Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 4



Ôn thị nghe có tiếng nói thì không tự chủ được mà thoáng nhìn ra ngoài. Bà ta trông thấy một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi mặc trang phục thêu hoa hồng, trang sức trên đầu tỏa ra ánh sáng lấp lánh đang chầm chậm tiến vào. Bà ta lập tức phán đoán đây chính là Tống Ý Châu.

Từ lúc Trần thị trung đưa mẹ con Ôn thị vào phủ tới khi mẹ con Ôn thị khóc lóc cầu xin trước mặt La phu nhân, nha hoàn đã sớm đi nói cho Tống Ý Châu biết. Có điều lúc đó Tống Ý Châu đang bận tiếp đãi thiên kim nhà Tể tưởng là La Phương Khê nên nhất thời không tới được. Lúc này, vừa tiễn La Phương Khê xong, Tống Ý Châu liền vội vàng đến đây, đúng lúc nghe được mấy lời bên trong, nàng ấy liền tiếp lời luôn.

Tống Ý Châu là trưởng nữ của Hầu phủ. Trước đây Tống Ý Mặc còn nhỏ và không thể lo liệu công chuyện trong phủ nên nàng đã trợ giúp La phu nhân quan tâm đến mọi việc rồi không biết từ lúc nào đã hình thành nên tính tình cứng cỏi như vậy. Giờ nghe thấy mẹ con Ôn thị đến đây gây chuyện ầm ĩ, nàng không khỏi nảy lên tính hung dữ, vì vậy mà vừa vào phòng đã quát to, “Người đâu, đuổi ngay hai con hồ ly tinh không rõ từ đâu chui ra này đi!”

Trần thị trung ngẩn người và không khỏi đưa mắt nhìn Tống Ý Mặc.

Tống Ý Mặc cũng ngẩn ra, trong bụng thầm nghĩ phen này hỏng bét rồi. Nàng tưởng La phu nhân ắt hẳn đã đem chuyện muốn đưa mẹ con Ôn thị vào phủ nói cho Tống Ý Châu biết, nhưng giờ xem ra Tống Ý Châu không biết gì về chuyện này. Vậy…

Tống Ý Châu vừa quát một tiếng liền có mấy bà già cao to khỏe mạnh xông vào. Khi thấy đám người La phu nhân cũng ở trong ấy, bọn họ đương nhiên không dám lập tức ra tay mà chỉ đứng nhìn La phu nhân chờ bà sai bảo.

Ôn thị dẫn Tống Ý Thiền theo Trần thị trung tiến vào Hầu phủ cũng biết việc này sẽ không hề thuận lợi nên sớm đã có chuẩn bị từ trước. Vừa nghe Tống Ý Châu nói thế, bà ta vội dập đầu trước mặt La phu nhân và nói, “Phu nhân, tôi còn có một chuyện muốn bẩm báo. Sau khi nghe xong, phu nhân nếu còn muốn đuổi chúng tôi đi thì cứ việc đuổi cũng chưa muộn.” Ôn thị nói xong lại đưa mắt nhìn đám bà già và nha hoàn đang đứng xung quanh một cái.

Tống Ý Mặc thấy sắc mặt của La phu nhân có vẻ âm trầm phân vân thì quyết định thật nhanh. Nàng hướng về phía đám nha hoàn và bà già rồi vỗ vỗ tay mấy cái, “Lui cả ra đi!”

Mọi người nghe xong thì “phần phật” mấy tiếng lui hết ra ngoài.

Trần thị trung đưa mắt nhìn mẹ con Ôn thị đang quỳ dưới đất rồi nói, “Mọi người có chuyện trong nhà cần nói, ta tạm tránh đi một lát!” Ông ta nói xong cũng xoay người rời đi.

Mắt thấy La phu nhân và Tống Ý Mặc không có ý cản lại, Tống Ý Châu cau mày một chút rồi ngồi xuống bên cạnh La phu nhân và hướng về phía mẹ con Ôn thị lạnh lùng nói, “Có chuyện gì nói mau, đừng kéo dài thời gian của chúng ta!”

Hai bên thái dương của Ôn thị đã tím bầm, dáng vẻ cũng suy sụp lắm rồi, lại bị Tống Ý Châu quát cho mấy câu, bà ta không khỏi run run mở miệng, “Bởi vì chuyện này có ảnh hưởng quá nghiêm trọng nên tôi vẫn giấu trong lòng không dám lộ ra chút nào, nhưng mà càng nghĩ càng thấy nên tìm cơ hội nói cho phu nhân và tiểu Hầu gia biết để tránh mai sau sinh họa.”

Tống Ý Mặc thấy bà ta nói với vẻ trịnh trọng thì hơi bất ngờ. Nàng vội xua xua tay bảo bà ta chớ có lên tiếng rồi cao giọng hô, “Lâm bá!”

Quản gia Lâm Đại Nghiệp lên tiếng đáp lời rồi đi vào và khoanh tay hỏi, “Tiểu Hầu gia có gì sai bảo ạ?”

Tống Ý Mặc nói, “Đi mời Nhị tiểu thư lại đây. Đợi chị ấy đến đây rồi ông tự mình canh ở cửa không cho ai vào.”

Lâm Đại Nghiệp đáp lời rồi lui ra ngoài.

Sắp xếp xong xuôi xong Tống Ý Mặc mới hướng về phía Ôn thị nói, “Mấy năm nay ta và mẹ cùng các chị sống nương tựa vào nhau. Phàm là chuyện đại sự thì mọi người luôn cùng nhau bàn bạc trước rồi mới tiến hành. Các người muốn vào Hầu phủ này cũng không phải chỉ cần mẹ hoặc ta nói là xong mà phải được sự đồng ý của hai chị nữa. Nếu bà có chuyện quan trọng cần bẩm báo thì đương nhiên cũng phải gọi chị hai tới đây để mọi người cùng nghe rồi bàn bạc.”

Mọi người đang nói chuyện thì Tống Ý Bội tới.

Tống Ý Bội đương nhiên biết chuyện mẹ con Ôn thị gây ra chuyện ầm ĩ ở đây nhưng vì lúc trước nàng đã được Tống Ý Mặc nói cho nghe về kế hoạch của La phu nhân nên chỉ cho rằng mẹ con Ôn thị vào phủ là do mưu kế của La phu nhân nhằm để Tống Ý Thiền thay một trong hai người là nàng hoặc Tống Ý Bội tiến cung làm phi. Nàng cũng cảm thấy hơi áy náy một chút nên không ra khỏi phòng mà chỉ ngồi chờ kết quả. Tới khi Lâm Đại Nghiệp đến mời nàng tới nói chuyện nàng mới đi tới đây.

Mắt thấy người đã đủ, Tống Ý Mặc lúc này mới bảo Ôn thị, “Được rồi, bà có chuyện gì thì giờ nói được rồi!”

Ôn thị ngước mắt nhìn đám người La phu nhân rồi rưng rưng kể lại, “Năm đó, trước khi Hầu gia gặp chuyện không may đã từng nói với tôi rằng Khương quý phi rất căm hận ngài ấy, một khi Khương quý phi nắm được quyền thế trong tay thì cả nhà họ Tống nhất định sẽ bị giết hết, ngay cả tôi và Ý Thiền đương nhiên cũng không thể may mắn thoát được. Lúc ấy tôi còn tưởng Hầu gia say nên cũng không để mấy lời đó trong lòng. Nhưng có một tối Hầu gia không ngủ được và nửa đêm còn bảo tôi đi hâm rượu. Ngài ấy còn nói mấy câu. Lúc này tôi mới giật mình sợ hãi và hiểu ra Hầu gia không phải nói bừa.”

Sự tình có liên quan đến Khương quý phi nên mọi người đều đưa mắt nhìn nhau và vẻ mặt ai nấy đều nghiêm nghị hẳn lên.

Ôn thị nói tiếp, “Hầu gia nói lúc ấy trong cung có mở tiệc, ngài ấy uống quá chén nên muốn ra ngoài cho tỉnh táo lại một chút. Lúc đi ra ngoài không hiểu sao ngài ấy lại đi tới một nơi yên tĩnh rồi gặp phải Khương quý phi và ma xui quỷ khiến thế nào lại ôm chầm lấy Khương quý phi…”

Nghe kể đến đây, La phu nhân và cả bọn Tống Ý Mặc đều sợ ngây người. Trước đây họ còn cho rằng Tống Khản chẳng qua chỉ nhìn trộm Khương quý phi vài lần, không ngờ được ông ta còn động tay động chân nữa.

Ôn thị dừng lại một chút rồi nói, “Lúc ấy, Khương quý phi xấu hổ tức giận đã tát Hầu gia một cái và bảo sẽ khiến Hầu gia chết không toàn thây, nếu có ngày con bà ta đăng vị và bà ta thành Hoàng thái hậu thì nhất định sẽ tàn sát Hầu phủ không tha một ai. Hầu gia nói nếu muốn bảo vệ Hầu phủ thì trước hết phải bảo đảm con trai của Hoàng hậu sẽ được đăng vị và đứng về phe bảo hoàng. Ngoài ra còn phải nghĩ cách để con gái trở thành Thái tử phi, đến lúc đó thì sợ gì Khương quý phi nữa?”

La phu nhân hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói, “Chuyện ngươi nói với chuyện các ngươi muốn vào phủ liên quan gì đến nhau?”

Ôn thị đáp lời, “Phu nhân, năm trước Thái tử cưới Thái tử phi nhưng năm nay Thái tử phi đã qua đời rồi. Thái tử chắc chắn sẽ phải chọn người khác. Hiện giờ phu nhân có hai con gái, nếu có thêm đứa con gái nữa thì cơ hội đương nhiên sẽ càng nhiều hơn. Cho dù Ý Thiền không có đủ tư cách trở thành Thái tử phi mà chỉ làm trắc phi thôi là cũng có thể giúp Hầu phủ được rồi.”

Trước đây Tống Khản là mãnh tướng tâm phúc của Hoàng đế. Khi ông ta qua đời, Hoàng đế cũng thương hại đám người Hầu phủ mà nâng đỡ ít nhiều. Cũng bởi vì thế nên Khương quý phi còn dè dặt chưa động tới Hầu phủ. Nhưng có cái gọi là “Vua nào tớ nấy”, một khi Hoàng đế băng hà, vị vua mới chưa chắc đã che chở cho Hầu phủ, khi đó Khương quý phi lại ra tay hành động thì Hầu phủ nhất định sẽ ngập trong tai ương. Trước đó, nếu có thể kết quan hệ thông gia với Thái tử thì quả thật sẽ an toàn hơn một chút.

La phu nhân bắt đầu cân nhắc. Thái tử tuyển phi lần thứ hai chưa chắc đã chọn người trong Hầu phủ, nhưng nếu Tống Ý Thiền chịu làm trắc phi thì Thái tử chưa chắc đã chối từ. Vả lại, còn cái tin Hoàng đế muốn tuyển phi tiến cung nữa chứ!

Ôn thị thấy sắc mặt của La phu nhân đã trở nên hòa hoãn liền vội vàng dập đầu nói, “Phu nhân, vì Hầu phủ mà cầu xin người cho chúng tôi ở lại. Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư là cành vàng lá ngọc, phu nhân không thể lấy chuyện hôn sự của hai tiểu thư ra mà mạo hiểm, nhưng Ý Thiền thì không phải thế… Sau này, để bảo vệ Hầu phủ, để bảo vệ tiểu Hầu gia, Ý Thiền tự nhiên cũng có tương lai.”

Đi theo Ôn thị, Tống Ý Thiền có lập gia đình cũng chỉ có thể gả cho người bình thường mà thôi, nếu và Hầu phủ và có La phu nhân là mẹ cả, Tống Ý Thiền dù có bị sử dụng như quân cờ cũng có cơ hội được gả vào nhà quyền quý. Ôn thị hiểu được điều này nên không tiếc hạ thấp Tống Ý Thiền mà chỉ mong La phu nhân động tâm.

Tống Ý Châu và Tống Ý Bội nghe bà ta nói thế thì đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy có chút dao động. Hôn nhân là sự cam kết cho mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà, nhà bọn họ có thêm Tống Ý Thiền sẽ có thêm đối tượng kết thân. Nếu tốt đẹp thì việc này đối với Hầu phủ mà nói càng có thêm trợ giúp. Còn nếu Tống Ý Thiền này không có mối tốt và không trợ giúp gì được cho Hầu phủ thì cùng lắm cũng chỉ phí một phần đồ cưới chứ không có ảnh hưởng gì đến đại cục cả.

Mắt thấy La phu nhân và Tống Ý Châu, Tống Ý Bội không lên tiếng, biết bọn họ đã động lòng và ngầm đồng ý với lời nói của Ôn thị, Tống Ý Mặc bèn lên tiếng, “Dì và chị đứng lên đi, người trong nhà không cần hành đại lễ!”

Ôn thị vốn tưởng còn phải lằng nhằng thêm một lát nữa chứ không ngờ Tống Ý Mặc lại sảng khoái gọi thẳng bà ta là dì và thừa nhận thân phận của mình, bà ta nhất thời vừa mừng vừa sợ, giọng nói cũng trở nên run run. Bà ta liền quay đầu lại nhắc nhở Tống Ý Thiền, “Em con gọi con kìa, còn không đáp lại một tiếng?”

Tống Ý Thiền cũng rất kinh ngạc và mừng rỡ. Nàng ta nhất thời chống tay định đứng lên nhưng vì quỳ hơi lâu nên lúc đứng dậy cũng lắc lư khó khăn một lúc mới đứng vững được. Nàng ta lại vội đỡ Ôn thị nên chưa trả lời Tống Ý Mặc.

Ôn thị dựa vào cánh tay của Tống Ý Thiền lại cảm thấy nóng ruột. Bà ta chọc ngón tay vào Tống Ý Thiền mà nói, “Mau chào lại phu nhân và tiểu Hầu gia đi!”

Tống Ý Thiền cúi xuống trước mặt La phu nhân rồi đánh bạo hô, “Mẹ!”

Trong mắt La phu nhân lộ rõ vẻ chán ghét nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được mà không nói gì thêm. Sau một lúc lâu bà mới nói, “Ngày mai ta sẽ đưa hai bà già tới dạy dỗ cho ngươi. Ngươi cố mà học mọi quy củ phép tắc cho tốt, để đến lúc ra ngoài cũng không ảnh hưởng tới thể diện của Hầu phủ.”

Tống Ý Thiền mừng rỡ tạ ơn rồi lại tới hành lễ với Tống Ý Châu và Tống Ý Bội.

Tống Ý Bội không để Tống Ý Thiền hành lễ mà tránh sang một bên rồi nói, “Chị đã vào phủ thì sẽ đứng thứ hai, ta cũng chỉ là em thôi, không cần hành lễ!”

Tống Ý Mặc thấy Tống Ý Bội không làm khó Tống Ý Thiền liền âm thầm gật đầu. Nàng cao giọng gọi quản gia vào và bảo ông ta đi mời Trần thị trung vào nói chuyện.

Một lát sau, quản gia sai người đi quét tước một khu nhà, khiêng một vài đồ gia dụng vào, lại sắp sắp xếp xếp và để hai bà già thu dọn một chút, sau đó mới dẫn mẹ con Ôn thị tới.

Ôn thị vốn nghĩ La phu nhân miễn cưỡng đồng ý cho bọn họ vào phủ nên cũng chỉ bố trí tùy tiện mà thôi, vậy nhưng khi bước chân vào viện, trông thấy đồ gia dụng đủ mọi chủng loại, lại thấy bà già nha hoàn toàn bộ đều khoanh tay đứng đó, bà ta đột nhiên cảm thấy bùi ngùi. Đúng là không uổng công quỳ lạy!

Đợi khi quản gia rời khỏi và nha hoàn bưng trà lên cũng đã lui ra, Ôn thị lúc này mới thả lỏng bản thân và nói với Tống Ý Thiền, “Con bây giờ đã là tiểu thư của Hầu phủ rồi, nói năng hành động cũng phải ra dáng một chút. Nha hoàn bưng trà lên con chỉ cần ngồi đó là được, cứ vội vội vàng vàng đứng lên thế thì còn ra cái kiểu gì?”

Tống Ý Thiền nhỏ giọng nói, “Con hơi không quen.”

Ôn thị thở dài một hơi rồi nói tiếp, “Phu nhân lòng dạ sắt đá, vả lại lúc trước vẫn còn hận chúng ta nên chưa chắc đã tính toán cho con. Tiểu Hầu gia thì không như thế. Thứ nhất là vì tuổi nó còn nhỏ, thứ hai là vì nó là con trai. Con chỉ cần niềm nở trước mặt tiểu Hầu gia một chút, nó chắc chắn cũng sẽ tính toán cho con không nhiều thì ít. Có Hầu phủ hậu thuẫn rồi, sau này sợ gì không kiếm được vị hôn phu tốt?”

“Mẹ à, chẳng phải mẹ đã nói với phu nhân để bà ấy đem con đi làm trắc phi của Thái tử sao?” Tống Ý Thiền nhỏ giọng hỏi.

Ôn thị dứ dứ vào trán Tống Ý Thiền, “Con cho rằng có thể tùy tiện lên làm trắc phi của Thái tử sao? Phu nhân cho dù muốn sắp xếp thế cũng chưa chắc đã thành được. Dù sao thì, nếu có thể, phu nhân cũng sẽ không vứt con đi như vứt quân cờ. Chỉ cần bà ấy không vứt bỏ thì con còn có cơ hội tìm được một tấm chồng tốt.”

Ở bên kia, Tống Ý Mặc vừa tiễn Trần thị trung rời khỏi phủ thì thấy một người một ngựa đang đứng ngoài cửa lớn của Hầu phủ. Người vừa tới này chính là thị vệ trong cung Triển Cửu.

“A Cửu, có tin tức gì sao?” Tống Ý Mặc vừa thấy Triểu Cửu liền vội vàng đón vào phủ và thì thầm hỏi nhỏ.

Triển Cửu vào phòng khách và uống một ngụm trà rồi mới nói, “Triển công công nói Hoàng thượng đã chuẩn bị chính thức hạ chỉ tuyển phi. Trong hai chị của ngài sẽ có một người phải tiến cung. Ngài sớm chuẩn bị cho tốt nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện