Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 101: Ái muội nổi lên bốn phía
Editor : nguoihaymo
Beta : Thanh huyền
Đường Bạch Dạ di chuyển chậm rãi, kéo theo Hạ Thần Hi, tiếng nhạc du dương một bầu không khí thật lãng mạng, khiến Hạ Thần Hi có chút sợ hãi, lại bị Đường Bạch Dạ ôm chặt vào lòng, không cho phép cô thoát ra khỏi .
Những cử chỉ đó đập vào mắt mọi người ở đây, thật sự rất mờ ám.
"Không cho phép nhúc nhích!" âm thanh thật hoa lệ, mang theo chút mê hoặc.
Hai má Hạ Thần Hi có chút đỏ, may mà cô có trang điểm nhẹ nên không nhận ra được, tim đập loạn xạ, càng đập càng nhanh. Cô cảm nhận được hơi thở của Đường Bạch Dạ ở cổ mình, hơi nóng ấy làm cả người cô không có tý sức nào.
Cô muốn anh tan chảy thành nước để xua tan đi cái nóng trên cơ thể ngay lúc này.
Đường Bạch Dạ đúng là biết hưởng thụ, khiến người ta cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Trần Dương khẽ cười, xem ra anh đoán không sai, đích thực là Đường Bạch Dạ có tình ý với Hạ Thần Hi, chỉ là không biết đó có phải là sự thật hay không, hay chỉ là chơi đùa một chút, nếu chỉ là chơi đùa như thế, chỉ sợ là khoảnh khắc này anh khó mà quên được .
Anh có chút mong đợi.
Tưởng Tuệ tức giận gần như mất đi tác phong của một tiểu thư quê các, cô căn bản không nghĩ tới Đường Bạch Dạ nhảy tới khúc điệp khúc lại hoán đổi người như vậy, bản nhạc còn chưa hết, cô không thể tùy tiện rời khỏi, chỉ có thể cùng Trần Dương nhảy cho hết bản nhạc này.
Đáng hận!
Hạ Thần Hi chết tiệt.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế!
Đáng ghét!
Giờ phút này Hạ Thần Hi cảm nhận mặt mình rất nóng , Đường Bạch Dạ ôm cô càng chặt, cơ thể gần như dính sát vào nhau, tạo nên sự va chạm nhẹ giữa hai người,…… sự vạ chạm này, tạo nên những đốm lửa nhỏ.
"Đường Bạch Dạ. . . . . ." Đây là khiêu vũ sao? Đây là khiêu vũ sao?
Nào có ai đổi bạn nhảy như thế chứ, thật hoang đường ?
Đường Bạch Dạ nhìn cô, ánh mắt thật sâu xa, không nhìn ra ý tứ của anh, tỏ vẻ không hiểu, hướng về phía Hạ Thần Hi đeo cho cô sợi dây chuyền.
Mặt cô trở nên ửng hồng.
Tim đập rất nhanh.
Các cô ấy nói đúng ở thành phố S, Đường Bạch Dạ mà muốn theo đuổi bạn gái, thì bất kì cô gái nào cũng không thể thoát khỏi tầm tay của anh.
Hạ Thần Hi đẩy anh ra, vội vã rời khỏi sàn nhảy.
Cô không thể đứng ở đó, cô sợ bản thân mình sẽ không thoát khỏi sự mê hoặc đó của anh.
Anh như vậy là có ý gì?
Cô một mình đến vườn hoa, trong vườn hoa có trồng đủ các loại hoa Ngọc Lan. Năm nay, khí hậu có thay đổi nên hoa Ngọc Lan nở sớm hơn, những bông hoa đua nhau nở, tỏa hương thơm ngào ngạt, khung cảnh vô cùng đẹp.
Cô ngồi trên cái ghế dài dưới những tàn cây Ngọc Lan, đối diện bể bơi, ban đêm bể bơi tạo ra những ánh sáng mờ ảo trên những con sóng, tĩnh mịch như một khối ngọc thạch điêu khắc. Trương tổng thiết kế biệt thự có một vườn hoa rất đẹp, khiến người ta cảm giác thật mờ ảo.
Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ. . . . . .
Cô thở dài, bị Đường Bạch Dạ đùa giỡn làm cô cảm thấy có chút mất mát.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
"Hạ Thần Hi, cô sợ."Tiếng nói của Đường Bạch Dạ truyền đến, Hạ Thần Hi ngẩng đầu lên nhìn, anh đứng ở bên kia bể bơi, những ánh sáng mờ ảo đó phản chiếu lên người anh , khiến người nhìn có chút say mê.
Trên người anh tỏa ra hào quang hòa cùng phong cảnh của bể bơi vào ban đêm, nhìn Đường Bạch Dạ có cảm giác yêu mà không thể nói ra
Chỉ có thể hình dung anh anh bằng một từ ngữ. Yêu quái
"Đường tổng thật biết nói đùa." Hạ Thần Hi ngoài tươi cười nhưng trong lòng không như thế, vào lúc này, cô không muốn tiếp xúc nhiều với Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ bước thêm vài bước, đứng trước mặt cô, từ trên nhìn xuống cô, ánh mắt thật sâu xa mà tĩnh mịch.
"Cô thích tôi ." Đường Bạch Dạ xem việc tặng quà cho bạn gái là chuyện bình thường, chỉ là trong lòng Hạ Thần Hi như quả bom sắp nổ, nụ cười theo bản năng của cô, anh cũng cười. Ánh mắt Đường Bạch Dạ đột nhiên thay đổi, không rõ anh đang nghĩ gì ?
Hạ Thần Hi, "Đường tổng, anh còn chưa uống rượu, như thế nào lại say."
Beta : Thanh huyền
Đường Bạch Dạ di chuyển chậm rãi, kéo theo Hạ Thần Hi, tiếng nhạc du dương một bầu không khí thật lãng mạng, khiến Hạ Thần Hi có chút sợ hãi, lại bị Đường Bạch Dạ ôm chặt vào lòng, không cho phép cô thoát ra khỏi .
Những cử chỉ đó đập vào mắt mọi người ở đây, thật sự rất mờ ám.
"Không cho phép nhúc nhích!" âm thanh thật hoa lệ, mang theo chút mê hoặc.
Hai má Hạ Thần Hi có chút đỏ, may mà cô có trang điểm nhẹ nên không nhận ra được, tim đập loạn xạ, càng đập càng nhanh. Cô cảm nhận được hơi thở của Đường Bạch Dạ ở cổ mình, hơi nóng ấy làm cả người cô không có tý sức nào.
Cô muốn anh tan chảy thành nước để xua tan đi cái nóng trên cơ thể ngay lúc này.
Đường Bạch Dạ đúng là biết hưởng thụ, khiến người ta cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Trần Dương khẽ cười, xem ra anh đoán không sai, đích thực là Đường Bạch Dạ có tình ý với Hạ Thần Hi, chỉ là không biết đó có phải là sự thật hay không, hay chỉ là chơi đùa một chút, nếu chỉ là chơi đùa như thế, chỉ sợ là khoảnh khắc này anh khó mà quên được .
Anh có chút mong đợi.
Tưởng Tuệ tức giận gần như mất đi tác phong của một tiểu thư quê các, cô căn bản không nghĩ tới Đường Bạch Dạ nhảy tới khúc điệp khúc lại hoán đổi người như vậy, bản nhạc còn chưa hết, cô không thể tùy tiện rời khỏi, chỉ có thể cùng Trần Dương nhảy cho hết bản nhạc này.
Đáng hận!
Hạ Thần Hi chết tiệt.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế!
Đáng ghét!
Giờ phút này Hạ Thần Hi cảm nhận mặt mình rất nóng , Đường Bạch Dạ ôm cô càng chặt, cơ thể gần như dính sát vào nhau, tạo nên sự va chạm nhẹ giữa hai người,…… sự vạ chạm này, tạo nên những đốm lửa nhỏ.
"Đường Bạch Dạ. . . . . ." Đây là khiêu vũ sao? Đây là khiêu vũ sao?
Nào có ai đổi bạn nhảy như thế chứ, thật hoang đường ?
Đường Bạch Dạ nhìn cô, ánh mắt thật sâu xa, không nhìn ra ý tứ của anh, tỏ vẻ không hiểu, hướng về phía Hạ Thần Hi đeo cho cô sợi dây chuyền.
Mặt cô trở nên ửng hồng.
Tim đập rất nhanh.
Các cô ấy nói đúng ở thành phố S, Đường Bạch Dạ mà muốn theo đuổi bạn gái, thì bất kì cô gái nào cũng không thể thoát khỏi tầm tay của anh.
Hạ Thần Hi đẩy anh ra, vội vã rời khỏi sàn nhảy.
Cô không thể đứng ở đó, cô sợ bản thân mình sẽ không thoát khỏi sự mê hoặc đó của anh.
Anh như vậy là có ý gì?
Cô một mình đến vườn hoa, trong vườn hoa có trồng đủ các loại hoa Ngọc Lan. Năm nay, khí hậu có thay đổi nên hoa Ngọc Lan nở sớm hơn, những bông hoa đua nhau nở, tỏa hương thơm ngào ngạt, khung cảnh vô cùng đẹp.
Cô ngồi trên cái ghế dài dưới những tàn cây Ngọc Lan, đối diện bể bơi, ban đêm bể bơi tạo ra những ánh sáng mờ ảo trên những con sóng, tĩnh mịch như một khối ngọc thạch điêu khắc. Trương tổng thiết kế biệt thự có một vườn hoa rất đẹp, khiến người ta cảm giác thật mờ ảo.
Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ. . . . . .
Cô thở dài, bị Đường Bạch Dạ đùa giỡn làm cô cảm thấy có chút mất mát.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
"Hạ Thần Hi, cô sợ."Tiếng nói của Đường Bạch Dạ truyền đến, Hạ Thần Hi ngẩng đầu lên nhìn, anh đứng ở bên kia bể bơi, những ánh sáng mờ ảo đó phản chiếu lên người anh , khiến người nhìn có chút say mê.
Trên người anh tỏa ra hào quang hòa cùng phong cảnh của bể bơi vào ban đêm, nhìn Đường Bạch Dạ có cảm giác yêu mà không thể nói ra
Chỉ có thể hình dung anh anh bằng một từ ngữ. Yêu quái
"Đường tổng thật biết nói đùa." Hạ Thần Hi ngoài tươi cười nhưng trong lòng không như thế, vào lúc này, cô không muốn tiếp xúc nhiều với Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ bước thêm vài bước, đứng trước mặt cô, từ trên nhìn xuống cô, ánh mắt thật sâu xa mà tĩnh mịch.
"Cô thích tôi ." Đường Bạch Dạ xem việc tặng quà cho bạn gái là chuyện bình thường, chỉ là trong lòng Hạ Thần Hi như quả bom sắp nổ, nụ cười theo bản năng của cô, anh cũng cười. Ánh mắt Đường Bạch Dạ đột nhiên thay đổi, không rõ anh đang nghĩ gì ?
Hạ Thần Hi, "Đường tổng, anh còn chưa uống rượu, như thế nào lại say."
Bình luận truyện