Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
Chương 14: Vương đô đế quốc (bốn)
Bốn mắt nhìn nhau.
Tim Soso suýt vọt từ trong cổ họng ra ngoài, chỉ có thể mở càng to đôi mắt vốn đã tròn xoe.
Ánh mắt Ciro chỉ dừng trên mặt cậu một giây, rất nhanh nhắm lại, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Soso cảm thấy rất khó chịu. Cậu thà rằng Ciro mỉa mai mình, răn dạy mình, cũng không muốn hắn như bây giờ, cái gì cũng không nói. Cậu cố lấy dũng khí, cẩn thận mở miệng: “Thực xin lỗi.”
Con mắt Ciro khẽ nhúc nhích.
Soso cúi đầu, ngón trỏ ngón cái hai tay không ngừng xoa xoa, như muốn mượn động tác này phân tán sự khẩn trương của mình.”Tôi tưởng người vừa đến là Dilin.”
Ciro từ từ mở mắt.
“Tôi nghĩ anh ấy nhận được thư của tôi, tới tìm tôi .” Soso nói tới đây, đầu đã thấp lại càng thấp, “Tôi thực ngốc. Hiện giờ chắc anh ấy đang ở St. Paders, hẳn là thư còn chưa gửi đến nơi. Làm sao có thể nhanh như vậy.”
“Cậu rất muốn gặp cậu ta?” Ciro hỏi.
Soso đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe thấy hắn mở miệng, hoảng sợ, ngẩng đầu có chút luống cuống nhìn hắn.
Ciro hỏi lại lần nữa.
Soso gật mạnh đầu.
Ciro nói: “Nếu cậu phối hợp, ta sẽ thu xếp cho cậu gặp người thân.”
Soso ngơ ngác hỏi: “Gặp người thân là sao?”
“Chính là phần thưởng nếu cậu ngoan ngoãn làm con tin.”
Mắt Soso lóe sáng.
Ciro nói: “Có điều biểu hiện vừa rồi của cậu vô cùng tệ hại.”
“A?”
“Trước tiên trừ một năm.”
“A? !” Soso hoảng sợ kêu, “Nhưng anh chưa nói trước.”
Ciro đáp: “Trong nước chỉ biết ta đang ở thành Mise dưỡng bệnh, đến Sangtu gặp Hayden là bí mật.”
Vẻ hoảng sợ của Soso chậm rãi nhạt đi, ngược lại lo lắng nhìn hắn.”Thực xin lỗi, tôi hại hành tung của anh lộ ra ngoài .” Tuy rằng cậu ở trong xe, không nhìn thấy tình huống lúc đó, nhưng cậu biết Ciro tiết lộ hành tung của mình vì bảo vệ cậu. Nghe giọng điệu của Quang Minh thần hội, nếu cậu bị bọn họ bắt, nhất định sẽ bị giao cho quốc vương Julan, hậu quả sau đó tuyệt đối không thể tưởng được.
Ciro nhân cơ hội nói: “Một năm.”
Soso cắn môi dưới, trong lòng đấu tranh kịch liệt.
Ciro định liệu trước.
Quả nhiên, một phút đồng hồ sau, Soso tủi thân nói: “Một năm này tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt.”
“Sẽ không chạy trốn nữa chứ?” Ciro liếc cậu.
Soso gật gật đầu, không hề phát hiện vừa sa vào bẫy.
Khóe miệng Ciro chậm rãi nhếch lên đắc ý.
Soso bỗng nhiên kêu to: “Đúng rồi, vừa rồi rõ ràng tôi còn ở thùng xe phía trước, làm thế nào lại đột nhiên chạy đến thùng xe của anh?”
Ciro đáp: “Nhìn lòng bàn chân cậu xem.”
Soso cúi đầu.
“Có cái gì?”
“Thảm.” Hơn nữa còn là một cái thảm cực kỳ diễm lệ. Màu sắc xanh đỏ tím vàng đan xen khiến cho cậu hoa mắt chóng mặt.
“Đó là ma pháp truyền tống trận.”
Soso kinh ngạc: “Ma pháp truyền tống trận?” Lúc này cậu mới nhớ tới trong xe ngựa phía trước nơi cậu ngồi cũng có một tấm thảm như vậy.
Ciro giải thích: “Có điều khoảng cách không thể quá xa.”
Soso cúi đầu nghiên cứu đường cong trên thảm.
Ở Mộng đại lục, ma pháp truyền tống trận giữa các thành thị đều nằm trong tay nghiệp đoàn ma pháp, do quốc gia có ma pháp trận giám sát. Đây là vì phòng ngừa các nước khác lợi dụng ma pháp truyền tống trận phát động chiến tranh. Tuy số người có thể truyền tống mỗi lần không nhiều lắm, nhưng trong khi công thành, nếu đối phương thông qua ma pháp truyền tống trận đưa kẻ mạnh vào trong thành quân địch, hậu quả sẽ rất khó lường.
Cũng bởi vì lý do này, quan hệ giữa nghiệp đoàn ma pháp và các quốc gia đều thực vi diệu. Vừa không giống St. Paders có thể không kiêng nể gì thoát ly với tất cả chính quyền ở ngoài, vừa không giống Quang Minh thần hội gắn kết chặt chẽ với lợi ích của đa số quốc gia. Nghiệp đoàn ma pháp luôn duy trì cân bằng, không làm kẻ địch với quốc gia nào, khiến cho đối phương cảnh giác, cũng không gần gũi với quốc gia nào, khiến cho các quốc gia khác đề phòng.
Theo trước mắt mà nói, nghiệp đoàn ma pháp đang làm được rất không tệ.
Ciro nhíu mày nhìn thân mình càng lúc càng thấp dần của Soso đang cúi đầu nghiên cứu ma pháp truyền tống trận, sau đó một lúc, cậu bé bỗng gục xuống
Xuất phát từ bản năng, hắn vươn tay đỡ cậu, sau đó nghe thấy từ trong ***g ngực truyền đến tiếng hít thở .
“…”
Ciro đặt cậu lên thảm , đầu úp trên ghế dựa.
Soso khó chịu giật giật, ánh mắt hơi hé mở.
“Ngủ đi.” Ciro cũng không biết tại sao giọng mình lại trở nên dịu dàng nhẹ nhàng như vậy, nhưng đến khi khi hắn nhận ra, Soso đã cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại.
Nhìn người trước mắt ngủ đến ngây thơ khờ khạo, hắn đột nhiên cảm thấy dường như mình vừa trở về thời điểm lạc đường ở rừng Mộng Yểm.
Tay không tự chủ được xoa xoa mái tóc ngắn vàng óng chói mắt của cậu, chiếc nhẫn vàng khảm đầu chim ưng to bản trên ngón tay phản chiếu ánh sáng, khiến cho mắt hắn đau nhói, lùi nhanh tay về.
Nhẫn chim ưng, tượng trưng cho thân phận hoàng thái tử đế quốc.
Hắn hạ tay xuống, chậm rãi ngồi về vị trí ban đầu.
Từ sau khi Soso bị truyền tống đến xe ngựa của Ciro, ngoại trừ buổi tối ngủ ở ngoài, Ciro không đuổi cậu về xe ngựa đằng trước nữa.
Soso thật mừng rỡ. Tuy Ciro không nói nhiều lắm, nhưng bên cạnh có người quen vẫn tốt hơn nhiều so với bốn vách tường. Cho nên mỗi ngày rời giường rửa mặt xong, cậu sẽ tự động đến xe ngựa của Ciro báo danh, rồi ở lại đến giờ đi ngủ mới trở về.
Sớm chiều ở chung, Soso bắt đầu quen dần với Ciro có chút xa lạ này, sau đó chậm rãi tìm ra càng ngày càng nhiều cảm giác quen thuộc.
Tỷ như thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến.
Cho dù ở trong này không cần sửa sang văn kiện, nhưng Ciro vẫn theo bản năng sai đi rót nước, đưa đồ vật này nọ.
Soso ở trong xe rất nhàm chán, có đôi khi mở to mắt chờ mong nhìn Ciro đang không nói lời nào, hy vọng hắn sai khiến mình làm việc gì đó.
Ban đầu Ciro còn có chút hoài nghi với bầu không khí quỷ dị này, nhưng dần dà rút ra quy luật, khi nào Soso nhìn hắn không chớp mắt, hắn sẽ buông ra vài câu. Như là đem ghế từ bên trái sang bên phải bàn, lại từ bên phải đặt về bên trái. Soso cũng ngoan ngoãn làm theo.
Thời gian đảo mắt đã qua hơn một tháng.
Soso càng ngày càng im lặng, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Ciro rốt cục nhịn không được hỏi: “Cậu có muốn ra ngoài chút không? “
Soso lắc đầu, “Bên ngoài thích khách nhiều lắm, không an toàn.”
Ciro hơi bất ngờ. Không tưởng được sau khi đáp ứng, cậu ấy thật sự chuẩn bị làm con tin ngoan ngoãn.
“Ciro.” Soso do dự mở miệng, “Anh nói, thư đã đến tay Dilin chưa?”
Ciro mặt không đổi sắc trả lời: “Không biết. Thư do Hayden phái người đưa.”
Hai tay Soso chống má, vẻ mặt buồn rầu, “Vậy không phải hồi âm của Dilin sẽ rất khó đến đây sao?”
Ciro nhìn cậu một cái: “Cậu ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Soso suy nghĩ một lát, nói: “Kỳ thật, anh ấy không mang thư về cũng không việc gì. Chỉ cần báo tin tức tôi ở trong này cho Dilin là được .”
Ciro nhướng mày.”Cậu cảm thấy ở trong này rất ổn?”
Soso chần chờ: “Tính vậy đi.”
“Tính vậy?”
“Không quá tự do.”
“Tới học viện ma pháp hoàng gia cậu sẽ tự do.”
Chuyện về học viện ma pháp hoàng gia Kanding đế quốc, hơn một tháng qua Ciro đã giới thiệu ngắn gọn cho cậu. Cho nên Soso không còn bài xích đối với chuyện chuyển trường giống như ban đầu, nhưng vẫn kiên trì không chịu chuyển học bạ qua.
Ciro vốn cũng không định giúp cậu chuyển học bạ, chuyển học bạ tất sẽ khiến cho người của học viện ma pháp St. Paders chú ý, cho nên biết thời biết thế không thúc ép.
Xe ngựa dần chậm lại.
“Điện hạ, nam tước Lawrence Jibrad đến.” Mở miệng ngoài cửa sổ là Gallon, đội trưởng đội cận vệ của hoàng thái tử, thân tín nhất bên người Cirro.
“Lawrence?” Ciro nhíu mày, “Cho hắn ta lại đây.”
Soso rõ ràng cảm thấy không khí trong thùng xe trở nên có chút ngưng trọng.
Qua một lát, có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, có một người xoay người xuống ngựa, sau đó bước nhanh tới. Bước chân thực nặng nề, hiển nhiên rất mệt mỏi.
“Điện hạ!” Lawrence cũng không nói những lời dư thừa, đi thẳng vào vấn đề, “Thỉnh lập tức về vương đô!”
“Xảy ra chuyện gì ?” Lawrence là cơ sở ngầm hắn xếp đặt ở vương đô, nếu không phải chuyện cực kì khẩn cấp, gã tuyệt đối sẽ không đích thân tới.
Lawrence đáp: “Bệ hạ đang chuẩn bị sát nhập học viện ma pháp hoàng gia và học viện kỵ sĩ hoàng gia!”
Tim Soso suýt vọt từ trong cổ họng ra ngoài, chỉ có thể mở càng to đôi mắt vốn đã tròn xoe.
Ánh mắt Ciro chỉ dừng trên mặt cậu một giây, rất nhanh nhắm lại, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Soso cảm thấy rất khó chịu. Cậu thà rằng Ciro mỉa mai mình, răn dạy mình, cũng không muốn hắn như bây giờ, cái gì cũng không nói. Cậu cố lấy dũng khí, cẩn thận mở miệng: “Thực xin lỗi.”
Con mắt Ciro khẽ nhúc nhích.
Soso cúi đầu, ngón trỏ ngón cái hai tay không ngừng xoa xoa, như muốn mượn động tác này phân tán sự khẩn trương của mình.”Tôi tưởng người vừa đến là Dilin.”
Ciro từ từ mở mắt.
“Tôi nghĩ anh ấy nhận được thư của tôi, tới tìm tôi .” Soso nói tới đây, đầu đã thấp lại càng thấp, “Tôi thực ngốc. Hiện giờ chắc anh ấy đang ở St. Paders, hẳn là thư còn chưa gửi đến nơi. Làm sao có thể nhanh như vậy.”
“Cậu rất muốn gặp cậu ta?” Ciro hỏi.
Soso đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe thấy hắn mở miệng, hoảng sợ, ngẩng đầu có chút luống cuống nhìn hắn.
Ciro hỏi lại lần nữa.
Soso gật mạnh đầu.
Ciro nói: “Nếu cậu phối hợp, ta sẽ thu xếp cho cậu gặp người thân.”
Soso ngơ ngác hỏi: “Gặp người thân là sao?”
“Chính là phần thưởng nếu cậu ngoan ngoãn làm con tin.”
Mắt Soso lóe sáng.
Ciro nói: “Có điều biểu hiện vừa rồi của cậu vô cùng tệ hại.”
“A?”
“Trước tiên trừ một năm.”
“A? !” Soso hoảng sợ kêu, “Nhưng anh chưa nói trước.”
Ciro đáp: “Trong nước chỉ biết ta đang ở thành Mise dưỡng bệnh, đến Sangtu gặp Hayden là bí mật.”
Vẻ hoảng sợ của Soso chậm rãi nhạt đi, ngược lại lo lắng nhìn hắn.”Thực xin lỗi, tôi hại hành tung của anh lộ ra ngoài .” Tuy rằng cậu ở trong xe, không nhìn thấy tình huống lúc đó, nhưng cậu biết Ciro tiết lộ hành tung của mình vì bảo vệ cậu. Nghe giọng điệu của Quang Minh thần hội, nếu cậu bị bọn họ bắt, nhất định sẽ bị giao cho quốc vương Julan, hậu quả sau đó tuyệt đối không thể tưởng được.
Ciro nhân cơ hội nói: “Một năm.”
Soso cắn môi dưới, trong lòng đấu tranh kịch liệt.
Ciro định liệu trước.
Quả nhiên, một phút đồng hồ sau, Soso tủi thân nói: “Một năm này tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt.”
“Sẽ không chạy trốn nữa chứ?” Ciro liếc cậu.
Soso gật gật đầu, không hề phát hiện vừa sa vào bẫy.
Khóe miệng Ciro chậm rãi nhếch lên đắc ý.
Soso bỗng nhiên kêu to: “Đúng rồi, vừa rồi rõ ràng tôi còn ở thùng xe phía trước, làm thế nào lại đột nhiên chạy đến thùng xe của anh?”
Ciro đáp: “Nhìn lòng bàn chân cậu xem.”
Soso cúi đầu.
“Có cái gì?”
“Thảm.” Hơn nữa còn là một cái thảm cực kỳ diễm lệ. Màu sắc xanh đỏ tím vàng đan xen khiến cho cậu hoa mắt chóng mặt.
