Chương 12: Canh nấm tạp, thịt chuột tre kho tàu
Editor: Trâu lười Thẩm Yến vừa vào cửa, trong sân tiếng cười cười nói nói đột nhiên ngừng, nhìn thấy Trình Nặc Nặc theo vào, Hàn Nhân còn ghét bỏ “xùy” một tiếng.
Hai người Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc lên trấn chơi, trở lại có thể nhặt được tiện nghi sẵn, ai tiếp đãi bọn họ? Huống chi hiện tại bọn họ đều đứng ở phía Trình Dao Dao, tự nhiên không cho Thẩm Yến sắc mặt tốt.
Vẻ mặt Thẩm Yến cứng ngắc, hắn cho tới bây giờ đều được hoan nghênh, lúc nào bị ghét bỏ như này?
Triệu Vi Dân cùng Thẩm Yến quan hệ tốt nhất, phá vỡ cục diện bế tắc cười nói: “Thẩm Yến, hôm nay chúng ta có lộc ăn. Các nữ đồng chí hôm nay tìm được rất nhiều nấm!”
Trình Dao Dao kho khan hai tiếng. Trương Hiểu Phong tranh thủ thời gian bổ sung: “Phần lớn nấm đều do Trình Dao Dao tìm thấy, còn bắt được chuột tre đó.”
Trình Dao Dao lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, đắc ý vô cùng.
Bộ dáng này của Trình Dao Dao xinh xắn vô cùng, Thẩm Yến không khỏi nhìn Trình Dao Dao nói: “Tôi còn không biết cô sẽ đi hái nấm.”
Trình Dao Dao nghiêng tới một chút: “Chuyện anh không biết, còn nhiều.”
Thẩm Yến căn bản không tin Trình Dao Dao sẽ đi hái nấm. Theo tình thế đi đến cạnh Trình Dao Dao, nhìn cô rửa nấm thế nào.
Trình Dao Dao cầm một lá bí đỏ, tay thành thạo rửa nấm. Nấm dại rất nhiều bùn đất, lá bí đỏ chính là khắc tinh của nó, gai ngược trên phiến lá tinh mịn có thể rửa sạch bùn đất lại không phá hư bề ngoài nấm. Trình Dao Dao hai ba lần liền rửa sạch một cây nấm, lại rửa cây nấm tiếp theo.
Thẩm Yến lại nhịn không được thuận theo hai cái tay nhìn lên, tay áo Trình Dao Dao vén đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, xương cốt đều đặn, giọt nước dọc theo da thịt non mịn lăn xuống…
Ánh nắng khô nóng, hầu kết Thẩm Yến nhịn không được nuốt một tiếng.
Trình Dao Dao bận rộn trong chốc lát, quay lại thấy Thẩm Yến còn ngồi xổm bên cạnh mình, cũng không làm việc, ghét bỏ nói: “Anh không rửa nấm?”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao trời sinh nhiều tình ý, cái nhìn kia giống như có phong tình vô hạn, Thẩm Yến yếu mềm một nửa: “Tôi còn thật sự không biết. Không nghĩ tới lúc trước cô mười ngón tay không dính nước, bây giờ đang làm việc lưu loát như thế.”
Trình Dao Dao còn không đáp lời, chỉ nghe thấy một tiếng nói mềm mại: “Chị Dao Dao thật là lợi hại, em không biết chị sẽ đi hái nấm đâu.”
Trình Nặc Nặc đi tới. Thẩm Yến lúc này mới nghĩ bản thân đem Trình Nặc Nặc quên mất, có điểm chột dạ đứng lên.
Ánh mắt đám người đều nhìn qua. Ân oán của Trình Nặc Nặc và Trình Dao Dao bọn họ hôm qua mới tận mắt chứng kiến, Trình Nặc Nặc bây giờ còn có thể làm như không có việc gì nói chuyện với Trình Dao Dao, da mặt cũng quá dày đi!
Trình Nặc Nặc không hề hay biết ánh mắt khác thường của người khác, nhìn chậu nấm lớn kinh ngạc nói: “Chị Dao Dao, chị trước đây đều ở trong thành phố, lúc nào họ được hái nấm rồi? Còn có thể bắt được chuột tre, thật lợi hại.”
Những người khác nghe vậy, cũng thấy không hợp: “Đúng vậy, cô trước kia cũng không theo chúng tôi lên núi, làm sao vừa lên núi liền có thể lấy được nhiều đồ như vậy?”
Trình Dao Dao rửa sạch bùn đất bên trên cây nấm, mặt không đổi sắc cười nói: “Tôi khi còn bé cùng cha ở tại Vân Quý, người bên kia đều thích ăn nấm, tôi đương nhiên nhận ra những loại nấm này. A tôi quên, khi còn bé cô cũng không ở cùng chúng tôi, khó trách không biết.”
Một câu của Trình Dao Dao kích thích da mặt Trình Nặc Nặc run rẩy, cô ổn định tâm thần, kéo ra một nụ cười ngây thơ: “Hóa ra là như vậy. Nhưng hái nấm hái giỏi, chuột tre cũng không dễ bắt. Trước kia ở nhà, chị trông thấy chuột đều bị dọc khóc.”
Trình Dao Dao còn chưa trả lời, Lưu Mẫn Hà cũng đột nhiên nói: “Lần đầu Trình Dao Dao lên núi liền có thể lấy được nhiều đồ như vậy, tôi còn tưởng rằng có người giúp cô đâu.”
Trình Nặc Nặc cười nói: “Đúng vậy. Chị Dao Dao khuôn mặt xinh đẹp, vận khí tốt, đi tới đâu cũng có người giúp.”
Lời này rơi vào trong lỗ tai người khác, cũng có chút biến vị. Lúc trước Trình Dao Dao ỷ vào khuôn mặt, luôn có đàn ông vây quanh cô xum xoe. Nhưng nấm tre cùng chuột tre, đây chính là thịt! Trình Dao Dao dựa vào cái gì để người ta đưa cho cô?
Cái này cũng làm người ta liên tưởng đến sự tình mập mờ.
Trình Dao Dao đem nấm ném vào trong chậu, “đông” tóe lên bọt nước. Mấy người Trương Hiểu Phong đều vội vàng đứng lên, nhìn Trình Dao Dao. Trình Dao Dao trước sau ương ngạnh, ném vào chậu cũng không kỳ lạ.
Trình Dao Dao không nhúc nhích, đuôi lông mày cô nhấc lên nhìn về phía Trình Nặc Nặc, đẹp đến mức hung hăng vênh váo, đáy mắt có mấy phần khinh miệt: “Vận khí tôi luôn luôn tốt, nấm sinh trưởng ở bên chân tôi, chuột tre xông vào giỏ của tôi. Cô có ý kiến?”
“Tôi tìm nấm cùng chuột tre không có nửa điểm giấu diếm, đặc biệt mang về cùng mọi người một chỗ ăn. Cô cùng Lưu Mẫn Hà ngược lại thẩm tra như trộm, xét hỏi tôi?
Trình Nặc Nặc miễn cưỡng cười nói: “Chị, em…em không có…”
“Không có liền tốt!” Trình Dao Dao trực tiếp cắt ngang lời cô, chuyển sang những người khác: “Các người có ý kiến?”
Nhóm nam thanh niên trí thức vội nói: “Không có, Dao Dao, tôi tuyệt đối không có ý kiến!”
Trương Hiểu Phong cũng nói: “Tôi cùng Hàn Nhân, Lưu Mẫn Hà hôm nay cùng Dao Dao lên núi. Lúc ấy trong rừng không có người khác, Dao Dao đi đâu tìm người hỗ trợ?”
Hàn Nhân xùy một tiếng, coi thường nhìn về phía Trình Nặc Nặc: “Cô hôm nay lên trấn vui chơi ăn uống, trở về lại nhặt đồ ăn sẵn, ăn đều không ngăn được miệng cô.”
“Tôi…tôi không có…” Trình Nặc Nặc vô lực giải thích, hướng Thẩm Yến ánh mắt cầu trợ.
Không khí vui vẻ vừa rồi không còn sót lại chút gì, Thẩm Yến có chút rã rời. Nặc Nặc luôn luôn như thuận hiểu chuyện, vì sao hai ngày nay gây khó dê cho Trình Dao Dao, náo ra miệng?
Trương Hiểu Phong dàn xếp: “Dao Dao, mọi người chúng ta đều tin tưởng cô. Cô không phải nói muốn làm canh nấm tạp sao?”
Mấy người Hàn Nhân cũng rối rít nói: “Đúng, chúng ta đều đói! Dao Dao, chúng ta nấu cơm đi.”
Trình Dao Dao lúc đầu cũng không tức giận, mượn cơ hội đập Trình Nặc Nặc một trận còn có chút thoải mái. Lập tức rửa tay, đi về hướng phòng bếp.
Buổi tối có đồ ăn ngon, đám người tích cực hỗ trợ nhóm lửa rửa nồi, đi ra vườn hái hành tỏi và rau thơm dại. Trình Dao Dao đem một cái tạp dề nhỏ mới tinh màu xanh đậm có điểm trắng nhỏ buộc lên, vòng eo siết tinh tế, đường cong lả lướt, giống như bức tranh mỹ nhân.
Trình Nặc Nặc nhìn thấy thân hình linh lung của Trình Dao Dao, đáy mắt hiện lên tia ghen ghét, ngữ khí lại hết sức ân cần: “Chị Dao Dao, để em làm cơm cho, chị đi nghỉ ngơi đi.”
Trình Dao Dao nói: “Chính tôi hái nấm, chính tôi làm.”
“Nhưng chị ở nhà chưa từng xuống bếp.” Trình Nặc Nặc vốn có thân phận trù nghệ (tài nấu nướng) trong đám người, đâu chịu để Trình Dao Dao cướp đi: “Nấm dại này cùng chuột tre làm không tốt, vạn nhất…”
Trình Dao Dao đáng yêu hất cằm lên: “Làm sao? Cô cảm thấy tôi nấu cơm không bằng cô?”
Trình Nặc Nặc vội vàng lắc đầu: “Chị Dao Dao, em chỉ muốn giúp đỡ thôi.”
“Muốn giúp đỡ à?” Trình Dao Dao nhấc lông mày: “Con chuột tre kia còn chưa xử lý, cô đem nó lột da lấy máu, chặt thành khối nhỏ đi.”
Nụ cười Trình Nặc Nặc cứng lại: “…”
Chuột tre kia da dày xương nhiều, không dễ xử lý. Bình thường Trình Nặc Nặc tay cầm muôi, tất cả mọi người tâng bốc cô, công việc bẩn thỉu như giết gà mổ cá đều là người khác làm.
Trình Dao Dao liếc nhìn Trình Nặc Nặc không động đậy, nói: “Cô không phải muốn giúp đỡ tôi sao? Không vui coi như xong.”
Tiếng nói Trình Dao Dao không cao không thấp, vừa vặn để Thẩm Yến đang hỗ trợ bổ củi nghe thấy. Nhìn thấy Thẩm Yến ngẩng đầu, Trình Nặc Nặc vội nói: “Chị Dao Dao chị đừng tức giận, em làm.”
Trình Nặc Nặc vội vàng cầm con chuột tre. Trình Dao Dao còn nói bổ sung: “Cô đi xa một chút rồi giết, tránh ruồi nhặng.”
Da mặt Trình Nặc Nặc run rẩy, mang chuột tre đến rãnh nhỏ xa xa ngồi xuống. Nơi ở của thanh niên trí thức không có dao phay sắc bén, chuột tre không lấy máu ra, mùi tanh đặc biệt lớn, đặc biệt là lúc móc nội tạng chuột tre, Trình Nặc Nặc suýt chút nữa ọe ra.
Trình Nặc Nặc chịu đựng buồn nôn xử lý tốt chuột tre, cầm về chỗ Trình Dao Dao cười nói: “Chị Dao Dao, chuột tre đã xử lý tốt. Chuột tre này khó nấu, mà mùi khói dầu nồng, có muốn em nấu không?”
Trình Dao Dao đã xử lý tốt gia vị. Gừng thái miếng, hành cắt đoạn, hạt tiêu, ớt đỏ, dưa muối khô cắt ra, đều nhất nhất xếp chồng chất chỉnh tề, vừa nhìn liền biết là người trong nghề.
