Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Chương 74



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 74:

Edit: Draxt

Beta: Khả Tịch Nguyệt

-------------------------------------------------

Diệp Mặc bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó nắm lấy tay cậu nói: "Ngoại trừ thời điểm cùng với anh cùng ở một chỗ." Sau đó buông tay Tống Đàn Vũ ra, một thân một mình về phòng ngủ.

Tống Đàn Vũ nằm trên ghế sa lông đối diện, nhìn bóng lưng Diệp Mặc, đột nhiên nhớ tới Diệp Mặc hồi thời sơ trung. Lúc người này một mình chạy xong 100 mét, bên người không có bất kỳ người nào. Tất cả mọi người đều đứng xa xa nhìn hắn, không có ai tiến lên quan tâm, cũng không có ai nói tiếng chúc mừng, thậm chí không có ai hỏi hắn cái gì.

Hắn chính là một vương giả, vì lẽ đó mọi người cho rằng cảm nhận của hắn không quan trọng, ai bảo hắn lợi hại như vậy a! Người lợi hại chẳng phải là loại người cao cao tại thượng, được người ngước nhìn là tốt rồi sao, căn bản không cần bằng hữu, cũng không cần người khác quan tâm.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, cái này dù không phải tất cả mọi người nghĩ thì cũng là đại bộ phận đều là vậy đi! Vì vậy Diệp Mặc vẫn là một người một mực được người người ngước nhìn, giáo dục trong nhà xảy ra vấn đề, lại không có bạn bè giúp đỡ, càng không biết cái gì là vui vẻ, cho nên mới biến thành bộ dáng hiện tại như thế này.

Tống Đàn Vũ càng nghĩ càng đau lòng Diệp Mặc, rõ ràng khi còn bé còn cười vui vẻ như vậy.

Nghĩ tới Diệp Mặc khi còn bé, cái đứa nhỏ kia vừa thành thực lại trực tiếp, bao nhiêu thích cùng chán ghét đều viết lên mặt. Quả nhiên Tống Đàn Vũ vẫn thích bộ dạng kia của Diệp Mặc hơn, bộ dạng như giờ của Diệp Mặc cũng chỉ làm cậu thêm đau lòng.

Mặc dù cậu biết không thể thay đổi tính cách của một người mạnh mẽ, nhưng mà cậu vẫn muốn thử đi thay đổi đối phương một lần. Nói không chừng thay đổi thành công, cậu sẽ không bị Diệp Mặc bắt nạt nữa.

Tống Đàn Vũ vào sáng sớm đã tỉnh dậy, phát hiện Diệp Mặc không có ở đây, sửng sốt một hồi, nghĩ thầm, sáng sớm mà không ở trong phòng thi có thể làm gì đây?

Kết quả phát hiện Diệp Mặc không có lấy đi cái gì, di động cũng không cầm theo.

( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)

Tống Đàn Vũ nhìn chằm chằm điện thoại Diệp Mặc, điện thoại iPhone, hiện tại quân nhân đều có tiền như thế sao?

Được rồi, Diệp Mặc không chỉ là quân nhân, còn là thiếu gia Diệp gia, tôn tử quân khu của Tổng tư lệnh, đại boss tập đoàn Diệp Thị, dùng iPhone có thể không xứng với Diệp Mặc, vậy thì Diệp Mặc quá nông cạn rồi. ( Dra: iPhone không xứng thế tổ ong-siêu phone mới xứng? =])

Đương nhiên, những thứ này Tống Đàn Vũ cũng không biết, cậu chỉ là hiếu kỳ trong điện thoại sẽ có thứ gì thôi.

Sau khi xác định Diệp Mặc không ở đây, Tống Đàn Vũ cầm điện thoại lên, cậu tự nói với mình đây không tính là nhìn lén, cậu cũng vì muốn tốt cho Diệp Mặc thôi, muốn hiểu thêm về hắn nên mới làm loại chuyện này.

Tống Đàn Vũ vừa nghĩ như thế, bỗng chốc không còn cảm giác tội lỗi nữa.

