Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc
Chương 91: Ngoại ô có quỷ (24)
"Ong ong."
Thanh Kiếm bay ra, không lưu tình mà chém về phía hắn.
Người đàn ông tuấn mỹ nhếch lên ý cười tà tứ, môi mỏng hé mở, nói ra hai chữ:
"Cửu Tuyền."
Hắc kiếm ngưng hình giữa không trung, nghênh tiếp kiếm khí của Thanh Kiếm.
"Ong ong." Lại là mi, thủ hạ bại tướng!
Hắc kiếm: "..." Có thể đừng nói cái biệt danh này không?
Bích Linh cắn răng tiếp tục niệm Thanh Tâm Quyết.
Cho dù cô biết chỉ cần hắn tới, đêm nay cô tuyệt đối trốn không thoát...
Tiếng bước chân ở cửa, chậm rãi tới gần cô, nặng trịch như đập vào lòng cô, cho dù nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm cực kỳ dày đặc cùng sự tồn tại không thể bỏ qua của hắn...
"Hề Nhi, vì sao không nói cho tôi chứ?" Người đàn ông đi đến trước mặt Bích Linh, đột nhiên duỗi tay bóp chặt cằm cô.
Trong nháy mắt tay hắn chạm vào da thịt cô, Bích Linh ngừng lại.
Thanh Tâm Quyết, không thể bị đánh gãy giữa chừng...
Bích Linh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông.
Khuôn mặt quen thuộc ba năm qua, giờ phút này lại là một mảnh xa lạ, trong giây lát, mặt hắn chậm rãi chuyển thành bề ngoài của một người khác.
Liên Vô Trần...
Hắn vẫn tới.
Cố tình lại vào cái buổi tối này...
Khóe miệng người đàn ông tuấn mỹ như thường lệ mang theo ý cười ác liệt, nhìn đến khinh bỉ cùng ghét bỏ không chút che giấu dưới đáy mắt cô, đôi mắt hắn cháy lên lửa giận hiếm thấy.
"Lăng Hề, em ghê tởm tôi đến vậy sao!" Ngón tay thon dài nắm cằm Bích Linh chậm rãi siết chặt, rất nhanh phía trên liền xuất hiện một vệt đỏ.
Mặt Bích Linh lại ửng hồng lên, cô thở dốc, một câu đơn giản lại bị cô nói đến đứt quãng: "Đúng, tôi đúng là ghê tởm anh, đúng là xem anh không vừa mắt, đúng là..."
"Đủ rồi!" Người đàn ông cuồng bạo đẩy cô lên giường, bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo cô.
Bích Linh đè lại ngực, bắt đầu thở hổn hển, thần chí chậm rãi tán loạn.
Năng lực cô rất mạnh thật, cơ mà phần cứng lại theo không kịp...
"Anh... cũng chỉ có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của." Môi Bích Linh gợi lên một tia trào phúng, tay bắt lấy đệm trải giường lại hơi siết chặt.
Cô chịu không nổi nữa...
Khuôn mặt cuồng nộ của người đàn ông đột nhiên quỷ dị mà bình tĩnh trở lại, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt trào phúng của Bích Linh, nụ cười ác liệt trên khóe môi lặng yên dâng lên.
Hắn từ trên người cô lui xuống.
"Lăng Hề, em không phải chướng mắt tôi sao... Đợi lát nữa tôi sẽ khiến em phải cầu xin tôi... làm em." Người đàn ông cười khẽ, nụ cười tà tứ ác liệt tới mức cực đoan.
Hắn đứng ở mép giường cô, bắt cô quay lại, để cô nhìn hắn cởi từng cái quần áo một.
Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Bích Linh giờ đã là một mảnh đỏ bừng, hai bên tóc mai đã sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cánh môi hồng nhuận bị cô cắn ra máu.
Cái tên tâm thần này!
Người đàn ông nâng Bích Linh dậy, để cô ngồi ở mép giường, sau đó liền ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Hắn đang đợi...
Đợi cô chịu không nổi mà cầu xin hắn.
Hiện tại mạnh miệng cũng không sao, con mồi, chỉ có thuần phục được thân thể, mới có thể xem như là chiến lợi phẩm chân chính.
"Hề Nhi... khó chịu sao?" Hắn hôn nhẹ lên tay cô, nhướng mày nhìn đôi mắt đẹp lúc này đã toàn bộ lâm vào mê mang của cô.
Người phụ nữ chậm rãi vòng tay lên cổ hắn, đôi môi đỏ hôn hắn.
"Thật ngoan..." Liên Vô Trần cười khẽ, chậm rãi đặt cô lên giường: "Tự mình cởi quần áo đi."
Người phụ nữ mê ly mà nhìn hắn, chiếc váy trên người bị cô từng chút một cởi, dáng người quyến rũ cũng từng chút một hiện ra trong mắt hắn.
"Tiểu yêu tinh..." Liên Vô Trần cắn vành tai cô một cái, trực tiếp cho vào.
"A ――" Người phụ nữ dưới thân phát ra một tiếng thét chói tai.
Liên Vô Trần tốt bụng mà dừng một lát, chờ cô hoãn lại.
Đau đớn hồi phục lại một chút thần chí của Bích Linh, đôi mắt mê ly khôi phục thanh tỉnh một lát, giây tiếp theo, cô móc ra một cây chủy thủ, thẳng tắp đâm tới trái tim mình.
Liên Vô Trần tay mắt lanh lẹ mà vứt chủy thủ ra.
Chủy thủ bay ra, đâm vào trên tường, phát ra một tiếng kêu vang.
"Bảo bối, lúc này mới muốn tự sát có phải đã muộn rồi không? Phải không?" Liên Vô Trần chậm rãi di chuyển.
Thần chí còn sót lại của Bích Linh lại lần nữa hỏng mất.
Tay cô chủ động vòng lên cổ hắn.
Ánh mắt Liên Vô Trần càng sâu.
Biết rõ cô hiện tại chỉ là bị loại dược này khống chế...
Nhưng mà, hắn vẫn muốn cô cầu xin hắn, nói thích hắn.
Kế tiếp, Liên Vô Trần cố ý trêu cô, không cho cô được đến khoái cảm.
"A..." Người phụ nữ khó chịu kêu lên một tiếng.
"Cầu xin tôi, tôi liền cho em." Liên Vô Trần cúi đầu cắn vành tai cô, chậm rãi ma sát nói.
"Không..."
Ngoài dự đoán, người phụ nữ dưới tình huống như vậy vẫn cự tuyệt hắn.
Liên Vô Trần dừng lại động tác, con ngươi âm trầm quay cuồng tức giận: "Lại cho em một cơ hội nữa, cầu xin tôi mau."
"Không..." Trong giọng nói của người phụ nữ đã mang theo tiếng khóc nức nở, một giọt nước mắt theo khuôn mặt yêu dã của cô chảy xuống.
Liên Vô Trần cực lực bỏ qua đau đớn trong lòng, giơ tay bóp lấy cằm cô gái, chậm lại ngữ điệu: "Ngoan, chỉ lúc này thôi."
Thanh Kiếm bay ra, không lưu tình mà chém về phía hắn.
Người đàn ông tuấn mỹ nhếch lên ý cười tà tứ, môi mỏng hé mở, nói ra hai chữ:
"Cửu Tuyền."
Hắc kiếm ngưng hình giữa không trung, nghênh tiếp kiếm khí của Thanh Kiếm.
"Ong ong." Lại là mi, thủ hạ bại tướng!
Hắc kiếm: "..." Có thể đừng nói cái biệt danh này không?
Bích Linh cắn răng tiếp tục niệm Thanh Tâm Quyết.
Cho dù cô biết chỉ cần hắn tới, đêm nay cô tuyệt đối trốn không thoát...
Tiếng bước chân ở cửa, chậm rãi tới gần cô, nặng trịch như đập vào lòng cô, cho dù nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm cực kỳ dày đặc cùng sự tồn tại không thể bỏ qua của hắn...
"Hề Nhi, vì sao không nói cho tôi chứ?" Người đàn ông đi đến trước mặt Bích Linh, đột nhiên duỗi tay bóp chặt cằm cô.
Trong nháy mắt tay hắn chạm vào da thịt cô, Bích Linh ngừng lại.
Thanh Tâm Quyết, không thể bị đánh gãy giữa chừng...
Bích Linh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông.
Khuôn mặt quen thuộc ba năm qua, giờ phút này lại là một mảnh xa lạ, trong giây lát, mặt hắn chậm rãi chuyển thành bề ngoài của một người khác.
Liên Vô Trần...
Hắn vẫn tới.
Cố tình lại vào cái buổi tối này...
Khóe miệng người đàn ông tuấn mỹ như thường lệ mang theo ý cười ác liệt, nhìn đến khinh bỉ cùng ghét bỏ không chút che giấu dưới đáy mắt cô, đôi mắt hắn cháy lên lửa giận hiếm thấy.
"Lăng Hề, em ghê tởm tôi đến vậy sao!" Ngón tay thon dài nắm cằm Bích Linh chậm rãi siết chặt, rất nhanh phía trên liền xuất hiện một vệt đỏ.
Mặt Bích Linh lại ửng hồng lên, cô thở dốc, một câu đơn giản lại bị cô nói đến đứt quãng: "Đúng, tôi đúng là ghê tởm anh, đúng là xem anh không vừa mắt, đúng là..."
"Đủ rồi!" Người đàn ông cuồng bạo đẩy cô lên giường, bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo cô.
Bích Linh đè lại ngực, bắt đầu thở hổn hển, thần chí chậm rãi tán loạn.
Năng lực cô rất mạnh thật, cơ mà phần cứng lại theo không kịp...
"Anh... cũng chỉ có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của." Môi Bích Linh gợi lên một tia trào phúng, tay bắt lấy đệm trải giường lại hơi siết chặt.
Cô chịu không nổi nữa...
Khuôn mặt cuồng nộ của người đàn ông đột nhiên quỷ dị mà bình tĩnh trở lại, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt trào phúng của Bích Linh, nụ cười ác liệt trên khóe môi lặng yên dâng lên.
Hắn từ trên người cô lui xuống.
"Lăng Hề, em không phải chướng mắt tôi sao... Đợi lát nữa tôi sẽ khiến em phải cầu xin tôi... làm em." Người đàn ông cười khẽ, nụ cười tà tứ ác liệt tới mức cực đoan.
Hắn đứng ở mép giường cô, bắt cô quay lại, để cô nhìn hắn cởi từng cái quần áo một.
Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Bích Linh giờ đã là một mảnh đỏ bừng, hai bên tóc mai đã sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cánh môi hồng nhuận bị cô cắn ra máu.
Cái tên tâm thần này!
Người đàn ông nâng Bích Linh dậy, để cô ngồi ở mép giường, sau đó liền ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Hắn đang đợi...
Đợi cô chịu không nổi mà cầu xin hắn.
Hiện tại mạnh miệng cũng không sao, con mồi, chỉ có thuần phục được thân thể, mới có thể xem như là chiến lợi phẩm chân chính.
"Hề Nhi... khó chịu sao?" Hắn hôn nhẹ lên tay cô, nhướng mày nhìn đôi mắt đẹp lúc này đã toàn bộ lâm vào mê mang của cô.
Người phụ nữ chậm rãi vòng tay lên cổ hắn, đôi môi đỏ hôn hắn.
"Thật ngoan..." Liên Vô Trần cười khẽ, chậm rãi đặt cô lên giường: "Tự mình cởi quần áo đi."
Người phụ nữ mê ly mà nhìn hắn, chiếc váy trên người bị cô từng chút một cởi, dáng người quyến rũ cũng từng chút một hiện ra trong mắt hắn.
"Tiểu yêu tinh..." Liên Vô Trần cắn vành tai cô một cái, trực tiếp cho vào.
"A ――" Người phụ nữ dưới thân phát ra một tiếng thét chói tai.
Liên Vô Trần tốt bụng mà dừng một lát, chờ cô hoãn lại.
Đau đớn hồi phục lại một chút thần chí của Bích Linh, đôi mắt mê ly khôi phục thanh tỉnh một lát, giây tiếp theo, cô móc ra một cây chủy thủ, thẳng tắp đâm tới trái tim mình.
Liên Vô Trần tay mắt lanh lẹ mà vứt chủy thủ ra.
Chủy thủ bay ra, đâm vào trên tường, phát ra một tiếng kêu vang.
"Bảo bối, lúc này mới muốn tự sát có phải đã muộn rồi không? Phải không?" Liên Vô Trần chậm rãi di chuyển.
Thần chí còn sót lại của Bích Linh lại lần nữa hỏng mất.
Tay cô chủ động vòng lên cổ hắn.
Ánh mắt Liên Vô Trần càng sâu.
Biết rõ cô hiện tại chỉ là bị loại dược này khống chế...
Nhưng mà, hắn vẫn muốn cô cầu xin hắn, nói thích hắn.
Kế tiếp, Liên Vô Trần cố ý trêu cô, không cho cô được đến khoái cảm.
"A..." Người phụ nữ khó chịu kêu lên một tiếng.
"Cầu xin tôi, tôi liền cho em." Liên Vô Trần cúi đầu cắn vành tai cô, chậm rãi ma sát nói.
"Không..."
Ngoài dự đoán, người phụ nữ dưới tình huống như vậy vẫn cự tuyệt hắn.
Liên Vô Trần dừng lại động tác, con ngươi âm trầm quay cuồng tức giận: "Lại cho em một cơ hội nữa, cầu xin tôi mau."
"Không..." Trong giọng nói của người phụ nữ đã mang theo tiếng khóc nức nở, một giọt nước mắt theo khuôn mặt yêu dã của cô chảy xuống.
Liên Vô Trần cực lực bỏ qua đau đớn trong lòng, giơ tay bóp lấy cằm cô gái, chậm lại ngữ điệu: "Ngoan, chỉ lúc này thôi."
Bình luận truyện