“Đó là ma pháp truyền tống trận.”
Soso kinh ngạc: “Ma pháp truyền tống trận?” Lúc này cậu mới nhớ tới trong xe ngựa phía trước nơi cậu ngồi cũng có một tấm thảm như vậy.
Ciro giải thích: “Có điều khoảng cách không thể quá xa.”
Soso cúi đầu nghiên cứu đường cong trên thảm.
Ở Mộng đại lục, ma pháp truyền tống trận giữa các thành thị đều nằm trong tay nghiệp đoàn ma pháp, do quốc gia có ma pháp trận giám sát. Đây là vì phòng ngừa các nước khác lợi dụng ma pháp truyền tống trận phát động chiến tranh. Tuy số người có thể truyền tống mỗi lần không nhiều lắm, nhưng trong khi công thành, nếu đối phương thông qua ma pháp truyền tống trận đưa kẻ mạnh vào trong thành quân địch, hậu quả sẽ rất khó lường.
Cũng bởi vì lý do này, quan hệ giữa nghiệp đoàn ma pháp và các quốc gia đều thực vi diệu. Vừa không giống St. Paders có thể không kiêng nể gì thoát ly với tất cả chính quyền ở ngoài, vừa không giống Quang Minh thần hội gắn kết chặt chẽ với lợi ích của đa số quốc gia. Nghiệp đoàn ma pháp luôn duy trì cân bằng, không làm kẻ địch với quốc gia nào, khiến cho đối phương cảnh giác, cũng không gần gũi với quốc gia nào, khiến cho các quốc gia khác đề phòng.
Theo trước mắt mà nói, nghiệp đoàn ma pháp đang làm được rất không tệ.
Ciro nhíu mày nhìn thân mình càng lúc càng thấp dần của Soso đang cúi đầu nghiên cứu ma pháp truyền tống trận, sau đó một lúc, cậu bé bỗng gục xuống
Xuất phát từ bản năng, hắn vươn tay đỡ cậu, sau đó nghe thấy từ trong ***g ngực truyền đến tiếng hít thở .
“…”
Ciro đặt cậu lên thảm , đầu úp trên ghế dựa.
Soso khó chịu giật giật, ánh mắt hơi hé mở.
“Ngủ đi.” Ciro cũng không biết tại sao giọng mình lại trở nên dịu dàng nhẹ nhàng như vậy, nhưng đến khi khi hắn nhận ra, Soso đã cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại.
Nhìn người trước mắt ngủ đến ngây thơ khờ khạo, hắn đột nhiên cảm thấy dường như mình vừa trở về thời điểm lạc đường ở rừng Mộng Yểm.
Tay không tự chủ được xoa xoa mái tóc ngắn vàng óng chói mắt của cậu, chiếc nhẫn vàng khảm đầu chim ưng to bản trên ngón tay phản chiếu ánh sáng, khiến cho mắt hắn đau nhói, lùi nhanh tay về.
Nhẫn chim ưng, tượng trưng cho thân phận hoàng thái tử đế quốc.
Hắn hạ tay xuống, chậm rãi ngồi về vị trí ban đầu.
Từ sau khi Soso bị truyền tống đến xe ngựa của Ciro, ngoại trừ buổi tối ngủ ở ngoài, Ciro không đuổi cậu về xe ngựa đằng trước nữa.
Soso thật mừng rỡ. Tuy Ciro không nói nhiều lắm, nhưng bên cạnh có người quen vẫn tốt hơn nhiều so với bốn vách tường. Cho nên mỗi ngày rời giường rửa mặt xong, cậu sẽ tự động đến xe ngựa của Ciro báo danh, rồi ở lại đến giờ đi ngủ mới trở về.
Sớm chiều ở chung, Soso bắt đầu quen dần với Ciro có chút xa lạ này, sau đó chậm rãi tìm ra càng ngày càng nhiều cảm giác quen thuộc.
Tỷ như thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến.
Cho dù ở trong này không cần sửa sang văn kiện, nhưng Ciro vẫn theo bản năng sai đi rót nước, đưa đồ vật này nọ.
Soso ở trong xe rất nhàm chán, có đôi khi mở to mắt chờ mong nhìn Ciro đang không nói lời nào, hy vọng hắn sai khiến mình làm việc gì đó.
Ban đầu Ciro còn có chút hoài nghi với bầu không khí quỷ dị này, nhưng dần dà rút ra quy luật, khi nào Soso nhìn hắn không chớp mắt, hắn sẽ buông ra vài câu. Như là đem ghế từ bên trái sang bên phải bàn, lại từ bên phải đặt về bên trái. Soso cũng ngoan ngoãn làm theo.
Thời gian đảo mắt đã qua hơn một tháng.
Soso càng ngày càng im lặng, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Ciro rốt cục nhịn không được hỏi: “Cậu có muốn ra ngoài chút không? “
Soso lắc đầu, “Bên ngoài thích khách nhiều lắm, không an toàn.”
Ciro hơi bất ngờ. Không tưởng được sau khi đáp ứng, cậu ấy thật sự chuẩn bị làm con tin ngoan ngoãn.
“Ciro.” Soso do dự mở miệng, “Anh nói, thư đã đến tay Dilin chưa?”
Ciro mặt không đổi sắc trả lời: “Không biết. Thư do Hayden phái người đưa.”
Hai tay Soso chống má, vẻ mặt buồn rầu, “Vậy không phải hồi âm của Dilin sẽ rất khó đến đây sao?”
Ciro nhìn cậu một cái: “Cậu ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Soso suy nghĩ một lát, nói: “Kỳ thật, anh ấy không mang thư về cũng không việc gì. Chỉ cần báo tin tức tôi ở trong này cho Dilin là được .”
Ciro nhướng mày.”Cậu cảm thấy ở trong này rất ổn?”
Soso chần chờ: “Tính vậy đi.”
“Tính vậy?”
“Không quá tự do.”
“Tới học viện ma pháp hoàng gia cậu sẽ tự do.”
Chuyện về học viện ma pháp hoàng gia Kanding đế quốc, hơn một tháng qua Ciro đã giới thiệu ngắn gọn cho cậu. Cho nên Soso không còn bài xích đối với chuyện chuyển trường giống như ban đầu, nhưng vẫn kiên trì không chịu chuyển học bạ qua.
Ciro vốn cũng không định giúp cậu chuyển học bạ, chuyển học bạ tất sẽ khiến cho người của học viện ma pháp St. Paders chú ý, cho nên biết thời biết thế không thúc ép.
Xe ngựa dần chậm lại.
“Điện hạ, nam tước Lawrence Jibrad đến.” Mở miệng ngoài cửa sổ là Gallon, đội trưởng đội cận vệ của hoàng thái tử, thân tín nhất bên người Cirro.
“Lawrence?” Ciro nhíu mày, “Cho hắn ta lại đây.”
Soso rõ ràng cảm thấy không khí trong thùng xe trở nên có chút ngưng trọng.
Qua một lát, có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, có một người xoay người xuống ngựa, sau đó bước nhanh tới. Bước chân thực nặng nề, hiển nhiên rất mệt mỏi.
“Điện hạ!” Lawrence cũng không nói những lời dư thừa, đi thẳng vào vấn đề, “Thỉnh lập tức về vương đô!”
“Xảy ra chuyện gì ?” Lawrence là cơ sở ngầm hắn xếp đặt ở vương đô, nếu không phải chuyện cực kì khẩn cấp, gã tuyệt đối sẽ không đích thân tới.
Lawrence đáp: “Bệ hạ đang chuẩn bị sát nhập học viện ma pháp hoàng gia và học viện kỵ sĩ hoàng gia!”
Bình luận truyện