Mở màn hình di động, không có khóa, người như thế vậy mà không cài mật khẩu a! Hơi chút do dự, phát hiện đều là một vài Apps đơn giản, không có gì không phù hợp.

Không đúng, quá không bình thường! Cư nhiên lại không mua bất kỳ thứ gì, cũng không có phần mềm video, nó giống như là điện thoại vừa mới mua, vậy đây không phải nói rõ sinh hoạt hàng ngày của Diệp Mặc rất khô khan sao?

"Người như này rốt cuộc sinh hoạt thế nào..." Tống Đàn Vũ tự nhiên muốn thổ tào, "Ngay cả phim S*x đều không có."

Vừa nói một bên liền mở ra văn kiện quản lý, bên trong không có bất kỳ thứ gì, chính là một tấm hình cũng không có, Tống Đàn Vũ yên lặng mà mắng Diệp Mặc là một người vô vị, ngay cả ảnh tự chụp cũng không có...

Tống Đàn Vũ vô ý chọn phải mục danh bạ, sau đó phát hiện dãy số chỉ có một mình cậu.

( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)

"Cái quỷ gì..." Tống Đàn Vũ không tin, điện thoại của hắn là mới mua đi!

"Sẽ không phải là mới mua chứ!" Tống Đàn Vũ nắm điện thoại nhìn đông nhìn tây, xác định là đồ đã dùng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Tống Đàn Vũ đột nhiên cảm thấy Diệp Mặc thật đáng thương, không có ham muốn, không có sinh hoạt tình thú cũng thôi đi. Ngay cả người liên lạc đều chỉ có một mình anh. Cha hắn, có lẽ đối với hắn mà nói đúng là không giống một người cha, do đó đến cả số điện thoại cũng không muốn giữ, nên trong điện thoại di động không có số nào khác.

"Thật đáng thương..." Tống Đàn Vũ đem điện thoại để một bên, nằm trên giường Diệp Mặc cảm thán.

Diệp Mặc cầm lấy đồ ăn sáng, nhìn Tống Đàn Vũ ở phòng của mình nằm trên giường lẩm bẩm lăn qua lăn lại, nở nụ cười, hỏi: "Anh sáng sớm đến phòng tôi, có phải là muốn làm chút gì đó với tôi hay không, kết quả tôi không có ở đây, dẫn đến hiện tại anh rất thất vọng, cho nên chỉ có thể ở trên giường tôi giải quyết à!?"

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Tống Đàn Vũ lập tức từ trên giường bò dậy nhìn hắn nói, "Cậu sáng sớm đã đi đâu?"

"Anh quan tâm?" Diệp Mặc lấy cháo vừa mua xong để ở một bên nói, " Đi mua cháo, cháo trứng muối thịt nạc còn có cháo Bát Bảo."

"Có cháo Jeimmy không?"

"Dưới lầu nói vừa bán hết, vì vậy tôi không mua." Diệp Mặc đem hộp cháo mở ra, "Chỉ còn trứng muối và Bát Bảo."

"Miễn cưỡng chọn cháo trứng muối vậy." Tống Đàn Vũ đi tới nói, "Xem ra không tệ."

"Anh nếm qua thử một chút sẽ tốt hơn." Diệp Mặc múc một muỗng cháo đưa cho Tống Đàn Vũ, "Không thích tôi liền đi mua món khác."

Tống Đàn Vũ cảm giác Diệp Mặc thật sự quá ấm áp, rõ ràng là một bản mặt lạnh thiếu tiền, nhưng nói lời nào cũng đều khiến tâm cậu rung động.

Tống Đàn Vũ nhận lấy thìa, nếm thử một chút, sau đó nói: "Không tệ, nên không cần cậu phải khổ cực đi một chuyến nữa."

( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)

"Ừ." Diệp Mặc thỏa mãn nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Tống Đàn Vũ nói, " Thích là tốt rồi."

Tống Đàn Vũ thoáng cái không có phản ứng, người này tại sao thời điểm hôn người ta mà một chút nhắc nhở cũng không có vậy, cũng không tạo ra bầu không khí gì cả, muốn hôn liền hôn.

Tốt xấu gì cũng cho cậu chuẩn bị một chút đi! Không đúng, cậu chuẩn bị cái gì a! Rõ ràng cậu nên từ chối mới đúng!

Diệp Mặc nhìn màn hình điện thoại in vân tay, nhíu nhíu mày hỏi: "Anh đụng vào điện thoại của tôi?"

Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, vẻ mặt biểu lộ không thể tin.

"Màn hình di động tôi bình thường sẽ không có vân tay." Diệp Mặc nói, "Tôi có bệnh thích sạch sẽ, vì vậy buổi tối trước khi ngủ sẽ đem màn hình dùng cồn tiêu độc, sáng sớm sẽ không có vân tay."

" Cậu..." Tống Đàn Vũ thầm mắng, "Tôi chính là nhất thời hiếu kỳ, không có làm gì."

"Ừ." Diệp Mặc cũng không hề có ý tức giậc, hắn coi như có bệnh thích sạch sẽ, thế nhưng hắn có thể tiếp nhận hết thảy hành động của Tống Đàn Vũ.

"Cậu cùng tôi nói một chút xem, bệnh thích sạch sẽ của cậu đến mức nào rồi, tôi sợ tôi đụng phải nơi cậu không thích, cậu sẽ đánh tôi."

( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)

Diệp Mặc rất muốn nói, mặc kệ như thế nào tôi đều sẽ không đánh anh.

Nhưng hắn chính là muốn trêu ghẹo người này, liền nói: "Không rõ lắm, bằng không anh thử xem."

"Thử như thế nào?" Tống Đàn Vũ tin là thật hỏi.

"Bắt đầu chạm từ đồ vật bên cạnh tôi, tôi nhìn một chút xem chính mình có thể tiếp nhận đến mức nào." Diệp Mặc nghiêm trang nói, giống như là thật vậy.

"Tôi thử xem." Tống Đàn Vũ sờ sờ quần áo trong tủ Diệp Mặc, "Cái này thế nào?"

"OK!"

Tống Đàn Vũ lại suy nghĩ một chút,nếu quần áo thứ này không thành vấn đề, như vậy thì giường có lẽ cũng không thành vấn đề, liền nhảy lên giường Diệp Mặc lăn đến mấy lần, sau đó nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, Tống Đàn Vũ cho rằng Diệp Mặc tức giận, muốn đứng dậy.

Nhưng Diệp Mặc đè lại anh, hỏi: "Muốn lăn ga trải giường sao?"

"Không..." Tống Đàn Vũ có chút hoang mang đáp, "Vậy là giường không thành vấn đề đi?"

Diệp Mặc bị dáng vẻ xuẩn manh kia của cậu chọc cười, vì vậy chỉ có thể sủng nịch sờ sờ gò má của cậu, sau đó cười, nói: "Tôi còn có thể tiếp nhận lên giường với anh, chuyện như vậy cũng không có vấn đề gì."

( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)

Mặt Tống Đàn Vũ lập tức đỏ lên, lời như vậy, nói ra ở nơi như thế này, bầu không khí càng ngày càng kỳ quái.

Gương mặt tuấn tú của Diệp Mặc càng ngày càng gần, tim Tống Đàn Vũ nhảy lên "thình thịch". Tống Đàn Vũ biết còn tiếp tục như vậy, bọn họ đều sẽ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Hai người đều không có khả năng, không nên đồng thời xuất hiện cùng nhau. Mặc dù biết rõ kết quả của cả hai, nhưng cậu vẫn không có cách nào đẩy Diệp Mặc ra, cậu đúng là vẫn thích người đàn ông này.

** Cháo Bát Bảo (八宝粥):



** Cháo Jeimmy ( Hay còn gọi là cháo gạo đen -黑米粥):



** Chào trứng muối thịt nạc ( Thật ra trứng muối bên Trung là trứng bắc thảo bên mình):


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện