May Mắn Gặp Được Em
Chương 40
Hai người ngồi trong quán rượu nghỉ ngơi, đến ba giờ mới thong thả đi ra.
Dù Lương Tranh đã mặc áo khoác dày, quàng khăn cẩn thận nhưng vừa ra đến ngoài vẫn bị cơn gió lạnh giá thổi đến toàn thân lạnh cóng, vội vàng rụt người vào trong áo.
Hai tay cô bám chặt lấy cánh tay Chu Húc, run lẩy bẩy nói: “Sao hôm nay lạnh thế nhỉ?”
Chu Húc ân cần đội mũ lên cho cô: “Đã dặn trước em thời tiết trên núi rất lạnh rồi còn gì!”
“Lần trước chúng ta đến đâu có lạnh đến thế này đâu.”
Chu Húc bỗng nhiên dừng lại, kéo tay cô, cho vào túi áo khoác của mình. Bàn tay cô lạnh cóng chẳng khác nào cục băng.
Anh nhíu mày: “Hay thôi không đi trượt tuyết nữa.”
“Không đâu!” Lương Tranh lập tức kháng nghị: “Chúng ta đến đây chủ yếu là để trượt tuyết mà.”
Chu Húc ngước mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tay em lạnh cóng rồi, anh lo em cảm mạo mất.”
Vốn là đã chuẩn bị cả mũ len và bao tay, nhưng tối qua do vội vàng thu dọn hành lý nên cả hai đều quên.
Lương Tranh nhìn quanh: “Hay là chúng ta ghé cửa hàng gần đây mua găng tay.”
Mục đích chính của cả hai là đi trượt tuyết, cũng không thể đã đến tận đây còn không cho cô đi.
Lương Tranh ngồi xổm xuống, chọn đi chọn lại một hồi lâu, cuối cùng chọn được một đôi găng tay hồng vô cùng đáng yêu.
Mua xong, cô còn chọn thêm một bịch bánh quy và một túi kẹo hoa quả mềm.
Khi tính tiền đi ra, cô hào hứng chạy đến, nhét đồ ăn vào túi áo khoác lông của anh, cong mắt cười: “Chút nữa đói chúng mình ăn.”
Chu Húc tùy ý cô, chỉ cúi đầu tỉ mỉ giúp cô cài lại mũ và găng tay thật chặt.
Lương Tranh đứng trên bậc thang mới cao ngang bằng Chu Húc.
Cô nhìn anh rũ mắt, cẩn thận thắt lại dây găng tay cho mình, trong lòng tràn đầy ngọt ngào ấm áp.
Chờ anh buộc xong, cô động đậy tay phải: “Bên này hơi chặt.”
Chu Húc là một chàng trai rất nhẫn nại, anh bình tĩnh tháo dây, thắt lại giúp cô lần nữa, vừa làm, vừa hỏi: “Thế này được chưa?”
“Vâng! Thoải mái rồi.”
Đeo găng tay xong, cô không thể dễ dàng thò tay bóc kẹo ăn, vì vậy nhét nốt túi kẹo hoa quả mềm vào túi áo khoác của anh.
Chu Húc chậm rãi dắt cô đến sân trượt tuyết gần đó.
Lương Tranh nhìn chung đã nắm được kỹ thuật căn bản, lần trước đến đây cô đã học được không ít, chỉ là lâu không trượt nên có chút lóng ngóng.
Chu Húc muốn dạy lại cô một số động tác, Lương Tranh liền nói: “Không cần đâu, lần trước em đã được thầy dạy các kỹ năng cơ bản rồi.”
Chu Húc liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi: “Lần trước ai dạy em?”
Lương Tranh cầm gậy trượt tuyết chậm rãi điều chỉnh trọng tâm, cười khanh khách đáp: “Một anh chàng rất đẹp trai.”
Chu Húc nhíu mày, khóe miệng mím lại, tố cáo tâm trạng anh chàng nào đó đang cực kỳ không vui.
Lương Tranh nhìn anh, vụng trộm nín cười, lại cố ý khiêu khích: “Lúc đó anh không tình nguyện dạy em, nên em chỉ có thể nhờ người khác dạy em thôi.”
Chu Húc nhíu mày càng chặt, giọng bắt đầu có chút cau có: “Em không hỏi anh, sao biết anh không đồng ý dạy em?”
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng cho lắm.
Lương Tranh “Ồ” lên một tiếng, cô quay đầu, nhìn anh hồi lâu.
Đại khái ai đó chột dạ, vì vậy nói không nên lời, chỉ đành nhíu mày, đánh mắt đi nơi khác.
Lương Tranh nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi cười, đi đến trước mặt anh, 10 ngón tay đan vào nhau: “Chu Húc, không phải lúc đó anh đã thích em rồi đó chứ?”
“Chú tâm trượt tuyết đi. Cẩn thận. Nhìn đường!”
Lương Tranh cười chảy cả nước mắt, suýt chút nữa ngã sấp xuống đường trượt.
Tối, sau khi trở về khách sạn, cô quấn lấy anh muốn xem đống ảnh chụp ngày hôm nay.
Chu Húc giở tính kiêu ngạo, nhất định không cho cô xem.
Chu Húc tắm rửa xong, thấy cô gái nào đó đang nằm ườn một góc ăn kẹo, anh liền đi qua, cất túi kẹo vào tủ đầu giường, nhắc nhở: “Tối ăn ít đồ ngọt thôi.”
Lương Tranh đột nhiên nhào đến, bất ngờ thọc tay vào túi quần của anh sờ soạng. Nhanh như cắt cướp lấy điện thoại, vui vẻ ngồi xuống một cái giường khác.
Lương Tranh đắc ý cười, hỏi: “Anh không sợ em xem sao?”
“Ừ. Tùy em.” Chu Húc đầu hàng nói.
“Pass là gì?”
“Sinh nhật em.” Chu Húc mở tủ lạnh, lấy một lon bia ra, bật nắp, uống một ngụm.
Lương Tranh vui vẻ nhập pass, sau đó ngạc nhiên nhìn màn hình nền của máy anh. Đó là bức ảnh hai người.
Đó chính là kỳ nghỉ hè năm ấy, Chu Húc đến Giang Thành tìm cô, hai người hẹn nhau tại một quán cafe.
Đây là ảnh cô chụp lén anh. Khi đó Chu Húc đang mải mê nhìn điện thoại, cô dựa lưng vào bả vai anh, giơ ống kính, tay tạo hình chữ V, chụp một tấm selfie cùng anh.
Sau này, cô gửi tấm ảnh ấy qua Wechat cho anh, còn hỏi, bạn gái anh có phải cực kì xinh đẹp không?
Anh bảo: Đúng thế, rất xinh đẹp.
Lương Tranh không biết anh lại lấy tấm ảnh làm màn hình nền.
Khóe môi cô bất giác cong lên, sau đó ấn vào album ảnh.
Ảnh trong album không nhiều, ngoại trừ một số ảnh cá nhân của anh, còn lại tất cả đều là ảnh cô.
Có một số là ảnh cô nhờ anh chụp khi hai người đi chơi cùng nhau, một số khác là ảnh cô gửi qua wechat cho anh, còn lại hầu như là những tấm cô chưa hề thấy qua, đều là ảnh anh lén chụp cô.
Lương Tranh tỉ mỉ xem từng tấm ảnh, cuối cùng lướt đến một tấm, nhìn khá quen mắt.
Trong tấm ảnh là cô đang mặc một bộ áo phao màu trắng, cười rạng rỡ trước ống kính.
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, mãi mới nhớ ra đây chính tấm ảnh hồi tết của cô. Lúc đó cô và em họ đi mua sắm đồ tất niên, đang mải mê chọn đồ, thằng bé đứng đằng sau ròn rã hô lên: “Chị ơi, nhìn về phía này, em chụp cho chị một tấm ảnh thật đẹp.”
