn bảng đen một cái, nhanh chóng cho ra đáp án.
"Bảy."
Câu trả lời đơn giản mà mạnh mẽ rất phù hợp với tác phong từ trước tới nay của cô.
Chỉ là ở trong mắt người ngoài vẫn mềm mại nhút nhát như cũ.
Phó Khuynh âm thầm phun tào: Người này nên đi đầu thai......
Giáo viên toán học giật mình hơi kinh ngạc nhìn cô, khí thế hiện giờ không bằng vẻ kiêu ngạo như vừa nãy, ngữ khí bình đạm: "Ngồi xuống đi."
Cô hơi hơi gật đầu, các bạn học dùng ánh mắt kinh diễm nhìn, còn chưa chờ cô ngồi xuống, xung quanh đã truyền đến tiếng nói nhỏ khe khẽ.
"Trời ơi! Cô ta thế nhưng lại trả lời được!"
"Đúng vậy! Giáo viên dạy toán vừa mới nói đây là bài khó nhất trong tập đề! Trong cả ban không có người nào có thể làm được đâu!"
"Cậu ấy thật đúng là thiên tài! Đi học chỉ ngủ mà vẫn có thể trả lời được vấn đề này!"
"Lớp trưởng cùng hoa hậu giảng đường Từ Nghiên cũng không được như thế đâu!!"
"Ai, các cậu đã phát hiện chưa? Vừa mới nãy Tống Khuynh trả lời vấn đề kia chỉ mất một giây!"
"......"
Các bạn học kinh ngạc cảm thán càng ngày càng nghiêm trọng, Từ Nghiên luôn lấy diện mạo cùng thành tích để kiêu căng, giờ trên mặt đã không còn chút ánh sáng, ánh mắt quét về phía Tống Khuynh, ngữ khí có chút lạnh lùng: "Thành tích toán học của cậu không phải không tốt sao? Như thế nào lại làm được? Có khi là do mơ đi?!"
Ở giữa nghi vấn ba phần lại mang theo bảy phần chắc chắn, thanh âm lớn đủ để cho mọi người chung quanh đều nghe rõ.
Phó Khuynh vẫn chưa tiếp lời, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn bộ mặt hơi dữ tợn này của thiếu nữ, biểu tình vân đạm phong khinh, ngữ khí cũng không nóng không lạnh: "Ân."
Bởi vì cô lãnh đạm nên khiến Từ Nghiên vô ngữ, vốn nên là vừa lòng trả lời, nhưng vào giờ phút này cũng như trở nên không hề có ý nghĩa, ngược lại là cô ta, lập tức không biết nên trả lời như thế nào, không khí nháy mắt trở nên an tĩnh, bạn học chung quanh cũng hậm hực câm miệng, tự giác trở lại dáng vẻ bình thường như trước, không muốn gây chuyện thị phi, nghiêm túc nhìn lên trên để nghe giảng.
Lúc này cô ta mới chú ý tới mình đang bị thất thố không ngừng vội vì chính mình làm sáng tỏ nói: "Tống Khuynh, cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì khác, chỉ là có chút kinh ngạc, rốt cuộc lúc nãy cậu đang ngủ sao." Từ Nghiên dùng thái độ như Microsoft nhìn đồng học đang nói lơ đãng vui đùa, Phó Khuynh nếu cố gắng tích cực ngược lại lại có vẻ như mình là bụng dạ hẹp hòi.
A —— nữ nhân......
Trên thực tế, Phó Khuynh đối với loại tiểu nữ sinh đố kỵ này một chút cũng không có hứng thú. Nếu không phải cô ta trăm phương ngàn kế khi dễ nguyên chủ, cô cũng sẽ không muốn đối phó với cô ta.
Tương lai còn dài, thả đi thả xem đi.
Thời điểm Phó Khuynh khôi phục ý thức lại lần nữa, một loại niềm vui sung sướng mới dâng trào tự đáy lòng, chậm rãi nhộn nhạo mở ra.
Cô không khỏi đem ký ức trong đầu một lần lại một lần nữa sắp xếp lại.
Cô bị hệ thống trói định rồi trực tiếp truyền tống tới nơi này.
Thân phận hiện giờ của cô là —— một học sinh cao trung.
Đối tượng nhiệm vụ của cô —— Thẩm Mặc Bạch, là giáo thảo(*) tại trường cô học.
(*)giáo thảo "校草": là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với giáo thảo là "校花" (hoa khôi)
Cô phải —— cứu vớt vận mệnh một đời bi thảm này của hắn.
Chưa hoàn toàn thanh tỉnh cô đã cảm nhận được thân thể mình bị đong đưa, tiếp theo trong đầu bị một trận thanh âm dồn dập đánh thức.
"Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh tỉnh!"
Thiếu nữ ghé vào trên bàn học lúc này mới mông lung mở hai mắt, thân thể trong nháy mắt nhũn ra làm cả người cô chấn động, nhưng chỉ khoảng nửa khắc liền biết rõ ràng tình huống —— phòng học, lớp học, ngủ, bị điểm danh.
"Hưởng thụ" sự chú ý của cả lớp, chịu ảnh hưởng của mọi người, gương mặt không khỏi có chút nóng lên.
Giờ này khắc này, trên bục giảng truyền đến thanh âm, "Lên trả lời đề này, trả lời không được liền đi ra bên ngoài đứng."
Tuy đã biết giáo viên toán học bởi vì cô "Cố tình" thiên khoa(*) cho nên mới không thích cô, cô cũng không có tức giận.
(*)thiên khoa "偏科": là khái niệm về tính cục bộ. Có nghĩa là trong quá trình nghiên cứu văn hóa học đường, một hoặc một số kết quả bài tập về nhà đặc biệt tốt hoặc trung bình và kết quả bài tập về nhà còn lại là đặc biệt kém hoặc yếu. (Theo baike.baidu)
Nhưng bọn họ vẫn không biết rằng Tống Khuynh chân chính vừa mới bị bệnh tim nên chết đột ngột, vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.
Cảm xúc Phó Khuynh hiện giờ cũng không có bởi vì nguyên thân bị tử vong mà có bất luận dao động gì, cô biết, mỗi người đều có sinh mệnh riêng của họ. Tựa như cô, không phải sao?
Cô đứng dậy, liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái, đem bộ dạng bạn cùng bàn Từ Nghiên hơi vui sướng khi thấy người gặp họa thu hết vào đáy mắt, liếc mắt nhìn bảng đen một cái, nhanh chóng cho ra đáp án.
"Bảy."
Câu trả lời đơn giản mà mạnh mẽ rất phù hợp với tác phong từ trước tới nay của cô.
Chỉ là ở trong mắt người ngoài vẫn mềm mại nhút nhát như cũ.
Phó Khuynh âm thầm phun tào: Người này nên đi đầu thai......
Giáo viên toán học giật mình hơi kinh ngạc nhìn cô, khí thế hiện giờ không bằng vẻ kiêu ngạo như vừa nãy, ngữ khí bình đạm: "Ngồi xuống đi."
Cô hơi hơi gật đầu, các bạn học dùng ánh mắt kinh diễm nhìn, còn chưa chờ cô ngồi xuống, xung quanh đã truyền đến tiếng nói nhỏ khe khẽ.
"Trời ơi! Cô ta thế nhưng lại trả lời được!"
"Đúng vậy! Giáo viên dạy toán vừa mới nói đây là bài khó nhất trong tập đề! Trong cả ban không có người nào có thể làm được đâu!"
"Cậu ấy thật đúng là thiên tài! Đi học chỉ ngủ mà vẫn có thể trả lời được vấn đề này!"
"Lớp trưởng cùng hoa hậu giảng đường Từ Nghiên cũng không được như thế đâu!!"
"Ai, các cậu đã phát hiện chưa? Vừa mới nãy Tống Khuynh trả lời vấn đề kia chỉ mất một giây!"
"......"
Các bạn học kinh ngạc cảm thán càng ngày càng nghiêm trọng, Từ Nghiên luôn lấy diện mạo cùng thành tích để kiêu căng, giờ trên mặt đã không còn chút ánh sáng, ánh mắt quét về phía Tống Khuynh, ngữ khí có chút lạnh lùng: "Thành tích toán học của cậu không phải không tốt sao? Như thế nào lại làm được? Có khi là do mơ đi?!"
Ở giữa nghi vấn ba phần lại mang theo bảy phần chắc chắn, thanh âm lớn đủ để cho mọi người chung quanh đều nghe rõ.
Phó Khuynh vẫn chưa tiếp lời, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn bộ mặt hơi dữ tợn này của thiếu nữ, biểu tình vân đạm phong khinh, ngữ khí cũng không nóng không lạnh: "Ân."
Bởi vì cô lãnh đạm nên khiến Từ Nghiên vô ngữ, vốn nên là vừa lòng trả lời, nhưng vào giờ phút này cũng như trở nên không hề có ý nghĩa, ngược lại là cô ta, lập tức không biết nên trả lời như thế nào, không khí nháy mắt trở nên an tĩnh, bạn học chung quanh cũng hậm hực câm miệng, tự giác trở lại dáng vẻ bình thường như trước, không muốn gây chuyện thị phi, nghiêm túc nhìn lên trên để nghe giảng.
Lúc này cô ta mới chú ý tới mình đang bị thất thố không ngừng vội vì chính mình làm sáng tỏ nói: "Tống Khuynh, cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì khác, chỉ là có chút kinh ngạc, rốt cuộc lúc nãy cậu đang ngủ sao." Từ Nghiên dùng thái độ như Microsoft nhìn đồng học đang nói lơ đãng vui đùa, Phó Khuynh nếu cố gắng tích cực ngược lại lại có vẻ như mình là bụng dạ hẹp hòi.
A —— nữ nhân......
Trên thực tế, Phó Khuynh đối với loại tiểu nữ sinh đố kỵ này một chút cũng không có hứng thú. Nếu không phải cô ta trăm phương ngàn kế khi dễ nguyên chủ, cô cũng sẽ không muốn đối phó với cô ta.
Tương lai còn dài, thả đi thả xem đi.
Bình luận truyện