Thông tin truyện
Mưa Cuối Mùa
Mưa Cuối Mùa
Quá hay
Đánh giá:
7.8
/10
từ 4
lượt
Lần đầu anh gặp cô, cô bán đi thứ quý giá nhất của đời con gái, đổi lại cho ba cô một mạng.
Gia đình của cô, tình yêu đầu đời, thanh xuân thuần khiết, cô đều mất tất cả dưới chân người đàn ông kia.
Anh yêu chiều cô một cách ngu muội, không ngờ có một ngày cô bị đánh cho tan tác, cả đời không quên.
Rốt cuộc suốt 8 năm trời, cô chỉ chạy trong lòng bàn tay anh, không sao thoát ra được.
///////***///////
Một đoạn cao trào:
Đường Tử Hân đứng trên ban công, mưa dội xuống như thác nước, làn váy trắng ướt sũng, bít chặt lại với thân hình mỏng manh của cô, vô tình lộ ra một đường cong nhỏ ở bụng cô.Cô gào khóc trong đêm, đem tất cả những thống khổ thảm thiết mà gào thét lên trời.
Ông trời đáp lại cô chỉ là một tiếng sấm rền vang giận dữ.
Cô quay đầu nhìn lại người đàn ông phía sau mình. Trên ngực trái của anh một mảng máu đỏ oặt rợn người, máu không ngừng chảy, hoà vào nước mưa, đau đớn tê buốt.
Bàn tay cô đặt dưới bụng xoa nhẹ, cười thê lương: "Vương Kiến Hạo, thật cảm tạ anh vì đã ban cho tôi đứa bé này. Bây giờ tôi đã có thể cắt đứt thù hằn suốt bao năm qua."
Đôi mắt người đàn ông run lên, tim như bị ai đó vò xé vỡ vụn.
"Đó là con em."
Cô cười ngạo nghễ quái dị, không, là xót xa tột cùng.
"Mất đi rồi có thể có một đứa khác, tôi hoàn toàn có khả năng."
Cô hóa điên dại. Hổ dữ không ăn thịt con, đến cả con trong bụng cô cũng muốn giết?
"Vương Kiến Hạo, anh nhớ cho kĩ thời khắc này, tôi hận cho anh đến cả kiếp sau vẫn nhớ rõ!"
Gia đình của cô, tình yêu đầu đời, thanh xuân thuần khiết, cô đều mất tất cả dưới chân người đàn ông kia.
Anh yêu chiều cô một cách ngu muội, không ngờ có một ngày cô bị đánh cho tan tác, cả đời không quên.
Rốt cuộc suốt 8 năm trời, cô chỉ chạy trong lòng bàn tay anh, không sao thoát ra được.
///////***///////
Một đoạn cao trào:
Đường Tử Hân đứng trên ban công, mưa dội xuống như thác nước, làn váy trắng ướt sũng, bít chặt lại với thân hình mỏng manh của cô, vô tình lộ ra một đường cong nhỏ ở bụng cô.Cô gào khóc trong đêm, đem tất cả những thống khổ thảm thiết mà gào thét lên trời.
Ông trời đáp lại cô chỉ là một tiếng sấm rền vang giận dữ.
Cô quay đầu nhìn lại người đàn ông phía sau mình. Trên ngực trái của anh một mảng máu đỏ oặt rợn người, máu không ngừng chảy, hoà vào nước mưa, đau đớn tê buốt.
Bàn tay cô đặt dưới bụng xoa nhẹ, cười thê lương: "Vương Kiến Hạo, thật cảm tạ anh vì đã ban cho tôi đứa bé này. Bây giờ tôi đã có thể cắt đứt thù hằn suốt bao năm qua."
Đôi mắt người đàn ông run lên, tim như bị ai đó vò xé vỡ vụn.
"Đó là con em."
Cô cười ngạo nghễ quái dị, không, là xót xa tột cùng.
"Mất đi rồi có thể có một đứa khác, tôi hoàn toàn có khả năng."
Cô hóa điên dại. Hổ dữ không ăn thịt con, đến cả con trong bụng cô cũng muốn giết?
"Vương Kiến Hạo, anh nhớ cho kĩ thời khắc này, tôi hận cho anh đến cả kiếp sau vẫn nhớ rõ!"
Danh sách chương
Thể loại truyện
Truyện Đang Hot
Ngày
Tháng
All
Bình luận truyện