Cô xoay người, tùy tiện cười, tay giơ hình chữ V, thằng bé chụp xong, hí hửng mang khoe. Cô tiện tay đăng lên newfeed đặt chế độ bạn bè.
Lần trước Dương Thăng có bật mí cho cô biết, Chu Húc thật ra đã thầm mến cô từ lâu, anh ta nhớ lúc đó dù Chu Húc tích chữ như vàng, không cho ai biết, nhưng anh ta tinh mắt thấy một tấm ảnh của cô trong máy Chu Húc.
Nhưng cô lại không đoán được là tấm này. Thì ra ai đó còn vào tận trang cá nhân của cô.
Giờ thì cô đã hiểu thời gian trước, khi anh ở tạm nhà cô hai ngày, biểu hiện rất khác thường, còn hỏi cô vì sao xóa wechat của anh.
Lúc ấy cô còn cho rằng, trong lúc vô ý, anh click nhầm vào trang cá nhân của cô, phát hiện hai người không còn là bạn bè nữa nên thuận miệng hỏi thế.
Cô còn nhớ lúc anh hỏi câu đó vừa vặn cách thời điểm cố xóa Wechat của anh được hơn nửa năm.
Nhưng hiện tại phát hiện ra tấm ảnh này, cô mới nhận ra, anh chàng ngoài lạnh trong nóng nào đó ngày ngày ghé thăm newfeed của cô, chăm chỉ update hoạt động hằng ngày của con gái nhà người ta, chăm chỉ đến nỗi, vừa bị xóa bạn bè, lập tức phát hiện ra ngay.
Lương Tranh nhìn anh hồi lâu, tủm tỉm cười: “Tấm ảnh này anh tải xuống từ newfeed cá nhân của em, đúng không?”
Chu Húc đơn giản “Ừ” một tiếng, không phủ nhận.
Lương Tranh ngạc nhiên, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Vậy… Vậy sau khi biết em xóa bỏ Wechat của anh. Anh có cảm giác gì?”
Chu Húc quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm nặng nề hẳn, giọng nói lạnh lùng: “Em nói xem.”
Nhắc đến chuyện này Chu Húc lại buồn phiền.
Trời mới biết khi ấy anh cảm thấy bàng hoàng, trống rỗng đến thế nào. Tự ý add wechat của anh, lại tùy tiện xóa đi, ngay cả một lời báo trước cũng không có.
Tùy tiện xông vào tim anh, khiến anh động lòng, sau đó ung dung bỏ đi, chẳng chút luyến lưu, mặc kệ người ở lại - là anh, tự đau lòng, tự giày vò chính mình.
Trời mới biết khi đó anh cảm thấy thế nào.
Lương Tranh biết mình nên cảm động vì người con trai lạnh lùng kia, thềm mến cô mà băn khoăn, đau lòng một thời gian dài, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được tủm tỉm: “Nếu anh thổ lộ với em sớm, chẳng phải sẽ không xảy ra mấy chuyện này hay sao?”
Vừa nói, Lương Tranh vừa cong người nằm trên giường xem lại một lượt thật kĩ những bức ảnh trong máy anh, tất cả đều là hình của cô.
Càng xem càng vui vẻ, càng xem càng cảm thấy đáy lòng ngọt ngào như rót mật, đến tận lúc ngủ, khóe miệng cô vẫn cong lên, mày mặt rạng rỡ hạnh phúc.
Cô lật người, quay sang phía giường đối diện, vươn tay kéo ngón tay anh: “Chu Húc, anh ngủ rồi à?”
Chu Húc: “Chưa!”
Lương Tranh đột nhiên đứng dậy, ôm gối leo lên giường anh, chui vào trong chăn của Chu Húc.
Trong chăn vô cùng ấm áp, thời điểm nằm xuống cạnh anh, trái tim cô như mất kiểm soát, đập nhanh như trống.
Tay anh khẽ run lên, cuối cùng Chu Húc chống tay nhổm người dậy, đôi mắt thâm trầm sâu thẳm của anh xoáy chặt lấy đáy mắt cô, thấp giọng nói: “Em đang làm gì đó?”
Lương Tranh cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, bỗng vươn người ôm lấy eo anh, cô ngước mắt, nhìn sâu vào mắt anh, giọng thoáng run rẩy: “Em muốn ngủ cùng anh.”
Đôi con ngươi đen huyền của anh như cuồn cuộn phong ba, nội tâm anh chấn động dữ dội, cuối cùng khi Lương Tranh gấp gáp cúi xuống, vành tai, gò má đều ửng đỏ vì ngại ngùng, muốn rút lui, anh nhanh chóng ôm lấy thân thể mảnh mai của cô, nồng nhiệt hôn lên phiến môi ngọt ngào của cô.
Hai người hôn nhau rất lâu.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. CHu Húc không làm gì hơn. Anh nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm.
Một lúc sau, anh trở lại, nằm xuống giường bên cạnh.
Lương Tranh hơi lo lắng, cô bước xuống, ngồi xổm bên giường anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Chu Húc nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, vươn tay, kéo cô vào lòng, lưng cô dán sát vào vòm ngực rộng của anh, cằm anh tì lên đỉnh đầu cô, giọng khàn khàn ấm áp vang lên: “Đi ngủ.”
Lương Tranh nhìn ánh đèn ngủ nhàn nhạt vương vãi trên đầu giường, đôi mắt khẽ cong lên, không hiểu sao cô bỗng thấy vui vẻ hạnh phúc, đuôi mắt khóe môi đều tràn ngập ý cười.
Cô không ngủ được, nhẹ nhàng trò chuyện với Chu Húc: “Trong album của anh, toàn ảnh của em.”
Anh không đáp lời, qua một lúc lâu mới rầu rĩ “Ừ” một tiếng.
Lương Tranh cười khanh khách, mắt híp lại.
Cô cảm thấy, so với sự tưởng tượng của cô, anh còn thích cô nhiều hơn.
Sáng hôm sau, khi Lương Tranh tỉnh dậy, vẫn đang nằm gọn trong vòng tay anh. Chu Húc chưa tỉnh. Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt anh tuấn đang say ngủ.
Lương Tranh nhẹ nhàng kéo tay anh ra, rón rén bước xuống giường, lặng lẽ đi vào nhà tắm.
Khi cô đánh răng rửa mặt xong, Chu Húc vẫn đang ngủ.
Lương Tranh kéo rèm.
Mùa đông, nắng sớm rất nhạt, ánh sáng nhè nhè xuyên qua ô cửa kính rọi vào phòng, Chu Húc hơi nhíu mày, giơ tay che mắt.
Lương Tranh chạy đến bên giường, kéo tay anh, vui vẻ nói: “Chu Húc, hai đứa mình cùng ra ngoài ngắm cảnh thôi, hôm nay có nắng nhẹ, thời tiết rất đẹp.”
Lương Tranh đã đánh răng rửa mặt xong, mái tóc dài mượt mà được cột gọn gàng đằng sau, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô. Nụ cười cô vô cùng rạng rỡ, chói mắt, khiến người khác vừa thấy đã yêu. Chu Húc ngẩn ngơ nhìn.
Lương Tranh hôn lên má anh, dỗ dành: “Nào! Anh mau dậy đi! Em ra ngoài xem hôm nay chúng ta sẽ được ăn cái gì?”
Cô đang định đứng dậy, lập tức bị kéo mạnh một cái, cả người rơi vào lồng ngực ấm áp của anh.
Anh ôm eo cô, giọng nói trầm khàn từ tính, dịu dàng hôn lên má Lương Tranh: “Chờ anh, chúng ta cùng đi.”
Dù Lương Tranh đã mặc áo khoác dày, quàng khăn cẩn thận nhưng vừa ra đến ngoài vẫn bị cơn gió lạnh giá thổi đến toàn thân lạnh cóng, vội vàng rụt người vào trong áo.
Hai tay cô bám chặt lấy cánh tay Chu Húc, run lẩy bẩy nói: “Sao hôm nay lạnh thế nhỉ?”
Chu Húc ân cần đội mũ lên cho cô: “Đã dặn trước em thời tiết trên núi rất lạnh rồi còn gì!”
“Lần trước chúng ta đến đâu có lạnh đến thế này đâu.”
Chu Húc bỗng nhiên dừng lại, kéo tay cô, cho vào túi áo khoác của mình. Bàn tay cô lạnh cóng chẳng khác nào cục băng.
Anh nhíu mày: “Hay thôi không đi trượt tuyết nữa.”
“Không đâu!” Lương Tranh lập tức kháng nghị: “Chúng ta đến đây chủ yếu là để trượt tuyết mà.”
Chu Húc ngước mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tay em lạnh cóng rồi, anh lo em cảm mạo mất.”
Vốn là đã chuẩn bị cả mũ len và bao tay, nhưng tối qua do vội vàng thu dọn hành lý nên cả hai đều quên.
Lương Tranh nhìn quanh: “Hay là chúng ta ghé cửa hàng gần đây mua găng tay.”
Mục đích chính của cả hai là đi trượt tuyết, cũng không thể đã đến tận đây còn không cho cô đi.
Lương Tranh ngồi xổm xuống, chọn đi chọn lại một hồi lâu, cuối cùng chọn được một đôi găng tay hồng vô cùng đáng yêu.
Mua xong, cô còn chọn thêm một bịch bánh quy và một túi kẹo hoa quả mềm.
Khi tính tiền đi ra, cô hào hứng chạy đến, nhét đồ ăn vào túi áo khoác lông của anh, cong mắt cười: “Chút nữa đói chúng mình ăn.”
Chu Húc tùy ý cô, chỉ cúi đầu tỉ mỉ giúp cô cài lại mũ và găng tay thật chặt.
Lương Tranh đứng trên bậc thang mới cao ngang bằng Chu Húc.
Cô nhìn anh rũ mắt, cẩn thận thắt lại dây găng tay cho mình, trong lòng tràn đầy ngọt ngào ấm áp.
Chờ anh buộc xong, cô động đậy tay phải: “Bên này hơi chặt.”
Chu Húc là một chàng trai rất nhẫn nại, anh bình tĩnh tháo dây, thắt lại giúp cô lần nữa, vừa làm, vừa hỏi: “Thế này được chưa?”
“Vâng! Thoải mái rồi.”
Đeo găng tay xong, cô không thể dễ dàng thò tay bóc kẹo ăn, vì vậy nhét nốt túi kẹo hoa quả mềm vào túi áo khoác của anh.
Chu Húc chậm rãi dắt cô đến sân trượt tuyết gần đó.
Lương Tranh nhìn chung đã nắm được kỹ thuật căn bản, lần trước đến đây cô đã học được không ít, chỉ là lâu không trượt nên có chút lóng ngóng.
Chu Húc muốn dạy lại cô một số động tác, Lương Tranh liền nói: “Không cần đâu, lần trước em đã được thầy dạy các kỹ năng cơ bản rồi.”
Chu Húc liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi: “Lần trước ai dạy em?”
Lương Tranh cầm gậy trượt tuyết chậm rãi điều chỉnh trọng tâm, cười khanh khách đáp: “Một anh chàng rất đẹp trai.”
Chu Húc nhíu mày, khóe miệng mím lại, tố cáo tâm trạng anh chàng nào đó đang cực kỳ không vui.
Lương Tranh nhìn anh, vụng trộm nín cười, lại cố ý khiêu khích: “Lúc đó anh không tình nguyện dạy em, nên em chỉ có thể nhờ người khác dạy em thôi.”
Chu Húc nhíu mày càng chặt, giọng bắt đầu có chút cau có: “Em không hỏi anh, sao biết anh không đồng ý dạy em?”
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng cho lắm.
Lương Tranh “Ồ” lên một tiếng, cô quay đầu, nhìn anh hồi lâu.
Đại khái ai đó chột dạ, vì vậy nói không nên lời, chỉ đành nhíu mày, đánh mắt đi nơi khác.
Lương Tranh nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi cười, đi đến trước mặt anh, 10 ngón tay đan vào nhau: “Chu Húc, không phải lúc đó anh đã thích em rồi đó chứ?”
“Chú tâm trượt tuyết đi. Cẩn thận. Nhìn đường!”
Lương Tranh cười chảy cả nước mắt, suýt chút nữa ngã sấp xuống đường trượt.
Tối, sau khi trở về khách sạn, cô quấn lấy anh muốn xem đống ảnh chụp ngày hôm nay.
Chu Húc giở tính kiêu ngạo, nhất định không cho cô xem.
Chu Húc tắm rửa xong, thấy cô gái nào đó đang nằm ườn một góc ăn kẹo, anh liền đi qua, cất túi kẹo vào tủ đầu giường, nhắc nhở: “Tối ăn ít đồ ngọt thôi.”
Lương Tranh đột nhiên nhào đến, bất ngờ thọc tay vào túi quần của anh sờ soạng. Nhanh như cắt cướp lấy điện thoại, vui vẻ ngồi xuống một cái giường khác.
Lương Tranh đắc ý cười, hỏi: “Anh không sợ em xem sao?”
“Ừ. Tùy em.” Chu Húc đầu hàng nói.
“Pass là gì?”
“Sinh nhật em.” Chu Húc mở tủ lạnh, lấy một lon bia ra, bật nắp, uống một ngụm.
Lương Tranh vui vẻ nhập pass, sau đó ngạc nhiên nhìn màn hình nền của máy anh. Đó là bức ảnh hai người.
Đó chính là kỳ nghỉ hè năm ấy, Chu Húc đến Giang Thành tìm cô, hai người hẹn nhau tại một quán cafe.
Đây là ảnh cô chụp lén anh. Khi đó Chu Húc đang mải mê nhìn điện thoại, cô dựa lưng vào bả vai anh, giơ ống kính, tay tạo hình chữ V, chụp một tấm selfie cùng anh.
Sau này, cô gửi tấm ảnh ấy qua Wechat cho anh, còn hỏi, bạn gái anh có phải cực kì xinh đẹp không?
Anh bảo: Đúng thế, rất xinh đẹp.
Lương Tranh không biết anh lại lấy tấm ảnh làm màn hình nền.
Khóe môi cô bất giác cong lên, sau đó ấn vào album ảnh.
Ảnh trong album không nhiều, ngoại trừ một số ảnh cá nhân của anh, còn lại tất cả đều là ảnh cô.
Có một số là ảnh cô nhờ anh chụp khi hai người đi chơi cùng nhau, một số khác là ảnh cô gửi qua wechat cho anh, còn lại hầu như là những tấm cô chưa hề thấy qua, đều là ảnh anh lén chụp cô.
Lương Tranh tỉ mỉ xem từng tấm ảnh, cuối cùng lướt đến một tấm, nhìn khá quen mắt.
Trong tấm ảnh là cô đang mặc một bộ áo phao màu trắng, cười rạng rỡ trước ống kính.
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, mãi mới nhớ ra đây chính tấm ảnh hồi tết của cô. Lúc đó cô và em họ đi mua sắm đồ tất niên, đang mải mê chọn đồ, thằng bé đứng đằng sau ròn rã hô lên: “Chị ơi, nhìn về phía này, em chụp cho chị một tấm ảnh thật đẹp.”
Cô xoay người, tùy tiện cười, tay giơ hình chữ V, thằng bé chụp xong, hí hửng mang khoe. Cô tiện tay đăng lên newfeed đặt chế độ bạn bè.
Lần trước Dương Thăng có bật mí cho cô biết, Chu Húc thật ra đã thầm mến cô từ lâu, anh ta nhớ lúc đó dù Chu Húc tích chữ như vàng, không cho ai biết, nhưng anh ta tinh mắt thấy một tấm ảnh của cô trong máy Chu Húc.
Nhưng cô lại không đoán được là tấm này. Thì ra ai đó còn vào tận trang cá nhân của cô.
Giờ thì cô đã hiểu thời gian trước, khi anh ở tạm nhà cô hai ngày, biểu hiện rất khác thường, còn hỏi cô vì sao xóa wechat của anh.
Lúc ấy cô còn cho rằng, trong lúc vô ý, anh click nhầm vào trang cá nhân của cô, phát hiện hai người không còn là bạn bè nữa nên thuận miệng hỏi thế.
Cô còn nhớ lúc anh hỏi câu đó vừa vặn cách thời điểm cố xóa Wechat của anh được hơn nửa năm.
Nhưng hiện tại phát hiện ra tấm ảnh này, cô mới nhận ra, anh chàng ngoài lạnh trong nóng nào đó ngày ngày ghé thăm newfeed của cô, chăm chỉ update hoạt động hằng ngày của con gái nhà người ta, chăm chỉ đến nỗi, vừa bị xóa bạn bè, lập tức phát hiện ra ngay.
Lương Tranh nhìn anh hồi lâu, tủm tỉm cười: “Tấm ảnh này anh tải xuống từ newfeed cá nhân của em, đúng không?”
Chu Húc đơn giản “Ừ” một tiếng, không phủ nhận.
Lương Tranh ngạc nhiên, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Vậy… Vậy sau khi biết em xóa bỏ Wechat của anh. Anh có cảm giác gì?”
Chu Húc quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm nặng nề hẳn, giọng nói lạnh lùng: “Em nói xem.”
Nhắc đến chuyện này Chu Húc lại buồn phiền.
Trời mới biết khi ấy anh cảm thấy bàng hoàng, trống rỗng đến thế nào. Tự ý add wechat của anh, lại tùy tiện xóa đi, ngay cả một lời báo trước cũng không có.
Tùy tiện xông vào tim anh, khiến anh động lòng, sau đó ung dung bỏ đi, chẳng chút luyến lưu, mặc kệ người ở lại - là anh, tự đau lòng, tự giày vò chính mình.
Trời mới biết khi đó anh cảm thấy thế nào.
Lương Tranh biết mình nên cảm động vì người con trai lạnh lùng kia, thềm mến cô mà băn khoăn, đau lòng một thời gian dài, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được tủm tỉm: “Nếu anh thổ lộ với em sớm, chẳng phải sẽ không xảy ra mấy chuyện này hay sao?”
Vừa nói, Lương Tranh vừa cong người nằm trên giường xem lại một lượt thật kĩ những bức ảnh trong máy anh, tất cả đều là hình của cô.
Càng xem càng vui vẻ, càng xem càng cảm thấy đáy lòng ngọt ngào như rót mật, đến tận lúc ngủ, khóe miệng cô vẫn cong lên, mày mặt rạng rỡ hạnh phúc.
Cô lật người, quay sang phía giường đối diện, vươn tay kéo ngón tay anh: “Chu Húc, anh ngủ rồi à?”
Chu Húc: “Chưa!”
Lương Tranh đột nhiên đứng dậy, ôm gối leo lên giường anh, chui vào trong chăn của Chu Húc.
Trong chăn vô cùng ấm áp, thời điểm nằm xuống cạnh anh, trái tim cô như mất kiểm soát, đập nhanh như trống.
Tay anh khẽ run lên, cuối cùng Chu Húc chống tay nhổm người dậy, đôi mắt thâm trầm sâu thẳm của anh xoáy chặt lấy đáy mắt cô, thấp giọng nói: “Em đang làm gì đó?”
Lương Tranh cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, bỗng vươn người ôm lấy eo anh, cô ngước mắt, nhìn sâu vào mắt anh, giọng thoáng run rẩy: “Em muốn ngủ cùng anh.”
Đôi con ngươi đen huyền của anh như cuồn cuộn phong ba, nội tâm anh chấn động dữ dội, cuối cùng khi Lương Tranh gấp gáp cúi xuống, vành tai, gò má đều ửng đỏ vì ngại ngùng, muốn rút lui, anh nhanh chóng ôm lấy thân thể mảnh mai của cô, nồng nhiệt hôn lên phiến môi ngọt ngào của cô.
Hai người hôn nhau rất lâu.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. CHu Húc không làm gì hơn. Anh nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm.
Một lúc sau, anh trở lại, nằm xuống giường bên cạnh.
Lương Tranh hơi lo lắng, cô bước xuống, ngồi xổm bên giường anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Chu Húc nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, vươn tay, kéo cô vào lòng, lưng cô dán sát vào vòm ngực rộng của anh, cằm anh tì lên đỉnh đầu cô, giọng khàn khàn ấm áp vang lên: “Đi ngủ.”
Lương Tranh nhìn ánh đèn ngủ nhàn nhạt vương vãi trên đầu giường, đôi mắt khẽ cong lên, không hiểu sao cô bỗng thấy vui vẻ hạnh phúc, đuôi mắt khóe môi đều tràn ngập ý cười.
Cô không ngủ được, nhẹ nhàng trò chuyện với Chu Húc: “Trong album của anh, toàn ảnh của em.”
Anh không đáp lời, qua một lúc lâu mới rầu rĩ “Ừ” một tiếng.
Lương Tranh cười khanh khách, mắt híp lại.
Cô cảm thấy, so với sự tưởng tượng của cô, anh còn thích cô nhiều hơn.
Sáng hôm sau, khi Lương Tranh tỉnh dậy, vẫn đang nằm gọn trong vòng tay anh. Chu Húc chưa tỉnh. Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt anh tuấn đang say ngủ.
Lương Tranh nhẹ nhàng kéo tay anh ra, rón rén bước xuống giường, lặng lẽ đi vào nhà tắm.
Khi cô đánh răng rửa mặt xong, Chu Húc vẫn đang ngủ.
Lương Tranh kéo rèm.
Mùa đông, nắng sớm rất nhạt, ánh sáng nhè nhè xuyên qua ô cửa kính rọi vào phòng, Chu Húc hơi nhíu mày, giơ tay che mắt.
Lương Tranh chạy đến bên giường, kéo tay anh, vui vẻ nói: “Chu Húc, hai đứa mình cùng ra ngoài ngắm cảnh thôi, hôm nay có nắng nhẹ, thời tiết rất đẹp.”
Lương Tranh đã đánh răng rửa mặt xong, mái tóc dài mượt mà được cột gọn gàng đằng sau, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô. Nụ cười cô vô cùng rạng rỡ, chói mắt, khiến người khác vừa thấy đã yêu. Chu Húc ngẩn ngơ nhìn.
Lương Tranh hôn lên má anh, dỗ dành: “Nào! Anh mau dậy đi! Em ra ngoài xem hôm nay chúng ta sẽ được ăn cái gì?”
Cô đang định đứng dậy, lập tức bị kéo mạnh một cái, cả người rơi vào lồng ngực ấm áp của anh.
Anh ôm eo cô, giọng nói trầm khàn từ tính, dịu dàng hôn lên má Lương Tranh: “Chờ anh, chúng ta cùng đi.”
Bình luận truyện