Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 11: Thu hoạch lớn nấm dại





Editor: Trâu lười Bộ dáng nơm nớp lo sợ của Trình Dao Dao rơi vào trong mắt Tạ Tam, có ba phần không hiểu.

Tạ Ba nhìn chuột tre to mọng trong tay một chút, nặng chừng bốn, năm cân, có thể đổi chút lương thực.

Tạ Ba đưa chuột tre hướng về phía trước: “Cô không phải muốn sao?”

Trình Dao Dao suýt chút nữa bị chuột tre đập vào, bị dọa lùi về sau co rụt lại, khóc thút thít nhìn con chuột tre kia, thuận tiện nhìn lên tay Tạ Ba, cái tay rộng lớn thon dài, khớp xương bàn tay thô to, do làm việc nặng lâu dài. Gân xanh trên cổ tay nổi lên mãnh mẽ, vừa rồi chính là cái tay này bẻ gãy cổ chuột tre như vặn cổ gà.

Trình Dao Dao nuốt nước miếng, nhịn không được xoa lên cổ mình. Có một ngày, Tạ Ba có thể bẻ gãy cổ mình giống như con chuột tre này hay không?

Trình Dao Dao nghĩ đến, cẩn thận từng li từng tí nhìn lén Tạ Tam, đối diện đôi mắt hẹp dài của hắn.

Sắc mặt Tạ Ba hờ hững, duỗi tay ra giữa không trung đợi cô nhận lấy con chuột tre, bộ dáng mười phần kiên nhẫn.

Giống như không quá hung dữ… Dù sao lúc này Tạ Ba còn chưa hắc hóa (trở nên xấu xa, độc ác), cô cũng không có tìm đường chết đắc tội hắn, càng không có gả cho hắn.

Trình Dao Dao nhìn chằm chằm con chuột tre mập, liếm liếm môi. Thân thể này thiếu chất béo, chỉ tưởng tượng một chút hương vị thịt chuột tre, nước miếng liền bắt đầu chảy ra.

Tay Trình Dao Dao cẩn thận vươn tới chuột tre, giống như móng vuốt mèo con đang duỗi ra thăm dò.

Mới chạm thử liền giấu tay vèo về phía sau: “Tôi…Tôi không dám cầm.”

Lông chuột tre đâm chọc, sau khi chết cứng ngắc lạnh buốt, quá dọa người!


Thật là phiền phức. Trong lòng Tạ Ba lóe lên ý nghĩ này, đưa tay hái vài lá diệp tử lớn đem chuộ tre gói kỹ, trực tiếp bỏ vào bên trong giỏ của Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao lúc này mới cao hứng trở lại, lộ ra núm đồng tiền nhỏ bên môi: “Anh Tạ Tam, cảm ơn anh nha. A, trên mặt anh có thứ gì bẩn này.”

Trình Dao Dao cười làm người chấn động, Tạ Tam nhất thời hoảng hốt, đưa tay lau mặt.

Trình Dao Dao lắc đầu: “Không đúng, không phải chỗ ấy, ở chỗ này…”

Cô vừa nói vừa vươn tay ra, Tạ Ba nâng đao bổ củi lên ngăn lại, bên trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy phòng bị.

“Trên mặt anh thật bẩn.” Trình Dao Dao đàng hoàng trịnh trọng, dậm chân nói: “Đừng nhúc nhích, ngay ở chỗ này, anh đừng nhúc nhích!”

Trình Dao Dao dứt khoát nắm chặt chuôi đao, đi cà nhắc tới gần.

Hương hoa đào tháng năm quanh quẩn chốc lát. Mặt như hoa sen, mắt hoa đào, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt tô điểm phong tình vô tận, nhìn gần sát, làn da óng ánh sáng long lanh như cây vải lột xác, môi anh đào yêu kiều, phảng phất cúi đầu xuống liền có thể hấp thu nước ngọt ngào.

Tạ Ba mê muội, cứng nhắc không nhúc nhích, trơ mắt nhìn ngón tay tinh tế của Trình Dao Dao xoa lên gò má.

“Dao Dao!” Một tiếng la lên đánh vỡ tình cảnh này.

Tạ Ba hoảng hốt hoàn hồn, vội vàng lui lại.

Thiếu một chút nữa! Trong lòng Trình Dao Dao kêu đau, đem Trương Hiểu Phong mắng cẩu huyết lâm đầu (máu chó đầy đầu). Trên mặt ủy khuất nhìn Tạ Ba: “Anh tránh cái gì?”

Đáy mắt hẹp dài của Tạ Ba lộ ra một chút đỏ, tránh ánh mắt của cô, tiếng nói thô dát: “Cô không nên tới gần tôi như vậy.”

Anh cho rằng ai cũng chịu tới gần anh sao? Trình Dao Dao hậm hực quấn ngón tay: “Anh cũng không phải người xấu.”

Tạ Ba bỗng nhiên tới gần một bước, từ trên cao nhìn xuống cô: “Tôi là đàn ông.”

Xung quanh Tạ Ba bộc phát ra khí thế nóng rực, bao phủ Trình Dao Dao bên trong: “Cô có biết vừa rồi cô nguy hiểm lắm không?”

Trình Dao Dao hít một hơi nho nhỏ, giống như bị động vật cỡ lớn tiếp cận, cứng ngắc không dám động: “Biết…biết rồi.”

Dáng dấp anh cao lớn thô kệch như này, còn có thể là con gái sao? Ánh mắt Trình Dao Dao nhìn xuống lồng ngực rắn chắc, lại nhìn chăm chú vị trí nào đó ở dưới phần bụng. Quần rộng rãi cũng không che nổi nhiệt huyết hùng tráng, lúc này cô cả kinh nhảy dựng lên, lui về sau mấy bước, mặt đỏ lên hoảng sợ nhìn Tạ Ba.

Tạ Ba không chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn cô gái nũng nịu trước mặt bị dọa sợ, thu liễm khí thế: “Về sau bất luận đối với ai cũng không được làm như vậy…động tay động chân.”

Động tay động chân? Trình Dao Dao chỉ vào chóp mũi mình, miệng há hốc liên tục, sửng sốt không nói ra lời.

Nếu ở lúc bình thường, Trình đại tiểu thư sớm đã nhảy dựng lên tát một cái vào miệng hắn. Hắn cho rằng cô ai ai cũng chịu đụng vào sao? Hắn cho rằng hắn là ai? Không phải dáng dấp đẹp trai một chút, vóc người đẹp một chút,… Được rồi, thật sự không phải một điểm hai điểm. Nhưng Trình Dao Dao cô cũng không phải là hoa si đói khát gì đó, cần gì phải động tay động chân với hắn?!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao hết đỏ lại trắng, nghĩ chắc do lời mình nói quá thẳng thắn, cô ấy thẹn. Tạ Ba cũng không để ý tới, thúc giục cô: “Đi nhanh đi, đừng đểngười ta trông thấy cô đi cùng với tôi.”

Tiếng gọi của mấy người Trương Hiểu Phong càng ngày càng gần: “Dao Dao, Dao Dao cô ở đâu?”


“Tôi ở chỗ này!” Trình Dao Dao cất tiếng đáp lại, kéo hior đi ra.

Đi hai bước, lại quay đầu nhỏ giọng mắng: “Ai muốn động tay động chân với anh, phi!”

Tạ Ba nhìn cô, đuôi lông mày sắc bén nâng lên: “Ừm?”

Trình Dao Dao lập tức nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Tôi nói, anh Tạ Tam, ngày mai gặp!”

Sau đó kéo cái giỏ nặng nề, bước loạng choạng chạy đi.

Tạ Ba vuốt vuốt thái dương. Tai hắn rất tốt, có thể phân biệt ra được thanh âm cái giỏ của Trình Dao Dao bị kéo lê trên mặt đất, cô yếu ớt lầu bầu phàn nàn, sau một lát, Trình Dao Dao lớn tiếng ồn ào: “Mau nhìn nấm tôi hái này, tôi còn bắt được một con chuột tre!”

Tạ Ba: “…”

Trong rừng, mấy người Trương Hiểu Phong vừa nhìn thấy Trình Dao Dao liền lên tiếng trách cứ: “Cô chạy thế nào xa như vậy? Chúng tôi đều hái xong rồi, tìm cô nửa ngày.”

Trình Dao Dao lau vệt mồ hôi, đắc ý hướng các cô nói: “Đừng oán trách, mau tới giúp tôi nhâc giỏ!”

Trương Hiểu Phong cùng Lưu Mẫn Hà lập tức tới, nhìn một giỏ đồ đều kinh ngạc: “Cô nhặt được cái gì, nhiều như vậy!”

Hàn Nhân oán giận nói: “Cô có phải nhặt được nấm độc hay không? Bảo cô hái nấm phải cẩn thận, nấm độc cho vào nồi chúng ta đều nghỉ ăn cơm…”

Tiếng nói Hàn Nhân im bặt dừng lại, miệng không khép lại được.

Xốc lá diệp tử bên trên lên, nhìn thấy một giỏ nấm tràn đầy. Một nắm nấm gà lớn, một nắm lớn nấm đầu khỉ, nấm vi khuẩn khô. Nhìn một cái, kích cỡ chủng loại đều tốt hơn nhiều so với nấm tạp các nàng hái được.

“Những thứ này…đều là cô hái?” Trương Hiểu Phong ba người cùng nhau hít một hơi.

Các cô không biết những cây nấm này, không biết nó có giá trị. Trình Dao Dao nũng nịu có thể hái được một giỏ nấm, mới thật sự làm bọn họ kinh ngạc rớt cằm.

Trình Dao Dao dương dương đắc ý, mở bọc lá cây ra: “Còn có cái này!”

Một con chuột tre to mọng!

Hàn Nhân kích động nhảy dựng lên, hận không thể hung hăng hôn Trình Dao Dao một cái: “Trình Dao Dao, cô được lắm!”

Ngoại trừ Trình Dao Dao, những người khác đều không sợ chuột tre, chuột tre này trong mắt các cô chính là thịt a!

Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong đều khen Trình Dao Dao, Trình Dao Dao chống eo nhỏ, đắc ý mũi vểnh lên trời: “Tôi đã sớm nói, các cô không nên coi thường tôi!”

Mấy cô gái hợp lực bê giỏ xuống núi, Trình Dao Dao làm công thần, tay không cõng giỏ tre nhỏ thoải mái nhàn nhã đi đầu. Thỉnh thoảng hái mấy quả sơn chi vàng, ngắt hai đóa hoa, một hồi không thấy bóng dáng, khi chạy về trong tay lại nhiều thêm mấy quả dâu.

Hàn Nhân mang theo cái giỏ lớn, phàn nàn nói: “Cô sao lại giống em trai 8 tuổi của tôi, không một chút buông tay. Cô không phụ một tay cũng đừng quấy rối…”

Nhét một quả dâu chua ngọt vào miệng Hàn Nhân, Trình Dao Dao mỉm cười nhìn cô: “Ăn ngon a?”

Hàn Nhân ngậm miệng, đem quả dâu nuốt xuống, vị chua ngọt quanh quẩn đầu lưỡi, cơn tức cũng không phát ra được.


Thật ngọt.



Trình Nặc Nặc cùng Thẩm Yến từ trên trấn trở lại, vừa nói vừa cười dọc theo đường nhỏ về chỗ thanh niên trí thức. Khí trời nóng bức, mặt trời chiếu lên da đầu nóng hổi, làn da đỏ lên. Trình Nặc Nặc ngay cả mũ rơm cũng không mang, khuôn mặt nhỏ bị ánh nắng chiếu lên thấm ra mồ hôi, vẫn trắng nõn sáng long lanh.

Thẩm Yến nhìn da mặt Trình Nặc Nặc, nhịn không được sát lại gần lẩm bẩm: “Nặc Nặc, mặt em thật mềm.”

Trình Nặc Nặc run lên, mắt to vụt sáng, giống như thỏ trắng bé nhỏ bị kinh sợ, e thẹn nói: “Anh Thẩm Yến, đang ở bên ngoài đó.”

Bộ dáng thẹn thùng này của cô có thể làm cho đàn ông có cảm giác thoải mãn cực lớn. Thẩm Yến cởi mở cười: “Sợ cái gì, hiện tại mọi người đều biết, chúng ta cũng không cần giấu diếm.”

Trình Nặc Nặc nghe vậy, trong lòng vui mừng. May mà có đứa ngu xuẩn Trình Dao Dao kia, nếu không chuyện của cô cùng Thẩm Yến còn không biết bao lâu mới có thể công khai. Cô cắn cắn môi: “Bác trai bác gái bên kia…”

Nụ cười Thẩm Yến mới nâng lên liền cứng, nói: “Chuyện này chúng ta không phải nói qua nhiều lần rồi sao? Cha mẹ anh còn không biết người anh thích là em. Huống chi chúng ta còn chưa về thành phố, lúc này nói với họ cũng phí sức!”

Trình Nặc Nặc vội vàng cúi thấp đầu, khóc lã chã: “Xin lỗi anh Thẩm Yến, anh đừng tức giận. Em chỉ là… chỉ là quá sợ hãi. Cha mẹ anh vừa ý chị Dao Dao làm con dâu, nhưng em chỗ nào cũng không sánh bằng chị, cha mẹ em cũng không thích em, em vốn dĩ không xứng với anh…”

Nước mặt rơi xuống khuôn mặt trắng muốt sáng long lanh, lòng Thẩm Yến lập tức mềm nhũn, không để ý trên đường có thể có người đi qua, đưa tay ôm lấy cô: “Nặc Nặc, đừng khóc. Không cần để ý đến cha mẹ em, em còn có anh.”

“Anh Thẩm Yến, em chỉ có anh. Hiện tại tất cả mọi người đều đứng về phía chị Dao Dao, đều chán ghét em.” Trình Nặc Nặc nắm chắc vạt áo Thẩm Yến, mềm nhũn lặp lại: “Em chỉ có anh.”

Trong lòng Thẩm Yến hiện lên một chút mệt mỏi, ôm chặt cô.

Hai người dính lấy nhau trong chốc lát, mới trở lại nơi ở thanh niên trí thức. Còn chưa tiến vào liền nghe được một loạt tiếng cười cười nói nói. Thẩm Yến là người thích náo nhiệt, lập tức tiến lên một bước đẩy cửa ra, cất giọng cười nói: “Mọi người đang làm gì vậy?”

Chỉ thấy mọi người đều kéo tay áo, ngồi xổm trên đất rửa nấm, trong chậu gỗ lớn chất đầy nấm dại đã rửa sạch: nấm đầu khỉ, nấm gà, nấm vi khuẩn khô, nấm đỏ, nấm đùi gà, nấm thông,…

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Tạ Tam: Đừng đụng vào tôi!

Dao Dao (nhìn xuống): Ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại thành thật nha. Ai, đàn ông.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện