Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 174: Nhạc mẫu vào kinh



Điện Ngân An đông cung.

Chu Hậu Chiếu vừa nghịch con mèo Ba Tư thuần trắng đang híp mắt ngủ dưới chân vừa nghe Tần Kham kể cố sự.

Mèo Ba Tư là Lưu Cẩn bro ra khí lực rất lớn, thậm chí vận dụng cả nhân mạch trong phủ nội vụ mới từ chỗ thương đội người Kazakhstan bỏ ra số tiền lớn mua được, Chu Hậu Chiếu lúc đầu lúc đầu nó cũng có chút yêu thích, sau khi chơi mấy ngày thì hứng thú giảm dần, bởi vì con mèo này rất cao ngạo, Thái tử không thích.

Hiện tại hấp dẫn Chu Hậu Chiếu hất là cố sự Tần Kham kể.

". . . Tần Hương Liên quỳ trong cho đại đường khóc không thành tiếng, Trần Thế Mỹ cười lạnh, chính là chính là quốc thích của Phò mã đương triều, Bao Chửng nhân chức Khai Phong phủ, chung quy cũng chỉ là thần tử, hắn cho rằng Bao Chửng không làm gì được hắn, nhưng không ngờ Bao Chửng vỗ mạnh kinh đường mộc rồi quát to một tiếng "Tội giết vợ diệt con khó có thể thoát, chém tên phụ nghĩa này rồi tấu lên triều, Người đâu, nở trát." Tả hữu kinh hãi, đều không dám động đậy, Bao Chửng giận dữ hét "Các ngươi không chém thì Bao mỗ tự mình chém." Vì thế đi xuống, bước nhanh tới trước mặt Trần Thế Mỹ, Trần Thế Mỹ đang đắc ý dào dạt lập tức thấy trước mắt tối sầm. . ."

"Chậm, chậm đã! Vì sao trước mắt hắn tối sầm."

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Bởi vì hắn nhìn thấy Bao Chửng Bao Chửng."

Chu Hậu Chiếu chép chép miệng rồi bỗng nhiên cười rộ lên, cười tới ôm bụng không ngừng kêu oan oái.

Tần Kham thở dài, phản ứng của Chu Hậu Chiếu là trong dự kiến của hắn, may mà hắn sinh ra ở cổ đại, nếu sống ở hiện đại mà xem một hồi "Đại thoại tây du"chắc là cười tới chết.

Không biết cười hết bao lâu, Chu Hậu Chiếu mới chậm rãi bình tĩnh lại, cười nói: "Cố sự ngươi kể đúng là rất ly kỳ, chưa bao giờ nghe nói. Ta từng nghe Tạ học sĩ luận cổ kim, nhưng không nghe nói thời tiền Tống có Phò mã tên là Trần Thế Mỹ, nhất định là ngươi bịa đặt."

Tần Kham cười nói: "Thực tế hay là bịa đặt không quan trọng, quan trọng là đạo lý, trong sách sử thực sự có Trần Thế Mỹ này, có điều hắn là thanh quan, quan tốt. Vì xử án công chính mà bị gian nhân ghen ghét, cho nên biên ra vở diễn này, nói hắn thành kẻ phụ nghĩa giết vợ diệt con. Rõ ràng là thanh quan lại bị bị hủy đi thanh danh một đời, thậm chí thối cả mấy trăm năm, tu hành trần thế mấy chục năm, chung quy vẫn đánh không lại mồm mép của người đọc sách, thanh danh nói hủy là hủy, ngay cả tranh cãi cũng chẳng làm nên chuyện gì."

Lời nói này Tần Kham nói có vài phần trầm trọng, nghĩ lại thanh danh mấy trăm năm sau của hoàng đế Chính Đức, cũng tương tự như Trần Thế Mỹ.

Chu Hậu Chiếu hình như có sở ngộ, mặt giãn ra cười nói: "Cố sự của ngươi rất hắn, nói làm ta cũng tưởng tượng tới xử hán Bao Long Đồ, tưởng tượng như ngồi trên đại đường, đột nhiên vỗ kinh đường mộc, quát to một tiếng mở dao cầu. Ác đồ làm điều ác sẽ bị ta một đao chém đầu, vô số vỗ tay vỗ tay tỏ ý vui mừng, thật là cực kỳ vui sướng."

Tần Kham cười nói: "Điện hạ là thân thể vạn kim, tương lai sẽ phải đối mặt với bách quan triều thần, trọng khí của đất nước. Chứ không phải là những tên tội phạm tép riu, điện hạ thẩm tra loại người này không khỏi có chút đại tài tiểu dụng."

Chu Hậu Chiếu thở dài: "Ta thà mỗi ngày thẩm tra những phạm nhân này chứ cũng không muốn đối mặt với bách quan triều thần, đối với các triều thần đánh thì không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, còn phải nghe bọn họ mỗi ngày không ngừng lải nhải. Tựa như ta biến thành phạm nhân trong mắt bọn họ vậy, nhân sinh nếu như vậy, sống trên đời còn gì vui, cực kỳ không có ý nghĩa."

Mắt Tần Kham chớp chớp: "Nếu điện hạ thích thẩm án, có lẽ... Rất nhanh sẽ có cơ hội."

Cơ hội là do con người sáng tạo ra, Tần Kham chưa bao giờ tin vận may từ trên trời rơi xuống, phía sau vận may không duyên cớ thường thường có nghĩa là phải trả giá đắt, cơ hội mình sáng tạo ra ra mới có thể hoàn toàn nắm ở trong tay.

Đỗ Hoành vẫn đang trên đường tới kinh sư, Tần Kham đã bắt đầu chuẩn bị tỉ mỉ, sau lưng sự kiện này không biết ẩn núp nhân vật quyền thế như thế nào, không biết cất giấu sát khí như thế nào, nhưng mà Tần Kham lại không có lựa chọn nào khác mà xông lên đối mặt, chỉ vì lời hứa lúc trước khi cưới Đỗ Yên đã ưng thuận cả đời không phụ nàng ta, chẳng những không thể phụ nàng ta, cũng không thể phụ người nhà của nàng ta.

Trên đường cái thành đông Kinh sư, người đi đường qua lại như thoi đưa, một mỹ phụ trung niên đầu trùm khăn, mặc áo thô bình thường, tay xách một cái túi nhỏ, đang đi tới đi lui bên đường, vẻ mặt tiều tụy thất thố, mờ mịt không biết thế nào cho phải.

Mấy tiếng chuông dẹp đường vang lên, người đi đường đều né sang bên, mỹ phụ không hiểu ra sao, cũng theo người ta tránh sang bên, bên tai loáng thoáng nghe được có người nghị luận, nói là xa liễn xuất hành của Thái tử, hai mắt mỹ phụ lập tức sáng rực.

Đợi cho xe nghi trượng tới gần, ánh mắt mỹ phụ cẩn thận lướt qua đội ngũ võ sĩ, không biết qua bao lâu, nghi trượng đã sắp đi qua, mỹ phụ không khỏi bối rối, chen người đi đường phía trước, đi tới đội ngũ ngh trượng, còn chưa tới gần đã bị các võ sĩ lúc nào cũng giữ thời khắc hét lại.

"Nghi trượng của Thái tử ở đây, mau mau tránh ra, không thể tới gần."

Mỹ phụ giống bị bị dọa, song vẫn cắn chặt răng, vừa đi về phía trước vừa nói: "Ta không tìm Thái tử, ta tìm Tần Kham, Tần Kham có đấy không?"

"Dừng bước! Không thể tới gần!" Võ sĩ giơ đao kiếm trong tay lên.

Mỹ phụ có chút nổi giận, bướng bỉnh nói: "Ta tìm Tần Kham, ngươi biết thì bảo biết, không biết thì thôi, quát cái gì?"

Võ sĩ giận dữ, sải bước về phía bà ta , vươn tay muốn tóm bà ta , trong mắt mỹ phụ chợt lóevẻ tàn khốc, nhanh như tia chớp tóm lấy cổ tay võ sĩ, dưới chân móc một cái, võ sĩ ngả ngữa ra sau, võ sĩ còn lại thấy thế kinh hãi,giơ đao lên xông tới, miệng quát Có người ám sát", nháy mắt đẫ bao vây mỹ phụ, mọi người thần sắc như lâm đại địch, trên đường cái kinh sư là một trận hỗn loạn.

Tần Kham vẫn luôn đi sát bên cạnh xa liễn của Chu Hậu Chiếu, nghe thấy phía trước có tiếng động lớn, trong lòng căng thẳng, Chu Hậu Chiếu trong xa liễn thì lại vén rèm châu thò đầu ra hưng phấn nói: "Chuyện gì thế? Ai muốn giết ta?"

Tần Kham không biết nói gì, đúng là trẻ con.

Khẩn trương ấn đầu Chu Hậu Chiếu vào trong xa liễn, các võ sĩ huấn luyện bài bản giơ thuẫn bài lên, vây kín xa liễn, Chu Hậu Chiếu lại thò đầu ra nhìn: "Để ta xem đi, trước giờ chưa từng thấy thích khách trông thế nào. Ồ? Là nữ à? Hơn nữa thân thủ thật là lợi hại. . ."

Quay đầu cổ quái liếc Tần Kham một cái, Chu Hậu Chiếu giống như nhớ lại một chuyện đau xót nào đó, lẩm bẩm nói: "Thời buổi này nữ nhân vì sao người này hung tàn hơn người kia thế nhỉ? Người Vận khí tốt thì được người lấy về nhà trấn trạch, nữ nhân này chẳng lẽ cũng có người dám cưới sao?"

Tần Kham chân nhìn mỹ phụ bị các võ sĩ bao vây, chăm chú nhìn một lúc, thần sắc bỗng nhiên đại biến, ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước không nói một câu.

Chu Hậu Chiếu thấy Tần Kham không có phản ứng, không khỏi ngạc nhiên nói : "Ngươi làm sao vậy? Vì sao vẻ mặt như thấy quỷ thế?"

Tần Kham hồi thần, nhấc tay quát to với các võ sĩ: "Dừng tay lại."

Xoay người, mặt Tần Kham run run, khom người bẩm với Chu Hậu Chiếu: "Điện hạ, nữ nhân này cũng có người dám cưới đấy."

"Ai dám cưới?"

"... Nhạc phụ của thần."

Chu Hậu Chiếu cũng ngây ra, bình tĩnh nhìn Tần Kham hồi lâu rồi xúc động thở dài: "Nhà ngươi thật là... Ha ha, cả nhà đều là tráng sĩ."

Đỗ Hoành vẫn đang trên đường tới kinh sư, Tần Kham không ngờ nhạc mẫu Đỗ vương thị lại chạy đến kinh sư.

Trụ cột bị Cẩm Y vệ bắt, trong nhà không có người có thể quyết định, Đỗ vương thị không thể không gấp, bà ta tuy là nữ trung hào kiệt, có thân thủ cao tuyệt siêu phàm, nhưng dù sao cũng chỉ là phụ đạo nhân gia, một khi gặp phải đại sự là hốt hoảng, trái lo phải nghĩ, mình chỉ có một nữ nhi đã gả ra ngoài, nữ nhi đã gửi tin về nói, tướng công của nàng ta là là có bản lĩnh, hiện giờ đã là cận thần đông cung rất được Thái tử điện hạ tín nhiệm, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Đỗ vương thị trừ ngàn dặm xa xôi vào kinh thành tìm con rể để ra chủ ý thì thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác.

Bởi vì không biết chỗ ở của Tần Kham và nữ nhi, chỉ biết Tần Kham hiện giờ bạn giá đông cung, vì thế lúc này mới một màn Đỗ vương thị ở trên đường cái xông vào nghi trượng của Thái tử.

Cái ám sát chỉ là một hồi hiểu lầm, các võ sĩ bảo hộ Thái tử đều tản ra.

Đỗ vương thị Vẻ mặt bất lực liếc thấy khuôn mặt trẻ tuổi của con rể Tần Kham thì lập tức giống như tìm được chủ tâm cốt, nhiều ngày kinh hoàng sợ hãi, tâm tình từ nam đến bắc một đường thấp thỏm lo lắng đã được lơi lỏng, ngửa mặt lên trời thở hắt ra một hơi, nước mắt không nén được mà rơi xuống.

Xin Chu Hậu Chiếu cho nghỉ, Tần Kham dẫn Đỗ vương thị về phủ.

Trên đường Đỗ vương thị sụt sùi lau nước mát, khuôn mặt xinh đẹp khôi phục vẻ kiên nghị, giống như nói một chuyện rất bình thương: "Tần Kham, nhạc phụ của ngươi bị Cẩm Y vệ bắt rồi."

"Trịnh Bá đến kinh sư báo tin, tiểu tế đã biết. Án tử của Nhạc phụ hiện tại đã bị Đông Hán tiếp nhận, tình thế càng lúc càng nghiêm trọng."

Đỗ vương thị nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút chua sót của Tần Kham, bỗng nhiên thay đổi đề tài: "Yên nhi đi theo ngươi có hạnh phúc không?"

Tần Kham nhoẻn miệng cười: "Vấn đề này nên hỏi Yên nhi, tiểu tế nếu trả lời thì không khỏi có hiềm tự bốc phét."

Đỗ vương thị cũng cười cười, nói: "Xem ra Yên nhi sống không tồi, nếu không ngươi cũng chẳng có mặt mũi nào mà bốc phét. Tần Kham, còn nhớ lúc trước ngươi dẫn người xông vào nội viện nha môn Thiệu Hưng, tính cướp Yên nhi đi, Yên nhi cảm động từ nay về sau quyết chỉ khăng khăng một mực với ngươi, sự thật chứng tỏ quyết định của Yên nhi là chính xác."

Dừng một chút, Đỗ vương thị ngửa đầu nhìn trời, ngữ khí đau xót nói: "Vốn cho rằng hắn trong tay Cẩm Y vệ, chuyện còn có thể vãn hồi, ta mới ngàn dặm tới kinh sư, không ngờ bị Đông Hán tiếp nhận, ta tuy là phụ đạo nhân gia, nhưng cũng biết hung danh của Đông Hán, lão gia hắn... Hơn phân nửa là không cứu được, Tần Kham, ta biết ngươi nhất định sẽ xuất lực vì nhạc phụ, có điều án tử của nhạc phụ ngươi nước rất sâu, phía sau hung hiểm dị thường, ngươi nếu có lòng, tương lai nhặt xác hợp táng nhạc phụ ngươi và ta, đừng nghĩ cách cứu hắn làm gì, Đỗ gia đã sụp đổ rồi, không thể để liên lụy Tần gia ngươi gặp tai ương theo, trời giáng tai họa bất ngờ, đừng để họa cả hai nhà."

Tần Kham ngắt lời bà ta: "Nhạc mẫu nói gì vậy! Tiểu tế cưới Yên nhi, Đỗ Tần đã là một nhà, sao lại là hai được? Chuyện là ở người, bất luận nước này sâu bao nhiêu, tình thế hung hiểm cỡ nào, nhạc phụ đại nhân ta vẫn phải cứu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện