Mưu Kế Của Quý Nữ
Chương 5
Triển công công mà Triển Cửu nói đến chính là một trong những thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng đế Cảnh Nam Thiên. Vị Triển công công này từng chịu một chút ân đức của Tống Khản. Sau khi Tống Khản qua đời, La phu nhân đã liên hệ với ông ta và duy trì mối quan hệ hai bên cùng có lợi.
Triển Cửu này là con nuôi do Triển công công thu nhận, hắn hiện giờ đang làm thị vệ trong cung. Triển công công có chuyện gì quan trọng ở bên ngoài thì đều do hắn đảm nhiệm chạy việc.
Tiễn Triển Cửu xong, Tống Ý Mặc lại tới phòng của La phu nhân để kể cho bà nghe chuyện này.
Hôm nay, khi nghe Ôn thị nói tới chuyện Tống Khản đùa giỡn Khương quý phi, La phu nhân thực sự cũng không bất ngờ lắm. Nếu thực sự chỉ là nhìn trộm vài lần thì Khương quý phi việc gì đến mức muốn Tống Khản phải chết, đương nhiên là chuyện đã đi quá xa nên Khương quý phi mới cáu giận như vậy.
Năm đó, khi Cảnh Nam Thiên đang tranh đoạt chính quyền cũng từng có cấp dưới đùa giỡn với thê thiếp của ông ta, ông ta không nói hai lời liền đem tiểu thiếp tặng cho cấp dưới. Tới khi Cảnh Nam Thiên làm Hoàng đế, có một lần trong cung đãi yến tiệc, có một vị đại tướng đã để mắt tới một cung nữ xinh đẹp, ông ta liền ban ngay cung nữ đó cho vị đại tướng kia, chuyện này đã thành giai thoại rồi. Cho nên khi Khương quý phi bị Tống Khản đùa giỡn, bà ta nhất định rất hoảng sợ, sợ rằng sau khi sự việc bại lộ, Cảnh Nam Thiên sẽ không hỏi tội Tống Khản mà chỉ cấp cho bà ta một dải lụa trắng để bà ta tự kết liễu chính mình, lại càng sợ Tống Khản không biết sợ mà làm sự việc trầm trọng thêm. Chính vì vậy nên lúc đó bà ta mới nghĩ đến chuyện giết người.
Sau khi trêu ghẹo Khương quý phi, Tống Khản nghĩ lại cũng thấy sợ. Ông ta liền nói việc này cho Triển công công biết và nhờ Triển công công giúp mình tìm cách dập tắt cơn giận của Khương quý phi. Triển công công còn chưa nghĩ ra được biện pháp nào thì Tống Khản đã chết. La phu nhân biết được chuyện rắc rối này từ chính miệng Triển công công kể lại. Bà cũng biết nếu không chuẩn bị trước thì tương lai toàn gia sẽ chết trong tay của Khương quý phi mất.
La phu nhân nghĩ nếu muốn đối phó với Khương quý phi thì biện pháp duy nhất là để con gái lên làm Thái tử phi. Đợi đến lúc Thái tử đăng vị, con gái mình sẽ được phong làm Hoàng hậu, Khương quý phi lúc đó chỉ là một thái phi, con trai bà ta cũng chỉ là một vị Vương gia nhàn rỗi, bà ta đương nhiên không còn khả năng đối phó với Hầu phủ nữa. Vả lại, một khi Hoàng đế đã trở thành con rể trong nhà, việc bà để đứa con gái nhỏ giả trai đảm đương chức vị tiểu Hầu gia dù có khi quân cỡ nào cũng có thể được xử lý nhẹ nhàng.
Tống Ý Mặc biết suy nghĩ trong lòng của La phu nhân, cũng biết muốn giữ lại tính mạng cho mọi người trong Hầu phủ thì quả thật cũng chỉ còn con đường này để đi mà thôi.
La phu nhân trầm tư một lát mới nói, “Là tin tức do Triển công công truyền ra thì tám chín phần là đúng rồi. May mà con nhanh tay sớm đưa Tống Ý Thiền hồi phủ.”
Tống Ý Mặc đứng dậy. Nàng khoanh tay bước đi thong thả một lúc mới nói, “Mẹ à, nếu thực sự để Tống Ý Thiền tiến cung làm phi tần rồi lại muốn để chị cả nương nhờ Thái tử thì e rằng hơi khó.”
