Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc

Chương 17: Tấc phát thiên kim (16)



Vết thương của Bích Linh tốt lên hẳn nhờ sắc đẹp của cô y tá nhỏ dụ dỗ.

Hôm nay, y tá nhỏ vui vẻ ngồi bên mép giường của Bích Linh, chống cằm nói với Bích Linh: "Lương Lương, bác sĩ nói cô có thể xuất viện sớm."

"Ah?" Bích Linh bò dậy, chu miệng lên, ra bộ làm nũng: "Nhưng mà tôi luyến tiếc Tiểu Điềm."

【 Bíp ―― hệ thống chưa kiểm tra được sự biến động tâm lý của ký chủ. 】 Cho nên, ký chủ đây là đang diễn kịch? Nó thiếu chút nữa đã bị lừa.

"Chà." Nghĩ đến đây, y tá nhỏ cũng cảm thấy mất mát, "Tôi cũng luyến tiếc Lương Lương."

Lương Lương thật sự là người rất tốt, xinh đẹp lại ôn nhu, còn rất hiểu con gái, cô cũng rất luyến tiếc Lương Lương.

"Tiểu Điềm, muốn ôm một cái." Bích Linh nghiêng qua, ngửa đầu như muốn ôm, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn đáng thương.

Cô y tá bé nhỏ vì lời nói này mà mềm lòng, hoàn toàn đã quên Liên Vô Trần đã cảnh cáo cô một câu kia "Trừ lúc chăm sóc cô ấy, những lúc khác không cho chạm vào cô ấy", tiến lên muốn ôm Bích Linh.

Bích Linh nhào qua, mắt thấy sắp ôm, nửa đường y tá nhỏ lại bị người đàn ông nào đó đẩy ra.

Vì thế, Bích Linh bị người đàn ông đó ôm eo bế lên.

Bích Linh: "!!!"??? Đây không phải điều cô muốn.

"À? Nhào vào trong ngực tôi?"

Trên đầu vang lên tiếng cười vui vẻ của tên biến thái nào đó.

Sắc mặt Bích Linh lạnh lùng, lập tức muốn lùi lại, nhưng cánh tay hữu lực của người đàn ông lại mạnh mẽ giam cô trong ngực.

Liên Vô Trần ôm thân thể mềm mại, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn.

Hắn đã lâu không được đụng vào cô, giờ khắc này cảm giác trên tay quả thực làm cho hắn nghiện!

Bích Linh cố gắng từ trong ngực hắn thoát ra.

Y tá nhỏ nhìn hành động của Liên Vô Trần, nhíu chặt mày.

Anh ta sao lại có thể đối với Lương Lương như vậy!

"Liên tiên sinh, vết thương của Lương Lương còn chưa khỏi, anh mau buông cô ấy ra!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của y tá Tiểu Điềm bắt đầu phẫn nộ.

Liên Vô Trần cứng người một lát, buông người ra.

Bích Linh vội trốn vào trong chăn, nhìn bộ dáng thật sự sợ hãi.

Liên Vô Trần: "......"

Y tá nhỏ tiến lên ngăn cản tầm mắt của Liên Vô Trần, không biết sợ mà mở miệng: "Liên tiên sinh, sao anh lại có thể đối xử với một cô gái như vậy! Anh xem anh dọa Lương Lương sợ rồi kìa!"

Liên Vô Trần: "......"

"Liên tiên sinh xin anh đi ra ngoài, anh ở chỗ này chỉ có thể làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến vết thương của người bệnh mà thôi!" Tiểu Điềm lãnh đạm nói.

Liên Vô Trần mím môi, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Y tá nhỏ quay lưng lại y ôm chăn an ủi Bích Linh, Bích Linh thò đầu ra chui vào trong ngực của y tá nhỏ.

Liên Vô Trần âm thầm siết chặt nắm tay, đầu ngón tay trở nên trắng xanh, hắn chịu đựng tức giận trong lòng, nện từng bước lên sàn nhà đi ra khỏi phòng.

Hắn sợ hắn không nhịn được.

"Lương Lương đừng sợ, đại ma đầu đi rồi!" Cô y tá nhỏ giọng an ủi, ôm thân thể run rẩy của Bích Linh mà đau lòng không thôi, trong lòng sớm đã đem Liên Vô Trần trở thành người siêu cấp xấu xa.

Trên thực tế chỉ có hệ thống biết Bích Linh đang cười đến mức run rẩy không ngừng.

Ký chủ làm nó thật sợ hãi.

Rõ ràng không hề có tình cảm, nhưng nhìn thấy lại thật sự không thể tin là không thật.

Khủng bố.

Ký chủ của nó là quái thai sao?

Cô ấy thật là bị lưu đày tới đây sao?

Y tá nhỏ trấn an Bích Linh, đến khi Bích Linh ngủ, cô ấy mới rời đi.

Bích Linh thấy cô ấy đi rồi, chậm rãi mở to mắt, nhìn bên ngoài bóng đêm toàn màu đen, khóe môi gợi lên.

Đây là lúc mà tình yêu của nam chủ và nữ chủ bùng cháy, mà cô càng muốn dội một xô nước, tưới lên diệt sạch cái thứ gọi là tình yêu kia, thật là hưng phấn!

【...】Ký chủ lại muốn làm gì, thật đáng sợ!

Ba ngày sau, Bích Linh rốt cuộc cũng xuất viện, nhưng vẫn được yêu cầu tĩnh dưỡng.

Liên Vô Trần vốn dĩ nghĩ nhốt cô trong nhà của mình, nhưng lại nhớ tới thái độ gần đây của cô với hắn, liền nhịn xuống cái ý nghĩ kia.

"Tiểu Điềm, tạm biệt." Bích Linh chu miệng lên, đáng thương mà nói.

"Ừ." Cô hộ sĩ nhỏ gian nan gật đầu, khuôn mặt nhỏ rối rắm cũng thập phần không muốn.

Liên Vô Trần chính là không thích nhìn các cô ở cùng nhau, tiến lên liền tách các cô ra.

Cô hộ sĩ nhỏ nhíu mày, người này xấu xa như vậy, Lương Lương ở cùng với hắn nhất định sẽ bị khi dễ.

Liên Vô Trần mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, kéo Bích Linh đi ra ngoài.

Bích Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn y tá nhỏ một cái, giống như bi kịch sinh ly tử biệt.

Ra ngoài bệnh viện, Bích Linh khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, muốn trốn thoát, rồi lại nhớ tới kế hoạch của mình, vì thế mím môi, để Liên Vô Trần nhét cô vào trong xe.

"Tôi sẽ bảo Diệp Bội chăm sóc em." Nhìn Bích Linh lạnh nhạt như một con rối gỗ, Liên Vô Trần bực bội kéo cà vạt.

"Đừng chạy loạn......" Liên Vô Trần còn muốn nói một vài câu uy hiếp, nhưng lại nói không nên lời.

Vì thế đành phải bảo tài xế lái xe. Từ đầu tới cuối, ngay cả một ánh mắt Bích Linh cũng chưa thèm nhìn hắn.

A, hắn là ai, dựa vào cái gì ra lệnh cho cô!

Trên danh nghĩa tình yêu sao?

Ngu xuẩn!

Cảnh sắc chậm rãi lùi về phía sau, Bích Linh nhìn kính phản chiếu thân ảnh người đàn ông, biểu tình như cũ không gợn sóng.

【 Ký chủ, nhiệm vụ ẩn. 】 hệ thống lên tiếng.

Cái gì?

【 Đỡ bà lão đi qua đường cái. 】

Không đỡ, đều là kịch bản.

【 Không có kịch bản, hoàn toàn chỉ muốn đưa tích phân cho ký chủ. 】

Không tin, không làm.

【 10000 điểm. 】

Không tin, không làm.

【 50000 điểm. 】

Không tin, không làm.

【 60000 điểm, không thể nhiều hơn. 】 Hệ thống cắn răng.

Được thôi.

"Tài xế, dừng xe."

Hệ thống: "......"

Thật sự là quá tam ba bận mà.

Hệ thống: "......"

Tài xế lập tức dừng xe nhìn Lương Chỉ ưu nhã bước xuống, đi đỡ một bà lão qua đường cái?

Xong việc, bà lão mỉm cười ôn hòa với Bích Linh nói: "Cháu gái ngoan, cảm ơn cháu, bà hơi hoa mắt không thể nhìn thấy đường, nếu không có cháu, bà nhất định không qua được đường đâu."

Bích Linh cố gắng duy trì mỉm cười: "Không có gì ạ, giáo viên thường xuyên dạy chúng cháu phải làm chuyện tốt, đây là việc nên làm!"

Bà lão cười hiền lành, đưa tay vào trong túi lấy ra một túi đậu đỏ.

"Bà lão này không có gì tốt để cho cháu, một túi đậu đỏ tuy rằng bình thường, nhưng rất tốt cho việc dưỡng nhan, một cô gái nhỏ như cháu ăn rất tốt đấy."

Bích Linh tiếp tục mỉm cười, không có ý từ chối ý tốt của bà lão, tiếp nhận túi đậu đỏ.

"Cảm ơn bà ạ." Đây là chuyện gì?

Bích Linh cầm lấy một túi đậu đỏ đi về phía tài xế, trong tầm mắt cô đột nhiên xuất hiện thân ảnh của Lãnh Lăng Thiên.

Này, cô nghĩ nhiệm vụ này thế nào cũng có âm mưu, hắn ta đang ở đây đợi cô!

【 Nhiệm vụ 2: Cùng Lãnh Lăng Thiên tương tác, điểm khen thưởng: 1000. 】

Hừ, đều là kịch bản.

"Lương Chỉ!" Lãnh Lăng Thiên vừa từ trên xe bước xuống, thấy người phụ nữ đang cầm thứ gì đó trong tay, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

"Này." Lông mày Bích Linh cong cong, vẫy tay với Lãnh Lăng Thiên, giống như bọn họ là bạn tốt nhiều năm không gặp.

Lãnh Lăng Thiên thiếu chút nữa bị cô làm cho phát điên.

Cô phá hủy cứ điểm của hắn, cư nhiên còn dám cùng hắn chào hỏi!

Đừng hỏi sao hắn điều tra ra được, là người phụ nữ này sau khi phá hủy cứ điểm của hắn, không sợ chết còn gửi tin nhắn cho hắn.

Lãnh Lăng Thiên siết chặt nắm tay, hắn tất nhiên đi tìm người ám sát cô, nhưng cô tựa hồ có người bảo vệ, mỗi lần ám sát người đều một đi không trở về.

Có tin tức nói người che chở cho cô là Liên Vô Trần.

Liên Vô Trần!

Lãnh Lăng Thiên trong tay cầm một con dao nhỏ, bước nhanh tới chỗ người phụ nữ đang cười đến sáng lạn.

Đồ của Liên Vô Trần, hắn đều phải phá hủy!

Bích Linh "kinh ngạc" mà nhìn Lãnh Lăng Thiên, giọng nói lại rất bình tĩnh: "Anh không cần lại đây, tôi sẽ rất sợ."

Mắt thấy trong tay Lãnh Lăng Thiên có ánh sáng chợt lóe, khóe môi Bích Linh cong lên, cô cầm một nắm đậu đỏ trong tay.

Lãnh Lăng Thiên cũng đến gần mới phát hiện đó là đậu đỏ, hắn tất nhiên nhìn trên tay Bích Linh nắm đậu đỏ liền ý thức được việc không tốt, nhưng mà đậu đỏ đã rắc xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện