Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc
Chương 89: Ngoại ô có quỷ (22)
Ba năm sau.
Trong đêm đen.
Ngoại ô nào đó, bên trong quỷ trạch đột nhiên truyền đến một tiếng nổ đùng đùng thật lớn.
Hai bóng dáng chật vật chạy ra trước khi biệt thự sụp đổ.
"Khụ khụ khụ, tiểu đồ nhi cậu cần gì phải dùng đến bùa phá hủy, chúng ta thiếu chút nữa liền bị phá nát ở chỗ này có biết hay không!" Cô gái diễm lệ trên đầu đầy bụi bẩn, lúc này mặt đầy vẻ tức giận, mắt trừng người đàn ông có thân hình thon dài bên cạnh.
Người đàn ông vô tội cười: "Sư phụ, thật sự con quỷ kia quá xấu, tôi bị trượt tay..."
"Hả, cậu còn nói lý!" Bích Linh phủi phủi tay áo, nhưng hiện tại là mùa hè, cô mặc một chiếc váy không tay.
"Ha hả..." Sở Diệp cười nhẹ.
"Cười cười cười, cười cái rắm! Trở về không cho cậu ăn cá!" Bích Linh tức giận đến mức muốn lấy kiếm chém người, nhưng cố tình nhìn người đối diện nọ là do mình chăm lo ba năm, thật vất vả mới nuôi lớn đứa trẻ này...
Thật là.
Bích Linh chịu đựng xúc động muốn phát điên xoay người rời đi.
Sở Diệp cười nhẹ một tiếng, bước chân dài ba bước đã đuổi theo cô: "Sư phụ nói thật?"
Bích Linh nhìn cậu một cái: "Sư phụ luôn luôn miệng vàng lời ngọc."
Gần đây cô thật sự phát hiện, người này càng dài càng nhanh, thân hình hoàn toàn cao hơn cô một cái đầu.
Không chỉ thân hình cao lớn, còn có lá gan cậu cũng lớn.
Nhìn một cái cậu hiện tại đã dám tìm lấy cớ tranh luận!
Không phải thân đồ đệ, không yêu...
Bích Linh đi đến trước cửa xe, mới vừa mở cửa xe, người đàn ông cao lớn bên cạnh liền giành trước, chui vào: "Sư phụ, đêm nay tôi sẽ đâm quỷ?"
Bích Linh bất đắc dĩ mà liếc cậu một cái, ngồi vào ghế điều khiển phụ.
Sở Diệp cong khóe môi, khuôn mặt không còn chút ngây ngô cùng non nớt, lúc này đã vô cùng tuấn mỹ.
Không giống với Bích Linh có kỹ thuật lái xe vội vàng như đi đầu thai, Sở Diệp lái xe tuy rằng tốc độ cũng nhanh, nhưng rất ổn định.
"Sư phụ..." Sở Diệp nhíu mày.
Ánh mắt Bích Linh cũng hạ xuống.
Đêm nay thế mà lại không có quỷ chặn đường...
Rõ ràng có người ở sau lưng giở trò quỷ...
"Dừng xe." Sau khi nhìn thấy một đống quỷ lớn bị nghiền nát phía sau, Bích Linh ở trong lòng đã có phán đoán.
Có thể làm ra nhiều trò quỷ như vậy, ngoại trừ Quỷ Vương bên ngoài ra thì không còn ai.
"Kẽo kẹt ――" Tiếng phanh xe sắc bén đã phá vỡ bầu không khí, người phụ nữ mang theo thanh kiếm, bình tĩnh xuống xe.
"Ha ha, ngươi còn dám tới..." Nụ cười giả tạo âm trầm vang lên khắp nơi, ở trong đêm đen nối liền thành một bản hoà tấu địa ngục.
Bích Linh hơi híp mắt, nhìn về phía ở một đống quỷ đáng ghê tởm kia, con quỷ chính giữa phá lệ rất có "Mỹ mạo".
Đó chính là Quỷ Vương?
Không hổ là nam chủ, khí chất này, nhìn bên trong và bên ngoài đều bất đồng, dám cùng cô kêu gào...
【...】 Không phải muốn giết hắn sao? Cô khen hắn làm gì!
Bích Linh nghĩ được vài giây, sau đó quyết đoán cầm kiếm chém tới.
Những con quỷ phía sau Quỷ Vương phân tán ra chen chúc toán loạn.
Người đàn ông hơi hơi mỉm cười, cũng gia nhập cuộc chiến.
Nam chủ không hổ là nam chủ, Bích Linh chém vài cái, thế mà không chém tới, mỗi một lần, đều bị hắn nhìn như trùng hợp mà né tránh.
Sao lại thế này?
【 Ký chủ, nam chủ nữ chủ đều là khí vận chi tử, không phải dễ chém như vậy, Thiên Đạo sẽ giúp bọn họ. 】 Hệ thống có chút khoe khoang, cuối cùng nhìn thấy ký chủ ăn mệt, cảm xúc có chút kích động là chuyện như thế nào?
Bích Linh ở trong lòng thầm mắng một tiếng.
Cả thiên đạo cũng giúp đỡ hắn, bổn bảo bảo làm thế nào mới diệt được hắn!
Thật là có bệnh mà!
【 Ký chủ cũng chỉ là pháo hôi, còn muốn nam chủ thế nào? 】
Bổn bảo bảo muốn giận chết hắn!
Bích Linh lui ra phía sau vài bước, tay cầm thanh kiếm, kiếm khí che trời lấp đất áp đảo Quỷ vương.
Bổn bảo bảo không tin, như vậy hắn còn có thể trốn!
Trong đêm đen.
Ngoại ô nào đó, bên trong quỷ trạch đột nhiên truyền đến một tiếng nổ đùng đùng thật lớn.
Hai bóng dáng chật vật chạy ra trước khi biệt thự sụp đổ.
"Khụ khụ khụ, tiểu đồ nhi cậu cần gì phải dùng đến bùa phá hủy, chúng ta thiếu chút nữa liền bị phá nát ở chỗ này có biết hay không!" Cô gái diễm lệ trên đầu đầy bụi bẩn, lúc này mặt đầy vẻ tức giận, mắt trừng người đàn ông có thân hình thon dài bên cạnh.
Người đàn ông vô tội cười: "Sư phụ, thật sự con quỷ kia quá xấu, tôi bị trượt tay..."
"Hả, cậu còn nói lý!" Bích Linh phủi phủi tay áo, nhưng hiện tại là mùa hè, cô mặc một chiếc váy không tay.
"Ha hả..." Sở Diệp cười nhẹ.
"Cười cười cười, cười cái rắm! Trở về không cho cậu ăn cá!" Bích Linh tức giận đến mức muốn lấy kiếm chém người, nhưng cố tình nhìn người đối diện nọ là do mình chăm lo ba năm, thật vất vả mới nuôi lớn đứa trẻ này...
Thật là.
Bích Linh chịu đựng xúc động muốn phát điên xoay người rời đi.
Sở Diệp cười nhẹ một tiếng, bước chân dài ba bước đã đuổi theo cô: "Sư phụ nói thật?"
Bích Linh nhìn cậu một cái: "Sư phụ luôn luôn miệng vàng lời ngọc."
Gần đây cô thật sự phát hiện, người này càng dài càng nhanh, thân hình hoàn toàn cao hơn cô một cái đầu.
Không chỉ thân hình cao lớn, còn có lá gan cậu cũng lớn.
Nhìn một cái cậu hiện tại đã dám tìm lấy cớ tranh luận!
Không phải thân đồ đệ, không yêu...
Bích Linh đi đến trước cửa xe, mới vừa mở cửa xe, người đàn ông cao lớn bên cạnh liền giành trước, chui vào: "Sư phụ, đêm nay tôi sẽ đâm quỷ?"
Bích Linh bất đắc dĩ mà liếc cậu một cái, ngồi vào ghế điều khiển phụ.
Sở Diệp cong khóe môi, khuôn mặt không còn chút ngây ngô cùng non nớt, lúc này đã vô cùng tuấn mỹ.
Không giống với Bích Linh có kỹ thuật lái xe vội vàng như đi đầu thai, Sở Diệp lái xe tuy rằng tốc độ cũng nhanh, nhưng rất ổn định.
"Sư phụ..." Sở Diệp nhíu mày.
Ánh mắt Bích Linh cũng hạ xuống.
Đêm nay thế mà lại không có quỷ chặn đường...
Rõ ràng có người ở sau lưng giở trò quỷ...
"Dừng xe." Sau khi nhìn thấy một đống quỷ lớn bị nghiền nát phía sau, Bích Linh ở trong lòng đã có phán đoán.
Có thể làm ra nhiều trò quỷ như vậy, ngoại trừ Quỷ Vương bên ngoài ra thì không còn ai.
"Kẽo kẹt ――" Tiếng phanh xe sắc bén đã phá vỡ bầu không khí, người phụ nữ mang theo thanh kiếm, bình tĩnh xuống xe.
"Ha ha, ngươi còn dám tới..." Nụ cười giả tạo âm trầm vang lên khắp nơi, ở trong đêm đen nối liền thành một bản hoà tấu địa ngục.
Bích Linh hơi híp mắt, nhìn về phía ở một đống quỷ đáng ghê tởm kia, con quỷ chính giữa phá lệ rất có "Mỹ mạo".
Đó chính là Quỷ Vương?
Không hổ là nam chủ, khí chất này, nhìn bên trong và bên ngoài đều bất đồng, dám cùng cô kêu gào...
【...】 Không phải muốn giết hắn sao? Cô khen hắn làm gì!
Bích Linh nghĩ được vài giây, sau đó quyết đoán cầm kiếm chém tới.
Những con quỷ phía sau Quỷ Vương phân tán ra chen chúc toán loạn.
Người đàn ông hơi hơi mỉm cười, cũng gia nhập cuộc chiến.
Nam chủ không hổ là nam chủ, Bích Linh chém vài cái, thế mà không chém tới, mỗi một lần, đều bị hắn nhìn như trùng hợp mà né tránh.
Sao lại thế này?
【 Ký chủ, nam chủ nữ chủ đều là khí vận chi tử, không phải dễ chém như vậy, Thiên Đạo sẽ giúp bọn họ. 】 Hệ thống có chút khoe khoang, cuối cùng nhìn thấy ký chủ ăn mệt, cảm xúc có chút kích động là chuyện như thế nào?
Bích Linh ở trong lòng thầm mắng một tiếng.
Cả thiên đạo cũng giúp đỡ hắn, bổn bảo bảo làm thế nào mới diệt được hắn!
Thật là có bệnh mà!
【 Ký chủ cũng chỉ là pháo hôi, còn muốn nam chủ thế nào? 】
Bổn bảo bảo muốn giận chết hắn!
Bích Linh lui ra phía sau vài bước, tay cầm thanh kiếm, kiếm khí che trời lấp đất áp đảo Quỷ vương.
Bổn bảo bảo không tin, như vậy hắn còn có thể trốn!
Bình luận truyện