Sau khi đăng vị, Cảnh Nam Thiên cho rằng muốn giữ thiên hạ thì phải dựa vào tri thức nên dần dần trọng văn khinh võ. Thái tử đã mời một nhà nho danh tiếng làm Thái phó cho mình. Nhờ sự nỗ lực của đám nhà nho, Thái tử càng lớn càng tỏ ra là một người coi trọng phép tắc. Nếu Thái tử biết nhà họ Tống có con gái là phi tần của Cảnh Nam Thiên thì theo luân lý mà nói, hắn sẽ không cưới một người của nhà họ Tống làm Thái tử phi nữa.
La phu nhân hỏi, “Vậy con nói xem nên làm thế nào?”
Tống Ý Mặc nhìn về phía La phu nhân, “Mẹ à, mẹ vẫn có ý thân cận với Thái tử nhưng không chờ chị cả trưởng thành Thái tử đã cưới Thái tử phi rồi. Giờ Thái tử phi đã qua đời, chị cả lại có cơ hội nhưng Thái tử nào còn tâm trạng tuyển phi nữa? Anh ta bất luận thế nào cũng chờ chừng hơn năm nữa mới lại tuyển phi. Mà chị cả thì đã 16 rồi, không thể đợi thêm được nữa.”
La phu nhân phiền muộn nói, “Chuyện này mẹ sao lại không biết? Nếu không kết thân được với Thái tử thì tương lai chúng ta khó tránh khỏi lo âu. So với chuyện cả nhà mất mạng thì hôn sự của chị cả con đã đáng là cái gì?”
Tống Ý Mặc đợi La phu nhân nói xong mới nói tiếp, “Mẹ à, ý con là để chị cả kết thân với Thuận vương đi. Thuận vương năm nay mười bảy tuổi, lớn hơn chị cả một tuổi, tuổi tác và diện mạo của hai người cũng tương xứng với nhau. Vả lại, trước đây có tin phong phanh rằng Huệ vương đang nhắm vào chị cả. Thuận vương là người không dám tranh giành với Thái tử nhưng rất tự nguyện đoạt được thứ gì đó trong tay Huệ vương. Chị cả nếu muốn kết thân với anh ta sẽ có cơ hội thành công cực cao. Một khi Thuận vương có ý với chị cả thì khi trong cung tuyển phi, anh ta đương nhiên sẽ có cách loại tên người của Hầu phủ ra khỏi danh sách. Cứ vậy thì chị cả tự nhiên không cần phải tiến cung nữa.”
Thuận vương mà Tống Ý Mặc nói tới chính là con trai thứ ba Cảnh Thế Viêm của Cảnh Nam Thiên. Mẹ đẻ của Cảnh Thế Viêm là Tô chiêu nghi có địa vị không cao.
La phu nhân nghe Tống Ý Mặc nói thế liền khẽ cắn môi, “Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Chuyện giữa chị cả của con và Thuận vương nếu có thể thành thì trước hết sẽ tránh được việc tiến cung làm phi. Sau này sẽ để chị hai con kết giao với Thái tử. Nếu chị hai con có thể lên làm Thái tử phi thì tính mạng mọi người của Hầu phủ ta sẽ không cần phải lo lắng nữa. Nếu chẳng may chị hai con không làm được thì sẽ đưa Tống Ý Thiền lên làm trắc phi của Thái tử. Vì tính mạng của toàn gia, chúng ta cũng chỉ có thể từ bỏ thể diện đi mà thôi.”
Tống Ý Mặc im lặng hồi lâu. Vì muốn giữ tính mạng, cả nhà này đều biến thành những kẻ đầy rẫy âm mưu mất rồi, thật đáng tiếc!
La phu nhân có ý định giữ Tống Ý Thiền làm quân cờ trọng yếu nên ngày hôm sau lập tức phái hai bà già giáo dưỡng tới chỗ nàng ta, sau đấy lại phân công nhiệm vụ cho đám nha hoàn và bà già hầu hạ. Buổi tối, bà còn triệu tập toàn bộ người trong phủ để tuyên bố Tống Ý Thiền là Nhị tiểu thư của Hầu phủ, Tống Ý Bội lùi xuống một hàng là Tam tiểu thư.
Tống Ý Thiền thật không ngờ La phu nhân lại chịu đối đãi với nàng ta như thế. Nàng liền tới phòng của La phu nhân mà dập đầu tạ ơn bà, hốc mắt cũng đỏ hết cả lên, “Cảm ơn mẹ!”
