Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 117: Rơi vỡ quà tặng của bảo bối



“Thật không? Bộ dạng em bây giờ xấu lắm sao? Giúp em lau sạch nhanh đi, nếu không mẹ gặp lại không nhận ra Hoan bảo bối thì làm sao?” Hoan bảo bối gấp gáp vuốt mặt nhìn Đình bảo bối, bộ dạng khóc lóc ầm ĩ vừa rồi nhanh chóng biến mất.

“Không đâu, em nín khóc thì không xấu nữa rồi, anh giúp em lau nước mắt, em đừng khóc nữa nhé” Đình bảo bối rất săn sóc rút khăn giấy lau nước mắt cho Hoan bảo bối, đối với Hoan bảo bối còn trong sáng như tờ giấy trắng, Đình bảo bối có rất nhiều biện pháp dụ dỗ.

“Quả là tài tình, đơn giản như vậy đã dỗ nín được rồi” Linh cũng kinh ngạc trợn mắt nhìn Hoan bảo bối nở nụ cười.

“Ông không nói gì cũng không ai nghĩ ông bị câm đâu, giống như quạ đen làm chim chích chán ghét.” Đình bảo bối không nể mặt Linh. Có lẽ nhìn anh hay cười nên không làm cho Đình bảo bối có cảm giác sợ, không giống cái người kia... cảm giác như cách người vạn dặm.

“Thằng nhóc này nói gì, đừng tưởng thấy chú dễ dãi mà khinh rẻ nhé, cẩn thận chú cho một đao xem còn nói như vậy được không.” Linh thấy mình không có tí mặt mũi nào trước mặt Đình bảo bối, bày ra bộ mặt hung ác nói với cậu bé.

“Ôi, anh ơi, ông này hung dữ quá.” Không ngờ là không dọa được Đình bảo bối lại làm cho Hoan bảo bối vừa mới nín lại tiếp tục khóc, nhất thời nhận lấy một ánh mắt chết rét khiến Linh ngồi như bị gai châm.

“Này, cháu đừng khóc, chú chỉ nói đùa chút thôi, đừng tưởng thật.” Linh vội vàng giải thích với Hoan bảo bối, tại sao lại tự làm khổ mình thế này, muốn chọc cho thằng nhóc này khóc mà thành ra mình muốn phát khóc.

“Huhu” Hoan bảo bối nghe giải thích xong không khóc to nhưng vẫn nức nở, trong lòng Linh càng thêm bối rối vì ánh mắt coi chừng của Hạo, có cần thiết phải thế không? Mình chỉ là trêu chọc một đứa bé thôi mà.

“Này. Trong tay các cháu cầm cái gì đấy? Cho chú xem chút được không?” Không tìm được đề tài gì thấy hai bảo bối từ lúc lên xe đều giữ khư khư một vật gì đó không rời khiến an tò mò.

“Không liên quan đến ông”. Hoan bảo bối ôm chặt món đồ vào ngực, như sợ Linh sẽ giật mất, nhưng chính động tác này càng khiến Linh thêm hứng thú.

“Không phải giận dữ như thế, đưa cho chú xem nào.” Linh đã lái xe vào khuôn viên ‘Tuyệt đối hoàn mỹ’, tay đang rảnh rang duỗi thẳng ra dễ dàng lấy được túi quà Hoan bảo bối đang cầm chặt trong tay.

“Ông buông tay ra, đừng lấy của tôi, bỏ ra” Hoan bảo bối kêu toáng lên phản đối Linh không được cướp túi quà của mình.

“Cháu keo kiệt quá, chú chỉ nhìn một cái thôi, sẽ không làm hỏng đâu”. Linh chính là loại người càng muốn anh nhìn, anh càng không thèm, cho nên nếu không cho thì anh càng ham muốn, nhất định không chịu buông tay lấy bằng được của Hoan bảo bối.

“Không cho ông xem, đây là quà của mẹ tôi” Hoan bảo bối và Linh cứ dùng dằng trên xe như thế đến khi cái túi bị kéo rách, hộp quà tặng bên trong rơi ra ngoài.

“Tượng đất dẻo của em bị hỏng rồi, anh trai, làm thế nào bây giờ, quà tặng mẹ bị hỏng rồi, huhu.” Hoan bảo bối mắt đỏ lựng, lần này lại kỳ lạ không khóc toáng lên mà tiếng khóc như bị chặn ở cổ họng, nước mắt vẫn rơi lã chã, hốt hoảng nhặt cục đất lên.

“Không sao, chúng ta về nặn lại là được rồi, đừng khóc, nếu không mẹ thấy sẽ đau lòng, ngoan nào, anh trai giúp em nhặt lại vào túi.” Đình bảo bối ngồi xuống theo Hoan bảo bối nhặt cục tượng đất, đau lòng nhìn em gái.

“Nhưng mà, người ta muốn làm cho mẹ vui, giờ bị hỏng rồi!” Hoan bảo bối rất uất ức, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Oạch, xin lỗi nha, chú không cố ý làm hỏng túi của cháy, đây là quà để tặng mẹ sao?” Hai bảo bối cũng chẳng thèm nhìn Linh, bận rộn nhặt cục đất dẻo khiến Linh thấy đau lòng.

“Ông câm miệng đi, bây giờ chúng tôi không muốn nghe ông nói chuyện, đồ người xấu.” Hoan bảo bối không biết lấy đâu ra dũng khí, đôi mắt to xinh đẹp đầy sức sống nhìn Linh trừng trừng.

“Cháu đừng tức giận, nếu không chú làm lại cho cháu một cái, được không, đừng khóc.” Linh ôn tồn nói, lúc này hối hận muốn chết, không hiểu sao lại muốn quan tâm như vậy, đúng là tò mò hại chết mèo.

“Đây là do Hoan bảo bối tự làm, ông có làm ra bao nhiêu cái cũng không bằng được một cái này.” Đình bảo bối cũng rất tức, bình thường cũng hay chọc Hoan bảo bối khóc thút thít nhưng bây giờ thấy người đàn ông này chọc em gái khóc nhiều lần như vậy, có thể không tức giận sao?

“À, chú không biết là như thế, hay là lúc mẹ cháu đến chú sẽ tự giải thích có được không.” Linh nhức đầu tự hỏi ông trời, anh tại sao lại sơ ý làm hỏng món quà mà cô bé đã tự tay làm, tràn đầy vui mừng muốn tặng cho mẹ như vậy.

Bây giờ mới nghĩ nếu bị Kính Huyễn biết, mình nhất định không tránh khỏi bị quở trách, không biết cô ấy có tức giận mắng mình đã làm tổn thương con gái nhỏ của cô ấy không, Mật Nhu không biết có vì thế mà ghét mình không?

“Xuống”. Không biết Hạo ở đây từ lúc nào, đã ra ngoài mở cửa xe kêu Hoan bảo bối đang khóc cùng Đình bảo bối đang tức giận xuống xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện