Mười Năm
Chương 52: Sói cha cuồng bạo
Thiếu Đường lái xe thẳng đến nhà tắm phía Nam. Anh có một loại trực giác, anh chính là người hiểu rõ Tiểu Bắc nhất trên đời, anh biết trong lòng Mạnh Tiểu Bắc có lẽ sẽ rối rắm chùn chân, thậm chí sợ là còn tồi tệ hơn thế nữa, sẽ nảy sinh những cảm xúc và xúc động không thể kìm nén của tuổi dậy thì, sẽ làm ra những chuyện anh không thể tưởng tượng được, khiến anh phát điên phát rồ.
Nhưng ngày hôm đó anh phán đoán nhầm. Anh cho rằng Tiểu Bắc, cái thằng nhóc ngu xuẩn ngốc nghếch đó giấu anh, bởi tò mò ngu dại nên sẽ chạy tới chỗ như nhà tắm kiểu đó tìm bạn!
Mùa đông, trong nhà tắm toàn là hơi người hầm hập, hơi thở trắng xóa nóng rẫy mù mịt che khuất tầm nhìn, hơn nữa vào ngày nghỉ cuối tuần như này thì lúc nào cũng đông người.
Thiếu Đường đến tìm người, đưa tiền mua phiếu tắm vào trong. Anh chẳng hề cởi quần áo, mặc áo jacket da đi giày quân đội xông vào, hơi nước nóng bỏng cũng không thể hòa tan được nét lạnh băng trên mặt anh.
Từ phòng thay quần áo đến bể tắm, băng qua khu tắm vòi hoa sen, bên phải bên trái bốn hàng vòi.
Những khách nam cả người phủ đầy bọt biển đong đa đong đưa cơ thể núc ních, vừa mới ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiếu Đường, kinh ngạc, mặt đối mặt nhìn nhau. Có người theo phản xạ có điều kiện cúi đầu che chim nhỏ, cảm thấy như thể mình đi ngoài đường bị người ta nhìn hết sạch sành sanh.
Thiếu Đường mặc đầy đủ quần áo, nhìn khắp mọi nơi, soi đến gương mặt từng người tìm kiếm, sau đó xuyên qua đám người trần trụi, tiến sâu vào bên trong. Xung quanh nước bắn tung tóe nhanh chóng làm tóc và người anh ướt nhẹp. Hơi nước phả vảo mặt, mặt kính mờ nhòe, Thiếu Đường giằng mạnh kính râm xuống, đáy mắt vằn vệt tơ máu.
Ở nơi này, trang phục, khí chất và điệu bộ của Hạ Thiếu Đường rất gây chú ý, tất cả mọi người trong bể tắm đều quay qua nhìn anh.
Thiếu Đường đi một vòng quanh bể tắm, trừng mắt với một đống người, ngơ ngác đờ ra, không tìm thấy con anh đâu hết!
Một người đàn ông lấy khăn che qua phía dưới, sượt qua anh đi tới, cười hỏi: “Tìm người à? Anh muốn tìm ai?”
Thiếu Đường lạnh lùng lừ người kia: Biến sang một bên.
Khăn của người đàn ông rơi toẹt xuống đất, lộ ra bờ mông trần như nhộng, vội vàng quay người cút…
Thiếu Đường quay người tính rời đi, trong phòng hơi nước lượn lờ chẳng nhìn rõ cái gì, bỗng nhiên suýt đâm trúng phải người quen!
Bởi vì đối phương không đeo kính nên đôi mắt ngây dại, đụng phải Thiếu Đường cả người toàn nước: “Ơ, anh là…”
Thiếu Đường nhướng mày, hơi ngạc nhiên: “… Thầy Tiêu?”
Tóc Tiêu Dật ướt đẫm, nước nhỏ tong tong. Ở trong nhà tắm y mặc áo tắm dài thượt che kín cơ thể, giữ nguyên khí khái cổ hủ cố hữu của tay trí thức. Tiêu Dật cũng ngạc nhiên: “Sao lại là anh?… Sao anh vẫn mặc quần áo vầy?…”
Thiếu Đường vốn đang tức giận, nhìn thấy Tiêu Dật càng tức và ngờ vực, mắt nhòm gần đến: “Một mình anh tới? Mạnh Tiểu Bắc đâu?”
Tiêu Dật không hiểu: “Làm sao tôi biết, tôi không thấy Tiểu Bắc.”
Thiếu Đường bực mình nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Tiêu Dật, ánh mắt dữ dội có thể lột sạch áo tắm rồi lại lột thêm một lớp da nữa của y. Tiêu Dật bị Thiếu Đường nhìn chằm chặp, theo bản năng quấn áo chặt hơn, xấu hổ chỉ sợ bị lột trần. Tiêu Dật không đeo kính mắt, ánh mắt mơ mơ hồ hồ, híp mắt nhìn, nom đến là vô tội hiền lành.
Thiếu Đường nhíu mày vặn hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Tiêu Dật: “Tôi đến tắm.”
Thiếu Đường lạnh lùng hỏi: “Tắm? Khỏi cần lươn lẹo với tôi, tìm bạn hả?”
Tiêu Dật khốn đốn: “Không phải.”
Thiếu Đường kéo y tới chỗ yên tĩnh ở phòng thay quần áo, khẽ hỏi: “Gần đây Tiểu Bắc rất quái lạ, không hay về nhà, cũng không nói chuyện với tôi. Ở trường học anh có nhận ra thằng nhóc này có gì bất thường không? Anh cảm thấy nó có thể đi đâu?”
“Ở trường học Tiểu Bắc rất tốt, không thấy gì bất thường.” Tiêu Dật nghĩ nghĩ: “Em ấy vẫn hay ở cạnh Kỳ Lượng, như hình với bóng.”
Thiếu Đường lo lắng nói: “Thế mà hôm nay nó bỏ mặc Kỳ Lượng một mình đi chơi, nó có thể đi đâu nhỉ?”
Tiêu Dật sâu xa nhìn Thiếu Đường, lời nói có hàm ý: “Anh quả thật rất quan tâm con nuôi mình. Con trai ở cái tuổi này, vào đợt nghỉ đông ra ngoài chơi, cha ruột thường chẳng thèm hỏi lấy một câu.”
Thiếu Đường nóng giận: Anh còn ý gì nữa vậy?
Tiêu Dật sợ nhất ánh mắt sắc như dao, ngang ngược ác độc này của Thiếu Đường, ánh mắt có thể khiến người khác rụng rời mất hồn, tra tấn thần kinh, chẳng hiểu sao lần nào y cũng ngu ngốc rước phải! Y tránh đi ánh mắt sắc bén dữ dội ấy, khẽ nói: “Tôi từng nhắc với bọn nó công viên Đông Đơn, hay là anh vào đó tìm coi?”
Thiếu Đường trợn to mắt: “Anh giới thiệu với Tiểu Bắc cái chỗ này?… Tiêu Dật anh muốn hãm hại giết nó hả?”
Tiêu Dật cũng nhận ra không ổn: “Tôi chỉ nói mỗi một lần, tôi không, không có ý gì khác, anh tuyệt đối đừng hiểu nhầm.”
Thiếu Đường vọt qua y, lao ra nhà tắm, Tiêu Dật đi dép lê lệt xệt đuổi theo sau: “Tôi đi cùng với anh tìm nhé?”
Thiếu Đường nhíu mày, quăng vào mặt y hai câu: “Anh ở im chỗ này tắm đi, đừng có đi ra ngoài làm tôi điên tiết.”
“Tiêu Dật, hôm nay Tiểu Bắc không có việc gì thì thôi, nhưng nếu nó mà có chuyện gì, tôi đến trường đập tan bát cơm của anh!”
Hạ Thiếu Đường mặc áo jaket da ướt nước, tóc cũng tong tong nhỏ nước, bóng hình hòa lẫn vào đám người chầm chậm ngược xuôi trên phố trong mùa đông căm căm lạnh lẽo. Tiêu Dật mặc áo tắm đứng tại cửa nhà tắm lạnh run người, y không mặc quần áo, cuối cùng không thể đuổi theo.
Công viên Đông Đơn vào mùa đông, từ cổng nhìn vào trong thấy vắng vẻ tiêu điều. Trong cái ngày lạnh chết người như này, đàn ông mặc áo bông co rụt cổ đi loăng quăng trong công viên này chắc chắn không chỉ đến để đi dạo.
Thiếu Đường sải bước vào công viên, dọc theo con đường đá cuội ra đến đường mòn trong rừng, đi đến chỗ có bóng người lấp lóe trong rừng cây, nhìn khắp xung quanh tìm người.
Một người đàn ông lồng hai tay áo vào nhau ủ ấm, lướt qua vai Thiếu Đường, thở ra một hơi khói cười cười hỏi: “Chị à, chị là 1 hay là 0?”
“Chị cái đ*t mẹ mày!!!” Sắc mặt Thiếu Đường đột nhiên thay đổi: “Ông đây là ông nội nhà mày, biến mẹ mày đi.”
Một câu nói của người nọ giống như một con dao nhỏ khoét sâu vào thần kinh Thiếu Đường. Con mẹ nó cái công viên rách nát này là nơi quái quỷ nào? Trong công viên này là những loại người nào? Thằng sói con nhà anh không hề biết loài người hiểm ác cỡ nào, không biết trời cao đất rộng, không sợ bị một đám lang sói lột da xẻ thịt bán thận sao?
Thiếu Đường đứng trên sườn núi của “Rừng khoái cảm” gióng mắt nhìn khắp xung quanh, ở trên sườn núi hoang vu trong rừng run rẩy quấy rầy từng đôi từng đôi, tựa như mảnh gỗ trôi dạt bập bềnh giữa biển nước mênh mông. Nơi mềm mại nhất trong trái tim Thiếu Đường ứa trào sự bi thương, như chiếc lá vàng vọt khô héo ở đầu cành run rẩy tàn lụi trong cơn gió lạnh. Anh thật sự sợ Mạnh Tiểu Bắc lún vào vũng bùn, học phải điều xấu. Nếu như Tiểu Bắc không còn là cậu thiếu niên đơn thuần tốt bụng nữa, tương lai lầm đường lạc lối, vậy chắc chắn là lỗi của Hạ Thiếu Đường anh, chính là bản thân anh đã làm hỏng đứa con quý báu của mình, hủy hoại đời nó.
Bên cạnh đình nhỏ, từ xa xa Thiếu Đường nhìn thấy Bắc Bắc của anh.
Một người đàn ông mặc áo khoác bông màu xanh lam tía đặt mông ngồi xuống ghế đá, áp sát lại Mạnh Tiểu Bắc: “Em gái, nói chuyện không?”
Mạnh Tiểu Bắc bị người này gọi em gái, mặt lập tức hiện vẻ khó chịu, né người tránh.
Người đàn ông vẫn chưa chịu thôi, cười nói: “Này, em gái, em học trường nào? Làm quen cái nào!”
Chị Hoa sen rỉ rả nói: “Đừng có bắt nạt thằng nhỏ, mất nết quá đi.”
Người đàn ông liếc Lam Thái Hà một cái: “Nó là người nhà của chị hả chị Hoa sen?!”
“Chị à, em về đây.” Mạnh Tiểu Bắc nói lời chào với chị Hoa sen, vứt đầu thuốc lá đang kẹp trong tay, hai tay đút vào túi áo bông lạnh lùng rời đi.
Người đàn ông mặc áo khoác xanh vẫn nhằng nhẵng chạy chậm rượt theo Mạnh Tiểu Bắc, cười không ngừng: “Này em gái!…”
Câu “Em gái” còn chưa nói dứt, bóng người như mũi tên bắn ra khỏi cung vọt tới, Thiếu Đường bước như bay, phóng người qua chướng ngại vật là một hàng cây xanh, mãnh liệt đẩy mạnh người nọ, gần như quăng đối phương ra xa ba mét.
Mạnh Tiểu Bắc ngẩng đầu: “A!…”
Người đàn ông bị quăng nhào xuống đất cũng vô cùng kinh ngạc phẫn nộ, từ trên đất đứng dựng lên muốn đánh nhau: “Con mẹ nó mày bị điên à!”. Hai mắt Thiếu Đường dày đặc tơ máu, không thèm nói lằng nhằng, mạnh mẽ nện lên mặt đối phương…
Rất nhiều người đàn ông từ mấy chỗ hẻo lánh trong công viên ùa ra, tưởng hai số 1 đang vì tranh số 0 hợp vị trẻ tuổi mà đánh nhau giành bạn tình.
Chị Hoa sen, chị Hồ chạy tới can ngăn, đánh cái gì vậy, ầm ĩ cái gì, trong quảng trường chỗ chúng ta có quy định tìm bạn cũng ưu tiên đến trước đến sau, mọi người văn minh biết điều, đừng có đánh nhau!
Mạnh Tiểu Bắc ngẩn người, giữ chặt cánh tay Thiếu Đường, Thiếu Đường đừng đánh, chúng ta đi đi.
Thiếu Đường nhìn chằm chằm Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Cái gì gọi là đến trước đến sau?… Ông đây xếp ở đâu?”
Lúc này Mạnh Tiểu Bắc biết là thôi xong đời rồi, ôm chặt lưng cha nhỏ, kéo anh đi: “Đường Đường, Đường Đường cha đừng như vậy! Cha đừng giận con, hai chúng ta về nhà nói…”
Thiếu Đường gạt tay Mạnh Tiểu Bắc ra, cúi đầu đi ra ngoài.
Mạnh Tiểu Bắc không nói một tiếng, như cái đuôi lầm lũi theo sát, chột dạ nhìn sắc mặt Thiếu Đường.
Thiếu Đường còn chưa ra khỏi công viên, đột nhiên đứng khựng lại.
Nếu anh cứ đi như vậy, thì anh đã không còn là Hạ Thiếu Đường nữa rồi.
Thiếu Đường quay lại, quặp cổ Mạnh Tiểu Bắc, ôm chặt cậu vào trong lòng, lại quay ngược trở lại! Thiếu Đường đeo kính râm, mặc áo jacket da cổ lông dựng đứng che gần nửa khuôn mặt. Anh ôm thằng con của mình bằng tư thế cực kỳ thân thiết, cả người Tiểu Bắc đè trên cánh tay anh, hai cánh tay Mạnh Tiểu Bắc bị Thiếu Đường bẻ ra sau lưng ghìm chặt, hai người xuôi theo con đường nhỏ lát đá đi thật nhanh, Thiếu Đường tha Tiểu Bắc vòng khắp công viên.
Mạnh Tiểu Bắc xấu hổ, vừa ngại ngùng vừa thầm cảm thấy buồn cười, cha nhỏ cậu đang muốn ra uy với người khác đây mà. Cổ cậu bị quặp nghiêng, gần như mặt kề mặt với Thiếu Đường, bị anh cắp đi khắp quanh một vòng công viên thị chúng, như thể cảnh cáo.
Chị Hoa sen dạt đám người đang hớn hở nhao nhao hóng chuyện tránh ra: “Em đẹp trai đã có chủ, chính chủ đã đến nhận người, mọi người tản ra đi, khỏi phải ngóng trông gì nữa…”
Không thể quay về nhà họ Mạnh, nhà ở Hồng Miếu đã bị người chiếm dụng dài hạn, người vào ở chính là một chàng trai trẻ tuổi họ Lâm, cấp dưới của Hạ Thành. Vốn Thiếu Đường tính đưa thằng nhóc mất nết này về khu tập thể đường Ngọc Tuyền, sau đó nghĩ đi nghĩ lại, sợ đúng lúc cậu mình ở nhà nhìn thấy cả hai. Thiếu Đường lái xe đưa Tiểu Bắc lướt qua khắp các con phố, dọc đường phố nhìn thấy một bảng hiệu khách sạn.
Nếu là một nam một nữ đến trọ thì còn cần phải đưa thẻ căn cước, giấy chứng nhận kết hôn. Còn hai nam thuê phòng, chẳng ai nhiều chuyện hỏi làm chi. Thiếu Đường vác bản mặt lạnh căm, xách cổ áo bảo bối của mình vào phòng, quăng lên giường. Phòng trọ chật hẹp đơn sơ, cả phòng ngập ngụa mùi khói thuốc.
Mạnh Tiểu Bắc vừa nảy lên trên giường, trong chớp mắt đã bị đè nghiến dưới cơ thể rắn chắc của Thiếu Đường. “Cha nhỏ, Đường Đường, cha đừng nổi giận, con không làm gì hết… con không có làm chuyện xằng bậy!…”
Thiếu Đường mạnh mẽ ghìm cậu xuống, lực rất mạnh, một đùi giạng ngang đè riết hai chân Mạnh Tiểu Bắc: “Bây cũng biết đó là nơi xằng bậy cơ đấy?!”
Mạnh Tiểu Bắc tự biết mình đuối lý, vội vàng nói: “Thật sự không làm gì, chỉ nói chuyện với vài người.”
Thiếu Đường nói: “Tìm người nói chuyện mà bây phải đi ra chỗ kiểu đó?… Ông đây cùng bây nói?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Con…”
Thiếu Đường nhanh chóng cởi thắt lưng từ lưng quần Tiểu Bắc, nhoắng một cái cũng đã cởi nốt cả quần. Mạnh Tiểu Bắc theo bản năng che lấy bờ mông của mình. Khi cha nuôi đè chặt cậu, sức đè mạnh mẽ dữ dội, đó là sức lực của một người đàn ông trưởng thành học võ dày dạn kinh nghiệm. Mạnh Tiểu Bắc bị cởi sạch sành sanh, không có sức để giãy giụa phản kháng, không thể động đậy!
Thắt lưng vung xuống, vang dội, mông Mạnh Tiểu Bắc trong tích tắc hiện lên vệt đỏ ửng, đau đến nỗi kêu lên một tiếng.
Trong lòng Thiếu Đường rừng rực sự tức giận lẫn lộn với sự phẫn nộ, điên cuồng cần phải trút ra với người yêu, nhất thời không thể khống chế được cảm xúc, một đùi đè chặt phía sau Mạnh Tiểu Bắc, chiếu theo bờ mông quất xuống đen đét đen đét, tàn nhẫn đánh liên tiếp vài cái!
Hồi xưa trong quân đội, Thiếu Đường cũng lấy thắt lưng da đánh tiểu binh mắc lỗi không hoàn thành hạng mục huấn luyện, ra tay rất dữ, cực ác, đánh thành thói quen, nhưng trước đây anh chưa từng đánh Tiểu Bắc. Quần Mạnh Tiểu Bắc mắc tại cẳng chân, cơ thể cậu cao lớn rắn chắc, thế nhưng lại bị đè chặt tại mép giường, da thịt chỗ bị thắt lưng quất tới trên mông và đùi rúm ró, run run run run. Mắt Mạnh Tiểu Bắc ứa nước, cậu cắn môi chịu đựng không hề kêu rên.
Thiếu Đường nhoắng cái đã xử xong cậu, lau hơi nước lạnh lẽo nhễ nhại trên thái dương. Vừa rồi ở bên ngoài chạy khắp nơi, mái tóc ướt sũng của anh đã đóng thành những dải băng mỏng, lông mày như đọng sương, đến cả trái tim cũng ngỡ như đã bị giá rét mùa đông đóng băng.
Thiếu Đường hỏi: “Bây biết sai chưa?”
Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “… Rồi ạ.”
Thiếu Đường: “Lần sau bây còn dám gạt ông đây đi vụng trộm bên ngoài không? Bây còn đi nữa không?!”
Mạnh Tiểu Bắc lắc đầu, thẽ thọt nói: “Không đi nữa, cha nuôi, xin lỗi.”
Vành mắt Thiếu Đường hốt nhiên đỏ rực lên, anh cắn môi điều hòa lại hơi thở.
Một nửa bên mặt của Mạnh Tiểu Bắc vùi vào đệm giường, đôi mắt dài chớp chớp sáng lấp lánh: “Thiếu Đường, con không có vụng trộm, con thích cha.”
Thiếu Đường không nói nên lời, trái tim ngay lập tức mềm nhũn, than ôi…
Mạnh Tiểu Bắc là người da dữ dễ mang sẹo, mông rất mềm, chưa từng bị người khác chạm tới, sạch sẽ. Vừa xong bị Thiếu Đường quất vài cái hằn lên vài vệt đỏ rực, da thịt thoắt cái đã sưng lên vài vết đỏ, lúc này thật sự y chang hoa đào nở trên mông. Từ phía sau Thiếu Đường chầm chậm đè lên cậu, ghìm chặt Tiểu Bắc, nơi xương sườn ma sát phát ra âm thanh nặng nề. Tiếng thở hổn hển gấp gáp rơi vào lỗ tai Mạnh Tiểu Bắc. Đùi Thiếu Đường chen vào giữa hai chân cậu, dục vọng rắn đanh dựng đứng đè ép sau háng, trái tim bức bối buồn khổ, bỗng nhiên khó chịu đau lòng…
Hôm nay Thiếu Đường thật sự mượn chuyện ngoài để nói chuyện mình, giận cá chém thớt, vô lý đùng đùng. Bắc Bắc không có làm gì sai, là tự anh nghĩ lung nghĩ tung, xoắn xuýt nổi điên. Anh sợ xiết bao mình sẽ mất đi Tiểu Bắc! Từng câu gọi “Em đẹp trai”, “Em gái” như găm vào trái tim anh. Anh còn tưởng rằng Bắc Bắc vì trả miếng vụ anh cùng ai đó lăn vào “ruộng ngô” mà cũng cùng ai đó lăn vào “rừng khoái cảm.”
Bắc Bắc của anh còn quá trẻ, lại rất cuốn hút hấp dẫn.
Con trai chưa tới 20 tuổi, nào đã tỏ tường trong lòng mình thực sự muốn gì.
Rất nhiều chuyện trong tương lai, Thiếu Đường cũng không nắm chắc. Anh nhớ về năm mình còn mười bảy, mười tám tuổi lông bông vô định, biết cái mẹ gì về tình yêu đâu?
Thiếu Đường xụ mặt, tí cái đã cởi xong khóa quần, vận dụng kỹ năng sức mạnh đàn ông tuốt bộ phận đang cương cứng, mạnh mẽ đâm vào giữa hai chân Mạnh Tiểu Bắc, áp lên, ra sức dộng vào vài cái. Mông Mạnh Tiểu Bắc bị đâm sưng lên, hai chân bị ép tách ra.
“Đường Đường?…” Mạnh Tiểu Bắc nghiêng người liếc cha nuôi, nhưng cậu không từ chối phản kháng, hai tay túm lấy ga giường, hai chân kẹp đùi Thiếu Đường. Dương vật đỏ rực của cha nhỏ cương cứng thô to, thiêu đốt làn da bên trong đùi cậu, như thể sắp xọc thẳng vào.
Mạnh Tiểu Bắc cũng chờ đợi một lúc lâu, một mực im lặng. Cậu chưa từng bị ai đè, nhưng trong cơ thể chôn giấu kích động mãnh liệt, từ khi sinh ra đã có khát vọng ham muốn bị đối phương đâm lút, lấp đầy, muốn được cha nhỏ làm mình, làm đến khi cậu đau đớn. Cậu thật sự yêu Thiếu Đường! Trước mặt đối phương, cậu hoàn toàn không để ý tới chuyện bản thân là người nằm dưới, làm thì làm đi, điên cuồng thì điên cuồng, người này chính là Đường Đường cơ mà.
“Cha muốn làm sao?”
Mạnh Tiểu Bắc hỏi.
Cậu có thể nhận ra rõ ham muốn rừng rực tha thiết đè nén trong đôi mắt Thiếu Đường, đầu cậu cũng nóng lên, suy nghĩ lý trí như nổ tung thiêu rụi. Nếu như Thiếu Đường thật sự muốn làm cậu, dù gì cậu cũng không thể chống lại anh. Trên giường cha nuôi đánh cậu, mới khiến cậu thực sự rõ ràng sự chênh lệch rõ rệt về sức mạnh thể lực giữa hai bên! Tay chân cậu thoáng cái đã bị bẻ quặt, xương sườn dữ dội ma sát tới đau đớn, sắp không thể thở được, trình độ đôi bên hoàn toàn khác biệt. Lần trước cha nuôi cho cậu ở bên trên, hoàn toàn bởi chiều chuộng cậu để cậu làm anh, dung túng cậu xằng bậy muốn làm gì thì làm.
Hạ Thiếu Đường là loại người mà khi trên giường chẳng thể gọi là làm 1 hay làm 0, ở trên hay ở dưới. Nếu như cha nhỏ không bằng lòng nằm yên, ai có thể động được tới anh?
“Cha muốn làm bây tới cùng.”
Thiếu Đường nói giọng khàn khàn.
“Bây muốn làm mà?… Thế này đã đủ chưa?… Thích chưa? Bây còn muốn chơi bời tằng tịu không?…”
Thiếu Đường chất vấn, ngậm vành tai Mạnh Tiểu Bắc, gặm cắn, bộ lông ram ráp xù xì dưới thân ra sức cọ xát mông Mạnh Tiểu Bắc, đâm cậu, điên cuồng thô bạo va chạm. Đỉnh dương vật nhạy cảm như thể sắp bất chấp xông bừa vào kẽ mông non mềm không hề phòng bị của Tiểu Bắc… Đôi bên chỉ còn chưa làm bước cuối cùng xâm nhập hẳn vào trong nữa thôi. Cho dù không làm, nhưng trên giường đã tơi bời hỗn loạn, cả hai đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại nóng rẫy, ánh mắt mê loạn.
Mạnh Tiểu Bắc kìm nén một lúc lâu thốt lên: “Đường Đường, chị Hoa sen béo nói, khi làm chuyện đó nên đeo bao là tốt nhất, phòng bệnh, cha mang không?”
Thiếu Đường: “…”
Thiếu Đường bị lời nói của con sói ranh chọc cho, không thể nhịn được bật cười, ôi, bảo bối của anh…
Anh ôm mông Mạnh Tiểu Bắc, đôi tay mạnh mẽ bóp chặt, ngón tay như thể muốn chìm vào trong da thịt Tiểu Bắc. Làm hay không làm, suy nghĩ hẵng còn luẩn quẩn trong đầu anh.
Thiếu Đường cọ cọ vào mặt Mạnh Tiểu Bắc, nhịn cười, đe nạt: “Tiểu Bắc, ông bảo lưu mông bây, giữ hai năm nữa.”
“… Dạ?” Mạnh Tiểu Bắc đã bị đâm tới máu nóng sôi trào, điên cuồng kích động, đằng sau rất đau, mông giống như bị thiêu đốt, ấy vậy mà Thiếu Đường còn chưa đâm vào.
Trong mắt Thiếu Đường phủ đầy tia đỏ dữ dội ác liệt, giọng nói khàn đục đượm sự dịu dàng: “Mạnh Tiểu Bắc, hôm nay cha nói rõ ràng cho bây biết, bây là người của cha.”
“Bây đã làm chuyện đó với cha, cả đời này bây là người của cha, đừng có nghĩ tới chuyện đi ra ngoài chim chuột!”
“Cha đợi bây tới 18 tuổi. Trước khi bây 18 tuổi, cha sẽ không làm bây, nhưng bây đừng có mà nghĩ tới chuyện tìm người khác, thầy Tiêu hay là thằng nhãi Lượng Lượng suốt ngày kè kè bên bây hay là con mẹ nó em nào chị nào trong cái công viên đó! Bây còn gọi ông đây một tiếng cha, trên giường ông chính là người đàn ông của bây, xuống giường ông là cha bây! Bây dám ra ngoài tòm tem, ông lột da bây!”
Nhưng ngày hôm đó anh phán đoán nhầm. Anh cho rằng Tiểu Bắc, cái thằng nhóc ngu xuẩn ngốc nghếch đó giấu anh, bởi tò mò ngu dại nên sẽ chạy tới chỗ như nhà tắm kiểu đó tìm bạn!
Mùa đông, trong nhà tắm toàn là hơi người hầm hập, hơi thở trắng xóa nóng rẫy mù mịt che khuất tầm nhìn, hơn nữa vào ngày nghỉ cuối tuần như này thì lúc nào cũng đông người.
Thiếu Đường đến tìm người, đưa tiền mua phiếu tắm vào trong. Anh chẳng hề cởi quần áo, mặc áo jacket da đi giày quân đội xông vào, hơi nước nóng bỏng cũng không thể hòa tan được nét lạnh băng trên mặt anh.
Từ phòng thay quần áo đến bể tắm, băng qua khu tắm vòi hoa sen, bên phải bên trái bốn hàng vòi.
Những khách nam cả người phủ đầy bọt biển đong đa đong đưa cơ thể núc ních, vừa mới ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiếu Đường, kinh ngạc, mặt đối mặt nhìn nhau. Có người theo phản xạ có điều kiện cúi đầu che chim nhỏ, cảm thấy như thể mình đi ngoài đường bị người ta nhìn hết sạch sành sanh.
Thiếu Đường mặc đầy đủ quần áo, nhìn khắp mọi nơi, soi đến gương mặt từng người tìm kiếm, sau đó xuyên qua đám người trần trụi, tiến sâu vào bên trong. Xung quanh nước bắn tung tóe nhanh chóng làm tóc và người anh ướt nhẹp. Hơi nước phả vảo mặt, mặt kính mờ nhòe, Thiếu Đường giằng mạnh kính râm xuống, đáy mắt vằn vệt tơ máu.
Ở nơi này, trang phục, khí chất và điệu bộ của Hạ Thiếu Đường rất gây chú ý, tất cả mọi người trong bể tắm đều quay qua nhìn anh.
Thiếu Đường đi một vòng quanh bể tắm, trừng mắt với một đống người, ngơ ngác đờ ra, không tìm thấy con anh đâu hết!
Một người đàn ông lấy khăn che qua phía dưới, sượt qua anh đi tới, cười hỏi: “Tìm người à? Anh muốn tìm ai?”
Thiếu Đường lạnh lùng lừ người kia: Biến sang một bên.
Khăn của người đàn ông rơi toẹt xuống đất, lộ ra bờ mông trần như nhộng, vội vàng quay người cút…
Thiếu Đường quay người tính rời đi, trong phòng hơi nước lượn lờ chẳng nhìn rõ cái gì, bỗng nhiên suýt đâm trúng phải người quen!
Bởi vì đối phương không đeo kính nên đôi mắt ngây dại, đụng phải Thiếu Đường cả người toàn nước: “Ơ, anh là…”
Thiếu Đường nhướng mày, hơi ngạc nhiên: “… Thầy Tiêu?”
Tóc Tiêu Dật ướt đẫm, nước nhỏ tong tong. Ở trong nhà tắm y mặc áo tắm dài thượt che kín cơ thể, giữ nguyên khí khái cổ hủ cố hữu của tay trí thức. Tiêu Dật cũng ngạc nhiên: “Sao lại là anh?… Sao anh vẫn mặc quần áo vầy?…”
Thiếu Đường vốn đang tức giận, nhìn thấy Tiêu Dật càng tức và ngờ vực, mắt nhòm gần đến: “Một mình anh tới? Mạnh Tiểu Bắc đâu?”
Tiêu Dật không hiểu: “Làm sao tôi biết, tôi không thấy Tiểu Bắc.”
Thiếu Đường bực mình nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Tiêu Dật, ánh mắt dữ dội có thể lột sạch áo tắm rồi lại lột thêm một lớp da nữa của y. Tiêu Dật bị Thiếu Đường nhìn chằm chặp, theo bản năng quấn áo chặt hơn, xấu hổ chỉ sợ bị lột trần. Tiêu Dật không đeo kính mắt, ánh mắt mơ mơ hồ hồ, híp mắt nhìn, nom đến là vô tội hiền lành.
Thiếu Đường nhíu mày vặn hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Tiêu Dật: “Tôi đến tắm.”
Thiếu Đường lạnh lùng hỏi: “Tắm? Khỏi cần lươn lẹo với tôi, tìm bạn hả?”
Tiêu Dật khốn đốn: “Không phải.”
Thiếu Đường kéo y tới chỗ yên tĩnh ở phòng thay quần áo, khẽ hỏi: “Gần đây Tiểu Bắc rất quái lạ, không hay về nhà, cũng không nói chuyện với tôi. Ở trường học anh có nhận ra thằng nhóc này có gì bất thường không? Anh cảm thấy nó có thể đi đâu?”
“Ở trường học Tiểu Bắc rất tốt, không thấy gì bất thường.” Tiêu Dật nghĩ nghĩ: “Em ấy vẫn hay ở cạnh Kỳ Lượng, như hình với bóng.”
Thiếu Đường lo lắng nói: “Thế mà hôm nay nó bỏ mặc Kỳ Lượng một mình đi chơi, nó có thể đi đâu nhỉ?”
Tiêu Dật sâu xa nhìn Thiếu Đường, lời nói có hàm ý: “Anh quả thật rất quan tâm con nuôi mình. Con trai ở cái tuổi này, vào đợt nghỉ đông ra ngoài chơi, cha ruột thường chẳng thèm hỏi lấy một câu.”
Thiếu Đường nóng giận: Anh còn ý gì nữa vậy?
Tiêu Dật sợ nhất ánh mắt sắc như dao, ngang ngược ác độc này của Thiếu Đường, ánh mắt có thể khiến người khác rụng rời mất hồn, tra tấn thần kinh, chẳng hiểu sao lần nào y cũng ngu ngốc rước phải! Y tránh đi ánh mắt sắc bén dữ dội ấy, khẽ nói: “Tôi từng nhắc với bọn nó công viên Đông Đơn, hay là anh vào đó tìm coi?”
Thiếu Đường trợn to mắt: “Anh giới thiệu với Tiểu Bắc cái chỗ này?… Tiêu Dật anh muốn hãm hại giết nó hả?”
Tiêu Dật cũng nhận ra không ổn: “Tôi chỉ nói mỗi một lần, tôi không, không có ý gì khác, anh tuyệt đối đừng hiểu nhầm.”
Thiếu Đường vọt qua y, lao ra nhà tắm, Tiêu Dật đi dép lê lệt xệt đuổi theo sau: “Tôi đi cùng với anh tìm nhé?”
Thiếu Đường nhíu mày, quăng vào mặt y hai câu: “Anh ở im chỗ này tắm đi, đừng có đi ra ngoài làm tôi điên tiết.”
“Tiêu Dật, hôm nay Tiểu Bắc không có việc gì thì thôi, nhưng nếu nó mà có chuyện gì, tôi đến trường đập tan bát cơm của anh!”
Hạ Thiếu Đường mặc áo jaket da ướt nước, tóc cũng tong tong nhỏ nước, bóng hình hòa lẫn vào đám người chầm chậm ngược xuôi trên phố trong mùa đông căm căm lạnh lẽo. Tiêu Dật mặc áo tắm đứng tại cửa nhà tắm lạnh run người, y không mặc quần áo, cuối cùng không thể đuổi theo.
Công viên Đông Đơn vào mùa đông, từ cổng nhìn vào trong thấy vắng vẻ tiêu điều. Trong cái ngày lạnh chết người như này, đàn ông mặc áo bông co rụt cổ đi loăng quăng trong công viên này chắc chắn không chỉ đến để đi dạo.
Thiếu Đường sải bước vào công viên, dọc theo con đường đá cuội ra đến đường mòn trong rừng, đi đến chỗ có bóng người lấp lóe trong rừng cây, nhìn khắp xung quanh tìm người.
Một người đàn ông lồng hai tay áo vào nhau ủ ấm, lướt qua vai Thiếu Đường, thở ra một hơi khói cười cười hỏi: “Chị à, chị là 1 hay là 0?”
“Chị cái đ*t mẹ mày!!!” Sắc mặt Thiếu Đường đột nhiên thay đổi: “Ông đây là ông nội nhà mày, biến mẹ mày đi.”
Một câu nói của người nọ giống như một con dao nhỏ khoét sâu vào thần kinh Thiếu Đường. Con mẹ nó cái công viên rách nát này là nơi quái quỷ nào? Trong công viên này là những loại người nào? Thằng sói con nhà anh không hề biết loài người hiểm ác cỡ nào, không biết trời cao đất rộng, không sợ bị một đám lang sói lột da xẻ thịt bán thận sao?
Thiếu Đường đứng trên sườn núi của “Rừng khoái cảm” gióng mắt nhìn khắp xung quanh, ở trên sườn núi hoang vu trong rừng run rẩy quấy rầy từng đôi từng đôi, tựa như mảnh gỗ trôi dạt bập bềnh giữa biển nước mênh mông. Nơi mềm mại nhất trong trái tim Thiếu Đường ứa trào sự bi thương, như chiếc lá vàng vọt khô héo ở đầu cành run rẩy tàn lụi trong cơn gió lạnh. Anh thật sự sợ Mạnh Tiểu Bắc lún vào vũng bùn, học phải điều xấu. Nếu như Tiểu Bắc không còn là cậu thiếu niên đơn thuần tốt bụng nữa, tương lai lầm đường lạc lối, vậy chắc chắn là lỗi của Hạ Thiếu Đường anh, chính là bản thân anh đã làm hỏng đứa con quý báu của mình, hủy hoại đời nó.
Bên cạnh đình nhỏ, từ xa xa Thiếu Đường nhìn thấy Bắc Bắc của anh.
Một người đàn ông mặc áo khoác bông màu xanh lam tía đặt mông ngồi xuống ghế đá, áp sát lại Mạnh Tiểu Bắc: “Em gái, nói chuyện không?”
Mạnh Tiểu Bắc bị người này gọi em gái, mặt lập tức hiện vẻ khó chịu, né người tránh.
Người đàn ông vẫn chưa chịu thôi, cười nói: “Này, em gái, em học trường nào? Làm quen cái nào!”
Chị Hoa sen rỉ rả nói: “Đừng có bắt nạt thằng nhỏ, mất nết quá đi.”
Người đàn ông liếc Lam Thái Hà một cái: “Nó là người nhà của chị hả chị Hoa sen?!”
“Chị à, em về đây.” Mạnh Tiểu Bắc nói lời chào với chị Hoa sen, vứt đầu thuốc lá đang kẹp trong tay, hai tay đút vào túi áo bông lạnh lùng rời đi.
Người đàn ông mặc áo khoác xanh vẫn nhằng nhẵng chạy chậm rượt theo Mạnh Tiểu Bắc, cười không ngừng: “Này em gái!…”
Câu “Em gái” còn chưa nói dứt, bóng người như mũi tên bắn ra khỏi cung vọt tới, Thiếu Đường bước như bay, phóng người qua chướng ngại vật là một hàng cây xanh, mãnh liệt đẩy mạnh người nọ, gần như quăng đối phương ra xa ba mét.
Mạnh Tiểu Bắc ngẩng đầu: “A!…”
Người đàn ông bị quăng nhào xuống đất cũng vô cùng kinh ngạc phẫn nộ, từ trên đất đứng dựng lên muốn đánh nhau: “Con mẹ nó mày bị điên à!”. Hai mắt Thiếu Đường dày đặc tơ máu, không thèm nói lằng nhằng, mạnh mẽ nện lên mặt đối phương…
Rất nhiều người đàn ông từ mấy chỗ hẻo lánh trong công viên ùa ra, tưởng hai số 1 đang vì tranh số 0 hợp vị trẻ tuổi mà đánh nhau giành bạn tình.
Chị Hoa sen, chị Hồ chạy tới can ngăn, đánh cái gì vậy, ầm ĩ cái gì, trong quảng trường chỗ chúng ta có quy định tìm bạn cũng ưu tiên đến trước đến sau, mọi người văn minh biết điều, đừng có đánh nhau!
Mạnh Tiểu Bắc ngẩn người, giữ chặt cánh tay Thiếu Đường, Thiếu Đường đừng đánh, chúng ta đi đi.
Thiếu Đường nhìn chằm chằm Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Cái gì gọi là đến trước đến sau?… Ông đây xếp ở đâu?”
Lúc này Mạnh Tiểu Bắc biết là thôi xong đời rồi, ôm chặt lưng cha nhỏ, kéo anh đi: “Đường Đường, Đường Đường cha đừng như vậy! Cha đừng giận con, hai chúng ta về nhà nói…”
Thiếu Đường gạt tay Mạnh Tiểu Bắc ra, cúi đầu đi ra ngoài.
Mạnh Tiểu Bắc không nói một tiếng, như cái đuôi lầm lũi theo sát, chột dạ nhìn sắc mặt Thiếu Đường.
Thiếu Đường còn chưa ra khỏi công viên, đột nhiên đứng khựng lại.
Nếu anh cứ đi như vậy, thì anh đã không còn là Hạ Thiếu Đường nữa rồi.
Thiếu Đường quay lại, quặp cổ Mạnh Tiểu Bắc, ôm chặt cậu vào trong lòng, lại quay ngược trở lại! Thiếu Đường đeo kính râm, mặc áo jacket da cổ lông dựng đứng che gần nửa khuôn mặt. Anh ôm thằng con của mình bằng tư thế cực kỳ thân thiết, cả người Tiểu Bắc đè trên cánh tay anh, hai cánh tay Mạnh Tiểu Bắc bị Thiếu Đường bẻ ra sau lưng ghìm chặt, hai người xuôi theo con đường nhỏ lát đá đi thật nhanh, Thiếu Đường tha Tiểu Bắc vòng khắp công viên.
Mạnh Tiểu Bắc xấu hổ, vừa ngại ngùng vừa thầm cảm thấy buồn cười, cha nhỏ cậu đang muốn ra uy với người khác đây mà. Cổ cậu bị quặp nghiêng, gần như mặt kề mặt với Thiếu Đường, bị anh cắp đi khắp quanh một vòng công viên thị chúng, như thể cảnh cáo.
Chị Hoa sen dạt đám người đang hớn hở nhao nhao hóng chuyện tránh ra: “Em đẹp trai đã có chủ, chính chủ đã đến nhận người, mọi người tản ra đi, khỏi phải ngóng trông gì nữa…”
Không thể quay về nhà họ Mạnh, nhà ở Hồng Miếu đã bị người chiếm dụng dài hạn, người vào ở chính là một chàng trai trẻ tuổi họ Lâm, cấp dưới của Hạ Thành. Vốn Thiếu Đường tính đưa thằng nhóc mất nết này về khu tập thể đường Ngọc Tuyền, sau đó nghĩ đi nghĩ lại, sợ đúng lúc cậu mình ở nhà nhìn thấy cả hai. Thiếu Đường lái xe đưa Tiểu Bắc lướt qua khắp các con phố, dọc đường phố nhìn thấy một bảng hiệu khách sạn.
Nếu là một nam một nữ đến trọ thì còn cần phải đưa thẻ căn cước, giấy chứng nhận kết hôn. Còn hai nam thuê phòng, chẳng ai nhiều chuyện hỏi làm chi. Thiếu Đường vác bản mặt lạnh căm, xách cổ áo bảo bối của mình vào phòng, quăng lên giường. Phòng trọ chật hẹp đơn sơ, cả phòng ngập ngụa mùi khói thuốc.
Mạnh Tiểu Bắc vừa nảy lên trên giường, trong chớp mắt đã bị đè nghiến dưới cơ thể rắn chắc của Thiếu Đường. “Cha nhỏ, Đường Đường, cha đừng nổi giận, con không làm gì hết… con không có làm chuyện xằng bậy!…”
Thiếu Đường mạnh mẽ ghìm cậu xuống, lực rất mạnh, một đùi giạng ngang đè riết hai chân Mạnh Tiểu Bắc: “Bây cũng biết đó là nơi xằng bậy cơ đấy?!”
Mạnh Tiểu Bắc tự biết mình đuối lý, vội vàng nói: “Thật sự không làm gì, chỉ nói chuyện với vài người.”
Thiếu Đường nói: “Tìm người nói chuyện mà bây phải đi ra chỗ kiểu đó?… Ông đây cùng bây nói?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Con…”
Thiếu Đường nhanh chóng cởi thắt lưng từ lưng quần Tiểu Bắc, nhoắng một cái cũng đã cởi nốt cả quần. Mạnh Tiểu Bắc theo bản năng che lấy bờ mông của mình. Khi cha nuôi đè chặt cậu, sức đè mạnh mẽ dữ dội, đó là sức lực của một người đàn ông trưởng thành học võ dày dạn kinh nghiệm. Mạnh Tiểu Bắc bị cởi sạch sành sanh, không có sức để giãy giụa phản kháng, không thể động đậy!
Thắt lưng vung xuống, vang dội, mông Mạnh Tiểu Bắc trong tích tắc hiện lên vệt đỏ ửng, đau đến nỗi kêu lên một tiếng.
Trong lòng Thiếu Đường rừng rực sự tức giận lẫn lộn với sự phẫn nộ, điên cuồng cần phải trút ra với người yêu, nhất thời không thể khống chế được cảm xúc, một đùi đè chặt phía sau Mạnh Tiểu Bắc, chiếu theo bờ mông quất xuống đen đét đen đét, tàn nhẫn đánh liên tiếp vài cái!
Hồi xưa trong quân đội, Thiếu Đường cũng lấy thắt lưng da đánh tiểu binh mắc lỗi không hoàn thành hạng mục huấn luyện, ra tay rất dữ, cực ác, đánh thành thói quen, nhưng trước đây anh chưa từng đánh Tiểu Bắc. Quần Mạnh Tiểu Bắc mắc tại cẳng chân, cơ thể cậu cao lớn rắn chắc, thế nhưng lại bị đè chặt tại mép giường, da thịt chỗ bị thắt lưng quất tới trên mông và đùi rúm ró, run run run run. Mắt Mạnh Tiểu Bắc ứa nước, cậu cắn môi chịu đựng không hề kêu rên.
Thiếu Đường nhoắng cái đã xử xong cậu, lau hơi nước lạnh lẽo nhễ nhại trên thái dương. Vừa rồi ở bên ngoài chạy khắp nơi, mái tóc ướt sũng của anh đã đóng thành những dải băng mỏng, lông mày như đọng sương, đến cả trái tim cũng ngỡ như đã bị giá rét mùa đông đóng băng.
Thiếu Đường hỏi: “Bây biết sai chưa?”
Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “… Rồi ạ.”
Thiếu Đường: “Lần sau bây còn dám gạt ông đây đi vụng trộm bên ngoài không? Bây còn đi nữa không?!”
Mạnh Tiểu Bắc lắc đầu, thẽ thọt nói: “Không đi nữa, cha nuôi, xin lỗi.”
Vành mắt Thiếu Đường hốt nhiên đỏ rực lên, anh cắn môi điều hòa lại hơi thở.
Một nửa bên mặt của Mạnh Tiểu Bắc vùi vào đệm giường, đôi mắt dài chớp chớp sáng lấp lánh: “Thiếu Đường, con không có vụng trộm, con thích cha.”
Thiếu Đường không nói nên lời, trái tim ngay lập tức mềm nhũn, than ôi…
Mạnh Tiểu Bắc là người da dữ dễ mang sẹo, mông rất mềm, chưa từng bị người khác chạm tới, sạch sẽ. Vừa xong bị Thiếu Đường quất vài cái hằn lên vài vệt đỏ rực, da thịt thoắt cái đã sưng lên vài vết đỏ, lúc này thật sự y chang hoa đào nở trên mông. Từ phía sau Thiếu Đường chầm chậm đè lên cậu, ghìm chặt Tiểu Bắc, nơi xương sườn ma sát phát ra âm thanh nặng nề. Tiếng thở hổn hển gấp gáp rơi vào lỗ tai Mạnh Tiểu Bắc. Đùi Thiếu Đường chen vào giữa hai chân cậu, dục vọng rắn đanh dựng đứng đè ép sau háng, trái tim bức bối buồn khổ, bỗng nhiên khó chịu đau lòng…
Hôm nay Thiếu Đường thật sự mượn chuyện ngoài để nói chuyện mình, giận cá chém thớt, vô lý đùng đùng. Bắc Bắc không có làm gì sai, là tự anh nghĩ lung nghĩ tung, xoắn xuýt nổi điên. Anh sợ xiết bao mình sẽ mất đi Tiểu Bắc! Từng câu gọi “Em đẹp trai”, “Em gái” như găm vào trái tim anh. Anh còn tưởng rằng Bắc Bắc vì trả miếng vụ anh cùng ai đó lăn vào “ruộng ngô” mà cũng cùng ai đó lăn vào “rừng khoái cảm.”
Bắc Bắc của anh còn quá trẻ, lại rất cuốn hút hấp dẫn.
Con trai chưa tới 20 tuổi, nào đã tỏ tường trong lòng mình thực sự muốn gì.
Rất nhiều chuyện trong tương lai, Thiếu Đường cũng không nắm chắc. Anh nhớ về năm mình còn mười bảy, mười tám tuổi lông bông vô định, biết cái mẹ gì về tình yêu đâu?
Thiếu Đường xụ mặt, tí cái đã cởi xong khóa quần, vận dụng kỹ năng sức mạnh đàn ông tuốt bộ phận đang cương cứng, mạnh mẽ đâm vào giữa hai chân Mạnh Tiểu Bắc, áp lên, ra sức dộng vào vài cái. Mông Mạnh Tiểu Bắc bị đâm sưng lên, hai chân bị ép tách ra.
“Đường Đường?…” Mạnh Tiểu Bắc nghiêng người liếc cha nuôi, nhưng cậu không từ chối phản kháng, hai tay túm lấy ga giường, hai chân kẹp đùi Thiếu Đường. Dương vật đỏ rực của cha nhỏ cương cứng thô to, thiêu đốt làn da bên trong đùi cậu, như thể sắp xọc thẳng vào.
Mạnh Tiểu Bắc cũng chờ đợi một lúc lâu, một mực im lặng. Cậu chưa từng bị ai đè, nhưng trong cơ thể chôn giấu kích động mãnh liệt, từ khi sinh ra đã có khát vọng ham muốn bị đối phương đâm lút, lấp đầy, muốn được cha nhỏ làm mình, làm đến khi cậu đau đớn. Cậu thật sự yêu Thiếu Đường! Trước mặt đối phương, cậu hoàn toàn không để ý tới chuyện bản thân là người nằm dưới, làm thì làm đi, điên cuồng thì điên cuồng, người này chính là Đường Đường cơ mà.
“Cha muốn làm sao?”
Mạnh Tiểu Bắc hỏi.
Cậu có thể nhận ra rõ ham muốn rừng rực tha thiết đè nén trong đôi mắt Thiếu Đường, đầu cậu cũng nóng lên, suy nghĩ lý trí như nổ tung thiêu rụi. Nếu như Thiếu Đường thật sự muốn làm cậu, dù gì cậu cũng không thể chống lại anh. Trên giường cha nuôi đánh cậu, mới khiến cậu thực sự rõ ràng sự chênh lệch rõ rệt về sức mạnh thể lực giữa hai bên! Tay chân cậu thoáng cái đã bị bẻ quặt, xương sườn dữ dội ma sát tới đau đớn, sắp không thể thở được, trình độ đôi bên hoàn toàn khác biệt. Lần trước cha nuôi cho cậu ở bên trên, hoàn toàn bởi chiều chuộng cậu để cậu làm anh, dung túng cậu xằng bậy muốn làm gì thì làm.
Hạ Thiếu Đường là loại người mà khi trên giường chẳng thể gọi là làm 1 hay làm 0, ở trên hay ở dưới. Nếu như cha nhỏ không bằng lòng nằm yên, ai có thể động được tới anh?
“Cha muốn làm bây tới cùng.”
Thiếu Đường nói giọng khàn khàn.
“Bây muốn làm mà?… Thế này đã đủ chưa?… Thích chưa? Bây còn muốn chơi bời tằng tịu không?…”
Thiếu Đường chất vấn, ngậm vành tai Mạnh Tiểu Bắc, gặm cắn, bộ lông ram ráp xù xì dưới thân ra sức cọ xát mông Mạnh Tiểu Bắc, đâm cậu, điên cuồng thô bạo va chạm. Đỉnh dương vật nhạy cảm như thể sắp bất chấp xông bừa vào kẽ mông non mềm không hề phòng bị của Tiểu Bắc… Đôi bên chỉ còn chưa làm bước cuối cùng xâm nhập hẳn vào trong nữa thôi. Cho dù không làm, nhưng trên giường đã tơi bời hỗn loạn, cả hai đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại nóng rẫy, ánh mắt mê loạn.
Mạnh Tiểu Bắc kìm nén một lúc lâu thốt lên: “Đường Đường, chị Hoa sen béo nói, khi làm chuyện đó nên đeo bao là tốt nhất, phòng bệnh, cha mang không?”
Thiếu Đường: “…”
Thiếu Đường bị lời nói của con sói ranh chọc cho, không thể nhịn được bật cười, ôi, bảo bối của anh…
Anh ôm mông Mạnh Tiểu Bắc, đôi tay mạnh mẽ bóp chặt, ngón tay như thể muốn chìm vào trong da thịt Tiểu Bắc. Làm hay không làm, suy nghĩ hẵng còn luẩn quẩn trong đầu anh.
Thiếu Đường cọ cọ vào mặt Mạnh Tiểu Bắc, nhịn cười, đe nạt: “Tiểu Bắc, ông bảo lưu mông bây, giữ hai năm nữa.”
“… Dạ?” Mạnh Tiểu Bắc đã bị đâm tới máu nóng sôi trào, điên cuồng kích động, đằng sau rất đau, mông giống như bị thiêu đốt, ấy vậy mà Thiếu Đường còn chưa đâm vào.
Trong mắt Thiếu Đường phủ đầy tia đỏ dữ dội ác liệt, giọng nói khàn đục đượm sự dịu dàng: “Mạnh Tiểu Bắc, hôm nay cha nói rõ ràng cho bây biết, bây là người của cha.”
“Bây đã làm chuyện đó với cha, cả đời này bây là người của cha, đừng có nghĩ tới chuyện đi ra ngoài chim chuột!”
“Cha đợi bây tới 18 tuổi. Trước khi bây 18 tuổi, cha sẽ không làm bây, nhưng bây đừng có mà nghĩ tới chuyện tìm người khác, thầy Tiêu hay là thằng nhãi Lượng Lượng suốt ngày kè kè bên bây hay là con mẹ nó em nào chị nào trong cái công viên đó! Bây còn gọi ông đây một tiếng cha, trên giường ông chính là người đàn ông của bây, xuống giường ông là cha bây! Bây dám ra ngoài tòm tem, ông lột da bây!”
Bình luận truyện