Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 100: Đường tiên sinh ăn giấm chua (2)



Editor: boconganh1503

Hạ Thần Hi có một loại cảm giác oan gia ngõ hẹp, đột nhiên nhớ tới Đường Bạch Dạ có hỏi qua cô, thứ Năm có rảnh hay không, ý tứ của anh chính là muốn mang cô đi tham dự tiệc tối nay sao?

Anh có vị hôn thê của mình, đương nhiên phải mang Tưởng Tuệ, tại sao còn muốn mang cô đi?

Tưởng Tuệ cười nói, "Trần tổng giám đốc cùng Hạ tiểu thư thoạt nhìn rất xứng đôi, sao hai người không phát triển thành tình yêu đi?"

Đường Bạch Dạ nghe được câu này, ánh mắt càng trầm, lạnh lùng nghiêm nghị bức người.

Trần Dương nói, "Tưởng tiểu thư nói đùa, cô cùng Bạch Dạ sắp kết hôn, tôi còn chưa chúc mừng cô."

Tưởng Tuệ nói, "Trần tổng cũng phải nổ lực mới được, đến lúc đó tôi sẽ gởi thiệp mời cho các người . Đường, anh xem bọn họ có phải hay không rất xứng đôi."

"Có xứng đôi hay không, mắc mớ gì tới cô?" Đường Bạch Dạ không khách khí nói, hừ lạnh nói, "Tôi nhìn một chút cũng không xứng."

Tưởng Tuệ không ngờ trước mặt nhiều người Đường Bạch Dạ lại làm cô mất mặt như vậy, nhất thời tươi cười có chút cứng ngắc.

Trần Dương trong lòng thổi một tiếng huýt gió, Đường Bạch Dạ, phong độ của anh đâu, phong độ của anh đâu?

Hạ Thần Hi tươi cười, im lặng là vàng.

Cô kéo Trần Dương, đứng một bên đúng mức mỉm cười, không biết thế nào , Đường Bạch Dạ cảm thấy một màn này thực sự chói mắt, xoay người rời đi.

"Đường, chờ em một chút..." Mang giày cao gót Tưởng Tuệ kinh hoảng thất sắc chạy theo sau, trước khi đi còn hung hăng liếc mắt Hạ Thần Hi một cái.

Trần Dương nhìn bóng lưng của bọn họ, cười trêu ghẹo, " Bạch Dạ tính tình mưa nắng thất thường, cô đừng để trong lòng."

Hạ Thần Hi cười hỏi, "Trần tổng cùng Đường tổng giao tình không tệ a."

"có thể."

"Người này từ nhỏ đã thiếu tình thương, có thể cùng Trần tổng kết giao bằng hữu, thật khó cho anh." Hạ Thần Hi ôn hòa nói.

Trần Dương kịp phản ứng, cười to không ngớt, dẫn Hạ Thần Hi tiến vào hội trường.

Sâm panh mị ảnh, phục trang đẹp đẽ.

Xa hoa trụy lạc, hương khí Tập Nhân.

Hạ Thần Hi cao gầy mỹ lệ, Trần Dương lại phong độ nhẹ nhàng, hai người đi cùng một chỗ, làm cho nhiều người chú ý.

Hạ Thần Hi cùng Trương tổng chưa từng gặp qua, hôm nay cô là bạn gái của Trần Dương, cũng theo Trần Dương cùng đi gặp Trương tổng chúc mừng, Trương tổng cười híp mắt tiếp thu nói cám ơn, phu nhân của ông rất ôn hòa có lễ nghĩa, thoạt nhìn rất có giáo dưỡng.

Trần Dương mời Trương phu nhân nhảy một điệu nhảy, lúc này mới trở lại Hạ Thần Hi bên người, hướng Hạ Thần Hi mời khiêu vũ.

Hạ Thần Hi không có cự tuyệt, cười theo Trần Dương đi vào sàn nhảy, nhảy waltz.

Đường Bạch Dạ thấy hai người nhẹ nhàng khiêu vũ, đột nhiên cười lạnh, cũng kéo Tưởng Tuệ đi vào sàn nhảy, Tưởng Tuệ trong lòng vui vẻ, hướng Hạ Thần Hi một ánh nhìn đắc ý.

Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Tưởng Tuệ người phụ nữ này thật không biết điều, ba lần bốn lượt khiêu khích, làm cô chán gét a.

Đến khúc giữa, vừa lúc bốn người đang chéo nhau, Đường Bạch Dạ nói, "Trần Dương, đổi bạn nhảy."

Mới vừa nói xong, đã thừa dịp xoay tròn đem Tưởng Tuệ tung đi.

Trần Dương vô ý thức cũng đem Hạ Thần Hi giao cho anh, hai người nhanh chóng trao đổi bạn nhảy.

Bởi quán tính, Hạ Thần Hi gã vào trong lòng Đường Bạch Dạ, thân thể chặt chẽ dính sát vào Đường Bạch Dạ, chóp mũi cơ hồ dán chóp mũi, hơi thở pha trộn lẫn nhau, thân mật tuy hai mà một.

Hạ Thần Hi không kịp phát biểu cảm khái, ngước mắt liền tình cờ gặp đôi mắt thâm thúy của Đường Bạch Dạ, đen như mực.

Ở trong mắt của anh có bóng dáng của chính mình.

Giống như vô số ánh sáng.

Thâm thúy như vòng xoáy, muốn đem cô cuốn vào.

Bên tai hơi có chút phấn hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện