Mối Hận
Chương 6: Nhà đã không còn
Việc sắp được đoàn tụ với vợ con khiến tâm trạng Erik khá hỗn loạn. Có những lúc anh rất vui mừng vì có thể gặp lại những người thân yêu. Nhưng cũng có lúc anh lo lắng vì vẻ ngoài của mình liệu có khiến hai đứa con nhỏ sợ hãi. Rồi anh lại suy nghĩ xem nên nói gì với bọn trẻ về việc mình biến mất gần bốn năm trời nữa. Nhưng tựu chung lại anh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Sau bao nhiêu biến cố cuối cùng anh vẫn có thể gặp lại những người thân yêu. Đó là may mắn lớn nhất đời của anh rồi.
Cô phục vụ phòng mang bữa tối lên cho Erik. Thấy anh đang ngâm nga một bài hát, cô liền hỏi.
“Anh hát bài gì vậy? Giai điệu nghe hay quá”
“À! Một bài dân ca ở chỗ tôi ấy mà”
“Vậy á? Anh từ đâu đến vậy?”
“Tôi ở Menburn”
“Menburn? Có phải chỗ mấy năm trước bị quân khủng bố phá hủy không?”
Câu hỏi của cô gái khiến Erik ngỡ ngàng. Anh hỏi lại.
“Bị quân khủng bố phá hủy là sao?”
“Cách đây khoảng 4 năm quân khủng bố tấn công chỗ ấy. Chúng phá hủy toàn bộ nhà cửa, cơ sở hạ tầng ở đó và còn bắt tất cả người dân ở đó nữa. Khi ấy báo đài đăng tin suốt ngày. Anh ở Menburn sao lại không biết?”
“Không thể nào? Sao có thể như vậy được. Họ nói sẽ đưa tôi về nhà để tôi gặp lại vợ con cơ mà?”
Cả người Erik run bần bật. Những gì cô phục vụ phòng vừa nói như một cây búa đập vào niềm hạnh phúc của anh và khiến nó vỡ vụn. Anh nhớ đến lần mình gọi điện về cho gia đình ở nhà Thomas. Không liên lạc được. Chẳng lẽ đó là bằng chứng cho thấy vợ con anh không còn ở đó. Họ đã bị bắt đi như lời cô gái kia vừa nói.
“Không phải” Anh nắm lấy bả vai cô gái rồi hét lên. “Cô lừa tôi. Họ vẫn ở đấy! Họ vẫn ở đấy chờ tôi về. Cô là kẻ dối trá”
Cô gái quá bất ngờ trước cơn giận của Erik. Cô ấy vùng vẫy cố thoát nhưng không được nên hét ầm lên.
“Cứu với! Ai cứu tôi với”
“Đồ dối trá! Dối trá! Nói đi, vợ con tôi vẫn ở đó, vợ con tôi vẫn đang chờ tôi về có đúng không?”
“Cứu! Có ai không cứu tôi với”
Dường như lúc này Erik có một sức mạnh kỳ lạ. Anh giữ chặt lấy vai cô phục vụ phòng và không ngừng hét lên. Trong cơn bi phẫn anh không làm chủ được khả năng của mình vậy nên mọi đồ vật bằng kim loại trong phòng rung lắc dữ dội theo từng tiếng thét của anh.
“Erik! Dừng lại ngay! Anh sẽ giết cô ấy mất”
Một giọng nói vang lên bên tai. Là giọng của Melanie. Anh buông cô phục vụ ra, quay lại và chộp lấy cổ cô. Cô phục vụ ngã bệt xuống đất nhìn anh kinh hãi rồi sau đó cuống cuồng bỏ chạy. Cơn giận của Erik vẫn chưa nguôi. Anh quay sang nhìn Melanie bằng ánh mắt hằn học. Cô biết việc nơi anh ở giờ đã không còn nữa nhưng không nói với anh, vẫn để anh ôm ấp hy vọng đoàn tụ. Cái suy nghĩ ấy khiến lửa giận trong anh lại càng bùng lên dữ dội. Anh muốn bóp chết kẻ dối trá đang đứng trước mặt mình. Nhưng Melanie không phải là cô phục vụ phòng. Cô là người được đào tạo trong quân ngũ nhiều năm, là người đối diện với biết bao tình huống nguy hiểm thế nên chút lửa giận của Erik không thể làm khó cô. Anh lao về phía cô nhưng cô nhanh chóng tránh được và khóa lấy tay anh.
“Thả tôi ra đồ dối trá! Cô biết tất cả nhưng lại không nói với tôi. Các người để tôi hy vọng và giờ khiến tôi tuyệt vọng. Các người là lũ khốn”
Erik vừa giãy giụa vừa la hét không ngừng. Lúc này anh đã bị Melanie đè nghiến xuống nền nhà và không sao thoát khỏi tình cảnh này.
“Hãy bình tĩnh, tôi sẽ giải thích mọi thứ cho anh”
“Không! Đồ dối trá”
Câu nói vừa kết thúc cũng là lúc bức tượng bằng đồng nhỏ vốn dùng là vật trang trí trong phòng khách bay đến trước mặt Melanie. Cô vội cúi người né. Bức tượng lao vào tường rồi rơi xuống đất, một ít sơn tường tróc ra và rơi theo nó. Cô kinh ngạc nhìn Erik. Bức tượng lại động đậy rồi lại bay về phía cô, lần này tốc độ của nó lớn hơn ban nãy. Ý nghĩ đầu tiên của cô là người đàn ông này có thể điều khiển được đồ vật và ngay lập tức cô dùng cùi chỏ đánh mạnh vào sau gáy Erik. Bức tượng rơi xuống cách cô chỉ chưa đầy bốn bước chân.
“Trevor! Cho người lên trên này đưa Erik đi. Đưa anh ta đến thẳng phòng thí nghiệm của Cục. Nhanh lên”
Người của Melanie ở dưới sảnh lên phòng và đưa Erik đi trong khi cô tìm cô phục vụ phòng ban nãy để nói chuyện. Cô gái ấy vẫn chưa hết bàng hoàng vì những gì vừa xảy ra. Một phút trước vị khách đó còn rất bình thường, một phút sau anh ta như phát điên và tấn công cô. Melanie phải mất gần một tiếng để giúp cô gái ổn định lại tâm lý.
Khi rời khỏi khách sạn, việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho chú mình để thông báo tình hình sau đó cô đến thẳng phòng nghiên cứu. Nhà khoa học số một thế giới Anthony Luke đã được mời đến đó để trao đổi công việc. Khi cô đến nơi thì Lucas và Anthony đều đã ở đó. Họ đang chờ cô ở phòng khách bên ngoài trong khi Erik đã được đưa vào phòng nghiên cứu bên trong. Anh chưa tỉnh lại. Họ đã tiêm cho anh một mũi an thần để chắc rằng anh không làm loạn lên bên trong. Sau khi nghe Melanie nói về những gì mình đã trông thấy, hai người đàn ông đều tỏ ra trầm ngâm. Họ là những người từng trải nhưng vẫn cần thời gian để chấp nhận chuyện này.
“Luke, anh thấy chuyện này có quá kì quái không? Tôi có cảm tưởng mình bước chân vào một bộ phim viễn tưởng ở ngoài rạp”
“Chuyện này nghe có vẻ kì lạ nhưng không chắc là nó không xảy ra. Có lẽ thứ huyết thanh chúng đưa vào cơ thể Erik đã thay đổi một cấu tạo một số tế bào trong cơ thể anh ta khiến nó có tác động đến đồ vật. Tôi sẽ tiến hành một số xét nghiệm chuyên sâu để có thể có phán đoán chắc chắn”
Ba người im lặng một lúc lâu cho đến khi một nhân viên báo Erik đã tỉnh lại. Anh không còn mất kiểm soát như ban nãy nữa. Nghe xong cả ba bước vào bên trong phòng nghiên cứu. Erik đang ngồi trên giường, gương mặt anh phờ phạc, ánh mắt vô hồn nhìn về khoảng không trước mặt.
“Erik, chúng tôi xin lỗi vì đã không nói sự thật cho anh ngay từ đầu. Khi ấy tình trạng của anh rất tệ nếu biết được sự thật này e rằng anh sẽ không trụ nổi. Chúng tôi không cố ý làm anh tổn thương”
Erik vẫn im lặng. Dường như những lời Lucas vừa nói không lọt được vào tai anh.
“Hiện các đặc vụ của chúng tôi đang phối hợp với quân đội nhiều nước để tìm ra và đưa các nạn nhân đám khủng bố bắt cóc về lại quê nhà. Kế hoạch này đang được tiến hành khá thuận lợi và tôi tin sẽ sớm có tin tức về vợ con của anh”
Erik ngước đôi mắt đờ đẫn của mình lên nhìn Lucas.
“Có thể tìm thấy họ chứ?”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng trước đó mong anh hợp tác với chúng tôi”
“Hợp tác! Tôi biết gì mà hợp tác. Tôi chỉ là một anh nông dân ở Menburn bị bắt làm vật thí nghiệm, may mắn sống sót và giờ đang cầu nguyện cho vợ con mình không bị làm sao. Tôi hợp tác với các người kiểu gì được đây?”
“Đặc vụ Carter đã phát hiện ra năng lực của anh. Chúng tôi muốn tìm hiểu nó rõ hơn vì vậy chúng tôi cần sự hợp tác của anh”
Erik giật mình nhìn Lucas rồi lại nhìn Melanie đang ngồi cạnh đó. Họ đã phát hiện ra khả năng của anh rồi sao. Anh nhớ lại ban nãy mình đã mất kiểm soát đến mức nào. Có lẽ khi ấy bí mật của anh đã bị bại lộ.
“Thứ huyết thanh chúng tiêm vào cơ thể anh không phải không có tác dụng. Nó khiến anh có khả năng điều khiển đồ vật”
“Bằng kim loại”. Erik bổ sung.
“Bọn chúng chưa biết việc này đúng không?”
“Chưa! Khi tôi bắt đầu bộc lộ khả năng thì chúng đang chuẩn bị đợt thử nghiệm thứ tư nên không để ý đến tôi”
“Anh bắt đầu bộc lộ khả năng từ khi nào?”
“Khoảng gần hai tuần trước khi các người tấn công vào đó”
“Tôi thấy một gian phòng giam tách biệt với khu giam giữ. Anh đang ở đó đúng không?”
“Phải”
“Anh đã dùng khả năng của mình để thoát ra khỏi đấy vào ngày chúng tôi tổ chức tấn công?”
“Đúng”
“Nói tôi nghe anh đã làm như thế nào?”
Erik im lặng một lát để nhớ lại mọi thứ.
“Đầu tiên tôi phát hiện ra một lỗ hổng nhỏ trên hàng rào bao quanh khu trại và chỗ đó bị che lấp một phần bởi một bụi cây. Vì mỗi ngày tôi được ra ngoài một chút nên đã sử dụng khả năng của mình nới rộng lỗ hổng đó để vừa với người mình. Còn chìa khóa, tôi đã đánh cắp nó từ tên lính vẫn đưa cơm đến mỗi ngày. Khi hắn không để ý tôi đã hút chiếc chìa về phía mình. Nhân lúc hệ thống giám sát bị hỏng do sét đánh và hôm đó trời mưa rất to nên tôi đã trốn khỏi đó. Và vì có thể cảm nhận được kim loại nên tôi biết các người ở quanh đấy thế nên tôi đã nấp sau bụi cây chờ đến khi giao tranh bên trong nổ ra thì mới chạy đi”
“Một quyết định sáng suốt”
Erik im lặng hồi lâu rồi mới lại lên tiếng.
“Vợ con tôi bị bắt cóc vậy sẽ có chuyện gì xảy ra với họ”
Melan và Lucas nhìn nhau. Họ quyết định nói giảm đi sự thật. Erik vừa trải qua một cú sốc. Hai người không muốn anh phát điên một lần nữa.
“Chúng tôi cũng chưa biết rõ. Những người được cứu nói họ bị bắt làm việc ở những nhà máy, khu mỏ”
“Rất vất vả đúng không?”
“Đúng”
“Vậy tôi giúp được gì cho mọi người?”
“Chúng tôi muốn tiến hành nghiên cứu cơ thể cậu để xem huyết thanh đã làm thay đổi những gì mà khiến cậu có khả năng đặc biệt này”
“Không”. Erik đáp ngay. “Tôi không muốn bị biến thành vật thí nghiệm một lần nữa. Tôi đã sống bốn năm trời như một con chuột bạch và tôi không muốn cuộc sống ấy lại tái diễn. Các vị đừng khiến tôi cảm thấy các vị cũng giống như lũ khủng bố kia”
Anh nhìn thẳng vào mắt Melanie và nói.
“Tôi muốn trở thành người của các vị. Tôi muốn chính bản thân mình cùng góp công sức để tìm lại gia đình mình. Các vị không thể bắt tôi chết dí trong phòng thí nghiệm và chờ tin của các vị được”
“Vì sao chúng tôi phải đồng ý với cậu yêu cầu này?”
Erik lấy trong túi quần ra chiếc chìa khóa phòng giam của mình. Nó nằm yên trong lòng bàn tay của anh vài giây rồi bắt đầu từ từ di chuyển xung quanh tay anh. Erik ngẩng lên và nói.
“Vì cái này”
~ Hết~
Cô phục vụ phòng mang bữa tối lên cho Erik. Thấy anh đang ngâm nga một bài hát, cô liền hỏi.
“Anh hát bài gì vậy? Giai điệu nghe hay quá”
“À! Một bài dân ca ở chỗ tôi ấy mà”
“Vậy á? Anh từ đâu đến vậy?”
“Tôi ở Menburn”
“Menburn? Có phải chỗ mấy năm trước bị quân khủng bố phá hủy không?”
Câu hỏi của cô gái khiến Erik ngỡ ngàng. Anh hỏi lại.
“Bị quân khủng bố phá hủy là sao?”
“Cách đây khoảng 4 năm quân khủng bố tấn công chỗ ấy. Chúng phá hủy toàn bộ nhà cửa, cơ sở hạ tầng ở đó và còn bắt tất cả người dân ở đó nữa. Khi ấy báo đài đăng tin suốt ngày. Anh ở Menburn sao lại không biết?”
“Không thể nào? Sao có thể như vậy được. Họ nói sẽ đưa tôi về nhà để tôi gặp lại vợ con cơ mà?”
Cả người Erik run bần bật. Những gì cô phục vụ phòng vừa nói như một cây búa đập vào niềm hạnh phúc của anh và khiến nó vỡ vụn. Anh nhớ đến lần mình gọi điện về cho gia đình ở nhà Thomas. Không liên lạc được. Chẳng lẽ đó là bằng chứng cho thấy vợ con anh không còn ở đó. Họ đã bị bắt đi như lời cô gái kia vừa nói.
“Không phải” Anh nắm lấy bả vai cô gái rồi hét lên. “Cô lừa tôi. Họ vẫn ở đấy! Họ vẫn ở đấy chờ tôi về. Cô là kẻ dối trá”
Cô gái quá bất ngờ trước cơn giận của Erik. Cô ấy vùng vẫy cố thoát nhưng không được nên hét ầm lên.
“Cứu với! Ai cứu tôi với”
“Đồ dối trá! Dối trá! Nói đi, vợ con tôi vẫn ở đó, vợ con tôi vẫn đang chờ tôi về có đúng không?”
“Cứu! Có ai không cứu tôi với”
Dường như lúc này Erik có một sức mạnh kỳ lạ. Anh giữ chặt lấy vai cô phục vụ phòng và không ngừng hét lên. Trong cơn bi phẫn anh không làm chủ được khả năng của mình vậy nên mọi đồ vật bằng kim loại trong phòng rung lắc dữ dội theo từng tiếng thét của anh.
“Erik! Dừng lại ngay! Anh sẽ giết cô ấy mất”
Một giọng nói vang lên bên tai. Là giọng của Melanie. Anh buông cô phục vụ ra, quay lại và chộp lấy cổ cô. Cô phục vụ ngã bệt xuống đất nhìn anh kinh hãi rồi sau đó cuống cuồng bỏ chạy. Cơn giận của Erik vẫn chưa nguôi. Anh quay sang nhìn Melanie bằng ánh mắt hằn học. Cô biết việc nơi anh ở giờ đã không còn nữa nhưng không nói với anh, vẫn để anh ôm ấp hy vọng đoàn tụ. Cái suy nghĩ ấy khiến lửa giận trong anh lại càng bùng lên dữ dội. Anh muốn bóp chết kẻ dối trá đang đứng trước mặt mình. Nhưng Melanie không phải là cô phục vụ phòng. Cô là người được đào tạo trong quân ngũ nhiều năm, là người đối diện với biết bao tình huống nguy hiểm thế nên chút lửa giận của Erik không thể làm khó cô. Anh lao về phía cô nhưng cô nhanh chóng tránh được và khóa lấy tay anh.
“Thả tôi ra đồ dối trá! Cô biết tất cả nhưng lại không nói với tôi. Các người để tôi hy vọng và giờ khiến tôi tuyệt vọng. Các người là lũ khốn”
Erik vừa giãy giụa vừa la hét không ngừng. Lúc này anh đã bị Melanie đè nghiến xuống nền nhà và không sao thoát khỏi tình cảnh này.
“Hãy bình tĩnh, tôi sẽ giải thích mọi thứ cho anh”
“Không! Đồ dối trá”
Câu nói vừa kết thúc cũng là lúc bức tượng bằng đồng nhỏ vốn dùng là vật trang trí trong phòng khách bay đến trước mặt Melanie. Cô vội cúi người né. Bức tượng lao vào tường rồi rơi xuống đất, một ít sơn tường tróc ra và rơi theo nó. Cô kinh ngạc nhìn Erik. Bức tượng lại động đậy rồi lại bay về phía cô, lần này tốc độ của nó lớn hơn ban nãy. Ý nghĩ đầu tiên của cô là người đàn ông này có thể điều khiển được đồ vật và ngay lập tức cô dùng cùi chỏ đánh mạnh vào sau gáy Erik. Bức tượng rơi xuống cách cô chỉ chưa đầy bốn bước chân.
“Trevor! Cho người lên trên này đưa Erik đi. Đưa anh ta đến thẳng phòng thí nghiệm của Cục. Nhanh lên”
Người của Melanie ở dưới sảnh lên phòng và đưa Erik đi trong khi cô tìm cô phục vụ phòng ban nãy để nói chuyện. Cô gái ấy vẫn chưa hết bàng hoàng vì những gì vừa xảy ra. Một phút trước vị khách đó còn rất bình thường, một phút sau anh ta như phát điên và tấn công cô. Melanie phải mất gần một tiếng để giúp cô gái ổn định lại tâm lý.
Khi rời khỏi khách sạn, việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho chú mình để thông báo tình hình sau đó cô đến thẳng phòng nghiên cứu. Nhà khoa học số một thế giới Anthony Luke đã được mời đến đó để trao đổi công việc. Khi cô đến nơi thì Lucas và Anthony đều đã ở đó. Họ đang chờ cô ở phòng khách bên ngoài trong khi Erik đã được đưa vào phòng nghiên cứu bên trong. Anh chưa tỉnh lại. Họ đã tiêm cho anh một mũi an thần để chắc rằng anh không làm loạn lên bên trong. Sau khi nghe Melanie nói về những gì mình đã trông thấy, hai người đàn ông đều tỏ ra trầm ngâm. Họ là những người từng trải nhưng vẫn cần thời gian để chấp nhận chuyện này.
“Luke, anh thấy chuyện này có quá kì quái không? Tôi có cảm tưởng mình bước chân vào một bộ phim viễn tưởng ở ngoài rạp”
“Chuyện này nghe có vẻ kì lạ nhưng không chắc là nó không xảy ra. Có lẽ thứ huyết thanh chúng đưa vào cơ thể Erik đã thay đổi một cấu tạo một số tế bào trong cơ thể anh ta khiến nó có tác động đến đồ vật. Tôi sẽ tiến hành một số xét nghiệm chuyên sâu để có thể có phán đoán chắc chắn”
Ba người im lặng một lúc lâu cho đến khi một nhân viên báo Erik đã tỉnh lại. Anh không còn mất kiểm soát như ban nãy nữa. Nghe xong cả ba bước vào bên trong phòng nghiên cứu. Erik đang ngồi trên giường, gương mặt anh phờ phạc, ánh mắt vô hồn nhìn về khoảng không trước mặt.
“Erik, chúng tôi xin lỗi vì đã không nói sự thật cho anh ngay từ đầu. Khi ấy tình trạng của anh rất tệ nếu biết được sự thật này e rằng anh sẽ không trụ nổi. Chúng tôi không cố ý làm anh tổn thương”
Erik vẫn im lặng. Dường như những lời Lucas vừa nói không lọt được vào tai anh.
“Hiện các đặc vụ của chúng tôi đang phối hợp với quân đội nhiều nước để tìm ra và đưa các nạn nhân đám khủng bố bắt cóc về lại quê nhà. Kế hoạch này đang được tiến hành khá thuận lợi và tôi tin sẽ sớm có tin tức về vợ con của anh”
Erik ngước đôi mắt đờ đẫn của mình lên nhìn Lucas.
“Có thể tìm thấy họ chứ?”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng trước đó mong anh hợp tác với chúng tôi”
“Hợp tác! Tôi biết gì mà hợp tác. Tôi chỉ là một anh nông dân ở Menburn bị bắt làm vật thí nghiệm, may mắn sống sót và giờ đang cầu nguyện cho vợ con mình không bị làm sao. Tôi hợp tác với các người kiểu gì được đây?”
“Đặc vụ Carter đã phát hiện ra năng lực của anh. Chúng tôi muốn tìm hiểu nó rõ hơn vì vậy chúng tôi cần sự hợp tác của anh”
Erik giật mình nhìn Lucas rồi lại nhìn Melanie đang ngồi cạnh đó. Họ đã phát hiện ra khả năng của anh rồi sao. Anh nhớ lại ban nãy mình đã mất kiểm soát đến mức nào. Có lẽ khi ấy bí mật của anh đã bị bại lộ.
“Thứ huyết thanh chúng tiêm vào cơ thể anh không phải không có tác dụng. Nó khiến anh có khả năng điều khiển đồ vật”
“Bằng kim loại”. Erik bổ sung.
“Bọn chúng chưa biết việc này đúng không?”
“Chưa! Khi tôi bắt đầu bộc lộ khả năng thì chúng đang chuẩn bị đợt thử nghiệm thứ tư nên không để ý đến tôi”
“Anh bắt đầu bộc lộ khả năng từ khi nào?”
“Khoảng gần hai tuần trước khi các người tấn công vào đó”
“Tôi thấy một gian phòng giam tách biệt với khu giam giữ. Anh đang ở đó đúng không?”
“Phải”
“Anh đã dùng khả năng của mình để thoát ra khỏi đấy vào ngày chúng tôi tổ chức tấn công?”
“Đúng”
“Nói tôi nghe anh đã làm như thế nào?”
Erik im lặng một lát để nhớ lại mọi thứ.
“Đầu tiên tôi phát hiện ra một lỗ hổng nhỏ trên hàng rào bao quanh khu trại và chỗ đó bị che lấp một phần bởi một bụi cây. Vì mỗi ngày tôi được ra ngoài một chút nên đã sử dụng khả năng của mình nới rộng lỗ hổng đó để vừa với người mình. Còn chìa khóa, tôi đã đánh cắp nó từ tên lính vẫn đưa cơm đến mỗi ngày. Khi hắn không để ý tôi đã hút chiếc chìa về phía mình. Nhân lúc hệ thống giám sát bị hỏng do sét đánh và hôm đó trời mưa rất to nên tôi đã trốn khỏi đó. Và vì có thể cảm nhận được kim loại nên tôi biết các người ở quanh đấy thế nên tôi đã nấp sau bụi cây chờ đến khi giao tranh bên trong nổ ra thì mới chạy đi”
“Một quyết định sáng suốt”
Erik im lặng hồi lâu rồi mới lại lên tiếng.
“Vợ con tôi bị bắt cóc vậy sẽ có chuyện gì xảy ra với họ”
Melan và Lucas nhìn nhau. Họ quyết định nói giảm đi sự thật. Erik vừa trải qua một cú sốc. Hai người không muốn anh phát điên một lần nữa.
“Chúng tôi cũng chưa biết rõ. Những người được cứu nói họ bị bắt làm việc ở những nhà máy, khu mỏ”
“Rất vất vả đúng không?”
“Đúng”
“Vậy tôi giúp được gì cho mọi người?”
“Chúng tôi muốn tiến hành nghiên cứu cơ thể cậu để xem huyết thanh đã làm thay đổi những gì mà khiến cậu có khả năng đặc biệt này”
“Không”. Erik đáp ngay. “Tôi không muốn bị biến thành vật thí nghiệm một lần nữa. Tôi đã sống bốn năm trời như một con chuột bạch và tôi không muốn cuộc sống ấy lại tái diễn. Các vị đừng khiến tôi cảm thấy các vị cũng giống như lũ khủng bố kia”
Anh nhìn thẳng vào mắt Melanie và nói.
“Tôi muốn trở thành người của các vị. Tôi muốn chính bản thân mình cùng góp công sức để tìm lại gia đình mình. Các vị không thể bắt tôi chết dí trong phòng thí nghiệm và chờ tin của các vị được”
“Vì sao chúng tôi phải đồng ý với cậu yêu cầu này?”
Erik lấy trong túi quần ra chiếc chìa khóa phòng giam của mình. Nó nằm yên trong lòng bàn tay của anh vài giây rồi bắt đầu từ từ di chuyển xung quanh tay anh. Erik ngẩng lên và nói.
“Vì cái này”
~ Hết~
Bình luận truyện