Mười Lăm Năm
Quyển 2 - Chương 34: Người chết là hết
“Chúng ta chỉ ở đây, miêu tả hình dáng của thứ không nhìn thấy, ngâm bài ca dao không nghe được, dùng đôi tay này, nâng lên thứ mất đi.”
____ “Tiệm thú kiểng” - Bá tước D.
Liễu Dung cẩn thận nhét “Tiệm thú kiểng” trong tay vào hộc bàn, quyển truyện tranh này của cô không phải bản chính mà là bản lậu “bốn trong một” rất phổ biến ở học sinh, ưu điểm là tiện lợi và dễ kiếm, khuyết điểm là quá to, không nhỏ và dễ giấu như bản chính, cần tỉ mỉ hơn, hễ không cẩn thận là dễ quẹt làm đen tay.
Liễu Dung thở dài, quay đầu lướt mắt qua chỗ ngồi trống rỗng của Vương Bích Dao rồi lại đưa mắt qua chỗ ngồi của Thẩm Bạch Hề cũng trống rỗng y hệt.
Thẩm Bạch Hề kiên trì không được mấy ngày, sắc mặt càng lúc càng kém, cuối cùng xin nghỉ bệnh về nhà, mấy ngày trước phụ huynh cô ấy đặc biệt đến trường một chuyến, làm thủ tục tạm nghỉ học một năm, nói là vì bệnh.
Vì bệnh gì? Vốn chỉ là mâu thuẫn tranh hơn thua nổi trội thông thường giữa những cô gái, Thẩm Bạch Hề nằm mơ cũng không ngờ, mâu thuẫn nho nhỏ ấy lại biến thành lá bùa đòi mạng.
Cô chỉ là một cô bé mà trình độ chỉnh người chỉ dừng ở mức “méc giáo viên”, nói là trang giấy trắng cũng không quá đáng, cô không phải kẻ xấu tội ác tày trời quyết bức tử người khác.
Nhưng nói gì cũng đã muộn, ai cũng không phải bá tước D, ai cũng không có một đôi tay có thể nâng lên thứ đã mất.
Bầu không khí vốn vô cùng vui vẻ của lớp 12/7 đã trầm lại nhiều ngày, nhà trường sợ ảnh hưởng đến tâm trạng học sinh nên phong tỏa tin tức, vẫn có kẻ tò mò hỏi thăm lớp 12/7 về chuyện Vương Bích Dao, nhưng toàn bộ đều bị Cố Thanh Dương đè xuống.
Tiết tự học buổi tối ngày tin tức truyền đến, lúc mọi người còn chưa tiến vào trạng thái học tập, Cố Thanh Dương đứng lên bục giảng, phất tay bảo mọi người yên lặng, quét mắt một vòng khắp lớp rồi trầm thấp nói:
- Người chết là lớn nhất, miệng đời đáng sợ, bạn ấy là bạn học chúng ta, là một thành viên trong gia đình chúng ta, phiền các bạn giữ lại cho bạn ấy chút tôn nghiêm cuối cùng, cũng tích cho bản thân ít đức, đừng treo chuyện này lên miệng____xin các bạn, mình xin các bạn, hãy nhìn lương tâm mà làm.
Miệng đời đáng sợ__câu di ngôn Nguyễn Linh Ngọc để lại năm xưa ấy, như một lời nguyền.
Khi nó bị Cố Thanh Dương đọc ra từng chữ, dường như một lần nữa biến thành những ký tự u ám đè lên mỗi người. Thế là chuyện khiến cô Bạch Ngọc lo lắng rất lâu ấy không hề gây ra náo động lớn, lớp 12/7 dùng tư thái trầm lặng khác thường đoàn kết nhất trí chưa từng có để ăn nói thận trọng với bên ngoài.
Khi xưa, rất nhiều đứa trẻ viết vào vở những câu hận đời, cứ như văn chương mà không theo xu hướng tối tăm u ám là không có trình độ không có nội hàm vậy, như những câu chuyện tốt đẹp bắt buộc phải có một kết cục bi thương. Giáo viên ngữ văn tuần nào cũng thu chu ký (1), trừ những bài tùy tiện chắp vá không chút sáng tạo thì là loại văn nghệ thanh xuân tâm trạng chán chường khiến người ta đau trứng này, giáo viên ngữ văn cảm thấy vô cùng áp lực.
(1) Nhật ký: ghi chép hàng ngày, chu ký: ghi chép hàng tuần.
Không chỉ một đứa trẻ lén viết định nghĩa cho mình bằng những câu sặc mùi manga như “bản chất của tôi là tối tăm và lạnh lẽo” “tôi là sinh vật nằm trong vùng màu xám” “tôi luôn cảm thấy tuyệt vọng, con người không đáng để tôi yêu”...
Nhưng không phải vậy, khi cái chết và tuyệt vọng thật sự đến, những “sinh vật trong bóng tối” “gò chữ ép thơ gượng tả sầu” (2) đó không thể không im lặng.
(2) Nguyên văn: “vi phú tân từ cường thuyết sầu” là một câu thơ trong bài “Thái tang tử” của Tân Khí Tật, câu thơ dịch của Vân Trình Lữ Nhạc.
Bạn nghĩ cha mẹ hoặc thầy cô không hiểu bạn nên bạn mới thốt ra câu “một người không thể nào hiểu được nỗi đau của một người khác” ư?
Kỳ thực họ không hiểu cũng không sao, đợi khi một người trải qua càng nhiều chuyện, đau khổ càng lớn, đồng thời chém hết những chông gai để vượt qua, thì bản thân họ cũng tự hiểu chính mình.
Chuyện này cứ đè ép mãi cũng không được, cô Bạch Ngọc và thầy Tiểu Trương mở cuộc họp nhỏ các thành viên ban cán bộ lớp, xem làm thế nào để đưa mọi người thoát khỏi bóng ma tâm lý. Các thầy cô không rõ lắm những ân oán riêng tư giữa bọn trẻ, họ không mong trong lớp lại xuất hiện một Vương Bích Dao thứ hai.
Triệu Bân Bân chợt nói:
- Thưa cô, hay là lớp mình góp tiền quỹ mua vài món đồ cúng gì đó rồi cử vài bạn đến nhà Vương Bích Dao thăm hỏi, xem như... là tâm ý ạ?
Lúc Triệu Bân Bân nói lời này, Cố Thanh Dương quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt cô, cô không còn dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng ngày thường nữa mà hoảng hốt dời ánh mắt, cúi đầu, vành mắt dần hoe đỏ. Cô Bạch Ngọc không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng cô bé này đa sầu đa cảm, bèn đồng ý.
Việc góp tiền hoàn toàn là tự nguyện, Triệu Bân Bân phụ trách nhận đăng ký, không thu theo đầu người. Cô viết thông báo lên góc bảng đen, sau đó bạn nào muốn góp tiền sẽ lặng lẽ đến chỗ cô đăng ký ghi tên, đỡ khiến người không muốn góp cảm thấy lúng túng khó xử.
Dù vậy, đa số mọi người ít nhiều đều bỏ tiền ra, thể hiện sự thương tiếc đối với Vương Bích Dao.
Triệu Bân Bân cẩn thận ghi chép lại số tiền quyên góp của mọi người, lấy một cái túi nhỏ sắp xếp gọn mớ tiền lẻ, rồi dành thời gian sau giờ học đến siêu thị đồ dùng học tập đổi tiền chẵn, đi được nửa đường, nhân lúc mọi người không nhìn thấy, cô mở ví mình ra.
Sắp cuối tháng, bình thường cô ở ngoại trú, không có bao nhiêu tiền tiêu vặt, trong ví chỉ lẻ loi 1 tờ 100 và ít tiền lẻ vụn vặt, Triệu Bân Bân vét hết tiền trong ví không chút do dự, gộp toàn bộ vào số tiền quyên góp.
Dù trong ghi chép viết rõ ràng rằng: Triệu Bân Bân, 20 tệ.
Vì trong lòng cô có một bí mật.
Quay ngược thời gian về mùa đông năm lớp 11__thời tiết lúc đó rất lạnh, nhà trường không bắt buộc mọi người mặc đồng phục, Thẩm Bạch Hề nhân cơ hội đua đòi thời trang phang thời tiết, ngày ngày mặc váy nhung vớ dài, chân mang boots, từ sáng đến tối lắc lư yểu điệu như đi thi hoa hậu, nhất là lúc tan học, đi trong hành lang cứ như mèo, Triệu Bân Bân nhìn từ sau lưng, ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ nhưng trong lòng khinh bỉ nghĩ__eo uốn uốn éo éo, bộ kiếp trước đi tiếp khách trong phố đèn đỏ à?
Nhưng ánh mắt cô luôn bị nữ sinh mà cô khinh thường ấy thu hút, nhìn Thẩm Bạch Hề, cô luôn có ý thức nguy hiểm____rất nhanh, cô phát hiện được nguy hiểm, Thẩm Bạch Hề hình như đã nhắm Cố Thanh Dương, lúc tan học có việc hay không có việc đều sáp lại chỗ Cố Thanh Dương, lớp trưởng ơi lớp trưởng à, Cố Thanh Dương… Cố Thanh Dương không hề cự tuyệt bất kỳ ai, đối với việc có mỹ nữ xun xoe thì vừa giả bộ hồ đồ vừa tuyệt đối là vui vẻ chịu đựng.
Tính theo mức trung bình của trường trung học số 1 thì Cố Thanh Dương quả thực nổi bật và ưu tú trong các nam sinh, Triệu Bân Bân cảm thấy con người cậu đôi lúc không chân thực, quá giống những nam chính hoàn mỹ bịa ra trong tiểu thuyết, cô vừa khinh thường loại phim mà trong mắt cô là tình cảm thanh xuân não tàn, nhưng vừa không kìm được bị cậu hấp dẫn, bị những mơ mộng rực rỡ kia thu hút.
Chỉ là kiêu ngạo như Triệu Bân Bân, tuyệt đối không thể nói ra những lời kiểu đó. Thấy Thẩm Bạch Hề, cô mới phát hiện, hóa ra kiêu ngạo và rụt rè của mình kém xa những lời nũng nịu lẳng lơ ỏn à ỏn ẻn.
Sau đó nữa, cô thấy Vương Bích Dao vì bị Thẩm Bạch Hề câu mất bạn trai mà nổi giận đùng đùng tung cửa bỏ đi, liền biết cơ hội tới rồi, cô vừa cười tít mắt giải thích cho Liễu Dung bên cạnh ngốc nghếch không rõ chân tướng vừa âm thầm định ra một kế hoạch đơn giản mà hữu hiệu.
Hôm đó cô nghĩ sẵn trong đầu rồi mô phỏng theo giọng điệu ngang ngược không khiến người ta thích của Vương Bích Dao để viết xuống những lời ấy trong nhà vệ sinh. Là cô, mỗi lần Thẩm Bạch Hề lại gần trò chuyện với nam sinh, sẽ vô tình hay cố ý dùng những động tác nhỏ hoặc lời nói để ám chỉ nhắc nhở Vương Bích Dao chú ý, âm thầm khiến Vương Bích Dao thành thật bị phẫn nộ xông lên đầu, rồi sử dụng cô ấy như mũi thương.
Triệu Bân Bân cô vĩnh viễn là người hiểu đạo lý, là học sinh ưu tú đứng ra điều hòa khuyên giải khi các bạn ồn ào tranh cãi, vừa xinh đẹp vừa thông minh, học hành chăm chỉ, quan hệ tốt với mọi người.
