Chương 13: 🍓
Editor: Chiêu
--------------------------
Tần Mộ Phàm nhìn một lúc, khoé môi cong lên không có ý tốt, xoay người đi vào đại sảnh.
Thằng hèn hạ đó giống như rất thích Đường Nại.
Nhưng một thằng "Con hoang" không có học vấn không có nghề nghiệp, hắn xứng sao?
"Bác gái, không biết em trai ngoài giá thú của con đang ở sau lưng châm ngòi ly gián như thế nào, Nại Nại đối với chúng ta ôm địch ý rất lớn, con vô cùng lo em ấy bị người khác lợi dụng."
Tần Mộ Phàm tìm được mẹ Đường, vẻ mặt lộ ra vài phần buồn rầu, giữa những hàng chữ đều lộ ra quan tâm đối với Đường Nại.
Tướng mạo anh đoan chính, nhìn bộ dáng trông cũng ngoan ngoan ngoãn ngoãn, rất dễ dàng khiến cho trưởng bối sinh ra lòng yêu mến, trong hào môn thế gia ghét nhất chính là con hoang.
Bởi vì vậy Khương Thiền vừa mới đến đã có ấn tượng xấu với Tần Trăn.
"Mommy!"
Đường Nại đang định dẫn Tần Trăn về phòng của mình, nhìn thấy nữ nhân đi đến, ngọt ngào mà nhảy qua gọi một tiếng.
Tần Trăn lại chú ý đến nam sinh phía sau nữ nhân có dung mạo giống mình ba phần.
Bắt gặp tầm mắt của hắn, khoé môi Tần Mộ Phàm cong lên một độ cung khiêu khích.
Trong lòng Tần Trăn hơi trầm xuống, sau khi nhìn thấy đáy mắt nữ nhân thoáng lướt qua sự chán ghét, hắn nắm chặt túi quà đến khớp xương ngón tay đều nổi lên màu xanh trắng.
Đúng lúc này, Đường Nại vươn ngón tay ra chọc chọc cánh tay Tần Trăn.
"Mommy, con giới thiệu với mẹ một chút, đây là bạn tốt con quen được ở trường Tần Trăn, Trăn Trăn, không phải cậu chuẩn bị quà cho mẹ tớ sao?"
Khương Thiền nhìn lướt qua, giống như là gối mát xa.
So sánh giá với những đồ trang điểm quần áo linh tinh xa xỉ thấp hơn rất nhiều.
Nếu bà đồng dạng dùng nhiều tiền mua chút đồ trang điểm quần áo rẻ tiền thì sẽ không bao giờ dùng, nhưng gối mát xa đối với công việc cả ngày dựa vào bàn ở văn phòng xác thực rất hữu dụng đối với bà.
Là món quà dụng tâm chọn lựa.
"Mommy, đây là Trăn Trăn dùng chính tiền của mình kiếm được mua đó nha, Trăn Trăn rất lợi hại, vẫn luôn tự dựa vào bản thân nuôi sống chính mình."
Tần Mộ Phàm nghe vậy, phụt một tiếng bật cười: "Tiền của mình kiếm được? Tuy rằng Tần gia chúng tôi không thích thằng con hoang này, nhưng cũng chưa đến mức không cho hắn phí sinh hoạt, Tiểu Nại, em đừng để hắn lừa."
Người này là ai a, bọn họ rất quen thuộc sao?
Khương Thiền nhăn mày, ánh mắt không chút dấu vết mà từ trên mặt Tần Mộ Phàm xẹt qua, ngay lập tức trong lòng đã có tính toán trước.
"Mẹ đã biết, các con đi lên chơi đi."
Đứa nhỏ Tần Trăn này thoạt nhìn không xấu, bà không chỉ nên nghe lời từ một phía.
"Bác gái?" Tần Mộ Phàm khó chịu hô một tiếng.
Khương Thiền không đáp lại anh, anh chỉ có thể xám xịt rời đi.
Đường Nại gọi Tần Trăn dạy mình một ít đề, mắt thấy thời gian vẫn còn sớm, đã muốn đem Tần Trăn ở lại nhà.
...
"Nại Nại, tôi ... Tôi và cậu cùng ở chung một phòng sao?"
Đường Nại che miệng ngáp một cái, ngây ngốc lên tiếng: "Đúng vậy, cậu là bạn của tớ, đương nhiên không cần ở phòng dành cho khách."
Vậy chẳng phải là ngủ chung một giường sao?
Tần Trăn gần như bị ngạc nhiên này làm choáng ngợp, ánh mắt bay bay thất thường không biết lạc về phương nào, hoàn toàn mất hết bộ dáng vừa mới gặp đã lôi kéo 258 vạn kia.
Đường Nại hồn nhiên không biết chính mình đã dẫn sói vào nhà: "Tớ buồn ngủ quá, muốn đi tắm rồi ngủ."
Không đợi Tần Trăn trả lời, cậu đã chóng mặt bay vào phòng tắm.
Tiếng nước tí tách tí tách vang lên, kính mờ phản chiếu thân ảnh thon dài của thiếu niên...
Bình luận truyện