Một Bước Lên Tiên
Chương 33: Tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước
Chu Khúc Nhi giận dữ trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi à, tất cả đều tại anh hết!”
“Do tôi ư?”, Bạch Diệc Phi nhìn cô bằng ánh mắt đầy thắc mắc.
Chu Khúc Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Diệc Phi liền tức giận: “Anh giả bộ vô tội cái gì nữa? Nếu không phải lúc trước anh bị bắt thì cớ gì Tuyết Nhi phải đi cầu cứu cái tên Liễu Chiêu Phong kia, sau đó vì báo đáp mà phải làm bạn nhảy của gã ta cơ chứ”.
“Lần này thì hay rồi, bây giờ bao nhiêu người đã biết, anh có biết họ xì xào sau lưng Tuyết Nhi thế nào không? Anh có biết những lời nói đó khó nghe đến mức nào không? Anh chẳng biết gì hết! Tôi chỉ hận không thể cho anh hai cái bạt tai!”
Bạch Diệc Phi nheo mắt nói: “Liễu Chiêu Phong?”
Được lắm! Anh đã cảnh cáo Liễu Chiêu Phong một lần rồi mà gã ta vẫn còn ngấp nghé Tuyết Nhi của anh, vậy thì đừng trách anh!
Còn cả Lý Phàm cũng đã được Lưu Chiêu Phong cứu ra khỏi tù, quả thật anh đã coi thường tên này rồi!
“Tôi biết rồi, tôi sẽ bắt gã phải trả giá đắt cho việc này!”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Chu Khúc Nhi lơ đễnh hỏi: “Chỉ một mình anh?”
Bạch Diệc Phi không giải thích, chỉ đỡ Lý Tuyết lên xe: “Tôi nói lời sẽ giữ lời, hôm nay cảm ơn cô”.
Nói xong, anh liền lái xe của Lý Tuyết, chạy đi.
Chu Khúc Nhi nhìn Bạch Diệc Phi đi xa dần, vẻ mặt có chút phức tạp, quả thật Bạch Diệc Phi khiến người khác xem thường, nhưng kể từ lúc anh ta mua xe cho Tuyết Nhi thì cô đã cảm thấy anh ta không giống trước nữa.
Vừa rồi, khi anh nói ra câu kia đã khiến mọi người vô thức tin tưởng, nếu không phải do thói quen hai năm nay, cô cũng sẽ không hỏi câu cuối đó.
Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết về biệt thự, ôm lấy cô nằm trên giường, nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng.
Nhưng nhìn ngắm một hồi, ánh mắt anh chợt thay đổi.
Lý Tuyết vốn đã xinh đẹp, dáng người lại càng hoàn hảo, vì uống rượu mà giờ đây hai má cô ửng đỏ, đôi môi hơi hé mở, lộ rõ xương quai xanh tinh tế…
Hơn nữa, Bạch Diệc Phi vẫn luôn thích Lý Tuyết, nhìn thấy cảnh này, trong lòng anh chộn rộn, chậm rãi cúi người xuống.
Cảm giác tuyệt vời khi hai đôi môi chạm nhau khiến Bạch Diệc Phi không thể nào dứt ra được.
Chỉ một cái chạm môi đơn giản vẫn chưa đủ để thỏa mãn anh, anh mạnh dạn hé miệng, muốn nhiều hơn nữa.
Đúng lúc này, Lý Tuyết khó chịu ‘ưm’ một tiếng, khiến Bạch Diệc Phi giật mình, lập tức đứng dậy nhìn về phía cô.
Thấy Lý Tuyết vẫn chưa tỉnh, chỉ là do không thoải mái nên mới vậy, Bạch Diệc Phi liền thở dài.
Nếu nhân lúc cô say mà anh làm chuyện kia, không biết cô có trách anh không?
Nhưng chẳng phải họ là vợ chồng sao? Loại chuyện này là chuyện đương nhiên mà?
Bạch Diệc Phi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ. Anh hi vọng, Lý Tuyết có thể thực sự yêu mình, chấp nhận anh là chồng. Như vậy thì chuyện ân ái vợ chồng mới thực sự có ý nghĩa.
Sau đó, Bạch Diệc Phi lau mặt cho Lý Tuyết, đắp chăn cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn, khẽ nói: “Tuyết Nhi, em yên tâm, tất cả những kẻ đã ức hiếp em, anh nhất định sẽ giúp em đòi lại”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trở lại phòng của mình, Bạch Diệc Phi lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Long Linh Linh: “Tôi sẽ đích thân tham dự lễ kỉ niệm thành lập của tập đoàn Liễu Thị”.
Một đêm say giấc nồng.
Sau khi tỉnh dậy, Lý Tuyết day day vùng đầu đau nhức, cô không nhớ nổi đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng là Chu Khúc Nhi đã đưa mình về nhà.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Tuyết mở tivi đang phát bản tin buổi sáng rồi tự mình vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
“Theo thông tin chúng tôi nhận được, bão Matthew sẽ đổ bộ vào bờ biển phía nam nước ta trong thời gian tới. Chính quyền địa phương đang sơ tán khẩn cấp người dân, tất cả các cơ sở giải trí trên bãi biển đều tạm ngừng kinh doanh...”
“Ting ting…”
Bạch Diệc Phi bị âm thanh tin nhắn đánh thức, anh cầm điện thoại di động lên xem, lập tức xoay người ngồi dậy: “Bão đến rồi!”
Đọc xong tin tức, anh vội vàng đứng dậy tắm rửa, vừa đi xuống lầu liền thấy Lý Tuyết đang làm bữa sáng ở trong bếp: “Tuyết Nhi, em còn đau đầu không? Có muốn uống một chút thuốc giải rượu không?”
Hôm qua, trên đường về anh đã mua thuốc giải rượu, và hồi tối cũng đã cho Lý Tuyết uống một viên rồi.
Lý Tuyết nghe thấy vậy liền nhìn về phía Bạch Diệc Phi, mím môi nói: “Không cần đâu”.
Bạch Diệc Phi vẫn còn định nói gì đó, nhưng thấy Lý Tuyết có vẻ không muốn nói chuyện với anh, vì vậy anh im lặng, nhưng vẫn đứng đó nhìn bóng dáng bận rộn của cô.
Lý Tuyết liếc nhìn Bạch Diệc Phi: “Còn đứng ở đó làm gì? Anh mau đi làm việc của mình đi”.
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết thẹn thùng, liền cười đáp: “Ừ”.
Ăn sáng xong, Bạch Diệc Phi liền nói ở công ty có việc, nóng lòng muốn đi ngay.
Đến công ty, anh liền thấy Long Linh Linh đang nhìn mình không chớp mắt.
Bạch Diệc Phi sững sờ: “Thế nào rồi?”
Long Linh Linh cầm một xấp báo cáo đưa cho Bạch Diệc Phi: “Doanh số bán của mặt hàng tồn kho trước đây đột nhiên tăng cao…”
Bạch Diệc Phi gật đầu cười: “Đều nằm trong dự tính”.
“Trong dự tính?”, Long Linh Linh sững sờ.
Nói như vậy trước đó Bạch Diệc Phi và Vương Lâu đã sớm biết rồi, cho nên đã tích trữ hàng trước.
Không phải anh chỉ là cậu ấm cô chiêu chỉ biết đốt tiền sao? Vậy mà lại có đầu óc kinh doanh nhạy bén như thế? Là giả đúng không?
Bạch Diệc Phi không nói nhiều, mà chỉ dặn dò nói: “Mau đi thông báo, những hàng hóa thu mua trước kia, hôm nay nâng giá lên 10%, ngày mai lại nâng giá lên tiếp 5% so với hôm nay”.
“Hả?”, Long Linh Linh sửng sốt: “Chủ tịch, anh chắc chắn chứ?”
Bây giờ hàng tồn kho đang tiêu thụ tốt nên bán gấp rút đi mới phải, khi tăng giá lên thì đến lúc đó chắc gì người ta đã mua!
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Tôi chắc chắn, được rồi, mau đi thông báo đi”.
Long Linh Linh im lặng, đành qua nhà xưởng thông báo.
Sau khi thông báo xong, đến buổi tối, Long Linh Linh chú ý tình hình, kết quả ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Những người làm công đều cho biết thiết bị quá ít, cung không đủ cầu, họ vẫn đang xin mua thêm một vài thiết bị.
Thế này là sao? Nguồn cung cấp không đủ? Đã bảo là còn hàng tồn kho cơ mà?
Cùng lúc đó, tại một biệt thự ở Thủ đô, Bạch Vân Bằng kinh ngạc nhìn bảng báo cáo trong tay: “Mình làm thế là sai ư?”
Ông chính là người hồi trước ra giá cao để chặn ngang Bạch Diệc Phi.
Ông vốn cho rằng mình đang ngăn cản Bạch Diệc Phi tiêu pha đốt tiền, hiên tại xem ra là mình lại chặn mất đường kiếm tiền của con trai mình rồi.
Xét theo một phương diện khác, có vẻ con trai ông có tài kinh doanh thật!
Không được, ông vẫn cần phải quan sát thêm, lần này vẫn chưa thể khẳng định cái gì cả.
Chỉ còn một ngày nữa là đến lễ kỷ niệm thành lập của tập đoàn Liễu Thị, Long Linh Linh đến báo cáo: “Hà Viên Viên muốn mời anh đi ăn tối”.
“Hửm?”, Bạch Diệc Phi nghi hoặc: “Cô ta mời tôi làm gì?”
“Lần trước anh đầu tư vốn đã giúp công ty họ hồi sinh lại cho nên muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn”.
Bạch Diệc Phi tỏ vẻ đã hiểu, hỏi tiếp: “Cô ta không biết thân phận của tôi sao?
“Không biết ạ!”
Bạch Diệc Phi ‘ừ’ một tiếng rồi nói: “Được rồi, vậy ngày mai cô để bọn họ đại diện cho tập đoàn Hầu Tước tham dự lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Liễu Thị, tôi sẽ tham dự với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước”.
…
Tại lễ kỉ niệm hai mươi năm thành lập tập đoàn Liễu Thị, hầu hết tất cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong giới kinh doanh thành phố đều tới dự.
Buổi sáng, Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi chuẩn bị quần áo tươm tất xong mở cửa phòng đi ra.
Bạch Diệc Phi biết rõ rồi nhưng vẫn cố ý hỏi: “Tuyết Nhi, hôm nay em ăn mặc lộng lẫy thế này để đi đâu?”
Hôm nay Lý Tuyết mặc một bộ lễ phục dạ hội váy dài trắng như tuyết, tựa như một thiên thần trong trắng không dính bụi trần.
Lý Tuyết có chút xấu hổ trả lời: “Em đi tham dự một buổi tiệc”.
Bạch Diệc Phi ồ lên một tiếng: “Anh cũng đi tham dự buổi tiệc, vừa hay đang cần một người bạn nhảy đi cùng, không biết liệu em có rảnh không?”
“Do tôi ư?”, Bạch Diệc Phi nhìn cô bằng ánh mắt đầy thắc mắc.
Chu Khúc Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Diệc Phi liền tức giận: “Anh giả bộ vô tội cái gì nữa? Nếu không phải lúc trước anh bị bắt thì cớ gì Tuyết Nhi phải đi cầu cứu cái tên Liễu Chiêu Phong kia, sau đó vì báo đáp mà phải làm bạn nhảy của gã ta cơ chứ”.
“Lần này thì hay rồi, bây giờ bao nhiêu người đã biết, anh có biết họ xì xào sau lưng Tuyết Nhi thế nào không? Anh có biết những lời nói đó khó nghe đến mức nào không? Anh chẳng biết gì hết! Tôi chỉ hận không thể cho anh hai cái bạt tai!”
Bạch Diệc Phi nheo mắt nói: “Liễu Chiêu Phong?”
Được lắm! Anh đã cảnh cáo Liễu Chiêu Phong một lần rồi mà gã ta vẫn còn ngấp nghé Tuyết Nhi của anh, vậy thì đừng trách anh!
Còn cả Lý Phàm cũng đã được Lưu Chiêu Phong cứu ra khỏi tù, quả thật anh đã coi thường tên này rồi!
“Tôi biết rồi, tôi sẽ bắt gã phải trả giá đắt cho việc này!”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Chu Khúc Nhi lơ đễnh hỏi: “Chỉ một mình anh?”
Bạch Diệc Phi không giải thích, chỉ đỡ Lý Tuyết lên xe: “Tôi nói lời sẽ giữ lời, hôm nay cảm ơn cô”.
Nói xong, anh liền lái xe của Lý Tuyết, chạy đi.
Chu Khúc Nhi nhìn Bạch Diệc Phi đi xa dần, vẻ mặt có chút phức tạp, quả thật Bạch Diệc Phi khiến người khác xem thường, nhưng kể từ lúc anh ta mua xe cho Tuyết Nhi thì cô đã cảm thấy anh ta không giống trước nữa.
Vừa rồi, khi anh nói ra câu kia đã khiến mọi người vô thức tin tưởng, nếu không phải do thói quen hai năm nay, cô cũng sẽ không hỏi câu cuối đó.
Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết về biệt thự, ôm lấy cô nằm trên giường, nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng.
Nhưng nhìn ngắm một hồi, ánh mắt anh chợt thay đổi.
Lý Tuyết vốn đã xinh đẹp, dáng người lại càng hoàn hảo, vì uống rượu mà giờ đây hai má cô ửng đỏ, đôi môi hơi hé mở, lộ rõ xương quai xanh tinh tế…
Hơn nữa, Bạch Diệc Phi vẫn luôn thích Lý Tuyết, nhìn thấy cảnh này, trong lòng anh chộn rộn, chậm rãi cúi người xuống.
Cảm giác tuyệt vời khi hai đôi môi chạm nhau khiến Bạch Diệc Phi không thể nào dứt ra được.
Chỉ một cái chạm môi đơn giản vẫn chưa đủ để thỏa mãn anh, anh mạnh dạn hé miệng, muốn nhiều hơn nữa.
Đúng lúc này, Lý Tuyết khó chịu ‘ưm’ một tiếng, khiến Bạch Diệc Phi giật mình, lập tức đứng dậy nhìn về phía cô.
Thấy Lý Tuyết vẫn chưa tỉnh, chỉ là do không thoải mái nên mới vậy, Bạch Diệc Phi liền thở dài.
Nếu nhân lúc cô say mà anh làm chuyện kia, không biết cô có trách anh không?
Nhưng chẳng phải họ là vợ chồng sao? Loại chuyện này là chuyện đương nhiên mà?
Bạch Diệc Phi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ. Anh hi vọng, Lý Tuyết có thể thực sự yêu mình, chấp nhận anh là chồng. Như vậy thì chuyện ân ái vợ chồng mới thực sự có ý nghĩa.
Sau đó, Bạch Diệc Phi lau mặt cho Lý Tuyết, đắp chăn cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn, khẽ nói: “Tuyết Nhi, em yên tâm, tất cả những kẻ đã ức hiếp em, anh nhất định sẽ giúp em đòi lại”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trở lại phòng của mình, Bạch Diệc Phi lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Long Linh Linh: “Tôi sẽ đích thân tham dự lễ kỉ niệm thành lập của tập đoàn Liễu Thị”.
Một đêm say giấc nồng.
Sau khi tỉnh dậy, Lý Tuyết day day vùng đầu đau nhức, cô không nhớ nổi đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng là Chu Khúc Nhi đã đưa mình về nhà.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Tuyết mở tivi đang phát bản tin buổi sáng rồi tự mình vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
“Theo thông tin chúng tôi nhận được, bão Matthew sẽ đổ bộ vào bờ biển phía nam nước ta trong thời gian tới. Chính quyền địa phương đang sơ tán khẩn cấp người dân, tất cả các cơ sở giải trí trên bãi biển đều tạm ngừng kinh doanh...”
“Ting ting…”
Bạch Diệc Phi bị âm thanh tin nhắn đánh thức, anh cầm điện thoại di động lên xem, lập tức xoay người ngồi dậy: “Bão đến rồi!”
Đọc xong tin tức, anh vội vàng đứng dậy tắm rửa, vừa đi xuống lầu liền thấy Lý Tuyết đang làm bữa sáng ở trong bếp: “Tuyết Nhi, em còn đau đầu không? Có muốn uống một chút thuốc giải rượu không?”
Hôm qua, trên đường về anh đã mua thuốc giải rượu, và hồi tối cũng đã cho Lý Tuyết uống một viên rồi.
Lý Tuyết nghe thấy vậy liền nhìn về phía Bạch Diệc Phi, mím môi nói: “Không cần đâu”.
Bạch Diệc Phi vẫn còn định nói gì đó, nhưng thấy Lý Tuyết có vẻ không muốn nói chuyện với anh, vì vậy anh im lặng, nhưng vẫn đứng đó nhìn bóng dáng bận rộn của cô.
Lý Tuyết liếc nhìn Bạch Diệc Phi: “Còn đứng ở đó làm gì? Anh mau đi làm việc của mình đi”.
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết thẹn thùng, liền cười đáp: “Ừ”.
Ăn sáng xong, Bạch Diệc Phi liền nói ở công ty có việc, nóng lòng muốn đi ngay.
Đến công ty, anh liền thấy Long Linh Linh đang nhìn mình không chớp mắt.
Bạch Diệc Phi sững sờ: “Thế nào rồi?”
Long Linh Linh cầm một xấp báo cáo đưa cho Bạch Diệc Phi: “Doanh số bán của mặt hàng tồn kho trước đây đột nhiên tăng cao…”
Bạch Diệc Phi gật đầu cười: “Đều nằm trong dự tính”.
“Trong dự tính?”, Long Linh Linh sững sờ.
Nói như vậy trước đó Bạch Diệc Phi và Vương Lâu đã sớm biết rồi, cho nên đã tích trữ hàng trước.
Không phải anh chỉ là cậu ấm cô chiêu chỉ biết đốt tiền sao? Vậy mà lại có đầu óc kinh doanh nhạy bén như thế? Là giả đúng không?
Bạch Diệc Phi không nói nhiều, mà chỉ dặn dò nói: “Mau đi thông báo, những hàng hóa thu mua trước kia, hôm nay nâng giá lên 10%, ngày mai lại nâng giá lên tiếp 5% so với hôm nay”.
“Hả?”, Long Linh Linh sửng sốt: “Chủ tịch, anh chắc chắn chứ?”
Bây giờ hàng tồn kho đang tiêu thụ tốt nên bán gấp rút đi mới phải, khi tăng giá lên thì đến lúc đó chắc gì người ta đã mua!
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Tôi chắc chắn, được rồi, mau đi thông báo đi”.
Long Linh Linh im lặng, đành qua nhà xưởng thông báo.
Sau khi thông báo xong, đến buổi tối, Long Linh Linh chú ý tình hình, kết quả ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Những người làm công đều cho biết thiết bị quá ít, cung không đủ cầu, họ vẫn đang xin mua thêm một vài thiết bị.
Thế này là sao? Nguồn cung cấp không đủ? Đã bảo là còn hàng tồn kho cơ mà?
Cùng lúc đó, tại một biệt thự ở Thủ đô, Bạch Vân Bằng kinh ngạc nhìn bảng báo cáo trong tay: “Mình làm thế là sai ư?”
Ông chính là người hồi trước ra giá cao để chặn ngang Bạch Diệc Phi.
Ông vốn cho rằng mình đang ngăn cản Bạch Diệc Phi tiêu pha đốt tiền, hiên tại xem ra là mình lại chặn mất đường kiếm tiền của con trai mình rồi.
Xét theo một phương diện khác, có vẻ con trai ông có tài kinh doanh thật!
Không được, ông vẫn cần phải quan sát thêm, lần này vẫn chưa thể khẳng định cái gì cả.
Chỉ còn một ngày nữa là đến lễ kỷ niệm thành lập của tập đoàn Liễu Thị, Long Linh Linh đến báo cáo: “Hà Viên Viên muốn mời anh đi ăn tối”.
“Hửm?”, Bạch Diệc Phi nghi hoặc: “Cô ta mời tôi làm gì?”
“Lần trước anh đầu tư vốn đã giúp công ty họ hồi sinh lại cho nên muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn”.
Bạch Diệc Phi tỏ vẻ đã hiểu, hỏi tiếp: “Cô ta không biết thân phận của tôi sao?
“Không biết ạ!”
Bạch Diệc Phi ‘ừ’ một tiếng rồi nói: “Được rồi, vậy ngày mai cô để bọn họ đại diện cho tập đoàn Hầu Tước tham dự lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Liễu Thị, tôi sẽ tham dự với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước”.
…
Tại lễ kỉ niệm hai mươi năm thành lập tập đoàn Liễu Thị, hầu hết tất cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong giới kinh doanh thành phố đều tới dự.
Buổi sáng, Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi chuẩn bị quần áo tươm tất xong mở cửa phòng đi ra.
Bạch Diệc Phi biết rõ rồi nhưng vẫn cố ý hỏi: “Tuyết Nhi, hôm nay em ăn mặc lộng lẫy thế này để đi đâu?”
Hôm nay Lý Tuyết mặc một bộ lễ phục dạ hội váy dài trắng như tuyết, tựa như một thiên thần trong trắng không dính bụi trần.
Lý Tuyết có chút xấu hổ trả lời: “Em đi tham dự một buổi tiệc”.
Bạch Diệc Phi ồ lên một tiếng: “Anh cũng đi tham dự buổi tiệc, vừa hay đang cần một người bạn nhảy đi cùng, không biết liệu em có rảnh không?”
Bình luận truyện