Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc
Chương 92: Ngoại ô có quỷ (25)
Thân thể người phụ nữ hơi co lên.
"Phụt ――"
Cô bỗng nhiên nghiêng người phun ra một búng máu.
Hệ thống nhìn đến sốt ruột, vì thế ngầm hạ tuyến tìm kẻ thần bí.
【 Bọn họ tổn thương nhau như vậy, ngươi xác định bọn họ thật sự có thể thành một đôi sao. 】Hệ thống khó tin nói.
Mẹ nó người thì gắt gao ngược đối phương, người thì chết cũng không cúi đầu, hai người đánh nhau, vũ trụ không phát nổ là tốt lắm rồi!
Ở bên nhau á?!
Ha! Đừng đùa!
"Ờ, bình tĩnh, yêu nhau lắm cắn lắm nhau đau mà." Người nọ lại khí định thần nhàn, không chút hoang mang, giống như vô cùng chắc chắn cái cặp không có khả năng nhất này có thể chắp vá vào với nhau.
【 Cơ mà... 】Vẫn kì quá!
"Là vì Liên Vô Trần quá cường thế, chỉ cần hắn cúi đầu trước..." Người nọ cười cười: "Ừ, tuyệt đối có thể."
【...】Cứ cảm giác hắn đang lừa nó.
"Lăng Hề!" Liên Vô Trần trong lòng cả kinh.
Hắn còn tưởng rằng có thể trêu được một chút nữa; không nghĩ là...
"Chết tiệt!" Liên Vô Trần hôn lên môi cô, ngón tay lau đi vết máu trên khóe môi cô.
Người phụ nữ này sao lại cứng đầu đến vậy! Cầu xin hắn thỏa mãn một chút sẽ chết sao!
Nhưng không thể phủ nhận, hắn vẫn mềm... lòng.
***
Bích Linh nhíu mày, mí mắt nặng nề mở ra không được, dưới thân có cái gì đó thật nóng, nóng hầm hập vô cùng thoải mái.
Từ từ, cái gì nóng?!
Bích Linh mở mắt ra, đập vào mắt là cái người nào đó.
Chậc, tâm tình cả một ngày đều bị hắn hủy hoại.
"Tỉnh rồi?" Liên Vô Trần sờ mái tóc dài của cô, ngón tay thuận thế đi xuống.
Bích Linh trốn cũng không trốn, ngược lại ngáp một cái: "Thế nào, tối hôm qua đạt được mục đích?"
Liên Vô Trần nhìn ngực cô, trầm thấp nói: "Không có."
"Ừ, vậy là tốt rồi, anh không vui tôi liền vui vẻ." Bích Linh chống lên người hắn, mượn lực ngồi dậy.
"Tê ――" Bích Linh hít hà một hơi.
Mẹ nó tối hôm qua làm bao lâu vậy, sao cô bị đạp hư thành cái dạng này!!
Bích Linh run rẩy đứng lên muốn chạy, kết quả bên hông nhiều thêm một lực kéo, giây lát liền kéo cô về trên giường.
Người đàn ông thuận thế để cô dưới thân, đôi mắt tà mị mang theo không chút để ý, lười biếng nhìn về phía cô: "Đi đâu? Hửm?"
Cái âm cuối quá mức quyến rũ, lông tơ Bích Linh đều dựng hết lên.
"Đi cứu vớt thế giới!" Bích Linh đẩy hắn, "Anh ngủ cũng ngủ rồi, mau cút."
"Cút?" Liên Vô Trần nhấm nuốt cái chữ này, đột nhiên cười nhạo một tiếng, "Tối hôm qua không tận hứng, không bằng lại thêm một lần?"
Bích Linh trừng lớn đôi mắt nhìn hắn thật sự bắt lấy tay cô, thân thể cao lớn đè lên cô, mắt thấy lại phải làm cái vận động ngại ngùng không thể nói, Bích Linh nhanh chóng liều mạng đẩy hắn ra.
"Mẹ nó! Đừng chạm vào tôi!" Bích Linh trốn tránh cái hôn của hắn.
Nhưng mà hiệu quả rất nhỏ, mấu chốt là hiện tại cả người cô mềm nhũn, không có bao nhiêu sức lực...
"Anh là đám mây đẹp nhất trong lòng em, khiến em..." Tại thời khắc mấu chốt này, chuông điện thoại Bích Linh vang lên.
Liên Vô Trần dừng lại động tác, khóe mắt giật giật, "Em sao lại đổi chuông rồi."
Bích Linh không trả lời hắn, chỉ là thở hổn hển một hơi nói: "Nhận điện thoại."
Liên Vô Trần nghe vậy nhướng mày, cười xấu xa nói: "Hôn tôi một chút."
"Hôn cái đầu nhà anh! Cút!"
Liên Vô Trần bất đắc dĩ xuống giường, từ trong đống quần áo hỗn loạn rơi đầy đất tìm được chiếc điện thoại đang rung, đưa cho Bích Linh.
"A lô?" Bích Linh hạ giọng, cố gắng làm cái giọng khàn khàn của mình nghe bình thường một chút.
"Này!" Bích Linh trừng người đàn ông ôm mình, lấy chân đá hắn.
Liên Vô Trần trực tiếp nâng chân dài lên kẹp lấy chân cô.
Bích Linh: "..." Tức giận đến mức muốn phát điên tại chỗ.
"Được, biết rồi." Bích Linh nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó quát về phía người đàn ông nào đó: "Buông ra!"
Mắt thấy Bích Linh sắp nổi điên, Liên Vô Trần thức thời buông cô ra.
Bích Linh lập tức từ dưới thân hắn mà trốn.
Mẹ nó bệnh tâm thần! Cô một khắc cũng không muốn lại nhìn thấy hắn!
Bích Linh nhanh chóng mặc quần áo xong, xách ba lô lên liền đi.
"Này!" Liên Vô Trần nghiêng đầu nhìn động tác mở cửa của cô: "Không tính mang theo đồ đệ của em sao?"
Bích Linh thiếu chút nữa bóp nát nắm cửa.
Đồ đệ?
Hắn còn có mặt mũi nói ra á?!
Hắn lấy đâu ra lòng tin cảm thấy hắn còn có thể làm đồ đệ cô?!
Nghĩ nghĩ, Bích Linh quyết định buông lời hung ác.
"Việc tối hôm qua tôi không so đo với anh, xem như anh đã cứu tôi một mạng." Bích Linh dừng một chút: "Một mạng đổi một mạng, chúng ta thanh toán xong, về sau không cần lại đi theo tôi, anh cũng không còn là đồ đệ tôi nữa."
【...】Ký chủ đột nhiên thay đổi phong cách kỳ quái ghê!
Liên Vô Trần nhìn cô đi ra ngoài, không có ngăn cản, chỉ là sự tức giận quay cuồng trong đôi mắt càng làm cho người ta sợ hãi.
Đột nhiên, hắn giơ tay.
"A ――" Phòng khách truyền đến tiếng thét chói tai của người nào đó: "Liên Vô Trần anh tên khốn này!!!"
"Phụt ――"
Cô bỗng nhiên nghiêng người phun ra một búng máu.
Hệ thống nhìn đến sốt ruột, vì thế ngầm hạ tuyến tìm kẻ thần bí.
【 Bọn họ tổn thương nhau như vậy, ngươi xác định bọn họ thật sự có thể thành một đôi sao. 】Hệ thống khó tin nói.
Mẹ nó người thì gắt gao ngược đối phương, người thì chết cũng không cúi đầu, hai người đánh nhau, vũ trụ không phát nổ là tốt lắm rồi!
Ở bên nhau á?!
Ha! Đừng đùa!
"Ờ, bình tĩnh, yêu nhau lắm cắn lắm nhau đau mà." Người nọ lại khí định thần nhàn, không chút hoang mang, giống như vô cùng chắc chắn cái cặp không có khả năng nhất này có thể chắp vá vào với nhau.
【 Cơ mà... 】Vẫn kì quá!
"Là vì Liên Vô Trần quá cường thế, chỉ cần hắn cúi đầu trước..." Người nọ cười cười: "Ừ, tuyệt đối có thể."
【...】Cứ cảm giác hắn đang lừa nó.
"Lăng Hề!" Liên Vô Trần trong lòng cả kinh.
Hắn còn tưởng rằng có thể trêu được một chút nữa; không nghĩ là...
"Chết tiệt!" Liên Vô Trần hôn lên môi cô, ngón tay lau đi vết máu trên khóe môi cô.
Người phụ nữ này sao lại cứng đầu đến vậy! Cầu xin hắn thỏa mãn một chút sẽ chết sao!
Nhưng không thể phủ nhận, hắn vẫn mềm... lòng.
***
Bích Linh nhíu mày, mí mắt nặng nề mở ra không được, dưới thân có cái gì đó thật nóng, nóng hầm hập vô cùng thoải mái.
Từ từ, cái gì nóng?!
Bích Linh mở mắt ra, đập vào mắt là cái người nào đó.
Chậc, tâm tình cả một ngày đều bị hắn hủy hoại.
"Tỉnh rồi?" Liên Vô Trần sờ mái tóc dài của cô, ngón tay thuận thế đi xuống.
Bích Linh trốn cũng không trốn, ngược lại ngáp một cái: "Thế nào, tối hôm qua đạt được mục đích?"
Liên Vô Trần nhìn ngực cô, trầm thấp nói: "Không có."
"Ừ, vậy là tốt rồi, anh không vui tôi liền vui vẻ." Bích Linh chống lên người hắn, mượn lực ngồi dậy.
"Tê ――" Bích Linh hít hà một hơi.
Mẹ nó tối hôm qua làm bao lâu vậy, sao cô bị đạp hư thành cái dạng này!!
Bích Linh run rẩy đứng lên muốn chạy, kết quả bên hông nhiều thêm một lực kéo, giây lát liền kéo cô về trên giường.
Người đàn ông thuận thế để cô dưới thân, đôi mắt tà mị mang theo không chút để ý, lười biếng nhìn về phía cô: "Đi đâu? Hửm?"
Cái âm cuối quá mức quyến rũ, lông tơ Bích Linh đều dựng hết lên.
"Đi cứu vớt thế giới!" Bích Linh đẩy hắn, "Anh ngủ cũng ngủ rồi, mau cút."
"Cút?" Liên Vô Trần nhấm nuốt cái chữ này, đột nhiên cười nhạo một tiếng, "Tối hôm qua không tận hứng, không bằng lại thêm một lần?"
Bích Linh trừng lớn đôi mắt nhìn hắn thật sự bắt lấy tay cô, thân thể cao lớn đè lên cô, mắt thấy lại phải làm cái vận động ngại ngùng không thể nói, Bích Linh nhanh chóng liều mạng đẩy hắn ra.
"Mẹ nó! Đừng chạm vào tôi!" Bích Linh trốn tránh cái hôn của hắn.
Nhưng mà hiệu quả rất nhỏ, mấu chốt là hiện tại cả người cô mềm nhũn, không có bao nhiêu sức lực...
"Anh là đám mây đẹp nhất trong lòng em, khiến em..." Tại thời khắc mấu chốt này, chuông điện thoại Bích Linh vang lên.
Liên Vô Trần dừng lại động tác, khóe mắt giật giật, "Em sao lại đổi chuông rồi."
Bích Linh không trả lời hắn, chỉ là thở hổn hển một hơi nói: "Nhận điện thoại."
Liên Vô Trần nghe vậy nhướng mày, cười xấu xa nói: "Hôn tôi một chút."
"Hôn cái đầu nhà anh! Cút!"
Liên Vô Trần bất đắc dĩ xuống giường, từ trong đống quần áo hỗn loạn rơi đầy đất tìm được chiếc điện thoại đang rung, đưa cho Bích Linh.
"A lô?" Bích Linh hạ giọng, cố gắng làm cái giọng khàn khàn của mình nghe bình thường một chút.
"Này!" Bích Linh trừng người đàn ông ôm mình, lấy chân đá hắn.
Liên Vô Trần trực tiếp nâng chân dài lên kẹp lấy chân cô.
Bích Linh: "..." Tức giận đến mức muốn phát điên tại chỗ.
"Được, biết rồi." Bích Linh nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó quát về phía người đàn ông nào đó: "Buông ra!"
Mắt thấy Bích Linh sắp nổi điên, Liên Vô Trần thức thời buông cô ra.
Bích Linh lập tức từ dưới thân hắn mà trốn.
Mẹ nó bệnh tâm thần! Cô một khắc cũng không muốn lại nhìn thấy hắn!
Bích Linh nhanh chóng mặc quần áo xong, xách ba lô lên liền đi.
"Này!" Liên Vô Trần nghiêng đầu nhìn động tác mở cửa của cô: "Không tính mang theo đồ đệ của em sao?"
Bích Linh thiếu chút nữa bóp nát nắm cửa.
Đồ đệ?
Hắn còn có mặt mũi nói ra á?!
Hắn lấy đâu ra lòng tin cảm thấy hắn còn có thể làm đồ đệ cô?!
Nghĩ nghĩ, Bích Linh quyết định buông lời hung ác.
"Việc tối hôm qua tôi không so đo với anh, xem như anh đã cứu tôi một mạng." Bích Linh dừng một chút: "Một mạng đổi một mạng, chúng ta thanh toán xong, về sau không cần lại đi theo tôi, anh cũng không còn là đồ đệ tôi nữa."
【...】Ký chủ đột nhiên thay đổi phong cách kỳ quái ghê!
Liên Vô Trần nhìn cô đi ra ngoài, không có ngăn cản, chỉ là sự tức giận quay cuồng trong đôi mắt càng làm cho người ta sợ hãi.
Đột nhiên, hắn giơ tay.
"A ――" Phòng khách truyền đến tiếng thét chói tai của người nào đó: "Liên Vô Trần anh tên khốn này!!!"
Bình luận truyện