Trong tất cả nữ sinh lớp 12/7, luận ngoại hình đẹp nhất có lẽ là Thẩm Bạch Hề, nhưng cô ta chỉ là một ả đê tiện nham hiểm, tâm cơ thâm trầm, không được lòng các bạn nữ; luận thành tích học tập tốt nhất có lẽ là Liễu Dung quanh năm hạng nhất, nhưng cô ấy chỉ là một cô nhóc chưa lớn, cả ngày như chưa tỉnh ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể mộng du, luôn ù ù cạc cạc không hiểu tình hình.
Triệu Bân Bân cô mới là người thắng cuối cùng.
Cô luôn cảm thấy như vậy, mãi đến khi sự việc dần phát triển đến mức chẳng thể nào thu dọn, cô tưởng rằng mình sẽ tiếp tục cười trên nỗi đau người khác, ngồi yên xem hổ đấu, tiếp tục xem tuồng vui này ngày càng náo nhiệt dưới rắp tâm cố ý và dẫn dắt tỉ mỉ của cô.
Nhưng cô sai rồi, cô hoảng hốt lo sợ, cảm thấy bí mật của mình sắp bị phơi bày.
Triệu Bân Bân và Cố Thanh Dương đại diện lớp 12/7 tới nhà Vương Bích Dao. Cả đường đi và về, Triệu Bân Bân không thể lấy dũng khí để nhìn Cố Thanh Dương lấy một lần. Những đền bù bé nhỏ ấy chẳng thể thuyết phục ngay cả bản thân cô, chẳng thể khiến cô lừa mình dối người vá lại mảnh lương tâm bị thủng.
Đợt ôn tập đầu tiên trôi qua như chải tóc, đợt thứ hai bắt đầu, đề ôn ùn ùn kéo đến đè ép xuống, thời gian thi thử lần ba đã được lên lịch, phí đăng ký thi đại học đã nộp, thầy cô căn dặn đủ những mục cần chú ý, trò vật tay vào giờ giải lao bị cô Bạch Ngọc lấy lý do “thương gân động cốt một trăm ngày (3), không thể để tay bị thương” mà cấm toàn bộ.
(3) Ý nói bị thương về gân cốt cần ít nhất một trăm ngày mới khỏi.
Số hàng trăm trên bảng đếm ngược thi đại học đã không còn, thay vào đó là con số không lạnh lẽo.
Sau một vòng ôn tập, bảng xếp hạng cả lớp lần nữa có biến hóa long trời lở đất, Triệu Bân Bân trượt dốc không phanh, rơi khỏi top 20, nỗ lực của Thường Lộ Vận thời gian trước dưới sự kiên trì phi thường đã hiện ra thành quả, lần thi thử đầu tiên đã lọt vào top 5 trong lớp.
Cô mừng rỡ, tối hôm đó cho phép Liễu Dung xuống tay tàn nhẫn làm thịt một bữa, dáng vẻ móc tiền sảng khoái thực khiến nhân viên cảm thấy Liễu Dung đứng phía sau là chủ nợ cho vay nặng lãi.
Sau đó, vào tiết tự học tối một ngày nọ, cô Bạch Ngọc đi tới đưa mắt khắp lớp một vòng, đặc biệt dừng lại ở Triệu Bân Bân hồi lâu rồi cuối cùng vẫn dời đi, gọi Liễu Dung và Cố Thanh Dương vào văn phòng mình.
Lần đầu tiên Liễu Dung được đãi ngộ mời vào phòng giáo viên uống trà, lòng tự tưởng tượng ra đủ loại lý do lung tung, nhớ tới kết quả thi ngữ văn của mình vừa nhỉnh qua mức đạt yêu cầu__chuyện này sắp thành tâm bệnh của cô, thế là cô thấp thỏm hỏi Cố Thanh Dương:
- Ơ... lớp trưởng, lần này môn ngữ văn của cậu cũng bi kịch hả?
Cố Thanh Dương chưa kịp đáp, cô Bạch Ngọc đã nghe được, dở khóc dở cười quay đầu nhìn cô, hiếm khi không nghiêm túc:
- Là chuyện tốt__môn ngữ văn của em cũng phải ráng học tử tế vào, trao đổi nhiều thêm với giáo viên.
Đến văn phòng, cô Bạch Ngọc mới nói____lớp 12/7 hiện tại có 1 suất học bổng.
____ “Tiệm thú kiểng” - Bá tước D.
Liễu Dung cẩn thận nhét “Tiệm thú kiểng” trong tay vào hộc bàn, quyển truyện tranh này của cô không phải bản chính mà là bản lậu “bốn trong một” rất phổ biến ở học sinh, ưu điểm là tiện lợi và dễ kiếm, khuyết điểm là quá to, không nhỏ và dễ giấu như bản chính, cần tỉ mỉ hơn, hễ không cẩn thận là dễ quẹt làm đen tay.
Liễu Dung thở dài, quay đầu lướt mắt qua chỗ ngồi trống rỗng của Vương Bích Dao rồi lại đưa mắt qua chỗ ngồi của Thẩm Bạch Hề cũng trống rỗng y hệt.
Thẩm Bạch Hề kiên trì không được mấy ngày, sắc mặt càng lúc càng kém, cuối cùng xin nghỉ bệnh về nhà, mấy ngày trước phụ huynh cô ấy đặc biệt đến trường một chuyến, làm thủ tục tạm nghỉ học một năm, nói là vì bệnh.
Vì bệnh gì? Vốn chỉ là mâu thuẫn tranh hơn thua nổi trội thông thường giữa những cô gái, Thẩm Bạch Hề nằm mơ cũng không ngờ, mâu thuẫn nho nhỏ ấy lại biến thành lá bùa đòi mạng.
Cô chỉ là một cô bé mà trình độ chỉnh người chỉ dừng ở mức “méc giáo viên”, nói là trang giấy trắng cũng không quá đáng, cô không phải kẻ xấu tội ác tày trời quyết bức tử người khác.
Nhưng nói gì cũng đã muộn, ai cũng không phải bá tước D, ai cũng không có một đôi tay có thể nâng lên thứ đã mất.
Bầu không khí vốn vô cùng vui vẻ của lớp 12/7 đã trầm lại nhiều ngày, nhà trường sợ ảnh hưởng đến tâm trạng học sinh nên phong tỏa tin tức, vẫn có kẻ tò mò hỏi thăm lớp 12/7 về chuyện Vương Bích Dao, nhưng toàn bộ đều bị Cố Thanh Dương đè xuống.
Tiết tự học buổi tối ngày tin tức truyền đến, lúc mọi người còn chưa tiến vào trạng thái học tập, Cố Thanh Dương đứng lên bục giảng, phất tay bảo mọi người yên lặng, quét mắt một vòng khắp lớp rồi trầm thấp nói:
- Người chết là lớn nhất, miệng đời đáng sợ, bạn ấy là bạn học chúng ta, là một thành viên trong gia đình chúng ta, phiền các bạn giữ lại cho bạn ấy chút tôn nghiêm cuối cùng, cũng tích cho bản thân ít đức, đừng treo chuyện này lên miệng____xin các bạn, mình xin các bạn, hãy nhìn lương tâm mà làm.
Miệng đời đáng sợ__câu di ngôn Nguyễn Linh Ngọc để lại năm xưa ấy, như một lời nguyền.
Khi nó bị Cố Thanh Dương đọc ra từng chữ, dường như một lần nữa biến thành những ký tự u ám đè lên mỗi người. Thế là chuyện khiến cô Bạch Ngọc lo lắng rất lâu ấy không hề gây ra náo động lớn, lớp 12/7 dùng tư thái trầm lặng khác thường đoàn kết nhất trí chưa từng có để ăn nói thận trọng với bên ngoài.
Khi xưa, rất nhiều đứa trẻ viết vào vở những câu hận đời, cứ như văn chương mà không theo xu hướng tối tăm u ám là không có trình độ không có nội hàm vậy, như những câu chuyện tốt đẹp bắt buộc phải có một kết cục bi thương. Giáo viên ngữ văn tuần nào cũng thu chu ký (1), trừ những bài tùy tiện chắp vá không chút sáng tạo thì là loại văn nghệ thanh xuân tâm trạng chán chường khiến người ta đau trứng này, giáo viên ngữ văn cảm thấy vô cùng áp lực.
(1) Nhật ký: ghi chép hàng ngày, chu ký: ghi chép hàng tuần.
Không chỉ một đứa trẻ lén viết định nghĩa cho mình bằng những câu sặc mùi manga như “bản chất của tôi là tối tăm và lạnh lẽo” “tôi là sinh vật nằm trong vùng màu xám” “tôi luôn cảm thấy tuyệt vọng, con người không đáng để tôi yêu”...
Nhưng không phải vậy, khi cái chết và tuyệt vọng thật sự đến, những “sinh vật trong bóng tối” “gò chữ ép thơ gượng tả sầu” (2) đó không thể không im lặng.
(2) Nguyên văn: “vi phú tân từ cường thuyết sầu” là một câu thơ trong bài “Thái tang tử” của Tân Khí Tật, câu thơ dịch của Vân Trình Lữ Nhạc.
Bạn nghĩ cha mẹ hoặc thầy cô không hiểu bạn nên bạn mới thốt ra câu “một người không thể nào hiểu được nỗi đau của một người khác” ư?
Kỳ thực họ không hiểu cũng không sao, đợi khi một người trải qua càng nhiều chuyện, đau khổ càng lớn, đồng thời chém hết những chông gai để vượt qua, thì bản thân họ cũng tự hiểu chính mình.
Chuyện này cứ đè ép mãi cũng không được, cô Bạch Ngọc và thầy Tiểu Trương mở cuộc họp nhỏ các thành viên ban cán bộ lớp, xem làm thế nào để đưa mọi người thoát khỏi bóng ma tâm lý. Các thầy cô không rõ lắm những ân oán riêng tư giữa bọn trẻ, họ không mong trong lớp lại xuất hiện một Vương Bích Dao thứ hai.
Triệu Bân Bân chợt nói:
- Thưa cô, hay là lớp mình góp tiền quỹ mua vài món đồ cúng gì đó rồi cử vài bạn đến nhà Vương Bích Dao thăm hỏi, xem như... là tâm ý ạ?
Lúc Triệu Bân Bân nói lời này, Cố Thanh Dương quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt cô, cô không còn dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng ngày thường nữa mà hoảng hốt dời ánh mắt, cúi đầu, vành mắt dần hoe đỏ. Cô Bạch Ngọc không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng cô bé này đa sầu đa cảm, bèn đồng ý.
Việc góp tiền hoàn toàn là tự nguyện, Triệu Bân Bân phụ trách nhận đăng ký, không thu theo đầu người. Cô viết thông báo lên góc bảng đen, sau đó bạn nào muốn góp tiền sẽ lặng lẽ đến chỗ cô đăng ký ghi tên, đỡ khiến người không muốn góp cảm thấy lúng túng khó xử.
Dù vậy, đa số mọi người ít nhiều đều bỏ tiền ra, thể hiện sự thương tiếc đối với Vương Bích Dao.
Triệu Bân Bân cẩn thận ghi chép lại số tiền quyên góp của mọi người, lấy một cái túi nhỏ sắp xếp gọn mớ tiền lẻ, rồi dành thời gian sau giờ học đến siêu thị đồ dùng học tập đổi tiền chẵn, đi được nửa đường, nhân lúc mọi người không nhìn thấy, cô mở ví mình ra.
Sắp cuối tháng, bình thường cô ở ngoại trú, không có bao nhiêu tiền tiêu vặt, trong ví chỉ lẻ loi 1 tờ 100 và ít tiền lẻ vụn vặt, Triệu Bân Bân vét hết tiền trong ví không chút do dự, gộp toàn bộ vào số tiền quyên góp.
Dù trong ghi chép viết rõ ràng rằng: Triệu Bân Bân, 20 tệ.
Vì trong lòng cô có một bí mật.
Quay ngược thời gian về mùa đông năm lớp 11__thời tiết lúc đó rất lạnh, nhà trường không bắt buộc mọi người mặc đồng phục, Thẩm Bạch Hề nhân cơ hội đua đòi thời trang phang thời tiết, ngày ngày mặc váy nhung vớ dài, chân mang boots, từ sáng đến tối lắc lư yểu điệu như đi thi hoa hậu, nhất là lúc tan học, đi trong hành lang cứ như mèo, Triệu Bân Bân nhìn từ sau lưng, ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ nhưng trong lòng khinh bỉ nghĩ__eo uốn uốn éo éo, bộ kiếp trước đi tiếp khách trong phố đèn đỏ à?
Nhưng ánh mắt cô luôn bị nữ sinh mà cô khinh thường ấy thu hút, nhìn Thẩm Bạch Hề, cô luôn có ý thức nguy hiểm____rất nhanh, cô phát hiện được nguy hiểm, Thẩm Bạch Hề hình như đã nhắm Cố Thanh Dương, lúc tan học có việc hay không có việc đều sáp lại chỗ Cố Thanh Dương, lớp trưởng ơi lớp trưởng à, Cố Thanh Dương… Cố Thanh Dương không hề cự tuyệt bất kỳ ai, đối với việc có mỹ nữ xun xoe thì vừa giả bộ hồ đồ vừa tuyệt đối là vui vẻ chịu đựng.
Tính theo mức trung bình của trường trung học số 1 thì Cố Thanh Dương quả thực nổi bật và ưu tú trong các nam sinh, Triệu Bân Bân cảm thấy con người cậu đôi lúc không chân thực, quá giống những nam chính hoàn mỹ bịa ra trong tiểu thuyết, cô vừa khinh thường loại phim mà trong mắt cô là tình cảm thanh xuân não tàn, nhưng vừa không kìm được bị cậu hấp dẫn, bị những mơ mộng rực rỡ kia thu hút.
Chỉ là kiêu ngạo như Triệu Bân Bân, tuyệt đối không thể nói ra những lời kiểu đó. Thấy Thẩm Bạch Hề, cô mới phát hiện, hóa ra kiêu ngạo và rụt rè của mình kém xa những lời nũng nịu lẳng lơ ỏn à ỏn ẻn.
Sau đó nữa, cô thấy Vương Bích Dao vì bị Thẩm Bạch Hề câu mất bạn trai mà nổi giận đùng đùng tung cửa bỏ đi, liền biết cơ hội tới rồi, cô vừa cười tít mắt giải thích cho Liễu Dung bên cạnh ngốc nghếch không rõ chân tướng vừa âm thầm định ra một kế hoạch đơn giản mà hữu hiệu.
Hôm đó cô nghĩ sẵn trong đầu rồi mô phỏng theo giọng điệu ngang ngược không khiến người ta thích của Vương Bích Dao để viết xuống những lời ấy trong nhà vệ sinh. Là cô, mỗi lần Thẩm Bạch Hề lại gần trò chuyện với nam sinh, sẽ vô tình hay cố ý dùng những động tác nhỏ hoặc lời nói để ám chỉ nhắc nhở Vương Bích Dao chú ý, âm thầm khiến Vương Bích Dao thành thật bị phẫn nộ xông lên đầu, rồi sử dụng cô ấy như mũi thương.
Triệu Bân Bân cô vĩnh viễn là người hiểu đạo lý, là học sinh ưu tú đứng ra điều hòa khuyên giải khi các bạn ồn ào tranh cãi, vừa xinh đẹp vừa thông minh, học hành chăm chỉ, quan hệ tốt với mọi người.
Trong tất cả nữ sinh lớp 12/7, luận ngoại hình đẹp nhất có lẽ là Thẩm Bạch Hề, nhưng cô ta chỉ là một ả đê tiện nham hiểm, tâm cơ thâm trầm, không được lòng các bạn nữ; luận thành tích học tập tốt nhất có lẽ là Liễu Dung quanh năm hạng nhất, nhưng cô ấy chỉ là một cô nhóc chưa lớn, cả ngày như chưa tỉnh ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể mộng du, luôn ù ù cạc cạc không hiểu tình hình.
Triệu Bân Bân cô mới là người thắng cuối cùng.
Cô luôn cảm thấy như vậy, mãi đến khi sự việc dần phát triển đến mức chẳng thể nào thu dọn, cô tưởng rằng mình sẽ tiếp tục cười trên nỗi đau người khác, ngồi yên xem hổ đấu, tiếp tục xem tuồng vui này ngày càng náo nhiệt dưới rắp tâm cố ý và dẫn dắt tỉ mỉ của cô.
Nhưng cô sai rồi, cô hoảng hốt lo sợ, cảm thấy bí mật của mình sắp bị phơi bày.
Triệu Bân Bân và Cố Thanh Dương đại diện lớp 12/7 tới nhà Vương Bích Dao. Cả đường đi và về, Triệu Bân Bân không thể lấy dũng khí để nhìn Cố Thanh Dương lấy một lần. Những đền bù bé nhỏ ấy chẳng thể thuyết phục ngay cả bản thân cô, chẳng thể khiến cô lừa mình dối người vá lại mảnh lương tâm bị thủng.
Đợt ôn tập đầu tiên trôi qua như chải tóc, đợt thứ hai bắt đầu, đề ôn ùn ùn kéo đến đè ép xuống, thời gian thi thử lần ba đã được lên lịch, phí đăng ký thi đại học đã nộp, thầy cô căn dặn đủ những mục cần chú ý, trò vật tay vào giờ giải lao bị cô Bạch Ngọc lấy lý do “thương gân động cốt một trăm ngày (3), không thể để tay bị thương” mà cấm toàn bộ.
(3) Ý nói bị thương về gân cốt cần ít nhất một trăm ngày mới khỏi.
Số hàng trăm trên bảng đếm ngược thi đại học đã không còn, thay vào đó là con số không lạnh lẽo.
Sau một vòng ôn tập, bảng xếp hạng cả lớp lần nữa có biến hóa long trời lở đất, Triệu Bân Bân trượt dốc không phanh, rơi khỏi top 20, nỗ lực của Thường Lộ Vận thời gian trước dưới sự kiên trì phi thường đã hiện ra thành quả, lần thi thử đầu tiên đã lọt vào top 5 trong lớp.
Cô mừng rỡ, tối hôm đó cho phép Liễu Dung xuống tay tàn nhẫn làm thịt một bữa, dáng vẻ móc tiền sảng khoái thực khiến nhân viên cảm thấy Liễu Dung đứng phía sau là chủ nợ cho vay nặng lãi.
Sau đó, vào tiết tự học tối một ngày nọ, cô Bạch Ngọc đi tới đưa mắt khắp lớp một vòng, đặc biệt dừng lại ở Triệu Bân Bân hồi lâu rồi cuối cùng vẫn dời đi, gọi Liễu Dung và Cố Thanh Dương vào văn phòng mình.
Lần đầu tiên Liễu Dung được đãi ngộ mời vào phòng giáo viên uống trà, lòng tự tưởng tượng ra đủ loại lý do lung tung, nhớ tới kết quả thi ngữ văn của mình vừa nhỉnh qua mức đạt yêu cầu__chuyện này sắp thành tâm bệnh của cô, thế là cô thấp thỏm hỏi Cố Thanh Dương:
- Ơ... lớp trưởng, lần này môn ngữ văn của cậu cũng bi kịch hả?
Cố Thanh Dương chưa kịp đáp, cô Bạch Ngọc đã nghe được, dở khóc dở cười quay đầu nhìn cô, hiếm khi không nghiêm túc:
- Là chuyện tốt__môn ngữ văn của em cũng phải ráng học tử tế vào, trao đổi nhiều thêm với giáo viên.
Đến văn phòng, cô Bạch Ngọc mới nói____lớp 12/7 hiện tại có 1 suất học bổng.
Bình luận truyện