Mùa Hè Tan Băng
Chương 27-2
Tiểu Lôi đáp ứng với Hạ Băng, sáng hôm nay sau khi đặt bữa sáng ở trước cửa nhà Quách Thụy Dương thì tiểu Lôi có nhắn tin Wechat cho cậu rồi mới rời đi. Bọn họ đều ở trong chung cư do công ty thuê, phòng Quách Thụy Dương ở tầng 20, còn Tiểu Lôi ở tầng 17.
Lúc Hạ Băng gọi điện thoại đến Tiểu Lôi đã hơn 10 giờ nhưng khi Tiểu Lôi đi đến tầng 20 thì nhìn thấy bữa sáng vẫn còn ở trước cửa nhà liền cảm thấy không ổn nên ấn chuông cửa.
Nhưng Quách Thụy Dương cũng không có ra mở cửa. Tiểu Lôi hơi hốt hoảng gọi điện thoại cho cậu nhưng vẫn như cũ không có ai nghe máy. Tiểu Lôi đành phải gọi điện thoại đến Lệ tỷ hỏi chìa khoá dự phòng nhà Quách Thụy Dương.
Lệ tỷ nghe thấy Tiểu Lôi không ở với Quách Thụy Dương thì mắng tiểu Lôi một trận. Bảo tiểu Lôi chạy nhanh đến văn phòng lấy chìa khóa.
Toà nhà công ty nằm ở bên cạnh, khi tiểu Lôi đi đến đó thì có nhắn tin cho Hạ Băng nói là ấn chuông cửa nhưng Quách Thụy Dương không có mở cửa, bây giờ đang chạy đi tìm chìa khóa dự phòng.
Khi Tiểu Lôi lấy được chìa khóa đi đến chung cư thì thấy Hạ Băng đã ở đó, mặt còn chưa tẩy trang. Tiểu Lôi hỏi anh: "Hạ Băng ca, không phải anh nói một giờ nữa mới lại đây sao?"
"Anh quay xong cảnh trực diện rồi, giờ chỉ còn lại mỗi cảnh quay bóng dáng nên anh tìm thế thân đến quay."
Tiểu Lôi không nói gì nữa, lúc này tiểu Lôi cũng sốt ruột nên cả hai cùng đi vào thang máy lên tầng 20 rồi mở cửa nhà Quách Thụy Dương.
Hạ Băng chưa bao giờ đến nhà của Quách Thụy Dương, sau khi đi vào thì anh mới phát hiện phòng này thật nhỏ, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách thì bừa bộn, giày vớ quần áo vứt lung tung rối loạn. Thấy phòng ngủ không đóng cửa nên Hạ Băng liền đi vào.
Quách Thụy Dương nằm ở trên giường, Hạ Băng và tiểu Lôi chạy đến xem tình trạng của cậu. Hạ Băng vỗ vỗ bả vai Quách Thụy Dương, cảm thấy người cậu rất nóng. Quách Thụy Dương miễn cưỡng mở mắt ra thì nhìn thấy Hạ Băng, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ liền lầu bầu một câu: "Ca."
"Anh không nghe tiếng chuông cửa sao? Anh làm em sợ chết khiếp!" Tiểu Lôi nổi giận.
Hạ Băng ngăn cản tiểu Lôi lớn tiếng, tình trạng của Quách Thụy Dương rõ ràng không có ổn lắm. Hạ Băng đẩy đẩy cậu, cậu liền mở mắt ra, nói: "Em mệt mỏi quá, em muốn ngủ."
Hạ Băng bảo Tiểu Lôi đi đun nước ấm cho Quách Thụy Dương uống nhưng Quách Thụy Dương vẫn nằm im trong chăn không nhúc nhích, cũng không ngồi dậy uống nước.
"Anh đưa em đi bệnh viện, em có thể tự mặc quần áo được không?"
"Không cần đi bệnh viện, nằm ngủ một chút thì tốt rồi......" Quách Thụy Dương mơ mơ màng màng nói.
"Không được, em không ăn bữa sáng, thuốc cũng không có uống, như thế sao mà khỏe lại được?"
Hạ Băng bảo Tiểu Lôi đi thu dọn đồ đạt chuẩn bị đi bệnh viện. Quách Thụy Dương vẫn ngủ lỏa thể, Hạ Băng giúp cậu mặc áo thun và áo lông nhưng cậu vẫn không có thanh tỉnh nói: "Em mệt quá, em không muốn cử động."
Hạ Băng không nói chuyện, anh giúp cậu mặc quần lót với quần dài. Lúc mặc quần thì cần cậu nhấc chân phối hợp nhưng cậu phối hợp rất miễn cưỡng.
Sau khi mang tất vào cho Quách Thuỵ Dương thì Hạ Băng nâng cậu dậy, bắt cậu uống nước. Quách Thuỵ Dương uống xong một ly nước liền nằm lại trên giường.
Hạ Băng gọi tiểu Lôi vào phòng giúp đỡ Quách Thụy Dương nằm lên trên lưng Hạ Băng, sau đó Hạ Băng cõng cậu ra ngoài.
Tiểu Lôi gọi xe công ty đến, vốn dĩ định đưa Quách Thụy Dương đến phòng khám bệnh viện ở gần đây nhưng Hạ Băng lại nói muốn đưa cậu đi bệnh viện Hoa Nhài, dịch vụ nơi đó rất tốt và không cần phải chờ quá lâu.
"Hả? Tiền khám ở bệnh viện Hoa Nhài đắt như vậy ông chủ sẽ không cho." Tiểu Lôi hơi khó xử.
"Anh sẽ trả tiền." Hạ Băng nói.
Mặc dù Quách Thụy Dương liều mạng làm việc nhưng do hợp đồng rất hà khắc nên tiền tới tay không được nhiều lắm. Mấy năm nay công ty bao ăn, bao ở và đi lại nên hiện giờ dù cậu kiếm được nhiều tiền nhưng đãi ngộ vẫn dựa theo hợp đồng ban đầu.
Phí đăng ký khám bệnh ở bệnh viện Hoa Nhài mất tận một hai ngàn tệ nên đương nhiên công ty sẽ không chi trả.
Hạ Băng ôm Quách Thụy Dương ngồi ở ghế sau, cậu mơ hồ biết là Hạ Băng nên nói: "Ca, em sẽ lây bệnh cho anh, anh có đeo khẩu trang không?"
"Anh không sao, sức đề kháng của anh rất tốt."
Quách Thụy Dương quá mệt mỏi nên không nói nữa, dựa vào trong lòng ngực Hạ Băng ngủ say.
Tới khoa cấp cứu bệnh viện Hoa Nhài, vừa vặn là bác sĩ lần trước. Bác sĩ đề nghị Quách Thụy Dương nên ở lại bênh viện để quan sát, Hạ Băng liền yêu cầu nhập viên giúp cậu.
Dưới sự chỉ dẫn của y tá, Hạ Băng dùng xe lăn đẩy Quách Thụy Dương đến phòng bệnh, anh đưa thẻ tín dụng cho tiểu Lôi bảo tiểu Lôi đi làm thủ tục nhập viện.
Hiệu suất làm việc của bệnh viện Hoa Nhài rất cao, bác sĩ đến khám bệnh và chuẩn đoán rất nhanh, y tá cũng đến tiêm thuốc cho Quách Thụy Dương.
Phòng bệnh ở bệnh viện đều là phòng đơn, hơn nữa còn có phòng cho người nhà ở lại chăm sóc cho bệnh nhân nhưng phí giường ngủ cũng cao gấp 10 lần so với bệnh viện bình thường. Mặc dù là tiền của Hạ Băng nhưng tiểu Lôi cũng không khỏi có chút đau lòng. Sau khi làm xong thủ tục nhập viện thì tiểu Lôi gọi điện thoại đến Lệ tỷ báo cáo sự việc.
Lệ tỷ nghe nói Hạ Băng đang chăm sóc Quách Thụy Dương lại còn trả tiền viện phí nữa thì nhịn không được hỏi Tiểu Lôi: "Tiểu Lôi, em nói thật cho chị biết quan hệ hai người bọn họ là như thế nào?"
Tiểu Lôi nói: "Em cũng không biết nữa...... Chắc là anh em tốt? Hai người bọn họ ở với nhau rất bình thường, cũng không có hành động đặc biệt nào."
Lệ tỷ cảm thấy hai người đàn ông cứ luôn muốn ở chung với nhau đã đủ kỳ quái rồi, lúc này Quách Thụy Dương bị bệnh Hạ Băng còn bỏ quay phim chạy tới chăm sóc, lại còn đưa cậu đến bệnh viện Hoa Nhài, nhìn như thế nào cũng thấy không đúng.
"Hai người bọn họ lén lút gọi nhau như thế nào?"
"Hạ Băng ca kêu Thụy Dương là Jerry, Thụy Dương kêu Hạ Băng là ca ca."
"Không kêu bảo bối gì đó chứ?" Lệ tỷ biết Quách Thụy Dương đặc biệt thích gọi bạn gái là bảo bối.
"Không có." Tiểu Lôi nói, "Hình như bọn họ chỉ là bạn tốt của nhau. Lệ tỷ, có phải chị nghĩ quá nhiều rồi hay không? Hạ Băng ca là một người rất tốt."
Lệ tỷ biết Hạ Băng không phải là người như vậy. Mặc dù những người hợp tác với Hạ Băng đều nói anh lễ phép, lịch sự, chuyên nghiệp nhưng Lệ tỷ cũng từng tiếp xúc với Hạ Băng nên biết anh không phải là người dễ dàng kết bạn với người khác, hơn nữa tính cách của Quách Thụy Dương hoàn toàn khác xa với Hạ Băng.
Lệ tỷ phải phụ trách vài nghệ sĩ nên không có khả năng đi theo Quách Thụy Dương mỗi ngày, bây giờ Lệ tỷ nhớ tới Quách Thụy Dương lúc trước sống chết đòi diễn bộ phim kia mà vai chính còn lại của bộ phim kia hình như đã định là Hạ Băng.
Lệ tỷ quyết định chờ đến khi Quách Thụy Dương khỏi bệnh thì sẽ tra hỏi cậu một chút, nếu hai người bọn họ thực sự có gì đó thì sẽ rất phiền phức.
Lúc Hạ Băng gọi điện thoại đến Tiểu Lôi đã hơn 10 giờ nhưng khi Tiểu Lôi đi đến tầng 20 thì nhìn thấy bữa sáng vẫn còn ở trước cửa nhà liền cảm thấy không ổn nên ấn chuông cửa.
Nhưng Quách Thụy Dương cũng không có ra mở cửa. Tiểu Lôi hơi hốt hoảng gọi điện thoại cho cậu nhưng vẫn như cũ không có ai nghe máy. Tiểu Lôi đành phải gọi điện thoại đến Lệ tỷ hỏi chìa khoá dự phòng nhà Quách Thụy Dương.
Lệ tỷ nghe thấy Tiểu Lôi không ở với Quách Thụy Dương thì mắng tiểu Lôi một trận. Bảo tiểu Lôi chạy nhanh đến văn phòng lấy chìa khóa.
Toà nhà công ty nằm ở bên cạnh, khi tiểu Lôi đi đến đó thì có nhắn tin cho Hạ Băng nói là ấn chuông cửa nhưng Quách Thụy Dương không có mở cửa, bây giờ đang chạy đi tìm chìa khóa dự phòng.
Khi Tiểu Lôi lấy được chìa khóa đi đến chung cư thì thấy Hạ Băng đã ở đó, mặt còn chưa tẩy trang. Tiểu Lôi hỏi anh: "Hạ Băng ca, không phải anh nói một giờ nữa mới lại đây sao?"
"Anh quay xong cảnh trực diện rồi, giờ chỉ còn lại mỗi cảnh quay bóng dáng nên anh tìm thế thân đến quay."
Tiểu Lôi không nói gì nữa, lúc này tiểu Lôi cũng sốt ruột nên cả hai cùng đi vào thang máy lên tầng 20 rồi mở cửa nhà Quách Thụy Dương.
Hạ Băng chưa bao giờ đến nhà của Quách Thụy Dương, sau khi đi vào thì anh mới phát hiện phòng này thật nhỏ, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách thì bừa bộn, giày vớ quần áo vứt lung tung rối loạn. Thấy phòng ngủ không đóng cửa nên Hạ Băng liền đi vào.
Quách Thụy Dương nằm ở trên giường, Hạ Băng và tiểu Lôi chạy đến xem tình trạng của cậu. Hạ Băng vỗ vỗ bả vai Quách Thụy Dương, cảm thấy người cậu rất nóng. Quách Thụy Dương miễn cưỡng mở mắt ra thì nhìn thấy Hạ Băng, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ liền lầu bầu một câu: "Ca."
"Anh không nghe tiếng chuông cửa sao? Anh làm em sợ chết khiếp!" Tiểu Lôi nổi giận.
Hạ Băng ngăn cản tiểu Lôi lớn tiếng, tình trạng của Quách Thụy Dương rõ ràng không có ổn lắm. Hạ Băng đẩy đẩy cậu, cậu liền mở mắt ra, nói: "Em mệt mỏi quá, em muốn ngủ."
Hạ Băng bảo Tiểu Lôi đi đun nước ấm cho Quách Thụy Dương uống nhưng Quách Thụy Dương vẫn nằm im trong chăn không nhúc nhích, cũng không ngồi dậy uống nước.
"Anh đưa em đi bệnh viện, em có thể tự mặc quần áo được không?"
"Không cần đi bệnh viện, nằm ngủ một chút thì tốt rồi......" Quách Thụy Dương mơ mơ màng màng nói.
"Không được, em không ăn bữa sáng, thuốc cũng không có uống, như thế sao mà khỏe lại được?"
Hạ Băng bảo Tiểu Lôi đi thu dọn đồ đạt chuẩn bị đi bệnh viện. Quách Thụy Dương vẫn ngủ lỏa thể, Hạ Băng giúp cậu mặc áo thun và áo lông nhưng cậu vẫn không có thanh tỉnh nói: "Em mệt quá, em không muốn cử động."
Hạ Băng không nói chuyện, anh giúp cậu mặc quần lót với quần dài. Lúc mặc quần thì cần cậu nhấc chân phối hợp nhưng cậu phối hợp rất miễn cưỡng.
Sau khi mang tất vào cho Quách Thuỵ Dương thì Hạ Băng nâng cậu dậy, bắt cậu uống nước. Quách Thuỵ Dương uống xong một ly nước liền nằm lại trên giường.
Hạ Băng gọi tiểu Lôi vào phòng giúp đỡ Quách Thụy Dương nằm lên trên lưng Hạ Băng, sau đó Hạ Băng cõng cậu ra ngoài.
Tiểu Lôi gọi xe công ty đến, vốn dĩ định đưa Quách Thụy Dương đến phòng khám bệnh viện ở gần đây nhưng Hạ Băng lại nói muốn đưa cậu đi bệnh viện Hoa Nhài, dịch vụ nơi đó rất tốt và không cần phải chờ quá lâu.
"Hả? Tiền khám ở bệnh viện Hoa Nhài đắt như vậy ông chủ sẽ không cho." Tiểu Lôi hơi khó xử.
"Anh sẽ trả tiền." Hạ Băng nói.
Mặc dù Quách Thụy Dương liều mạng làm việc nhưng do hợp đồng rất hà khắc nên tiền tới tay không được nhiều lắm. Mấy năm nay công ty bao ăn, bao ở và đi lại nên hiện giờ dù cậu kiếm được nhiều tiền nhưng đãi ngộ vẫn dựa theo hợp đồng ban đầu.
Phí đăng ký khám bệnh ở bệnh viện Hoa Nhài mất tận một hai ngàn tệ nên đương nhiên công ty sẽ không chi trả.
Hạ Băng ôm Quách Thụy Dương ngồi ở ghế sau, cậu mơ hồ biết là Hạ Băng nên nói: "Ca, em sẽ lây bệnh cho anh, anh có đeo khẩu trang không?"
"Anh không sao, sức đề kháng của anh rất tốt."
Quách Thụy Dương quá mệt mỏi nên không nói nữa, dựa vào trong lòng ngực Hạ Băng ngủ say.
Tới khoa cấp cứu bệnh viện Hoa Nhài, vừa vặn là bác sĩ lần trước. Bác sĩ đề nghị Quách Thụy Dương nên ở lại bênh viện để quan sát, Hạ Băng liền yêu cầu nhập viên giúp cậu.
Dưới sự chỉ dẫn của y tá, Hạ Băng dùng xe lăn đẩy Quách Thụy Dương đến phòng bệnh, anh đưa thẻ tín dụng cho tiểu Lôi bảo tiểu Lôi đi làm thủ tục nhập viện.
Hiệu suất làm việc của bệnh viện Hoa Nhài rất cao, bác sĩ đến khám bệnh và chuẩn đoán rất nhanh, y tá cũng đến tiêm thuốc cho Quách Thụy Dương.
Phòng bệnh ở bệnh viện đều là phòng đơn, hơn nữa còn có phòng cho người nhà ở lại chăm sóc cho bệnh nhân nhưng phí giường ngủ cũng cao gấp 10 lần so với bệnh viện bình thường. Mặc dù là tiền của Hạ Băng nhưng tiểu Lôi cũng không khỏi có chút đau lòng. Sau khi làm xong thủ tục nhập viện thì tiểu Lôi gọi điện thoại đến Lệ tỷ báo cáo sự việc.
Lệ tỷ nghe nói Hạ Băng đang chăm sóc Quách Thụy Dương lại còn trả tiền viện phí nữa thì nhịn không được hỏi Tiểu Lôi: "Tiểu Lôi, em nói thật cho chị biết quan hệ hai người bọn họ là như thế nào?"
Tiểu Lôi nói: "Em cũng không biết nữa...... Chắc là anh em tốt? Hai người bọn họ ở với nhau rất bình thường, cũng không có hành động đặc biệt nào."
Lệ tỷ cảm thấy hai người đàn ông cứ luôn muốn ở chung với nhau đã đủ kỳ quái rồi, lúc này Quách Thụy Dương bị bệnh Hạ Băng còn bỏ quay phim chạy tới chăm sóc, lại còn đưa cậu đến bệnh viện Hoa Nhài, nhìn như thế nào cũng thấy không đúng.
"Hai người bọn họ lén lút gọi nhau như thế nào?"
"Hạ Băng ca kêu Thụy Dương là Jerry, Thụy Dương kêu Hạ Băng là ca ca."
"Không kêu bảo bối gì đó chứ?" Lệ tỷ biết Quách Thụy Dương đặc biệt thích gọi bạn gái là bảo bối.
"Không có." Tiểu Lôi nói, "Hình như bọn họ chỉ là bạn tốt của nhau. Lệ tỷ, có phải chị nghĩ quá nhiều rồi hay không? Hạ Băng ca là một người rất tốt."
Lệ tỷ biết Hạ Băng không phải là người như vậy. Mặc dù những người hợp tác với Hạ Băng đều nói anh lễ phép, lịch sự, chuyên nghiệp nhưng Lệ tỷ cũng từng tiếp xúc với Hạ Băng nên biết anh không phải là người dễ dàng kết bạn với người khác, hơn nữa tính cách của Quách Thụy Dương hoàn toàn khác xa với Hạ Băng.
Lệ tỷ phải phụ trách vài nghệ sĩ nên không có khả năng đi theo Quách Thụy Dương mỗi ngày, bây giờ Lệ tỷ nhớ tới Quách Thụy Dương lúc trước sống chết đòi diễn bộ phim kia mà vai chính còn lại của bộ phim kia hình như đã định là Hạ Băng.
Lệ tỷ quyết định chờ đến khi Quách Thụy Dương khỏi bệnh thì sẽ tra hỏi cậu một chút, nếu hai người bọn họ thực sự có gì đó thì sẽ rất phiền phức.
Bình luận truyện