Một Bước Lên Tiên

Chương 34: Bạn nhảy của em chỉ có thể là anh!



“Bạn nhảy?”, Lý Tuyết ngạc nhiên.

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Em cũng biết mà, những buổi tiệc kiểu như thế này thường đi có đôi có cặp, anh có vợ xinh như thế này, đi dự tiệc tất nhiên phải dẫn em đi cùng rồi”.

Nghe xong, sắc mặt của Lý Tuyết càng khó coi hơn, cô nghi rằng Bạch Diệc Phi đã biết mình định làm bạn nhảy của Liễu Chiêu Phong, nên cố ý nói vậy để làm cô khó xử!

“Bạch Diệc Phi!”, Lý Tuyết khẽ run run: “Có phải anh cố tình không?”

Thấy Lý Tuyết tức giận, Bạch Diệc Phi có chút bối rối: “Anh cố tình làm cái gì chứ?”

Anh chẳng qua chỉ muốn Lý Tuyết đồng ý làm bạn nhảy của anh, bỏ mặc tên Liễu Chiêu Phong, chẳng lẽ đã bị cô phát hiện rồi?

Suy nghĩ của hai người lúc này hoàn toàn lệch sóng.

Lý Tuyết thấy vậy không nhịn được nữa, tức giận nói: “Anh biết em đồng ý làm bạn nhảy của Liễu Chiêu Phong, nên cố ý nói vậy khiến em phải khó xử, ý muốn nói em là loại phụ nữ không biết giữ đạo làm vợ phải không?”

Bạch Diệc Phàm sững sờ.

Nhìn thấy Lý Tuyết sắp khóc, Bạch Diệc Phi bối rối giải thích: “Không phải vậy, đúng là anh biết chuyện đó, nhưng anh chỉ muốn em làm bạn nhảy của anh, không muốn em đi cùng tên Liễu Chiêu Phong đó”.

Lý Tuyết lúc này đã sắp rơi lệ, nghe Bạch Diệc Phi nói vậy liền ngây người ra.

“Cái... cái gì?”

Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Anh không muốn em làm bạn nhảy của Liễu Chiêu Phong, anh chỉ muốn em làm bạn nhảy của anh, cho nên em đừng đi tìm tên Liễu Chiêu Phong kia nữa”.

Lý Tuyết chớp chớp mắt, cô đã hiểu ra rồi, trong lòng có chút áy náy, nhưng mà: “Em đã hứa với anh ta rồi...”

“Tuyết Nhi, thực ra Liễu Chiêu Phong chẳng giúp gì cho em cả”, Bạch Diệc Phi nói: “Em nghĩ mà xem, lúc em vừa về đã nhìn thấy anh rồi, điều này chứng tỏ chẳng liên quan gì đến anh ta cả”.

Lý Tuyết lúc ấy nghe vậy cũng mới nhớ ra, hôm đó cô vừa nhờ Liễu Chiêu Phong cứu Bạch Diệc Phi xong, đã thấy Bạch Diệc Phi quay lại rồi.

Cho dù là do gã làm đi nữa thì cũng không thể nhanh như vậy được, chưa kể, ít nhất lái xe cũng phải mất nửa giờ!

Cô là bởi lúc ấy nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang vui vẻ nói cười với người khác, bản thân lại đang đi cầu xin sự giúp đỡ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu vì vậy không để ý đến những chi tiết này.

“Nói như vậy, không phải là do anh ta giúp à? Là anh tự ra được sao?”, Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi hỏi.

Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Ừ, cảnh sát đã kiểm tra camera, điều tra rõ ràng mọi chuyện, cuối cùng đã thả anh ra”.

Lý Tuyết có chút áy náy: “Em xin lỗi...”

“Xin lỗi gì chứ, anh là chồng của em mà!”

Nghe vậy, trái tim của Lý Tuyết càng đập loạn nhịp, cô ngượng ngùng cúi đầu: “Vậy nhưng nếu em đổi ý, phải nói thế nào với Liễu Chiêu Phong?”

Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Đừng lo, có anh ở đây”.

Vậy là cả hai cùng nhau đến khách sạn nhà họ Liễu.

Vừa bước xuống xe, họ đã gặp ngay Lý Phàm.

Sắc mặt Lý Tuyết đã không vui, Bạch Diệc Phi lại càng cạn lời, tại sao đi đâu cũng đụng phải gã ta vậy!

Đúng là âm hồn đeo đẳng không buông!

“Úi chà, Tuyết Nhi, cô cũng giỏi thật đấy? Đã đi cùng chồng mình còn đồng ý làm bạn nhảy của người khác?”, Lý Phàm châm chọc nói.

Lý Tuyết trừng mắt nhìn gã: “Lý Phàm, anh đừng có nói linh tinh!”

Bạch Diệc Phi tức giận nói: “Anh muốn bị ăn đòn thì tôi chiều!”

Nói xong, Bạch Diệc Phi để Lý Tuyết đi vào trước, nói một lát nữa sẽ vào sau.

“Nhưng mà anh...”, Lý Tuyết có chút lo lắng.

“Không sao đâu, cứ tin anh”.

Lý Tuyết thấy vậy đành gật đầu, xoay người đi vào trước.

Lý Phàm vừa cười vừa giễu cợt: “Này, tao thật sự chưa thấy thằng đàn ông nào vô tích sự như mày, lại còn đem người đàn bà của mình tặng cho thằng khác!”

Bạch Diệc Phi bật cười: “Tao cũng chưa từng thấy thằng nào thích làm màu như mày, suốt ngày đi khắp nơi ra vẻ ta đây, cứ như sợ người khác không biết mày thèm đòn vậy!”

“Mày có tin tao gọi người đánh bỏ mẹ mày không!”, Lý Phàm trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi “Hừ” một tiếng, lấy điện thoại ra bấm gọi cho anh Đao: “Khách sạn nhà họ Liễu, 500 ngàn tệ còn lại tôi sẽ lập tức đưa cho anh!”

Lý Phàm hoảng sợ: “Bạch Diệc Phi, mày muốn làm gì?”

“Ồ, mày sợ rồi à?” Bạch Diệc Phi nhìn gã cười.

Lý Phàm cao giọng: “Tao mà phải sợ á? Nói giỡn cái gì vậy?”

Bạch Diệc Phi nhún vai: “Có sợ hay không cũng không quan trọng, dù sao kết quả vẫn như vậy thôi”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi mặc kệ Lý Phàm, một mình bước vào trong.

Lý Phàm muốn ngăn anh lại, nhưng lại nghe Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Tao nghe nói chỉ cần trả tiền là có thể dễ dàng tìm người trừ khử đứa làm mình ngứa mắt”.

...

Lý Tuyết vừa bước vào đã bị Liễu Chiêu Phong nhìn thấy.

“Tuyết Nhi, em đến rồi à”, Liễu Chiêu Phong vui vẻ đi tới.

Sắc mặt của Lý Tuyết tối sầm xuống, nghĩ đến chuyện Bạch Diệc Phi kể, cô liền nói: “Liễu Chiêu Phong, anh thực ra không giúp tôi gì cả, là Bạch Diệc Phi đã tự mình ra khỏi đồn cảnh sát”.

Liễu Chiêu Phong sửng sốt, hai mắt quắc lên, nói: “Tuyết Nhi, em đang nói cái gì vậy? Nếu như anh không giúp tìm mối quan hệ, Bạch Diệc Phi làm sao có thể ra thoát ra được? Hắn ta làm gì quen biết ai chứ? Nếu không phải nhờ anh, nhất định hắn sẽ bị nhốt thêm vài ngày nữa!”

“Anh nói dối! Tối hôm ấy tôi vừa về đã thấy Bạch Diệc Phi ở nhà rồi, anh dám nói chỉ trong mười phút có thể đưa Bạch Diệc Phi từ đồn cảnh sát trở về sao?”

Liễu Chiêu Phong: “...”

Cho dù gã có là cục trưởng đi nữa thì cũng không thể, ít nhất phải mất nửa giờ lái xe, trừ khi gã biết bay!

“Vì anh đã chẳng giúp đỡ gì, tôi cũng không cần làm bạn nhảy của anh nữa, tuy nhiên tôi cũng rất cảm kích vì anh đã đưa ra lời đề nghị giúp đỡ”.

“Tuyết Nhi!”, Liễu Chiêu Phong nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Tuyết Nhi, dù sao em cũng đã đến rồi, anh cũng không có bạn nhảy, vậy thì giúp anh lần này đi, sau này có việc gì cần anh giúp, anh sẽ nỗ lực hết sức mình giúp em”.

Lý Tuyết lắc đầu từ chối: “Hôm nay tôi đi cùng chồng tôi”.

“Bạch Diệc Phi?”, Liễu Chiêu Phong tưởng Lý Tuyết nói đùa: “Tuyết Nhi, em có nhầm lẫn gì không vậy? Anh không hề mời tên vô dụng Bạch Diệc Phi đến đây!”

Lý Tuyết nghe vậy có chút tức giận, nhưng trong đầu cũng thắc mắc, Liễu Chiêu Phong đúng là không mời Bạch Diệc Phi, vậy tại sao Bạch Diệc Phi lại có thể đến dự tiệc được?

Lúc này, có một người từ phía bên kia đi tới, Liễu Chiêu Phong vừa nhìn thấy liền biết cơ hội để chuyển đề tài đến rồi, vội kéo người này lại giới thiệu: “Đây là chủ quản trẻ tuổi nhất của công ty Hạ Tam Long, công ty con của tập đoàn Liễu Thị, tên Tiêu Vinh Đào, còn trẻ nhưng rất tài giỏi!”

“Còn đây là cô Lý Tuyết”.

Tiêu Vinh Đào khiêm tốn cười và nói: “Cậu chủ Liễu quá khen rồi”

Nói xong gã mới nhìn sang Lý Tuyết, liền tròn mắt kinh ngạc.

“Cô không phải là...”

Lý Tuyết và Liễu Chiêu Phong đều có chút khó hiểu: “Anh biết tôi sao?”

Lần đó Lý Tuyết chỉ liếc qua Tiêu Vinh Đào, cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì nên đã sớm quên mặt gã.

Tiêu Vinh Đào rất biết nhìn sắc mặt mà đoán ý, biết rằng Liễu Chiêu Phong có ý với Lý Tuyết, liền nói: “Không, là tôi nhìn nhầm người thôi, tôi còn tưởng là minh tinh nào chứ, nhận nhầm rồi, nhận nhầm rồi...”

Thấy vậy, Liễu Chiêu Phong không nói gì nhiều, vừa định nói gì đó với Lý Tuyết thì có người trong tập đoàn Liễu Thị đến chào hỏi, Liễu Chiêu Phong không còn cách nào khác phải rời đi, liền nhờ Tiêu Vinh Đào giúp gã tiếp chuyện Lý Tuyết.

“Hóa ra cô tên là Lý Tuyết à!”, Tiêu Vinh Đào cười nói: “Tên vừa hay, người lại đẹp, chẳng trách cậu chủ Liễu thích cô như thế”.

Lý Tuyết nghe vậy rất khó chịu, sắc mặt cũng tối đi vài phần.

Tiêu Vinh Đào lại nói: “Cô Lý Tuyết xem ra cũng là người hiểu biết, đương nhiên cũng biết chọn Liễu Chiêu Phong sẽ tốt hơn là ở bên người chồng vô dụng của cô!”

“Anh biết chồng tôi sao?”, Lý Tuyết kinh ngạc hỏi.

Tiêu Vinh Đào mỉm cười: “Cô Lý Tuyết hẳn là người bận trăm công nghìn việc nên quên mất, trước đây không phải cô từng đến khách sạn Cửu Châu sao?”

Lý Tuyết vừa nghe vậy, cộng thêm nụ cười nham hiểm trên mặt Tiêu Vinh Đào, liền nhớ lại mọi việc.

“Hóa ra là anh à!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện