Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 48
Từ khi ra đời đến giờ, Mễ Kha có nhiều nhất chính là tình thân. Giống như Hình Khắc Lũy nói, cô được bảo hộ rất tốt. Mà phần bảo hộ này chính từ người thân của cô. Cho nên khi Mễ Ngật Đông bệnh tim tái phát thì Mễ Kha có ý tưởng buông tha tình yêu. Rốt cuộc, cô không thể không để ý tới ba. Cho nên dưới tình huống trước mắt, Hình Khắc Lũy chỉ có thể lui một bước, lấy nhiệm vụ làm dịu quan hệ giữa Mễ Kha và Mễ Ngật Đông làm đầu.
Nhưng Hình Khắc Lũy không biết, tình huống này giống với lúc cô thi vào viện y học, Mễ Kha trông thế nhưng ngoài dự tính của người khác rất kiên trì. Có lẽ không có sự ngăn trở của Mễ Ngật Đông, Mễ Kha cũng không ý thức được trong lòng cô Hình Khắc Lũy có bao nhiêu phân lượng. Cô thừa nhận, khi Mễ Ngật Đông nói không cho phép bọn họ quen nhau, khi tận mắt chứng kiến anh bị đánh, cô cảm thấy không thể tiếp nhận và đau lòng. Lần đầu tiên trong đời, Mễ Kha có ý nghĩ muốn cùng một người ở chung một chỗ, cũng lần đầu tiên sợ mất đi một người.
Chuyện tình cảm của Mễ Ngật Đông và Ngải Lâm, Mễ Kha cũng biết sơ qua, dù sao sự tồn tại của Mễ Ngư không thể tránh được. Nhưng cho đến bây giờ, Mễ Kha chỉ biết vì ông bà nội phản đối mới có một cuộc hôn nhân như vậy. Cho đến khi tình yêu của cô và Hình Khắc Lũy bị phơi bày, Mễ Kha mới biết được tình yêu trắc trở của ba mẹ lại liên quan tới Hình Hiệu Phong.
Khó trách tại sao ba lại không thích quân nhân. Tất cả đều có đáp án. Nghĩ đến ba mẹ yêu nhau lại bởi vì Lý Mạn và Hình Hiệu Phong xen vào mà bỏ lỡ sáu năm, Mễ Kha không phải là không đau lòng cho Mễ Ngật Đông. Nhưng bảo cô vì vậy mà buông tha Hình Khắc Lũy, cô lại không bỏ được.
Một bên là người thân cho cô sinh mạng, một bên là người yêu, là linh hồn của cô. Mễ Kha lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Mắt không chớp nhìn chằm vào gương mặt dường như đang ngủ say của Hình Khắc Lũy, Mễ Kha từ trước đến giờ không biết mùi vị của buồn khổ nhẹ nhàng than thở. Đem cánh tay của Hình Khắc Lũy bỏ vào trong chăn, Mễ Kha hôn nhẹ gò má anh, ở bên tai anh nhỏ giọng nói: "Anh ngủ đi, em đi nhìn ba." Hiểu rõ sự lo lắng của cô, Hình Khắc Lũy lấy lí do mệt mỏi giả vờ ngủ say một lúc lâu, vì muốn cô đi qua phòng bệnh bên cạnh chăm sóc Mễ Ngật Đông.
Đứng bên ngoài do dự một chút, Mễ Kha đẩy cửa phòng bệnh. Cô bước nhẹ chân vào phòng, lặng yên không tiếng động múc canh trong bình giữ nhiệt ra, cúi đầu xoắn ngón tay một lúc lâu mới có dũng khí nhìn về phía Mễ Ngật Đông. Thấy ba nhắm mắt như ngủ thiếp đi, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó lo lắng nhìn Ngải Lâm, rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Cả quá trình, không có phát ra một chút tiếng động.
Ngải Lâm cố nén tiếng thở dài, Mễ Ngật Đông mở mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé của con gái biến mất ở cửa.
Đêm đó Mễ Kha lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng bệnh Mễ Ngật Đông, nhìn Ngải Lâm đút canh cho ông, cùng ông nói chuyện, cho đến khi phòng bệnh tắt đèn, bên trong không có chút âm thanh. Xác định ba mẹ đã nghỉ ngơi, cô mới trở lại phòng bệnh Hình Khắc Lũy.
Vốn nghĩ Hình Khắc Lũy ngủ thiếp đi, kết quả Mễ Kha vừa đóng cửa nghe tiếng anh hỏi: "Bác trai, bác gái đã ngủ?"
Mễ Kha sợ hết hồn, che ngực trấn định, cô đi đến, nhẹ trách: "Sao anh còn chưa ngủ?"
"Chờ em." Hình Khắc Lũy một bên xê dịch thân thể: "Tới đây ngủ." Thấy cô không nhúc nhích anh hừ một tiếng giữ chặt cổ tay cô: "Còn đợi anh ôm?"
Lực chiến đấu của Mễ Kha tất nhiên là không cưỡng lại được Hình Khắc Lũy, cuối cùng cô ngoan ngoãn nằm xuống. Hình Khắc Lũy chỉ có thể nằm ngang không thể ôm cô, chỉ đành đưa cánh tay phải làm gối cho Mễ Kha. Để tránh đụng vào anh Mễ Kha nằm nghiêng, cánh tay nhỏ bé ôm eo anh.
Hình Khắc Lũy nghiêng đầu hôn đỉnh đầu cô một cái: "Ngủ đi."
Dán sát vào thân thể của anh, Mễ Kha một ngày một đêm không ngủ, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Mễ Kha bị râu ở cằm Hình Khắc Lũy đâm tỉnh. Bộ dáng giống như con mèo nhỏ cuộn tròn trước ngực anh, cô đưa tay đẩy mặt anh, phụng phịu oán trách: "Sao lại ghét như vậy?"
Hình Khắc Lũy cười khẽ, mở miệng, âm thanh lúc sáng sớm có vẻ khàn khàn lười biếng, dọa cô: "Anh chính là nghe thấy phòng bên có tiếng, không muốn em bị ngờ khác nhìn thấy nằm trên giường anh..." Lời còn chưa dứt, Mễ Kha hết cả buồn ngủ bò dậy.
Che bụng bị cùi chỏ của cô đánh, Hình Khắc Lũy trêu chọc cô: "Từ động tác của em có thể biết được ba so với ông xã đáng sợ hơn."
Mễ Kha vuốt mái tóc lộn xộn, nhào qua đánh anh.
Náo loạn đủ, Mễ Kha mới sắp xếp ổn thỏa bản thân, rồi thu thập cho Hình Khắc Lũy, cứ như vậy một đôi tình nhân gọn gàng chỉnh tề sạch sẽ mới ra đời.
Trừ mẹ, Hình Khắc Lũy chưa từng được ai chăm sóc như vậy, siết chặt tay nhỏ bé của Mễ Kha, anh nghiêm túc nói: "Vợ thật tốt."
Mễ Kha vẻ mặt ửng hồng,"Ai cho anh bị bệnh, chẳng lẽ để cho hộ lý chăm sóc anh?"
Hình Khắc Lũy trên tay hơi dùng sức kéo cô vào trong ngực, ôm chặt: "Cũng biết vợ không bỏ được anh."
Đáp lại anh, là vòng tay ôm chặt của Mễ Kha.
Một khoảng thời gian tiếp theo rất bình thường, Mễ Ngật Đông bệnh tình ổn định. Nhưng lo lắng bệnh tim tái phát, Thiệu Vũ Hàn và Trần Văn đề nghị ở lại bệnh viện quan sát. Lại nói Hình Khắc Lũy, có bạn gái ở bên cạnh tỉ mỉ trị liệu hết lòng chăm sóc, vết thương cũng lành lại. Về việc mối quan hệ giữa Mễ Ngật Đông và Mễ Kha vẫn thủy chung dậm chân tại chỗ.
Một ngày ba bữa, Mễ Kha dưới sự "giám sát" của Hình Khắc Lũy đều đúng giờ đưa đến phòng bệnh Mễ Ngật Đông, nhưng trong lòng hổ thẹn cô không biết làm thế nào để ba tha thứ, chỉ là bộ dáng giống như người câm điếc ở phòng bệnh Mễ Ngật Đông ra ra vào vào, mặc cho Hình Khắc Lũy dạy không biết bao nhiêu lần, chính là không dám mở miệng nói xin lỗi.
Rốt cuộc có một ngày, nhẫn nại của Mễ Ngật Đông đạt tới cực hạn. Lúc Mễ Kha một lần nữa đặt bình giữ nhiệt xuống, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng bệnh, ông nhìn Ngải Lâm tức giận quát: "Càng lớn càng trẻ lại rồi, một câu cũng không biết nói."
Ngải Lâm oán giận nhìn ông: "Đổi lại tôi là con bé, thấy ông nhìn chằm chằm cũng không dám nói chuyện."
"Tôi lúc nào như hổ rình mồi?" Mễ Ngật Đông không phục: "Con bé gạt tôi cùng lính nói yêu thương, còn không cho tôi nổi giận?"
Ngải Lâm không biết lấy từ đâu ra cái gương, đưa đến trước mặt Mễ Ngật Đông kèm theo nhạo báng: "Xem một chút thế nào là nhìn chằm chằm người khác."
Mễ Ngật Đông bị trêu chọc, giận quá mà cười lên, cầm tay vợ, khẽ sẵng giọng: "Bà đúng là."
Ngải Lâm học giọng điệu của ông: "Ông đúng là."
Mười ngón tay đan vào nhau, quấn quýt ở chung một chỗ, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Giúp ông ăn cơm xong, Ngải Lâm vừa bóp tay Mễ Ngật Đông, vừa nói: "Khắc Lũy cũng tốt vô cùng, bị ông đánh cũng luôn miệng nói không sao, chân bị thương còn đưa ông tới bệnh viện, bây giờ còn chưa thể xuống giường đấy."
Mễ Ngật Đông cũng biết được Hình Khắc Lũy ở phòng bệnh sát vách, nghe thế ông hừ một tiếng: "Là cậu ta không có bản lãnh, nên về huấn luyện lại."
"Cậu ấy bản lãnh bao nhiêu tôi không rõ lắm, chỉ biết có người xuống tay mạnh đánh người khác toàn thân bầm tím." Ngải Lâm tay dùng sức bấu ông xã một cái: "Con gái của ông thì ông xót, con trai người khác thì không xót sao? Ra tay nặng như vậy, xem ông về sau làm sao cùng mẹ người ta gặp mặt.
Mễ Ngật Đông bị tức giận cắt lời: "Ai muốn cùng mẹ cùng mẹ cậu ta gặp mặt?!"
Vậy mà, có mây lời không nên nói.
Hai ngày sau, mẹ Hình Khắc Lũy, thành công thu phục Hình Hiệu Phong, xuất hiện trước mặt Mễ Ngật Đông. Trước đó, Hạ Vũ Hồng đã đi thăm con trai.
Trong phòng bệnh, Mễ Kha tự mình kiểm tra vết thương cho Hình Khắc Lũy, cô một mặt vẫn tiếp tục động tác, một mặt hỏi han: "Anh có cảm thấy đau không? Không được gạt em, nói thật."
Hình Khắc Lũy phối hợp với lực nắm của cô nhẹ nhàng gật gật, lập lờ nước đôi trả lời: "Vẫn chịu được."
"Còn cậy mạnh!" Mễ Kha giương mắt trừng anh: "Đau thì nói là đau, cái gì mà vẫn chịu được."
Hình Khắc Lũy cười hì hì: "Anh rất giỏi."
Không để ý đến vẻ mặt cợt nhả của anh, Mễ Kha thủ pháp thành thạo kiểm tra xong, "Buổi tối em dùng thuốc đông y bôi cho anh thử xem sao, mấy hôm nữa sẽ đi kiểm tra xem thế nào, không có em đi cùng cũng không cho phép anh lộn xộn biết chưa."
Hình Khắc Lũy chào: "Dạ, thủ trưởng!" Sau đó lại gần cô: "Vợ bé nhỏ, anh muốn đi vệ sinh, em cùng đi không?"
Mễ Kha giơ tay đánh vào bả vai anh: "Lưu manh!"
Hình Khắc Lũy cười vang, cắn nhẹ vào mặt cô một cái.
Đem hành động của hai người thu hết vào mắt, Hạ Vũ Hồng nhìn Mễ Kha dìu Hình Khắc Lũy vào nhà vệ sinh, một lát sau lại đỡ người đi ra ngoài, mặt đỏ ửng oán trách: "Bị thương ở chân cũng không phải ở tay, làm sao quần mặc cũng không tốt, còn phải để em giúp." Sau đó đỡ Hình Khắc Lũy lên giường.
Ẩn giấu nụ cười trên môi, Hạ Vũ Hồng gõ cửa tượng trưng, mà phía sau bà là ông xã Hình Hiệu Phong.
Hình Khắc Lũy bình thản ung dung: "Ba mẹ hai người đã đến. Mẹ, đây là Mễ Kha." Sau đó nhìn về phía Mễ Kha: "Ba mẹ anh."
Mễ Kha sững sờ, sau đó ngượng ngùng chào hỏi: "Chú, dì, người khỏe!"
Hạ Vũ Hồng cũng giống Ngải Lâm bảo dưỡng khá tốt, nhìn qua gương mặt vừa trẻ lại cao quý, gật đầu mở miệng, âm thanh mát lạnh lại không mất đi sự thân thiết: "Cháu mạnh khỏe, Mễ Kha."
Nghĩ đên việc Mễ Ngật Đông bài xích Hình Khắc Lũy, lại còn đánh anh, và Hình Hiệu Phong đã từng yêu Ngải Lâm, Mễ Kha cảm thấy vợ chồng Hình gia không thể nào thích cô. Vì vậy cô rót cho Hình Hiệu Phong và Hạ Vũ Hồng hai ly nước, nói: "Chú, dì ở lại, con đi làm việc." Sau đó rời khỏi.
Đến phòng bệnh Mễ Ngật Đông, Mễ Kha đắp lại chăn cho Mễ Ngật Đông còn đang ngủ trưa, trở về phòng làm việc. Thấy Hạ Nhã Ngôn không có ở đây, Mễ Kha gục xuống bàn nghỉ ngơi. Có lẽ trong khoảng thời gian này thể lực tiêu hao, cô không có thói quen ngủ trưa, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Mễ Kha mơ hồ có cảm giác đầu tiên là mu bàn tay sau đso là gương mặt bị cái gì chạm vào.
Chợt giật mình tỉnh lại, chỉ thấy Phó Bột Viễn đang đứng trước mặt.
Mễ Kha vội đứng dậy, lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt đề phòng cùng địch ý: "Anh làm gì đấy?"
Phó Bột Viễn tay dừng lại giữa không trung, nghe vậy vẻ mặt âm u xẹt qua ý cười sâu xa: "Mễ Kha cô đang làm cái gì vậy, tôi chỉ là thấy trên mặt cô có cái gì dính vào."
Mặc dù đối với chuyện tình cảm luôn mơ hồ, thậm chí chậm lụt, nhưng kể từ ngày đi làm đầu tiên cô đã nhạy cảm phát hiện Phó Bột Viễn ánh mắt nhìn cô có vẻ khác thường. Sau đó, anh ta trong lúc cô không chú ý sẽ cố gắng cùng cô tứ chi tiếp xúc, sau khi Mễ Kha lần lượt kháng cự, Phó Bột Viễn lại tìm cơ hội trong công việc làm khó cô, giống như lần trước biết rõ tay cô bị bỏng lại còn bắt cô làm trợ lý.
Không tin tưởng lời anh ta, Mễ Kha bất mãn nói: "Không phiền chủ nhiệm phí tâm." Đồng thời vòng qua bàn làm việc đi ra cửa.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Kha, Phó Bột Viễn đã có ý muốn cô, sau đó ba lần bốn lượt ám hiệu, nhưng cô bác sĩ thực tập nhìn có vẻ nhút nhát này lại không biết điều cự tuyệt anh, điều này làm cho chủ nhiệm Phó từ trước tới nay mọi việc luôn thuận lợi nảy sinh hứng thú. Mấy ngày trước biết được Hình Khắc Lũy ở phòng bệnh 26 là bạn trai Mễ Kha, hứng thú này liền biến thành tức giận.
Phó Bột Viễn động tác cực nhanh, chặn đường Mễ Kha, lấy ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào thân thể cô, "Vội vã đi gặp bạn trai?" Hồi tưởng lại buổi trực đêm hôm đó Mễ Kha vào phòng Hình Khắc Lũy sau đó không ra ngoài, Phó Bột Viễn xé toang vẻ mặt giả nhân giả nghĩa, nói những lời khó nghe: "Thối thương binh thể lực không tệ chứ?" Không cho Mễ Kha có cơ hội tránh né, anh ta đi sát lại gần: "Ở trước mặt tôi giả bộ trong sáng, lại không thể chờ đợi leo lên giường người khác. Mễ Kha, cô thật khiến tôi ngạc nhiên."
Mễ Kha bị chọc giận tức đến ngực kịch liệt phập phồng, hất bàn tay của anh ta muốn chạm vào tay cô, lưng dán chặt vào vách tường cảnh cáo: "Phó Bột Viễn đừng quên đây là đâu, tôi sẽ gọi người."
Phó Bột Viễn không chút để tâm cười lạnh "Vậy cô kêu đi, vừa đúng để cho bạn trai cô biết người phụ nữ của anh ta có dáng vẻ như thế nào khi bên tôi." Tất nhiên ban ngày ban mặt sẽ không làm gì Mễ Kha, nhưng lúc này lời nói không khống chế được xúc phạm cô, nói chính xác là ----- xâm phạm!
Chưa từng trải qua bị xúc phạm như vậy, Mễ Kha đôi mắt to chứa đầy lệ, cô lần đầu tiên mắng: "Anh cút!" Sau đó sử dụng sức lực toàn thân đẩy Phó Bột Viễn ra, lao tới cửa muốn chạy. Nhưng Phó Bột Viễn khi vào phòng đã khóa trái cửa, cô ngay lập tức không kéo ra được. Dưới tình thế cấp bách, Mễ Kha nước mắt rơi xuống, cô sợ hãi kêu: "Hình Khắc Lũy!"
Giống như tâm ý tương thông, chờ Mễ Kha một lúc lâu mà cô vẫn chưa trở lại, Hình Khắc Lũy đi tìm cô, gần như là sau khi cô kêu cứu một giây tiếp theo anh đã xuất hiện. Vốn là bị Hình Thiệu Phong đỡ, lại nghe thấy tiếng Mễ Kha gần như thét chói tai kêu gào, anh kéo chân bị thương chạy tới, đập cửa: "Kha Kha?"
Cửa nháy mắt mở ra, Mễ Kha khóc nhào vào ngực anh.
Cửa khóa trái, người thì khóc, cùng với tên đàn ông bỉ ổi đang đứng bên trong, không cần Mễ Kha nói gì, Hình Khắc Lũy cũng hiểu. Ôm Mễ Kha vào trong ngực vỗ nhẹ lưng cô an ủi, toàn thân toát ra sát khí, ánh mắt đầy vẻ tức giận nhìn Phó Bột Viễn.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, Phó Bột Viễn gần như không dám nhìn Hình Khắc Lũy người toàn thân đang toát ra hơi thở nguy hiểm , anh ta cố gắng giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm...."
"Thật sao?!" Hình Khắc Lũy hơi híp mắt. Sau đó giao Mễ Kha cho Hình Hiệu Phong, lúc Phó Bột Viễn còn chưa kịp phản ứng, anh đã tới gần, một quả đấm hung ác nện vào mặt đối phương.
Nhưng Hình Khắc Lũy không biết, tình huống này giống với lúc cô thi vào viện y học, Mễ Kha trông thế nhưng ngoài dự tính của người khác rất kiên trì. Có lẽ không có sự ngăn trở của Mễ Ngật Đông, Mễ Kha cũng không ý thức được trong lòng cô Hình Khắc Lũy có bao nhiêu phân lượng. Cô thừa nhận, khi Mễ Ngật Đông nói không cho phép bọn họ quen nhau, khi tận mắt chứng kiến anh bị đánh, cô cảm thấy không thể tiếp nhận và đau lòng. Lần đầu tiên trong đời, Mễ Kha có ý nghĩ muốn cùng một người ở chung một chỗ, cũng lần đầu tiên sợ mất đi một người.
Chuyện tình cảm của Mễ Ngật Đông và Ngải Lâm, Mễ Kha cũng biết sơ qua, dù sao sự tồn tại của Mễ Ngư không thể tránh được. Nhưng cho đến bây giờ, Mễ Kha chỉ biết vì ông bà nội phản đối mới có một cuộc hôn nhân như vậy. Cho đến khi tình yêu của cô và Hình Khắc Lũy bị phơi bày, Mễ Kha mới biết được tình yêu trắc trở của ba mẹ lại liên quan tới Hình Hiệu Phong.
Khó trách tại sao ba lại không thích quân nhân. Tất cả đều có đáp án. Nghĩ đến ba mẹ yêu nhau lại bởi vì Lý Mạn và Hình Hiệu Phong xen vào mà bỏ lỡ sáu năm, Mễ Kha không phải là không đau lòng cho Mễ Ngật Đông. Nhưng bảo cô vì vậy mà buông tha Hình Khắc Lũy, cô lại không bỏ được.
Một bên là người thân cho cô sinh mạng, một bên là người yêu, là linh hồn của cô. Mễ Kha lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Mắt không chớp nhìn chằm vào gương mặt dường như đang ngủ say của Hình Khắc Lũy, Mễ Kha từ trước đến giờ không biết mùi vị của buồn khổ nhẹ nhàng than thở. Đem cánh tay của Hình Khắc Lũy bỏ vào trong chăn, Mễ Kha hôn nhẹ gò má anh, ở bên tai anh nhỏ giọng nói: "Anh ngủ đi, em đi nhìn ba." Hiểu rõ sự lo lắng của cô, Hình Khắc Lũy lấy lí do mệt mỏi giả vờ ngủ say một lúc lâu, vì muốn cô đi qua phòng bệnh bên cạnh chăm sóc Mễ Ngật Đông.
Đứng bên ngoài do dự một chút, Mễ Kha đẩy cửa phòng bệnh. Cô bước nhẹ chân vào phòng, lặng yên không tiếng động múc canh trong bình giữ nhiệt ra, cúi đầu xoắn ngón tay một lúc lâu mới có dũng khí nhìn về phía Mễ Ngật Đông. Thấy ba nhắm mắt như ngủ thiếp đi, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó lo lắng nhìn Ngải Lâm, rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Cả quá trình, không có phát ra một chút tiếng động.
Ngải Lâm cố nén tiếng thở dài, Mễ Ngật Đông mở mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé của con gái biến mất ở cửa.
Đêm đó Mễ Kha lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng bệnh Mễ Ngật Đông, nhìn Ngải Lâm đút canh cho ông, cùng ông nói chuyện, cho đến khi phòng bệnh tắt đèn, bên trong không có chút âm thanh. Xác định ba mẹ đã nghỉ ngơi, cô mới trở lại phòng bệnh Hình Khắc Lũy.
Vốn nghĩ Hình Khắc Lũy ngủ thiếp đi, kết quả Mễ Kha vừa đóng cửa nghe tiếng anh hỏi: "Bác trai, bác gái đã ngủ?"
Mễ Kha sợ hết hồn, che ngực trấn định, cô đi đến, nhẹ trách: "Sao anh còn chưa ngủ?"
"Chờ em." Hình Khắc Lũy một bên xê dịch thân thể: "Tới đây ngủ." Thấy cô không nhúc nhích anh hừ một tiếng giữ chặt cổ tay cô: "Còn đợi anh ôm?"
Lực chiến đấu của Mễ Kha tất nhiên là không cưỡng lại được Hình Khắc Lũy, cuối cùng cô ngoan ngoãn nằm xuống. Hình Khắc Lũy chỉ có thể nằm ngang không thể ôm cô, chỉ đành đưa cánh tay phải làm gối cho Mễ Kha. Để tránh đụng vào anh Mễ Kha nằm nghiêng, cánh tay nhỏ bé ôm eo anh.
Hình Khắc Lũy nghiêng đầu hôn đỉnh đầu cô một cái: "Ngủ đi."
Dán sát vào thân thể của anh, Mễ Kha một ngày một đêm không ngủ, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Mễ Kha bị râu ở cằm Hình Khắc Lũy đâm tỉnh. Bộ dáng giống như con mèo nhỏ cuộn tròn trước ngực anh, cô đưa tay đẩy mặt anh, phụng phịu oán trách: "Sao lại ghét như vậy?"
Hình Khắc Lũy cười khẽ, mở miệng, âm thanh lúc sáng sớm có vẻ khàn khàn lười biếng, dọa cô: "Anh chính là nghe thấy phòng bên có tiếng, không muốn em bị ngờ khác nhìn thấy nằm trên giường anh..." Lời còn chưa dứt, Mễ Kha hết cả buồn ngủ bò dậy.
Che bụng bị cùi chỏ của cô đánh, Hình Khắc Lũy trêu chọc cô: "Từ động tác của em có thể biết được ba so với ông xã đáng sợ hơn."
Mễ Kha vuốt mái tóc lộn xộn, nhào qua đánh anh.
Náo loạn đủ, Mễ Kha mới sắp xếp ổn thỏa bản thân, rồi thu thập cho Hình Khắc Lũy, cứ như vậy một đôi tình nhân gọn gàng chỉnh tề sạch sẽ mới ra đời.
Trừ mẹ, Hình Khắc Lũy chưa từng được ai chăm sóc như vậy, siết chặt tay nhỏ bé của Mễ Kha, anh nghiêm túc nói: "Vợ thật tốt."
Mễ Kha vẻ mặt ửng hồng,"Ai cho anh bị bệnh, chẳng lẽ để cho hộ lý chăm sóc anh?"
Hình Khắc Lũy trên tay hơi dùng sức kéo cô vào trong ngực, ôm chặt: "Cũng biết vợ không bỏ được anh."
Đáp lại anh, là vòng tay ôm chặt của Mễ Kha.
Một khoảng thời gian tiếp theo rất bình thường, Mễ Ngật Đông bệnh tình ổn định. Nhưng lo lắng bệnh tim tái phát, Thiệu Vũ Hàn và Trần Văn đề nghị ở lại bệnh viện quan sát. Lại nói Hình Khắc Lũy, có bạn gái ở bên cạnh tỉ mỉ trị liệu hết lòng chăm sóc, vết thương cũng lành lại. Về việc mối quan hệ giữa Mễ Ngật Đông và Mễ Kha vẫn thủy chung dậm chân tại chỗ.
Một ngày ba bữa, Mễ Kha dưới sự "giám sát" của Hình Khắc Lũy đều đúng giờ đưa đến phòng bệnh Mễ Ngật Đông, nhưng trong lòng hổ thẹn cô không biết làm thế nào để ba tha thứ, chỉ là bộ dáng giống như người câm điếc ở phòng bệnh Mễ Ngật Đông ra ra vào vào, mặc cho Hình Khắc Lũy dạy không biết bao nhiêu lần, chính là không dám mở miệng nói xin lỗi.
Rốt cuộc có một ngày, nhẫn nại của Mễ Ngật Đông đạt tới cực hạn. Lúc Mễ Kha một lần nữa đặt bình giữ nhiệt xuống, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng bệnh, ông nhìn Ngải Lâm tức giận quát: "Càng lớn càng trẻ lại rồi, một câu cũng không biết nói."
Ngải Lâm oán giận nhìn ông: "Đổi lại tôi là con bé, thấy ông nhìn chằm chằm cũng không dám nói chuyện."
"Tôi lúc nào như hổ rình mồi?" Mễ Ngật Đông không phục: "Con bé gạt tôi cùng lính nói yêu thương, còn không cho tôi nổi giận?"
Ngải Lâm không biết lấy từ đâu ra cái gương, đưa đến trước mặt Mễ Ngật Đông kèm theo nhạo báng: "Xem một chút thế nào là nhìn chằm chằm người khác."
Mễ Ngật Đông bị trêu chọc, giận quá mà cười lên, cầm tay vợ, khẽ sẵng giọng: "Bà đúng là."
Ngải Lâm học giọng điệu của ông: "Ông đúng là."
Mười ngón tay đan vào nhau, quấn quýt ở chung một chỗ, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Giúp ông ăn cơm xong, Ngải Lâm vừa bóp tay Mễ Ngật Đông, vừa nói: "Khắc Lũy cũng tốt vô cùng, bị ông đánh cũng luôn miệng nói không sao, chân bị thương còn đưa ông tới bệnh viện, bây giờ còn chưa thể xuống giường đấy."
Mễ Ngật Đông cũng biết được Hình Khắc Lũy ở phòng bệnh sát vách, nghe thế ông hừ một tiếng: "Là cậu ta không có bản lãnh, nên về huấn luyện lại."
"Cậu ấy bản lãnh bao nhiêu tôi không rõ lắm, chỉ biết có người xuống tay mạnh đánh người khác toàn thân bầm tím." Ngải Lâm tay dùng sức bấu ông xã một cái: "Con gái của ông thì ông xót, con trai người khác thì không xót sao? Ra tay nặng như vậy, xem ông về sau làm sao cùng mẹ người ta gặp mặt.
Mễ Ngật Đông bị tức giận cắt lời: "Ai muốn cùng mẹ cùng mẹ cậu ta gặp mặt?!"
Vậy mà, có mây lời không nên nói.
Hai ngày sau, mẹ Hình Khắc Lũy, thành công thu phục Hình Hiệu Phong, xuất hiện trước mặt Mễ Ngật Đông. Trước đó, Hạ Vũ Hồng đã đi thăm con trai.
Trong phòng bệnh, Mễ Kha tự mình kiểm tra vết thương cho Hình Khắc Lũy, cô một mặt vẫn tiếp tục động tác, một mặt hỏi han: "Anh có cảm thấy đau không? Không được gạt em, nói thật."
Hình Khắc Lũy phối hợp với lực nắm của cô nhẹ nhàng gật gật, lập lờ nước đôi trả lời: "Vẫn chịu được."
"Còn cậy mạnh!" Mễ Kha giương mắt trừng anh: "Đau thì nói là đau, cái gì mà vẫn chịu được."
Hình Khắc Lũy cười hì hì: "Anh rất giỏi."
Không để ý đến vẻ mặt cợt nhả của anh, Mễ Kha thủ pháp thành thạo kiểm tra xong, "Buổi tối em dùng thuốc đông y bôi cho anh thử xem sao, mấy hôm nữa sẽ đi kiểm tra xem thế nào, không có em đi cùng cũng không cho phép anh lộn xộn biết chưa."
Hình Khắc Lũy chào: "Dạ, thủ trưởng!" Sau đó lại gần cô: "Vợ bé nhỏ, anh muốn đi vệ sinh, em cùng đi không?"
Mễ Kha giơ tay đánh vào bả vai anh: "Lưu manh!"
Hình Khắc Lũy cười vang, cắn nhẹ vào mặt cô một cái.
Đem hành động của hai người thu hết vào mắt, Hạ Vũ Hồng nhìn Mễ Kha dìu Hình Khắc Lũy vào nhà vệ sinh, một lát sau lại đỡ người đi ra ngoài, mặt đỏ ửng oán trách: "Bị thương ở chân cũng không phải ở tay, làm sao quần mặc cũng không tốt, còn phải để em giúp." Sau đó đỡ Hình Khắc Lũy lên giường.
Ẩn giấu nụ cười trên môi, Hạ Vũ Hồng gõ cửa tượng trưng, mà phía sau bà là ông xã Hình Hiệu Phong.
Hình Khắc Lũy bình thản ung dung: "Ba mẹ hai người đã đến. Mẹ, đây là Mễ Kha." Sau đó nhìn về phía Mễ Kha: "Ba mẹ anh."
Mễ Kha sững sờ, sau đó ngượng ngùng chào hỏi: "Chú, dì, người khỏe!"
Hạ Vũ Hồng cũng giống Ngải Lâm bảo dưỡng khá tốt, nhìn qua gương mặt vừa trẻ lại cao quý, gật đầu mở miệng, âm thanh mát lạnh lại không mất đi sự thân thiết: "Cháu mạnh khỏe, Mễ Kha."
Nghĩ đên việc Mễ Ngật Đông bài xích Hình Khắc Lũy, lại còn đánh anh, và Hình Hiệu Phong đã từng yêu Ngải Lâm, Mễ Kha cảm thấy vợ chồng Hình gia không thể nào thích cô. Vì vậy cô rót cho Hình Hiệu Phong và Hạ Vũ Hồng hai ly nước, nói: "Chú, dì ở lại, con đi làm việc." Sau đó rời khỏi.
Đến phòng bệnh Mễ Ngật Đông, Mễ Kha đắp lại chăn cho Mễ Ngật Đông còn đang ngủ trưa, trở về phòng làm việc. Thấy Hạ Nhã Ngôn không có ở đây, Mễ Kha gục xuống bàn nghỉ ngơi. Có lẽ trong khoảng thời gian này thể lực tiêu hao, cô không có thói quen ngủ trưa, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Mễ Kha mơ hồ có cảm giác đầu tiên là mu bàn tay sau đso là gương mặt bị cái gì chạm vào.
Chợt giật mình tỉnh lại, chỉ thấy Phó Bột Viễn đang đứng trước mặt.
Mễ Kha vội đứng dậy, lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt đề phòng cùng địch ý: "Anh làm gì đấy?"
Phó Bột Viễn tay dừng lại giữa không trung, nghe vậy vẻ mặt âm u xẹt qua ý cười sâu xa: "Mễ Kha cô đang làm cái gì vậy, tôi chỉ là thấy trên mặt cô có cái gì dính vào."
Mặc dù đối với chuyện tình cảm luôn mơ hồ, thậm chí chậm lụt, nhưng kể từ ngày đi làm đầu tiên cô đã nhạy cảm phát hiện Phó Bột Viễn ánh mắt nhìn cô có vẻ khác thường. Sau đó, anh ta trong lúc cô không chú ý sẽ cố gắng cùng cô tứ chi tiếp xúc, sau khi Mễ Kha lần lượt kháng cự, Phó Bột Viễn lại tìm cơ hội trong công việc làm khó cô, giống như lần trước biết rõ tay cô bị bỏng lại còn bắt cô làm trợ lý.
Không tin tưởng lời anh ta, Mễ Kha bất mãn nói: "Không phiền chủ nhiệm phí tâm." Đồng thời vòng qua bàn làm việc đi ra cửa.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Kha, Phó Bột Viễn đã có ý muốn cô, sau đó ba lần bốn lượt ám hiệu, nhưng cô bác sĩ thực tập nhìn có vẻ nhút nhát này lại không biết điều cự tuyệt anh, điều này làm cho chủ nhiệm Phó từ trước tới nay mọi việc luôn thuận lợi nảy sinh hứng thú. Mấy ngày trước biết được Hình Khắc Lũy ở phòng bệnh 26 là bạn trai Mễ Kha, hứng thú này liền biến thành tức giận.
Phó Bột Viễn động tác cực nhanh, chặn đường Mễ Kha, lấy ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào thân thể cô, "Vội vã đi gặp bạn trai?" Hồi tưởng lại buổi trực đêm hôm đó Mễ Kha vào phòng Hình Khắc Lũy sau đó không ra ngoài, Phó Bột Viễn xé toang vẻ mặt giả nhân giả nghĩa, nói những lời khó nghe: "Thối thương binh thể lực không tệ chứ?" Không cho Mễ Kha có cơ hội tránh né, anh ta đi sát lại gần: "Ở trước mặt tôi giả bộ trong sáng, lại không thể chờ đợi leo lên giường người khác. Mễ Kha, cô thật khiến tôi ngạc nhiên."
Mễ Kha bị chọc giận tức đến ngực kịch liệt phập phồng, hất bàn tay của anh ta muốn chạm vào tay cô, lưng dán chặt vào vách tường cảnh cáo: "Phó Bột Viễn đừng quên đây là đâu, tôi sẽ gọi người."
Phó Bột Viễn không chút để tâm cười lạnh "Vậy cô kêu đi, vừa đúng để cho bạn trai cô biết người phụ nữ của anh ta có dáng vẻ như thế nào khi bên tôi." Tất nhiên ban ngày ban mặt sẽ không làm gì Mễ Kha, nhưng lúc này lời nói không khống chế được xúc phạm cô, nói chính xác là ----- xâm phạm!
Chưa từng trải qua bị xúc phạm như vậy, Mễ Kha đôi mắt to chứa đầy lệ, cô lần đầu tiên mắng: "Anh cút!" Sau đó sử dụng sức lực toàn thân đẩy Phó Bột Viễn ra, lao tới cửa muốn chạy. Nhưng Phó Bột Viễn khi vào phòng đã khóa trái cửa, cô ngay lập tức không kéo ra được. Dưới tình thế cấp bách, Mễ Kha nước mắt rơi xuống, cô sợ hãi kêu: "Hình Khắc Lũy!"
Giống như tâm ý tương thông, chờ Mễ Kha một lúc lâu mà cô vẫn chưa trở lại, Hình Khắc Lũy đi tìm cô, gần như là sau khi cô kêu cứu một giây tiếp theo anh đã xuất hiện. Vốn là bị Hình Thiệu Phong đỡ, lại nghe thấy tiếng Mễ Kha gần như thét chói tai kêu gào, anh kéo chân bị thương chạy tới, đập cửa: "Kha Kha?"
Cửa nháy mắt mở ra, Mễ Kha khóc nhào vào ngực anh.
Cửa khóa trái, người thì khóc, cùng với tên đàn ông bỉ ổi đang đứng bên trong, không cần Mễ Kha nói gì, Hình Khắc Lũy cũng hiểu. Ôm Mễ Kha vào trong ngực vỗ nhẹ lưng cô an ủi, toàn thân toát ra sát khí, ánh mắt đầy vẻ tức giận nhìn Phó Bột Viễn.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, Phó Bột Viễn gần như không dám nhìn Hình Khắc Lũy người toàn thân đang toát ra hơi thở nguy hiểm , anh ta cố gắng giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm...."
"Thật sao?!" Hình Khắc Lũy hơi híp mắt. Sau đó giao Mễ Kha cho Hình Hiệu Phong, lúc Phó Bột Viễn còn chưa kịp phản ứng, anh đã tới gần, một quả đấm hung ác nện vào mặt đối phương.
Bình luận truyện