Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 56: Sùng Minh kháng Oa (trung)
Tiếng trống trận vang lên,
trên bãi biển phạm vi mấy chục trượng, quan binh vệ sở tập kết, cảnh
tượng rất hỗn loạn, binh khí chế thức của Đại Minh rất pha tạp, đao
thương, tên, qua, đủ loại, hải thuyền của giặc Oa tới rất nhanh, cách
bờ biển không tới một dặm, mà các quan binh vệ sở ở ven bờ vẫn còn đang
vội vàng xếp đội, chỉ nghe tới một mảng tiếng mắng, tiếng quát và tiếng
khóc, binh khí va chạm nhau loảng xoảng, rất hỗn loạn.
Quan binh của ba Thiên hộ khác của Thiệu Hưng vệ phân biệt đóng ở hai sườn nam bắc đảo Sùng Minh, trong nhất thời bán hội chắc là không kịp tăng viện rồi, Chỉ huy sứ Trương Khuê cũng dẫn các quan viên tới sườn nam, nơi này chỉ để lại một Thiên hộ là Lữ Chí Long và bách hộ Tần Kham đốc chiến đội.
Lữ Chí Long mặc giáp trụ, tay cầm một thanh Đại Khảm Đao hơn hai mươi cân, hùng hùng hổ hổ đi qua đi lại trong đội ngũ, thỉnh thoảng lại đá các quan binh thuộc hạ mấy đá.
Tần Kham ra lệnh cho Đinh Thuận và Lý Nhị dẫn các huynh đệ tay trái buộc khăn đỏ, cầm đao phân biệt đứng ở hai sườn trận hình quan binh, Đại Minh từ lúc lập quốc tới nay, đốc chiến đội lớn nhỏ đều áp trận như vậy, ổn định cho trận hình đội ngũ không loạn, đồng thời cũng có thể mang tới một loại uy hiếp trên tâm lý cho các quan binh tác chiến, khiến cho bọn họ không dám tùy tiện làm đào binh.
Trong ồn ào Hỗn loạn, một cỗ sát khí vô hình ngưng kết ở trong lòng mọi người, đè nặng lên ngực, không khí chát mặn giống như phiêu tán ra mấy tia khí tức máu tanh, khiến người ta bỗng dưng có có một loại xung động muốn nôn mửa.
Đây là chiến tranh, nó giống như một con cự thú hủy diệt tất cả sinh linh và hy vọng, nhân loại ở trước mặt nó chỉ có thể sợn tới run rẩy.
Khi hơn mười chiếc hải thuyền của giặc Oa cách bờ chỉ còn hai mươi trượng, cuối cùng, trong đội ngũ quan binh vệ sở có người không chịu nổi áp lực khủng bố này, bỗng nhiên ném binh khí trong tay xuống, giống như phát điên chạy ra khỏi đội ngũ, vừa chạy vừa khóc to. Đội ngũ vốn đã miễn cưỡng thành hình lập tức dấy lên một trận kinh hoàng hỗn loạn.
Tần Kham cắn răng hét lớn: "Chém!"
Đinh Thuận không nói hai lời, giơ tay chém xuống, quân sĩ chạy trốn kia hét thảm một tiếng, bị một đao của Đinh Thuận chém chết, thi thể vẫn còn run rẩy không thôi trên bờ cát.
Lữ thiên hộ đang chỉnh đội quay đầu nhìn Tần Kham một cái, ánh mắt phức tạp thương tiếc và cảm kích đan xen, làm trong lòng Tần Kham run lên, quay đầu nhìn sang nơi khác, răng cắn chặt môi dưới.
Đây là chiến tranh, quân tâm mà loạn là tất cả mọi người sẽ chết, hạ sát thủ với người một nhà là để giữ được nhiều tính mạng của người nhà hơn!
Tần Kham không ngừng tự thuyết phục trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn chính mắt nhìn thấy giết người, hơn nữa còn là do mình hạ mệnh lệnh.
Thở ra một hơi khí nghịch, hắn rất muốn nôn, nhưng đành cắn răng chịu đựng.
"Kẻ sợ chiến bỏ chạy, chém!" Tần Kham giống như tự tăng thêm can đảm cho mình, lại trợn mắt hét lơn.
"Chém." Cẩm Y vệ đốc chiến đội đồng thanh gầm lên.
Tiếng gầm này cuối cùng cũng ngăn chặn được sự hỗn loạn xao động của trận hình, đội ngũ quan binh dần dần an tĩnh lại.
Lữ Chí Long cũng lên tiếng quát: "Cung tên tiến lên, thương binh áp trận! Mọi người nghe lệnh hành sự, kẻ nào làm trái quân lệnh, giết không tha!"
Hơn trăm cung tiễn thủ chia làm hai hàng kéo cung tiến lên, hàng một quỳ xuống, hàng hai đứng thẳng, rút mũi tên từ trong giỏ tây, đặt lên dây cung.
Mấy trăm quân sĩ còn lại thì tay cầm trường thương và đao đứng ở phía sau cung tiễn thủ nghiêm trận chờ đợi.
Đốc chiến đội của Tần Kham thì đứng ở hai sườn chiến trận, phân tán đứng theo hình nhạn.
Hơn một ngàn người cứ vậy lẳng lặng nhìn hải thuyền của giặc Oa chậm rãi tới gần, tới gần.
Cuối cùng, khi hải thuyền chỉ còn cách bờ mấy trượng, tốc độ của thuyền dần dần chậm lại, từ trên hơn mười chiếc hải thuyền hơn trăm giặc Oa ùa xuống, bọn họ mặc quần áo rất lộn xộn, có cả áo dài của văn nhân, áo ngắn của quân nhân, có người thì mặc kimônô, thậm chí cũng có người để mình trần, bên dưới quấn một cái khố truyền thống của Nhật Bản.
Vũ khí của Bọn họ cũng đủ loại, đao thương kiếm gậy, ngay cả ngư xoa cũng có, mười mấy người cầm đầu cạo trạo, trên da đầu quét sơn đen, hình tượng quái dị nói không nên lời, bọn họ lội nước biển cao đến đầu gối, vẻ mặt dữ tợn lội lên bờ, miệng không ngừng kêu gào.
Tim của Tần Kham đã nhảy lên tận cuống họng, trận chiến này liên quan đến sinh tử, liên quan đến sinh tử của hơn bốn ngàn quan binh Đại Minh bao gồm cả mình ở bên trong.
Từ trong Hơn mười chiếc hải thuyền lục tục hơn ba trăm giặc Oa lao xuống, mười mấy người cầm đầu cách bờ không tới mười trượng, đã trong tầm bắn của cung tên.
Lữ Chí Long híp mắt quan sát một lúc, Đại Khảm đao trong tay giơ lên, lớn tiếng hạ lệnh: "Bắn tên!"
Vù vù vù!
Tên đầy trời bắn ra, giặc Oa đang lội nước lao tới lập tức có hơn mười người ngã xuống, nhưng bọn họ vẫn bất khuất lao về phía trước, trong mắt lóe hung quang.
"bắn tiếp." Lữ Chí Long lớn tiếng hạ mệnh lệnh.
Vù vù vù!
Theo giặc Oa từng bước tới gần, đội ngũ quan binh vệ sở lại xuất hiện xao động nhỏ, lại có mấy tên quân sĩ ném binh khí, không muốn sống chạy ra khỏi đội ngũ, bị đốc chiến đội của Cẩm Y vệ đuổi theo chém chết.
Khi tất cả giặc Oa trong mưa tên không ngừng cường hành lên bờ, Lữ Chí Long ra lệnh cho cung tiễn thủ lui ra sau, thương binh tiến lên liệt trận.
Hai bên cách nhau mấy trượng, bắt đầu xung phong, hai bên càng lúc càng gần, cuối cùng thì va chạm trực tiếp.
Tần Kham cố gắng để người đỡ run, dẫn Cẩm Y vệ đi theo đội ngũ.
Ầm!
Tiếng vang như sóng lớn vỗ bờ, hai bên đã đánh giáp lá cà,Oa đao và trường thương vô tình đâm ra, hai bên dùng hết toàn lực, tàn sát sinh mệnh của kẻ địch.
Đao quang kiếm ảnh và tiếng hét tuyệt vọng trước khi chết đan vào nhau tạo thành một khúc vong linh địa ngục.
Mùi máu tươi như thối như sắt ỉ rất nhanh tràn ngập không khí, máu tươi đỏ sẫm và xương trắng rơn người, cùng với những mảnh chân tay cụt rơi xuống đất, một cảnh tượng tàn khốc khiến cho người ta muốn nổi điên đã kích thích tâm can của Tần Kham.
Giao chiến không đến một canh giờ, cuối cùng, giặc Oa chống đỡ không được, mấy trăm người bắt đầu sợ hãi lui về phía sau, đều nhảy xuống biển bơi về hải thuyền bỏ chạy.
Tần Kham cảm thấy tim đập mạnh.
Sắp thắng rồi! Còn một chút nữa thôi!
Mười hai tên giặc Oa Cầm đầu thấy đồng bọn lui về phía sau, giống như triệt để khơi dậy hung tính của bọn họ, một tên giặc Oa mặc trang phục phục Nhật Bản để đầu trọc bước lên một bước, bỗng nhiên phát ra tiếng tru thê lương như, tiếp theo thì hung hăng bổ một đao vào lưng một quân sĩ vệ sở, tiếp theo thì như phát điên ném Oa đao, hai tay ôm lấy bả vai quân sĩ, há miệng cắn vào cổ hắn, quân sĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết, giặc Oa thì cắn to một miếng cả da lẫn thịt, miệng nhai mấy cái rồi nuốt xuống, sau đó thì há cái miệng đỏ như máu lớn tiếng gào thét với các quan binh.
Cảnh tượng này khiến tất cả quan binh trợn mắt há hốc mồm, một loại sợ hãi không tên ùa sâu vào trong lòng mọi người, cảnh tượng giặc Oa ăn thịt người trước mặt đã khiến sĩ khí đang lên cao của mọi người trong nháy mắt hạ xuống băng điểm.
Trong lòng Tần Kham đột nhiên trầm xuống, thấy không ổn, vừa định gọi Đinh Thuận và Lý Nhị nghiêm mật áp trận, nhưng chưa kịp lên tiếng thì liền nghe thấy trong quân sĩ có người bỗng nhiên sợ hãi đến cực điểm hô to: "Chúng ta không đánh được đâu, hắn không phải là người, là quỷ! Là quỷ!"
Một người, hai người, ba người. . .
Các quan binh chỉ còn một chút nữa là chiến thắng, lúc này đều ném binh khí, quay đầu bỏ chạy, Cẩm Y vệ đốc chiến áp trận ở hai bên sườn chém giết dọa dẫm như thế nào cũng không thể cản được đám quan binh bại lui chạy trốn như thủy triều.
Binh bại như núi đổ!
Lữ Chí Long tức giận, tự tay chém chết mấy tên quân sĩ đang chạy trốn, nhưng vẫn bị các tướng sĩ không ngừng ùa về phía sau trùng kích cho lảo đảo.
"Các huynh đệ đừng chạy! Đừng chạy! Giặc Oa chỉ có mười hai tên thôi, chỉ có mười hai tên thôi." Hai mắt Lữ Chí Long phủ đầu tia máu, trong tiếng hô tràn ngập bi thương.
Tần Kham cũng bị quan binh bại lui trùng kích cho không ngừng lui ra sau, vẫn hô to ai bỏ chạy sẽ bị quân pháp xử trí, nhưng căn bản không hề có tác dụng.
Trong loạn quân, mười hai giặc Oa mắt thấy không ngờ dọa lui được hơn một ngàn quan binh, không khỏi càn rỡ cười to, một cảnh tượng khiến quốc nhân bi ai xuất hiện, trên bờ cát trống trải, mười hai tên giặc Oa không ngờ kiêu ngạo giơ cao Oa đao, đuổi giết hơn một ngàn quan binh Đại Minh không còn ý chí chiến đấu, cũng không còn sĩ khí.
Lữ Chí Long không lui, hắn không thể lui! Lui thì hắn cũng chỉ có đường chết.
Đón Oa đao của giặc Oa, Lữ Chí Long đứng thẳng người, Đại Khảm đao ra sức bổ ra, giặc Oa cầm đầu nhanh nhẹn né tránh, một đao thất bại, giặc Oa bên cạnh một đao đâm ra, trong nháy mắt đã đâm thấu tâm can Lữ Chí Long.
Lữ Chí Long trong phút chốc giống như mất đi tất cả khí lực, buông tay ném đao, quỳ xuống nhưng miệng vẫn không ngừng hét về phía các các quan binh đang chạy trốn: "... quay lại đi, quay lại đi! Chúng, chỉ có, chỉ có mười hai tên thôi.... mười hai tên thôi!"
Người run lên mấy cái, Lữ Chí Long ngã xuống đất, tuyệt khí mà chết, tới chết cũng không hiểu, mắt nhìn chằm chằm phía trước, tràn ngập bi thương và thê lương, cho tới lúc chết, hắn vẫn không thể cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng.
Hơn một ngàn quan binh không ngờ bị mười hai địch nhất dọa cho sợ chạy trối chết, cái này, rốt cuộc là vì sao?
Quan binh của ba Thiên hộ khác của Thiệu Hưng vệ phân biệt đóng ở hai sườn nam bắc đảo Sùng Minh, trong nhất thời bán hội chắc là không kịp tăng viện rồi, Chỉ huy sứ Trương Khuê cũng dẫn các quan viên tới sườn nam, nơi này chỉ để lại một Thiên hộ là Lữ Chí Long và bách hộ Tần Kham đốc chiến đội.
Lữ Chí Long mặc giáp trụ, tay cầm một thanh Đại Khảm Đao hơn hai mươi cân, hùng hùng hổ hổ đi qua đi lại trong đội ngũ, thỉnh thoảng lại đá các quan binh thuộc hạ mấy đá.
Tần Kham ra lệnh cho Đinh Thuận và Lý Nhị dẫn các huynh đệ tay trái buộc khăn đỏ, cầm đao phân biệt đứng ở hai sườn trận hình quan binh, Đại Minh từ lúc lập quốc tới nay, đốc chiến đội lớn nhỏ đều áp trận như vậy, ổn định cho trận hình đội ngũ không loạn, đồng thời cũng có thể mang tới một loại uy hiếp trên tâm lý cho các quan binh tác chiến, khiến cho bọn họ không dám tùy tiện làm đào binh.
Trong ồn ào Hỗn loạn, một cỗ sát khí vô hình ngưng kết ở trong lòng mọi người, đè nặng lên ngực, không khí chát mặn giống như phiêu tán ra mấy tia khí tức máu tanh, khiến người ta bỗng dưng có có một loại xung động muốn nôn mửa.
Đây là chiến tranh, nó giống như một con cự thú hủy diệt tất cả sinh linh và hy vọng, nhân loại ở trước mặt nó chỉ có thể sợn tới run rẩy.
Khi hơn mười chiếc hải thuyền của giặc Oa cách bờ chỉ còn hai mươi trượng, cuối cùng, trong đội ngũ quan binh vệ sở có người không chịu nổi áp lực khủng bố này, bỗng nhiên ném binh khí trong tay xuống, giống như phát điên chạy ra khỏi đội ngũ, vừa chạy vừa khóc to. Đội ngũ vốn đã miễn cưỡng thành hình lập tức dấy lên một trận kinh hoàng hỗn loạn.
Tần Kham cắn răng hét lớn: "Chém!"
Đinh Thuận không nói hai lời, giơ tay chém xuống, quân sĩ chạy trốn kia hét thảm một tiếng, bị một đao của Đinh Thuận chém chết, thi thể vẫn còn run rẩy không thôi trên bờ cát.
Lữ thiên hộ đang chỉnh đội quay đầu nhìn Tần Kham một cái, ánh mắt phức tạp thương tiếc và cảm kích đan xen, làm trong lòng Tần Kham run lên, quay đầu nhìn sang nơi khác, răng cắn chặt môi dưới.
Đây là chiến tranh, quân tâm mà loạn là tất cả mọi người sẽ chết, hạ sát thủ với người một nhà là để giữ được nhiều tính mạng của người nhà hơn!
Tần Kham không ngừng tự thuyết phục trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn chính mắt nhìn thấy giết người, hơn nữa còn là do mình hạ mệnh lệnh.
Thở ra một hơi khí nghịch, hắn rất muốn nôn, nhưng đành cắn răng chịu đựng.
"Kẻ sợ chiến bỏ chạy, chém!" Tần Kham giống như tự tăng thêm can đảm cho mình, lại trợn mắt hét lơn.
"Chém." Cẩm Y vệ đốc chiến đội đồng thanh gầm lên.
Tiếng gầm này cuối cùng cũng ngăn chặn được sự hỗn loạn xao động của trận hình, đội ngũ quan binh dần dần an tĩnh lại.
Lữ Chí Long cũng lên tiếng quát: "Cung tên tiến lên, thương binh áp trận! Mọi người nghe lệnh hành sự, kẻ nào làm trái quân lệnh, giết không tha!"
Hơn trăm cung tiễn thủ chia làm hai hàng kéo cung tiến lên, hàng một quỳ xuống, hàng hai đứng thẳng, rút mũi tên từ trong giỏ tây, đặt lên dây cung.
Mấy trăm quân sĩ còn lại thì tay cầm trường thương và đao đứng ở phía sau cung tiễn thủ nghiêm trận chờ đợi.
Đốc chiến đội của Tần Kham thì đứng ở hai sườn chiến trận, phân tán đứng theo hình nhạn.
Hơn một ngàn người cứ vậy lẳng lặng nhìn hải thuyền của giặc Oa chậm rãi tới gần, tới gần.
Cuối cùng, khi hải thuyền chỉ còn cách bờ mấy trượng, tốc độ của thuyền dần dần chậm lại, từ trên hơn mười chiếc hải thuyền hơn trăm giặc Oa ùa xuống, bọn họ mặc quần áo rất lộn xộn, có cả áo dài của văn nhân, áo ngắn của quân nhân, có người thì mặc kimônô, thậm chí cũng có người để mình trần, bên dưới quấn một cái khố truyền thống của Nhật Bản.
Vũ khí của Bọn họ cũng đủ loại, đao thương kiếm gậy, ngay cả ngư xoa cũng có, mười mấy người cầm đầu cạo trạo, trên da đầu quét sơn đen, hình tượng quái dị nói không nên lời, bọn họ lội nước biển cao đến đầu gối, vẻ mặt dữ tợn lội lên bờ, miệng không ngừng kêu gào.
Tim của Tần Kham đã nhảy lên tận cuống họng, trận chiến này liên quan đến sinh tử, liên quan đến sinh tử của hơn bốn ngàn quan binh Đại Minh bao gồm cả mình ở bên trong.
Từ trong Hơn mười chiếc hải thuyền lục tục hơn ba trăm giặc Oa lao xuống, mười mấy người cầm đầu cách bờ không tới mười trượng, đã trong tầm bắn của cung tên.
Lữ Chí Long híp mắt quan sát một lúc, Đại Khảm đao trong tay giơ lên, lớn tiếng hạ lệnh: "Bắn tên!"
Vù vù vù!
Tên đầy trời bắn ra, giặc Oa đang lội nước lao tới lập tức có hơn mười người ngã xuống, nhưng bọn họ vẫn bất khuất lao về phía trước, trong mắt lóe hung quang.
"bắn tiếp." Lữ Chí Long lớn tiếng hạ mệnh lệnh.
Vù vù vù!
Theo giặc Oa từng bước tới gần, đội ngũ quan binh vệ sở lại xuất hiện xao động nhỏ, lại có mấy tên quân sĩ ném binh khí, không muốn sống chạy ra khỏi đội ngũ, bị đốc chiến đội của Cẩm Y vệ đuổi theo chém chết.
Khi tất cả giặc Oa trong mưa tên không ngừng cường hành lên bờ, Lữ Chí Long ra lệnh cho cung tiễn thủ lui ra sau, thương binh tiến lên liệt trận.
Hai bên cách nhau mấy trượng, bắt đầu xung phong, hai bên càng lúc càng gần, cuối cùng thì va chạm trực tiếp.
Tần Kham cố gắng để người đỡ run, dẫn Cẩm Y vệ đi theo đội ngũ.
Ầm!
Tiếng vang như sóng lớn vỗ bờ, hai bên đã đánh giáp lá cà,Oa đao và trường thương vô tình đâm ra, hai bên dùng hết toàn lực, tàn sát sinh mệnh của kẻ địch.
Đao quang kiếm ảnh và tiếng hét tuyệt vọng trước khi chết đan vào nhau tạo thành một khúc vong linh địa ngục.
Mùi máu tươi như thối như sắt ỉ rất nhanh tràn ngập không khí, máu tươi đỏ sẫm và xương trắng rơn người, cùng với những mảnh chân tay cụt rơi xuống đất, một cảnh tượng tàn khốc khiến cho người ta muốn nổi điên đã kích thích tâm can của Tần Kham.
Giao chiến không đến một canh giờ, cuối cùng, giặc Oa chống đỡ không được, mấy trăm người bắt đầu sợ hãi lui về phía sau, đều nhảy xuống biển bơi về hải thuyền bỏ chạy.
Tần Kham cảm thấy tim đập mạnh.
Sắp thắng rồi! Còn một chút nữa thôi!
Mười hai tên giặc Oa Cầm đầu thấy đồng bọn lui về phía sau, giống như triệt để khơi dậy hung tính của bọn họ, một tên giặc Oa mặc trang phục phục Nhật Bản để đầu trọc bước lên một bước, bỗng nhiên phát ra tiếng tru thê lương như, tiếp theo thì hung hăng bổ một đao vào lưng một quân sĩ vệ sở, tiếp theo thì như phát điên ném Oa đao, hai tay ôm lấy bả vai quân sĩ, há miệng cắn vào cổ hắn, quân sĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết, giặc Oa thì cắn to một miếng cả da lẫn thịt, miệng nhai mấy cái rồi nuốt xuống, sau đó thì há cái miệng đỏ như máu lớn tiếng gào thét với các quan binh.
Cảnh tượng này khiến tất cả quan binh trợn mắt há hốc mồm, một loại sợ hãi không tên ùa sâu vào trong lòng mọi người, cảnh tượng giặc Oa ăn thịt người trước mặt đã khiến sĩ khí đang lên cao của mọi người trong nháy mắt hạ xuống băng điểm.
Trong lòng Tần Kham đột nhiên trầm xuống, thấy không ổn, vừa định gọi Đinh Thuận và Lý Nhị nghiêm mật áp trận, nhưng chưa kịp lên tiếng thì liền nghe thấy trong quân sĩ có người bỗng nhiên sợ hãi đến cực điểm hô to: "Chúng ta không đánh được đâu, hắn không phải là người, là quỷ! Là quỷ!"
Một người, hai người, ba người. . .
Các quan binh chỉ còn một chút nữa là chiến thắng, lúc này đều ném binh khí, quay đầu bỏ chạy, Cẩm Y vệ đốc chiến áp trận ở hai bên sườn chém giết dọa dẫm như thế nào cũng không thể cản được đám quan binh bại lui chạy trốn như thủy triều.
Binh bại như núi đổ!
Lữ Chí Long tức giận, tự tay chém chết mấy tên quân sĩ đang chạy trốn, nhưng vẫn bị các tướng sĩ không ngừng ùa về phía sau trùng kích cho lảo đảo.
"Các huynh đệ đừng chạy! Đừng chạy! Giặc Oa chỉ có mười hai tên thôi, chỉ có mười hai tên thôi." Hai mắt Lữ Chí Long phủ đầu tia máu, trong tiếng hô tràn ngập bi thương.
Tần Kham cũng bị quan binh bại lui trùng kích cho không ngừng lui ra sau, vẫn hô to ai bỏ chạy sẽ bị quân pháp xử trí, nhưng căn bản không hề có tác dụng.
Trong loạn quân, mười hai giặc Oa mắt thấy không ngờ dọa lui được hơn một ngàn quan binh, không khỏi càn rỡ cười to, một cảnh tượng khiến quốc nhân bi ai xuất hiện, trên bờ cát trống trải, mười hai tên giặc Oa không ngờ kiêu ngạo giơ cao Oa đao, đuổi giết hơn một ngàn quan binh Đại Minh không còn ý chí chiến đấu, cũng không còn sĩ khí.
Lữ Chí Long không lui, hắn không thể lui! Lui thì hắn cũng chỉ có đường chết.
Đón Oa đao của giặc Oa, Lữ Chí Long đứng thẳng người, Đại Khảm đao ra sức bổ ra, giặc Oa cầm đầu nhanh nhẹn né tránh, một đao thất bại, giặc Oa bên cạnh một đao đâm ra, trong nháy mắt đã đâm thấu tâm can Lữ Chí Long.
Lữ Chí Long trong phút chốc giống như mất đi tất cả khí lực, buông tay ném đao, quỳ xuống nhưng miệng vẫn không ngừng hét về phía các các quan binh đang chạy trốn: "... quay lại đi, quay lại đi! Chúng, chỉ có, chỉ có mười hai tên thôi.... mười hai tên thôi!"
Người run lên mấy cái, Lữ Chí Long ngã xuống đất, tuyệt khí mà chết, tới chết cũng không hiểu, mắt nhìn chằm chằm phía trước, tràn ngập bi thương và thê lương, cho tới lúc chết, hắn vẫn không thể cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng.
Hơn một ngàn quan binh không ngờ bị mười hai địch nhất dọa cho sợ chạy trối chết, cái này, rốt cuộc là vì sao?
Bình luận truyện