Trình Nặc Nặc tự mình làm đồ ăn không chú ý như vậy, cũng sẽ không để quá nhiều gia vị. Dù sao những thanh niên trí thức và thôn dân này đều rất dễ nuôi, trong thức ăn có chút mỡ đều ăn khen không dứt miệng.
Còi báo động trong lòng Trình Nặc Nặc phát tác, Trình Dao Dao thế mà biết làm cơm? Phòng bếp là trận địa của cô, cô tuyệt đối không để Trình Dao Dao cướp đi, Trình Dao Dao cũng không có khả năng cướp đi.
Trình Nặc Nặc cười nói với Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, chuột tre này khó làm, mà mùi khói dầu nồng, không để em làm cho? Chị nấu canh nấm, không khiến cho cả người dính mùi.”
“Ồ?” Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, trên mặt không nhìn ra biểu lộ.
Trình Nặc Nặc có chút khẩn trương, từ hôm qua lúc Trình Dao Dao xuống núi trở về, giống như thay đổi rất nhiều, mình thế mà không nhìn ra tâm tư của cô ta.
Ngón trỏ tinh tế của Trình Dao Dao sờ cái cằm, cười: “Được a.”
Trình Dao Dao đáp ứng quá sảng khoái, Trình Nặc Nặc ngược lại có chút kinh ngạc: “Chị …chị đáp ứng?”
Trình Dao Dao buông tay: “Cô nấu chuột tre, tôi nấu nấm, phân công hợp tác.”
Hai cái nồi bên trên bếp lò đều lớn, Trình Nặc Nặc dùng chiếc bên ngoài, lửa lớn, mới có thể nấu chín thịt chuột tre. Trình Dao Dao dùng cái nấu đằng sau nấu canh nấm.
Hai giỏ nấm tràn đầy chọn lựa rửa sạch còn lại một chậu lớn, Trình Dao Dao đem nấm gà, nấm đầu khỉ trân quý lựa ra để riêng một bên, xé nấm tạp thành hai nửa.
Gia vị chỗ thanh niên trí thức ít đến đáng thương, chỉ có muối, tỏi, hành lá cùng rau thơm, một nắm dưa muối khô. Trình Dao Dao từ trên núi hái được một chút hạt tiêu cùng quả sơn chi.
Cho nước suối trong núi vào nồi, đun nóng lên. Nấm tạp trực tiếp đổ vào nồi, hai mươi mấy nhánh tỏi trắng mập đập dẹt sau đó cho vào nồi, lại thêm ít gạo trắng, đậy nắp lên cho lửa nhỏ chậm rãi nấu chín.
Nấm dại không cần gia vị, nguyên vị mới có thể phẩm ra vị nấm ngon đặc thù. Tỏi và gạo trắng là để giải độc — mặc rằng gặp chân chính nấm độc cũng không có hữu dụng. Sau đó chỉ cần kiên nhẫn chờ, nấm dại cần chí triệt để mới có thể ăn, nếu không sẽ trông thấy tiểu nhân khiêu vũ (ý chỉ đau bụng).
Trình Nặc Nặc một bên nấu chuột tre, một bên vụng trộm quan sát Trình Dao Dao. Thấy nàng giống như đùa giỡn, sau khi đổ nấm và tỏi vào nồi liền không làm gì nữa, cô âm thầm thở phào. Trình Dao Dao sẽ làm đồ ăn gì chứ, đồ ăn hại xinh đẹp ở trong nhà ngay cả chén nước đều không đun qua.
Trình Nặc Nặc đưa lưng về phía Trình Dao Dao cùng đám người, từ cổ áo móc ra một miếng ngọc bội. Bên trên ngọc bội chậm rãi xuất hiện một giọt linh tuyền (linh thiêng, linh nghiệm). Bỏ ra một hồi lâu mới ngưng kết thành thực thể, chỉ có một giọt sương lớn như vậy.
Nhìn thấy giọt linh tuyền không dễ lấy ra, Trình Nặc Nặc cắn răng, quyết tâm đem một giọt linh tuyền nhỏ vào nồi.
Bình luận truyện