La phu nhân lườm Tống Ý Thiền một cái. Nhớ tới đứa bé sinh non của mình trước đây, trong lòng bà lại đột nhiên nảy sinh hận ý. La phu nhân khó khăn áp chế nỗi căm hận trong lòng rồi hồi lâu mới nói, “Hầu phủ quan tâm bồi dưỡng ngươi như vậy, sau này nếu có dịp ngươi nên hồi báo lại Hầu phủ. A Mặc còn nhỏ tuổi đã phải xử lý mọi chuyện trong phủ, ta cũng hy vọng chị em các ngươi có tiền đồ có thể giúp nó một tay.”
Tống Ý Thiền thấy La phu nhân chịu “Đối xử chân thành” với mình như vậy nên tất nhiên cũng gật đầu đồng ý và nhẹ giọng nói, “Sau này nếu có thể trợ giúp em trai, con đương nhiên sẽ cố gắng hết sức.”
La phu nhân bỗng cảm thấy chán ghét. Bà xua xua tay, “Được rồi, ngươi lui ra đi! Cần cái gì cứ nói với quản gia. Ai không tốt không nghe lời ngươi cứ việc lấy thân phận chủ tử mà dạy dỗ.”
Tống Ý Thiền đáp lời và cúi chào xong mới cáo từ rời khỏi phòng.
Sau đó mấy ngày, Hầu phủ nhận được một thiệp mời. Thiệp mời được gửi cho La phu nhân mời bà tới dự lễ mừng thọ của lão phu nhân của Tô phủ.
La phu nhân vừa mở thiệp vừa cười nói với Tống Ý Mặc, “Chúng ta đang muốn tìm cơ hội thì cơ hội lại tự mình chạy tới rồi.”
Lão phu nhân Đan thị của Tô phủ chính là mẹ đẻ của Tô chiêu nghi, là bà ngoại của Thuận vương. Giờ lão phu nhân mở tiệc chúc thọ, Thuận vương đương nhiên sẽ có mặt. Tống Ý Mặc nhận lấy thiệp mời. Nàng nhìn qua một cái rồi vui vẻ cười nói, “Đan lão phu nhân và mẹ chẳng phải nói chuyện rất hợp sao? Nếu Thuận vương tỏ ra có chút tình ý thì bà ấy nhất định sẽ tác hợp cho hai người. Việc này đã thành công được một nửa rồi.”
La phu nhân suy tính một lát rồi cho mời Tống Ý Châu đến bàn bạc.
Tống Ý Châu nghe La phu nhân nói xong thì sắc mặt trở nên u ám. Nàng cắn môi nói, “Mẹ lúc đầu thì muốn gây dựng quan hệ với Thái tử, giờ lại muốn bấu víu vào Thuận vương. Mẹ không nghĩ xem bọn họ thuộc loại người nào sao? Bọn họ lo gì không cưới được vợ mà nhất định cứ phải có ý với con gái của mẹ? Mẹ cũng quá tự tin rồi đấy.”
La phu nhân cười lạnh một tiếng mới nói, “Con tưởng mẹ không biết trong lòng con đang nghĩ gì sao? Con chẳng qua cho rằng Thuận vương là vương gia nên còn kém so với Thái tử và muốn chờ để dựa vào Thái tử mà thôi. Con không nghĩ lại xem? Thái tử vừa mới mất Thái tử phi, về lý về tình cũng không thể nhanh chóng cưới Thái tử phi khác ngay được, có nhanh cũng phải sang năm. Mà sang năm thì con 17 tuổi rồi, nếu lại toi công thì con còn gả cho ai được nữa?”
Tống Ý Châu bị nói trúng tim đen nên có chút xấu hổ buồn bực, nàng ấy chỉ còn cách quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Âm điệu của La phu nhân lại hòa hoãn trở lại, “A Châu, mẹ tính đi tính lại không phải là vì các con hay sao? Nếu con đợi sang năm mới kén chồng mà chẳng may chỗ Thái tử có biến hay anh ta không chọn con thì dựa vào tuổi của con, nếu muốn chọn một người vừa ý chỉ sợ không dễ dàng đâu.”
Tống Ý Châu buột miệng nói, “Con biết mẹ định để con qua lại với Thuận vương và sang năm sẽ lại cho A Bội đi thử vận may ở chỗ Thái tử. Nhưng nếu chuyện này xảy ra, con là chị mà lúc đấy lại thành em dâu, mẹ bảo con làm sao mà cam lòng cho được?”
Tống Ý Mặc thấy hai người tranh luận liền khuyên giải vài câu. Nàng lại tỉ mỉ phân tích lợi hại cho Tống Ý Châu nghe rồi mới thở dài nói, “Chị à, nếu chị thực sự không muốn làm vương phi mà muốn chờ sang năm thử vận may ở chỗ Thái tử thì cũng chẳng còn cách nào khác. Mẹ và em cũng chỉ có thể khuyên chị ba đi tự tiệc thôi.”
Tống Ý Châu đã hồi tâm chuyển ý rồi. Nàng buồn bã nói, “Có điều, chị có chịu tới đó thì chưa chắc Thuận vương đã để mắt tới chị.”
Tống Ý Mặc nhận thấy ngữ khí dao động của Tống Ý Châu liền nói luôn, “Chị cả đã chịu đi thì em sẽ có cách khiến Thuận vương chú ý tới chị.”
Tống Ý Châu lại nói, “Đợi chị nghĩ thêm một chút đã.”
“Còn vài ngày nữa, chị cứ việc suy nghĩ.” Tống Ý Mặc trả lời.
Tối muộn, Tống Ý Mặc trở về phòng. Nàng ngồi trên giường và vẫy tay ra hiệu cho Thanh Mai tới bóp vai cho mình rồi thở dài nói, “Suốt ngày lo nọ lo kia, ta cảm thấy mình không thể lo liệu mọi việc được nữa rồi.”
Thanh Mai sợ hãi nhảy dựng lên, “Tiểu Hầu gia đừng nói bậy, cả phủ này toàn bộ đều trông cậy vào ngài thôi đấy!”
Tống Ý Mặc tựa đầu lên cánh tay của Thanh Mai mà nói, “Chị Thanh Mai à, đôi lúc ta có cảm giác mình đã lao tâm lao lực quá độ rồi.”
Thanh Mai thương hại vuốt vuốt lên tóc Tống Ý Mặc rồi nói, “Tiểu Hầu gia, đợi Đại tiểu thư Nhị tiểu thư tìm được rể quý rồi, bọn họ có thể trông nom được Hầu phủ và cũng có thể chăm sóc cho tiểu Hầu gia. Lúc đó tiểu Hầu gia sẽ được khôi phục thân phận và cũng có thể sống an nhàn chẳng cần suy nghĩ gì hết.”
Tống Ý Mặc nghe xong câu nói cuối cùng của Thanh Mai thì không khỏi cười rộ lên, “Hay cho cuộc sống an nhàn chẳng cần suy nghĩ gì!”
Chủ tớ hai người đang nói chuyện vui vẻ trên giường thì Họa Mi đứng bên ngoài cửa sổ lại cảm thấy cực kỳ ấm ức. Nàng ta cảm thấy mình có chỗ nào không bằng Thanh Mai đâu? Vì sao tiểu Hầu gia chỉ thích Thanh Mai hầu hạ mà không thích mình?
Tống Ý Mặc tai thính nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động liền uể oải hỏi, “Ai?”
Họa Mi lên tiếng đáp lời rồi rời khỏi cửa sổ. Nàng ta bước vào nhà và nói, “Tiểu Hầu gia, có Thạch tam công tử tới chơi. Quản gia đã mời ngài ấy vào phòng khách nhỏ và ngồi chờ ở đó rồi ạ.”
Tống Ý Mặc nghe nói có Thạch Khang đến thì vội vàng xỏ giày và sửa sang y phục rồi đi ra ngoài.
Thạch Khang đang nói chuyện với quản gia, khi thấy Tống Ý Mặc tới, hắn lập tức kéo nàng lại, “Mấy ngày không gặp, ta còn tưởng cậu bị bệnh cơ đấy!”
“Xì, anh mới bệnh!” Tống Ý Mặc giả bộ nhổ nước bọt về phía Thạch Khang. Thấy Thạch Khang có vẻ hối lỗi, nàng lúc này mới nói, “Chẳng phải anh đang bận sao? Sao lại có thời gian đến tìm tôi thế?”
Thạch Khang thần thần bí bí cúi đầu xuống phía trước mà nói, “Anh trai này hôm nay tới đây là vì cậu đã tặng long tuyền bảo kiếm cho đấy. Anh sẽ đưa cậu đi mở mang kiến thức xã hội một chút.”
Tống Ý Mặc nghi ngờ liếc hắn một cái, “Kinh thành này to được bao nhiêu? Có cái gì mà tôi chưa thấy qua đâu?”
Thạch Khang vươn tay định nắm lấy bả vai của Tống Ý Mặc lại bị Tống Ý Mặc né tránh. Hắn chỉ có thể xoa xoa mũi mà cười nói, “Cậu mới to được bao nhiêu ấy, liệu đã biết được bao nhiêu kiến thức xã hội rồi? Đi, tối nay tôi đưa cậu đi mở mang tầm mắt!”
Triển Cửu này là con nuôi do Triển công công thu nhận, hắn hiện giờ đang làm thị vệ trong cung. Triển công công có chuyện gì quan trọng ở bên ngoài thì đều do hắn đảm nhiệm chạy việc.
Tiễn Triển Cửu xong, Tống Ý Mặc lại tới phòng của La phu nhân để kể cho bà nghe chuyện này.
Hôm nay, khi nghe Ôn thị nói tới chuyện Tống Khản đùa giỡn Khương quý phi, La phu nhân thực sự cũng không bất ngờ lắm. Nếu thực sự chỉ là nhìn trộm vài lần thì Khương quý phi việc gì đến mức muốn Tống Khản phải chết, đương nhiên là chuyện đã đi quá xa nên Khương quý phi mới cáu giận như vậy.
Năm đó, khi Cảnh Nam Thiên đang tranh đoạt chính quyền cũng từng có cấp dưới đùa giỡn với thê thiếp của ông ta, ông ta không nói hai lời liền đem tiểu thiếp tặng cho cấp dưới. Tới khi Cảnh Nam Thiên làm Hoàng đế, có một lần trong cung đãi yến tiệc, có một vị đại tướng đã để mắt tới một cung nữ xinh đẹp, ông ta liền ban ngay cung nữ đó cho vị đại tướng kia, chuyện này đã thành giai thoại rồi. Cho nên khi Khương quý phi bị Tống Khản đùa giỡn, bà ta nhất định rất hoảng sợ, sợ rằng sau khi sự việc bại lộ, Cảnh Nam Thiên sẽ không hỏi tội Tống Khản mà chỉ cấp cho bà ta một dải lụa trắng để bà ta tự kết liễu chính mình, lại càng sợ Tống Khản không biết sợ mà làm sự việc trầm trọng thêm. Chính vì vậy nên lúc đó bà ta mới nghĩ đến chuyện giết người.
Sau khi trêu ghẹo Khương quý phi, Tống Khản nghĩ lại cũng thấy sợ. Ông ta liền nói việc này cho Triển công công biết và nhờ Triển công công giúp mình tìm cách dập tắt cơn giận của Khương quý phi. Triển công công còn chưa nghĩ ra được biện pháp nào thì Tống Khản đã chết. La phu nhân biết được chuyện rắc rối này từ chính miệng Triển công công kể lại. Bà cũng biết nếu không chuẩn bị trước thì tương lai toàn gia sẽ chết trong tay của Khương quý phi mất.
La phu nhân nghĩ nếu muốn đối phó với Khương quý phi thì biện pháp duy nhất là để con gái lên làm Thái tử phi. Đợi đến lúc Thái tử đăng vị, con gái mình sẽ được phong làm Hoàng hậu, Khương quý phi lúc đó chỉ là một thái phi, con trai bà ta cũng chỉ là một vị Vương gia nhàn rỗi, bà ta đương nhiên không còn khả năng đối phó với Hầu phủ nữa. Vả lại, một khi Hoàng đế đã trở thành con rể trong nhà, việc bà để đứa con gái nhỏ giả trai đảm đương chức vị tiểu Hầu gia dù có khi quân cỡ nào cũng có thể được xử lý nhẹ nhàng.
Tống Ý Mặc biết suy nghĩ trong lòng của La phu nhân, cũng biết muốn giữ lại tính mạng cho mọi người trong Hầu phủ thì quả thật cũng chỉ còn con đường này để đi mà thôi.
La phu nhân trầm tư một lát mới nói, “Là tin tức do Triển công công truyền ra thì tám chín phần là đúng rồi. May mà con nhanh tay sớm đưa Tống Ý Thiền hồi phủ.”
Tống Ý Mặc đứng dậy. Nàng khoanh tay bước đi thong thả một lúc mới nói, “Mẹ à, nếu thực sự để Tống Ý Thiền tiến cung làm phi tần rồi lại muốn để chị cả nương nhờ Thái tử thì e rằng hơi khó.”
Sau khi đăng vị, Cảnh Nam Thiên cho rằng muốn giữ thiên hạ thì phải dựa vào tri thức nên dần dần trọng văn khinh võ. Thái tử đã mời một nhà nho danh tiếng làm Thái phó cho mình. Nhờ sự nỗ lực của đám nhà nho, Thái tử càng lớn càng tỏ ra là một người coi trọng phép tắc. Nếu Thái tử biết nhà họ Tống có con gái là phi tần của Cảnh Nam Thiên thì theo luân lý mà nói, hắn sẽ không cưới một người của nhà họ Tống làm Thái tử phi nữa.
La phu nhân hỏi, “Vậy con nói xem nên làm thế nào?”
Tống Ý Mặc nhìn về phía La phu nhân, “Mẹ à, mẹ vẫn có ý thân cận với Thái tử nhưng không chờ chị cả trưởng thành Thái tử đã cưới Thái tử phi rồi. Giờ Thái tử phi đã qua đời, chị cả lại có cơ hội nhưng Thái tử nào còn tâm trạng tuyển phi nữa? Anh ta bất luận thế nào cũng chờ chừng hơn năm nữa mới lại tuyển phi. Mà chị cả thì đã 16 rồi, không thể đợi thêm được nữa.”
La phu nhân phiền muộn nói, “Chuyện này mẹ sao lại không biết? Nếu không kết thân được với Thái tử thì tương lai chúng ta khó tránh khỏi lo âu. So với chuyện cả nhà mất mạng thì hôn sự của chị cả con đã đáng là cái gì?”
Tống Ý Mặc đợi La phu nhân nói xong mới nói tiếp, “Mẹ à, ý con là để chị cả kết thân với Thuận vương đi. Thuận vương năm nay mười bảy tuổi, lớn hơn chị cả một tuổi, tuổi tác và diện mạo của hai người cũng tương xứng với nhau. Vả lại, trước đây có tin phong phanh rằng Huệ vương đang nhắm vào chị cả. Thuận vương là người không dám tranh giành với Thái tử nhưng rất tự nguyện đoạt được thứ gì đó trong tay Huệ vương. Chị cả nếu muốn kết thân với anh ta sẽ có cơ hội thành công cực cao. Một khi Thuận vương có ý với chị cả thì khi trong cung tuyển phi, anh ta đương nhiên sẽ có cách loại tên người của Hầu phủ ra khỏi danh sách. Cứ vậy thì chị cả tự nhiên không cần phải tiến cung nữa.”
Thuận vương mà Tống Ý Mặc nói tới chính là con trai thứ ba Cảnh Thế Viêm của Cảnh Nam Thiên. Mẹ đẻ của Cảnh Thế Viêm là Tô chiêu nghi có địa vị không cao.
La phu nhân nghe Tống Ý Mặc nói thế liền khẽ cắn môi, “Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Chuyện giữa chị cả của con và Thuận vương nếu có thể thành thì trước hết sẽ tránh được việc tiến cung làm phi. Sau này sẽ để chị hai con kết giao với Thái tử. Nếu chị hai con có thể lên làm Thái tử phi thì tính mạng mọi người của Hầu phủ ta sẽ không cần phải lo lắng nữa. Nếu chẳng may chị hai con không làm được thì sẽ đưa Tống Ý Thiền lên làm trắc phi của Thái tử. Vì tính mạng của toàn gia, chúng ta cũng chỉ có thể từ bỏ thể diện đi mà thôi.”
Tống Ý Mặc im lặng hồi lâu. Vì muốn giữ tính mạng, cả nhà này đều biến thành những kẻ đầy rẫy âm mưu mất rồi, thật đáng tiếc!
La phu nhân có ý định giữ Tống Ý Thiền làm quân cờ trọng yếu nên ngày hôm sau lập tức phái hai bà già giáo dưỡng tới chỗ nàng ta, sau đấy lại phân công nhiệm vụ cho đám nha hoàn và bà già hầu hạ. Buổi tối, bà còn triệu tập toàn bộ người trong phủ để tuyên bố Tống Ý Thiền là Nhị tiểu thư của Hầu phủ, Tống Ý Bội lùi xuống một hàng là Tam tiểu thư.
Tống Ý Thiền thật không ngờ La phu nhân lại chịu đối đãi với nàng ta như thế. Nàng liền tới phòng của La phu nhân mà dập đầu tạ ơn bà, hốc mắt cũng đỏ hết cả lên, “Cảm ơn mẹ!”
La phu nhân lườm Tống Ý Thiền một cái. Nhớ tới đứa bé sinh non của mình trước đây, trong lòng bà lại đột nhiên nảy sinh hận ý. La phu nhân khó khăn áp chế nỗi căm hận trong lòng rồi hồi lâu mới nói, “Hầu phủ quan tâm bồi dưỡng ngươi như vậy, sau này nếu có dịp ngươi nên hồi báo lại Hầu phủ. A Mặc còn nhỏ tuổi đã phải xử lý mọi chuyện trong phủ, ta cũng hy vọng chị em các ngươi có tiền đồ có thể giúp nó một tay.”
Tống Ý Thiền thấy La phu nhân chịu “Đối xử chân thành” với mình như vậy nên tất nhiên cũng gật đầu đồng ý và nhẹ giọng nói, “Sau này nếu có thể trợ giúp em trai, con đương nhiên sẽ cố gắng hết sức.”
La phu nhân bỗng cảm thấy chán ghét. Bà xua xua tay, “Được rồi, ngươi lui ra đi! Cần cái gì cứ nói với quản gia. Ai không tốt không nghe lời ngươi cứ việc lấy thân phận chủ tử mà dạy dỗ.”
Tống Ý Thiền đáp lời và cúi chào xong mới cáo từ rời khỏi phòng.
Sau đó mấy ngày, Hầu phủ nhận được một thiệp mời. Thiệp mời được gửi cho La phu nhân mời bà tới dự lễ mừng thọ của lão phu nhân của Tô phủ.
La phu nhân vừa mở thiệp vừa cười nói với Tống Ý Mặc, “Chúng ta đang muốn tìm cơ hội thì cơ hội lại tự mình chạy tới rồi.”
Lão phu nhân Đan thị của Tô phủ chính là mẹ đẻ của Tô chiêu nghi, là bà ngoại của Thuận vương. Giờ lão phu nhân mở tiệc chúc thọ, Thuận vương đương nhiên sẽ có mặt. Tống Ý Mặc nhận lấy thiệp mời. Nàng nhìn qua một cái rồi vui vẻ cười nói, “Đan lão phu nhân và mẹ chẳng phải nói chuyện rất hợp sao? Nếu Thuận vương tỏ ra có chút tình ý thì bà ấy nhất định sẽ tác hợp cho hai người. Việc này đã thành công được một nửa rồi.”
La phu nhân suy tính một lát rồi cho mời Tống Ý Châu đến bàn bạc.
Tống Ý Châu nghe La phu nhân nói xong thì sắc mặt trở nên u ám. Nàng cắn môi nói, “Mẹ lúc đầu thì muốn gây dựng quan hệ với Thái tử, giờ lại muốn bấu víu vào Thuận vương. Mẹ không nghĩ xem bọn họ thuộc loại người nào sao? Bọn họ lo gì không cưới được vợ mà nhất định cứ phải có ý với con gái của mẹ? Mẹ cũng quá tự tin rồi đấy.”
La phu nhân cười lạnh một tiếng mới nói, “Con tưởng mẹ không biết trong lòng con đang nghĩ gì sao? Con chẳng qua cho rằng Thuận vương là vương gia nên còn kém so với Thái tử và muốn chờ để dựa vào Thái tử mà thôi. Con không nghĩ lại xem? Thái tử vừa mới mất Thái tử phi, về lý về tình cũng không thể nhanh chóng cưới Thái tử phi khác ngay được, có nhanh cũng phải sang năm. Mà sang năm thì con 17 tuổi rồi, nếu lại toi công thì con còn gả cho ai được nữa?”
Tống Ý Châu bị nói trúng tim đen nên có chút xấu hổ buồn bực, nàng ấy chỉ còn cách quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Âm điệu của La phu nhân lại hòa hoãn trở lại, “A Châu, mẹ tính đi tính lại không phải là vì các con hay sao? Nếu con đợi sang năm mới kén chồng mà chẳng may chỗ Thái tử có biến hay anh ta không chọn con thì dựa vào tuổi của con, nếu muốn chọn một người vừa ý chỉ sợ không dễ dàng đâu.”
Tống Ý Châu buột miệng nói, “Con biết mẹ định để con qua lại với Thuận vương và sang năm sẽ lại cho A Bội đi thử vận may ở chỗ Thái tử. Nhưng nếu chuyện này xảy ra, con là chị mà lúc đấy lại thành em dâu, mẹ bảo con làm sao mà cam lòng cho được?”
Tống Ý Mặc thấy hai người tranh luận liền khuyên giải vài câu. Nàng lại tỉ mỉ phân tích lợi hại cho Tống Ý Châu nghe rồi mới thở dài nói, “Chị à, nếu chị thực sự không muốn làm vương phi mà muốn chờ sang năm thử vận may ở chỗ Thái tử thì cũng chẳng còn cách nào khác. Mẹ và em cũng chỉ có thể khuyên chị ba đi tự tiệc thôi.”
Tống Ý Châu đã hồi tâm chuyển ý rồi. Nàng buồn bã nói, “Có điều, chị có chịu tới đó thì chưa chắc Thuận vương đã để mắt tới chị.”
Tống Ý Mặc nhận thấy ngữ khí dao động của Tống Ý Châu liền nói luôn, “Chị cả đã chịu đi thì em sẽ có cách khiến Thuận vương chú ý tới chị.”
Tống Ý Châu lại nói, “Đợi chị nghĩ thêm một chút đã.”
“Còn vài ngày nữa, chị cứ việc suy nghĩ.” Tống Ý Mặc trả lời.
Tối muộn, Tống Ý Mặc trở về phòng. Nàng ngồi trên giường và vẫy tay ra hiệu cho Thanh Mai tới bóp vai cho mình rồi thở dài nói, “Suốt ngày lo nọ lo kia, ta cảm thấy mình không thể lo liệu mọi việc được nữa rồi.”
Thanh Mai sợ hãi nhảy dựng lên, “Tiểu Hầu gia đừng nói bậy, cả phủ này toàn bộ đều trông cậy vào ngài thôi đấy!”
Tống Ý Mặc tựa đầu lên cánh tay của Thanh Mai mà nói, “Chị Thanh Mai à, đôi lúc ta có cảm giác mình đã lao tâm lao lực quá độ rồi.”
Thanh Mai thương hại vuốt vuốt lên tóc Tống Ý Mặc rồi nói, “Tiểu Hầu gia, đợi Đại tiểu thư Nhị tiểu thư tìm được rể quý rồi, bọn họ có thể trông nom được Hầu phủ và cũng có thể chăm sóc cho tiểu Hầu gia. Lúc đó tiểu Hầu gia sẽ được khôi phục thân phận và cũng có thể sống an nhàn chẳng cần suy nghĩ gì hết.”
Tống Ý Mặc nghe xong câu nói cuối cùng của Thanh Mai thì không khỏi cười rộ lên, “Hay cho cuộc sống an nhàn chẳng cần suy nghĩ gì!”
Chủ tớ hai người đang nói chuyện vui vẻ trên giường thì Họa Mi đứng bên ngoài cửa sổ lại cảm thấy cực kỳ ấm ức. Nàng ta cảm thấy mình có chỗ nào không bằng Thanh Mai đâu? Vì sao tiểu Hầu gia chỉ thích Thanh Mai hầu hạ mà không thích mình?
Tống Ý Mặc tai thính nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động liền uể oải hỏi, “Ai?”
Họa Mi lên tiếng đáp lời rồi rời khỏi cửa sổ. Nàng ta bước vào nhà và nói, “Tiểu Hầu gia, có Thạch tam công tử tới chơi. Quản gia đã mời ngài ấy vào phòng khách nhỏ và ngồi chờ ở đó rồi ạ.”
Tống Ý Mặc nghe nói có Thạch Khang đến thì vội vàng xỏ giày và sửa sang y phục rồi đi ra ngoài.
Thạch Khang đang nói chuyện với quản gia, khi thấy Tống Ý Mặc tới, hắn lập tức kéo nàng lại, “Mấy ngày không gặp, ta còn tưởng cậu bị bệnh cơ đấy!”
“Xì, anh mới bệnh!” Tống Ý Mặc giả bộ nhổ nước bọt về phía Thạch Khang. Thấy Thạch Khang có vẻ hối lỗi, nàng lúc này mới nói, “Chẳng phải anh đang bận sao? Sao lại có thời gian đến tìm tôi thế?”
Thạch Khang thần thần bí bí cúi đầu xuống phía trước mà nói, “Anh trai này hôm nay tới đây là vì cậu đã tặng long tuyền bảo kiếm cho đấy. Anh sẽ đưa cậu đi mở mang kiến thức xã hội một chút.”
Tống Ý Mặc nghi ngờ liếc hắn một cái, “Kinh thành này to được bao nhiêu? Có cái gì mà tôi chưa thấy qua đâu?”
Thạch Khang vươn tay định nắm lấy bả vai của Tống Ý Mặc lại bị Tống Ý Mặc né tránh. Hắn chỉ có thể xoa xoa mũi mà cười nói, “Cậu mới to được bao nhiêu ấy, liệu đã biết được bao nhiêu kiến thức xã hội rồi? Đi, tối nay tôi đưa cậu đi mở mang tầm mắt!”
Bình luận truyện