Mị Công Khanh

Chương 10: Nạn hạn hán (2)



Chúng phó dịch đồng lòng hợp lực, cũng chỉ mang theo ba thùng gỗ lớn và mấy chậu nhỏ. Trong ba thùng gỗ lớn, một cái là để Trần Dung tắm rửa, hai cái khác thì để nhóm người hầu nam nữ chia nhau tắm rửa.

Sau khi hành tẩu hơn mười dặm, phía trước xuất hiện một hồ nước. Chúng phó Trần thị mang ba thùng gỗ lớn đổ đầy nước, lại đổ thêm vào mấy chậu gỗ nhỏ thường dùng để rửa mặt, rồi nhúng vải vóc ướt nhẹp.

Vương Trác cau mày, nhìn người Trần gia việc đến việc đi đổ đầy nước, ngẫm nghĩ, quát mọi người xung quanh: “Các ngươi cũng đi đổ mấy thùng nước.”

Mọi người cả kinh, một đệ tử Vương thị kêu lên: “Bá phụ, cần gì tin lời nói linh tinh không đâu vào đâu của một phụ nhân?”

Vương Trác đột nhiên quát: “Xe ngựa cũng bỏ không đó, nói nhiều như thế làm gì? Đổ đầy nước đi!”

Hai mươi ngày qua, cho dù là Vương thị, hay là Trần thị, bọn họ dùng lương thực không ít, bởi vậy cũng thừa ra một ít xe ngựa, vừa vặn dùng để đựng số thùng nước này.

Vương Trác vừa quát như thế, mọi người cũng không dám nói thêm gì nữa, đành phải đi theo Trần thị đổ đầy nước. Có điều bọn họ thầm nghĩ qua loa cho xong, tổng cộng chỉ đổ được hai mươi thùng gỗ.

Đoàn xe tiếp tục chạy đi, kế tiếp trong hơn mười dặm đường lại xuất hiện ba hồ nước lớn, nhìn hồ nước trong suốt nhộn nhạo gợn sóng, mọi người Vương thị liên tiếp lắc đầu. Vương Trác lại cau mày, ảo não thầm nghĩ: Chỉ là một cô nương làm bộ như bác học, ta còn cố ý nghe theo, coi là thật. Ai, lại trở thành trò cười của người khác!

Vào lúc ban đêm, đoàn xe đỗ lại bên nguồn nước. Trong ánh mắt cười nhạo của chúng đệ tử Vương thị, Trần Dung bình tĩnh phân phó mọi người, đem thùng gỗ do xe ngựa xóc nảy bị đổ ra hơn phân nửa lại đổ đầy thêm, bảo đám người Bình ẩu trông coi, rồi chọn chỗ nguồn nước sạch sẽ tắm rửa một lát.

Bản thân nàng tắm rửa xong, còn mạnh mẽ yêu cầu chúng người hầu cũng đi tắm rửa sạch sẽ.

May mắn, hiện tại đi theo bên người nàng đều là trung phó của Trần thị, tuy bọn họ cảm thấy nhà nữ lang nhà mình làm việc kỳ lạ, nhưng vẫn im lặng chấp hành mệnh lệnh của nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dung ra lệnh mọi người đem vải vóc nhúng nước một lần nữa, mới bắt đầu rửa mặt lên đường.

Một ngày này, thái dương dâng lên từ phía đông đỏ tươi chói mắt.

Bình ẩu nhìn lên bầu trời, nói vọng vào trong xe ngựa: “Tiểu thư, là một ngày nắng to.”

Trong xe ngựa, truyền đến tiếng trả lời của Trần Dung.

Bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, Trần Dung không muốn đón nhận ánh mắt của người Vương gia, vì thế lại trở về chỗ cũ.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.

Đến lúc này, đệ tử Vương thị không còn tâm tình nhàn rỗi vui đùa. Dưới sự thúc giục của bọn họ, đoàn xe đi rất nhanh, chỉ một buổi sáng đã chạy được ba bốn mươi dặm.

Nhưng khi đến giữa trưa, thời tiết càng ngày càng nóng bức.

Mặt trời trắng bóng chiếu rọi xuống trời đất, khiến gương mặt mọi người đều trở nên nóng bỏng. Xe ngựa khởi động, cát bụi bốc thẳng lên tận trời, thật lâu không tiêu tan, xem tình hình này, tựa hồ nơi này đã lâu chưa từng có mưa.

Lúc này, phía trước đột nhiên chậm lại.

Bình ẩu ló đầu ra, đã thấy phía trước cát bụi tận trời, chính là mấy tráng hán mặc đồ phó dịch của Vương thị giục ngựa trở về.

Quái, trên đường đi rất thái bình, sao Vương thị phải phái người đi dò đường?

Tráng hán này vọt tới trước mặt tộc trưởng Vương thị, cũng không biết bọn họ nói những gì, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng liên thanh thầm oán của chúng đệ tử Vương thị không dứt bên tai.

Bình ẩu tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thượng tẩu ở một bên thấp giọng nói: “Những người đó nói, ba mươi dặm phía trước đều không có nguồn nước, dọc theo đường đi các trấn tỉnh đều đã khô cạn, thôn dân nói, nơi đây đã một tháng chưa có mưa, nguồn nước bọn họ sử dụng là dòng suối ở sườn núi phía đông. Mà chỗ đó cách nơi đây chừng hai mươi dặm theo đường sơn đạo, đi vòng đến đó cũng phải mất ít nhất một ngày đường.”

Thượng tẩu nói tới đây, thần sắc phức tạp nhìn về phía Trần Dung trong xe ngựa, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc. Bình ẩu cũng vậy, bà ngơ ngác nhìn vào rèm xe, lúng ta lúng túng nói: “Nữ lang, giống như sớm biết được?”

Lúc này, đoàn xe đã ngừng lại.

Bình ẩu chú ý tới, nhóm phó dịch Vương gia từ trong xe ngựa lấy xuống vài thùng gỗ, bắt đầu cho ngựa ăn uống.

Thùng gỗ đựng nước trong suốt xuất hiện ở trước mặt mọi người, đột nhiên, một cô nương kêu lên: “Bá phụ, vì sao cho đám súc sinh này uống nước? Trời nóng bức như vậy, con còn muốn tắm rửa một cái mà.”

Một thiếu niên Vương thị khác cũng kêu lên: “Phụ thân, để chúng con tắm rửa trước, số nước còn lại thì cho đám súc sinh uống đi.”

Trong đoàn xe yên tĩnh, chỉ chốc lát, mệnh lệnh của Vương Trác truyền đến: “Chớ có ầm ĩ. Trước khi tìm được nguồn nước, một thùng nước nào cũng không được lãng phí.”

“Thúc phụ, chúng ta chỉ tắm rửa qua, chỉ cần không khiến nước bắn tung tóe ra ngoài là có thể mà.”

“Đúng vậy đúng vậy, nước sạch sẽ như thế cho đám súc sinh uống vào bụng, thật đúng là lãng phí.”

Vương Trác trầm mặc sau một lúc, mệnh lệnh lại truyền đến: “Cho ngựa uống chỉ là chút nước ít ỏi, các con nhiều người như vậy, số nước này ai có thể tắm rửa nổi? Không được náo loạn, ai cũng không thể dùng nước trong thùng để tắm rửa!”

Hắn nói tới đây, lại ôn hòa an ủi: “Ngựa uống nước xong, chúng ta cố gắng tăng tốc, cần phải mau chóng tìm được nguồn nước sung túc, đến lúc đó mặc kệ các con tắm rửa hay là chơi đùa cũng được.”

Lần này, nhóm đệ tử Vương thị rốt cục không hề ồn ào nữa, nhưng mơ hồ vẫn có tiếng nói thầm cùng oán thán vang lên.

Bình ẩu vừa mới thu hồi lực chú ý, giọng nói của Trần Dung từ trong xe ngựa truyền đến: “Ẩu, cho ngựa của chúng ta uống nước đi.”

“Vâng.”

Sau khi cho ngựa uống nước xong, đoàn xe lại lên đường. Lúc này đây, mỗi người đều ngừng ầm ĩ, bắt đầu toàn lực chạy đi.

Cho dù là Vương thị hay là Trần thị, đều đã chuẩn bị đủ cho chuyến di chuyển tới phía nam này. Có thể nói, đoàn xe này, là toàn bộ xe ngựa tạo thành. Mỗi một chiếc xe ngựa, ngoại trừ bốn con ngựa để kéo ra, còn có hai con khác dự bị.

Dưới tình huống như vậy, con đường ba mươi dặm, chỉ một canh giờ đã đi qua.

Nhưng mà, trên bầu trời vẫn như cũ nóng rát như đốt lửa, đồng ruộng hai bên đường vẫn như cũ khô cạn rạn nứt. Dọc theo đường đi, mấy ngày đều chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn, gặp được giếng nước chẳng những một giọt cũng không có, mà đám cỏ khô mọc dày bên dưới chỉ rõ nơi này đã khô hạn rất lâu.

Lần này, đám đệ tử Vương thị cảm giác được không ổn, trong đội ngũ, tiếng oán giận của bọn họ biến thành bất an hỏi han cùng mắng mỏ.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.

Lại một canh giờ nữa trôi qua.

Thái dương bắt đầu chìm vào phía tây, gió thổi tới cũng đỡ nóng bức hơn.

Nhưng mọi người trong đoàn xe đều rơi vào cảm giác bất an mãnh liệt. Càng đi về phía nam, bọn họ hoảng sợ phát hiện, đồng ruộng hai bên đường khe rãnh nứt nẻ, khô cạn vô cùng.

Lúc này, mỗi người trong đoàn xe đều cảm thấy cổ họng của mình tựa hồ bị như bị lửa thiêu, rất khát nước. Mà đoàn ngựa đi vội, lúc này cũng đã mềm nhũn vô lực.

Mà phía trước vẫn là con đường mênh mông, rõ ràng chính là đầu thu, nhưng hiện ra trước mặt mọi người, chính là cảnh vật hoang vu khô héo!

Lúc này toàn bộ đội ngũ đều bộc lộ sự bối rối cùng bất an, chỉ có ngựa của Trần gia được uống nước đầy đủ vẫn rất khỏe mạnh tỉnh táo.

Trong ánh mắt bất an của chúng đệ tử, Vương Trác ra mệnh lệnh: “Vương Hữu, các ngươi cho ngựa ăn uống no nê, tiến lên dò đường, thấy được nguồn nước thì mau thông báo!”

“Vâng.”

Dừng một chút, giọng nói mỏi mệt của Vương Trác lại vang lên: “Đi gọi Trần Thị A Dung đến đây.”

“Vâng.”

Tiếng trả lời vừa thốt ra, một đệ tử Vương thị vội vàng ngăn cản: “Phụ thân, không thể, vạn vạn lần không thể.” Hắn hạ giọng, trong ánh mắt bất an hỏi han của Vương Trác nói: “Phụ thân, người thân là tộc trưởng Vương thị, lại chỉ trong đoạn đường ngắn ngủi mà liên tục hỏi ý một thứ nữ chi tộc Trần thị hai lần. Vậy, chẳng phải là tổn hại thanh danh của người, mà nâng cao thanh danh của Trần Thị A Dung hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện